Ba năm, Bắc Thần Mặc Hoàn phải rời khỏi ba năm.
Trong thư phòng Bảo Khánh Cung, một cái bàn bằng cây tử đặt một lư hương màu xanh ngọc khắc hoa cúc, một tia khói lượn lờ từ lư hương khắc hoa toát ra, trong không khí hương gỗ thanh nhã lan tỏa.
Bên bàn học, Bắc Thần Quang Vũ dùng cây bút lông đồi mồi trong tay chấm vào nghiên mực hình vuông trên bàn, viết lên giấy Tuyên Thành in chìm hoa văn mây bay trắng tinh, chiếu theo một quyển sách bên cạnh chép ra từng tờ, sau khi nhìn thấy nét chữ có thể coi là tinh xảo, hắn vừa lòng gật đầu, lúc này mới chậm rãi buông bút trong tay.
Bất quá văn phòng tứ bảo thượng đẳng sa hoa này bị hắn dùng để luyện tự, thật sự là có chút lãng phí.
Nhún nhún vai, Bắc Thần Quang Vũ nhàn hạ bưng Bạch Liên Hoa trà trên bàn lên uống một ngụm, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc đình viện ngoài cửa sổ.
Lúc này đã là mùa đông, hoa cỏ cây cối trong đình viện đều là bộ dáng tiêu điều điêu linh, cành trụi lủi còn sót lại một ít lá khô thưa thớt, thỉnh thoảng theo gió lạnh bay đi, tường đỏ cao cao trên trời xanh mênh mông, phá lệ có một loại mỹ cảm thê lương cô độc.
Nếu lúc này có âm thanh trầm tĩnh duyên dáng lại cổ điển của đàn dương cầm, vậy càng hoàn mỹ.
Bắc Thần Quang Vũ bên môi dẫn theo một ý cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bản thân vẫn là có chút hoài niệm cuộc sống dĩ vãng đọc sách nghe âm nhạc dương dương tự đắc, tuy rằng hiện tại thậm chí là cuộc sống vinh hoa phú quý, hưởng dụng hết thảy hoàng thất gia tộc mới có thể hưởng thụ, nhưng mất đi tự do quý giá nhất, cả ngày lượn khắp ngõ ngách trong hoàng cung, cũng không biết ngày như vậy có thể kết thúc hay không.
Ai, không thèm nghĩ nữa, nghĩ càng nhiều, trong lòng các loại dục vọng cũng sẽ càng nhiều, gánh nặng cũng sẽ càng nhiều.
Buông chén trà trong tay, Bắc Thần Quang Vũ đứng ở bên cửa sổ vươn lại thắt lưng, hít thật sâu một hơi không khí mát lạnh. Cuộc sống chính là như vậy, vĩnh viễn cũng sẽ không hoàn mỹ, chiếm được thứ gì đó, tất nhiên cũng sẽ mất một thứ khác, nếu luôn tính toán chi li, thế nào cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ, chẳng thà thối lui một bước, dùng tâm tính thích ứng trong mọi tình cảnh đón nhận nó, ngược lại có thể tìm một tâm tình thoải mái khoái trá, như vậy, tất cả hết thảy đều sẽ tốt đẹp trong mắt mình hơn, chậm rãi, cuộc sống cũng sẽ bắt đầu đơn giản thích ý theo.
Cho nên, có tâm tính tốt đẹp là quan trọng nhất.
Từ ngày Bắc Thần Mặc Hoàn tự mình dẫn mười vạn đại quân đến biên giới phía tây của Bắc Nguyệt, thời gian đã qua ba tháng.
Kế sát biên giới phía tây của Bắc Nguyệt là tây bắc của sa mạc quốc Lan Chi. Hóa ra vài năm trước, Bắc Thần Mặc Hoàn cũng đã định ra kế hoạch đầu tiên thâu tóm Lan Chi rồi. Chẳng qua, Bắc Thần Quang Vũ nghĩ không rõ, một quốc gia cằn cỗi khô hạn như thế nào đáng giá gì mà Bắc Thần Mặc Hoàn tiêu phí tâm tư vài năm đi chinh phục.
Lan Chi quốc dân phong là có tiếng dũng cảm, có hơn mười dân tộc cùng bộ lạc lớn nhỏ, bọn họ hợp thành một liên minh, từ liên minh đề cử ra một quốc chủ hãn vương dũng mãnh có khả năng được quốc gia nhận thức, dưới hãn vương có đốc vương từ mười bộ lạc lớn nhất, hiệp trợ hãn vương xử lý chính sự, bởi vì hãn vương là đề cử mà không phải thừa kế, cho nên đốc vương cũng đại diện các bộ lạc giám sát hãn vương, để ngừa hãn vương kiêu ngạo sau làm ra việc phản nghịch vi phạm liên minh.
