Thi Từ thả điện thoại di động trên bàn, nói: "Con đang gửi tin nhắn cho bạn gái."
Bàn ăn bỗng chốc đều yên lặng.
Chỉ có bọt khí trong nồi bốc lên "ùng ục".
Thi Bỉnh Thừa nặng nề thở một hơi, "Đây là lúc ăn cơm."
Hai cha con ngồi đối diện nhau, mơ hồ có chút ý tứ không thoái nhượng lẫn nhau.
"Có bạn gái rất tốt a!" Đinh nữ sĩ cười nói: "Được rồi được rồi, ăn cơm ngon miệng chút đi. Thi Từ đừng chơi di động nữa, người cũng bao lớn rồi, lão già, mau ăn đồ ăn đi, Thi Hải! ! Ăn cho xong cải xanh của con nhanh đi!"
. . .
Đinh nữ sĩ quét một vòng ba người bọn hắn, tuy rằng vẫn cười, thế nhưng khí thế không thể trêu chọc.
Cơm nước xong, Thi Hải giúp đỡ Đinh nữ sĩ thu dọn bàn ăn.
Thi Từ cùng Đinh nữ sĩ ở trong nhà bếp.
Máy rửa bát hoạt động, Đinh nữ sĩ lau rửa máy hút khói, Thi Từ ở bên thu dọn chút đồ ăn còn thừa.
Đinh nữ sĩ thi thoảng nhìn nhìn Thi Từ, Thi Từ cau mày, có chút mất tập trung, Thi Hải thu dọn xong, nhìn các nàng một chút, không nói gì, đi ra phòng khách.
"Mẹ không có nói với cha con nha." Đinh nữ sĩ rửa xong máy hút khói, bôi chút nước rửa lên lòng bàn tay, bắt đầu cọ rửa.
Thi Từ trầm mặc.
"Nói đi nói lại hai đứa dù sao cũng ở cùng một trường, thân phận cũng không giống nhau, nếu là có người nói bóng nói gió. . ."
Thi Từ nhạt giọng nói: "Con và em ấy không có quan hệ thầy trò, em ấy cũng sắp tốt nghiệp khoa chính quy."
Đinh nữ sĩ rửa tay sạch sẽ, đi ra nhà bếp, ló đầu liếc mắt nhìn hai cha con ở phòng khách, hai người một người chơi di động, một người uống trà, đọc sách, TV mở tiết mục cuối năm.
"Nói thì nói như thế, Thi Từ, có lúc nhân ngôn đáng sợ."
"Con cứ nghĩ Đinh nữ sĩ mẹ vẫn luôn ủng hộ con."
Ánh đèn nhà bếp sáng tỏ, Đinh nữ sĩ khi còn trẻ dung nhan diễm lệ, theo tuổi tác lớn dần, sau khi tâm tình mài giũa, tướng mạo của bà ngày càng trở nên nhu hòa uyển tú, đầu trắng bạc không ít, lúc không nói lời nào nhìn qua là một lão thái thái tao nhã điềm đạm, lúc nói chuyện thẳng thắn từng chữ, trung khí mười phần, một khi cười lên thanh âm vang dội, phi thường có sức cuốn hút.
Qua sáu mươi tuổi, bình thường thời gian bà vui cười hớn hở chiếm đa số, việc nhỏ không bận lòng, việc lớn từ từ xử lý, tự giác đem cuộc đời sống tốt đẹp đến bảy, tám phần mười thấu, còn dư lại một hai phần phải nhọc lòng kia chính là con gái.
Chỉ là, điểm bận tâm ấy còn cần phải giấu trong lòng, không thể để con cái nhìn ra.
Bà nhìn Thi Từ, mang theo mấy phần nghiêm nghị, "Mẹ là ủng hộ con, Thi Từ, vậy con nói thật cho mẹ, con là thật lòng sao?"
