Xuân Hòa Cảnh Minh

Chương 28: C28: Chương 28




Mùa đông dường như đến một đêm, khi Xuân Hòa đi mua quần áo đông thì gặp Diêm Đông ở trung tâm thương mại, anh ta mặc quần áo thường, áo khoác bông màu xám, khăn quàng cổ đen trắng ô vuông quấn hai vòng quanh cổ, một mũ len cầm trên tay, hoàn toàn khác với mọi lần gặp trước đây, râu tóc xồm xoàm, trông vô cùng tàn tạ.

"Anh Đông...", chia cách hai hàng giá để hàng, Xuân Hòa gọi với âm lượng nhỏ, luôn lo sợ nhầm người, trong ấn tượng của cô, Diêm Đông luôn là người gọn gàng nghiêm túc, tóc cắt ngắn, cạo râu sạch sẽ, cúc áo luôn kín đáo cài tới nút trên cùng.

Nên với diện mạo hôm nay, cô hơi ngần ngại không dám nhận ra.

Diêm Đông nghe thấy, nghiêng đầu nhìn sang phía cô, che miệng ho một tiếng rồi mới tiến lại gần, giọng anh ta nghe thiếu khí lực: “Hôm nay không đi học à?”.

"Hôm nay nghỉ tết Dương lịch, còn anh, sao lại ở đây?” Xuân Hòa có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng không biết phải hỏi thế nào, cuối cùng chỉ hạ mắt xuống, “Em tưởng anh đã về thành phố từ lâu rồi.”

“Ở lại đây điều trị bệnh.” Anh ta nói: “Anh đã thôi chức từ lâu rồi, nghỉ phép dài hạn.”

Xuân Hòa ngước lên nhìn anh ta, quả thật sắc mặt anh ta không tốt chút nào, cô hỏi: “Anh bị làm sao vậy?”.

“Có lẽ phổi có vấn đề gì đó, bệnh cũ tái phát.” Anh ta che miệng ho một tiếng nữa.

Diêm Đông gầy đi rất nhiều, áo khoác bông mặc trên người rộng thùng thình, nhìn như không vừa vặn.

Xuân Hòa "ừ" một tiếng, “Bây giờ anh ở đâu?”.

“Tại bệnh viện tâm thần Thành Quan, khoa điều dưỡng.” Diêm Đông cười, thấy vẻ ngạc nhiên của Xuân Hòa nên giải thích thêm: “Đi khám bệnh viện không phát hiện được gì, giường bệnh khan hiếm nên họ cũng không sắp xếp cho anh, đành phải đến bệnh viện tâm thần xin chỗ trọ, dù sao cũng là bệnh viện.”

“Không có ai chăm sóc anh ở đó à? Sao anh lại tự đi ra ngoài vậy?” Xuân Hòa mơ hồ nhớ Diêm Đông là con mồ côi, ba mẹ mất sớm, được dì nuôi dưỡng, sau này con trai dì sang Mỹ học tiến sĩ, cả nhà chuyển sang Los Angeles, đã nhiều năm không về, Diêm Đông ở lại Trung Quốc có vẻ như không còn người thân nào.

“Chuyện nhỏ thôi, bệnh cũ, mỗi đông đến là nửa chết nửa sống, không chết được, anh tự lo được, không cần người chăm sóc đâu.”

“Khi nào em nghỉ hè sẽ đến thăm anh.” Xuân Hòa nhìn anh ta với ánh mắt suy nghĩ.

Diêm Đông xoa đầu cô, cười haha, “Ừ, không uổng công nuôi em.”


Cười một lúc lại ho khan, Xuân Hòa đành vỗ lưng cho anh ta, “Anh trông có vẻ nặng lắm, sao lại không phát hiện ra bệnh!”.

“Ai mà biết được!”, Diêm Đông ho đến nước mũi chảy đầy, lấy khăn giấy từ túi ra lau.

