Xuân Dã - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Chương 6




Qua vài ngày, đợi hắn phải ra ngoài làm việc, đến đêm khuya ta tránh Tú Nhi và hai gã hộ vệ, lẻn từ cửa sổ vào thư phòng hắn không gây một tiếng động.

Đây là lần đầu tiên ta tới thư phòng của hắn, khắp phòng tràn ngập mùi hương gỗ nhàn nhạt, trên mặt bàn vẫn còn vết mực vẫn còn đang mài dở, ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Ta nhìn xung quanh phòng hắn, ta đi xung quanh phòng tìm cái tráp kia, nhưng ta giống như lọt vào trong một biển sách.

“Yến Yến”

Tiếng gọi quen thuộc, mang theo ba phần ý cười vang lên sau lưng ta:

“ Yến Yến ngoan, đêm khuya yên tĩnh như vậy, nàng không chịu ngủ, không lẽ nàng tới thư phòng của ta để tìm thoại bản diễm tình giải buồn sao?”

Động tác của ta dừng lại ngay lập tức, sự do dự trong mắt ta hiện lên trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, sau đó ta lập tức rút dao găm bên hông ra quay đầu đâm về hướng đôi mắt của hắn.

Nhưng mỗi động tác của ta bị hắn dễ dàng chặn lại giống như… hắn rất quen thuộc với mỗi chiêu thức mà ta sử dụng.

Cuối cùng, Cảnh Hành gắt gao chế trụ được cổ tay ta.

Hắn chỉ dùng chút sức khiến ta bị đau phải giảm bớt lực, dao găm liền rơi xuống đất.

Dưới ánh trăng sáng, hắn để ta dựa lên bệ cửa sổ, ánh mắt hắn liếc nhìn ta sắc như dao:

“ Yến Yến, lúc trước nàng khóc vì ta…Nhưng hôm nay, nàng là thật sự muốn giết ta, phải không?”

Giọng điệu của hắn nghe như vô cùng đau đớn vậy.

Trước tình cảnh này, ta không có cách nào tiếp tục giả làm người câm nữa, cắn răng nói: “ Cảnh Hành, chàng buông ta ra.”

“Yến Yến, nàng không giả vờ nổi nữa rồi?” Hắn vẫn nói chuyện giống như thường, trong mắt ngập ý cười, từ từ cúi đầu lại gần ta: “ Nàng là người thích nói nhiều, mấy ngày gả đến đây chắc là nàng đã nhẫn nhịn rất vất vả đúng không?.”

Không ngờ hắn ta lại sớm biết là ta giả câm?

Mấy ngày qua, quả nhiên là hắn đã trêu đùa ta.

Ta không khỏi cảm thấy tiếc thương, mất mát, đau đớn cho bản thân.

Môi hắn dừng ở trên mặt ta, sau đó lại kéo ta chìm đắm vào ý lo4n tình m3 như những đêm trước.

Nửa canh giờ trước, ta còn tỉnh táo đối mặt với hắn.

Cảnh Hành đưa ngón tay sờ lên đôi mắt ta, giọng nói hắn trầm thấp, nhỏ nhẹ nói với ta:

“Mấy ngày nay nàng diễn cũng không tệ, ta đưa nàng xiêm y và trang sức, nàng không thích à? Vì sao không biến từ diễn thành thật đi?”

“Biểu hiện giả dối có khiến ta trầm mê trong nhất thời, nhưng đến khi phát hiện ra lưỡi dao đang kề trên cổ, mới phát hiện ra rằng không ổn. Cảnh Hành, chàng giết Tiểu Uyển là muốn làm cho ta nhìn, phải không?”

Ta hít sâu: “ Bây giờ ta đã vào thư phòng của chàng, ta đã chạm vào tráp* đồ của chàng, chàng muốn giết ta thế nào? Có thể chết một cách thoải mái không?”

*hộp đựng bằng gỗ

Gió đêm từ song cửa thổi vào giống như cuốn đi hơi ấm trên ngón tay hắn, lạnh lẽo truyền qua cổ ta giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể có thể bóp chặt cổ ta.

Ta không nhịn được bèn nắm bàn tay lại, ánh mắt ta nhìn chằm chằm hắn, sau đó nghe thấy hắn nói rằng:

“Sao ta nỡ làm vậy với nàng.”

“Yến Yến, ngày đó nàng nói muốn báo đáp ta, còn chưa thực hiện đâu.”

Hắn ở trong góc tối nở nụ cười đầy sắc dục với ta: “ Hay là làm luôn ở chỗ này đi.”

Hắn đưa tay hất toàn bộ sách xuống đất, cùng với đó là mảnh váy xếp li màu đỏ thêu hai mươi tư bông hoa lê trắng như tuyết.