Người lớn tuổi, nếp nhăn nơi khóe mắt chính là dấu vết điêu khắc của năm tháng, nhưng mà chỗ hay của Đinh nữ sĩ là hai con mắt của bà đều sáng rõ, nhuệ khí linh động, một chút cũng không có phí hoài năm tháng mà già đi, lấy đôi mắt như vậy mà nghiêm nghị nhìn người, áp lực sẽ lớn vô cùng, không thể nói dối được dù chỉ một chút.
Thi Từ hơi nhíu mày, lại buông xuống, "Con là thật lòng, con thật sự rất thích em ấy." Ngữ khí của nàng hơi chậm rãi, càng thêm nhu hòa, "Đêm nay con vốn là muốn dẫn em ấy tới. . ."
"Con bé không về nhà sao?" Đinh nữ sĩ hỏi.
Thi Từ nhìn Đinh nữ sĩ, thanh âm càng thấp một chút, "Trước đó ở tiệm trà con không cho mẹ hỏi là có nguyên nhân, cha mẹ em ấy đều mất cả rồi."
Đinh nữ sĩ nhẹ nhàng a một tiếng.
Thi Từ thấp giọng nói: "Con đối với em ấy là thật lòng, con tin rằng em ấy cũng vậy."
Đinh nữ sĩ trầm mặc hồi lâu, sâu kín than một tiếng, nói: ". . . Tiểu Đường Chu cũng là đứa trẻ đáng thương."
"Chờ đã, con có đúng mực không đấy?" Bà đột nhiên hỏi.
Thi Từ không nghĩ tới còn có câu hỏi như vậy, nàng run lên.
Đinh nữ sĩ tới gần, nhỏ giọng nói, "Con không làm gì quá phận đi, tuy nói Tiểu Đường Chu trưởng thành rồi, bất quá so với con mà nói. . . Cũng vẫn nhỏ hơn nhiều lắm đấy. . ."
Thi Từ khụ một tiếng, "Đinh nữ sĩ!"
Đinh nữ sĩ lui về phía sau, một mặt khiếp sợ, "Con không phải đã. . ."
"Con còn chưa. . ." Thi Từ nói phân nửa, lập tức phản ứng lại, "Chuyện này không có quan hệ gì với mẹ!"
Đinh nữ sĩ thở ra một hơi, "Vậy thì tốt vậy thì tốt, bằng không. . . Mẹ thêm băn khoăn a!"
Tại sao mẹ lại phải băn khoăn a?
Thi Từ không để ý tới bà, cầm lấy hộp cơm giữ ấm, đi ra nhà bếp, "Hôm nay con sẽ không ở nhà."
Sắc mặt Đinh nữ sĩ khẽ thay đổi: ". . . Ai, chờ chút. . ."
Thi Từ đi thẳng tới phòng khách, nói với Thi Bỉnh Thừa: "Ba, năm nay con không ở nhà, con về nhà bên kia."
"Con chờ một chút, " Thi Bỉnh Thừa giảm tiếng TV nhỏ lại, đôi mắt của Thi Hải chậm rãi từ màn hình điện thoại di động ngước nhìn lên.
Thi Từ đứng lại, nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ rưỡi, còn sớm, thế nhưng Đường Chu đã một mình trải qua ba tiếng.
"Con trở về ở cùng bạn gái." Thi Từ phảng phất biết Thi Bỉnh Thừa muốn hỏi gì, bản thân liền nói ra khỏi miệng trước.
"Tối nay là thời gian cho người nhà, là truyền thống nhà chúng ta." Thói quen nói chuyện của Thi Bỉnh Thừa vừa vặn ngược lại với Đinh nữ sĩ, ngoại trừ lúc giảng bài, ông không hay nói chuyện, lúc nói chuyện tốc độ nói vừa phải, không nhanh không chậm, thêm vào đó khuôn mặt của ông tuấn tú nho nhã, khiến cho người ta có một loại cảm giác rằng ông là người tốt tính rất ít phát hỏa.
