Xuân Hạ Thu Đông

Chương 37: Thu Phân (4)




Thi Từ đã lấy di động ra, Đường Chu vừa nhìn đến bầu không khí không đúng, không chút nghĩ ngợi liền kéo ống tay áo của Thi Từ.
Thi Từ quay đầu lại nhìn cô, Đường Chu lắc đầu một cái với nàng, liếc mắt nhìn con mèo nhỏ trong tay bác sĩ Lô đã không còn sốt sắng như trước, "Thật ngại quá, bác sĩ Lô, vậy xin nhờ cô xem qua chú mèo con này một chút."
Bác sĩ Lô nhún nhún vai, "Đây là mèo hoang, các cô cũng không biết thông tin gì về nó, có thể đi ra ngoài đợi."
Đường Chu chần chừ hỏi, "Chúng tôi không thể ở trong này nhìn sao?"
"Các cô cũng không giúp được gì." Bác sĩ Lô nói xong cũng cúi đầu chuyên tâm kiểm tra mèo con.
Thi Từ luôn cảm giác rằng tính khí của mình không tệ lắm, nhưng thái độ của vị bác sĩ này khiến cho nàng cảm thấy không thích, xem ra ấn tượng đầu tiên của vị bác sĩ này đối với nàng cũng không tốt lắm, từ trường không hợp, đây là cảm giác của cả hai bên. Thi Từ thật sự rất muốn đổi một bác sĩ khác, nhưng mà tay của Đường Chu vẫn nắm lấy tay áo của nàng, đem nàng kéo ra khỏi phòng.
Một lát sau, bác sĩ Lô đi ra, đưa một đống đơn khám bệnh tới, "Ầy, đi nộp bệnh phí trước đi."
Thi Từ nhận lấy, nhìn lướt qua, "Đây là đơn khám bệnh gì?"
"Ảnh chụp và xét nghiệm máu, tình hình cụ thể và tỉ mỉ thì nhìn trong tờ khai." Bác sĩ Lô lời ít mà ý nhiều nói, "Không hiểu có thể đi hỏi lễ tân."
Đường Chu mắt thấy sắc mặt của Thi Từ thay đổi, cô nhanh chóng mở miệng, "Bác sĩ Lô, thật ngại quá, chúng tôi cũng chỉ là lo lắng cho mèo con."
Bác sĩ Lô nhìn cô, mắt lại nhìn động tác Đường Chu lôi kéo Thi Từ. Vừa nãy nàng không chú ý, hiện tại cảm thấy quan hệ của hai người này có phải là có chút mập mờ hay không? Tha thứ cho nàng một single dog vừa mới ra lò, chẳng những vừa thất tình xong còn phải tăng ca nữa, thế nào cũng phải tìm chút chuyện lạc thú đến điều tiết một hồi.
Nàng đột nhiên cười cười, thật sự xoay người qua giải thích với Đường Chu, "Vết thương ở chân mèo tôi cần chiếu DR xem thử trong xương của nó có bị tổn thương hay không, còn xét nghiệm máu là muốn xem có chứng viêm tế bào hay không, như vậy tôi mới có thể lập ra phương án trị liệu thích hợp, tránh cho nhóc con kia hai lần bị thương cùng một chỗ."
"Và kiểm tra bệnh truyền nhiễm và ký sinh trùng nữa."
Đường Chu không nghĩ tới nàng lại giải thích cặn kẽ như vậy, lúc mới vừa bước vào cửa vị bác sĩ này liền lạnh lùng thờ ơ, lời giải thích này lại rất tỉ mỉ, tâm tình lo lắng của cô thả lỏng không ít, không khỏi nở nụ cười với bác sĩ Lô, "Cảm tạ cô, bác sĩ Lô, cô tận lực rồi."
Cả ngày hôm nay tâm tình của bác sĩ Lô đều phi thường hỏng bét, uống Ibuprofen giảm đau đầu cũng không giảm bớt được bao nhiêu, nụ cười của cô gái trẻ này lại thanh lệ cực kỳ, phảng phất thổi vào bên trong không khí nóng bức một luồng hương bạc hà tươi mát, khiến cho tâm tình của nàng thoải mái đôi chút, khóe môi của nàng cũng cong lên, "Phải, à, DR cũng là một loại X quang kỹ thuật số, thu dữ liệu trực tiếp, chất lượng hình ảnh rất rõ ràng."
Đường Chu hơi chớp mắt, theo bản năng bật thốt lên, "Digital Radiography?"