Anh ta tới đây cũng là để mua quần áo, trời lạnh rồi, cơ sở cũ kỹ tại bệnh viện tâm thần, hệ thống sưởi ấm khi nóng khi lạnh, mùa đông huyện Giang lại lạnh thấu xương, anh ta đành ra ngoài mua thêm áo ấm.

Hai người cùng đi dạo, Xuân Hòa rất muốn hỏi anh ta một vài điều, nhưng mấy lần há miệng rồi lại không dám, quanh quẩn nhiều người, cô không biết mình có bị theo dõi hay không, nếu nói sai chuyện có thể gây rắc rối cho Trình Cảnh Minh.

Xuân Hòa thỉnh thoảng có biểu hiện kiểu như bị thần kinh, liên tục kiểm tra balo và quần áo mình, luôn cảm thấy mọi lời nói việc làm của mình đều bị ai đó rình rập, hoặc bị theo dõi ghi âm ghi hình, cảm giác đó rất khó chịu, cô thực sự lo lắng một ngày nào đó mình sẽ bị căng thẳng thái quá dẫn đến sụp đổ tinh thần.

“Cái áo này, anh thấy đẹp đấy.” Diêm Đông cầm áo lông vũ màu trắng nền in hoa lên so trên người Xuân Hòa, “Da em trắng, mặc cái này đẹp đấy.”

Xuân Hòa nhìn kiểu dáng, chợt nhớ tới chiếc khăn choàng cổ Trình Cảnh Minh tặng mình, bất giác thấy buồn cười, có vẻ gu thẩm mỹ của đàn ông đều giống nhau.

“Em thích kiểu đơn giản hơn, cái này hoa quá, mà còn... hơi dân dã.” Xuân Hòa lắc đầu.

Diêm Đông cười, “Em thật không giống con gái chút nào, từ nhỏ đã không thích quần áo họa tiết, giờ vẫn thế.”

“Thế hả?” Xuân Hòa nghĩ lại, nhớ rất rõ nhiều chuyện thuở nhỏ, nhưng về trang phục thì không còn ấn tượng gì nữa, có lẽ từ nhỏ cô không quá kỹ tính trong việc ăn mặc, miễn là thoải mái, nhìn được là được, không đòi hỏi gì thêm.

Ký ức về những điều không quan trọng thường mơ hồ mờ nhạt.

“Đúng vậy đấy! Sinh nhật 4 tuổi của em, ba mua cho em một cái váy hoa, em khóc gần nửa ngày đấy! Cả đội ai cũng biết, kể nhau cười suốt mấy năm, bảo anh Thăng một tấm lòng hồng nữ tử chẳng biết đổ ở đâu ra.” Sau này các cô vợ cán bộ cảnh sát cũng nghe chuyện, lúc em 5-6 tuổi, họ biết rồi, mua quà sinh nhật cho em phải là đồ màu đơn sắc.”

Nói thế, Xuân Hòa nhớ ra một chút, thuở nhỏ cô nhận khá nhiều quà, quần áo càng nhiều đến mức không mặc hết nổi, vì không có mẹ, các cô dì là vợ anh em trong đội cảm thương Xuân Hòa và Tri Hạ, năm nào cũng lấy các dịp lễ tặng quà mời hai chị em đến nhà ăn cơm, thực ra là để chăm sóc hai đứa.

Những tình cảm ấm áp đó, bây giờ nhớ lại vẫn thấy ấm lòng.

Xuân Hòa không khỏi mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.


Giá mà thế giới luôn như thế, thì tốt biết bao.

Cuối cùng Xuân Hòa chọn một cái áo lông vũ trắng tinh, cổ áo mềm mại, giống lông mịn của mèo, nhìn mà đã thấy ấm rồi.

Diêm Đông cuối cùng mua một chiếc áo khoác đen, anh ta ít kén chọn trang phục hơn, gần như không thử mặc mà đã quyết định luôn.

Sau đó anh ta còn mua thêm một chiếc chăn, Xuân Hòa giúp anh ta ôm.