Kinh tế Lan Chi cũng không tốt, kỳ thật nghĩ cũng biết, sa mạc trừ bỏ cát vẫn là cát, bất quá sa mạc lại có thể sinh trưởng một loại thực vật độc đáo được gọi là sa kinh cức [bụi gai cát], hoa quả loại thực vật này có thể cầm máu giải độc rắn, cành lá đốt lên có thể đuổi rắn rết côn trùng, là một loại dược liệu trân quý. Sa kinh cức chỉ sinh trưởng tại sa mạc, cho nên một bộ phận dân chúng Lan Chi là dựa vào hái và buôn bán loại thảo dược này mà sống, mặt khác, Lan Chi còn có ít bộ phận quặng sắt cùng quặng đồng, bởi vậy cũng có không ít dân chúng giỏi về chế tạo thiết khí cùng đồng khí, thiết khí đồng khí từ Lan Chi đều phi thường tinh mỹ, ở quốc gia khác có thể bán được giá không tồi. Mà Lan Chi, chính là dựa vào hai ngành kinh tế này làm nguồn lợi để dân chúng đổi lấy đồ dùng hàng ngày, thức ăn và ngựa, cho nên, cho dù sa kinh cức cùng đồng thiết khí có thể đổi giá cao, cũng rất nhanh dùng hết.
Bắc Thần Mặc Hoàn đại quân sớm đã đóng quân ở biên giới phía tây, bên kia biên giới thỉnh thoảng có chiến báo truyền lại, chẳng qua quân sự cơ mật sẽ không từ triều đình truyền ra tới, cho nên từ hậu cung truyền ra đa số đều là dự đoán. Bắc Thần Quang Vũ lấy ngón tay gõ cửa sổ, có chút tò mò Bắc Thần Mặc Hoàn sẽ tấn công Lan Chi như thế nào.
Bảo công công đứng khoanh tay trong một góc của thư phòng nhìn nhìn sắc trời, mở miệng nói: “Vương gia, canh giờ cũng không sớm, ngài không phải hẹn Mộc đại nhân đến mã trường cưỡi ngựa sao?”
Bắc Thần Quang Vũ bỗng nhiên nhớ tới chuyện đó, vừa rồi ngây ngẩn xém tí nữa quên, vỗ vỗ cái trán, Bắc Thần Quang Vũ xoay người, cười nói: “Thiếu chút nữa đã quên, chúng ta đi đi.”
Đổi một thân kỵ trang, Bắc Thần Quang Vũ liền dẫn theo Bảo công công hướng về mã trường.
Tới mã phòng, Bắc Thần Quang Vũ thấy Mộc Định Vân một thân kỵ trang màu trắng, tư thế oai hùng hiên ngang cưỡi đại mã màu trắng của hắn, chờ bên cạnh rào chắn mã trường. Nhìn thấy Bắc Thần Quang Vũ vội vã bước đến, xuống ngựa đi tới, làm lễ, trên mặt gương ôn nhuận nho nhã hiện ra tươi cười như xuân phong ấm áp, ngoài miệng lại hứng thú nói: “Bái kiến Trữ quận vương. Vương gia cũng đã đến đây, vi thần một phen hảo chờ a!”
Bắc Thần Quang Vũ ngượng ngùng cười hắc hắc, chắp tay làm lễ, nói: “Thất lễ thất lễ, để Mộc đại nhân đợi lâu, thật sự là ngại quá.”
Mộc Định Vân cười lắc đầu, nhìn thấy đứa nhỏ này nói chuyện luôn mang theo một loại cảm giác đại nhân, làm cho hắn cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười. Dắt đại bạch mã của mình qua, Mộc Định Vân vỗ vỗ thân mã béo tốt, đối Bắc Thần Quang Vũ cười nói: “Vương gia, hôm nay đua ngựa chúng ta đổ gì đây?”
Hơn nửa tháng trước Bắc Thần Quang Vũ ở mã trường đụng phải Mộc Định Vân, lúc ấy hắn hứng khởi muốn phi ngựa nước đại, liền kéo Mộc Định Vân cùng hắn đua ngựa, đua ngựa thôi thì không thỏa sức, hắn tròng mắt vừa chuyển, một chủ ý xuất hiện, cảm thấy được thi đấu suông còn không có ý tứ gì, tìm một động lực tranh đấu mới được, vì thế cùng Mộc Định Vân đánh cuộc, đổ một mảnh bạch ngọc cốt phiến bên hông Mộc Định Vân cùng mảnh thanh ngọc của mình, người thắng có thể lấy thứ của đối phương đi, kết quả hắn đem mảnh thanh ngọc chung thua trận.
