Khuông Ngữ Điềm chạy lên phía trước, cô muốn gọi tên anh nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, cổ họng như bị thứ gì đó chặn ngang.
Khoảnh khắc thấy Ninh Lẫm bị lính cứu hỏa ghìm chặt, còn anh thì vùng vẫy thoát khỏi trói buộc của người kia, Khuông Ngữ Điềm vội vã lao tới, “Ninh Lẫm!”
Cô dang rộng hai tay, vòng qua thắt lưng và ôm anh thật chặt.
Ninh Lẫm lập tức khựng lại động tác giằng co với lính cứu hóa, anh quay đầu nhìn Khuông Ngữ Điềm, ánh mắt mang theo vẻ ngơ ngác.
Khuông Ngữ Điềm nói xin lỗi với lính cứu hỏa, sau đó ôm cánh tay anh, kéo ra khỏi đám người, cô nắm rất chặt, khiến bộ quần áo bệnh nhân trên người anh nhăn nheo.
“Anh vào trong đó làm gì?!” Khuông Ngữ Điềm vừa nói xong liền hối hận.
Ninh Lẫm lao vào bên trong không màng lửa lớn còn có thể vì cái gì nữa đây?
Khuông Ngữ Điềm thở dài một hơi, ép bản thân bình tĩnh trở lại.
Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt, chỉ còn lại tàn tro và cột khói dày đặc. Cô nhìn khuôn viên trường, không có tâm tình đi xử lý hậu quả sau vụ hỏa hoạn, giờ đây lòng cô rất rối bời, trong đầu toàn là hình ảnh Ninh Lẫm mặc kệ sống chết lao vào đám cháy.
“Sao anh lại làm vậy, anh không nghĩ tới cảm xúc của người khác ư!” Khuông Ngữ Điềm tức giận giơ tay đánh lên vai trái của anh, hai mắt cô đỏ hoe, “Anh làm em sợ muốn chết, nếu anh xảy ra chuyện gì, nếu anh thật sự lại xảy ra chuyện gì thì em phải làm sao đây hả!”
Ninh Lẫm ngẩng đầu, đôi mắt đối diện với tầm mắt của Khuông Ngữ Điềm, anh mím môi, vươn tay muốn ôm cô vào lòng.
Khuông Ngữ Điềm giật mình sợ hãi, cô túm lấy tay anh rồi đưa lên miệng cắn một cái, Ninh Lẫm bị đau khẽ rên thành tiếng, mu bàn tay hiện rõ dấu răng của người trước mặt.
Ninh Lẫm cười khổ, giả vờ thoải mái nói, “Trước đây em làm thế nào thì sau này cứ làm như vậy.”
Khuông Ngữ Điềm vội vàng kiểm tra xem anh có bị bỏng chỗ nào không, vốn dĩ lưng cô đổ đầy mồ hôi lạnh, trái tim đập thình thịch vì sợ hãi, nhưng khi nghe anh nói vậy, cô lập tức dừng động tác, sau lưng không rét mà run, trái tim cũng lạnh đi, cảm giác sợ hãi dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lẽo như bị ngâm trong nước đá.
“Anh có ý gì?” Giọng Khuông Ngữ Điềm khàn khàn, “Anh nghĩ em buông anh được một lần là có thể buông thêm lần hai phải không?”
Ninh Lẫm nhận ra người trước mặt đang tức giận, anh lập tức muốn xin lỗi, nhưng vừa mấp máy môi đã bị Khuông Ngữ Điềm đánh vào lồng ngực.
Cú đánh này của cô giống như làm nũng, vừa mềm yếu vừa mạnh mẽ, quyết đoán. Lúc cô đánh vào mạn sườn, anh phải hít hà vì đau.
“Anh có biết vừa rồi em nghĩ gì không?”
Khuông Ngữ Điềm túm cổ áo Ninh Lẫm, kéo anh lại gần mình. Ninh Lẫm cao một mét tám mấy mặc kệ người nào đó lôi kéo, anh còn chủ động cúi người để ngang tầm mắt với người ta.
Khuông Ngữ Điềm nhìn vào mắt anh, “Vừa rồi em đã nghĩ nếu lính cứu hỏa không giữ được anh, để anh xông vào trong đó, chẳng may anh có mệnh hệ gì, em lập tức chạy vào chết cùng anh.”
