Xuân Hòa Cảnh Minh

Chương 12: C12: Chương 12




Xuân Hòa tay ngắn không cầm ô cao được, phải nhón chân. Hắn liền nhận lấy, đỡ vai cô, kẻo cô bị ướt. Tư thế này hơi làm người ta đỏ mặt, Xuân Hòa ngượng ngùng gãi đầu.

Nhưng trong mắt Trình Cảnh Minh, cô chỉ là một đứa trẻ.

Hai người đi dọc theo hẻm, số 18 hẻm Hậu, rất nhanh đã tới.

Cổng sắt bám đầy rỉ sét, hắn đẩy cửa, Xuân Hòa dừng bước, "Cậu vào đi, tôi cũng về thôi, tạm biệt!"

Hắn quay đầu nhìn cô, đôi mắt đen thăm thẳm, "Quần áo ướt cả rồi, vào lau một chút đi! Đừng để cảm lạnh."

Xuân Hòa lắc đầu, "Không sao, khỏi, cảm ơn cậu." Xông vào nhà người khác thế này, Xuân Hòa cảm thấy rất mất lịch sự.

Nhưng hắn trực tiếp kéo cô vào, "Yên tâm, nhà không có ai đâu."

... Nhưng, điều đó có đáng yên tâm không?

Xuân Hòa chưa kịp suy nghĩ câu hỏi sâu sắc này thì đã bị hắn kéo vào sân, sân rất nhỏ, chỉ có một thanh kéo, một chiếc xe đạp cũ, chưa tới hai bước là phòng khách, Xuân Hòa theo hắn đi vào, phát hiện bên trong trống trải, là kiểu nhà cổ xưa một phòng khách liền bếp và phòng tắm phòng ngủ, phòng khách chỉ có một bộ ghế gỗ cứng, trải tấm đệm giống chiếu, tường bên cạnh đặt một cái ti vi cũ kỹ cuối thế kỷ trước, màn hình nhỏ.

Giữa nhà trải một tấm thảm tròn, trên đó có hai cuốn sách, Xuân Hòa liếc qua bìa, một cuốn tiếng Anh gốc - A Tale of Two Cities (Hai thành phố), một cuốn cũng tiếng Anh nhưng cô không đọc hiểu.

Nhà có vẻ lạnh lẽo và chết chóc, còn kém hơi người hơn cả nhà trọ, Xuân Hòa không khỏi ngạc nhiên, "Ba... mẹ cậu đâu?"

"Không còn nữa, tôi sống một mình." Hắn nói thờ ơ, đổ nước lạnh vào ấm, cắm điện nấu nước, rồi đi vào phòng tắm, lấy khăn tay ra, đến bên cạnh cô, "Cái này còn mới, lau tóc đi!"

Xuân Hòa còn ngạc nhiên vì hắn sống một mình, nhận lấy khăn, vờ lau tóc, hỏi lơ đãng: "Một mình hoài à?"

Hắn "Ừm" một tiếng, không nói gì thêm.

Nhà không có máy sấy, Trình Cảnh Minh sang nhà hàng xóm mượn, quay lại còn bổ sung thêm tin tức: "Mưa to quá, đầu hẻm ngập nước rồi, xe buýt tạm dừng hoạt động." Nói xong hắn bổ sung: "Taxi chắc cũng không tới được, cậu phải ở đây thêm một lúc, đợi tạnh mưa rồi xem tình hình đường xá."

Huyện Giang là thành trấn nhỏ, cơ sở hạ tầng kém, gió mưa là xảy ra sự cố, cũng không có gì lạ, lúc trước Tri Hạ thường phàn nàn trong thư.


Xuân Hòa nhíu mày, không biết phải làm sao, bên ngoài gió bão như tối tăm, có vẻ khó dừng sớm.

Hắn nói: "Không về được thì ở lại đây đi."

"Không được đâu." Xuân Hòa lắc đầu, không quen biết mà còn theo hắn về nhà đã thấy ngượng rồi.

"Có gì không được." Hắn cười nói, ngữ điệu cởi mở: "Nếu không thì tôi giúp cậu đặt phòng nhà trọ gần đây."

Những nhà trọ nhỏ đó, Xuân Hòa từng ở rồi, phòng bên cạnh đánh rắm cô cũng nghe thấy qua tường, ngủ sao chịu nổi căng thẳng.

...

Bàn bạc mãi, mưa càng lớn, trời càng tối.

Trình Cảnh Minh quyết định: "Ngủ ở đây đi, cậu gọi điện về báo một tiếng."

