Xuân Hạ Thu Đông

Chương 70: Đông Chí / Tiểu Hàn




Những người khác Thi Từ có thể nói được, nhưng là cô bé buổi tối ngày hôm ấy nàng có nên nói ra hay không?
Bên trong tròng mắt đen láy của Đường Chu chiếu ra cái bóng rõ ràng của nàng, Thi Từ khẽ nhếch khóe miệng, không muốn phá hủy bầu không khí vào thời khắc này.
"Em gọi chị là Thi giáo sư nha. . ." Thi Từ ghé sát vào cô, "Muốn chị hôn em có đúng không?"
"Không phải." Đường Chu không chút suy nghĩ phản bác.
"A? Không muốn chị hôn em a?" Thi Từ cười.
Đường Chu trừng nàng, môi không tự chủ mím chặt. Tầm mắt Thi Từ rơi vào trên môi của cô, tại thời điểm cô nói ra câu tiếp theo, Thi Từ đã hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng thăm dò vào trong, trêu chọc khiến cô đáp lại mình.
Nàng đang dời vấn đề đi, Đường Chu nghĩ. Kỳ thực không sao cả, cô cũng không để ý, cô rất xác định tâm Thi Từ, dù sao trước đó rất lâu nàng cũng đã đem mình nhìn vào trong mắt, đặt ở trong lòng.
Cô cũng có chuyện quá khứ hi vọng Thi Từ không biết đến, vậy thì để những chuyện kia toàn bộ lưu lại ở quá khứ đi.
"A?" Thi Từ phát hiện cô không chuyên tâm, khẽ cắn xuống bờ môi cô, ôm cô lên trên đầu gối của chính mình, chậm rãi mút nhẹ hôn cô.
Đường Chu có chút không chịu nổi mềm nhũn ở trong ngực của nàng, cánh tay trắng mịn theo thói quen muốn đi ôm lấy cổ của nàng, đây là động tác theo bản năng mỗi lần cô bị hôn, giống như ngượng ngùng từ chối, lại giống như muốn nghênh hợp, môi cùng lưỡi ướt át giao hòa, hai người đều có chút vong tình.
Ngón tay thon dài linh xảo của Thi Từ bồi hồi dưới vạt áo lông của cô, phác hoạ đường nét eo của Đường Chu, Đường Chu cảm thấy có chút ngứa, vừa nhúc nhích, tay của người phụ nữ này đã lập tức chui vào. Động tác của nàng rất chậm, Đường Chu chỉ cảm thấy có chút ngứa, toàn bộ hô hấp đều do người phụ nữ khống chế
Sau đó thứ mềm mại bên trong áo cũng bị nàng nắm giữ, Đường Chu mất đi vài giây ý thức, chờ lúc cô miễn cưỡng nhặt lại một chút thần trí, "Chị đã nói. . . Không làm loạn. . ."
Đường Chu lầm bầm rất nhỏ, một tay Thi Từ vuốt sống lưng của cô, một tay khác đã chạy xuống tới đầu gối của cô.
"Được, chị không làm loạn nữa." Môi Thi Từ dán lên môi cô, cơ thể của hai người cũng dán vào đến không còn một khe hở, xúc cảm tươi trẻ mềm mại, làn da dưới lớp vải quần áo mỏng manh cách giữa các nàng kia cho đến gò má của Đường Chu gần như nóng đến muốn bốc cháy lên.
Đường Chu thở hổn hển tim đập mạnh, môi Thi Từ ấm áp ướt át như cánh hoa đọng lại sương sớm, mà lời nàng ở bên tai lại như sợi tơ mềm mại, một vòng lại một vòng quấn chặt lấy hai người các nàng.
"Em có thể xằng bậy với chị. . ."