Ninh Lẫm sững sờ, dường như có luồng điện chạy qua người khiến anh dại ra ba giây. Ba giây trôi qua, khóe miệng anh bất giác nở nụ cười.
Anh muốn kiềm chế lại, hình tượng của anh trước mặt Khuông Ngữ Điềm lúc nào cũng mạnh mẽ tuyệt vời, anh không thể tỏ ra quá vênh váo đắc ý, nhưng hiện tại anh không kiềm chế được nữa, anh thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc muốn phát điên.
Anh chết, người con gái của anh cũng sẽ chết theo, việc này hạnh phúc gấp mấy lần so với việc cô hôn anh.
Khuông Ngữ Điềm còn yêu anh, thế nhưng…
“Anh sẽ không để em chết.” Ninh Lẫm đứng đắn nói, “Dù anh chết, em cũng phải sống thật tốt.”
Anh ôm cô vào lòng, “Anh không còn ai cả, anh chỉ có mình em.”
Khuông Ngữ Điềm còn tức giận vì mấy lời vừa rồi của anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh ôm, “Em thấy anh rất thích làm anh hùng…”
Cô lẩm bẩm, “Sao anh lại vĩ đại như vậy? Không coi trọng tình cảm của mình, cũng không coi trọng tình cảm của em, chẳng lẽ nói quên là có thể quên ư?”
Ninh Lẫm lắc đầu, “Là anh sợ em đau lòng.”
“Sợ em đau lòng mà anh không thể sống cho thật tốt sao?”
Ninh Lẫm gác cằm lên đỉnh đầu Khuông Ngữ Điềm, anh nhỏ giọng nói, “Em đã nghĩ tới việc anh từng nghiện ma túy, mất một cánh tay, còn giết cả người chưa? Sau này anh không thể tiếp tục quay lại làm cảnh sát, tương lai cũng không có gì để hứa hẹn.”
Ninh Lẫm càng nói càng thấy gian nan, “Em phải suy nghĩ kỹ càng, liệu em còn muốn ở bên anh nữa không?”
Nói dứt lời, Ninh Lẫm liền im lặng.
Đợi một lát, Khuông Ngữ Điềm vẫn không nói gì, Ninh Lẫm thấy kỳ lạ, bèn cúi xuống nhìn thì thấy mình sắp bị người ta cho ăn đánh.
Lần này anh có phòng bị, vội giơ tay đỡ nắm đấm của cô rồi tặc lưỡi nói, “Em định làm gì, tám năm không gặp đã dữ như bà chằn thế này?”
Khuông Ngữ Điềm bỏ tay xuống, “Ai bảo anh cứ nói mấy lời khiến em tức giận.”
“Rồi rồi, anh không nói.” Ninh Lẫm mỉm cười, đầu ngón tay chọc vào má cô, “Sau này anh không làm anh hùng nữa, chỉ làm chồng của Tiểu Ngữ Điềm nhà chúng ta thôi.”
Khuông Ngữ Điềm bĩu môi, “Chồng gì mà chồng, da mặt anh dày quá đó Ninh Lẫm.”
Mấy lời này Khuông Ngữ Điềm không để ý, nhưng vào tai Ninh Lẫm thì mọi thứ lại khác.
Không đúng, hẳn là mọi thứ đều như cũ.
Thời gian tám năm nhẹ nhàng gói gọn, bọn họ lại giống như trước đây.
Trường học xảy ra hỏa hoạn, đêm nay định sẵn sẽ không an bình, phụ huynh và học sinh, còn cả những người dân sống ở lân cận tập trung đông đúc quanh khuôn viên trường, cảnh sát giao thông nhanh chóng được điều động để giữ gìn an ninh trật tự.
Lúc đầu nhà trường không có ý định để Khuông Ngữ Điềm rời đi, nhưng mọi người đều đã thấy Ninh Lẫm gây náo loạn ngoài cổng trường, sắc mặt Khuông Ngữ Điềm tái nhợt vì hoảng sợ, trông còn tiều tụy hơn cả phụ huynh học sinh, hơn nữa cô cũng không phải là giáo viên bộ môn chính, phòng tập luyện cũng không bị ảnh hưởng bởi hỏa hoạn, nên hiệu trưởng bảo cô đưa Ninh Lẫm về trước, nghỉ ngơi cho khỏe rồi nói chuyện sau.