Xuân Hòa cảm thấy hơi mới lạ, có lúc nhìn người lần đầu đã có ấn tượng rõ ràng, và hầu hết là chính xác, nhưng với Trình Cảnh Minh, nhìn trăm lần cũng có trăm ấn tượng, nhưng cảm giác không cái nào giống hắn.

Chỉ có một điều trực giác, hắn không phải người xấu.

Vì vậy cô cũng không kháng cự.

Xuân Hòa lấy điện thoại của hắn, gọi cho bà, nói tối nay không về được vì đường ngập.

"Vậy con có chỗ ở không?" Bà lo lắng hỏi.

Xuân Hòa "Ừm" một tiếng, liếc Trình Cảnh Minh rồi nói: "Con ở nhà bạn học, bà đừng lo, là con gái."

Gác máy xong, nước sôi, hắn rót một ly cho cô, bỏ vào một viên kẹo chanh, "Là nước giếng, chất lượng không tốt, vị hơi lạ, để viên kẹo che mùi."


Xuân Hòa gật đầu, cúi nhìn viên kẹo tan chậm.

Từ từ, chút lo lắng dâng lên, đây là lần đầu cô qua đêm ở nhà bạn nam, mặc dù hắn không giống người xấu, nhưng vẫn cảm thấy không ổn.

Buổi tối ăn mì do Trình Cảnh Minh nấu, hắn ra ngoài mua rau và mì khô, về nấu mì trứng cho cô.

Cử chỉ nhìn rất thành thạo.

"Không giỏi nấu ăn lắm, gắng mà ăn đi." Hắn nói.

"Cậu không giống người biết khiêm tốn đâu!" Xuân Hòa cười nói: "Khá lắm."

Hai người ngồi đối diện mà ăn, Xuân Hòa đói vô cùng, cảm thấy đây là tô mì ngon nhất đời, cuối cùng uống cạn nước dùng. Nghĩ hắn sống một mình, tự nấu ăn, chợt thấy thật tài giỏi, chỉ là không biết hắn còn đi học, tiền từ đâu ra.

Một mình như thế, quá vất vả rồi.

Sau khi ăn xong, Xuân Hòa đi rửa chén, đứng trong bếp, qua cửa sổ đối diện có thể nhìn qua bức tường thấp, thấy góc vườn nhà đối diện, ở đó trồng cải xanh, có lẽ không ai hái lâu rồi nên mọc um tùm.

Số 16 hẻm Hậu, nhà ba mẹ nuôi của Tri Hạ.

Khi ra khỏi bếp Xuân Hòa cứ ngơ ngẩn, dường như nhớ lại nhiều chuyện, cô cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không phân biệt rõ ràng.

"Cuối cùng cậu là ai vậy? Tới đây làm gì?" Xuân Hòa ngồi xếp bằng trên thảm, nhìn Trình Cảnh Minh đang cúi xuống vuốt v e mèo trên ghế - là con mèo hoang nhảy vào lòng hắn ở Nhà Của Thú Cưng.

Lông đen nhánh, đôi mắt vàng thâm thúy bí ẩn, tiếng kêu meo meo cũng đầy bí ẩn.

Hắn không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi: "Cái gì?"

Xuân Hòa im lặng một lúc, lắc đầu: "Không có gì."


Tối hôm đó Trình Cảnh Minh ngủ trên thảm dày, thảm dày mềm mại, kê cái gối ôm làm gối đầu, thêm một tấm chăn mỏng, là chỗ ngủ tốt. Nhưng Xuân Hòa chiếm giường ngủ, cảm thấy không đành.

"Hay là tôi ngủ ở ngoài đi!" Cô nói.

Hắn không trả lời, không biết lấy từ đâu ra một thanh sắt, đặt cạnh giường cô, mỉm cười không thể phản bác: "Phòng sói phòng trộm!"

Dưới ánh đèn trắng, nửa khuôn mặt hắn rạng rỡ, nửa khuất trong bóng tối, vẻ mặt vẫn phóng túng, nhưng sự lơ lửng đó lại rất nghiêm túc.

Có lẽ hắn nhận ra sự bối rối của cô.

Xuân Hòa không khỏi cảm thấy có gì đó buồn cười, một thiếu niên mà thôi, tâm tư như vậy cũng quá tế nhị…

Nói xong hắn đi ra, còn khóa cửa phòng ngủ cho cô.

Xuân Hòa thấy hắn đi rồi, thở phào nhẹ nhõm, nhìn trần nhà hồi tưởng, cảm thấy mình hơi vô lý, vô lý vì ở lại qua đêm ở nhà bạn cùng lớp không quen thân lắm, vô lý nhưng thấy buồn cười.

