Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu

Chương 8




Rốt cục cũng tới cuộc săn hoàng gia. Bắc Thần Quang Vũ một thân kỵ trang màu trắng ánh trăng, cưỡi con ngựa màu đỏ thẫm hắn yêu nhất, đi theo đội săn bắn hoàng gia từng nhún từng nhún tiến về phía trước.

Từ Bắc Nguyệt hoàng đô đến Túng Hợp sơn, lộ trình ước chừng có ba ngày. Từ khi đến thời không này, Bắc Thần Quang Vũ chỉ có ở Hoành vương phủ cùng trong hoàng cung, căn bản là không có cơ hội hảo hảo xem thế giới bên ngoài. Lúc này đi theo đội săn bắn hoàng gia ra ngoài, hắn cảm thấy rất là hưng phấn, thật sự là rất hiếu kì thế giới bên ngoài ra sao.

Đại đội theo xa giá của Hoàng đế ra khỏi Hoàng cung về sau, cũng không tiến vào đường lớn náo nhiệt trong Hoàng thành, ngược lại là đi qua một con đường yên lặng, bộc qua khu dân cư, trực tiếp theo cửa Bắc có phần hẻo lánh của Hoàng thành đi ra ngoài, đến một con đường đất lớn rộng mở trực tiếp vào vùng núi rừng.

Hỏi Bảo công công đi theo mình, Bắc Thần Quang Vũ mới biết được Bắc Thần hoàng tộc từ trước đã có tập tục cùng triều thần hàng năm hai ba lượt đến Túng Hợp sơn tiến hành săn bắn, vì thế còn mở riêng một khu vực săn bắn hoàng gia ở Túng Hợp sơn, để tránh khu bình dân ở Hoàng thành, một là vì giữ an toàn cho xa giá của Hoàng đế, hai là để đội ngũ hoàng gia xuất hành không nhiễu loạn cuộc sống trật tự của cư dân Hoàng thành. Không nhìn thấy đám người náo nhiệt trên đường phố cổ đại hắn tưởng tượng, Bắc Thần Quang Vũ không khỏi có chút thất vọng, nhưng có thể rời đi Hoàng cung ra ngoài một chút cũng vẫn là tốt lắm rồi, hắn tò mò nhìn chung quanh, trừ bỏ đội ngũ hoàng gia xa hoa lớn mạnh này, ngay cả phong cảnh sơn sơn thủy thủy chung quanh trong mắt hắn cũng đã tràn ngập thú vị vô hạn.

Đi đầu đội ngũ, là cấm quân hoàng gia, sau đó là xa giá màu minh hoàng thật lớn của Hoàng đế, Bắc Thần Quang Vũ mới đầu nhìn thấy mười sáu bảo mã quý báu bốn vó đạp tuyết cả thân đen nhánh kéo xa giá thì không khỏi có chút cứng lưỡi, khí phái Hoàng đế quả nhiên là bất phàm! Càng miễn bàn xa giá kia thoạt nhìn phá lệ rộng rãi thoải mái, hắn rất hiếu kì bên trong của nó, nhìn vậy cũng là phi thường thoải mái xa hoa, có lẽ có gối đệm cùng gối ôm mềm mại, còn có điểm tâm tinh xảo...... Bắc Thần Quang Vũ hôm nay trời còn chưa sáng đã bị Bảo công công kéo ra khỏi ổ chăn, mơ mơ màng màng chưa hảo hảo ăn xong bữa sáng đã phải theo đội ngũ xuất phát, đi nửa ngày, giờ phút này hắn không khỏi có chút mệt rã rời, bụng cũng cảm thấy đói bụng.