Khuông Ngữ Điềm gật đầu đồng ý, cô dẫn Ninh Lẫm đi dọc theo hành lang trường, Ninh Lẫm trực tiếp nắm tay cô, nghênh ngang đi qua trước mặt nhiều người.
Vài học sinh ngạc nhiên khi thấy có người mất một tay xuất hiện trong khuôn viên trường, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn sang. Có hai học sinh khá thích hóng hớt, chúng thì thầm to nhỏ với nhau lúc bọn họ đi ngang qua.
Một đứa nói: “Úi, bạn trai cô giáo Khuông không phải thầy Từ à? Người kia là ai vậy?”
Một đứa khác nói: “Đúng vậy, sao lại thế nhỉ, cô giáo và thầy Từ là một đôi mà?”
Ninh Lẫm: “Không phải.”
Hai học sinh cùng nhìn về phía Ninh Lẫm, gương mặt bọn chúng lộ vẻ ngượng ngùng.
Ninh Lẫm giơ bàn tay đang nắm chặt với Khuông Ngữ Điềm cho hai đứa nhóc thấy, “Chú mới là bạn trai của cô giáo Khuông nhà mấy nhóc.”
Hai nữ sinh liếc mắt nhìn nhau, một đứa lá gan lớn hơn lên tiếng hỏi, “Chú nói thật hay giả?”
Ninh Lẫm: “Thật.”
Khí thế Ninh Lẫm đậm chất xã hội đen, nhưng ngũ quan lại khôi ngô tuấn tú, dáng người cao ráo, chân dài miên man, dáng vẻ này đứng trước mấy nữ sinh cấp hai, dù có mất một tay thì trong mắt bọn chúng anh vẫn đẹp không góc chết.
Một đứa khác nói, “Chú đẹp trai lắm, còn đẹp trai hơn cả thầy Từ.”
Ninh Lẫm nhướng mày, “Cảm ơn nhóc.”
Khuông Ngữ Điềm bất đắc dĩ mỉm cười, cô kéo anh lại gần rồi dặn dò hai nữ sinh kia mấy câu, sau đó mới cùng anh đi lấy xe.
Nhà để xe trong trường học rất ít chỗ, hầu như cô toàn đỗ xe ở cổng sau của trường học, đoạn đường này không có camera giao thông giám sát, không quay được cảnh cô đỗ xe trái phép.
Vừa ngồi vào trong xe, di động của Khuông Ngữ Điềm lập tức đổ chuông, cô lấy ra xem thì thấy cuộc gọi đến của Từ Cẩn Sơ.
Ninh Lẫm đang định cài dây an toàn, nghe tiếng chuông điện thoại liền buông tay ra, dây an toàn nhanh chóng bật trở về.
Anh nhìn Khuông Ngữ Điềm, thấy người nọ được cô lưu là “Cẩn Sơ” thì vô cùng ngứa mắt.
“Cẩn! Sơ!” Ninh Lẫm híp mắt, vươn tay ngăn Khuông Ngữ Điềm nhận điện thoại, “Em lưu anh là gì?”
Khuông Ngữ Điềm: “Tên khốn.”
“…”
Cô ngoảnh đầu nhìn anh, “Chẳng lẽ không phải?”
Ninh Lẫm vui vẻ, “Phải phải, phải quá ấy chứ!”
Nghiêm túc không gọi là yêu, hận nghiến răng nghiến lợi, trằn trọc mất ngủ mới gọi là tình yêu.
Anh chính là tên khốn, nhưng Khuông Ngữ Điềm lại yêu tên khốn là anh.
Khuông Ngữ Điềm lấy điện thoại di động, cô ấn nút nghe, đã thế còn cố tình mở loa ngoài trước mặt Ninh Lẫm, “Cẩn Sơ, có chuyện gì thế?”
Từ Cẩn Sơ: “Không có chuyện gì, em đang về nhà à?”
Khuông Ngữ Điềm khẽ ừm một tiếng.
Từ Cẩn Sơ do dự trong chốc lát, “Người đàn ông vừa nãy ở cổng trường…”
Khuông Ngữ Điềm: “Là anh ấy.”
Ninh Lẫm nhếch môi cười, ánh mắt ngả ngớn, anh gối tay sau đầu, cả người ngả ra sau ghế, trông rất thoải mái.
“Anh thấy người kia xông vào trong, bị mọi người kéo ra nhưng lại xông vào… Có lẽ anh ta tưởng em ở trong nên xông vào chẳng thiết sống, anh và chị Tống muốn giữ người lại, nhưng không giữ nổi.”