-

Cơn mưa thật lớn, sấm chớp dữ dội, nghe nói có vài căn nhà bị chập điện, Triệu Ngọc Hàm nằm trên giường trằn trọc cả đêm, sáng sớm mới ngủ được, lại bị tiếng nói chuyện bên ngoài làm thức giấc.

"Máy tính hư thế này biết xử lý làm sao? Sao mở không được." Cô Mẫn, chủ siêu thị nhỏ bên cạnh sang nhờ dì họ, "Gọi Hàm Hàm sang coi giúp đi! Trẻ con hiểu hơn chúng ta."

Dì họ nói chuyện phiếm với cô Mẫn: "Con bé còn ngủ chưa dậy đâu! Trẻ con ngủ nhiều mà, đâu dậy sớm được, đợi tí nữa đi! Chắc mất vài tiếng nó mới thức. Tỉnh rồi tôi bảo nó sang ngay."

"Trời ơi, khó xử quá, camera liên kết với máy tính mà! Như vậy tôi không yên tâm đâu."

Camera...

Triệu Ngọc Hàm nhảy cẫng lên khỏi giường, xỏ dép chạy ra ngoài.

"Dì Mẫn, để con sang xem giúp!" Nói rồi kéo tay cô Mẫn tới siêu thị Gia Gia Lạc.

Giọng dì họ vang lên phía sau: "Gấp cái gì thế, rửa mặt đi chứ!"

Triệu Ngọc Hàm vội vã trả lời: "Con rửa sau."


Máy tính không hề hư, chỉ bị nhầm ổ cắm, Triệu Ngọc Hàm sửa xong cho cô Mẫn, nhìn màn hình camera một lúc rồi hỏi: "Mà cô này, camera có lưu hình ảnh lại không?"

"Cô thì không xóa bao giờ, cũng không biết lưu được bao lâu. " Cô Mẫn vui mừng nhìn màn hình sáng trở lại, "Giới trẻ học gì cũng nhanh thật."

Triệu Ngọc Hàm nói: "Vậy... Con có thể xem lại camera tháng 7 không? Cô nói ngày 6/7 có thấy Tri Hạ mà? Con muốn xem có cậu ấy trên camera không?!"

Cô Mẫn ngơ ngác một lúc, thở dài: "Nhắc đến Tri Hạ thật buồn quá, cô bé tốt lành như vậy, sao lại không may được chứ." Cô Mẫn đẩy máy tính cho Triệu Ngọc Hàm, "Con cứ xem thoải mái."

Nhấn chuột phải, chọn menu, nhập tên người dùng và mật khẩu, chọn ngày tháng.

May mắn là ổ cứng dung lượng lớn, camera ngày 6/7 vẫn còn lưu trữ.

Tay Triệu Ngọc Hàm run run, đột nhiên hơi căng thẳng, cô ta cũng không hiểu vì sao đột nhiên muốn qua xem camera, có thể sẽ không có gì.

Nhưng cô ta muốn xem.

Cô ta không nhớ rõ giờ, chỉ lục lọi theo mô tả của cô Mẫn, từ 8 giờ bắt đầu xem, đến 9 giờ 20 mấy phút thì cuối cùng cũng nhìn thấy Tri Hạ bước vào cửa.

Tri Hạ mặc váy liền màu trắng bằng voan, giày vải trắng, vào cửa chào cô Mẫn trước, rồi đi thẳng vào kệ sâu nhất, lấy sữa và bánh quy, lại rẽ qua một vòng lấy hạt điều, ôm tất cả lại quầy tính tiền.

Cô ấy cầm điện thoại thông minh cỡ lớn, nghe nói cái điện thoại đó ông Lục nhặt được, cả nhà ai cũng ghét vì quá cũ, cuối cùng để lại cho Tri Hạ.

Camera gần quầy thu ngân, có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt Tri Hạ, cả biểu cảm, và chiếc điện thoại đặt ngang trên mặt bàn.

Triệu Ngọc Hàm chưa kịp xúc động thì thấy điện thoại reo, Tri Hạ vội vàng nhét hoá đơn mua hàng vào túi, cầm túi đồ ra ngoài vừa đi vừa nghe máy.

Triệu Ngọc Hàm quay lại chỗ chuông điện thoại reo.

Tạm dừng, phóng to.

Trong điều kiện hình ảnh không rõ nhưng camera rất gần, có thể nhìn thấy tên hiển thị trên điện thoại của Tri Hạ.

- Trần Hoài!

Triệu Ngọc Hàm tim đập thình thịch, tự nói: "Cái chết của Tri Hạ, thực sự có liên quan đến cậu ta sao?"