Cả người Chu Hàm bị khống chế, hai tay bị bẻ ngoặt ra sau không thể động đậy, đã thế còn bị Ninh Lẫm dùng chân đá khụy chân quỳ gối xuống đất, trong hoàn cảnh bất lợi tuyệt đối như thế này, Chu Hàm dần dần thấy sợ hãi.
“Tôi mà phải sợ à?” Ninh Lẫm bật cười, sườn mặt có một vết máu đã khô, dấu vết này do dằm trên gậy gỗ cào trúng trong lúc đánh nhau, khiến khuôn mặt nam tính, góc cạnh của anh trở nên u ám, bi thương hơn bình thường.
Giang Dụ nhíu mày, ánh mắt tập trung theo dõi tình hình trong sảnh lớn, lúc đang định lên tiếng thì Diêu Khởi Đông đứng phía sau lại níu lấy tay ông.
Giang Dụ quay đầu thấy Diêu Khởi Đông khẽ lắc đầu với mình. Ông nhanh chóng hiểu ra, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định không can thiệp.
Khuông Ngữ Điềm đứng dậy, đại não có chút thiếu oxy, cô lắc đầu, thở mạnh một hơi, hai tay nắm chặt, vẻ mặt lạnh như băng. Cô từ trên cao nhìn xuống Chu Hàm, mu bàn tay trắng nõn nổi gân xanh, ngay sau đó là bạt tai rơi xuống hai bên má trái phải của Chu Hàm.
“Cái tát này do cô xúc phạm em gái tôi.”
Chu Hàm đau điếng ăn một cái tát, khuôn mặt lặp tức vặn vẹo, nhưng không chờ cô ta kịp mở miệng, cái tát thứ hai đã tiếp tục giáng xuống má trái và phải.
“Cái tát này do cô đánh người vô tội.”
Chưa dừng lại ở đó, Khuông Ngữ Điềm lùi lại vài bước, cô há mồm thở dốc đến khi bình ổn được hơi thở, cảm giác buồn nôn cuộn lên trong bụng vơi đi phần nào, cô mới nói với Ninh Lẫm, “Anh buông cô ta ra đi.”
Ninh Lẫm híp mắt nhìn cô.
“Không sao đâu, anh cứ buông ra đi.”
Ninh Lẫm hơi do dự nhưng vẫn buông Chu Hàm ra.
Chu Hàm lập tức chống tay xuống đất, một tay thì ôm mặt, nước mắt tí tách rơi, lát sau mới ngẩng đầu nhìn chằm chằm Khuông Ngữ Điềm.
Khuông Ngữ Điềm xoay người vẫy tay với Khuông Tư Mẫn, “Em lại đây.”
Khuông Tư Mẫn tiến lại gần.
Khuông Ngữ Điềm hỏi: “Hôm đó em đã đánh cô ta thế nào?”
Khuông Tư Mẫn do dự trả lời: “Em tát nó mấy cái, còn… còn đạp nó nữa…”
“Cô ta đánh trả em không?”
Khuông Tư Mẫn lắc đầu.
Khuông Ngữ Điềm kéo Chu Hàm khỏi mặt đất, cô chỉ tay vào Khuông Tư Mẫn và nói với cô ta, “Oan có đầu nợ có chủ, cô mắng em gái tôi, tôi đã đòi lại rồi. Bây giờ đến lượt cô, em tôi đánh cô như nào thì cô cứ đánh lại nó y hệt như vậy.”
Khuông Tư Mẫn bàng hoàng, không tin nổi vào tai mình, “Chị nói vậy là sao?!”
“Em câm miệng cho chị!”
Khuông Ngữ Điềm kéo tay Chu Hàm đi tới gần Khuông Tư Mẫn, đẩy cô ta đến trước mặt em gái mình.
Chu Hàm lảo đảo vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững.
“Bây giờ cô đánh nó đi.” Giọng nói của Khuông Ngữ Điềm lạnh như băng, “Em tôi đánh cô như nào thì cô đánh lại nó y hệt như vậy.”
Chu Hàm quay đầu lại, ánh mắt nhìn Khuông Ngữ Điềm như nhìn kẻ điên.
