Thi Từ cười cười, ấn nút tắt phim, che notebook lại, "Chị không muốn xem phim nữa, em kể cho chị một chút đi?"
Đường Chu quan sát vẻ mặt của nàng, ". . . Chỉ là một câu chuyện tình yêu rất đơn giản thôi. . ."
"Ừ ừ, vậy em thích không?" Thi Từ dựa vào ghế salông nhìn cô.
"Cũng được, kỳ thực vẫn rất cảm động. . ."
Trước kia chưa yêu đương thì đó cũng chỉ là câu chuyện đơn giản, xem qua lại không có cảm giác gì, từ khi gặp Thi Từ, nghe qua lời tâm tình của người khác, nhìn thấy câu chuyện tình yêu của người khác, lại nghĩ đến tình yêu của mình thì cũng sẽ có cảm ngộ thuộc về mình.
Đường Chu thật sự bắt đầu kể, "Nam chính lúc đầu thì không chấp nhận nữ chính, làm khó dễ cô ấy các loại, sau này bị thái độ sống rộng rãi lạc quan của cô ấy cảm hoá, chậm rãi thích cô ấy. Về bản chất thì vẫn là một câu chuyện hoàng tử và cô bé lọ lem, sau đó thì vương tử chết."
Thi Từ cười khúc khích, "Nghe qua cũng được, chỉ là dùng một chút chiêu mặt dày cũ nát. Em bị dính chiêu này sao?"
"Em cũng đang nghĩ, nữ chính có phải là lựa chọn thứ hai của nam chính? Nếu không phải hắn bị thương, nữ sinh mà trước đây thích hắn cũng không phải hình mẫu này, " Đường Chu cụp mí xuống, "Phảng phất Thượng Đế đang đùa giỡn, nam chính cần trải qua một trận dằn vặt như thế, hạ thấp yêu cầu xuống mới có thể coi trọng cô gái ở cái trấn nhỏ này. . ."
Chỉ trách Thi Từ quá ưu tú, mà chính mình so với mấy người bạn gái cũ của nàng cũng không phải cùng một hình mẫu, có lúc khó tránh khỏi nghĩ nhiều.
Nụ cười Thi Từ hơi ngưng lại, suy nghĩ một chút nói: "Tình yêu kỳ thực cần thời cơ và cả tâm linh cộng hưởng, thiếu một thứ cũng không được, sớm không gặp muộn không gặp, vào đúng thời khắc đó liền gặp phải, chính là duyên phận, nếu như vẫn có thể yêu nhau, đó chính là chuyện may mắn nhất."
Người này không xem phim và tiểu thuyết tình yêu, nhưng vừa há mồm thì chính là lời tâm tình.
Đầu óc Đường Chu chấn động, nguyên bản một chút tâm tư lo lắng kỳ quái trong nháy mắt đã bị phủ định.
Thi Từ nhìn con ngươi long lanh nước của cô, khẽ mỉm cười, cũng vui vẻ cùng cô trò chuyện về bộ phim này, "Nam chính sau này là ốm chết à?"
"Không phải, kết cục trong phim là hắn đã yêu nữ chính, nhưng hắn vẫn lựa chọn chết thanh thản, bởi vì hắn không tiếp thụ được bản thân như vậy, cũng không muốn trói nữ chính lại bên cạnh mình như vậy. . ." Đường Chu dừng một chút, ngữ khí sâu lắng, "Em nghĩ đây chính là chỗ mà bộ tác phẩm này khiến người khác phải suy nghĩ."
"Hắn yêu tha thiết dáng vẻ trước đây của mình, không thể nào tiếp thu được thân thể và linh hồn không được tự do, hắn yêu cô ấy, cũng yêu chính mình."
Cuối cùng hắn để lại cho nữ chính một khoản tiền, cổ vũ nàng đi mở mang tầm mắt của mình, thử nghiệm cuộc sống mới, đi làm chuyện bản thân muốn làm.
