"Gọi thêm vài món đi, Thi Từ chút nữa sẽ đến." Đinh nữ sĩ kéo Đường Chu ngồi xuống.
Thi Hải kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh mắt từ trên mặt Đinh nữ sĩ chuyển sang trên người Đường Chu, im lặng không nói gì.
Sau khi Thi Bỉnh Thừa gọi nhân viên phục vụ tới chọn món xong mới mang theo nghi hoặc mà hỏi, "Nó rảnh rỗi tới đây sao?"
Đinh nữ sĩ gật đầu, "Ừm, sẽ tới nhanh thôi."
"Làm sao bà biết?" Thi Bỉnh Thừa cười hỏi.
"Mới gọi điện thoại. . ."
"Mẹ già, mẹ vừa rồi không phải tới phòng rửa tay sao?" Thi Hải liếc bà một cái, "Vừa rồi không có mang di động theo mà."
Mặt Đinh nữ sĩ không biến sắc, cười ha ha, "Không cần gọi điện thoại a, mẹ con chúng ta tâm linh tương thông."
Lời này của bà khiến Thi ba ba nở nụ cười, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là Thi Hải hơi quệt miệng, hắn giương mắt nhìn về phía Đường Chu, Đường Chu vốn là đang cúi đầu suy nghĩ cái gì, nhận ra hắn đang nhìn mình, cô cũng nhìn lại, Thi Hải ngớ ra một hồi, quay đầu đi.
Một lát sau, Đường Chu ngửi thấy một hương thơm quen thuộc, là Thi Từ đến rồi. Cô hơi rụt giày lại, ngồi lẳng lặng, nghe thấy thanh âm của Thi Từ, "Cha. . ."
Tiếng của Thi Bỉnh Thừa, "Ừ. Tới rồi à. Ngồi xuống đi."
"Đinh nữ sĩ."
Đường Chu lặng lẽ liếc nhìn, thấy được tay áo của Thi Từ, nàng mặc áo khoác ngoài màu tím nhạt.
"Xem đi, có phải là tâm linh tương thông không, " Nụ cười của Đinh nữ sĩ có chút ý tứ sâu xa, ánh mắt cũng vậy, "Mau ngồi xuống, nếu không thì ngồi ở đây."
"Ngồi giữa hai người làm kỳ đà cản mũi sao?" Thi Từ mỉm cười một cái, rất tự nhiên kéo ghế tới, ngồi xuống bên cạnh Đường Chu.
Đường Chu âm thầm thở chậm một hơi, tính toán bây giờ có thể nhìn nàng.
Không thể quay đầu quá nhanh, cũng không thể quá chậm, cần phải tự nhiên, phải tự nhiên, khống chế xong vẻ mặt của mình, lễ phép mỉm cười, ánh mắt không thể quá quen thuộc, thời gian nhìn không thể quá dài, cần phải vừa đủ.
Sau khi nội tâm cô xoắn xuýt một hồi, chính bản thân cũng cảm thấy quá lâu, rốt cục quyết định nhanh chóng nhìn sang bên trái.
Thi Từ cũng đang cười nhìn cô, Đường Chu cũng khẽ mỉm cười.
"Thi Hải, sao không chào chị con đi?" Thi Bỉnh Thừa nói một câu.
Đường Chu run lên, từ góc độ của cô nhìn sang, Thi Hải nhìn về phía Thi Từ, mà nàng chỉ nhìn thấy đường nét trắng nõn thâm thúy của Thi Từ.
"Ầy, rửa cho chị con một bộ bát đũa đi." Đinh nữ sĩ ở bên phải Đường Chu cũng nói với hắn.
Thi Hải quẹt miệng, bắt đầu dùng nước ấm rửa bát đũa rồi lấy giấy bóng lau, vẫn không chào Thi Từ.
"Cảm ơn." Trái lại Thi Từ nở nụ cười, quay đầu nhìn Đường Chu một chút, Đường Chu nhấp môi dưới, trong ruột gấp đến nóng rạo rực, nếu như không chào nàng thì có vẻ quá không lễ phép, cũng không thể làm ra vẻ quá thân thiết.
"Thi giáo sư." Cô nhỏ giọng mở miệng.
"Ừm." Khóe môi Thi Từ ngậm chút ý cười, hơi chớp mắt với cô, đáy mắt lóe lên ánh sáng nhạt.