Sự thực cũng là như thế, ở trong ký ức trưởng thành của hai chị em Thi gia, cha mẹ bọn họ cực ít nổi nóng, đặc biệt là Thi ba ba.
"Ngày mai con hãy ra ngoài đi." Thi Bỉnh Thừa nói.
Ông cũng rất ít khi yêu cầu bọn nhỏ làm cái gì, mà khi ông mở miệng yêu cầu, thì có loại uy nghiêm nhất định phải chấp hành không cho phản bác.
"Ba, " Thi Từ cười một cái, "Con đã ba mươi mấy tuổi, không phải trẻ vị thành niên."
"Vậy con biết chính con đang làm gì sao?"
"Con vẫn luôn biết."
"Khụ, lão già, " Đinh nữ sĩ ở bên cạnh nói, "Thi Từ muốn đi liền để nó đi đi, con cái lớn lên, thế nào cũng phải có sinh hoạt riêng của mình."
"Ừm, cũng đúng, " Thi ba ba gật đầu, "Thi Từ, cùng người trong nhà nói một chút tình huống con đang kết giao bạn gái được chứ?"
Thi Hải đã nhận ra bầu không khí khẩn trương, âm thầm hít một hơi.
Thi Từ hơi giương khóe môi lên, "Ba, không phải ba đều đã biết? Còn cần hỏi con làm gì?"
Thi Hải hô hấp chậm lại, đuôi mắt lặng lẽ liếc xuống chỗ Thi ba ba.
Biểu hiện của Thi Bỉnh Thừa đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
. . .
Đường Chu lùi vào trong sô pha, mở notebook của Thi Từ ra, lướt video trên B trạm.
Ngoại ô Nam thành hình như bắn pháo hoa, cô tựa hồ có thể nghe được thanh âm.
Mèo Thu Thu đã ngủ thiếp đi bên chân cô.
Trong phòng rất an tĩnh, có thể nói là vắng lặng.
Không có chút bầu không khí ngày lễ nào.
Đường Chu ôm đầu gối, đắp kín chăn, sau khi trả lời WeChat cho mấy người bạn học cùng bạn bè riêng chúc tết trong group, cô càng thêm rảnh rỗi không có chuyện gì làm.
Có nên đi ngủ sớm hơn một chút hay không, tỉnh ngủ Thi Từ sẽ trở lại.
Cô vừa mới động đậy, di động liền rung lên.
Cô mở ra, lại là tin nhắn Thi Hải gửi tới --
"Đêm nay chị mình sẽ không về. Giao thừa hàng năm ba mình đều muốn cả nhà cùng ở lại."
Đường Chu hơi nghi hoặc một chút, cái này cô biết a, tại sao Thi Hải đột nhiên lại phát một cái WeChat như vậy cho cô? Cô mở khung chat của Thi Từ ra xem, hình ảnh còn dừng lại tại bức ảnh mà cô gửi đi, sau đó Thi Từ đáp lại một câu, "Thu Thu cùng Thu Thu đều thật đáng yêu".
Cô suy nghĩ một chút, gửi đi một câu, "Đang làm gì đó?"
Chờ mấy phút, Thi Từ vẫn chưa trả lời.
Đường Chu mở khung chat của Thi Hải ra, "Ừm, mình biết rồi." Cô thử gửi đi câu này trước.
Thi Hải lập tức liền trả lời: "Ừ, cậu biết là tốt rồi."
Trả lời ngay lập tức, giống như vẫn một mực chờ đợi cô hồi âm.
Thi Từ vẫn chưa trả lời.
"Thi giáo sư?"
Thi Từ vẫn chưa nhắn lại.
Đường Chu nhíu mày, trong lòng nổi lên mấy phần bất an, cô nhanh chóng gõ chữ, "Thi Hải, có phải là xảy ra chuyện gì?"
Tiếp đó cô nhìn thấy Thi Hải bên kia không ngừng mà thoáng hiện "Đang nhập chữ. . .", bất an trong lòng càng khuếch trương lên.
