Đụng chạm nhẹ nhàng như vậy, không chỉ bản thân Đường Chu sửng sốt, Thi Từ cũng sửng sốt một chút.
Hai người chính thức giao du cũng chưa đến một tháng, Thi Từ biết tính cách Đường Chu ngại ngùng, cũng biết bạn gái nhỏ này không giống người yêu trước đây của nàng, cần có kiên trì rất lớn. Có lúc nàng cảm thấy cô ngơ ngơ ngác ngác, có một chút không rõ phong tình như vậy, nhưng bản thân lại vui vẻ chịu đựng.
Người thương, tình ái rất tự nhiên sẽ ôn tồn, nàng chính là lớn tuổi hơn, nàng có thể dẫn dắt, lại không thể ép buộc. Chí ít cho tới bây giờ, Thi Từ là phi thường khắc chế. Chỉ là khắc chế thì khắc chế, lý trí là như thế, nhưng tình cảm là không thể khống, đặc biệt là thời điểm con chim nhỏ này chủ động.
Cái trán của Thi Từ dán vào trán của cô, thanh âm có chút nghẽn, ". . . Hôn thêm một chút? Được không?"
Đường Chu tỉnh tỉnh mê mê nhìn nàng, cảm giác mặt cùng môi của mình đều nóng lên.
Một tay Thi Từ ôm lấy cô, một tay nhàn rỗi xoa nắn gò má của cô, ngón tay cái nhấn xuống đôi môi non mềm của cô, sau đó môi nàng dán lên, đặt lên môi cô một nụ hôn không giống với bình thường.
Đường Chu cũng sẽ không hôn môi, Thi Từ rất chăm sóc cảm thụ của cô, mỗi lần đều là đến từng chút, cũng không vào sâu, trước đây Đường Chu cũng không hiểu, hoặc là do cô thẹn thùng, cô đều không làm sao đáp lại, chỉ là bị động ngoan ngoãn nhận lấy.
Hiện tại Thi Từ mổ lên môi Đường Chu một chút, đỡ lấy cằm của cô, đầu lưỡi thăm dò chui vào trong môi của cô, Đường Chu nhắm chặt lông mi khẽ run, như lòng cô cũng đang run rẩy.
Lần hôn này của Thi Từ không giống như trước đây, là một loại mời gọi để cho cô không thể chống cự, mời cô hoàn thành một vũ điệu của hai người.
Đây là cái hôn thứ mấy, Đường Chu không nhớ rõ nữa, chỉ là chưa từng trải qua loại cảm giác hô hấp từ từ bị đối phương chiếm lĩnh này, cô thở dốc không ngừng, chỉ có thể theo bản năng đáp lại, chỉ có hôn trả lại mới là biện pháp duy nhất chống đỡ được loại cướp đoạt ôn nhu này của nàng.
Không, đây không phải chống đỡ, mà là hết thuốc chữa hãm sâu vào trong sự ôn nhu đó.
Trước mắt tựa hồ có hơi mông lung, ánh sáng từ bóng đèn từng vòng mơ hồ soi lên trên mặt Thi Từ, nhưng mà hơi thở của cô ngay ở bên trong hô hấp của nàng, trao đổi lẫn nhau, đã nồng đậm đến mức không thể tách rời.
Thật vất vả mới tách ra, con ngươi của Đường Chu ban đầu trong suốt như nai con, sau khi hôn lại trở nên ướt nhẹp mê man, gò má nóng đỏ, lúc tiếp xúc với ánh mắt của Thi Từ, cô thẹn thùng đến mức bỏ nghiêng đầu qua một bên, bị người phụ nữ kia phủ trụ gò má.
Thi Từ than một tiếng, ôm cô, "Thu Thu, đây mới thật sự là hôn môi. . ."
Hai người ôm lấy nhau một lúc, không một tiếng động thân mật, Đường Chu thấp giọng nói: "Em nên trở về ký túc xá."
"Ừm, chị đưa em về." Thi Từ nói.
"Không cần đâu, em tự về được, lại nói bị người nhìn thấy thì không tốt lắm." Đường Chu nói.