Phía sau xa giá cũng là một đội cấm quân, sau đó mới là cung nhân tùy giá cùng hoàng tộc nội quyến, cũng chính là vị trí của Bắc Thần Quang Vũ. Hoàng đế lần này xuất hành không mang theo cung phi, nam phi cũng không có, không biết vì cái gì, Bắc Thần Mặc Hoàn đến bây giờ cũng không có con nối dòng, phải miễn cưỡng nói có, cũng chỉ có Bắc Thần Quang Vũ con trai của Hoành vương là con thừa tự. Hoành vương trước giờ một lòng chỉ nguyện làm hiền vương, cho nên năm đó tranh đoạt cũng không tham dự, ngược lại âm thầm một lòng phụ tá Bắc Thần Mặc Hoàn đăng cơ, mà những hoàng tử năm đó tranh đoạt vương vị hiện giờ chết thì đã chết, giam giữ thì giam giữ, lưu đày thì lưu đày, trừ bỏ Hoành vương hiện tại cũng chỉ có Tam hoàng tử thư ngốc lúc bấy giờ hiện nay là Minh vương Bắc Thần Mặc Tích, chẳng qua Bắc Thần Mặc Tích một lòng nghiên cứu học vấn, chỉ cưới một Vương phi, cũng chỉ có một nữ nhi mà thôi.

Xem ra hoàng gia cổ kim trung vệ đều là một bộ dáng như nhau. Bắc Thần Quang Vũ lắc đầu, tùy tay bứt một cái lá từ nhánh cây trên đỉnh đầu chơi đùa trong tay.

Tính thời gian, đi vào thời không này cũng kém nửa năm bao nhiêu, hiện tại tuy rằng bản thân không lo ăn mặc, nhưng thiếu nhất chính là tự do. Sự mới mẻ sinh hoạt trong hoàng cung hồi đầu đã qua, hiện giờ có chút nặng nề. May mắn bản thân bình thường cũng không phải một người quá mức sinh động, thế nhưng cho dù như thế, chẳng lẽ cuộc sống về sau của hắn cứ như vậy trôi qua sao?

Bắc Thần Quang Vũ ngậm phiến lá trên môi, nếm được vị của phiến lá xanh, ánh mắt lại lạc ở nơi xa, bắt đầu nghĩ tâm sự của mình.

Có lẽ, có thể thừa dịp này tìm được cơ hội chạy thoát? Lập tức một ý tưởng lớn mật bỗng nhiên liền xâm nhập trong óc hắn. Hắn tròng mắt vừa chuyển, nhìn nhìn hoàng gia cấm vệ quân chung quanh uy vũ trầm túc, hơi nổi giận bĩu môi, tạm thời buông tha ý tưởng hiện tại chạy trốn.

Nếu thật muốn đi, cũng không phải nói lập tức là có thể đi được, xem ra chuyện này phải chậm rãi suy tính một phen. Thời không này chỉ có một mình mình, không có ai giúp đỡ, cho dù ra khỏi hoàng cung, hắn có năng lực đi nơi nào? Càng đừng nói tại thế giới này nghề cũ của hắn chả có tác dụng gì, rốt cuộc có thể tự nuôi bản thân hay không cũng thật là vấn đề làm cho người ta đau đầu.

m thầm thở dài, Bắc Thần Quang Vũ quyết định lấy lại tâm tình tốt vừa nãy, chỉ chuyên tâm ngắn núi xanh nước biếc không ô nhiễm, vấn đề tạm thời không thể lo lắng này vẫn là đặt ở một bên trước. Có lẽ tương lai, sự tình sẽ có một ít phát triển biến hóa, có thể tìm được chuyển cơ cũng nên.

Dứt bỏ phiền não tự xuất hiện, Bắc Thần Quang Vũ lại bắt đầu tò mò đông ngắm tây xem, phát hiện hoa cỏ kỳ dị, còn thoát đội đi đến ven đường cẩn thận xem xét, ngẫu nhiên một vài võ thần phía sau đội ngũ nhịn không được ngứa tay trên đường săn tìm một vài chim trĩ thỏ hoang, hắn cũng giục ngựa theo cho náo nhiệt, nhất thời cư nhiên tìm được không ít lạc thú, cứ như vậy theo đội ngũ vừa đi vừa chơi, còn nhận biết một vài võ quan tính tình hào sảng, hắn vốn cũng là người không câu nệ cùng những võ quan này tán gẫu thổ tục nghe cũng thú vị nên tán gẫu hăng say, mà các võ quan này thấy Trữ quận vương tuổi tuy nhỏ, nhưng tính tình lại bình dị gần gũi, không làm giá, cũng không có kiêu ngạo ương ngạnh của con cháu thế gia đệ tử, cũng nguyện ý cùng hắn nói chuyện phiếm, thậm chí vì hắn tò mò bội phục mà biễu diễn một phen kỹ xảo cưỡi ngựa bắn cung.