"A, cũng không có chuyện gì."
Lời này cũng không nói thật, Thi Hải rõ ràng đang do dự có nên nói cho cô biết chuyện hay không, cuối cùng hắn vẫn quyết định không nói.
Đường Chu hít sâu mấy lần, gắng giữ tỉnh táo, chỉ suy nghĩ mấy phút, cô chạy đi thay quần áo, vội vã mang giày, cầm điện thoại di động liền đi ra cửa.
Đêm giao thừa, xung quanh trạm xe buýt ở cửa trường học xe lạnh lẽo hoang vu. Bầu trời bay đầy tuyết, lấm ta lấm tấm rơi vào trên tóc của cô, cô không kiên trì chờ đợi nữa, mở phần mềm thuê xe ra, trong thời gian ngắn cũng không có tài xế tiếp đơn.
Đường Chu vừa chạy vừa nhìn màn hình, cũng không biết chạy bao lâu, chạy đến một nơi náo nhiệt hơn -- ở ngoài một quán rượu cách trường học ba, bốn km, cô vừa thở dốc vừa chờ đợi, thật vất vả rốt cục cũng bắt được xe.
Cô đọc địa chỉ nhà Thi Từ ra, tài xế kêu cô thắt chặt dây an toàn, khởi động cần gạt nước của xe.
Nguyên lai trời đã bắt đầu mưa, gió tuyết đan xen, trời đất một mảng xám xịt. Tài xế mở tiết mục cuối năm, tựa hồ là đang diễn tiểu phẩm, mà cô lại không có tâm tư nghe thử rốt cuộc là nội dung gì.
Thi Hải vốn là muốn gọi điện, nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không gọi. Hắn lựa chọn gửi tin nhắn, lại lựa chọn không nói sự thật cho Đường Chu.
Trận cãi vã trong phòng khách lúc nãy giống như đã từng quen biết. Đó là lúc hắn sáu hay bảy tuổi gì đó, ngày đó Thi Từ về nhà, nàng nói với cha mẹ: "Con thích con gái, con có bạn gái."
Trong ký ức của Thi Hải, cả nhà bọn họ xưa nay chưa từng cãi nhau, giữa cha mẹ không có, giữa cha mẹ cùng con cái cũng không có, kia là lần đầu tiên, mà đây là lần thứ hai.
Lần đầu tiên là lúc Thi Từ công khai tính hướng.
Còn lần này là. . .
Giọng của ba truyền vào lỗ tai hắn, nghe được ẩn ẩn tức giận, "Con thực sự là uổng công làm giáo viên, con làm sao có thể làm ra chuyện như vậy? Con bé vẫn là học sinh, cái gì cũng không hiểu!"
"Con cùng em ấy là thật lòng!"
"Cái gì gọi là thật lòng? Con đã bao nhiêu tuổi, con bé bao nhiêu tuổi, con bé còn chưa bước ra xã hội, nó mới vừa thành niên không lâu, nó còn có tương lai tốt đẹp, con đang làm chính là phá huỷ nó!"
"Con làm sao phá huỷ em ấy? Tương lai của con và em ấy lại không phải là tương lai sao?"
"Con muốn ba nói thẳng? Con mê hoặc con bé, con dụ dỗ con bé, nó không hẳn sẽ giống như con, con bé còn có thể có lựa chọn khác!"
"Lựa chọn? Lựa chọn đàn ông? Làm sao ba biết ở cùng với con lại không phải là lựa chọn chính xác của em ấy?"
Cha là thật sự tức giận, mà chị cũng là, hai người bọn họ mặt đối mặt, không ai nhường ai, một câu tiếp lấy một câu, gió thổi không lọt, người bên ngoài đều không thể chen vào một câu, càng không cách nào khuyên can.
Thi Hải lo lắng nhìn về phía mẹ, mà Đinh nữ sĩ quay đầu lắc lắc đầu với hắn.
"Con bé có thể có cuộc sống bình thường!"