Gò má Đường Chu đỏ ửng, người ở trong tình yêu, đối với hết thảy bốn phía đều mẫn cảm như vậy. Thanh âm của thế giới này đều trở nên dễ nghe như vậy, mèo Thu Thu ở bên chân các nàng kêu meo meo, những nụ hoa bên trong bình hoa trên bàn sách chặt chẽ kề sát với nhau phát ra tiếng vang "bo bo", còn có mùi thơm của hoa từ son môi tràn ra, bờ môi dán lên, hai cánh môi mềm mại chạm vào nhau, tiếng ngâm khẽ cùng với những âm thanh lộn xộn.
Một chút hơi nước lạnh hòa cùng với mùi thơm của hoa vây lại cô.
Bên ngoài, trời mưa hay là tuyết rơi đây? Các nàng không rảnh bận tâm. . .
Trần Nhất Nhất ngồi lên xe, tài xế là người của quán bar, đều rất quen thuộc với nàng ta và Thi Từ, một đường hàn huyên với nàng ta, Trần Nhất Nhất ứng phó vài câu liền nhanh chóng xuống xe.
Tuyết đọng trên mặt đường còn chưa tan, hạt tuyết mịn màng lần thứ hai bay lên, Trần Nhất Nhất dừng bước, ngửa mặt nhìn vào hư không.
Xung quanh một mảnh trắng xóa, liền một hơi thở dài.
"Cậu muốn đến Nam đại học sao?" Trên sân luyện tập năm ấy, cũng là tuyết trắng đầy trời như thế này, nàng ta hỏi Thi Từ.
"Ừm, mình được cử đi học rồi, không đi cũng không được." Khi đó tóc Thi Từ vừa mới qua vai, gió tuyết thổi qua, đuôi tóc của nàng còn có chút xanh sẫm.
Trần Nhất Nhất không nói gì. Nam đại nàng ta vào không được, bất quá đại học gần đó nàng ta vẫn có thể vào được.
"Chúng ta lên đại học, còn có thể làm bạn sao?" Nàng ta hỏi.
"Đương nhiên rồi." Thi Từ đưa tay sang, vỗ một cái lên bờ vai của nàng ta, cười khanh khách.
Nàng đã từng lộ ra nụ cười thuần túy như thế với mình, ở rất lâu về trước, so với tất cả người yêu của nàng đều sớm hơn.
Khi đó Trần Nhất Nhất liền có một chút cảm giác, khi đó nàng ta nghĩ, tóm lại đều ở Nam thành, các nàng đều còn rất trẻ, tương lai còn có hi vọng.
Sau đó lại nhớ tới học kỳ đầu năm 2 đại học, khi đó Thi Từ giới thiệu bạn gái mình với nàng ta, đầu óc của nàng ta hoàn toàn mất đi năng lực hoạt động. Có mấy lần ở chung, nàng ta nhìn thấy Kiều Toa cùng Thi Từ cảnh tượng bên nhau, trong mắt các nàng chỉ có lẫn nhau.
Từ đó về sau, Trần Nhất Nhất liền cảm giác mình ở trong cuộc sống của Thi Từ đã biến thành một cái bối cảnh, một người bên ngoài, một bản nhạc đệm mà có cũng được không có cũng được.
Nàng ta nhớ tới tang lễ sau khi Kiều Toa tạ thế, Thi Từ đứng bên cạnh người nhà, toàn thân màu đen, giống một gốc cây ẩm ướt mà trầm mặc, tất cả xung quanh dường như không liên quan với nàng.
Nàng quyết định đi du học, Trần Nhất Nhất hỏi nàng: "Cậu sẽ không trở về à?"
Khi đó các nàng uống rượu, Thi Từ đã say rồi, khóe mắt ướt át, nàng cười cười nói: "Ừm, mình không muốn trở về."
Phảng phất như có nước nóng xối lên trái tim, Trần Nhất Nhất cảm nhận được tiếng xì xì vang vọng bên tai, máu thịt lẫn lộn.
Nhìn mình một chút đi, mình ở ngay ở bên cạnh cậu.