Bất tri bất giác đi được một ngày đường, tới chạng vạng, cả đội ngũ rốt cục ngừng lại, ở một chỗ mặt sông đối diện lưng núi hạ trại, cung nhân cùng thị vệ đi trước đã chuẩn bị doanh trướng xong cả, khi đại đội tới, rất nhanh, lửa trại đã được đốt lên, cả doanh địa tự động náo nhiệt.

Bắc Thần Quang Vũ tới doanh trướng của mình, xuống ngựa, Bảo công công đã sớm chờ ở cửa lều cùng Hàn Mai cùng Đông Tuyết lần này cũng đi theo vội vàng ra đón, lại là dâng nước trà hãn khăn, lại là hầu hạ thay quần áo đổi giày, xong hết việc, Bắc Thần Quang Vũ rốt cục ngồi xuống trước bàn trong doanh trướng, mặt trên đã có bày cơm chiều, vài món thức ăn cư nhiên còn có một vài món ăn thôn quê mấy võ quan kia sai người đưa tới, làm cho hắn ngón trỏ đại động, hơn nữa chạy một ngày đường, cũng quả thật vừa mệt vừa đói, hắn cư nhiên ăn ba chén cơm, nuốt hết một bàn đồ ăn.

Thỏa mãn ợ một cái, dùng nước trà súc miệng, Bắc Thần Quang Vũ tả hữu vòng vo quanh doanh trướng, vẫn là ngồi không được, vì thế một phen xốc trướng liêm lên, dẫn theo Bảo công công quyết định tản bộ bên ngoài doanh địa cho tiêu thực.

Trong doanh địa có khói bếp, trừ bỏ tuần tra thủ vệ sĩ binh, những người khác phần lớn tốp năm tốp ba tụ ở vìa lửa trại dùng bữa tối, bờ sông còn có một vài người đang múc nước, xa xa thái dương đã xuống núi, chỉ có rặng mây đỏ cháy đốt ở chân trời, ánh đỏ hơn phân nửa trong không trung, gió đêm trong rừng cây trên núi thổi qua phát ra âm thanh sàn sạt, hoàn toàn an lành cùng yên lặng.

Bắc Thần Quang Vũ dọc theo bờ sông đi về phía trước, rất là hưởng thụ cảm giác thoải mái thích ý này, thường thường dừng lại đưa tay vọc nước sông lạnh lẻo, hoặc là nhặt đá cuội bóng loáng mượt mà bên bờ sông bướng bỉnh quăng xuống sông, nghe bọt nước cao cao phát ra một tiếng “Bùm” nặng nề. Bảo công công dừng ở phía sau hắn hai ba bước, phất trần trong tay dừng ngang thắt lưng, bước đi thong thả, cũng là một bộ dáng thả lỏng tự tại.

Bất tri bất giác sắc trời đã tối sầm, trời đêm xanh đen, sao dần dần bắt đầu lóe sáng, trăng sáng vừa to lại tròn dâng lên ở phía rừng cây, ánh sáng ngân bạch xuyên qua rừng cây thưa thớt, rơi trên mặt sông lưu động, ánh sáng lấp lánh giống như những mảnh bạc nhỏ, trong sáng lại lung linh.

Bắc Thần Quang Vũ bị cảnh sắc xinh đẹp này mê hoặc, lưu luyến theo bờ sông ven rừng đi dạo. Vòng qua hai ngã rẽ, bọn họ đã rời xa doanh địa, rừng cây cách đi tiếng người ồn ào náo động, chung quanh thực sự yên lặng, chỉ nghe đến nước chảy ào ào cùng côn trùng tinh tế kêu vang. Bước qua một tảng đá thật lớn, lọt vào trong tầm mắt cư nhiên là một cái đầm nhỏ, ven đầm là một thác nước nhỏ, dòng nước giống như thủy tinh nhỏ vụn lóe ngân quang chảy vào trong đầm trong suốt thấy đáy, phá lệ xinh đẹp.