Đường Chu lật tới phần cuối của tiểu thuyết, đọc cho Thi Từ nghe phần cuối của phong thư mà nam chính để lại cho nữ chính: "Em tồn tại thật sâu trong đáy lòng anh, Clark. Từ ngày đầu tiên em bước vào phòng anh, em vui vẻ mỉm cười cùng bộ quần áo kỳ quái, những chuyện hài hước hay tồi tệ quanh em, em hoàn toàn không thể che giấu nổi mỗi một tia cảm xúc của chính mình. . .
Đừng thường xuyên nhớ về anh nhé, anh không muốn khiến cho em đau lòng.
Chỉ cần em khỏe mạnh, chỉ cần em còn sống. Anh sẽ mãi làm bạn của em, cùng em đi qua mỗi một bước của cuộc đời về sau."
Thi Từ ôm Đường Chu vào trong ngực, nghe xong trầm ngâm không nói, Đường Chu hơi ngửa đầu, nhìn cái cằm trắng nõn duyên dáng của nàng mà xuất thần.
"Dựa theo hình thức tư duy của người bình thường, hắn đã tàn phế, thế nhưng nữ chính đồng ý tiếp nhận hắn như vậy, bọn họ càng yêu nhau thì càng nên kiên cường dũng cảm sống tiếp, lúc này mới giống với dáng vẻ bị người trong lòng \ 'Gặp phải chân ái, được chân ái giải cứu, có chân ái liền có tất cả \ ', nhưng nam chính cũng không lựa chọn như vậy, thật là một người ôn nhu mà kiêu ngạo a!" Thi Từ nói.
"Ôn nhu mà kiêu ngạo " Đường Chu lầm bầm lặp lại.
"Không muốn tiếp nhận cuộc sống thống khổ mà tuyệt vọng, chút hi vọng này càng khiến cho chính mình cảm thấy vô vọng, cho nên muốn được tự do, muốn thành toàn cho bản thân. Đây là sự kiêu ngạo của hắn. Không muốn ràng buộc nữ chính, không muốn cô ấy bỏ qua những điều tốt đẹp khác trong cuộc sống, trả lại cho cô ấy sự ủng hộ kinh tế, từng có được tình yêu ôn nhu như thế một lần, quãng đời còn lại đều sẽ cảm thấy có sức mạnh mà đi tiếp, đây là chỗ chị cảm thấy hắn ôn nhu." Thi Từ nói xong, cúi xuống hôn lên trán của cô một cái.
"Rất giống với em a, Thu Thu." Thi Từ cười cười.
Đường Chu không rõ, ý Thi Từ là -- mình ở trong mắt của nàng cũng là người ôn nhu mà kiêu ngạo sao?
"Được rồi, nói về phim ảnh lâu như vậy, chị mệt quá. . ." Thi Từ thở dài, cúi đầu vùi vào cổ Đường Chu.
Đường Chu theo bản năng ngồi thẳng để Thi Từ dựa vào thoải mái hơn chút, nhưng mà lúc này cô ở ngay trong ngực của nàng, hơi động chút đã bị nàng ôm chặt hơn, mặt Đường Chu nóng lên, ". . . Mệt thì ngủ một chặp?"
"Ừm, được, trước lúc đó. . ."
Đường Chu cũng không ngờ một giây trước nàng đang nói chuyện, một giây sau môi nàng đã ở trên môi của mình rồi, vốn chỉ là hôn mổ nhẹ nhàng, mà hai người đã trải qua thân mật tối hôm qua, cho dù cử động nhỏ bé thôi ở trong không khí cũng đã tạo ra ám muội hồng nhạt chỉ có các nàng mới biết được, dính vào nhau thật chặt, khó chia khó lìa.
Gò má Đường Chu rất nhanh lại hồng lên, con ngươi đầy nước.
Thi Từ nhìn dáng vẻ ấy của cô, hồi tưởng lại tối hôm qua cô ở dưới người mình mềm mại than nhẹ, hình ảnh cô gọi mình Thi tỷ tỷ, có chút ăn tủy biết vị, tâm trí dập dờn.