Đường Chu nghĩ danh xưng này chỉ có hai người bọn họ sau lưng biết hàm nghĩa, gò má bỗng nhiên nóng lên. Cô vội vàng cúi đầu, không dám lộ ra kẽ hở.
Trên bàn tròn chất đầy tủ lồng hấp, bầu không khí vẫn tính là hòa hợp.
Thi Bỉnh Thừa nói với Thi Từ: "Bận thì bận, cũng phải về thăm nhà một chút, mẹ con rất nhớ con."
Thi Từ liếc mắt nhìn Đinh nữ sĩ, chậm rãi nói: "Vâng."
"Nghỉ đông con có an bài gì?" Thi Bỉnh Thừa chuyển sang Thi Hải, "Học kỳ sau là lên đại học năm 3 rồi."
Thi Hải dừng lại, ". . . Con cũng rất bận rộn."
Quyển tiểu thuyết kia của hắn đã viết đến bảy, tám trăm chương, tiến vào giai đoạn kết, nội dung cần viết không thành vấn đề, chủ yếu là xoay quanh mấy nhân vật, bất quá cái này cũng không thể nói với người ngoài, hắn không nghĩ bại lộ áo lót của mình.
Thi Bỉnh Thừa uống một ngụm trà, cũng không hỏi nhiều nữa.
Thi Hải hít vào một hơi, hắn giương mắt nhìn Thi Từ một chút, ánh mắt lướt qua một cái, chính là Đường Chu, nội tâm hắn buồn bực, không muốn nhìn nữa, đũa vươn tới kẹp một miếng sườn, đũa của hắn vừa mới thả xuống, một đôi đũa khác cũng đồng thời hướng lại đây, hai đôi đũa đồng thời chọn trúng một miếng sườn.
Thi Hải ngẩng đầu, trừng Thi Từ một cái, ấn chặt đôi đũa.
Thi Từ cũng theo hắn, không có ý tứ nhường hắn.
"Em gắp nó trước mà!"
"A. Vậy sao?"
Hai người liền vì một miếng sườn mà giành giật.
Đinh nữ sĩ cười, "Chị em các con đang nháo cái gì?"
Thi Từ nhún nhún vai, "Một miếng sườn mà thôi, cho cậu cũng được." Lập tức thu đũa lại.
Thi Hải gắp miếng sườn lên nhét vào trong miệng, vẻ mặt cũng không quá vui vẻ.
"Còn có mấy miếng khác mà, hai đứa lại cứ giống trẻ con. . ." Thi ba ba lắc đầu một cái, ngữ khí rất ôn hòa.
"Đúng vậy, Tiểu Đường Chu, đừng để ý đến bọn chúng, ấu trĩ quá. . ." Trong lúc đó ánh mắt của Đinh nữ sĩ quét một vòng giữa hai người bọn họ, tiếp tục gắp đồ ăn cho Đường Chu, tán gẫu với cô, "Cha mẹ con làm công việc gì?"
Đường Chu ngẩn ra, thấp giọng nói: "Bọn họ đều là giáo viên."
"A? Một nhà giáo viên?" Đinh nữ sĩ cười ha ha hỏi, "Cha mẹ đều dạy cùng một trường học sao?"
Đường Chu: ". . . Vâng, đầu tiên là dạy ở thôn quê con, sau đó đi tới trường cấp 2 trong thị trấn, ba con dạy tiếng Anh, mẹ con dạy ngữ văn."
"Ai nha, một Trung một Anh, rất thú vị, không trách Tiểu Đường Chu của chúng ta học tiếng Anh. . ." Đinh nữ sĩ bừng tỉnh, lại gắp một miếng bánh bao hoàng kim cho cô.
Đường Chu từ chối không được, ngoan ngoãn ăn.
Đinh nữ sĩ nhìn cô chằm chằm, càng nhìn càng thích, cười híp mắt hỏi, "Vậy cha mẹ của Tiểu Đường Chu vẫn còn trẻ chứ?"
"Khụ, Đinh nữ sĩ. . . Con muốn ăn bánh bao hoàng kim. . ." Thi Từ đột nhiên mở miệng nói.
"Ơ, tự con kẹp đi. . ." Đinh nữ sĩ mới không thèm để ý đến nàng, bà tiếp tục hỏi Đường Chu, "Vậy. . ."
"Mummy. . ." Thi Từ lại gọi bà.
