Khí hậu Bội thành và Nam thành khác nhau rất lớn, đặc biệt là sau khi vào thu, lượng nước trong không khí giống bị rút cạn.
Khai giảng không lâu Đường Chu liền ngã bệnh, đầu tiên là viêm dạ dày, lúc hơi hơi chuyển biến tốt lại bắt đầu sốt.
Thời điểm Trương Tử Nam đến phòng y tế của trường thăm cô, cô nửa ngồi ở trên giường bệnh màu trắng, mang kim tiêm, khuôn mặt nhỏ trắng xám cúi xuống, trầm mặc như đá.
Trương Tử Nam tựa hồ lại trở về bốn năm trước, lúc các nàng mới quen biết chưa thân, Đường Chu cũng là lãnh đạm xa cách, người lạ chớ gần như thế.
Đường Chu bấy giờ mới phát hiện cậu ta đến rồi, ngẩng đầu lên, hơi nhếch khóe môi lên với cậu ta.
Trong lòng Trương Tử Nam đau xót, cũng giương nụ cười lên, "Bà xảy ra chuyện gì, đều ngốc ở Bội thành lâu như vậy rồi, lúc này lại tự dưng dị ứng khí hậu?"
Đúng a, năm ngoái khổ cực một năm như vậy, thực tập, thi chứng chỉ Catti, luận văn tốt nghiệp, một khắc cô cũng không dám nghỉ ngơi, vừa là vì học nghiệp cùng công việc mà bận rộn, cũng có phần là để trốn tránh chuyện tình cảm.
Bận rộn mệt mỏi như vậy, ngủ không đủ giấc, cô cũng không sinh bệnh.
Hiện tại cô vừa vào học, trở lại là người độc thân, khoản tiền gửi ở ngân hàng cũng đủ cho một năm sinh hoạt phí tới, nên chuẩn bị cũng đã chuẩn bị, nên chấm dứt cũng đã chấm dứt, thân thể bỗng chốc thư giãn, hình như đang nói cho cô biết, "Có thể rồi, hiện tại có thể ngã bệnh rồi."
Từ năm trước Thi Từ đến Bội thành tìm cô, sau khi gặp mặt các nàng tan rã trong không vui, các nàng có cảm giác trong lòng mỗi người đều cảm thấy đối phương rất bận. Đường Chu ở trên vòng bạn bè thấy Thi Từ, có lúc ở Tokyo, có lúc ở San Francisco, lúc thì tại Nam thành, phi thường bận rộn. Tựa hồ không có mình ở bên, nàng có thể có thêm chút thời gian làm chuyện của mình, nàng hình như không chịu ảnh hưởng, nàng tốt hơn rồi. . .
Đường Chu lại cúi đầu.
"Ai ai, làm sao vậy? Tự nhiên đờ ra làm gì?" Trương Tử Nam đưa tay lắc lắc trước mặt cô một cái, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Khóe môi Đường Chu cong lên một chút, vẫn cứ có chút cay đắng. Trong lòng Trương Tử Nam thở dài, hai tay nàng từ trên váy bút chì hạ xuống, váy quá chật, nàng ngồi ở bên giường, ngữ khí ôn hòa, "Bà nên sớm nói cho tui biết một chút."
Sớm nói cho cậu ấy biết cô sinh bệnh, hay là sớm nói cho cậu ấy biết chuyện chia tay.
Hoặc là hai khả năng đều đúng đi.
"Bà bận rộn như vậy." Đường Chu nhẹ giọng nói.
Trương Tử Nam thành công nhậm chức ở công ty thực tập, bận bịu đi sớm về trễ, cậu ta mặc đồng phục, trang điểm nhạt, dưới chân một đôi giày cao gót năm sáu cm mang đến uy thế hừng hực, đã thoát ly tháp ngà, thích ứng tiết tấu người trong xã hội.
"Coi như bận rộn nữa, tui cũng có thể đánh thời gian tới thăm bà một chút, " Trương Tử Nam vỗ chân cô một cái, "Tốt hơn chút nào sao? Có muốn ăn gì không?"
Trương Tử Nam gọi cháo cùng hoa quả tới, cậu ta bồi Đường Chu ăn một chút, nói liên miên cằn nhằn với cô chuyện công việc, còn có một chút chuyện vặt vãnh hằng ngày, có lẽ là có người làm bạn, trạng thái tinh thần của Đường Chu tốt hơn rất nhiều.
