“Ư…nữa đi, thích… ưm…”
Đau đớn và khoái cảm đồng thời quấn lấy Khuông Ngữ Điềm, cô không khỏi lắc đầu, ngón tay bấu víu lấy da thịt Ninh Lẫm.
Ninh Lẫm híp mắt nhìn người con gái dưới thân, động tác ra vào không hề dừng lại, “Cái gì thích?”
Hai chân Khuông Ngữ Điềm bị anh tách mở thành hình chữ M, mỗi lần chày thịt đâm vào giữa khe mông lại đem tới cho cô cảm giác cực khoái, cơ thể mềm nhũn chìm đắm trong cơn phê.
“Thích quá… Ư, anh làm…a… em… ưm…”
Khuông Ngữ Điềm run rẩy nức nở, cô lên cao trào liên tục hai ba lần dưới thân anh, lỗ nhỏ cũng sưng đỏ vì động tác cuồng nhiệt, cô khẽ động thân thể, định đổi tư thế khác nhưng lại bị anh đẩy mạnh đè xuống giường.
Ninh Lẫm chống một tay xuống giường, mồ hôi nhỏ giọt như mưa, anh di chuyển nhanh chóng trên người cô, chày thịt to lớn đâm về phía cánh hoa đỏ tươi, động tác va chạm mỗi lúc một mãnh liệt, “Nằm yên nào bé cưng, sắp xong rồi…”
Nói xong lời này, ánh mắt Ninh Lẫm càng trở nên âm u, anh bắt đầu chạy nước rút, chày thịt tăng thêm sức lực, một lần rồi lại một lần đâm mạnh vào, “Bé cưng…”
Ninh Lẫm đứng dậy, ôm cô vào lòng rồi để cô dựa lưng vào tường, sau đó tiếp tục thọc vào rút ra một cách thô bạo, anh há mồm ngậm nhũ hoa, vừa bú mút vừa mơ hồ nói, “Em ngậm anh chặt quá… càng lúc ngậm càng chặt…”
Khuông Ngữ Điềm đạt cao trào nhiều lần nên đã thấm mệt, cô không chịu nổi mấy lời dâm đãng của anh, tường thịt co rút kịch liệt, khiến chày thịt bị ngậm chặt hơn.
“Lại ngậm anh nữa?” Ninh Lẫm xoa nắn cặp mông đào, “Sướng như vậy hửm?”
Cả người Khuông Ngữ Điềm đỏ bừng vì xấu hổ, d*m thủy chảy ra khỏi hoa tâm rồi trượt xuống bắp đùi, ướt nhẹp cả lông mu. Dục vọng tăng cao, cơ thể được lấp đầy, Khuông Ngữ Điềm nâng mông để lỗ nhỏ dễ dàng phun ra nuốt vào vật nam tính, hành động hùa theo của cô khiến thứ kia xâm nhập càng sâu hơn, cô đê mê khép hờ đôi mắt, chẳng mấy chốc lại đạt tới cao trào lần nữa.
Ninh Lẫm cảm giác cả người Khuông Ngữ Điềm dần mềm nhũn, anh bèn nâng người cô dậy rồi hôn thật sâu lên môi cô, hông anh cũng chuyển động nhanh hơn, từng cái rút ra đâm vào vang lên thành tiếng, chày thịt ấm nóng ma sát qua vách tường nhạy cảm, liên tục mấy chục lần như vậy, anh thỏa mãn gầm nhẹ một tiếng, cả người run lên, đạt tới cao trào, cuối cùng bắn tất cả tinh hoa vào sâu bên trong cô.
Khoái cảm vô biên thấm vào tận xương tủy, Ninh Lẫm nhắm mắt hưởng thụ vài giây, đến lúc mở mắt ra nhìn thời gian đã sắp gần mười giờ.
Hai người ôm nhau nằm trên giường, Khuông Ngữ Điềm trần truồng nằm trong lòng Ninh Lẫm, đợi đến khi khoái cảm qua đi, cô dùng ngón tay chọc chọc vào eo Ninh Lẫm.