Khuông Ngữ Điêm vuốt tóc, lạnh nhạt hỏi tiếp, “Không đánh à? Nếu lần này cô không đánh, tôi coi như cô đã đòi nợ xong, chuyện này chấm dứt tại đây, cô không được gây chuyện với em gái tôi nữa.”
Chu Hàm ruột gan rối bời, ánh mắt vô thức nhìn về phía Khuông Tư Mẫn.
Khuông Tư Mẫn đứng trước mặt cô ta, vẻ mặt khó chịu, hai mắt hồng hồng, đứng im chờ bị đánh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt cô ta, người kia còn hùng hổ quát.
“Nhìn cái gì mà nhìn, mày muốn đánh thì đánh đi, tao không có thời gian chơi đùa với mày!”
Chu Hàm nuốt nước miếng, không biết thế nào lại quay đầu nhìn xuyên qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người người đàn ông mới giữ chặt cô ta.
Người đàn ông kia chỉ còn một tay, cảm giác không hề ăn nhập với mọi người xung quanh, nhưng sự tồn tại của anh lại vô cùng đặc biệt, làm người ta không dám coi nhẹ.
Cô đơn, tịch mịch, kiêu ngạo, nổi bật… Người đàn ông kia giống như vua của muôn thú, cho dù mất một cánh tay nhưng cô ta hiểu rõ anh mới là người khó nhằn nhất giữa những người đang đứng ở nơi đây.
“Đồ tâm thần!”
Chu Hàm cúi người nhặt điện thoại rơi dưới đất, sau đó lui về hướng cửa và hét to, “Mấy người đều là lũ tâm thần!”
Cô ta cắn môi nhìn Ninh Lẫm, nhìn cả Khuông Tư Mẫn, cuối cùng nhét điện thoại vào trong túi và quay người bỏ chạy.
Ninh Lẫm nhìn cô ta biến mất sau cánh cửa, anh cúi người định nhặt cây bút máy dưới đất thì trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng, kèm theo đó là giọng nói mang theo ngờ vực của Khuông Tư Mẫn.
“Anh là…”
Khuông Tư Mẫn hơi khom người để ngang tầm mắt với anh, “Anh là ai?”
Ninh Lẫm đứng dậy, thả bút máy xuống bàn. Khuông Tư Mẫn lon ton đi theo, cô nhóc thò đầu trước mặt anh rồi cẩn thận đánh giá.
“Anh là anh Đại Ninh, hay là anh Tiểu Ninh?”
Vẻ mặt Ninh Lẫm không biểu cảm, “Em đoán xem?”
Khuông Tư Mẫn chớp chớp mắt, tự suy đoán tự trả lời. Cô nhóc cảm giác người này rất giống anh Đại Ninh, nhưng mọi người nói anh ấy chết rồi mà? Vậy chắc là anh Tiểu Ninh, nhưng nếu là anh Tiểu Ninh thì bầu không khí hiện tại giữa chị gái cô và anh Tiểu Ninh lại không đúng lắm…
Khuông Ngữ Điềm tới gần, trên tay là chai rượu thuốc xoa bóp không biết lấy từ đâu, vừa nãy lúc Ninh Lẫm giữ tay Chu Hàm, cô đã thấy tay trái anh sưng tấy, vết bầm tím lớn đến nỗi dọa người.
Cô đi đến cạnh Ninh Lẫm, nắm tay anh rồi nhẹ nhàng xắn tay áo lên cao, quan sát vết thương, “Sao lại sưng tím đến mức này?”
Ninh Lẫm để yên cho cô nắm tay mình, “Chắc là bị thương tới gân cốt.”
Bị thương tới gân cốt, vậy rượu thuốc này cũng không có tác dụng.
Tuy nhiên Khuông Ngữ Điềm vẫn cố chữa ngựa chết thành ngựa sống, cô lấy tăm bông chấm rượu thuốc rồi bôi lên vết thương của anh, sợ anh đau, cô còn cúi người thổi thổi mấy cái.
Hơi thở ấm áp của người con gái khiến toàn thân Ninh Lẫm ngứa ngáy tê dại, dù nhìn thế nào anh cũng cảm thấy ánh mắt cô nhìn anh dịu dàng như nước.
Diêu Khởi Đông ôm cổ Giang Dụ, chép miệng nói: “Chú thấy chưa, ngọt muốn chết, rùng hết cả mình.”