“Để em đưa anh về bệnh viện nhé! Rồi ghé xem chỗ ở của anh luôn.” Xuân Hòa nói.

Diêm Đông đồng ý ngay, “Được đấy, một mình anh cũng buồn lắm.”

Gọi một chiếc taxi đến, khi vừa tới nơi là giờ trưa, sau khi Xuân Hòa giúp anh ta mang chăn và quần áo lên phòng, Diêm Đông nói: “Đi thôi, anh dẫn em xuống ăn cơm.”

Xuân Hòa nhìn xung quanh phòng bệnh, phòng đơn, một giường, một tủ quần áo, một camera hỏng treo lủng lẳng trên góc tường, ngoài ra không còn gì khác.

Xuân Hòa nhớ tới phòng bệnh của thầy Đỗ Hành, có vẻ các phòng bệnh ở bệnh viện tâm thần đều một kiểu.

“Đi thôi!” Xuân Hòa gật đầu, kéo tay Diêm Đông ra ngoài.

Hai người theo cầu thang xi măng cũ kỹ đi xuống, hành lang gió lùa bốn phía, ẩm ướt và lạnh lẽo, Xuân Hòa cúi nhìn xuống sàn, bậc thang lồi lõm, mép bậc mòn đến mức không nhìn ra rìa, vết ẩm mờ khắp mặt sàn, khiến nó trông thẫm màu, như thể rêu xanh sắp mọc lên vậy.

“Giống hiện trường phim kinh dị!”, Xuân Hòa lộ nụ cười, nghiêng đầu hỏi Diêm Đông, “Tối không sợ à?”.

“Thật ra...”, Diêm Đông nghiêm túc mím môi, “Hơi sợ, nên anh không bao giờ ra ngoài ban đêm cả, ngủ cho đến sáng mới dậy, cả đi toilet cũng không.”


Xuân Hòa bật cười, cúi người cười thật to.

Hai người ăn cơm ngay cổng bệnh viện, mỗi người một tô hủ tiếu, ăn mà mũi tóe mồ hôi, giữa trời đông, một miếng cơm nóng cũng thấy thỏa mãn rồi.

Xuân Hòa ăn nhanh hơn Diêm Đông, ăn xong nhàn rỗi nhìn ra cửa sổ, qua tấm kính dán đầy , cô nhìn người qua lại ngoài đường, huyện Giang là nơi nhỏ bé, khắp nơi đều thấy người quen.

Điều Xuân Hòa không ngờ là lại thấy cô Chu Chu, cô ta mặc áo ấm dày cộm, đầu và tay quấn kỹ, ôm một cái xô giữ nóng, đang đi ra từ bệnh viện.

Có lẽ vừa đi thăm thầy Đỗ Hành.

“Nhìn cái gì mà mải miết thế.” Diêm Đông cũng nhìn theo hướng Xuân Hòa, do tập quán nghề nghiệp, anh nhớ rất rõ đặc điểm nhân dạng của những người từng gặp, nên cũng nhận ra Chu Nhiên, “Đó không phải là cô giáo của em à?”.

“Ừm” Xuân Hòa gật đầu, “Cô giáo tiếng Anh của em, chắc cô ấy đi thăm thầy Hành, anh còn nhớ chứ? Chủ nhiệm cũ của Tri Hạ, đang điều trị tại bệnh viện tâm thần được một thời gian rồi, nghe cô Chu Chu nói sắp được xuất viện.”

Diêm Đông không lên tiếng, mắt vẫn nhìn theo Chu Nhiên một lúc rồi mới thu hồi tầm mắt, một hơi uống cạn tô canh còn lại, lau miệng rồi thở dài, “Cô ấy thật sự quan tâm đồng nghiệp.”