“Anh đi đi.”
Ninh Lẫm nghe xong tưởng mình đang nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, suýt nữa nằm mơ thấy cô năm mười bảy tuổi.
“Em làm gì vậy? Ngủ với anh xong rồi đuổi anh đi, giáo viên nhân dân lại vô trách nhiệm vậy hả?”
Khuông Ngữ Điềm bất lực nhìn anh, “Ý em là bây giờ anh về được rồi.”
“Anh về đâu được?” Ninh Lẫm buồn bực đáp, “Đây là nhà anh.”
Khuông Ngữ Điềm với tay lấy quần áo bệnh viện chòng lên người anh, “Đương nhiên là về bệnh viện rồi, anh còn đang nằm viện đó, đợi trở lại viện thì nhân tiện làm kiểm tra tổng quát thân thể luôn.”
“…”
Làm gì có người đàn ông nào vừa làm tình với người phụ nữ của mình xong là đến bệnh viện kiểm tra thân thể?
Quá là sỉ nhục, con mẹ nó cực kỳ sỉ nhục đàn ông!
“Khuông, Ngữ, Điềm!” Ninh Lẫm híp mắt, anh gọi cả họ lẫn tên cô, giọng điệu có mùi nguy hiểm, “Anh nói cho em biết kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.”
Khuông Ngữ Điềm không sợ, cô tốt bụng nhắc nhở, “Chú Giang…”
“…”
Ninh Lẫm nhìn cô chằm chằm, Khuông Ngữ Điềm mỉm cười nhìn lại anh, ba giây sau, anh đầu hàng, hùng hùng hổ hổ đứng dậy mặc quần áo.
Lúc này đã hơn chín giờ tối, phố cũ đều đã sáng đèn, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe cộ qua lại, cùng tiếng trẻ con nô đùa đuổi bắt trên con đường lát đá cuội, âm thanh náo nhiệt hòa lẫn đêm đen sâu thẳm rơi vào trong căn phòng.
Khuông Ngữ Điềm lõa thể ngồi dậy, cô nghiêng người dựa vào thành giường nhìn Ninh Lẫm mặc quần áo, động tác của anh chậm chạp, tay trái không thuận lắm, mặc xong quần lót, anh giũ áo bệnh nhân và dùng răng kéo tay áo.
Khuông Ngữ Điền nhìn chăm chú từ bả vai rộng lớn xuống đến vòng eo gầy nhưng săn chắc của anh, rồi cô lại nhìn lên trên… vết bỏng, vết thương do dao rồi đạn bắn, ngoài ra còn cả sẹo phẫu thuật, vết sẹo dài như con rết do gãy dập xương để lại.
Vết thương chồng chất như thể bị quăng mạnh từ trên cao, sau đó lại được cẩn thận khâu lại với nhau.
Khuông Ngữ Điềm thẫn thờ nhìn những vết sẹo đó trong chốc lát, bỗng nhiên cô nghĩ tới mây ngũ sắc đầy trời phương nam, những lá cờ đủ màu sắc treo dưới mái vòm hiện ra trước mắt, Ninh Lẫm mỉm cười đứng trước bánh xe cầu nguyện nói rằng anh nhất định sẽ biến điều ước của cô thành sự thật.
Sau bao nhiêu năm cô đã đạt được ước nguyện của mình.
Ninh Lẫm còn sống, thật tốt khi anh còn sống, điều đó tốt biết bao.
Ninh Lẫm mặc quần áo xong, sau lưng chợt truyền đến cảm giác ấm áp, cô gái nhỏ từ phía sau duỗi hai tay ôm lấy anh.
Anh vuốt ve mu bàn tay cô, giọng điệu mang theo trêu đùa, “Sao vậy bé cưng, không nỡ để anh đi à?”
Khuông Ngữ Điềm rầu rĩ, “Vâng.”
Ninh Lẫm cong môi cười, “Vậy anh không đi nữa nhé.”
Khuông Ngữ Điềm, “Ừm.”
