Mùa đông ở Nam thành phi thường lạnh, hơn nữa mùa đông này đã định trước sẽ không giống với trước đây. Sau khi Đường Chu cùng Thi Từ xác định quan hệ trong cuộc trò chuyện trên WeChat, trong hai tuần lễ tiếp theo cũng từng chút từng chút bồi đắp cảm tình, đối với sinh hoạt hằng ngày của nhau cũng càng ngày càng quen thuộc.
Thời gian Thi Từ rời giường là từ bảy giờ đến bảy rưỡi, ở trên máy chạy bộ chạy 10 km, không phải mỗi ngày nàng đều chạy bộ, cũng có lúc tập yôga, HIIT.
Nếu có lớp, thời gian vận động của nàng sẽ giảm lại, bữa sáng quen thuộc của nàng là kiểu Tây, nhanh gọn và tiện lợi, dinh dưỡng, đơn giản. Thông thường nàng sẽ ăn nhiều hơn một chút.
Thời gian Đường Chu rời giường xấp xỉ với nàng, mua bữa sáng ở căn tin liền trở về học bài sớm, sau đó đến lớp.
Lúc ăn cơm ở căn tin, hai người nhắn tin qua lại, Thi Từ vốn không thường xuyên ăn cơm, sau khi Đường Chu biết khuyên một câu, "Vẫn nên ăn một ít thức ăn đi."
Thi Từ suy nghĩ một chút, ăn một chút salad hoặc là hoa quả, sau đó Thi giáo sư liền chụp hình cho bạn gái nhỏ của nàng, không hề tự giác rằng bản thân có đang làm nũng cầu xin khích lệ.
Đường Chu trả lời: "Chị ăn ít quá."
Thi Từ miễn cưỡng nở nụ cười, con chim nhỏ này thật sự coi lượng cơm của mình ngang với em ấy à?
Còn không khen nàng nữa.
"Nên ăn nhiều một chút." Đường Chu nhắn qua.
Nàng vốn là không hay ăn, bây giờ nghe lời cô mới ăn cơm, hơn nữa nhiều lần Thi Từ đều bị Đường Chu nhét thức ăn cho nàng ăn, số lượng ngày càng kinh khủng hơn rồi.
Nàng đã vì con chim ngốc này phá rất nhiều quy tắc rồi, bất tri bất giác, con chim nhỏ này một chút cảm giác cũng không có đi!
Trong lòng Thi Từ có chút rầu rĩ, không muốn trả lời.
Một lúc sau, Đường Chu mới gửi tới một câu: "Chị không mập chút nào, như thế nào cũng rất ưa nhìn."
Trong mắt Thi Từ tràn ra ý cười, nụ cười bên môi cũng lan tràn ra, vừa bất đắc dĩ gõ gõ cái trán của mình.
"Tốt lắm, vậy xem thử đêm nay chị có thể mang em ra ngoài ăn cơm tối hay không đây?"
Lâu như vậy cho tới nay, Thi Từ chỉ mang Đường Chu đi ra ngoài ăn cơm tối một lần, là ăn lẩu HaiDiLao. Bản thân nàng không ăn mấy, chỉ nhìn dáng dấp Đường Chu ăn cơm tâm tình liền khoái trá.
Cô ăn trông rất ngon miệng, rất nghiêm túc, cũng rất vui vẻ, khóe môi cũng vểnh lên.
Thi Từ rất thích bộ dạng Đường Chu khi ăn, chỉ là Đường Chu rất ít khi đáp ứng nàng đi ra ngoài, luôn nói mình muốn học tập.
Cô không biết là xưa nay đều là Thi Từ từ chối người khác, chỗ nào đến phiên người khác tới từ chối nàng.
"Em muốn làm bài tập." Đường Chu đáp lại, "Lại nói hôm nay không phải cô phải đi họp sao?"
Lại bị cự tuyệt! Còn bị nhắc nhở phải đi họp!
". . ." Thi Từ thất vọng nâng đầu lên.
Kỳ thực từ trước tới nay lúc Đường Chu đi học, loại chuyện quân nhân đào ngũ bấm di động nhắn tin thế này căn bản là không thể nào xảy ra.
Thi Từ đối với cô tốt cô cũng biết, loại tốt này cũng không giống như trước kia, Thi Từ cảm thấy nàng chính là lớn tuổi hơn cô, năng lực kinh tế cũng tốt hơn, xem chuyện chăm sóc cô nên là đương nhiên.