Khuông Ngữ Điềm không ngờ Từ Cẩn Sơ sẽ kéo Ninh Lẫm lại, cô nghiêng đầu nheo mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Ninh Lẫm nhún vai như thể không quan tâm.
Khuông Ngữ Điềm đổi tay cầm điện thoại, ngón tay gõ gõ, suy nghĩ lời định nói với Từ Cẩn Sơ, đúng lúc này Từ Cẩn Sơ lại lên tiếng: “Tiểu Điềm, em biết không, thật ra anh rất không cam lòng.”
Khuông Ngữ Điềm giật mình.
Ninh Lẫm ngồi thẳng người, lông mày nhíu chặt, sắc mặt khó lường.
Âm thanh của Từ Cẩn Sơ vang lên trong xe, khi rơi xuống mang theo cảm giác nặng nề, “Lúc trước em nói chia tay, anh rất không cam lòng, hiện tại cũng không cam lòng, nhưng anh nghĩ mình hẳn nên từ bỏ. Từ nãy anh mới tự hỏi bản thân, nếu đổi lại anh là người kia, liệu anh có xông vào đám cháy cứu em không.”
Từ Cẩn Sơ thở dài, “Anh đã suy nghĩ rất lâu, và câu trả lời của anh là “không”, đừng nói là suy đoán, dù biết chắc chắn em ở trong đám cháy thì anh cũng sẽ không vào. Bởi vì anh còn bố mẹ, bọn họ chỉ có một người con trai là anh, anh không thể không bận tâm tới cảm thụ của bọn họ, càng không thể mạo hiểm bản thân. Quan trọng hơn cả là anh sợ chết.”
Câu cuối nói ra có chút xấu hổ, nhưng khi nói xong Từ Cẩn Sơ lại thấy thoải mái nhẹ nhõm.
“Tiểu Điềm, anh yêu em, thế nhưng anh càng sợ chết hơn, nên anh sẽ không đi cứu em. Còn người kia không giống anh, anh ta xông vào không chút do dự, khó trách em yêu anh ta nhiều hơn anh, hơn hết anh ta cũng yêu em nhiều hơn anh yêu em.”
Khuông Ngữ Điềm không trách cứ điều gì, bởi mỗi người đều có tiêu chuẩn đạo đức riêng của bản thân, tham sống sợ chết vốn là bản chất của con người, huống hồ nếu đổi lại lập trường, người bên trong không phải là Ninh Lẫm, mà là Khuông Tư Mẫn hay Từ Cẩn Sơ, chỉ sợ cô cũng sẽ không xông vào.
Suy nghĩ là một chuyện, muốn thừa nhận bản thân sợ chết lại là chuyện khác. Cô không ngờ Từ Cẩn Sơ có thể dễ dàng nói ra và thoải mái thừa nhận mình sợ chết, đồng thời thừa nhận hai người không đủ yêu nhau.
Từ Cẩn Sơ đem tới cho cô cảm giác anh ấy muốn kết thúc đoạn tình cảm này theo cái kết mà nó nên có.
Quả nhiên Từ Cẩn Sơ nói tiếp, “Anh sẽ không chúc em hạnh phúc, vì anh biết chắc chắn em sẽ hạnh phúc, ít nhất là hạnh phúc hơn khi bên anh. Lúc em kết hôn không cần phải nói với anh, vì dù thế nào đi nữa anh cũng từng thật lòng muốn em trở thành vợ của anh.”
Từ Cẩn Sơ nói xong liền cúp điện thoại.
Khuông Ngữ Điềm nắm chặt di động, lòng bỗng thấy buồn tênh.
Cô cũng không biết mình buồn điều gì, tóm lại là lồng ngực vô cùng ngột ngạt, không đến mức rơi lệ, nhưng lại rầu rĩ không vui.
Tuy lý trí không kiểm soát được cảm xúc, nhưng Khuông Ngữ Điềm cũng không muốn giả vờ trước mặt Ninh Lẫm, cô cắn môi, thở dài một hơi.
Bỗng nhiên bên cạnh có bàn tay vươn tới nhéo mũi cô, “Không được khóc.”
Khuông Ngữ Điềm tránh sang bên, Ninh Lẫm lại lấn tới nhéo, Khuông Ngữ Điềm tiếp tục tránh, cuối cùng cô giữ cổ tay anh với đôi mắt đỏ hoe.