Ninh Lẫm ngẩn người. Anh tinh ý nhận ra cảm xúc của cô không thích hợp, vừa định xoay người lại thì Khuông Ngữ Điềm vòng tới phía trước, cô giơ tay cởi chiếc áo bệnh nhân anh vừa mặc xong, sau đó hôn lên môi anh, mặt anh, rồi xuống cổ, lồng ngực, bụng dưới… Cô hôn rất vội vàng, đầu lưỡi liếm láp khắp người anh, tay cô với xuống dưới cởi quần anh, giải phóng giương vật đang cương cứng, cô ngồi xổm xuống ngậm lấy nó, nhả ra nuốt vào liên tục, khoang miệng cô tràn ngập hương vị của anh, cũng có cả hương vị của cô.
Khuông Ngữ Điềm không mặc quần áo, cả người trần truồng ngồi xổm trước mặt Ninh Lẫm, mấy dấu hôn xanh xanh đỏ đỏ đều là kiệt tác anh ban tặng, giữa hai chân cô vẫn còn tinh dịch anh mới bắn, nhưng cô cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, vẫn chưa thỏa mãn. Ngón tay Khuông Ngữ Điềm vuốt dọc theo thân gậy, đầu lưỡi cạ qua đầu khấc rồi mút vào thật mạnh, sau đó cô đẩy anh xuống giường, tự mình ngồi lên trên.
“Tiểu Bồ Đào…”
Ninh Lẫm vừa mở miệng, Khuông Ngữ Điềm đã cúi xuống hôn anh, lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, môi lưỡi dây dưa hòa lẫn cả vị mặn của nước mắt.
Khuông Ngữ Điềm khóc, nước mắt rơi lã chã như mưa, Ninh Lẫm thầm nghĩ phụ nữ quả nhiên được làm từ nước.
“Ninh Lẫm à, đừng đi.” Khuông Ngữ Điềm ngồi trên người anh, dục vọng không cách nào kiềm chế, nhưng cô khóc còn dữ dội hơn cả lúc nãy, “Anh không được đi, không được bỏ em lại nữa.”
Nhìn Khuông Ngữ Điềm khóc, trái tim Ninh Lẫm đau đớn, anh không hối hận về những chuyện đã qua, thế nhưng anh không muốn cô gái của anh phải khổ sở đau lòng như vậy. Khuông Ngữ Điềm khóc không ngừng, khóc như muốn móc ruột móc gan, khóc cho hết quãng thời gian tám năm xa cách, khóc như thiêu rụi trái tim lạnh giá của anh, để anh hiểu được thế nào là canh cánh trong lòng, day dứt không nguôi.
Ninh Lẫm vẫn luôn dỗ dành cô, vừa dỗ dành vừa làm tình. Khuông Ngữ Điềm khóc lóc ầm ĩ, hung dữ hơn bất cứ lúc nào, cô cắn anh, cào anh… nhưng anh đều im lặng chịu đựng, ôm cô càng chặt hơn. Từ giường đến bàn, từ phòng ngủ tới phòng khách, từ phòng bếp ra ban công, mỗi một nơi trong nhà đều lưu lại dấu vết hoan ái của cả hai. Bọn họ điên cuồng khám phá giới hạn thân thể đối phương, trút bỏ mọi cảm xúc tiêu cực ra ngoài, chỉ có như vậy cả hai mới có thể bước tới con đường mới phía trước.
Không chết là tốt, không chết mới có thể gặp lại người thương và làm chuyện sung sướng.
Không chết mới có hy vọng, mới có thể đi qua bóng tối, và rồi phía cuối con đường kia sẽ là tương lai tươi sáng đang đợi chờ.
Lúc bọn họ kết thúc đã là giữa đêm, cả hai đều không ngủ được, Khuông Ngữ Điềm không còn sức lực, cô nằm yên không nhúc nhích, nghe Ninh Lẫm nói chuyện bên tai.