Trương Tử Nam kiên trì cùng cô truyền nước xong, cùng cô trở về ký túc xá. Quá muộn thì sẽ nghỉ lại trong ký túc xá của cô.
Điều kiện ký túc xá của nghiên cứu sinh rất tốt, giữa hai người, trang bị phương tiện đầy đủ mọi thứ.
Sau khi hai người rửa mặt rồi chen nhau giường ngủ trên 1. 2 mét, Trương Tử Nam lặng lẽ thì thầm với cô, nói về Phương Tu Tề, nói hắn làm trình tự viên so với cậu ta còn bận hơn rất nhiều, hai người hiện tại không có cách nào ở cùng nhau, công ty cách đến quá xa, một tuần cũng không gặp được một lần, thật là có chút cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn.
Đường Chu lẳng lặng nghe, các nàng đều rất thích trước khi ngủ lặng lẽ nói như vậy, có loại cảm giác chị em ruột thân mật, dường như cái tâm sự gì cũng có thể chia sẻ.
Trương Tử Nam không nhịn được hỏi vấn đề của cô cùng Thi giáo sư có thể quay lại không, tại sao chia tay.
Thời gian qua đi quá lâu, chuyện lúc trước chú ý dường như đều không quá trọng yếu, chỉ là cảm xúc bi thương tích tụ hoàn toàn không có giữ lại nghẹn ở trong lòng, "Đều là tui không tốt. . ."
Trương Tử Nam nằm nghiêng nhìn cô, "Thu Thu, chuyện tình cảm như việc nước uống, người ngoài cũng không tiện xen mồm, bất quá tui vẫn là nói một câu, trừ phi bà thật sự biết bà làm chỗ nào không tốt, bằng không đừng dễ dàng nói ra câu 'Đều là tui không tốt."
Đường Chu sững sờ.
Sau nửa đêm vẫn nghiền ngẫm ý tứ của những lời này.
Đêm Double 11 (lễ độc thân), Đường Chu đi tham gia vũ hội, là sư huynh sư tỷ cùng khoa của cô mời, không tiện cự tuyệt. Ở bên trong hội trường nhỏ, cơ hồ người đến là nghiên cứu sinh, còn có du học sinh nước ngoài, cung cấp pizza và rượu miễn phí.
Trong lễ đường cũng không có máy điều hòa, ở đây có rất nhiều nữ sinh còn ăn mặc lễ phục, tự nhiên sẽ có thân sĩ lễ phép phủ thêm áo khoác cho các nàng, nhân cơ hội lại mời cùng nhảy, ngươi tình ta nguyện, ngược lại cũng vui vẻ ấm áp.
Đường Chu mặc quần bò lông áo cao cổ màu trắng, cho dù ngồi ở góc hẻo lánh, cũng vô cùng đáng chú ý. Có mấy nam sinh đến gần, thấy cô thờ ơ, cũng thức thời rời đi.
Người đang cùng tán gẫu với cô chính là du học sinh đến từ nước Pháp, lúc nói tiếng Anh có khẩu âm rất nặng.
Các nàng ở dưới một thân cây trong lễ đường, trên cây có một phiến trăng lạnh.
Du học sinh Pháp có đôi mắt sáng, mũi cao, không nhìn ra tuổi, rất có mị lực. Sau mấy lần hàn huyên, Đường Chu mới phát hiện cô bé này đang tán mình.
"Mình không biết cậu có phải cùng loại không, bất quá mình tự nói với mình nhất định phải đến hỏi một câu, bằng không mình sẽ rất hối hận."
Đường Chu có chút lúng túng, đồng thời nội tâm mơ hồ cũng có chút mê man. Ngoại trừ Thi Từ, cô hình như không có cảm giác đặc biệt đối với những cô gái khác.
"Ai, bảo bối, cậu đang ngẩn người đấy, " Du học sinh ghé sát lại, như có như không quét qua đuôi tóc của cô, "Đi ký túc xá của cậu hay là của mình?"
Đường Chu hồi phục lại tinh thần, lúng túng từ chối, "Sorry. "
Du học sinh vẫn cứ không buông tha, "Mình xem cậu một mình? Không cô quạnh sao?"
Đường Chu dừng một chút, "Mình không phải độc thân. Thứ lỗi."
Sau khi thoát thân, Đường Chu tìm một chỗ yên tĩnh ngồi.