Lẽ nào quốc nội này sẽ không có bất kỳ cái gì đáng giá để cậu lưu luyến sao?
Lẽ nào mình, không được sao?
Nàng ta nhịn một chút, cuối cùng cũng không nói gì.
Không được, mau chóng loại bỏ tâm tư này đi.
Nàng đều đã dự định không quay về.
Thừa dịp hiện tại vẫn còn kịp. . .
Đoạn thời gian Thi Từ vừa đến nước Mỹ, các nàng vẫn còn liên hệ, từ từ, Thi Từ học nghiệp bận rộn, khi đó nàng ta làm công tác kiểm toán ở một xí nghiệp nổi tiếng trong Nam thành, cũng bận tối mặt tối mày, cũng có bạn gái. Nàng ta không biết tình hình chuyện tình cảm của Thi Từ, tình cờ có mấy lần trò chuyện ngắn gọn, nàng ta biết được nàng không yêu đương.
Bên người Thi Từ sớm muộn sẽ có người, dù sao nàng ấy ưu tú như vậy.
Lúc Thi Từ mới tới nước Mỹ khoảng hai ba năm đầu, thỉnh thoảng nàng sẽ về nước, chỉ là lần nào cũng đều đến đi vội vàng, chỉ về gặp người nhà của nàng, các nàng một lần cũng không gặp nhau. Sau đó, từ Thi Hải trong miệng, Trần Nhất Nhất biết Thi Từ lại yêu đương, đối phương là người Mỹ gốc Hoa. Tâm tình củaTrần Nhất Nhất không nói ra được cảm giác gì, nàng ta nghĩ Thi Từ thật sự sẽ không trở về. May là, lúc đó không biểu lộ, cũng may là lòng của mình đúng lúc thu lại.
Lại qua mấy năm, một lần Thi Từ về nước nghỉ ngơi dài hạn, các nàng rốt cục gặp mặt, khi đó Thi Từ dẫn chị Miu theo giới thiệu cho nàng quen biết, Trần Nhất Nhất nhìn thấy Thi Từ liền hoàn toàn không dời nổi mắt, nàng đã buông bỏ đau thương, trở nên càng thêm chói mắt, khuôn mặt tinh xảo long lanh kia rực rỡ trong màn đêm, chói mắt như ánh nắng, rọi sáng khát vọng ẩn náu bên trong bóng tối của nàng ta.
Trần Nhất Nhất cảm thấy sâu trong nội tâm mình có thứ gì lần thứ hai sống lại, so với trước đây còn mạnh mẽ hơn, căn bản là không có cách nào kiềm chế. Nàng ta nhất định phải bắt được liên hệ gì đó cùng nàng, lần thứ hai thành lập ràng buộc với nàng.
Nàng ta nói mình muốn mở một quán bar, là nơi an toàn thích ý, nơi để đồng tính nữ có thể yên tâm uống rượu, nàng ta tìm cớ, nói tài chính của mình không đủ, mời nàng đầu tư, những chuyện khác không cần Thi Từ bận tâm, nàng chỉ cần hưởng chia hoa hồng là được rồi.
Thi Từ quả nhiên đồng ý rồi.
Nàng ta lại truy hỏi nàng, "Hiện tại ở nước ngoài phát triển, cho nên thật không dự định trở về à?"
Thi Từ nở nụ cười, "Hiện nay công việc rất tốt, hẳn là sẽ không trở về."
Trần Nhất Nhất yên lặng, quanh co lòng vòng hỏi đến tình hình chuyện tình cảm của nàng, ngoài ý liệu là Thi Từ độc thân. Bởi vì liên quan tới quán bar, hai người bọn họ lần nữa có liên hệ, Trần Nhất Nhất cũng có tâm địa tiếp cận chị Miu, không phải là bởi vì gia thế của chị Miu, cũng không phải là bởi vì sau lưng chị ta có nhân mạch khổng lồ, thuần túy bởi vì chị Miu là bạn tri tâm của Thi Từ.