Bắc Thần Quang Vũ không cam lòng, lại hảo hảo luyện vài ngày thuật cỡi ngựa, lại hẹn Mộc Định Vân thi đấu một hồi, kết quả lại thua trận hai bình ngọc quả mỹ vị. Nghĩ đến hai bình ngọc quả kia liền đau lòng, vì thế hắn vừa khổ luyện mấy ngày, lại hẹn Mộc Định Vân đấu, sau đó lại dùng hai bình ngọc quả muốn lấy lại hai bình thua trước đó, không may, lại thua rồi.
Rút kinh nghiệm xương máu, Bắc Thần Quang Vũ vất vả cần cù luyện tập hơn mười ngày, lúc này mới hẹn Mộc Định Vân ra.
Nghe xong câu hỏi của Mộc Định Vân, Bắc Thần Quang Vũ cười lộ ra một hàm răng trắng, từ trong tay người hầu mã phòng tiếp nhận dây cương con ngựa đỏ thẫm của hắn, phủ phủ lông con ngựa, hạ lông mi che đi một tia sáng tính kế trong mắt, lúc này mới nói: “Trước quên nói, lần này chúng ta thi đấu xong lại quyết định tiền đặt cược.”
Mộc Định Vân chọn chọn mi, từ trước đến nay tâm tư tỉ mỉ, hắn tựa hồ ngửi được một hương vị có âm mưu, hai tay ôm ngực nhìn Bắc Thần Quang Vũ. Bắc Thần Quang Vũ nâng nâng bả vai, bộ dáng thản nhiên quang minh.
Sờ sờ cái mũi, Mộc Định Vân thong thả gật đầu, nói: “Hảo, cứ như Vương gia nói đi.”
Bắc Thần Quang Vũ cười ha ha, gọn gàn xoay người lên ngựa, kéo dây cương, cất cao giọng nói: “Mộc đại nhân thực sảng khoái! Chúng ta cứ định thế đi!” Nói xong, đại mã đỏ thẫm dưới thân mà bắt đầu đá đá đạp đạp chạy chậm, lướt qua rào chắn vào mã trường.
Mộc Định Vân nhìn bóng dáng màu tím trên màu đỏ thẫm kia, không khỏi cười, mặt mày tuấn lãng toát ra vẻ ôn nhu, mã tiên trên tay tạo nên độ cung xinh đẹp, leo lên lưng ngựa, kéo dây cương, đại mã cũng theo chân con ngựa đỏ thẫm kia lướt qua rào chắn.
Ở vạch xuất phát, Bắc Thần Quang Vũ xoa tay, vỗ vỗ đầu con ngựa đỏ thẫm, cúi xuống nói bên tai ái mã: “Cưng à, hảo hảo chạy nha, chạy xong rồi cho ngươi ăn hạt thông đường ngươi thích nhất.”
Con ngựa đỏ thẫm giống như nghe hiểu, quay đầu hí một tiếng, sau đó cùng đại mã nhìn chằm chằm tiểu hồng kỳ bên kia mã trường, phát ra tiếng phì phì trong mũi, bốn vó lộp cộp khởi động trên mặt đất, bộ dáng tình thế bắt buộc.
Thấy ái mã có khí thế như vậy, Bắc Thần Quang Vũ không khỏi có chút đắc ý liếc nhìn đại bạch mã của Mộc Định Vân một cái. Đại bạch mã cũng như có linh tính, thu được ánh mắt khiêu khích của Bắc Thần Quang Vũ, bốn vó cũng xao động đạp lên.
Mộc Định Vân vừa bực mình vừa buồn cười nhìn thấy một người hai ngựa này, kéo dây cương, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ đại mã dưới thân trấn an nó.
Bảo công công ho một tiếng, đứng ở bên kia vạch xuất phát, giơ cao tiểu kì màu đỏ trong tay.
Hai người hai ngựa hết sức chăm chú nhìn thẳng cái đích phía trước.
Tiểu hồng kỳ phất xuống, hai thân ảnh một trắng một đỏ như tiễn rời cung nhảy ra, giữa mặt cỏ khô vàng cùng không trung lam nhạt, hiện ra một loại xinh đẹp kỳ dị tràn ngập sức sống.
Hết chương thứ mười bốn