Nhịn không được hấp dẫn từ dòng nước mát lạnh trong suốt, Bắc Thần Quang Vũ cởi hài, xắn ống quần cùng ống tay áo liền bước vào trong nước, một dòng khí mát mẻ từ lòng bàn chân truyền lên, xóa đi khô nóng cùng mệt nhọc ban ngày, tinh thần nhất thời rung lên, thỏa mãn thở dài.

“Ngươi thật biết tự tìm lạc thú.” Thanh âm Bắc Thần Mặc Hoàn bỗng nhiên từ sau phiến đá truyền ra, mang theo vài phần khàn khàn.

Bắc Thần Quang Vũ cả kinh, dưới chân trợt thiếu chút nữa là ngã vào đầm nước, cánh tay vừa bị nắm lại, thân mình liền rơi vào một ***g ngực có mùi tùng mộc thơm ngát thoang thoảng.

Lăng lăng nháy mắt mấy cái, Bắc Thần Quang Vũ vội vàng thối lui một bước, muốn hành lễ, Bắc Thần Mặc Hoàn lại vung tay lên, thản nhiên nói: “Miễn.”

Vậy được rồi. Bắc Thần Quang Vũ sờ sờ tóc, vừa lúc hắn còn không nghĩ muốn quỳ gối trên đá cuội ướt sũng.

Nhất thời lặng im. Bắc Thần Quang Vũ thăm dò nhìn bên bờ đầm nước, chỉ thấy Bảo công công bị hai thị vệ kẹp lấy, thấy hắn nhìn qua, chỉ bất đắc dĩ nhìn hắn buông tay, tỏ vẻ không phải gã không nói cho hắn là Hoàng đế đến đây, nhưng mà bị thị vệ ngăn trở không có biện pháp đến. Bắc Thần Quang Vũ đối Bảo công công cười cười, khoát tay áo, tỏ vẻ không có vấn đề gì. Quay đầu lại, đã thấy Bắc Thần Mặc Hoàn tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, cặp mắt màu vàng lợt dưới ánh sáng trăng có một vẻ đẹp yêu dị.

Đêm nay Bắc Thần Mặc Hoàn chỉ mặc một thân áo choàng màu đen, tóc đen chỉ dùng dây cùng màu buộc lại trên lưng, một bộ dáng thực tùy ý thoải mái, so với hai lần trước Bắc Thần Quang Vũ thấy hắn mặc long bào minh hoàng hình như rất khác nhau, lại hơn vài phần lười biếng cùng không chịu gò bó.

Bắc Thần Quang Vũ trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có một tia mê hoặc, nam nhân trước mắt này thật quá mức xinh đẹp, từ lần đầu tiên thấy y đến bây giờ, hình như bản thân luôn bị một loại hấp dẫn kỳ dị như có như không.

“Xem đủ chưa?” Bắc Thần Mặc Hoàn chọn mi hỏi.

Bắc Thần Quang Vũ có chút ngượng ngùng chuyển tầm mắt, từ trong nước bước lên, leo lên phiến đá chuẩn bị mang giày vào chân.

Mới vừa ngồi lên tảng đá, bên cạnh ấm áp, Bắc Thần Mặc Hoàn cũng ngồi bên cạnh hắn.

“Ách, phụ hoàng đêm nay không bận gì sao?” Bắc Thần Quang Vũ có chút không quen Bắc Thần Mặc Hoàn đột nhiên thân cận như thế, không hiểu ra lên tiếng.

Bắc Thần Mặc Hoàn cúi đầu nhìn hắn, bởi vì quay lưng với ánh trăng, Bắc Thần Quang Vũ không thấy rõ biểu tình trên mặt Bắc Thần Mặc Hoàn, chỉ nghe Bắc Thần Mặc Hoàn thấp giọng hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai?”

Hết chương thứ tám