Nàng ta thật sự đã nghĩ hết mọi cách, làm hết sức nối lại đường ray sinh hoạt với Thi Từ.
Đại khái là trời cao nghe được lời kêu gọi của nàng ta, bốn năm trước Thi Từ rốt cục về nước, thời điểm biết được tin tức này, Trần Nhất Nhất đang thử rượu, cái ly trong tay cùng dụng cụ pha chế rơi xuống mặt đất, nước chanh bắn vào con mắt của nàng ta.
Quả nhiên, nhớ mãi không quên, tất có hồi đáp.
Từ từ mưu toán, không thể nóng vội, nhiều năm như vậy cũng đã chờ được rồi, cũng không tất nóng lòng nhất thời, huống hồ nàng ta càng có ưu thế so với những người khác. Nàng ta nghĩ đến, nước mắt lại không một tiếng động lặng yên rơi xuống.
Thi Từ cùng Văn Văn yêu đương, là chuyện mà Trần Nhất Nhất làm thế nào cũng không nghĩ ra, nhưng mà nàng ta cũng rất nhanh đã tự an ủi, không sao, người phụ nữ này làm sao cũng không đánh đổ được địa vị của Kiều Toa trong nội tâm của Thi Từ.
Người bên ngoài rõ ràng, nàng ta cũng nhìn ra rồi, Thi Từ cùng cô ta căn bản không thích hợp, chỉ là tình cờ nhìn thấy Thi Từ săn sóc với Văn Văn như vậy, trong lòng nàng ta cũng không dễ chịu, tâm tình khó chịu liền đâm chọt vài câu, nàng ta làm rất kín đáo.
Quả nhiên Văn Văn cũng không biết Kiều Toa, quả nhiên Thi Từ cãi nhau với cô ta, quả nhiên các nàng chia tay.
Quan hệ giữa tình nhân có lúc mỏng manh như tờ giấy, mà bạn bè lại là vĩnh hằng.
Trần Nhất Nhất cũng muốn biểu lộ, nghĩ tới biểu lộ thành công sẽ như thế nào, vô số lần nghĩ tới các nàng có thể thân mật da thịt, thậm chí ảo tưởng những tình tiết như các nàng cãi nhau, ai sẽ chịu thua trước tiên. Nhưng là chân chính nói ra miệng, nàng ta còn chưa dám. Thật buồn cười a, người hơn ba mươi tuổi lại không dám biểu lộ, chỉ dám ở sau lưng làm một chút chuyện mờ ám, nàng ta cũng tự phỉ nhổ bản thân. Cũng oán giận Thi Từ, cậu xem, đều là cậu biến mình thành dáng dấp như vậy, cậu người phụ nữ sơ ý bất cẩn không tim không phổi này. . .
Nàng ta cũng có thời khắc bất chấp, bản thân một lần lại một lần yêu đương, chỉ là muốn quên nàng đi, muốn cắt đứt sự nhớ nhung, bạn gái của nàng ta không phải là không có đáng yêu, không phải là không có động tâm, chỉ là khi chân chính xác nhận quan hệ, nàng ta liền lười, chán ngấy, mệt mỏi.
Bao nhiêu lần tỉnh mộng nửa đêm, yêu hận dây dưa, chấp niệm bất diệt, trong lòng lại chỉ khắc cái tên đó.
Cũng được, nàng ta nghĩ, làm bạn cũng rất tốt, cho đến lúc già đi còn không phải vẫn cùng nhau làm bạn sao, cũng coi như quen biết từ lúc thiếu thời cho đến lúc cuối đời đầu bạc, như vậy cũng là cùng nhau trôi qua cả đời.
Nếu như không phải vì Đường Chu xuất hiện. . .
