Trong kỳ nghỉ đông, mỗi ngày Thi Từ đều đưa Đường Chu đi dạy thêm, bản thân nàng thì tìm một tiệm cà phê đọc sách, gửi bưu kiện, xem luận văn, chờ hai tiếng, Đường Chu dạy xong nàng sẽ đưa cô trở về trường rồi làm chuyện của mình. Nếu như nàng không vội, các nàng sẽ ở bên ngoài dạo phố, ăn đồ ăn, hoặc là cùng nhau đi xem phim.
Rất nhanh, hai tuần lễ dạy thêm liền trôi qua.
Cuối năm sắp tới, mỗi siêu thị cùng cửa hàng lớn trong trung tâm thương mại sử dụng cả người biểu diễn đến mời chào khách hàng, khắp nơi treo đèn kết hoa, vui sướng tưng bừng.
Đường Chu cùng Thi Từ ăn cơm tối xong, đi dạo siêu thị một lúc, mua nhu yếu phẩm hằng ngày, mỗi người xách một cái túi mua sắm.
"Có phải là mua nhiều lắm không?" Mua hai túi đều là đồ ăn, một ít hải sản tươi cho vào tủ lạnh, còn có hoa quả rau dưa nhập khẩu.
"Không nhiều đâu." Thi Từ nhìn cô, "Tết ngày mốt chị phải về nhà. . . Còn có năm sau khả năng phải cùng Đinh nữ sĩ đi Dương thành thăm ông ngoại bà ngoại một chuyến, còn phải đi ra ngoại ô Nam thành thăm ông nội bà nội. . ."
"Vâng." Đường Chu không thèm để ý.
"Cho nên em liền sống trong nhà chị luôn đi, đừng ở ký túc xá. Như vậy chị cũng yên tâm một chút." Túi mua sắm trong tay Thi Từ nhẹ nhàng đụng vào túi trên tay Đường Chu.
Đường Chu khẽ cười, "Không sao đâu, những năm qua em cũng đều ở trong ký túc xá. . ."
Thi Từ ôn nhu nhìn cô, thấp giọng nói: "Hiện tại có chị, làm sao có thể để em một mình ở trong ký túc xá, nghe lời chị đi."
Đường Chu mím môi cười, nhỏ giọng nói: "Nghỉ đông em đăng ký ở lại trường học, không ở trong ký túc xá hình như không được tốt lắm. . ."
"Không sao đâu, chị kêu Diệp lão sư nói với quản lý ký túc xá của em một tiếng là được rồi."
Như vậy thật sự không sao sao?
Thi Từ như là biết cô đang suy nghĩ gì, ôn hòa cười với cô: "Không sao đâu."
Đường Chu không nói ra được lời cự tuyệt, chỉ có thể ừ một tiếng.
Thi Từ đột nhiên cười rộ lên.
Các nàng đã đi tới thương trường cửa, Thi Từ đứng ở nơi đó, bối cảnh là cao ốc sừng sững, đèn đuốc chập chờn, người đông nghìn nghịt, là khói lửa nhân gian sung sướng vui mừng, mà nàng là quang cảnh ấm áp nhất.
Bên cạnh có một cửa hàng bán ma lạt thang, củ cải, thịt cá cuốn, bánh kẹo, trứng luộc trụng nước trà, đậu phụ hoa. . . Đều thẩm thấu trong nồi súp nóng hổi.
Đường Chu chạy tới, mua một cốc nhỏ, quay đầu lại liếc nhìn Thi Từ, nàng xách hai cái túi mua sắm, ăn mặc áo khoác ngoài màu xanh sẫm, quần dài màu xám đen, giày cao gót, cũng không vội đến bãi đỗ xe, rất kiên nhẫn đứng ở nơi đó chờ cô.
Mùa đông không khí cực kỳ lạnh lẽo, Thi Từ ăn mặc ít, lại bị gió thổi loạn sợi tóc, đồng thời lại hít nhẹ một hơi, như là có chút bị lạnh rồi.
Đường Chu quay đầu lại nhìn nàng một chút, lại chạy đến cửa hàng đồ uống nóng sát vách gọi món, mua cho nàng một chén trà lê tuyết đường gừng, nhanh chóng đến bên cạnh nàng, "Cho chị nè, trước tiên uống một ngụm đi."