Tư vị tình nhiệt này là dằn vặt người nhất. Trước đây nàng không cảm thấy cùng Đường Chu bên nhau sẽ như thế này. Trước đây chỉ là thích, rất thích thôi, hiện tại càng thêm thương tiếc, cũng càng muốn che chở cô, thuận theo tự nhiên, một chút tâm ý bức bách cũng không muốn có.
Các nàng ôm nhau một hồi, Thi Từ đè tâm tư của mình xuống, nhẹ giọng hỏi cô, "Có muốn đợi lát nữa dẫn em ra ngoài đi dạo hay không?" Hôm nay ngày đầu năm mới, bên ngoài khẳng định rất náo nhiệt.
Đường Chu lắc đầu một cái, "Không muốn đi ra."
Trước đó các nàng đã trữ sẵn đồ ăn rồi, không lo thiếu cái ăn. Hiện tại nghỉ đông, hai người không cần công tác hay đi học, đây chính là thời gian đơn độc hiếm thấy. Đường Chu chỉ muốn một mình ở cùng Thi Từ.
Thi Từ hiểu ý của cô, hôn xuống đỉnh đầu cô, "Được, nghe em."
Hai người cùng một chỗ, lẳng lặng không nói gì.
Đường Chu đột nhiên nhớ tới chuyện gì, ngồi thẳng lên, "Có phải chị nên gọi điện thoại cho dì Đinh không?"
Thi Từ ồ một tiếng.
Đường Chu vội vã nói, "Em không phải ép chị làm cái gì, chỉ là. . ." Chỉ là cô cảm thấy ngày hôm qua Thi Từ náo loạn không vui cùng người trong nhà, cô nghĩ cha mẹ Thi Từ khẳng định cũng đang lo lắng cho nàng, cha mẹ nơi nào sẽ so đo với con cái, thân là con cái, chủ động một chút cũng sẽ không thế nào.
Nhưng đây là chuyện của Thi Từ, cô tùy tiện mở miệng, hình như có chút không tốt?
Cô xoắn xuýt trong lòng một hồi, Thi Từ đột nhiên xoa xoa tóc của cô, miệng cười xán lạn, "Em nói đúng."
Nàng đi lấy di động đến, gọi điện thoại cho Đinh nữ sĩ, vang lên vài tiếng mới có người nhận, nhưng bên kia không có người nói chuyện, chỉ nghe được tiếng xe cộ, Thi Từ gọi, "Đinh nữ sĩ. . ."
". . . Ai, mẹ đang lái xe, cha con nghe điện thoại. . . Cha con mở loa ngoài . . ." Thanh âm Đinh nữ sĩ khá xa, vẫn cứ rất vang dội, "Ông cùng con gái nói một câu thì làm sao?"
Thi Từ ngưng lại, nhìn biểu hiện quan tâm của Đường Chu, nàng cũng mở loa ngoài, ". . . Cha."
". . . Khụ, ừm."
Đường Chu nghe đến đó liền nhấp môi dưới.
Thi Từ có chút không dễ chịu.
Bên kia điện thoại Đinh nữ sĩ cười ha ha, nói: "Mẹ và cha con mới vừa đi vào chùa dâng hương xong, quá nhiều người, hiện đang ở trên đường, sắp về đến nhà, hôm nay con tới dùng cơm không?"
Đường Chu giương mắt nhìn Thi Từ, không một tiếng động nói: "Chị đi đi."
Thi Từ lại nói: "A, hôm nay con không đi đâu, ta muốn bồi bạn gái."
Hô hấp của Đường Chu run lên.
"Ồ ồ ồ, vậy thì dẫn con bé cùng lại đây đi. . ."
Đường Chu hơi chớp mắt, lần này ngay cả trái tim cũng run lên.