"Nói cho cùng, ngài vẫn là cho là con không bình thường?"
Bấy giờ trong phòng đều tĩnh lặng, như bọt nước dưới biển sâu, vô thanh vô tức, đè nén sóng ngầm mãnh liệt, mà Tivi LCD đang mở tiết mục tiểu phẩm lại là từng trận tiếng cười náo nhiệt.
Cuống họng của Thi Hải đột nhiên nghẹn lại.
"Được rồi, đừng cãi cọ, cuối năm, có chuyện gì từ từ nói, " Đinh nữ sĩ đi tới giữa hai cha con bọn họ, chuyển hướng nói với Thi Từ, "Thi Từ, ba con không cho rằng con không bình thường, chúng ta làm cha làm mẹ, chỉ hi vọng con bình an khỏe mạnh hạnh phúc, cái gì khác cũng không cầu."
Tay Thi Từ buông xuống bên người, nắm rất chặt, ngôn ngữ cơ thể đều đang căng thẳng, ánh mắt của nàng từ trên mặt Thi Bỉnh Thừa chuyển tới trên mặt Đinh nữ sĩ, di chuyển trở lại, cười khổ một tiếng, "Mummy mẹ không cần thay ba con nói chuyện, con biết ở trong lòng ba con, ông ấy vẫn không thể chân chính tiếp thu con."
"Ba có thể tiếp thu, " Thi Bỉnh Thừa nhìn nàng, "Copn là con gái của ba, con thông minh, ưu tú, ba lấy con làm kiêu ngạo, con thích phụ nữ, ba tận lực dùng khả năng lớn nhất của ba để lý giải con, con về nước dạy học, ở lại bên người chúng ta, lòng ba tràn đầy an ủi, nhưng là Thi Từ. . ."
Thi Bỉnh Thừa cau mày, ánh mắt không rõ mà đau xót, "Con có thể lựa chọn bất kỳ cô gái nào, tại sao nhất định phải lựa chọn sinh viên cùng trường? Điểm ấy ba tuyệt đối không thể nào tiếp thu được!"
Thi Từ hơi chớp mắt, "Con nhất định muốn ở bên cạnh em ấy thì sao? Con từ chức được không?"
Lời này vừa nói ra, Thi Hải không nhịn được kêu lên, "Chị!"
Mi tâm Đinh nữ sĩ nhíu lại.
Ánh mắt Thi Bỉnh Thừa nặng nề, một lúc sau, giống như tất cả tức giận đều tan biến, chỉ còn mệt mỏi thất vọng, ông nói: "Đây là quyết định của con, ba cũng không ngăn cản được."
"Chỉ là Thi Từ, ba đối với con rất thất vọng."
Rơi ngoài cửa sổ là vô biên vô tận ánh sáng pháo hoa, hoa tuyết bay lả tả, tình cờ xen lẫn hạt mưa, một hồi lại một hồi va vào chữ "Phúc" đỏ thẫm dán trên kính, như là thế nhân chấp nhất hồng trần bắn lên pháo hoa để cầu mong hạnh phúc.
Thi Từ chậm rãi xuống lầu, mặc quần áo xong, đi ra ngoài.
Gò má của nàng biến mất trong ánh đèn, hơi khẽ mím môi, lông mi dày đè lên một tia ướt át trong tròng mắt.
Buổi tối hôm ấy của rất nhiều năm về trước, nàng ở trước mặt cha mẹ nói ra xu hướng tính dục của mình, khi đó cha mẹ còn rất trẻ, phản ứng so với đêm nay còn nghiêm trọng hơn nhiều, Đinh nữ sĩ khiếp sợ đến ấn ngực nói không ra lời, Thi Bỉnh Thừa suýt chút nữa thì cùng nàng cắt đứt quan hệ.
Lúc đó nàng không có chút hối hận nào, thậm chí còn có chút kiêu ngạo vì dám yêu dám nói, mà khi nàng ra khỏi cửa, gọi điện thoại cho Kiều Toa, khi đó Kiều Toa nói, "Thi Từ, không cần làm đến mức như vậy."