Ninh Lẫm mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một bức ảnh đã phai màu đưa cho Khuông Ngữ Điềm xem, trong ảnh anh mặc đồng phục cảnh sát, hai cánh tay vẫn còn nguyên vẹn, khuôn mặt trẻ hơn bây giờ, nhìn cũng khỏe khoắn hơn.
Anh hỏi cô, “Em còn nhớ bộ đồng phục này không?”
Khuông Ngữ Điềm nhìn ảnh chụp và gật đầu.
Năm ấy ở Học viện Cảnh sát, Ninh Lẫm vô cùng nổi bật, nhiệt huyết và máu lửa. Dù anh không nói gì, nhưng vẻ mặt đầy đắc ý, anh thường xuyên đưa ảnh chụp mình mặc đồng phục cảnh sát cho Khuông Ngữ Điềm xem.
“Trước khi Đường Khiên bị tử hình, anh đã mặc bộ quần áo này đi gặp ông ta.” Ninh Lẫm nói, “Anh hỏi ông ta vì sao lại là em trai anh.”
Khuông Ngữ Điềm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô thoáng chốc ngập tràn đau đớn. Nhưng nỗi đau này là của riêng mình cô, còn Ninh Lẫm trông rất bình tĩnh, anh đã trở nên mạnh mẽ và bình thản hơn.
“Ông ta không chịu thừa nhận, quả thật kẻ giết Ninh Liệt là Hạ Vọng Kỳ, nhưng ông ta lại là người ngấm ngầm đồng ý.”
Khuông Ngữ Điềm hỏi, “Thế Hạ Vọng Kỳ đâu anh?”
“Đã chết.” Ninh Lẫm nhếch miệng cười, “Trong lần thu lưới cuối cùng, hắn ta biết bản thân không còn đường lui nên muốn kéo anh chết chung. Không ai biết hắn ta giấu thuốc nổ trong xe lúc nào, hắn ta đúng là kẻ điên, biết không sống được nên muốn đồng quy vu tận.”
Giọng nói Khuông Ngữ Điềm như nghẹn đi, “Tay phải của anh bị mất khi đó sao?”
Ninh Lẫm gật đầu, im lặng trong thoáng chốc.
Khuông Ngữ Điềm nghe xong lại càng thấy khó chịu, đau đớn âm ỉ lan tràn trong lòng, cô tiếp tục hỏi, “Vậy Đường Khiên thì sao, ông ta chết chưa?”
“Đã chết.”
Ninh Lẫm nhớ lại tình cảnh ngày đó, từng chi tiết vẫn được nhớ rõ ràng, giống như một thước phim khắc sâu vào trong sinh mệnh, chỉ cần anh bật nút phát ký ức, tất cả sẽ hiện rõ trước mắt.
Khi ấy Đường Khiên nhìn anh, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, ông ta chỉ hơi nhíu mày, nói với giọng rõ ràng, “Quả nhiên là cậu.”
Ninh Lẫm mặc cảnh phục, cơ thể vẫn chưa hồi phục, anh kiên cường kéo cơ thể tàn tạ và ốm yếu tới gặp ông ta, nhưng ông ta vẫn kiêu ngạo như xưa, ánh mắt bề trên nhìn anh như nhìn một con kiến.
“Tiểu Ninh ơi là Tiểu Ninh, tôi quả nhiên không thưởng thức sai người, trong đám đàn em thì tôi thích nhất là cậu, bởi vì cậu tàn nhẫn giống tôi.” Đường Khiên ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói thô bạo mà chói tai, “Nhưng tôi chỉ tàn nhẫn với người khác, còn cậu tàn nhẫn với chính bản thân mình. Cậu lợi hại, rất lợi hại.”
Ông ta điên cuồng cười ha ha, suýt nữa cười ra nước mắt, “Thua trong tay một người như cậu cũng coi như không oan uổng.”
Âm thanh sắc bén của kẻ điên đang cùng đường lọt giữa căn phòng trống vắng. Cười đủ rồi, Đường Khiên mới nghiêng đầu nhìn Ninh Lẫm, “Cậu thật đáng thương.”
Ninh Lẫm lạnh lùng nhìn ông ta.