Thi Từ ngồi trở về, một tay cầm điện thoại di động, một tay khoác lên vai Đường Chu, động viên cô, ". . . Biết rồi, con hỏi ý kiến em ấy một chút."
"Được, tùy các con." Ngữ khí của Đinh nữ sĩ thoải mái nhẹ nhõm, "Mẹ đang lái xe, không nói nữa, lão già. . . Ông đừng ở đó lại không lên tiếng, dạ dày ông lại đau. . . A ha ha, không đau a, vậy miệng ông không có sao đó chứ? A không sao, vậy ông nói vài câu với con gái đi. . ."
Thi Từ cau mày, "Ba, dạ dày ba lại đau? Có nghiêm trọng không?"
Thi Bỉnh Thừa lúc này mới nói, "Không nghiêm trọng lắm, tối hôm qua là tốt rồi, mẹ con đau lòng ba mới không cho ba lái xe."
Đinh nữ sĩ lại cười ha ha, "Đúng đúng đúng, đau lòng ông, ông thân kiều thể nhược. . ."
Thi Bỉnh Thừa: "Đây là cái thành ngữ gì? !"
"Khen ông mà, khen ông mà!"
"Đây là đang khen tôi?"
"Đúng đúng đúng, thành ngữ tốt, yên tâm, không tổn hại ông dương cương khí chút nào!"
Cuộc đối thoại của hai vợ chồng từ trong loa truyền tới rõ ràng, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra một bức tranh như vậy: Đinh nữ sĩ mặt mày hớn hở nói chuyện, Thi ba ba cau mày một mặt chính kinh, hai người có qua có lại, vô cùng thú vị.
Đường Chu không nhịn được cười lên.
Thi Từ nâng cái trán lên, ". . . Được rồi, ba mẹ, lái xe không nên gọi điện thoại quá lâu."
"Ai được, không quấy rầy các con." Đinh nữ sĩ cũng không lại đề nghị mang Đường Chu về nữa, hoàn toàn đem không gian để lại cho các nàng, "Thay chúng ta chào hỏi Tiểu Đường Chu a. . ."
Đường Chu vừa nghe theo bản năng ngồi ngay ngắn người lại, muốn há mồm chào chú dì, nhưng mà mở miệng liền chứng minh mình đang mở loa ngoài, có nói hay không hình như đều có chút không lễ phép, cô gấp đến độ mặt cấp tốc đỏ lên.
Thi Từ nín cười nói, "Biết rồi." Thu điện thoại lại liền cười trêu cô, "Không sao, không sao, không cần sốt sắng như vậy."
Đường Chu: "Em không phải là không muốn đi, em chỉ là. . . Em chỉ là. . ."
Đường Chu hoảng loạn một trận, Thi Từ đã thích cô như thế sao? Muốn dẫn cô về nhà, cha mẹ nàng cũng đều tiếp nhận. Cô thì sao? Cô có thể làm cái gì?
Sau này những chuyện này đều tan thành bọt nước thì làm sao bây giờ?
Cô có thể vĩnh viễn nắm giữ sao?
Cô. . .
Đường Chu mơ màng bị nàng ôm vào ngực, trong đầu loạn thành một đoàn, rối rắm không biết giải khai như thế nào.
"Không sao, không cần áp lực." Chút hoảng loạn cùng bất lực này của Đường Chu đều bị Thi Từ thu hết vào đáy mắt, ý cười của nàng thu lại, cảm thấy tim bị người đâm tới đâm lui, từng trận đau nhói.
Đường Chu đã không có cha mẹ, cũng không có gia đình, trong lòng cô còn có rất nhiều góc khuất của trước đây, chỉ là những cái này Thi Từ tạm thời không dám nói ra.
Nàng so với ai khác đều rõ ràng tính tình của Đường Chu, một khi yêu, cô mềm mại dịu ngoan như con chim nhỏ, mà đồng thời, cô cũng có linh hồn cao ngạo bất khuất, nếu như cảm thấy bị cầm cố, cảm thấy không được tự do, cô sẽ bay đi.