Đêm đông gió lạnh buốt, trong sân trường lại rất náo nhiệt, đặc biệt là tối nay tiết Quang Côn (lễ độc thân), tình nhân đặc biệt nhiều, người trẻ tuổi không chịu được cô tịch trong chốc lát.
Trương Tử Nam tìm đến cô, trang phục vô cùng đẹp đẽ, áo khoác lông màu vàng, váy da màu đen, đội mũ bê rê, mang một đôi ủng da, xuống taxi liền hướng chạy tới chỗ cô.
Trong điện thoại nói là có tin tức tốt muốn nói cho cô biết, Đường Chu chưa kịp mở miệng hỏi, ngón tay cậu ta đã giơ lên trước mặt cô --
Viên kim cương trên ngón áp út rạng ngời rực rỡ.
Đường Chu hơi chớp mắt, kinh hỉ nhìn phía cậu ta.
"Không sai, cao trung liền đã lên thuyền giặc của anh ấy, hôm nay rốt cục trở thành áp trại phu nhân!"
Đường Chu phốc phốc cười ra tiếng, kéo tay cậu ta, "Chúc mừng bà! Thật tốt!"
Trương Tử Nam trở tay nắm chặt cô, chăm chú, "Bà biết không? Điều đầu tiên tui muốn lúc tui mang nhẫn vào chính là bắt xe tới nói cho bà biết, ha ha ha."
"Vậy còn Phương Tu Tề đâu?"
"Anh ấy đi nhà tui, ra mắt ba mẹ tui rồi." Trương Tử Nam cười.
"Lễ cưới lúc nào?"
"Không nhanh như vậy, bất quá đến lúc đó bà phải làm phù dâu của tui a! Đã nói rồi đó!"
Đường Chu vui vẻ đáp ứng.
Hai người kéo tay nhau hàn huyên rất lâu. Đường Chu hiếm thấy chân tâm lộ ra nụ cười, hạnh phúc cũng là sẽ cảm hoá người khác, cô không biết làm sao viền mắt có chút ê ẩm, cô kích động đến mức thậm chí có chút nói năng lộn xộn, "Quá tốt rồi, Nam Nam, thật sự quá tốt rồi, tui thật hài lòng, chúc phúc hai người, quá tốt rồi. . ."
Trương Tử Nam sửng sốt một chút, con mắt bỗng chốc đỏ lên, "Bà đừng khiến cho tui khóc a. . ."
Cậu ta ôm lấy Đường Chu ô ô khóc, cũng nói năng lộn xộn, "Bà cũng quá đần độn, đổi thành người khác còn không biết làm sao đố kị tui đây. . . Ô ô ô, khả năng còn nghĩ là tui đang khoe khoang, nhưng mà tui chính là muốn cùng bà chia sẻ ngay lập tức a. . . Bà vận may quá kém, tui muốn chia chút vận may cho bà a. . . Cùng nhau hạnh phúc a ô ô ô ô. . ."
Trương Tử Nam cảm giác mình thực sự quá may mắn, từ nhỏ gia đình mỹ mãn, cao trung liền tìm được tình yêu, hiện tại sự nghiệp vừa mới cất bước, tình yêu đã đến mùa, mà bạn tốt của nàng Đường Chu, lẻ loi một người tại Bội thành, nàng liền vô cùng đau lòng.
Trương Tử Nam đi rồi, Đường Chu vẫn cứ ngồi dưới tàng cây.
Đêm đã khuya, vườn trường yên tĩnh lại. Bên ngoài càng ngày càng lạnh, chân Đường Chu đã đông cứng, cô ngẩng đầu lên, bầu trời đêm mềm mại có những vệt sáng nhạt, giống hải dương. Hình dạng cũng giống như thiên nga xanh sải cánh.
Tin tức mà bạn thân tin mang đến cảm giác vui sướng giống như nước ấm, thời gian lâu dài, đã bị cơn gió lạnh vô tình này tập kích. Gió lạnh trăng thanh đêm lạnh lẽo, độc thân một mình một toà thành.
Thời gian phảng phất trong nháy mắt ngừng lại, cô nhớ tới Thi Từ, viền mắt lại có cảm giác nóng rực.
Nàng hiện tại ở nơi nào? Nàng còn nhớ mình sao? Nàng có thể đã có bạn gái mới hay chưa?
Nàng sẽ làm nũng với người khác sao? Nàng sẽ ôn nhu hôn người khác sao?