"Vậy không được, chị muốn đưa em về." Thi Từ tựa đầu lên bả vai của cô, trong mắt tràn ra sắc màu đẹp đẽ, tâm tư Đường Chu trở nên hoảng hốt, không có cách nào từ chối, ". . . Vậy. . . Chúng ta không thể đi gần nhau quá. . ."
"Chị biết chị biết rồi, khụ khụ khụ. . . Người đi trước người đi sau đúng không, chị hiểu mà." Ý cười trong mắt Thi Từ xán lạn, mang theo một tia trêu chọc.
Đường Chu mím mím môi, cúi đầu, ". . . Chị còn cười em."
Con chim nhỏ này rất ít khi phản bác như vậy, còn có chút dáng dấp ủy khuất làm nũng, tâm Thi Từ đột nhiên nhảy một cái, nhìn gò má hồng hồng của cô, lòng như nước mềm, ". . . Chị không có cười em."
Nàng ôm con chim nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng đung đưa, chợt nhớ ra cái gì, "Đúng rồi, em mở ngăn kéo này ra nhìn một chút."
Đường Chu làm theo lời của nàng, kéo ngăn kéo bàn trà ra, vừa nhìn tràn đầy đều là đồ ăn vặt.
"Chị hỏi mấy nữ sinh trong lớp bọn chúng thích ăn đồ ăn vặt gì, mấy đứa nó nói cho chị biết." Thi Từ nói, "Chị lên trang Đào Bảo Vật mua, có mấy món còn đang trên đường đưa đến."
"Đều là mua cho em đó, ban ngày lên lớp, hoặc là buổi tối học tập đói bụng có thể ăn một chút, hoặc là chia cho bạn cùng ký túc của em cũng được. . ."
Đường Chu yên lặng cầm lấy một hộp bánh cookies, cô nhận ra nhãn hiệu này, là một nhãn hiệu trên mạng, màu hồng nhạt rất ưa nhìn, in hình một con thỏ mập đáng yêu.
Cô mở ra, bánh Thi Từ chọn là bánh ba vị, vị cơ bản, vị coffee và vị matcha. Từng miếng từng miếng có hình bông hoa nở rộ, rất đẹp. Nhãn hiệu bánh cookies này quảng cáo rằng chỉ cần vừa bỏ miếng bánh vào miệng liền tan ra, giống như dạo bước trên mây.
Đường Chu bốc một miếng màu vàng nhạt lên, đưa tới bên môi Thi Từ.
Người phụ nữ này lại lắc đầu cười, "Chị không ăn, em ăn đi."
Đường Chu cắn một miếng nhỏ, vị quả nhiên vừa mềm vừa đặc, rất thơm. Cô yên lặng cắn thêm một miếng, khóe miệng nhếch lên độ cong ngọt ngào, hướng về Thi Từ cười.
Ánh mắt Thi Từ ngưng lại, giọng nói thấp xuống một chút, "Ăn ngon như vậy sao?"
"Ừm." Một miếng bánh cookies nhỏ như thế, cô lại giống như con chuột đồng cắn từng miếng từng miếng nhỏ, cuối cùng một ngụm nuốt vào trong miệng.
Thi Từ bước tới gần, nhẹ nhàng nắm bờ vai của cô, "Vậy chị cũng ăn một chút."
"A. . ."
Lớp vỏ bánh chạm vào phát ra tiếng kêu khẽ, cuối cùng một hộp bánh cookies toàn bộ đều ăn sạch. . .
Trên đường trở về ký túc xá, thời gian đã muộn, sắp 11 giờ, Đường Chu đeo túi xách đi ở phía trước, Thi Từ cách cô vài bước, chậm rãi đi sau lưng cô.
Lúc này trên đường trường tình cờ một hai đôi tình nhân lướt ngang qua, hoặc là sinh viên kết bạn về muộn.
Thi Từ còn gặp sinh viên cùng viện, chào hỏi với bọn họ.
"Đi tản bộ một chút." Đường Chu nghe được Thi Từ trả lời, cô không quay đầu lại cũng có thể đoán ra vẻ mặt Thi Từ nhất định là hờ hững như thường ngày.