Khuông Ngữ Điềm xoa rượu thuốc xong liền vặn nắp nhìn chằm chằm vào vất bầm tím, cô thấy vẫn chưa yên tâm.
“Đợi chút nữa chúng ta đi bệnh viện.”
Ninh Lẫm không thích bệnh viện, đang định từ chối thì thấy ánh mắt lo lắng của Khuông Ngữ Điềm, lời tới bên môi lại bị anh nuốt ngược trở lại.
Anh gật đầu, ngoan ngoãn trả lời cô, “Ừm.”
Giang Dụ vẫn luôn nhíu mày cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút.
Diêu Khởi Đông thở dài, “Anh em khuyên thế nào cũng không đi, bạn gái vừa nói là đồng ý cái rụp. Hừ, đúng là anh em không phải quần áo(*), đồ phân biệt đối xử.”
Khuông Ngữ Điềm biết sức khỏe Ninh Lẫm không tốt, tuy còn trẻ nhưng thân thể đã chịu đủ mọi loại dày vò, nhớ lại cảnh tượng lần trước gặp anh ở bệnh viện, cô đang nghĩ có nên tiện thể làm kiểm tra tổng quát luôn không. Vừa quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt của hai khán giả còn đứng nơi đây.
Khuông Tư Mẫn ngây ngốc đứng yên tại chỗ, khiếp sợ khi phát hiện sự thật, sốc đến nỗi chết lặng.
Cô nhóc nhỏ giọng gọi tên Ninh Lẫm, “Anh Đại Ninh…”
Anh ấy còn có thể là ai, còn có thể là ai được chứ? Đáp án đã sáng rõ như ban ngày, rõ đến mức không cần phải kiểm chứng.
Chị gái của cô nhóc đau lòng thế kia, chắc chắn chỉ có thể là Ninh Lẫm!
Là Ninh Lẫm – cục cưng trong lòng chị gái cô nhóc!
Khuông Ngữ Điềm bước đến trước mặt Khuông Tư Mẫn, cô nhìn Từ Cẩn Sơ rồi lại nhìn em gái mình, “Em về trước cùng anh Cẩn Sơ đi, lát nữa về chị sẽ giải thích với em sau.”
Ánh mắt Khuông Tư Mẫn đong đầy cảm xúc, không nghe rõ chị gái mình nói gì. Cô nhóc ngây người nhìn Ninh Lẫm, “a” lên một tiếng rồi mới hoàn hồn nói, “À vâng, vâng. Em về trước đây.”
Khuông Ngữ Điềm nhỏ giọng nói với Từ Cẩn Sơ, “Lại phải làm phiền anh rồi.”
Từ Cẩn Sơ lắc đầu.
Anh ta có chuyện muốn nói nhưng hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, hơn nữa Khuông Ngữ Điềm trông quá mệt mỏi, anh ta không muốn tăng thêm gánh nặng cho cô nữa.
Cho nên Từ Cẩn Sơ đành gật đầu đồng ý, sau đó mang theo Khuông Tư Mẫn rời đi.
Ra khỏi đồn công an, Từ Cẩn Sơ bỗng hoảng hốt nhận ra có thứ không giống.
Trước đây Khuông Ngữ Điềm luôn mệt mỏi, nói đúng hơn là kiệt quệ, như thể cô không có sức lực hay tinh thần làm bất cứ chuyện gì.
Còn hiện tại cô mệt mỏi, hoàn toàn là sự mệt mỏi về thể chất, ánh mắt cô lúc này cũng không còn giống trước, sự lười biếng và vô cảm dường như biến mất, thay vào đó là một linh hồn mới tươi sáng, sống động hơn.
Anh ta chưa từng thấy cô đánh nhau, cảm giác rất mới lạ.
Đáng tiếc sự mới lạ này dành cho người cô yêu, không phải anh ta.
**
Khuông Ngữ Điềm tiễn Khuông Tư Mẫn và Từ Cẩn Sơ ra ngoài rồi mới trở lại đồn cảnh sát, Diêu Khởi Đông đi xử lý nốt chuyện dang dở, trong sảnh lớn chỉ còn Giang Dụ và Ninh Lẫm.
Khuông Ngữ Điềm bước tới trước mặt bọn họ, cô đưa tay về phía Giang Dụ, nghiêm túc chào hỏi ông, “Chào chú Giang, cháu là Khuông Ngữ Điềm, cháu với Ninh Lẫm…”
Cô do dự, suy nghĩ tìm từ thích hợp.