Nàng từng nói: "Đưa điện thoại di động của em cho chị, nhập thẻ của chị vào WeChat có được không?"
Trong lòng nàng thương cô, cũng đang trưng cầu ý kiến của cô. Thi Từ luôn săn sóc lẫn cân nhắc tâm lý của cô. Xưa nay Đường Chu đều biết chênh lệch giữa các cô lớn bao nhiêu, sau khi bản thân quyết định tiếp thu đoạn tình cảm này, cô đã cố gắng điều chỉnh lý giải lòng tốt của nàng.
Cô không trực tiếp từ chối, mà nói với Thi Từ: "Hiện nay sinh hoạt của em không thành vấn đề." Cô nói với Thi Từ về chuyện nhà của chú mình, hiện tại đã không còn khó khăn như trước, cô cũng có học bổng, trợ cấp, còn có làm thêm ngoài giờ mỗi tháng, thật sự không cần thẻ của nàng.
Cô nói một đoạn rất dài, Thi Từ nghiêm túc nghe xong, tựa hồ còn muốn nói gì, cuối cùng vẫn là không nói, chỉ là ôm cô, hôn lên tóc cô một cái.
Trong lớp học, lúc giáo sư đang phân tích cú pháp trong văn học, Đường Chu kéo lại đoạn tin nhắn phía trên.
-- " Tốt lắm, vậy xem thử đêm nay chị có thể mang em ra ngoài ăn cơm tối hay không đây?"
-- "Em muốn làm bài tập, lại nói hôm nay không phải cô phải đi họp sao?"
Hình như. . . Có vẻ đặc biệt sát phong cảnh.
Có vài lần, Thi Từ muốn dẫn cô đi ăn, đều bị cô khéo léo từ chối. Đường Chu cắn môi dưới, lại nghĩ gì đó, con mắt giáo sư trên bục giảng cong lên, gọi tên của cô.
Đường Chu: ". . ."
Trả lời xong vấn đề cô cũng không dám lại quân nhân đào ngũ, nghiêm túc cho đến tan học. Tiết sau là lớp văn học Anh Mỹ, cô không nhịn được lại xem tin nhắn. Thi Từ đã đi họp, theo nàng nói là rất tẻ nhạt, thanh niên giáo sư không thể không tham gia, nhiệm vụ dạy học cùng công tác sinh viên.
Thi Từ xem ra là thật sự cảm thấy rất tẻ nhạt, từng cái từng cái tin nhắn gửi đến,
"Thật nhàm chán a ~ chị sắp ngủ gục luôn rồi."
"Tăng cường kiến thiết tư tưởng sinh viên? Chị đây là đang dạy học sinh đấy à?"
"Tăng cường quản lý điểm danh sinh viên, một tiết học điểm danh ba lần? Tẻ nhạt, lớp của chị người đến học nhiều lắm!"
Đường Chu lén lút cười hai tiếng.
"Thật nhàm chán a!"
"Không muốn làm giáo viên nữa!"
"Nếu không chị giả bộ bệnh một chút rồi xin nghỉ ha!"
Ei? Này cũng quá. . .
Đường Chu nở nụ cười, sau đó lại bị giáo sư điểm danh. . .
Cô nghĩ đến dáng dấp Thi Từ lúc gõ những dòng này, nhất định là hơi nhíu mày, hững hờ, thậm chí có lẽ tư thế ngồi cũng sẽ không thẳng thớm, mà là lười biếng bắt tréo chân dài. Trong vẻ bề ngoài thành thục tự tin kia của nàng kỳ thực nàng có một phần, là tính trẻ con, không muốn tuân thủ quy tắc, thoáng chút phản nghịch.
Giống như con ốc sên nhỏ không hay ra ngoài, chỉ có lúc mưa to qua đi, nó mới thảnh thơi nhoài mình ra ngoài dạo chơi.
Có lẽ chỉ có mình mới có thể đã gặp một mặt này của nàng.
Buổi chiều chỉ có hai tiết, Đường Chu học xong ở phòng học ngẩn ngơ một lát, thu dọn đồ đạc chạy đến học viện Quản trị kinh doanh. Cô tìm một vòng, lạc mất phương hướng rồi, không biết văn phòng của giáo sư là phòng nào lầu nào.
Cô gửi WeChat cho Thi Từ, "Họp xong rồi sao?"
"Họp xong rồi, thế nhưng ra trễ một chút, bị một lão thái thái giữ lại không cho đi."
Lão thái thái?
"Em ở lầu mấy?"