Ninh Lẫm trở tay nắm lấy tay Khuông Ngữ Điềm, anh lăn lộn trong cái xã hội trắng đen bao năm nay, thừa sức đối phó với cô gái nhỏ bên cạnh. Chưa đến mấy giây anh đã đè Khuông Ngữ Điềm tựa sát ghế lái, anh dạng chân nửa quỳ trên người cô, đầu gối kẹp chặt khiến cô không thể nhúc nhích, hơi thở nóng rực của anh phả lên gương mặt cô.
“Không cho khóc!” Ninh Lẫm hung dữ nói.
Khuông Ngữ Điềm còn hung dữ hơn, “Ai khóc!”
“Anh ta mới gọi điện tới em đã khóc. Khóc cái gì mà khóc, có gì hay mà khóc.”
Khuông Ngữ Điềm tức đến bật cười, vẻ bình tĩnh và lạnh lùng của cô bị phá vỡ trước mặt anh, “Lúc em khóc vì anh, anh cũng nói mấy lời kiểu này hả?”
Ninh Lẫm cúi người hung hăng hôn môi Khuông Ngữ Điềm, anh mút đầu lưỡi cô rồi lại khẽ cắn môi dưới như muốn trút giận.
Khuông Ngữ Điềm “ưm ưm” chống cự, nhưng cô càng chống cự Ninh Lẫm càng thấy hưng phấn như biến thái. Anh lúc này giống hệt “Đại Ninh” ngỗ ngược năm xưa, làm việc gì cũng độc tài ngang ngược, mặc kệ cô phản kháng hay không, anh muốn hôn bao nhiêu là sẽ hôn bấy nhiêu, không hôn được cũng phải hôn cho bằng được.
Khuông Ngữ Điềm bị hôn một lúc lâu, đến khi anh hôn đủ rồi mới chịu buông ra. Khuông Ngữ Điềm nhũn hết cả người, thở phì phò lườm anh.
Tên đàn ông thối này quá đáng ghét, không thay đổi gì cả, luôn cạy mình được cưng chiều rồi kiêu ngạo làm tới, biết cô không nỡ nên leo lên nóc ngồi, còn cô thì bị nắm gắt gao trong tay anh.
Khuông Ngữ Điềm hơi xấu hổ với loại cảm giác bị động thế này, cô trầm giọng gọi tên anh, ngoài mặt thì cố tỏ vẻ thờ ơ, “Ninh Lẫm.”
Ninh Lẫm trả lời, “Sao em?”
Khuông Ngữ Điềm nhìn anh, biểu cảm nghiêm túc, “Anh nghe cho kỹ đây, em chỉ tha thứ cho anh lần này thôi.”
Ninh Lẫm chậm rãi ngồi thẳng người, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, sau đó là đôi môi sưng đỏ, mái tóc đen dài, còn cả gương mặt tái nhợt.
Một lúc lâu sau, anh nói: “Anh biết rồi.”
Khuông Ngữ Điềm tiếp tục nói: “Nếu anh biến mất thêm lần nữa, em sẽ coi như anh đã chết. Và nếu anh chết, anh hãy nhớ kỹ rằng em sẽ không thủ tiết vì anh.”
Dáng vẻ nghiêm túc của Khuông Ngữ Điềm cực đáng yêu, đáng yêu đến mức làm Ninh Lẫm muốn cười. Anh còn muốn trêu chọc cô thêm vài câu như “góa phụ đều có chồng”, tốt nhất là thấy cô mặt đỏ tai hồng như hồi mười bảy mười tám tuổi, nghĩ thôi đã khiến anh ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng lời tiếp theo của Khuông Ngữ Điềm lại rất lạnh lùng, cũng đủ tàn nhẫn. Cô không muốn nói lời vô nghĩa với anh, trực tiếp vào thẳng vấn đề, “Em sẽ xuống mồ tìm anh, đến lúc đó anh đừng quên nói với em một lời xin lỗi.”
Sống một ngày yêu một ngày. Anh còn sống, em mãi mãi yêu anh. Anh chết, em sẽ xuống dưới lòng đất tìm anh.
Mọi người đều nói đây là thời đại mì ăn liền, làm gì có ai thiếu ai mà không thể sống.