Giang Dụ rất tâm lý, không hỏi quá nhiều, ông vươn tay cầm tay cô, nụ cười thân thiện hiếm khi xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của ông.
“Chào cháu, chú là Giang Dụ.”
Bàn tay người đàn ông trung niên dày rộng, cho người ta cảm giác an tâm, ông nói với Khuông Ngữ Điềm, “Thằng nhóc Ninh Lẫm này không lúc nào khiến người ta bớt lo.”
Khuông Ngữ Điềm mỉm cười, uyển chuyển nói: “Vẫn tốt lắm ạ”
Giang Dụ cũng mỉm cười, đây không phải là lần đầu tiên ông nhìn thấy Khuông Ngữ Điềm, nhưng lại là lần đâu tiên nghiêm túc đánh giá cô.
Cô gái này đẹp hơn ông tưởng tượng, cũng gầy hơn, dung mạo dịu dàng thùy mị mang đặc trưng của con gái vùng sông nước Giang Nam, mắt ngọc mày ngài, thoạt nhìn hơi yếu đuối.
Tuy nhiên trải qua chuyện vừa rồi, Giang Dụ biết rõ cô không phải là loại phụ nữ yếu đuối, có thể bề ngoài của cô khiến người ta nghĩ như vậy, nhưng nội tâm chắc chắn không phải.
“Hai ngày nữa chú phải về Liêu Châu, đến lúc đó sẽ không còn ai bên cạnh tên nhóc này, nếu cháu có thời gian thì có thể chăm sóc nó giúp chú nhiều hơn được không, cháu cũng biết nó không phải người biết tự chăm sóc bản thân mình.”
Khuông Ngữ Điềm gật đầu đồng ý, đây là điều tất nhiên.
Giang Dụ sờ trong túi áo khoác, ông mở ví tiền, lục lọi tìm trong đống thẻ.
Khuông Ngữ Điềm tưởng ông cho mình tiền, cô vội ngăn lại, “Chú Giang, đừng làm vậy!”
Giang Dụ dừng động tác.
“Ninh Lẫm là… Chúng cháu quen biết nhau từ lâu, dù chú không dặn dò thì cháu vẫn chăm sóc anh ấy.” Khuông Ngữ Điềm cẩn thận nói, “Chú không cần làm vậy đâu ạ.”
Giang Dụ cầm ví ngẩn người, “Cháu tưởng chú định cho tiền cháu hả?”
Chẳng lẽ không phải sao?
Giang Dụ lắc đầu, “Không phải, hẳn là cháu không biết thằng nhóc này trước khi đi để lại một thứ cho chú, dặn chú nếu nó chết thì đưa cho cháu. Đúng rồi, nó còn để cho cháu một bức di thư.”
Khuông Ngữ Điềm kinh ngạc há miệng, “Di thư?”
“Ừm.”
“Bức di thư ấy đâu?” Cổ họng Khuông Ngữ Điềm như bị siết chặt, “Cháu có thể xem được không?”
Giang Dụ cất ví, “Dĩ nhiên cháu có thể xem, nhưng nó không phải viết trên giấy.”
“Vậy viết ở đâu ạ?”
Giang Dụ giơ tay chỉ Ninh Lẫm, “Nó sợ nếu mình để lại di thư, chẳng may kẻ thù phát hiện sẽ liên lụy tới cháu, cho nên năm đó khi rời đi nó không dám để lại bất cứ giấy tờ gì liên quan.”
Giang Dụ hắng giọng, trông có vẻ hơi xấu hổ, ông chà xát ngón tay, nhớ lại nội dung bức di thư Ninh Lẫm “giao cho” ông trong não bộ.
Ông nhìn Khương Ngữ Điềm, ngượng ngùng nói, “Nó bắt chú học thuộc, nó nói nếu như gặp được cháu thì đọc cho cháu nghe.”
“…”
Giang Dụ liếc mắt nhìn Ninh Lẫm rồi hỏi, “Bây giờ cháu muốn nghe không?”
Khuông Ngữ Điềm cũng muốn nghe, tuy nhiên trong trường hợp này nếu nghe có vẻ không thích hợp.