Đến tận lúc bình minh.

Có lẽ do gió đêm quá lạnh, Cảnh Hành đã bế ta về phòng lúc trời tờ mờ sáng, không lâu sau ta bắt đầu phát sốt.

Trong cơn sốt, đầu óc ta mơ hồ, rất nhiều ký ức đứt quãng trong quá khứ ùa về trong đầu ta.

Ta sống ở Đường gia vẫn luôn rất khó khăn.

Lúc trước tiểu nương ta luôn tìm cách che chở ta, nhưng sau khi bà qua đời, với sự đồng ý ngầm của đích mẫu, đám hạ nhân ở Đường gia đều có thể đạp lên đầu ta giương oai.

Ngày Đường Thính Nguyệt được tổ chức sinh thần thì hôm đó cũng là ngày sinh của ta, ta và nàng ta sinh cùng ngày.

Ngày sinh thần của nàng ta tràn ngập vàng, bạc, châu báu, cẩm y hoa phục cuồn cuộn như nước đưa đến phòng cho nàng ta lựa chọn.

Mà ta chỉ có thể trốn ở trong phòng bếp vụng trộm nấu cho bản thân một bát mì, nhưng ta vẫn bị bọn hạ nhân cướp lấy còn nhìn ta chống nạnh cười nhạo:

" Sao ngươi dám lấy trộm đồ ăn ở phòng bếp khi chưa có sự cho phép của phu nhân và tiểu thư?"

Đường Thính Nguyệt cực kì căm hận ta, ta luôn biết rõ điều đó.

Nàng ta vẫn luôn cảm thấy rằng đáng lý bệnh câm xui xẻo mà nàng ta mắc phải nên xảy ra trên người ta.

Còn cuộc sống của nàng ta vốn nên hoàn hảo không tì vết, lại xảy ra chuyện như vậy đúng là ông trời không có mắt.

Ha ha.

Nếu như ta có thể nói thì đây chính là lần duy nhất mà ông trời mở to mắt một lần đó.

Quản gia phạt ta nhịn bữa tối, đêm đó ta đói đến mức bụng dán vào lưng, ta xoa bụng ngồi dưới tàng cây ngắm ánh trăng, không kìm lòng được ta nhớ đến tiểu nương của ta.

Phụ thân ta có vài lúc vô tình sẽ đến sân viện của bà, sẽ khen ngợi bà là người nhã nhặn, ngoan hiền không thích mấy trò miệng lưỡi lắm điều.

Nhưng phụ thân ta lại nạp quá nhiều thiếp thất, đủ loại người nhưng vì thủ đoạn của đích mẫu quá cao cho nên không có thiếp thất nào sinh hạ một đứa con.

Trước khi vào phủ, tiểu nương ta vốn là một tú nương, tay nghề thêu thùa của bà rất tốt.

Tính tình của bà an tĩnh, ngoan ngoãn còn ta thì hoàn toàn trái ngược với bà, ta không chịu học thêu thùa, ta càng không muốn răm rắp nghe lời thậm chí ta còn tích cóp được hai năm tiền tiêu vặt, mua được một thanh kiếm nhỏ làm từ bạc, ta luôn giữ nó bên người, không có việc gì làm thì ta lại cầm nó ra đùa giỡn, khoa tay múa chân.

Mỗi lúc như thế, tiểu nương ta sẽ cười tủm tỉm nhìn ta nói: " Yến Yến sau này phải làm nữ tướng quân."

Cuối cùng, ta đã làm bà thất vọng.

Ta không thể trở thành nữ tướng quân, tính tình của ta tuy bướng bỉnh nhưng lại bị ép vào khuôn khổ bởi lễ giáo và các quy tắc, chúng vây lấy ta tầng tầng lớp lớp. Do đó ta có muốn phản kháng vận mệnh là điều không thể. Khi thay Đường Thính Nguyệt gả vào phủ Nhiếp Chính vương thì chính là lần thứ hai ta bước vào "lồng chim" (ý nói phải tuân thủ quy tắc).

Dường như đời này qua đời khác, nữ tử từ khi sinh ra đều gắn liền với gông xiềng, vận mệnh vẫn luôn là thế.

Sau khi bà chết, Đường Thính Nguyệt từng tới hậu viện nhìn ta.

Khi đó nàng ta còn chưa bị bệnh câm, cái miệng xinh đẹp còn có thể thốt ra lời, đáng tiếc toàn là những lời đó quá khó nghe.