Lồng ngực Đường Chu vào đúng lúc này cảm nhận được một loại đau đớn nghẹt thở, thật lâu không thể giảm bớt.
Cô đeo tai nghe lên, nghe ca khúc đã lâu chưa mở trong điện thoại, ". . . Có thể vào lúc tuyệt vọng ngẫu nhiên gặp nhau trên tinh cầu này, đốt sáng nhân sinh mờ ảo, tôi cỡ nào đủ may mắn, không có ai như người lưu lại trong trái tim tôi. . ."
Gió đêm thổi đến mức hai vai cô hơi run, nước mắt cô long lanh trong hốc mắt, trong đầu xẹt qua đều là khung cảnh các nàng ở chung, từng hình ảnh, cực kỳ rõ ràng. Mặt mày Thi Từ, nét cười của nàng, vẻ mặt nàng khi ghé đến hôn cô, thanh âm nàng gọi cô là Thu Thu. . .
Nàng ở bên trong sinh mệnh của mình in lại nhiều dấu ấn khắc sâu như vậy, không ai có thể thay thế.
Bất cứ lúc nào nơi nào, Đường Chu nghĩ, cô đều không thể xóa đi.
Nàng yêu tha thiết ta, mà ta không đủ yêu nàng.
Nước mắt từng giọt tích tụ rơi xuống.
Ta không hiểu được cách để yêu nàng.
Đường Chu bừng tỉnh, cho tới nay cô cùng Thi Từ ở chung, cô đều là coi nàng là người lớn tuổi mình có thể ỷ lại, cô quen với việc Thi Từ chủ động, quen với săn sóc của nàng, quên mất nàng kỳ thực cũng là cô gái, lòng của nàng cũng là mềm mại mà mẫn cảm, nàng cũng là trân châu trong lòng bàn tay của cha mẹ, phải cố gắng che chở và yêu thương.
Tình yêu và tình thân không giống nhau, cần biểu đạt với nhau, cũng càng cần phải giao lưu, thỏa hiệp, tu bổ, còn có gia cố.
Trương Tử Nam nói rất có đạo lý, đến giờ khắc này, cô mới biết rõ bản thân mình làm được chưa đủ tốt ở nơi nào.
"Đều là em không tốt", Không còn là một lời nói suông. Mà là một câu nói ra liền phải chịu trách nhiệm, cũng muốn nghĩ biện pháp để bù đắp.
". . . Dù cho ly biệt người cũng luôn chiếm ngự lòng tôi, tình nguyện có tiếc nuối, cũng nguyện cùng người xa lại gần. . ."
Đường Chu tan nát cõi lòng nghĩ, cô thật là một bạn gái tồi tệ, không, cô đã từng là một người bạn gái tồi cỡ nào, hiện tại đã không có tư cách nói như vậy, là bản thân cô đánh mất Thi Từ, là cô không biết quý trọng.
Cảm tình giống như một nụ hoa không biết khi nào đã trưởng thành, cô còn chưa hiểu được làm sao che chở, đột nhiên đã bị gió mạnh mưa rào xuất hiện đánh ngã. Cô đã từng ở trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất trong nhân sinh cũng chưa từng trốn tránh, lần thống khổ cùng bối rối này cô chưa từng trải qua trong đời, cô bản năng làm đào binh, hiện tại hối hận cũng là chuyện vô bổ.
Lễ độc thân tối hôm đó, cô một mình ở trong sân trường xa lạ, khóc đến không thể tự kiềm chế.
Thời gian trôi qua nhanh, mấy ngày nữa đã đến lễ Giáng Sinh, Đường Chu cùng bạn ký túc dự định lên mạng mua một ít đồ trang sức về ký túc xá. Cô mở trang 'Đào bảo vật' ra, mắt tinh nhìn thấy một hàng chữ -- "Ca ca, album có chữ kí, qua tay, giá cả thương lượng" .
Đường Chu nhấn vào, nhảy đến liên kết cá nhân, cô kéo xuống, ánh mắt đột nhiên ngưng lại. Mở ra nhìn kỹ.
Quả nhiên là CD album《 cùng ngươi đếm ngược 》năm 1999 của Trương Quốc Vinh tiên sinh, 《 Xuân Hạ Thu Đông 》 được thu trong đó.
Góc viền có một chỗ kí tên, ảnh quá nhỏ, lại bị keo dính, cô nhìn không rõ lắm, chỉ có thể đi hỏi người bán.