"Không sai." Ý cười của bác sĩ Lô càng thêm sâu sắc, nhìn Đường Chu, "Chuyên ngành tiếng Anh?"
"Chỉ có bao nhiêu đơn khám bệnh này?" Thi Từ không đổi sắc mặt xen vào cuộc trò chuyện.
"Hiện tại thì chỉ mấy thứ này thôi." Bác sĩ Lô sau một giây liền thu lại ý cười.
Thi Từ ngay cả một chữ "được" cũng không nói, lập tức xoay người, tay Đường Chu kéo ống tay áo của nàng theo động tác của nàng liền tuột xuống, Đường Chu hơi run lên, không chút nghĩ ngợi cũng xoay người đuổi theo bước chân của nàng.
"Thi giáo sư. . . Để em trả. . ." Đường Chu cảm thấy rất băn khoăn, là bản thân mình nhặt được mèo con, Thi Từ đêm tối còn phải đưa mình lại đây, làm sao còn có thể để cho nàng trả tiền? Còn có tâm tình của nàng hinh như không tốt lắm, có phải là có chút không nhịn được? Trong lòng Đường Chu rất thấp thỏm.
Bấy giờ, Thi Từ ngoái đầu lại nhìn cô một chút. Đường Chu mặc áo khoác của nàng, có chút lớn, khiến cho khuôn mặt của cô càng nhỏ hơn, con mắt càng lớn hơn, ống tay áo so với cô mà nói thì quá dài, che kín mu bàn tay bị cào chảy máu của cô.
Thực sự là một con chim nhỏ ngốc nghếch.
Thi Từ quét số tiền trả, nói với cô: "Ở đây giao cho bác sĩ đi, cô dẫn em đi tiêm vắc xin."
"Vừa nãy đã rửa vết thương, còn phải tiêm sao?" Đường Chu không kịp ngăn cản Thi Từ, cô không muốn tiêm, khả năng lớn là Thi Từ lại kiên trì đòi trả tiền, cô không thể nhận được.
"Không phải vừa rồi nói nghe cô sao?" Thi Từ rất kiên trì.
"Em. . ." Đường Chu cắn môi dưới, không biết làm sao từ chối, chỉ có thể nói, "Nếu không em đi hỏi bác sĩ Lô một chút?"
Thi Từ: ". . ."
Nói thật, nội tâm của Thi Từ có chút khó chịu, nàng không thích thái độ của bác sĩ Lô này, càng không thích Đường Chu tin cậy nàng ta như thế, mặc dù là bởi vì quan hệ với mèo con, nhưng nàng vẫn cảm thấy khó chịu.
Đây là một loại cảm xúc rất xa lạ, Thi Từ chưa từng có cái cảm giác này, nàng theo bản năng cau mày, toàn bộ dựa vào tu dưỡng của bản thân mà chống đỡ, đặc biệt là lúc nhìn thấy bác sĩ Lô cầm mu bàn tay của Đường Chu để kiểm tra, nàng càng thêm vô thức giận tái mặt.
"Là có chút nghiêm trọng, " Bác sĩ Lô lén nhìn Thi Từ một cái, mang theo một chút ý tứ tranh cãi nói, "Nhóc con này xem qua thật sự không có bệnh chó dại, dù sao vắc xin cũng là có virus, có mấy người phản ứng với tác dụng phụ cũng rất gay gắt, độc của bệnh dại là virus tiềm ẩn, hơn nữa thời kỳ ủ bệnh còn không dưới 10 ngày, chúng ta có thể tham khảo biện pháp quan sát mười ngày một chút. . . ."
Thi Từ nhíu chặt lông mày, nghiêm túc nhìn bác sĩ Lô chằm chằm, "Mèo này là mèo hoang, tuyệt đối không tiêm qua vắc xin, em ấy bị cào chính là ở tay, vừa rách da vừa chảy máu, đã là mức độ cấp hai, virus có thể đã tiến vào vào trong cơ thể rồi."
Giọng điệu này gần như muốn khiển trách bác sĩ Lô không chuyên nghiệp.
"Em. . ." Đường Chu nhìn nhìn bác sĩ Lô, lại nhìn nhìn Thi Từ, rất sợ các nàng ầm ĩ lên, cô cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy.
Đi tới bệnh viện Thi Từ có chút xa lạ, hình như nàng có chút không cao hứng, thế nhưng Đường Chu không xác định tại sao nàng lại không cao hứng.