Đinh nữ sĩ chuyển hướng sang nàng, Thi Từ nhìn bà, có ý riêng nói: "Gắp cho con một cái đi."
Đinh nữ sĩ im lặng một giây, lập tức cười rộ lên, "Con nhìn đi, người đã lớn như vậy, còn làm nũng nữa. . ." Bà lại thiệt tình dùng một đôi đũa sạch gắp một cái vào trong bát của Thi Từ, bà cũng không hỏi lại chuyện trong nhà Đường Chu nữa.
Đường Chu có chút không dễ chịu, ăn cũng nhiều hơn, có chút chịu đựng.
Thật vất vả ăn xong một bữa này, bọn họ mới ra khỏi nhà hàng, Đinh nữ sĩ cùng Thi ba ba đi ở phía trước, Thi Hải theo sau bọn họ, ở phía sau cùng là Thi Từ cùng Đường Chu, trước sau sóng vai đi tới.
"Ăn no chưa?" Thi Từ thấp giọng hỏi cô, trong con ngươi có sự quan tâm không giấu được.
"Ừm." Đường Chu gật gật đầu.
"Có khỏe không?" Tay Thi Từ buông xuống, đưa tới, rất nhanh chạm một cái vào ngón tay Đường Chu.
Đường Chu cong cong con mắt với nàng, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Thi Từ a, con về trường học đúng không? Thuận tiện đưa Tiểu Đường Chu một đoạn đi." Sau gáy Đinh nữ sĩ giống như mọc ra con mắt, còn quay đầu lại cười với các nàng.
Thi Từ bình tĩnh thu tay về, "Ừm. Ta hiểu rồi."
Thi Bỉnh Thừa cũng gật gật đầu, "Lái xe cẩn thận. Phải đưa con gái người ta an toàn về tới trường đấy."
Đường Chu ức chế lại tâm tình, nói tạm biệt với các trưởng bối.
Đinh nữ sĩ phất tay một cái, còn cười cười mời mọc, "Rảnh rỗi đến nhà dì chơi a, kêu Thi Từ đưa con tới nha."
Đường Chu không biết lời này có ý tứ gì khác hay không, không thể làm gì khác hơn là giả vờ trấn định gật đầu.
Hai vị trưởng bối đi đằng trước, Thi Hải ở phía trước dừng lại một chút, cũng không quay đầu lại, cất bước theo sau cũng đi mất.
Chờ thời điểm ngồi vào chỗ kế bên tài xế trong xe Thi Từ, Đường Chu rốt cục mới yên tâm, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài. Cánh tay thon dài của Thi Từ choàng qua bờ vai của cô, nhẹ khẽ vuốt ve đầu cô.
Gò má của Đường Chu dán vào cổ của nàng, nghe tiếng tim đập vững vàng của nàng, hai người đều không nói gì.
Tầng hầm trong ga ra rất an tĩnh, trong buồng xe cũng chỉ có hai người các nàng, an ổn bình tĩnh.
"Có phải là dì biết rồi không ạ?" Tính tình Đường Chu vốn là mẫn cảm, thái độ của Đinh nữ sĩ đối với cô rất hữu hảo, lại tựa hồ có chút quá nhiệt tình.
Cô hơi ngửa đầu nhìn Thi Từ, từ góc độ này nhìn lên, môi Thi Từ cong tự nhiên, con mắt của nàng cúi thấp xuống, gật gật đầu, "Bà ấy hẳn là biết rồi."
Đường Chu: "Vậy. . ."
"Không sao, Đinh nữ sĩ ta còn là hiểu rõ, từ trước đến giờ bà ấy sẽ không can thiệp chuyện của chị, " Thi Từ xoắn xoắn sợi tóc của Đường Chu, "Hơn nữa bà ấy rất thích em."
Đường Chu cắn môi dưới, cúi đầu xuống, viền mắt nong nóng, ". . . Em cũng rất thích dì Đinh."
Rất nhiệt tình, rất tri kỷ, nói rất nhiều, lại sẽ kể chuyện xưa, còn có thể ăn món gì đó thật ngon, tay của bà cũng rất ôn hòa, nét cười của bà rất ấm áp. Tất cả của bà, đều rất có cảm giác của mẹ.
Thi Từ khẽ cười một tiếng, "Nhân duyên của Đinh nữ sĩ không phải nói suông, sẽ không có người nào không hợp được với bà ấy. . ." Nàng sờ sờ mặt Đường Chu, "Hôm nay làm sao hai người lại chạm mặt?"