Cô không nói gì, muốn xem thái độ của Ninh Lẫm thế nào, nhưng chờ đến lúc bầu không khí đông cứng, lâu thật lâu vẫn không thấy anh lên tiếng, chỉ nhắm mắt lặng lẽ dựa vào tường, không hề nhúc nhích.
Hai người nhận ra có điều không ổn, bình thường Ninh Lẫm ít nói nhưng tuyệt đối không phải là cái hũ nút, bọn họ nói chuyện cả nửa ngày, anh vẫn khoanh tay im lặng.
Khuông Ngữ Điềm chạm vào Ninh Lẫm, còn chưa dùng sức mà cả người Ninh Lẫm đã mềm oặt gục xuống và ngã thẳng vào người cô.
Cô hoảng sợ, vội đưa tay ra đỡ anh.
“Ninh Lẫm? Ninh Lẫm!!!”
Nhưng anh không nói lời nào, cũng không trả lời cô, hai mắt anh nhắm nghiền, không nghe thấy gì nữa.
***
Xe cứu thương không tới kịp, Giang Dụ đánh tiếng với cảnh sát trưởng, trực tiếp mượn xe cảnh sát đưa Ninh Lẫm tới viện.
Dọc theo đường đi, tay Khuông Ngữ Điềm luôn run rẩy, bóng ma quá khứ ùa về, tâm trạng cô bây giờ như bị mắc kẹt trong dòng chảy ngược của thời gian, cô sợ hãi nghĩ rằng mình có thể mất anh thêm lền nữa.
Ninh Lẫm gối đầu lên đùi Khuông Ngữ Điềm, yên tĩnh như thể không còn dấu hiệu của sự sống.
Khuông Ngữ Điềm không ngừng an ủi chính mình không có việc gì, anh chỉ hôn mê thôi, sẽ không có việc gì đâu. Nhưng nhìn môi anh tái nhợt, tay trái tím tái sưng vù, sau tai còn vết máu đỏ tươi mới khô, đủ loại dấu hiệu nhắc nhở cô sức khỏe của Ninh Lẫm nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng.
Vậy mà kể từ khi anh trở về, cô chỉ biết tức tối giận hờn với anh, cô cho rằng sức khỏe anh đã hồi phục hoàn toàn, nên không hề để ý tới vấn đề này.
Khuông Ngữ Điềm ôm chặt anh, cô đau lòng khóc nức nở thành tiếng.
Giang Dụ ngồi phía trước nhìn cô qua kính chiếu hậu, ông hạ giọng an ủi, “Đừng sợ, A Lẫm sẽ không sao đâu.”
Cửu tử nhất sinh, mưa bom bão đạn còn không thấm vào đâu, làm sao Ninh Lẫm có thể gục ngã ở thời điểm mấu chốt này.
Khuông Ngữ Điềm nghe không vào tai, cô ôm Ninh Lẫm, đau đến mất cảm giác.
Có lẽ cảm giác được nỗi đau của cô, dù hôn mê nhưng trên đường đi Ninh Lẫm vẫn tỉnh một lần.
Anh rất yếu, trên trán toát mồ hôi lạnh, anh cố dùng sức giơ tay xoa đỉnh đầu Khuông Ngữ Điềm, hai mắt anh vẫn nhắm nghiền, hô hấp chậm hơn, giọng anh yếu ớt nói, “Đừng khóc.”
Khuông Ngữ Điềm ghé lại gần anh, “Anh ổn không? Cảm thấy trong người thế nào?”
Ninh Lẫm không gật đầu cũng không lắc đầu, anh chỉ vuốt mái tóc cô để an ủi, “Mạng anh lớn, diêm vương không nhận nổi anh đâu.”
Giang Dụ quay đầu, ông nhìn anh không nói lên lời.
Ninh Lẫm nắm tay Khuông Ngữ Điềm, dốc hết sức lực dựa vào người cô.
“A Lẫm.” Giang Dụ bỗng nhiên lên tiếng, “Cháu đừng quên đã hứa những gì với chú.”
Phải sống, sống thật tốt, sống như một con người.
Ninh Lẫm là Ninh Lẫm, không phải Trình Ký Dư thứ hai.
Ninh Lẫm như đang mỉm cười, khẽ vâng một tiếng. Khuông Ngữ Điềm nắm tay anh, mười ngón tay đan chặt, cố gắng truyền sức mạnh cho nhau an lòng.