Xuân Hòa giải thích với anh ta: “Nghe nói cô Chu Chu xưa kia là học trò của thầy Hành, là thế hệ sinh viên ưu tú đầu tiên thầy nhận dạy sau khi làm giáo viên, hồi đó cô Chu Chu luôn đứng đầu lớp, nên thầy rất yêu quý cô ấy, có lẽ là có tình cảm đó!”.

Thực ra chuyện cô Chu Chu hằng ngày đến thăm thầy Hành ai trong trường cũng biết, một số giáo viên cũ vẫn còn nhớ cô Chu Chu, ngày xưa là học trò xuất sắc trong lớp ưu tú mà thầy Hành lần đầu nhận dạy, nên rất đau đầu, thời đó cô Chu Chu đã giúp thầy khá nhiều mặt, nên ông ta rất quý cô ta, có lẽ là thiên vị và yêu thương các học trò ưu tú vốn có, thậm chí học sinh ngầm đồn đại hai người có quan hệ mập mờ.

Gần đây cũng có nhiều tin đồn, nói cô Chu Chu thực ra thích thầy Đỗ Hành, chẳng vậy cô là thạc sĩ trở về nước sau khi du học, tại sao lại đi dạy học sinh trung học, dù trường rất coi trọng cô, nhưng mức lương giáo viên thực ra không cao mấy.

Nhưng tin đồn này cũng có người thấy kỳ quặc, thầy Đỗ Hành phải gần 50 rồi, tuy ngoại hình còn khá trung niên, nhưng tuổi tác đấy, còn cô Chu Chu năm nay chưa tới 26 tuổi, thầy Hành đủ làm ba cô rồi.

Hai người nói chuyện được một lúc, cô Chu Chu đã đi khỏi tầm mắt họ, gần đây là làng trung tâm thành phố, chắc cô Chu Chu đi bộ qua đó.

Không lâu sau, Xuân Hòa lại thấy bà Đỗ, bà ta đứng giữa đường, mặc áo nỉ đủ màu hoa lá, khăn quàng đầu, miệng hình như cũng từng quàng khăn ra nên kéo xuống đang cãi vã om sòm với ai đó.

Bà ta đụng trúng một đứa trẻ, phụ huynh cản bà ta không cho bà ta đi, bắt đưa con đi viện kiểm tra.

Bà Đỗ đang đi xe đạp màu xám, xe nằm lăn trên đất mà bà ta cũng chẳng thèm nhặt, đặt tay hông nghiêng cổ chửi mắng phụ huynh: “Bà lừa đảo gì đấy! Tôi chỉ vô tình đụng trúng, nó té xuống đất và đứng lên ngay mà, nhảy cẫng lên còn được chứ có chuyện gì đâu, như thế này bà không biết xấu hổ à!”.

Người phụ huynh còn hung hăng hơn, tiến lại đẩy bà ta một cái, “Nhìn bà cũng tuổi có con cái rồi đấy, nói chuyện mà không thấy hổ thẹn à? Con tôi còn nhỏ, đâu biết gì để phàn nàn, nếu sau này có vấn đề gì thì tôi tìm ai trách, hôm nay bà không chịu đưa con tôi đi bệnh viện thì tôi không tha cho bà đâu đấy.”


Bà Đỗ tức giận đến phát khóc, cứ lặp đi lặp lại: “Bà đang lừa đảo đấy!”.

Xuân Hòa đứng nhìn một lúc rồi tiến lại can hai người ra, “Đừng nóng giận nữa, qua bên lề đường nói chuyện nhé, đừng chặn lối nữa, được không ạ?”. Cô dựng chiếc xe đạp đứng lên rồi kéo bà Đỗ qua vệ đường, phụ huynh kia cũng đi theo.

Ba người đứng vệ đường, Xuân Hòa bóp nhẹ cổ tay người phụ huynh, “Cô ơi, cô bình tĩnh trước đã, cãi vã cũng không giải quyết được gì đúng không ạ? Đây là bà xã thầy chúng em đang điều trị ở bệnh viện kia. Cô xem này, nếu cô cho phép thì em sẽ đưa con cô đi khám nhé?”.