"Em đang làm gì?"
Hai tin nhắn này gần như cùng lúc xuất hiện trên màn hình.
Đường Chu hé miệng nở nụ cười, lập tức gọi điện thoại, vừa nghe, "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. . ."
Cô sửng sốt một chút, tắt máy, đợi một vài phút, cũng không có cuộc gọi nào gọi tới, sau đó cô lại gọi lại, vẫn là câu kia ". . . Không liên lạc được."
Đường Chu hơi chớp mắt, đứng trên cầu thang bên cười rộ lên.
Cô mở WeChat ra, Thi Từ đã nhắn tin tới, "Ai, bảo bối Thu Thu, chúng ta đừng gọi điện thoại nữa, em trực tiếp tới đây đi, chị ở lầu năm, em tìm theo tên, phòng làm việc của chị không có khóa, em cứ đi vào là được."
Đường Chu trèo lên tầng năm, tìm được tên của Thi Từ, đẩy cửa mà vào. Văn phòng rất đơn giản, có mấy chậu cây cảnh nhỏ, còn có bàn làm việc lớn, ghế da.
Mặt bàn gác một quyển tập san theo kỳ, có bút, sổ ghi chép, còn có một thỏi son.
Đường Chu nổi dậy tâm tính trẻ con, đi qua ngồi xuống ghế dựa, co chân lên xoay tròn, hé miệng cười. Cầm lấy thỏi son của nàng nhìn, vỏ đen nắp vàng bên ngoài đặc biệt kinh điển, TOM Ford 80 Impassioned.
Trong hành lang có tiếng bước chân qua lại, còn có tiếng nói chuyện từ xa đến gần, dần dần rõ ràng hơn. Là thanh âm Thi Từ đang cùng người khác nói chuyện.
"Viết danh mục thế nào rồi?"
"Em đang chuẩn bị."
"Đẩy nhanh tiến độ một chút, sau ba tháng liền hết hạn."
"Lão thái thái, hiện tại mới tháng 12."
"Biết rồi, cô chỉ nhắc nhở em một chút, em ở trước cửa đâm chọc làm gì? Không cho cô tiến vào à?"
Đường Chu vội đứng lên, trái tim bỗng chốc nhảy tới cổ họng.
"Cô chờ một chút." Đẩy khe cửa ra, Thi Từ thò mặt vào, nhìn thấy bóng dáng Đường Chu đứng nghiêm, nàng cười nháy mắt một cái, lại lui ra, đóng cửa lại.
"Ai, em có chuyện gì à? Em còn đóng cửa lại?" Thanh âm nói chuyện so với Thi Từ nghe có vẻ lớn tuổi rất nhiều, nghe vào ngược lại không giống tức giận, ngược lại có vẻ đặc biệt uy nghiêm.
"Ha ha ha, văn phòng quá bừa bộn, có phải cô còn có việc muốn nói với em, chúng ta đến văn phòng cô đi."
"Chuyện này. . . Này bỏ gần cầu xa a. . ."
Thanh âm bên ngoài hành lang xa dần, Đường Chu mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Dọa chết người rồi.
Cô cũng không dám ngồi xuống vị trí đó nữa, có nên trốn ra phía sau chậu cây cảnh này không? Hay nên trốn ở sau ghế sô pha? Thêm một lần nữa liền quá kích thích. . .
Qua một hồi, tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, cửa khe khẽ đẩy ra.
Thi Từ đi vào nhìn thấy Đường Chu dè dặt ngồi trên ghế sô pha, dáng dấp hận không thể đem mình giấu đi.
Nàng cười, "Thu Thu."
Đường Chu đã nhìn thấy nàng, vẻ mặt nhất thời thả lỏng ra, lại như con chim nhỏ đang xù lông bỗng chốc nhu thuận xuống, cũng không dám lên tiếng gọi, chỉ chớp chớp con mắt với chủ nhân của nó.
Thi Từ thấy cô quá mức đáng yêu, đi tới ghế sô pha, cúi người xuống ôm lấy cô, hôn xuống gò má của cô.
Đường Chu đang khẩn trương lại được yêu thích bỗng chốc đỏ cả mặt.
"Không sao, không sao, chị thu dọn một chút rồi chúng ta trở về." Trong thanh âm của Thi Từ đều là ý cười, cũng không buông cô ra, xoa xoa đỉnh đầu của cô, "Em thật đáng yêu, còn tới tìm chị, chị rất vui vẻ."