Người bán qua 20 phút login, trả lời mấy vấn đề. Nói là album thật, chữ ký thật, là mẹ hắn thu gom. Giá cả cũng không thấp, một cái đĩa này hắn kéo đến bảy ngàn đồng, vẫn chưa thể mặc cả.
Đường Chu kêu hắn chụp chỗ kí tên lại cho cô xem rõ ràng một chút.
Cô cầm bức ảnh, so trên internet xem thử bút tích chữ ký thật của ca ca, đến nửa ngày cũng không thể xác định.
Đối phương có chút thiếu kiên nhẫn, thúc giục cô hạ quyết định.
Đường Chu kiểm tra một hồi tiền tiết kiệm của mình, nếu quả như thật mua album này, chỉ sợ tiếp đó mấy tháng liền phải trải qua căng thẳng. Nhưng sức mê hoặc của album này thực sự quá lớn, cô khẽ cắn răng, thanh toán tiền.
Sau khi mua, cô không tự chủ được cười rộ lên, hỏi hắn lúc nào có thể giao hàng.
Hắn bảo hôm nay lập tức giao được. Buổi tối gửi chuyển phát nhanh liền gửi số đơn cho cô.
Đường Chu vừa cười, vừa ngã xuống giường, sâu sắc thở ra một hơi.
Nửa ngày này tâm tình củ cô đều rất tốt, cô lên 'Đào bảo vật', chọn nhanh một chút trang sức, đặt đơn, quét dọn vệ sinh, thu thập giá sách.
Cô hành động giống như máy móc, trong lòng lại liên tục nhiều lần nghĩ ra kế hoạch, làm sao đưa cho Thi Từ? Là gửi album đến chỗ Thi Hải, nhờ cậu ta chuyển giúp, hay là bản thân trực tiếp gửi tới trường học, viết địa chỉ học viện, hay là viết địa chỉ căn hộ giáo sư? Nàng thấy được này album sẽ hài lòng chứ? Coi như là tặng quà cho sinh nhật của nàng đi. . .
Trái tim trước sau nhấc lên, không phát hiện rằng đã làm xong mọi chuyện.
Chờ đến tối muộn, cô đều chưa nhận được tin tức đơn hàng.
Không nhịn được lại nhắn tin cho người bán, lại phát hiện nguyên lai bên trong khung chat có đối thoại mới, "Chào cô, sáng sớm trò chuyện với cô chính là con trai của tôi, nó không hiểu chuyện, không thương lượng với tôi cầm album riêng của tôi đi bán, vừa nãy mới bị tôi phát hiện. Thật xin lỗi, chỉ sợ giao dịch của cô và nó phải hủy bỏ, cô cho tôi tài khoản alipay, tôi chuyển tiền lại cho cô, thật ngại quá."
Thực sự là sấm sét giữa trời quang.
Đường Chu không nhịn được cho gửi tin nhắn cho bà ấy, ngữ khí tận lực khẩn cầu, nói mình thật sự rất muốn album này, xin bà ấy bỏ qua yêu thích, cô đồng ý thêm tiền để mua.
Đối phương nói không phải vấn đề tiền bạc, Trương Quốc Vinh tiên sinh đã không còn, những chữ ký này là khi còn trẻ bà tự tay đưa tới trước mặt ca ca, nhìn anh ấy tự tay kí tên, mỗi một bản đều có hồi ức đặc biệt, hồi ức vô giá, xin cô lý giải.
Đường Chu cảm thấy tuyệt vọng.
Nguyên bản cô cho rằng có thể gặp phải chuyện trùng hợp như thế, dường như trời xanh đang nói cho cô biết còn có thể cứu vãn, còn có thể cứu vãn, hóa ra là uổng công vui vẻ một hồi sao?
Thi Từ đi rửa mặt trở về, người cũng thanh tỉnh chút, khi trở về nhìn thấy ở quầy bar ngồi bên cạnh chị Miu có thêm một người.
Quần áo trưởng thành, bên trong là áo len mỏng cùng váy ngắn, giày bó, nghiêng mặt sang một bên nhìn nàng, vén lại tóc dài, nhẫn kim cương giữa ngón tay sáng lên lấp loá. Cằm cô ta khẽ nâng lên, tựa như cười mà không phải cười, "Đã lâu không gặp."
Thi Từ gật đầu một cái, "Văn Văn."