Đêm mùa đông có chút lạnh lẽo, gió lạnh thổi đến mức lá cây nhẹ nhàng lay động, lưu lại cái bóng trên mặt đất. Giày cao gót của Thi Từ truyền đến tiếng "cạch cạch", khiến không gian xung quanh không còn đơn điệu yên tĩnh nữa, mà là ấm áp.
Đường Chu nhìn chằm chằm giày của mình từ từ đi về phía trước, hít một hơi khí lạnh, chóp mũi tựa hồ còn vương chút mùi nước hoa trên người Thi Từ.
Thời gian im lặng mà trôi qua, tựa hồ đi rất chậm, lại tựa hồ căn bản chưa đi thêm bước nào.
Di động rung lên một chút, Đường Chu mở ra, "Cô gái phía trước mau nhìn qua đây, nhìn qua đây, nhìn qua đây." Đường Chu bật cười, môi hồng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng nõn, cô làm bộ xem không hiểu bài hát có tuổi đời rất lâu này, sửa đổi ca từ bài hát, "Không quay lại, không nhìn qua."
Cô trả lời WeChat xong, tiếp tục đi về phía trước, cũng không quay đầu lại.
Di động lại chấn động, "Thật độc ác nha. Em nhẫn tâm đối xử với chị như thế sao?"
Đường Chu gõ hai chữ, "Nhẫn tâm."
Gửi đi, cô cẩn thận lắng nghe một chút, quả nhiên nghe được tiếng cười khẽ của Thi Từ, Đường Chu cũng cười, đôi mắt ánh lên ánh sáng của màn hình điện thoại.
Đến trước cửa tòa nhà Nghi Tu, Đường Chu nghiêng mặt nhìn sang Thi Từ.
Nàng quả nhiên đứng cách đó không xa, khẽ cười, nhìn cô chăm chú.
Có chút ngốc nghếch, rõ ràng cùng một trường học, còn cần đưa cô trở về sao?
Bầu trời đêm mùa đông không có sao, nhưng mà trong tròng mắt của nàng có.
Đường Chu hít một hơi, âm thầm hướng về chỗ của nàng vẫy tay.
Em đến rồi, chj trở về đi.
Thi Từ mỉm cười gật gật đầu, nhưng không có động.
Chị nhìn em vào rồi lại đi.
Mặt Đường Chu hơi nóng lên, nhìn nàng, lắc lắc đầu.
Thi Từ cũng nhìn cô lắc đầu một cái.
Sao lại ấu trĩ như thế đây. . .
Đường Chu vừa bất đắc dĩ, vừa muốn cười.
Gió đêm cuồn cuộn, cô hít một hơi, đột nhiên cô làm một động tác mà chính mình cũng không tin được, cô hướng về phía Thi Từ chạy tới, thời điểm chạy Đường Chu không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, bịch bịch bịch vài bước chạy đến trước mặt Thi Từ rồi cô mới ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt Thi Từ lóe lên, nhìn cô, "Hm?"
Đường Chu cũng có chút mộng, mình chạy qua đây làm cái gì?
Bốn mắt nhìn nhau chừng hai giây, không hẹn mà cùng cười lên.
Hiện tại tuy rằng đã muộn, cũng không có ai đi qua, bất quá cũng là ở bên ngoài, các cô cũng không thể thân mật giống như ở trong phòng trước đó.
"Khí trời lạnh, mau vào đi." Thi Từ nhẹ giọng nói.
"Chị cũng mau trở về đi." Đường Chu cũng nhỏ giọng nói.
Hai người nói như vậy, ai cũng không động trước.
"Ai. . ." Trái tim của Thi Từ nhẹ hẫng, tâm tình cũng vậy, nàng muốn sờ sờ khuôn mặt mềm mại của Đường Chu, nhưng vẫn khắc chế bỏ tay vào trong túi quần.
Giày vải của Đường Chu ở trên mặt đường xi măng thoáng nhăn nhúm lại, bỗng dưng cô vươn tay ra, lôi kéo vạt áo khoác ngoài của nàng, Thi Từ chưa kịp có phản ứng gì, cô lại giống như một con chim non sải đôi cánh nhỏ nhanh chóng bay trở về tổ của mình.
Chạy vào ký túc xá, đóng cửa, tựa ở trên mặt cửa, cả khuôn mặt của Đường Chu đều nóng lên. Trương Tử Nam ở trên giường thò đầu ra, "Về rồi?"