Thi Từ nhẹ nhàng lắc đầu nở nụ cười.
Đường Chu phản ứng lại, hai tay nàng đều xách đồ, cô mím mím môi, thẹn thùng nở nụ cười, xếp gọn ống hút đưa tới bên môi nàng, "A, nhanh uống một ngụm."
Vào miệng có hơi cay, có chút trong lành, có chút chua chua, âm ấm cuống họng, trong lòng vừa ấm vừa ngọt.
Thi Từ híp híp mắt, chuyển mắt nhìn Đường Chu cầm cái cốc giấy nhỏ dùng một lần.
"Chị muốn ăn củ cải không?" Đường Chu nhìn vào bên trong, "Em còn mua cá viên, còn có cá tàu hủ. . ."
Hai người bọn họ mới ăn lẩu xong, hơn nữa ăn rất no, người trẻ tuổi dạ dày đại khái là tương thông với biển rộng?
Thi Từ nhìn Đường Chu mặc áo lông vũ mình mua cho cô, cổ tay hơi dựng thẳng lên, bao bọc lấy khuôn mặt nhỏ trơn bóng mà lạnh đến mức hơi hồng lên của cô, cô đang chọc một viên cá viên lên cắn một cái.
Thi Từ ngoắc ngoắc môi, "Chị muốn ăn cái này."
"A?" Đường Chu nhìn nửa viên cá viên trên xiên que, lại nhìn nàng một chút.
Thi Từ chớp mắt một hồi, hơi cúi đầu cắn nửa viên cá viên kia vào miệng.
Con mắt Đường Chu mở to, quét một vòng xung quanh thật nhanh, thấy không ai chú ý tới các nàng mới thanh tĩnh lại.
Thi Từ vừa cắn vừa nhìn cô chằm chằm, ý cười trong mắt không hề che giấu chút nào.
Đường Chu cúi đầu liếc nhìn giày của chính mình, khóe môi vẫn cong lên.
Đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ gần đó thay đổi, một chiếc Chevrolet màu đen đang chạy qua, đi ngang qua một hồi, lại lùi trở về, cửa sổ thủy tinh ở ghế sau của xe trượt xuống, Thi Bỉnh Thừa nhìn về phía con phố thương mại.
Hai cô gái ý cười trong suốt đang đứng đối diện nhau, ngoại hình xuất chúng, cô gái thấp hơn đang đút thức ăn cho cô gái cao hơn.
Người đến người đi, tiếng động ồn ào, trước cửa hàng bán hoa trên con phố là hoa tươi năm màu rực rỡ, suối phun đến đúng giờ phun ra mấy cột nước trong suốt.
Thi Bỉnh Thừa hướng nhìn về phía các nàng một lúc, khẽ cau mày suy tư, đến lúc tài xế lên tiếng nói không thể đậu lâu ở chỗ này, sau đó liền thúc giục, hắn mới gật gật đầu, xe lần thứ hai khởi động hướng về phía trước đi tới.
Giao thừa năm nay, hơn năm giờ chiều trời đã hoàn toàn tối rồi, Nam thành lại rơi xuống một hồi tuyết trắng.
Đứng ở trên lầu xem như là cảnh lãng mạn chỉ có trong phim Hàn Quốc, hoa tuyết như cánh hoa anh đào, chầm chậm mà yên tĩnh rơi xuống mặt đất lấp kín toàn bộ thế giới.
Thi Từ cầm áo khoác ra ngoài, căn dặn Đường Chu nhất định phải ăn cơm, nói sáng mai nàng sẽ trở về.
"Cha chị rất quy củ, sau khi chị về nước, ngày tết nhất định phải qua đêm ở nhà." Ngữ khí của Thi Từ có chút bất đắc dĩ, sờ sờ đầu Đường Chu, "Chị đi rồi em phải khóa kỹ cửa nha."
"Vâng ạ." Đường Chu ngoan ngoãn gật gật đầu, "Chị mặc áo khoác vào đi, em cảm thấy còn phải mang thêm khăn quàng cổ, em giúp chị lấy một cái nha?"
"Ừm. . . Được rồi, em giúp chị lấy đi." Thi Từ nhìn bạn gái nhỏ của nàng chạy trở về phòng, khe khẽ thở dài.
Thi Từ mặc áo khoác màu đen, Đường Chu lấy một cái khăn quàng cổ màu hạnh sữa, thay Thi Từ buộc chặt.