Lúc đó Thi Từ liền bối rối. Ở trong quan niệm của Kiều Toa, yêu đương là chuyện của hai người, các nàng hạnh phúc ngọt ngào trong thế giới nhỏ của mình là được, không cần nói cho những người khác, cũng không cần những người khác đồng ý và chúc phúc.
Đây là kiêu ngạo của Kiều Toa.
Thi Từ cho là mình không làm được vậy, cha mẹ nàng yêu nàng tha thiết, nàng cũng yêu cha mẹ mình tha thiết, nàng không có cách nào ngụy trang ở trước mặt cha mẹ, tình yêu của nàng không có người nào không nhận ra, nàng liền muốn cha mẹ của mình chúc phúc cho chính mình.
Đây là lần đầu tiên nàng cùng Kiều Toa cãi nhau.
Cuối cùng Thi Từ hai bên người thân và người yêu đều không thuận lòng, tình yêu của nàng, lãng mạn của nàng, lý tưởng của nàng, đốm lửa này thiêu đốt trong ngực nàng, cũng chỉ đốt cháy chính bản thân nàng, cuối cùng chỉ còn sót lại một chút tro tàn.
Chút nước trên mái hiên rơi xuống tóc của nàng, làm sợi tóc của nàng ướt nhẹp, trượt xuống trán của nàng, chảy xuống.
Đêm giao thừa, đêm mưa tuyết. Thật sự rất lạnh lẽo.
Cha mẹ không còn trẻ, cho dù tinh thần vẫn rất tốt, nhưng mà vẫn thoáng bị đả kích, dáng dấp mất hứng thất vọng, cơ thể đều phát run, hai người tóc bạc không ít, hai người bọn họ nghe nàng nói muốn từ chức, ánh mắt đều cùng nhìn về phía nàng. . .
Thi Từ nhắm mắt lại, cuống họng khô khốc, nàng lấy điện thoại di động ra, tin nhắn của Đường Chu trong WeChat lẳng lặng chờ nàng, mấy chữ Hán an tĩnh đập vào mắt, trong đầu lại hiện lên giọng nói mềm mại giòn tan của cô.
Ngón tay Thi Từ run rẩy, chung quy cũng không trả lời, cũng không gọi điện thoại, nàng đứng yên lặng một lúc, mới mở cửa lớn ra, đóng lại.
Hai bên cửa là câu đối mà Thi Bỉnh Thừa đã viết, giấy đỏ mực đen, màu mực hành giai, phiêu dật phong lưu.
Năm nào ông cũng viết.
Kiểu chữ của Đinh nữ sĩ rất đẹp, Tiểu Hải là học sinh khối văn, kiểu chữ cũng phi thường đẹp đẽ.
Bên trong cái nhà này chỉ có chữ viết của nàng là bình thường thôi, nàng chỉ thích con số cùng chữ cái. Chỉ có nàng là khác biệt sao?
Vẻ mặt Thi Từ hoảng hốt, mới nhớ tới bản thân chưa lấy xe, cũng được, không cần lấy, nàng đi được hai bước, phía trước cũng truyền đến tiếng bước chân đến gần.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên.
Đường Chu mặc áo lông vũ dày, quần bò dưới chân lộ ra một khúc mắt cá chân, trên giày vải đều là bùn.
Tầm mắt Thi Từ sững sờ từ mắt cá chân đông lạnh của cô dịch lên trên.
Cổ áo lông vũ bọc lấy nửa khuôn mặt của cô, một đôi mắt như sao đêm, lại giống như biết nói, càng giống như là đã chờ nàng rất lâu trước đó.
Tuyết vô biên chậm rãi rơi trên người các nàng.
Thi Từ hoảng hoảng hốt hốt lấy lại tinh thần, trong con ngươi ướt át mờ mịt, bên môi nàng lại tràn ra một nụ cười.