"Ừm." Đường Chu thấp giọng trả lời một câu. Đi tới bàn học, thả túi xuống, đổi giày, lấy quần áo, chuẩn bị tắm rửa.
Trương Tử Nam ngầm hiểu ý, lại rụt đầu trở về.
Đường Chu tắm xong, thời điểm nằm nhoài trên bàn học làm bài tập, điện thoại của Thi Từ liền gọi tới, "Tắm xong chưa?"
"Vâng."
"Chuẩn bị đi ngủ sao?"
". . . Em còn một chút bài tập." Đường Chu lúng túng nói.
Thi Từ cười một tiếng, "Tốt lắm, em làm bài tập xong liền ngủ đi."
". . . Vâng." Ngữ khí tựa như mất mát.
"Chờ nửa tiếng nữa chị lại gọi tới?"
"Được ạ." Ngữ khí khôi phục nguyên dạng, hình như còn cao hơn trước một chút.
Trương Tử Nam nằm trên giường mân miệng, nàng biết hết mọi chuyện, nàng cái gì cũng không nói, nàng cái gì cũng không hỏi. Nàng sẽ chờ đến lúc Đường Chu chủ động nói với nàng, kiên trì chờ đợi.
Các nàng đã từng có một lần trò chuyện ngầm hiểu ý lẫn nhau.
"Bà lại gọi điện à, ha ha."
"Ừm, là Thi giáo sư. Nam Nam. . ."
"A, ha ha, xem ra mấy người trở thành 'bạn thân' rồi, thật tốt."
"Ừm. . ."
Trước lúc đó, Trương Tử Nam sẽ coi mối quan hệ của các cô như "tình bạn" thuần chủ nghĩa xã hội, chỉ là bản thân mình có thể sẽ nhịn tới mức biến thành một cái con cá nóc đi. . .
Mỗi một ngày trước khi ngủ, Đường Chu sẽ cùng Thi Từ đều sẽ gọi điện thoại, chuyện gì cũng có thể tán gẫu một chút, không giống như lúc gặp mặt, ở trong điện thoại Đường Chu sẽ nói nhiều một chút, có lúc Thi Từ sẽ nói với cô một ít chuyện du học trước đây, trong sự miêu tả của nàng, Đường Chu có thể mường tượng ra Thi Từ ở cái tuổi đó, càng thêm hiểu rõ nàng, bổ sung thêm rất nhiều ký ức.
Tình cờ cũng sẽ nhắc tới người yêu trước đó, Đường Chu cũng không có bất kỳ ghen tỵ gì, cô có thể gặp được Thi Từ đã thấy đủ. Có lẽ là nhiều lần thấy qua sinh tử, cô đối với những gút mắc khác cũng không để ý, chỉ muốn quý trọng mỗi một khắc của hiện tại.
Cô không biết điểm ấy trên người mình chính là thận trọng trưởng thành sớm, là một điểm để cho Thi Từ vừa thích lại vừa đau lòng.
Trước đây cô không quá lý giải với chuyện tình nhân gọi điện trước khi ngủ, hiện tại cô đã rõ, hai người thích nhau, sẽ rất tự nhiên đi làm tất cả những chuyện có thể tăng cường cảm tình.
Thanh âm thông qua sóng điện, chân thật thiết tha vang vọng ở bên tai của cô, trong lòng sẽ có cảm giác khuấy động rất rõ ràng. Lại như lúc Thi Từ hôn mình, cảm giác dòng máu trong cơ thể đang tăng tốc chảy về phía trái tim, trái tim nhộn nhạo đến phát sợ.
"Ai nha, chị quét ghế sô pha nửa ngày mới sạch, đều là mảnh vụn của bánh cookies."
Đường Chu nằm trong chăn, trên chăn bông còn có một lớp nhung màu xanh lam, đây là mấy ngày trước lúc trời hạ nhiệt độ Thi Từ cho cô, Đường Chu vuốt ve lớp chăn mềm mại, nhớ lại hơn nửa hộp bánh cookies bị lãng phí kia, thật muốn đem mặt vùi vào trong chăn.