Ánh mắt Đường Khiên mang theo vẻ thương hại, “Cậu bắt tôi? Ôi đâu phải, cậu còn bắt được cả đối thủ một mất một còn của tôi, nhưng vậy thì sao? Lực lượng cảnh sát nhiều người đi không trở lại, cánh tay phải kia của cậu không thể mọc lại, cũng không thể cầm súng. À đúng rồi, cậu đã cai nghiện được chưa?”
Gương mặt Ninh Lẫm gầy ốm, bởi vậy mà ánh mắt càng lạnh thấu xương, nhìn Đường Khiên đang cười một cách cuồng dại, anh bất chợt lên tiếng, “Tôi muốn ông thừa nhận một tội danh.”
Ninh Lẫm dừng một lát rồi lại nói, “Không, thừa nhận hai tội danh.”
Đường Khiên ngừng cười, việc đã đến nước này ông ta cũng chẳng hoảng loạn, nhiều hay ít hơn một tội đối với ông ta cũng đều là chết. Ông ta biết mình không sống được, nhưng dù chết ông ta cũng không có cái gọi là từ bi của con người, ông ta chỉ hỏi, “Tội danh gì?”
“Giết người.”
Đường Khiên nhếch miệng, “Cậu nói ai? Không ít sinh mệnh chết trên tay tôi, quá nhiều, tôi không nhớ nổi.”
Ninh Lẫm đứng thẳng người, đồng phục cảnh sát trên người vô cùng phẳng phiu, anh nói rõ ràng từng chữ một, “Trình Ký Dư, còn có em trai tôi – Ninh Liệt.”
Đường Khiên ngẩn người, ông ta không kịp phản ứng, trong mắt hiện vẻ mê mang. Chuyện Trình Ký Dư thì ông ta rõ ràng, nhưng Ninh Liệt là sao?
Ninh Liệt?
Ninh Liệt!
Cậu, cậu ta!!
“Cậu……” Tay Đường Khiên run run chỉ vào Ninh Lẫm, “Cậu không phải là…”
Cuối cùng Ninh Lẫm cũng nở nụ cười đầu tiên khi đến đây, điều này mới mỉa mai làm sao, nhưng anh cũng thản nhiên khi mọi chuyện lắng xuống.
“Ninh Lẫm – Sĩ quan cảnh sát của đội chống ma túy Liêu Châu.”
Sau khoảng lặng kéo dài, Đường Khiên hoảng hốt buông thõng tay, nếu không phải đang ngồi, sợ rằng ông ta phải lảo đảo vài bước mới đứng vững.
Trong ký ức của Đường Khiên, Hạ Vọng Kỳ từng kể với ông ta rằng lúc đi giết ba của Trình Ký Dư thì vô tình bị một con chuột nhắt chứng kiến hiện trường giết người, ngoại trừ không nhìn thấy mặt Hạ Vọng Kỳ thì người kia thấy rõ thi thể ba Trình và súng của Hạ Vọng Kỳ.
Ý định ban đầu của Hạ Vọng Kỳ là thủ tiêu người, ai ngờ lúc này người nọ lại lên cơn nghiện ma túy, cả người lăn lộn trên mặt đất sống không bằng chết. Hạ Vọng Kỳ cảm thấy chơi rất vui, vừa vặn mang theo ma túy bên người nên đã thuận tay ném cho người dưới đất. Người kia đón không được, bột trắng tung tóe rơi trên nền đất bẩn thỉu, cả người lập tức nằm sấp xuống liếm không khác gì một con chó.
Hạ Vọng Kỳ đột nhiên đổi quyết định không thủ tiêu người kia, mấy năm nay Đường Khiên luôn nín nhịn vì chuyện của Trình Ký Dư, cảm giác bản thân luôn bị cảnh sát gài bẫy bắt bất cứ lúc nào, nên Hạ Vọng Kỳ nghĩ thay vì giết thêm một người thì vờn cảnh sát vui hơn.