Nàng ta mỉm cười, ghé sát tai ta, giọng nói ngọt ngào giống như ướp mật ong, nhưng bên trong lại mang theo thuốc độc:

" Nhìn tiểu nương của ngươi đi, nếu bà ta chịu an phận sống qua ngày, ít nhất ngươi sẽ là nữ nhi của Đường gia, nhưng bà ta lại không biết giữ đạo làm thê, làm ra hành vi ti tiện, hại ngươi bây giờ trở thành đứa con hoang, ngươi có hận bà ta không?"

Bỗng nhiên ta mở to mắt, ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi tí tách, tí tách.

Vẻ mặt mừng rỡ của Tú Nhi xuất hiện trong tầm mắt ta: " Vương phi tỉnh rồi, ngài sốt cao mãi không hạ, đã hôn mê suốt một ngày"

Ta há miệng, thở d0c hỏi: " Cảnh Hành đâu?"

Biểu cảm trên khuôn mặt của Tú Nhi lạp tức trở nên hoảng sợ: " Vương phi… người có thể nói sao?"

Ta cũng rất hoảng sợ.

Như thế này là sao? Cảnh Hành vẫn chưa đem chuyện ta thế thân Đường Thính Nguyệt nói ra ngoài sao?

Trong lúc ngây người, Tú Nhi vỗ tay, giọng nói tràn ngập sự vui vẻ:

" Nếu Vương gia biết chuyện này, nhất định sẽ rất vui vẻ chỉ là tại sao đột nhiên Vương phi lại…?"

Ta nhìn ra nghi ngờ của nàng ta, cười gượng hai tiếng: " Có lẽ là do sự thần kì của thuốc."

Mãi đến lúc ta ăn cơm trưa, uống thuốc xong vẫn chưa thấy Cảnh Hành quay về.

Tú Nhi nói: "Đêm qua trong cung có chỉ, triệu Vương gia tiến cung yết kiến gấp. Cả một đêm Vương gia chưa về, trước khi đi Vương gia còn dặn dò bọn nô tì nhất định phải chăm sóc cho Vương phi thật cẩn thận, nếu… nếu…"

Ta nhíu mày: " Nếu cái gì?"

" Nếu nhà ngoại của Vương phi cho người tới cửa hỏi cứ ngăn họ ở ngoài, không được cho họ đến thăm Vương phi."

Chỉ một vài từ ít ỏi, nhưng ta lại nghe ra một trận mưa lớn sắp đến.

Khi tiên đế còn tại vị không biết vì lí do gì lại ghét bỏ mẫu phi của Cảnh Hành, hắn cũng vì vậy mà không nhận được sự yêu chiều của Đế vương.

Cảnh Hành lưu lạc ở dân gian 4 năm, tiên Đế chưa bao giờ hỏi han hay có suy nghĩ muốn tìm hắn về, nhưng khi bệnh tình nguy kịch bỗng nhiên lại nhớ đến hắn, có lẽ là do tân Đế còn nhỏ mà ở trong cung các Hoàng tử đều đã lớn, ai cũng như hổ rình mồi, tiên Đế lo sợ giang sơn sẽ bị hủy hoại.

Bây giờ tân Đế đã lớn, cánh chim đã vững, muốn thu hồi lại quyền lực.

Sự tồn tại của Cảnh Hành từ giúp đỡ trở thành uy hiếp trong mắt tân vương.

Nhớ lại kẻ đứng sau Đường gia lại là Trường Ninh hầu phủ, bắt ép ta phải hạ độc Cảnh Hành.



Nói như vậy, có lẽ tân đế đã không còn nhẫn nại được nữa.

Nghĩ đến Cảnh Hành bây giờ sống chết không rõ, ta lại nhớ đến cái ngày mà ánh nến trong thư phòng sáng cả một đêm, mất ngày qua hắn vui vẻ trêu chọc ta, hỗn loạn trong đầu ta lúc này giờ trở thành sương mù quấn quanh lòng ta.

Có lẽ chỉ cần thoát ra khỏi làn sương mù ta sẽ tìm thấy chân tình, nhưng ta nhất thời không dám làm thế.

Ta đang ngồi im suy nghĩ thì một giọng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền vào.

"Yến Yến"

Ta đột nhiên ngẩng đầu quay lại nhìn.

Cảnh Hành mặc một bộ y phục màu đen, tóc đen rối tung, hắn dựa vào khung cửa, mặt hắn trắng bệch nhưng ánh mắt hắn tràn ngập ý cười, giống như gió thổi mặt hồ khiến mặt hồ gợn sóng.

Tú Nhi biết điều lui xuống, trong phòng giờ chỉ còn ta và hắn.

Từ trên người Cảnh Hành, ta ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.

Chắc chắn hắn vừa mới tránh được chuyến sinh tử.

Yên lặng một lúc hắn mới bước đến gần.

Từng bước, từng bước một, giống như nhịp trống gõ vào lòng ta.