Ý cười của nàng trong suốt, trên người rất thơm, vị thơm kia hình như từ trong cổ áo sơ mi của nàng tỏa ra, hoặc như là hơi thở của nàng, hay trên môi nàng, a, nguyên lai màu cherry này trên môi nàng lại có cảm xúc như thế, diễm lệ lại có một chút phục cổ.
Đường Chu nằm trong ngực nàng có chút hoảng hốt, Thi Từ cũng không vội vã, phảng phất cúi đầu hạ cằm của nàng xuống, sắc môi đỏ nâu này nhích lại gần cô. . .
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
"Còn có việc này, vừa nãy cô quên mất. . ."
Một người phụ nữ trung niên tóc hoa râm, tài trí khéo léo, khí chất rất tao nhã, tay nắm nắm cửa, cùng các nàng hai mặt nhìn nhau.
Đường Chu cả kinh đến cứng người lại rồi.
"Khụ." Bà đi tới, sau khi đóng cửa lại, gọi người: "Thi Từ."
"Ai, " Thi Từ ngược lại cũng bình tĩnh, "Thu Thu, đây là cô giáo của chị, cũng là viện trưởng, Lữ viện trưởng."
Đường Chu vội đứng lên, "Lữ viện trưởng."
Lữ viện trưởng nhìn cô, cười híp mắt, dáng dấp rất ôn hòa, "Là sinh viên học viện ta à?"
Đường Chu giống như học sinh bị gọi vào văn phòng, đứng thẳng tắp, không dám thở mạnh, hỏi một câu liền trả lời một câu, "Không phải, em là ngoại viện, đại học năm 3."
"À. . ." Lữ viện trưởng hơi kéo dài giọng, vẫn cứ cười híp mắt, "Rất tốt rất tốt."
Thi Từ đều muốn cười, con chim nhỏ ngốc này, cũng quá thành thật, coi như nói là cùng học viện với nàng cũng có sao đâu, lão thái thái này sao có thể biết được từng sinh viên, bất quá cũng không sao, không có gì phải che giấu.
"Không sao không sao, em ngồi đi, Thi Từ em ra đây, vừa nãy cô còn chưa nói hết." Lữ viện trưởng nói xong cũng đi ra ngoài.
"Được ạ!" Thi Từ xoa xoa tóc Đường Chu, cũng đi theo ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.
Mồ hôi lạnh sau lưng Đường Chu chảy ròng ròng, hoang mang rối loạn ngồi xuống.
"Cô còn có chuyện gì?" Thi Từ mỉm cười.
Lữ viện trưởng nghiêm mặt, "Mới bao lớn, em cũng không sợ tiêu hóa kém nữa!"
"Cô lo xa rồi, dạ dày em ổn." Thi Từ một mặt khí định thần nhàn.
"Ban ngày ban mặt, ở văn phòng ảnh hưởng rất lớn đấy!"
"Biết rồi ạ, do em sơ sót, em còn nghĩ gõ cửa là phép lịch sự căn bản cơ đấy."
Lữ viện trưởng nghẹn họng, ". . ."
Bà trừng Thi Từ một cái, lại trầm tư, ". . . Ngoại viện, ngoại viện, có muốn cô cùng Hác viện trưởng chào hỏi hay không?"
Thi Từ nở nụ cười, "Em cảm thấy không cần, cũng không phải cùng học viện, em và em ấy không có quan hệ cô trò, em sẽ chú ý một chút."
Lữ viện trưởng suy nghĩ một chút, gật đầu, lại nhìn nàng, vừa không thể tin được Thi Từ sẽ "Chú ý một chút", lại một lúc cũng không tìm được lý do để nói nàng, chỉ có thể lại trừng nàng, ". . . Thực sự là thói đời ngày sau, lòng người không cổ!"
Thi Từ nghiêng đầu, "Lão thái thái, tiếng Trung của cô không ổn cho lắm, thành ngữ này không phải dùng như thế nha!"
Lữ viện trưởng cười nhạt hai tiếng, "Xem ra nhiệm vụ của em chưa đủ nặng, cuộc tọa đàm tháng sau ở Thân thành em đi đi!"
Thi Từ: ". . . Tháng trước em mới từ Bội thành trở về."
Lữ viện trưởng hừ một tiếng, một bộ dáng vẻ không có gì cần thương lượng, tay bà trên không trung chỉ vào Thi Từ một cái, có một chút ý tứ nhắc nhở, sau đó chắp tay sau lưng đi mất.
Thi Từ: ". . ."