Thừa dịp người đàn ông nằm dưới đất đang lên cơn nghiện không được tỉnh táo, Hạ Vọng Kỳ lau sạch vân tay trên súng rồi nhét vào tay người kia để tạo bằng chứng giả, sau đó hắn tiếp tục lau vết máu khả nghi xung quanh và toàn bộ dấu vết bản thân để lại, xong đâu đó mới xoay người rời đi.
Không lâu sau đó, Hạ Vọng Kỳ nhận được tin tức trên phố Vân Đồng xảy ra một vụ cướp và bắt cóc con tin, thủ phạm là kẻ nghiện ma túy bị lính bắn tỉa hạ gục ngay tại chỗ.
Vụ án của ba Trình, “hung thủ” đã chết, hơn nữa lời khai của các nhân chứng được Hạ Vọng Kỳ cố ý sắp đặt, việc đổ tội cho kẻ chết thay dễ như trở bàn tay.
Kế hoạch đáng lẽ sẽ vô cùng hoàn mỹ, nhưng chỉ vì một tình tiết nhỏ đến không thể nhỏ hơn, không ai ngờ sẽ có người lật lại bản án oan cho một tên nghiện đã chết. Và vì minh oan cho người kia, vì theo đuổi cái gọi là công lý, người đàn ông ấy ngay cả mạng cũng không cần, sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Lúc ấy Hạ Vọng Kỳ luôn dặn ông ta phải cẩn thận, mới đầu ông ta cũng từng hoài nghi bởi mọi thứ quá trùng hợp, nhưng “Tiểu Ninh” liều mình đỡ đạn thay ông ta, viên đạn đó của cảnh sát bắn vào lưng cậu ta, suýt chút nữa cậu ta đã chết trên bàn phẫu thuật, phải mất mấy ngày mới cứu được mạng sống. Hơn những thế “Tiểu Ninh” chưa bao giờ phạm sai lần trong các vụ giao dịch, lão Kim phản bội ông ta nhưng cậu ta thì không, thậm chí cậu ta còn tự tay giết chết tay súng bắn tỉa…
Đường Khiên từng điều tra lai lịch của “Tiểu Ninh”, đúng là cậu ta không hề có vấn đề gì, người thân duy nhất là anh trai nhưng người này chưa bao giờ quan tâm đến cậu ta, với lại người anh trai này đã chết từ lâu trong vụ cướp ở phố Vân Đồng, giờ chỉ còn mình cậu ta độc lai độc vãng nên làm gì cũng cực kỳ liệu mạng.
Khi Đường Khiên bị bắt, ông ta từng nghĩ tới bị “Tiểu Ninh” phản bội, chỉ là ông ta không nghĩ tới loại khả năng này. Hóa ra người chết trên phố Vân Đồng mới là “Tiểu Ninh” ông ta luôn miệng gọi tên.
Con đường này vô số thương vong và cực kỳ nguy hiểm, vậy mà người trước mặt ông ta lại có thể vượt qua khảo nghiệm, giữa bao nhiêu người như thế nhưng chỉ có người này vượt qua vạch đích, đào được kho báu.
“Do tôi nhìn nhầm người, trước đây tôi từng nói cậu nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, nhưng tôi đã sai rồi. Ninh Lẫm, cậu là kẻ có kiên nhẫn hơn bất cứ ai và không một ai tàn nhẫn bằng cậu.” Ánh mắt Đường Khiên hiện lên vẻ vui sướng vặn vẹo, “Cậu có thể tự tay giết người của mình, so với tôi thì cậu ác hơn nhiều.”
Đường Khiên nhìn Ninh Lẫm, ông ta biết Ninh Lẫm muốn điều gì, Hạ Vọng Kỳ đã chết, người có thể giúp Ninh Lẫm lật lại bản án chỉ có thể là ông ta, nhưng Ninh Lẫm đã phơi bày mong muốn của bản thân quá sớm, nên bây giờ ông ta mới là người khống chế cục diện.