Mới đầu Khuông Ngữ Điềm cũng nghĩ như vậy, giữa bọn họ là tình cảm thời niên thiếu, còn chưa thực sự hiểu hết nhau, thậm chí cô còn có ý định bắt đầu cuộc sống mới không có anh, nhưng thời gian tám năm đã cho cô một phiếu phủ quyết…
Hóa ra cuộc sống sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nếu vắng bóng Ninh Lẫm.
Không đợi Ninh Lẫm mở lời, mà Khuông Ngữ Điềm cũng không muốn đợi thêm nữa, cô nhỏm người đẩy Ninh Lẫm về lại ghế phụ. Ninh Lẫm giống như bị ma nhập, anh để yên cho cô đảo khách thành chủ, chỉ lẳng lặng nhìn cô không nhúc nhích.
Trái tim Khuông Ngữ Điềm hừng hực như lửa cháy, xương cốt cũng tê dại, thời gian tám năm quá dài, bọn họ cần phải giao tiếp để thấu hiểu lẫn nhau, và cách có thể đạt được mục đích giao tiếp không cần lời nói…
Đó là làm tình.
Làm tình là giao lưu thân thể, là hòa trộn tâm hồn.
Ninh Lẫm ra ngoài vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, Khuông Ngữ Điềm vươn tay cởi từng chiếc cúc áo, làm lộ ra lồng ngực trần trụi. Cô đặt tay lên vai anh, đẩy áo anh xuống rồi hỏi, “Anh có muốn làm không?”
Ánh mắt Ninh Lẫm tối sầm, “Em…”
Dục vọng của cơ thể còn nhanh hơn cả câu trả lời, ngay lúc anh mở miệng nói, Khuông Ngữ Điềm đã cảm nhận được thứ gì đó cứng rắn giữa hai chân anh đang chọc vào mình qua lớp quần áo.
Khuông Ngữ Điềm hơi co chân, tay nắm chặt áo Ninh Lẫm, cô cắn răng hỏi lại anh, “Anh có muốn làm không?”
Ninh Lẫm ôm eo Khuông Ngữ Điềm, anh không còn do dự nữa, đã đến nước này mà còn do dự thì con mẹ nó anh không phải là đàn ông.
Huống chi anh rất nhớ Khuông Ngữ Điềm, nhớ đến trằn trọc không ngủ, đây là ma dược mà anh luôn khắc chế trong nội tâm, lực sát thương của chúng mạnh hơn cả ma túy, anh có thể không giơ tay đầu hàng được sao.
Ninh Lẫm hưng phấn, hưng phấn đến phát run, yết hầu chuyển động lên xuống không ngừng, anh đưa tay lên theo động tác cởi đồ của cô.
Không biết ai bắt đầu trước, dù sao cả hai đều trong trạng thái đói khát giống hệt như thú hoang động dục sau khi uống thuốc kích dục, tầm này đạo đức hay liêm sỉ đều bị gạt qua một bên, trong mắt bọn họ chỉ có đối phương và dục vọng đang gào thét.
Khuông Ngữ Điềm ném áo bệnh nhân sang ghế lái, hai tay cô đan chéo phía trước, giữ vạt áo kéo ngược lên trên, tự cởi áo của chính mình, sau đó cô vòng tay ra sau để cởi móc áo lót và ném chúng sang ghế lái. Bầu ngực trắng như tuyết xuất hiện trước tầm mắt, Ninh Lẫm dùng tay trái ôm trọn một bên, còn bên kia được anh dùng miệng chăm sóc, anh gấp gáp cúi đầu ngậm lấy đầu v*, tiếng bú mút vang lên chùn chụt, cảm giác như cô sắp bị anh ăn tươi nuốt sống.
Ninh Lẫm vừa bú vừa liếm hết bên này tới bên kia, đầu anh vùi trước ngực Khuông Ngữ Điềm, để lại vô vàn dấu hôn mờ ám.
“Ưm…” Khuông Ngữ Điềm thoải mái rên rỉ, cô ưỡn người để bầu vú tới gần miệng anh hơn.
Đợi anh liếm mút thỏa thê, cô mới đẩy đầu anh ra để ngồi về chỗ ghế lái, sau đó cô tự cởi cúc quần, hơi nhỏm người, co chân tụt quần kéo xuống tới đầu gối.
Bầu vú trắng nõn đung đưa trước mặt mê hoặc ánh mắt của Ninh Lẫm, Khuông Ngữ Điềm lại leo lên người Ninh Lẫm, cô tách hai chân, ngồi quỳ trên hông anh.