Anh làm được, dưới sự động viên vô hình của cô, cô tin tưởng anh sẽ làm được, tin tưởng anh sẽ không sao.
Xe cảnh sát lao vun vút trên đường.
Giang Dụ nhắm mắt khẽ lên tiếng, âm thanh vang vọng trong không gian chật hẹp.
Ký ức quay trở lại năm đó, cái năm Ninh Lẫm hai tư tuổi, trước khi rời đi đã cầu xin ông ghi nhớ từng câu từng chữ trong bức di thư, anh nói nếu như mình chết thì Giang Dụ nhất định phải trở lại phố cũ, tìm một người con gái có tên Khuông Ngữ Điềm và đọc bức di thư của anh cho cô nghe.
Giang Dụ nhai đi nhai lại mấy chữ này, khắc sâu chúng trong đầu như hàn sắt, dù đã qua bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ ông quên.
…
“Tiều Bồ Đào thương nhớ.
Hai ngày nữa anh sẽ rời xa nơi đây.
Khi em nghe được những lời này, có lẽ anh đã không còn trên cõi đời này, không biết em có nhớ anh không, anh mong là em vẫn nhớ, nếu lỡ đã quên cũng không sao cả.
Người đọc bức di thư cho em nghe là thầy của anh. Em cũng biết anh không có bố, ở trong lòng anh ông ấy không khác gì bố ruột của mình.
Anh rất xin lỗi, anh không phải là người anh tốt, cũng không phải là người bạn trai hoàn hảo, ngay cả khi anh đi rồi cũng không có nhiều thứ để lại cho em. Anh đã gửi những thứ đó ở chỗ thầy của anh, ông ấy sẽ thay anh đưa cho em.
Không biết bây giờ cô gái của anh bao nhiêu tuổi rồi, hồi anh đi em mới hai mươi, thật lòng anh rất muốn biết dáng vẻ khi lớn lên của em trông sẽ thế nào… Chắc là không khác mấy đâu nhỉ, dù gì từ nhỏ em đã luôn được nhiều người yêu thích, ít nhất là khiến anh rất yêu thích.
Trên đời này người đối xử tốt với anh không nhiều lắm, ngoại trừ những người giúp đỡ anh năm đó thì chỉ còn thầy và em.
Từ trước đến nay anh vẫn chưa bao giờ nói lời này với em, anh cảm thấy chúng… rất sến súa, nhưng nếu bây giờ không nói thì cũng không còn cơ hội, thôi thì anh vẫn nói vậy.
Anh hiểu lý do tại sao em không chịu gọi anh là anh trai, anh thích trêu chọc em cũng vì em ngốc nghếch đáng yêu, sao em lại không nhìn ra suy nghĩ của anh vậy hả? Nhưng mà em ngốc thật đó, anh thương em rõ ràng như vậy, em lại không phát hiện tấm lòng anh.
Anh sắp đi rồi, lần này rời đi có khả năng không bao giờ trở lại. Không biết chúc em thế nào cho tốt, anh ít chữ nên không biết nói gì cao siêu, trước đây anh từng đọc được một câu thơ thế này và thấy nó rất hay “Dù thu rừng có nồng nàn tha thiết, thì hôm nay cũng dứt mối tương tư”. Thật sự không biết chúc em thế nào, nên anh chúc em sớm ngày quên được anh.
Đừng nhớ anh, hãy tìm một người em yêu và sống qua ngày lành. Anh đi trước đợi em nhé, đợi cô gái của anh sống đến một trăm tuổi rồi lại tới tìm anh, trong khoảng thời gian này anh sẽ ở trên trời phù hộ cho em.
Cảm ơn em đã yêu anh, anh cũng yêu em nhiều lắm.
Xin lỗi vì để em lại một mình.
Ninh Lẫm.”
HẾT CHƯƠNG 34
Chú thích
(*) Câu này đầy đủ là: “Anh em như thể tay chân, người yêu như quần áo”, tức là không có tay chân ra ngoài vẫn được, nhưng không thể không mặc quần áo mà ra ngoài đường. Ý Diêu Khởi Đông nói Ninh Lẫm phân biệt đối xử quá rõ ràng, bọn họ không sánh được với Khuông Ngữ Điềm.