“Tôi biết cậu muốn gì, là em trai cậu hay là A Trình thì với tôi mà nói chỉ là giết hai người mà thôi. Tội danh của tôi quá nhiều, khó thoát được án tử. Tôi nhận tội, đơn giản là viết thêm vài dòng tội danh vào giấy. Tôi không nhận tội, cả đời này cậu sẽ chẳng được toại nguyện. Nếu đã vậy tại sao tôi phải nhận tội?!”
Ninh Lẫm vô cảm nhìn Đường Khiên, một lúc sau anh bỗng lên tiên, “Ông còn nhớ Trình Ký Dư chết như thế nào không?”
Đường Khiên hơi khựng người.
Ninh Lẫm lại nói: “Trình Ký Dư – cảnh sát thuộc Đội chống ma túy của Cục công an tỉnh, ông đã ép anh ấy tự sát, bố mẹ vợ con của anh ấy đều chết trên tay ông, hơn nữa tử trạng cực kỳ thê thảm.”
Đường Khiên nhếch môi cười, ông ta “ừ” một tiếng không quá rõ ràng.
Ninh Lẫm hơi cúi người, chiếc bóng đổ xuống bao phủ Đường Khiên, mang theo cảm giáp đè ép mạnh mẽ, ngay đến Đường Khiên cũng không nhận ra bản thân vô thức lùi về sau, ông ta không muốn tiếp xúc với anh dù đó chỉ là chiếc bóng.
Ninh Lẫm nhìn Đường Khiên, sắc mặt anh lạnh nhạt, nhiều năm nằm vùng sống chung với nhau đã làm anh thay đổi không ít, anh học cách trở nên tàn nhẫn và dơ bẩn hơn, dùng phương pháp hiệu quả nhất để giải quyết những vấn đề khó khăn nhất.
“Nghe nói con gái ông sống ở Mỹ vừa mới sinh con trai.”
Đường Khiên tức giận trợn mắt hỏi, “Cậu muốn làm gì?!”
“Tôi muốn ông nhận tội.” Ninh Lẫm đáp lời, “Nói rõ ràng một năm một mười vụ án của Trình Ký Dư và Ninh Liệt.”
Mắt Đường Khiên trừng lớn, hai mắt đỏ ngầu như ác quỷ.
“Nếu ông không nhận tội, tôi thề sẽ tìm bằng được bọn họ, năm đó người nhà của Trình Ký Dư chết như thế nào thì người nhà của ông sẽ nhận kết cục y như vậy.”
Đường Khiên mím môi rồi bỗng nhiên bật cười, “Cậu sẽ không làm vậy.”
Hắn thả lỏng thân thể, “Vốn dĩ cậu có rất nhiều cơ hội để giết tôi, nhưng cậu lại không làm, đơn giản vì cái thứ gọi là Thượng tôn Hiến pháp và Pháp luật. Cậu sẽ không sử dụng thủ đoạn cá nhân để phán quyết thay tòa án, bởi vì trong suy nghĩ của cậu công lý bị vấy bẩn bởi máu của người vô tội thì không còn là công lý nữa.”
Đường Khiên mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Ninh Lẫm, “Tôi nói đúng không, cảnh sát Ninh?”
Ninh Lẫm gật đầu, “Rất đúng.”
Đường Khiên nhất thời ngạc nhiên.
“Nhưng chỉ đúng nửa vế đầu, tôi không giết ông vì đã có luật thi hành án, vì luật pháp sẽ trả lại sự trong sạch cho em trai tôi. Tuy nhiên ông đừng quên chính ông đã từng dạy tôi rằng “Nếu pháp luật không thể trả lại công bằng như bản thân mong muốn, vậy hãy bỏ qua pháp luật để trở thành người phán xử”.”
Vốn dĩ bậc thang dẫn tới công lý đã phải đổi lấy máu tươi của vô số người. Anh không phải thượng đế, cũng không đại diện cho cơ quan tư pháp tối cao, anh chỉ là một cảnh sát bình thường, mặc trên người bộ quân phục, bảo vệ công lý của luật pháp và đi trên con đường của chính nghĩa.