". . ." Đường Chu chần chờ, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.
"Cũng không. . . Chỉ là ngẫu nhiên. . ."
Mới vừa rồi nếu không gặp Đinh nữ sĩ, hẳn là không có người đến giải vây thay cô, vậy cô phải làm sao bây giờ?
"Làm sao vậy?" Thi Từ phát hiện vẻ mặt của cô không đúng lắm, liền hỏi, "Xảy ra chuyện gì, nói cho chị biết được không?"
Môi Đường Chu hơi mấp máy, không nói nên lời. Nghe nàng nói như thế, trong chớp mắt cô nghĩ tới không phải là người đàn ông vô lễ kia, mà là cái quảng cáo kia, liên quan tới bạn học Trịnh, liên quan tới cái quyết định vào mùa hè kia của cô.
Giống như nuốt một cục giấy thô ráp lớn, một hồi lại một hồi cọ xát bên trong máu thịt của cô. Nếu như có thể, cô thật sự cái gì cũng muốn nói ra.
Hết thảy tất cả, bất an, tự ti, hối hận, tự coi thường bản thân, cô đều muốn nói cho nàng biết.
Nhưng mà hai người bọn họ đã cách biệt nhiều như vậy, thứ Thi Từ gánh chịu đã rất nhiều, làm sao cô sẽ nhẫn tâm đây?
Thi Từ đột nhiên nhẹ nhàng hôn lên thái dương của cô, nàng không nói gì, Đường Chu lại cảm thấy cục giấy này dịch chuyển chậm lại.
"Vừa nãy, ở ga tàu điện ngầm. . ." Đường Chu nuốt cục giấy kẹt giữa cổ họng xuống, "Có một người đàn ông. . ."
Thi Từ nghe cô nói, sắc mặt trầm xuống, trong vài giây nàng không nói một lời nào, lúc mở miệng lại mang theo ảo não, "Đều tại chị không đón em. . ."
Đường Chu nghe câu như thế, trái tim suýt chút nữa tan vỡ, cô đưa tay ôm cổ Thi Từ, có chút nghẹn ngào, "Đừng nói như vậy. . ."
Thi Từ bình ổn tâm tình, nàng theo bản năng phát giác cảm xúc của Đường Chu có chút khác thường, còn tưởng rằng cô là bị người đàn ông kia làm cho sợ hãi, nàng càng thêm đau lòng, "Sau này mỗi sáng chị sẽ đến đón em, quyết định như thế có được hay không?"
Chóp mũi Đường Chu ê ẩm, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Sao chị lại đối với em tốt như vậy. . ."
"Thu Thu ngốc." Thi Từ trái lại nở nụ cười.
Đường Chu ngửa đầu nhìn nàng, tia sáng trong khoang xe không tính là sáng sủa, quang ảnh chiếu lên mặt nàng, còn có mặt dây chuyền kim cương bên tai nàng giống như một ngôi sao, lông mi đen dày thoáng chớp động, trong nháy mắt, là ôn nhu tình ý đối với mình.
"Thi giáo sư. . ." Con ngươi Đường Chu ướt nhẹp, cô nhẹ nhàng gọi nàng,
"Hm? Làm sao. . ." Thi Từ cười ra tiếng.
Gò má Đường Chu ửng đỏ, lớn mật chủ động dán tới, chóp mũi trước tiên sượt lên mũi nàng, sau đó cô lập tức hôn lên môi Thi Từ.
Quang ảnh xung quanh đều mờ mịt, rất yên tĩnh, trong gara không người, Đường Chu nghe được nhịp tim đập ầm ầm của mình. Phảng phất lại có lực hút vô hình, vững vàng khóa các nàng lại.
Nhịp tim của Thi Từ cũng đang tăng nhanh, nàng khẽ run lên.
Ở trong không gian tối hẹp quấn quýt hôn môi, có một loại nhận mệnh không có chỗ trốn, lại bày tỏ ra nỗi lòng không thể khống chế.
Đường Chu bên trong loại ấm áp mà Thi Từ dành cho mình này, nghĩ ra vài câu thơ: "
Her heart is fit for home -
I - a Sparrow - build there
Sweet twigs and twine
My perennial nest."
Lòng của nàng thích hợp để an gia -
Ta - một con sẻ nhỏ - ở nơi này
Bện các cành non và chiếc lá
Xây nên tổ ấm của đời ta.