Ninh Lẫm thò tay vào trong quần lót của Khuông Ngữ Điềm, anh nhéo bờ mông căng tròn, bàn tay hư hỏng sờ soạng tới lui giữa khe mông người con gái.
Khuông Ngữ Điềm cúi đầu vươn tay chạm vào quần Ninh Lẫm, quần bệnh viện là dạng quần buộc chun nên Khuông Ngữ Điềm cởi rất dễ dàng, cô cũng học theo Ninh Lẫm thò tay vào trong quần lót màu đen của anh.
Chày thịt dần trở nên nóng bỏng trong lòng bàn tay Khuông Ngữ Điềm, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng ma sát phần đầu khấc thô to. Ninh Lẫm phát ra tiếng “hừ” nặng nề, bàn tay đang bóp mông người con gái bất giác tăng thêm không ít lực.
Chùm lông đen cứng và chày thịt nóng hổi được Khuông Ngữ Điềm vuốt ve trêu đùa không ngừng, chất nhờn tiết ra từ quy đầu dính ướt bàn tay cô.
Ánh sáng yếu ớt của bóng đèn trên nóc xe chiếu xuống ghế lái phụ, giúp người đàn ông có thể thấy được những đốt ngón tay của người con gái in dấu trên quần lót khi cô di chuyển lên xuống.
Hô hấp của Ninh Lẫm ngày càng nặng nề, anh hung hăng kéo quần lót của Khuông Ngữ Điềm xuống tận đùi, ngón tay mơn man hai mép thịt non mềm rồi bất ngờ đâm vào nơi ướt át, mà anh cũng đủ tàn nhẫn, một phát đâm thẳng hai ngón tay vào bên trong, làm tay Khuông Ngữ Điềm run lên, cả người mềm nhũn ở trên thân anh.
Khuông Ngữ Điềm hờn giận trừng anh, tay nhỏ dùng sức bóp chặt chày thịt.
Ninh Lẫm hít mạnh một hơi, ngón tay khuấy đảo quanh tường thịt mềm, kéo theo mật dịch ào ào như suối chảy.
“Dám bóp anh?” Ninh Lẫm rút ngón tay ra ngoài, sau đó vuốt ve khuôn mặt người con gái, “Bóp nữa là anh chơi chết em.”
Khuông Ngữ Điềm ngẩng mặt lên, dấu tay trên mặt dính đầy mật dịch ướt át của chính mình, trông vừa dâm mỹ vừa mê hoặc.
Hai mắt Khuông Ngữ Điềm ngập nước, cô dùng một tay xoa mặt mình, còn một tay nhéo má Ninh Lẫm, giọng điệu mang theo khiêu khích, “Anh lại đây.”
Ninh Lẫm túm tay cô, giọng anh khàn khàn, “Em làm gì?”
Khuông Ngữ Điềm cúi đầu, dạng rộng hai chân, hạ thấp eo xuống. Sau đó móc chày thịt ra khỏi quần lót của người đàn ông, chày thịt cứng rắn bật ra ngoài, đập vào bàn tay cô. Cô cầm thứ vừa to vừa nóng đó kề sát miệng hoa, vặn vẹo mông mình rồi nhanh chóng ngồi xuống, chày thịt nóng hổi đâm thẳng vào huyệt hoa, tay kia của cô banh rộng hai mép thịt để mật dịch chảy ra, giúp nó dễ dàng ngậm chày thịt.
Chày thịt vừa mới vào một nửa đã khiến da đầu cả hai tê dại.
Ninh Lẫm nhìn chằm chằm toàn bộ động tác của Khuông Ngữ Điềm, suýt chút nữa thì nổi điên.
Khuông Ngữ Điềm đung đưa thân mình để ngậm lửa nóng của Ninh Lẫm, thân thể thơm tho mềm mại dán sát vào anh, bầu vú non mềm đè lên lồng ngực cường tráng, cả người cô uốn éo, lỗ nhỏ nuốt chửng chày thịt của người đàn ông từng chút một.
Đầu khấc thô to chạm vào nơi sâu nhất của lỗ nhỏ, tường thịt bị ép căng mang tới khoái cảm mãnh liệt. Thân dưới của Khuông Ngữ Điềm vừa trướng vừa căng, hai tay cô bấm chặt vào bả vai Ninh Lẫm.