Anh không thể lạm sát người vô tội nên chỉ có thể đặt cược, đặt cược Đường Khiên sẽ chịu thua, đặt cược ông ta vẫn còn chút ít lương tâm giành cho gia đình. Trước đây Đường Khiên chưa chắc đã là kẻ táng tận lương tâm như bây giờ, ông ta là một cậu bé nghèo đến từ vùng núi, cái nghèo đeo đẳng khiến ông ta sợ hãi và biến chất, bí quá hóa liều mới theo con đường này, nhưng về sau ông ta càng lún càng sâu, mối làm ăn ngày một lớn, ông ta không thể bứt ra, cuối cùng chìm sâu trong vũng lầy.
Đường Khiên gằn từng chữ, “Cậu dám?!”
Ninh Lẫm gật đầu, “Tôi dám!”
Anh hơi cúi người, giọng điệu lạnh băng thuật lại hành vi phạm tội, từng câu từng chữ ứa ra máu, “Giống như những gì ông đã từng làm, tôi sẽ thả người nhà ông vào nồi sước sôi sùng sục, cho đến khi da thịt chín nhừ, răng tóc rơi rụng thì dùng dao lột từng lớp da của bọn họ xuống.”
Đường Khiên siết nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, càng nghe càng thấy sợ hãi. Ông ta không quan tâm khi việc này xảy ra với người khác, nhưng đổi lại người nhà chịu quả báo như vậy, ông ta lập tức bị đánh bại.
“Cậu, cậu dám… cậu có tin tôi giết cậu không! Ninh Lẫm, cậu có tin tôi sẽ giết cậu không!!”
“Tôi không tin.” Ninh Lẫm nói, “Ông sẽ chết ngay thôi, ông không nhận tội thì bọn họ sẽ lập tức chết theo ông. Bọn họ sẽ biến thành đống thịt chín giống như vợ con của Trình Ký Dư, sau đó bị ném xuống biển, chết không nguyên vẹn.”
Đường Khiên không nghe nổi nữa, ông ta gào rống, “Rốt cuộc cậu muốn gì?!!”
Ninh Lẫm trả nói rất đơn giản: “Nhận tội!”
Điều anh muốn chính là hai chữ “nhận tội” này.
Đối với Đường Khiên mà nói thì cái chết của Trình Ký Dư và Ninh Liệt chỉ là râu ria, đối với xã hội mà nói thì bọn họ cũng chỉ là những nhân vật nhỏ bé không đáng nói tới, thậm chí cái chết của bọn họ không thay đổi được bất cứ điều gì.
Nhưng đối với Ninh Lẫm mà nói thì Ninh Liệt rất quan trọng, còn đối với đội trưởng Diệp mà nói thì Trình Ký Dư cũng rất quan trọng.
Những mảnh xương trắng vô tri nằm dưới lớp đất sâu đã từng là những sinh mệnh nở rộ rực rỡ, bọn họ nỗ lực chiến đấu quên mình, cuối cùng hy sinh vì lý tưởng của bản thân. Hầu hết trong số họ đều còn trẻ và có tương lai xán lạn, nhưng rồi đột nhiên nằm xuống, để lại những tiếc nuối.
Anh hùng không thể chết vô ích, máu của người vô tội cũng không thể đổ một cách vô ích. So với “chết thế nào” thì những người này chết vì điều gì mới quan trọng hơn.
Mọi người thường nói rằng xương có thể được chôn khắp mọi nơi ở núi rừng, nhưng họ không biết rằng khắp mọi nơi trong núi rừng đều là xương cốt.
Đó là của những người đã dùng máu của bản thân để trải đường công lý, chặn gió che mưa, giữ gìn bình yên cuộc sống. Họ xứng đáng được đối xử công bằng, được khắc tên lên tượng đài anh hùng liệt sĩ, được tưởng nhớ và tôn trọng.
Cuộc đời ngắn ngủi của bọn họ không thể kết thúc qua loa.
Đây mới chính là kết cục mà anh hùng nên có.
HẾT CHƯƠNG 40