Bà Đỗ bám cánh tay Xuân Hòa, mặt vẫn căng thẳng, một hồi mới nói ra được lời.

Xuân Hòa và phụ huynh còn trao đổi thêm một lúc, chẳng hiểu nhớ ra điều gì, cuối cùng cũng không đòi kiểm tra nữa, mắng bà Đỗ một câu khô khốc rồi đi, “Đằng ấy cũng tuổi có con cái rồi mà còn phải nhờ trẻ con lo việc, thôi... thôi...”

Sau cùng người đó đi rồi, bà Đỗ thở phào nhẹ nhõm, có vẻ cảm thấy nhục nhã để học trò chồng mình thấy, mặt có vẻ không thoải mái, nói giọng đuối: “Cảm ơn em nhiều lắm, thật phiền em... cô quả thực không giỏi ăn nói lắm.”

Xuân Hòa lắc đầu: “Chuyện này thật ra khó phân đúng sai, cô đừng buồn nữa.”

Bà Đỗ hơi gấp gáp giải thích: “Cô không có ý đổ lỗi cho ai cả, nhưng thật sự cô không đụng vào cậu bé đó, chỉ là lốp xe húc qua chân cậu bé thôi, nó té ngã chứ không có gì, khám chỉ vài trăm thôi cũng tiền ra tiền vào, cô... cô không đủ khả năng đâu! Thầy Đỗ nhà chúng ta vẫn đang nằm viện, toàn chỗ phải bỏ tiền ra, lương của ông ấy có bao nhiêu, cố gắng thế này chẳng bao lâu nữa nhà cũng không lo nổi nồi cơm...” Nói đến đây bà ta mím môi, có vẻ thấy nói những việc riêng tư với học trò chồng mình không thích hợp, gượng cười và cố đổi chủ đề: “Thôi đừng nói chuyện này nữa, em đến đây có việc gì?”.

Xuân Hòa đưa tay chỉ về phía Diêm Đông đang đứng ở đằng xa, “Người thân của em nhập viện ở đây, em đến thăm anh ấy, lúc nãy đang ăn cơm thì nhìn thấy cô.”

Bà Đỗ e dè hỏi: “Hay là qua phòng thầy ngồi một chút?”. Hỏi xong chắc thấy mình không hay, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

“Xin lỗi, hôm nay trùng hợp có việc, để lần sau em đến thăm thầy nhé ạ.” Xuân Hòa hơi cúi người xuống để xin lỗi.

Bà Đỗ có vẻ nhẹ nhõm, “Thế thì tuỳ các em bận việc, cô đi trước đây.”

Xuân Hòa nhìn bà ta đi xa mới quay lại chỗ Diêm Đông, giải thích với anh ta: “Bà xã thầy Hành đấy.”

Diêm Đông nhận xét: “Trông không giống nhà giáo.”

“Giáo viên cũng là người bình thường mà!” Xuân Hòa cười nói, “Tuy nhiên, thật ra trông khá thô lỗ, nghe nói thầy Hành xưa kia bị gia đình sắp đặt để kết hôn. Trông bà ấy lớn tuổi lắm hả? Thực ra không, bà ấy nhỏ hơn thầy 3, 4 tuổi, mặt già sớm, các thầy cô trong trường cũng thương hại cho thầy Hành kín đáo - dù là học trò hay giáo viên đều đánh giá thầy rất cao, tướng mạo lại tuấn tú, học sinh còn gọi thầy là “người đẹp trai”, vợ thầy trông rất không xứng với ông ấy.”

Diêm Đông cười một tiếng: “Lũ nhóc ranh, nghĩ nhiều quá ha, chuyện riêng của người ta, đánh giá làm gì.”

Xuân Hòa cũng cười: “Cuộc sống trong trường học nhàm chán, cũng chỉ có thể dùng những tin đồn như thế này để xoa dịu tâm trạng thôi.”