“Không phải anh muốn chơi chết em à?” Khuông Ngữ Điềm nói, “Bây giờ em đang rất muốn tìm đường chết đó.”
Đây đâu phải là muốn đi tìm đường chết?!
Mẹ kiếp! Đây rõ ràng là thiếu chịch!
Rõ ràng là rất muốn được chịch!
Ninh Lẫm không nhịn được chửi tục, anh nhíu mày, chống người ngồi thẳng dậy rồi đẩy mạnh hông, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ trầm thấp.
“Chết tiệt.” Mồ hôi trên gương mặt Ninh Lẫm nhỏ giọt xuống ngực của Khuông Ngữ Điềm, “Em dang rộng hai chân ra để anh đi vào.”
Khuông Ngữ Điềm ngửa đầu, ánh mắt mê mang, anh nói gì cô cũng làm theo, ngoan ngoãn dạng hai chân như lời anh nói.
Chày thịt to lớn màu đỏ tím cắm thẳng vào chốn bồng lai, chậm rãi vào được hơn phân nửa.
Khuông Ngữ Điềm gần như không còn sức, hai chân cô run rẩy co quắp, cả người đổ về phía Ninh Lẫm. Ninh Lẫm nâng mông Khuông Ngữ Điềm giúp mở rộng miệng hoa, rồi dùng hết sức lực đẩy toàn bộ vật nóng của mình vào sâu trong lỗ nhỏ.
“A…”
Khuông Ngữ Điềm kêu thành tiếng, Ninh Lẫm trống trán mình lên trán cô rồi khẽ thì thầm bên tai cô những lời tục tĩu. Nhưng những lời tục tĩu dâm dục này lại kích thích cơ thể Khuông Ngữ Điềm trở nên hưng phấn, anh cắn bầu vú cô, đầu lưỡi cuốn lấy hạt đậu đỏ, làm Khuông Ngữ Điềm mê ly không biết đông tây nam bắc, ngón chân cuộn tròn vì sung sướng.
Ninh Lẫm đẩy hông cắm vào rất nhanh, hoàn toàn không để tâm đến địa điểm, chày thịt to dài ra vào tới tấp, anh vừa đâm vừa hỏi: “Thích không em?”
Tóc Khuông Ngữ Điềm xõa tung sau vai, hai hòn trứng dái đánh vào mông cô theo động tác của người đàn ông, tiếng va chạm hòa cùng tiếng nước, âm thanh dâm đãng tràn ngập trong khoang xe.
“Thích không? Có thích không em!”
“Gọi anh là gì? Mau gọi anh!”
Khuông Ngữ Điềm cố ý không chiều theo ý anh, “Anh Đại Ninh.”
Ai ngờ Ninh Lẫm nghe xong càng điên cuồng hơn, anh đè đầu cô hôn một cách mãnh liệt, động tác dưới thân càng nhanh càng mạnh mẽ.
“Bị anh chơi có sướng không, bé con?”
“A… anh nhẹ thôi, ư! Ưm! Nóng quá…”
“Ai là người ngoài?” Ninh Lẫm vẫn còn ghim những lời nói ở đồn cảnh sát ngày hôm đó, anh túm lấy eo nhỏ, sau đó tét mạnh một cái vào mông cô, “Ai là người ngoài, hửm?”
“Ưm… a…”
Ninh Lẫm nhìn gương mặt đỏ bừng mất hồn của Khuông Ngữ Điềm, lỗ nhỏ bên dưới ướt sũng vì d*m thủy, chày thịt to lớn ngang ngược ma sát bên trong, kích thích mạnh mẽ vào điểm G, “Tuyệt thế sao? Sướng mất hồn như vậy hửm?”
Khuông Ngữ Điềm lắc đầu, “Đừng, anh đừng nói chuyện.”
“Không đấy.” Ninh Lẫm xấu xa nói, “Đã ướt thành như vậy thì anh phải chơi thật mạnh bạo. Nếu không lại bị em nói là người ngoài.”
Anh vừa nói vừa hôn cô, đôi môi gợi cảm hôn từ bả vai xuống đến ngực của người con gái, tay anh vuốt ve mép thịt rồi banh rộng chúng ra, chày thịt nóng bỏng dễ dàng chạm vào nơi sâu nhất bên trong lỗ nhỏ.
“Cảm nhận được chưa, anh đang ở bên trong em này, anh còn là người ngoài nữa không?
HẾT CHƯƠNG 38