Bác sĩ Lô nhìn Thi Từ lần nữa, "Xem ra cô vẫn là hiểu biết một chút, cô rửa vết thương cho cô ấy đúng không?"
Thi Từ trưng ra vẻ mặt còn cần phải nói sao, "Đương nhiên, rửa hơn 15 phút."
"Ừm, " Bác sĩ Lô nhún nhún vai, "Như vậy tương đối an toàn rồi, cũng không nhất định phải tiêm." Nàng chuyển sang phía Đường Chu, nhẹ giọng nói, "Huống hồ tiêm vắc xin chó dại rất đau nha."
Đường Chu còn đang cố lý giải, cô có chút hỗn loạn, vẫn là theo bản năng mà nhìn về phía Thi Từ.
Thi Từ nhìn cô, "Cô biết có chút đau, nhưng mà. . ." Nàng dừng lại.
"Không sao, em không sợ đau." Đường Chu không chút nghĩ ngợi liền nói, Thi Từ đã kiên trì như vậy, cũng là bởi vì nàng quan tâm mình, Đường Chu cũng không phải không tín nhiệm nàng, chỉ là cô có xoắn xuýt của riêng mình.
Thi Từ đến gần cô, vẫn là nói ra lời trong lòng, "Cô không thể để cho em có một chút ngoài ý muốn."
Tại một giây này, Đường Chu cảm thấy ánh mắt của Thi Từ cực kỳ nhu hòa, lại có chút khiến cho cô ngừng hô hấp lại, cô không trả lời được, ". . . Em. . ."
Bác sĩ Lô bên cạnh: ". . ."
Hai người này quả nhiên rất ám muội, thực sự là kích thích người ta mà.
"Đừng lo lắng chuyện tiền bạc, không mất bao nhiêu tiền đâu." Thi Từ nhanh chóng nghĩ ra lo lắng của Đường Chu.
"Em. . ." Trái tim Đường Chu đột nhiên điên cuồng nhảy dựng lên, vội vội vàng vàng.
Bác sĩ Lô bắt đầu cảm thấy viền mắt bị đâm đến đau, đại sự không ổn, nàng quyết định nhanh chóng rời khỏi sân khấu, "Đương nhiên không mất bao nhiêu tiền cả, loại nhập khẩu có thể sẽ đắt hơn một chút, hai người đã lo lắng như vậy, hay là đi tiêm đi."
"Mèo con để lại chỗ này, ngày mai cô mang em tới đón nó, cô tin tưởng y thuật của bác sĩ Lô, nhất định sẽ chữa khỏi cho nó, em không cần lo lắng." Thi Từ liếc bác sĩ Lô một cái.
Bác sĩ Lô vừa muốn rời sân khấu lại bị điểm tên, "Đương nhiên, vết thương của nhóc con này không nghiêm trọng lắm."
"Vừa nãy chúng ta cũng đã đăng ký số điện thoại, có việc gì bọn họ sẽ gọi cho chúng ta, đi thôi." Thi Từ rất tự nhiên ôm bả vai của Đường Chu, cúi đầu nhìn vào mắt của cô, "Được không?"
Đường Chu không nói ra lời, chỉ có thể nhìn vào mắt của nàng, gật đầu.
Bác sĩ Lô nhìn bóng lưng các nàng ôm nhau mà đi, ấn ấn cái đầu lần thứ hai lên cơn đau.
Thế giới này đối xử với single dog thực sự quá tàn nhẫn. . .
Thi Từ mang Đường Chu tới bệnh viện, kiên trì tiêm vắc xin chó dại hàng nhập khẩu, tổng cộng có năm mũi, lần đầu phải tiêm hai mũi, bên trái phải cánh tay và trên cơ tam giác.
Đường Chu đã chuẩn bị tâm lý sẽ khá là đau, cũng không nghĩ đến sẽ đau như vậy, hai cánh tay đều không nhấc lên nổi, Thi Từ cầm áo khoác da bò, giúp cô từ từ mặc vào, lúc ngồi vào xe, Thi Từ cũng giúp cô đeo dây an toàn.
Trên cửa sổ xe ngay phía trước các cô là đèn đường phản quang, còn có hình chiếu của kiến trúc và cây cối.
"Có thể lúc đi lại sẽ có chút không thoải mái, nếu có sốt. . ." Thi Từ chậm rãi lái xe, "Bạn ký túc của em đêm nay có ở đó không?"