Cô quan sát, cong môi, mặt mày cong cong, "Rất ưa nhìn."
Thi Từ đưa tay kéo cô lại, ôn nhu nói: "Chị xem thử đêm nay có thể chuồn trở về hay không, một mình em chị vẫn là không yên lòng."
"Không sao đâu, tụi mình có nấu một ít đồ ăn rồi, em xem xong bộ phim liền đi ngủ, trước khi ngủ sẽ gọi điện thoại cho chị." Đường Chu ngửa đầu cười với nàng, "Còn có mèo Thu Thu ở cạnh em mà."
Mèo Thu Thu bên chân các nàng lập tức "meo meo" mấy tiếng đáp lại.
Thi Từ lại thở dài, mặt kề vào đỉnh đầu bạn gái nhỏ, ". . . Thi lão đầu thật sự quá đáng ghét!"
Đường Chu cười rộ lên.
Thi Từ bất đắc dĩ cầm lấy túi, đi tới cửa, Đường Chu nhìn bóng người của nàng, hơi thở ra một hơi.
Thi Từ đột nhiên xoay người, khẽ cau mày, "Em cứ để chị đi như vậy à?"
Đường Chu không phản ứng kịp, có chút mê man, "A?"
Không phải muốn ăn cơm giao thừa sao? Muốn cô ngăn cản nàng đi sao?
"Lại đây!" Thi Từ buồn cười nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cô.
Đường Chu đối diện với nàng, một giây sau, môi Thi Từ liền hôn lên môi của cô, nàng đè sau gáy của cô xuống, từng chút từng chút cắn gặm, rất nhanh giao hòa với nhau, khó chia khó lìa.
Hai người ở trước cửa, dựa vào tường, chăm chú ôm lấy nhau, nhẹ nhàng mà thâm tình hôn môi.
"Lần sau hôn em, chính là sang năm rồi." Thi Từ nói trên bờ môi cô.
Còn có sang năm.
Trong lòng Đường Chu bởi vì hai chữ này cảm xúc chập trùng, ôm chặt nàng.
Thật tốt.
Thi Từ đóng cửa lại. Đèn trần ở trước cửa bỗng chốc theo tiếng động mà sáng lên, Đường Chu đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Một lát sau, mèo Thu Thu kêu một tiếng, đánh vỡ sự yên tĩnh, đèn lại sáng lên.
Đường Chu hơi cúi người xuống, ôm lấy mèo Thu Thu, xoa cái đầu xù của nó.
Ánh đèn chiếu đến những bông tuyết bay ngang qua cửa sổ lớn sát đất.
Đinh Diệu Ý nữ sĩ làm một bàn thức ăn lớn, thức ăn nóng lạnh đều có, ở giữa còn đặt một nồi lẩu.
Nấu một nồi canh gà kèm dạ dày lợn tràn đầy, mỗi người uống trước một bát canh nhỏ màu sữa rất thơm ngon, trong canh thả không ít tiêu, bỗng chốc liền cảm thấy cả người ấm áp xen lẫn lười biếng, uống canh xong, lại châm nước trong nồi lên chuẩn bị ăn lẩu, dựa theo lời giải thích của Dương thành, cái này gọi là đánh lò.
"Đinh nữ sĩ, còn canh không? Mẹ gói lại để con mang một ít về trường đi." Thi Từ mở miệng nói với bà.
"Ồ? Ha ha." Đinh nữ sĩ chớp mắt với nàng, ngầm hiểu ý nói, "Hôm nay lúc mẹ hầm canh liền biết ngay mà, bỏ trong hộp cơm giữ ấm đó."
"Vâng, cảm ơn mẹ, Đinh nữ sĩ." Thi Từ nói, nàng lại cúi xuống bàn, ngón tay khẽ nhúc nhích, gửi tin cho Đường Chu, "Ăn cơm chưa?"
"Em ăn rồi, ăn mì rồi." Đường Chu rất nhanh nhắn trở lại, còn thêm icon khuôn mặt tươi cười.
Nhà nhà đèn đuốc sáng trưng, thời khắc mọi nhà đoàn viên, Đường Chu lại một người cô đơn ăn mì.
"Mang về cho ai?" Thi Bỉnh Thừa hớp một ngụm rượu nhỏ, làm như vô tình hỏi.