"Lạch cạch" một tiếng, giày của Trần Nhất Nhất đạp gãy một cành cây, nàng ta phục hồi lại tinh thần, đã đi tới dưới nhà của mình. Nàng ta lau mặt đi, không mang găng tay đi trong tuyết lâu như vậy, hai tay của nàng ta lạnh lẽo đến cơ hồ cứng lại rồi.
Nàng ta thẫn thờ mà đi thang máy lên lầu, sau khi ra khỏi thang máy, đang định lấy chìa khóa, đột nhiên phát hiện trước cửa có người chờ nàng ta.
Tóc dài hơi cuộn, mặt mày phi thường thanh tú, mặc trang phục màu trắng, trong tay nhấc theo túi nhựa, nhìn thấy nàng ta, khuôn mặt hơi tái nhợt lộ ra nụ cười dè dặt.
"Sao em lại tới đây?"
"Chị về rồi?"
Thanh âm hai người đồng thời vang lên.
Cô gái cắn môi dưới, lông mi run rẩy, lại lộ ra nụ cười, nhấc túi nhựa trong tay, "Mua bánh trôi, có thể cùng ăn không?"
. . .
Trời bên ngoài đã u ám, Trần Nhất Nhất trừng mắt nhìn cái túi nhựa kia, một đống gai nhọn nào đó nhào thẳng tới, đập vào con mắt nàng ta, mặt của nàng ta. . .
"Cũng không biết chị thích khẩu vị gì, em đều mua một chút. . ." Cô bé khép lông mi, chân hơi run, nghĩ đến đã đứng rất lâu, cũng không biết đợi đã bao lâu, cô ta mặc rất mỏng, lạnh đến run cầm cập, ngay cả nụ cười cũng cứng ngắc.
"Nhất Nhất, để em vào nhà có được hay không?" Cô ta thấp giọng khẩn cầu.
Mắt Trần Nhất Nhất mơ hồ đau nhức, nháy mắt, nhìn được rõ ràng, cũng càng đau đớn, cuống họng nghẹn đau.
"Chúng ta không chia tay được không? Em rất thích chị." Cô gái khịt khịt mũi, giương mắt lên, lần thứ hai cười với nàng ta một cái.
Có thứ gì ở trong lòng của Trần Nhất Nhất tàn phá, như gió bão trong đêm không nhìn thấy ánh mặt trời, nàng ta cắn chặt răng, mãnh liệt mà tiến lên nắm lấy cổ tay của cô bé, kéo cô ta đi.
"Nhất Nhất, Nhất Nhất. . ." Cô gái đầu tiên là kinh hoảng, lại nhìn ra Trần Nhất Nhất kéo cô ta đi về phía thang máy, cô ta cái gì cũng đã hiểu, cô bắt đầu khóc, "Em không đi, em không đi. . ."
Con mắt Trần Nhất Nhất đỏ lên xen lẫn dưới lớp tóc mái dài phủ xuống của nàng ta, ấn mở thang máy ra, đem cô ta đẩy mạnh vào.
"Nhất Nhất! Trần Nhất Nhất!" Cô gái chống cửa thang máy, cô ta khóc đến không thể đứng thẳng, "Xin chị! Xin chị mà!"
"Xưa nay tôi đều chưa từng thích cô!" Trần Nhất Nhất lạnh lùng nói, "Cô đừng hèn mọn nữa!"
Cô gái ngạc nhiên mà đờ người, nước mắt điên cuồng rơi xuống, cửa thang máy kiên nhẫn lúc đóng lúc mở, cô ta buông lỏng tay ra, "Tích" một tiếng, cửa rốt cục chán nản đóng lại.
Ngực Trần Nhất Nhất gấp gáp chập chùng, cắn vào mu bàn tay, cuống họng không ngừng mà phát ra tiếng nghẹn ngào. Tầm mắt rơi xuống, bên trong túi nhựa có một túi bánh trôi, trải qua một phen lôi kéo vừa nãy, ngã trái ngã phải hòa lẫn một chỗ. . .