"Vâng, có ở lại ạ." Đường Chu nhịn sự khó chịu trả lời, "Đúng rồi, qua mấy ngày nữa em sẽ trả tiền lại cho cô. . . "
"Chim nhỏ. . ." Thi Từ nghiêng mặt nhìn cô, ánh mắt từ gò má của cô rơi xuống cánh tay, rồi lại hướng lên đôi môi có chút tái nhợt của cô.
Lông mi Đường Chu run rẩy, ngữ khí có chút vô lực mềm nhũn, "Nhưng mà đêm nay đều là cô trả tiền. . ."
"Cô cũng không phải lập tức muốn đi đâu, " Thi Từ mỉm cười, "Dù sao cô vẫn là ở đây."
Đường Chu nghe hiểu, đường nét khuôn mặt của Thi Từ khi nhìn nghiêng rất thâm thúy, chất da căng mịn, dưới bóng cây chiếu rọi xuống hiện ra cảm xúc giống như tranh sơn dầu.
Nàng chính là một sự tồn tại an ổn kiên cường lại mỹ hảo.
Dường như mình đã thật sự thành công trộm được một người chị gái.
Đường Chu nhẹ nhàng sờ sờ ống tay áo khoác da bò.
"Ngày mai chúng ta lại đi xem mèo con sao?" Lúc xuống xe, Đường Chu hỏi Thi Từ.
"Ừm, đúng vậy, chúng ta liên hệ trên WeChat, đêm nay em nghỉ ngơi thật tốt." Thi Từ chống trên cửa xe.
"Vâng, " Đường Chu đi được mấy bước, quay đầu lại, "Cám ơn cô, đêm nay thật sự đã làm phiền cô rồi, còn có áo khoác. . ."
Thi Từ rất muốn sờ lên khuôn mặt nhỏ bên trong cổ áo bị dựng thẳng lên của cô một chút, cuối cùng chỉ vuốt lại vài sợi tóc hơi loạn của cô, "Mặc đi."
Đường Chu cong cong mắt cười với nàng, trong nụ cười kia có cảm giác tín nhiệm khiến trong lòng Thi Từ cảm thấy ngứa ngáy, tựa hồ đang nói cho nàng biết, ngươi có thể lại gần thêm một bước, tiến thêm một bước nữa, lại quá phận thêm một chút. . .
Đầu ngón tay Thi Từ chạm phải lỗ tai của Đường Chu.
Đường Chu hơi run rẩy, cười nói, "Hơi ngứa."
Gió đêm thổi một lọn tóc phất lên gò má cô. Đường Chu nghĩ tới có phải là cô nên đi cắt tóc rồi không, bên tai lại có xúc cảm nhỏ bé, là Thi Từ thay cô vén lọn tóc lại.
Đường Chu phát hiện mình cũng không bài xích loại đụng chạm này, có một loại ấm áp cùng mềm mại đặc biệt của nữ tính mới có, giống với cảm giác của mẹ, cũng có chút giống cảm giác mà Trương Tử Nam cho cô, cũng có chút không giống nhau.
Chỗ nào không giống chứ?
"Mau đi nghỉ ngơi đi."
Đường Chu gật đầu một cái, chút cảm giác khác thường kia lại như sao băng vút qua bầu trời đêm.
Thi Từ nhìn cô tiến vào của lớn của khu nhà ký túc xá, nàng cũng không rời đi ngay lập tức.
Tại một buổi tối mùa thu như vậy trong vườn trường, dưới lầu ký túc xá cư ngụ đông đảo nữ sinh xinh đẹp, vĩnh viễn không thiếu sự ân cần của các nam sinh.
Nàng có từng trải qua thời khắc thanh xuân như vậy hay chưa?
Đương nhiên có.
Chỉ là Thi Từ không nghĩ tới còn có thể ôn lại loại cảm giác vui sướng tựa như ngọn cỏ nhỏ vừa được tái sinh này.
Nhắc đến thực sự là không thể tin nổi, ngay cả nàng cũng không cách nào tin được, nàng cũng không phải tiểu nữ sinh mới biết yêu, nhưng loại tâm tình vừa nhìn thấy liền hài lòng này lại chân thực đến như thế.
Nhân sinh thực sự là không thể đoán trước, Thượng Đế kỳ thực rất nhân từ, hắn kỳ thực ban cho phàm nhân rất nhiều cơ hội, chỉ xem chúng sinh có thể rõ ràng ám hiệu của hắn mà đúng lúc nắm lấy cơ hội đó hay không.