". . ." Thi Từ ngước mắt nhìn ông, trả lời, "Con ăn."
Đinh nữ sĩ thả thịt bò vào trong nồi, bà liếc Thi Bỉnh Thừa một cái, chuyển hướng cười với Thi Từ, "Tay nghề của mẹ con quá tốt rồi đúng không? Ha ha ha ha ha."
"Vâng, tay nghề của Đinh nữ sĩ rất tốt, " Thi Từ tiếp tục uống một ngụm canh, "Đưa cho Tiểu Đường Chu nếm thử."
Đinh nữ sĩ dừng lại, nước trong nồi sôi trào, mùi thịt bay lên, bà vội vàng nói, "Mau ăn mau ăn."
Thi Hải khụ một tiếng, "Thịt là của con." Đũa liền đưa qua, liên tục gắp vài miếng, nhúng hương vị còn chưa kịp thấm, trực tiếp nhét vào trong miệng.
Thi Bỉnh Thừa lấy kính mắt bị hơi nóng bốc lên làm mơ hồ xuống, một đôi con ngươi thâm thúy thẳng tắp nhìn về phía Thi Từ, "Bạn học Đường không phải là bạn của em trai con sao? Thi Từ con sao lại thân với con bé vậy?"
"A, tôi đây không phải đã nói với ông rồi sao? Tiểu Đường Chu trước đó dạy kèm cho Thi Hải. Thi Từ trả thù lao, đúng không Thi Hải?" Đinh nữ sĩ cầm lấy thức ăn sống đặt bên cạnh bàn, ném vào trong nồi.
"Dạ dạ dạ, " Thi Hải nhét đầy thịt vào miệng, nói không ra lời, chỉ có thể gật đầu.
"Ai nha, con đừng mãi ăn thịt, ăn chút cơm." Đinh nữ hô hắn một tiếng.
Thi Hải vẹo đầu sang, nhìn món trước mặt hắn, thông thường hắn ăn lẩu, đều là ăn một vòng cho đã ghiền, cuối cùng mới ăn cơm.
"Ai, cũng ăn chút thức ăn đi." Đinh nữ sĩ đứng lên, kẹp thức ăn ôn tính vào trong bát của hắn.
"Mẹ già, mummy. . ." Thi Hải gọi, "Con còn muốn ăn thịt nữa, cái dạ dày bò kia, thịt dê. . ."
"Chính con tự bị bỏng a!" Đinh nữ sĩ ghét bỏ nhìn về phía hắn.
". . ." Thi Hải bĩu môi, liếc mắt nhìn bát của mình -- tràn đầy một bát thức ăn ôn tính.
"Lão già, ông cũng mau ăn đi, " Đinh nữ sĩ quay đầu nói với Thi Bỉnh Thừa, "Cho ông lá lách bò nhé?"
Thi Bỉnh Thừa phảng phất tin lời của bọn họ, cười nói: "Tự tôi gắp, bà ngồi xuống ăn đi, " Ông gắp vài miếng đậu nành váng sữa bỏ vào trong canh, "Đây là bà thích ăn nè."
Thi Từ không để ý lắm, bị chuyện này chen vào, quên mất gởi tin nhắn cho Đường Chu, "Một mình có sợ hay không?"
"Em không sợ đâu, mèo Thu Thu ở với em mà." Đường Chu trả lời lại ngay.
Em ấy đang đợi mình.
Trái tim Thi Từ nhúc nhích, có chút khó chịu.
Đang muốn trả lời lại một câu.
Đường Chu gửi tới một bức ảnh.
Cô mặc điểm áo ngủ có ống tay áo gợn sóng màu trắng xanh, ôm mèo Thu Thu, khuôn mặt nhỏ thuần khiết trắng trẻo tràn ra một chút ý cười, nốt ruồi lệ khiến người ta muốn đi vỗ về, mà con ngươi bích lục của mèo Thu Thu trợn tròn lên, vẻ mặt một bộ "đây là cái gì".
Thi Từ không tự chủ được cười rộ lên.
"Thi Từ, lúc ăn cơm đừng chơi di động, " Thi Bỉnh Thừa nhìn sang, ánh mắt lóe lên một tia nhuệ quang, "Cả đêm đều cầm điện thoại di động không thả, là ai quan trọng như vậy?"