Xuân Có Hẹn, Hoa Chẳng Lỗi Hẹn

Chương 9




Ta nhìn bà ta, ánh mắt lạnh như băng: "Nói đi, bà muốn ta làm thế nào?"

"Ngươi phải cho con trai ta một chiếc quan tài tốt nhất, chọn một mảnh đất phong thủy tuyệt vời nhất, mỗi năm Thanh Minh và Hàn Thực đều phải tế bái đúng hạn!"

Nói đến đây, ánh mắt bà ta bỗng lóe lên vẻ hung ác, tiếp tục gằn giọng: "Ngươi phải giữ đạo làm góa phụ, thề không tái giá. Còn nữa, cái đồ trời đánh Tần Sương Sương kia, nó g.i.ế.c con trai ta, còn mang theo cháu trai ta chạy mất. Ngươi phải tìm cháu ta về, thay con trai ta báo thù!"

Muốn ta giữ đạo làm góa phụ cho Cao Thăng? Còn muốn ta báo thù thay hắn?

Bà ta đúng là dám nghĩ!

Nhìn khuôn mặt đầy vẻ đương nhiên của Liễu thị, cuối cùng ta cũng không thể nhịn được cơn giận: "Phải chăng bà còn muốn ta giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đón bà vào phủ họ Trữ, đem toàn bộ tài sản của nhà họ Trữ dâng lên hiếu kính cho bà, phụng dưỡng bà đến cuối đời?"

Liễu thị không lập tức trả lời, nhưng tiếng khóc của bà ta chợt im bặt, khóe môi khẽ cong lên, không khó để đoán bà ta thực sự đang nghĩ như vậy.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, bà ta liền nói: "Đương nhiên là thế rồi…"

Ta nhếch môi cười lạnh, ngắt lời bà ta: "Nhưng làm sao đây, nhà họ Trữ ta có gia quy, nếu gặp loạn thế, phải xả hết gia tài để báo đáp ân nghĩa với đời."

Liễu thị như không tin vào tai mình, trợn trừng mắt nhìn ta, lắp bắp: "Ngươi nói cái gì? Ngươi điên rồi sao?"

Ta đương nhiên không điên.

Ta biết, chỉ cần nhà họ Trữ còn tiền bạc, hôm nay bà ta có thể bắt ta lo liệu tang sự cho Cao Thăng, ngày mai sẽ đòi ta nuôi cháu của bà ta.

Lòng tham là một cái hố không đáy, nhất là với Liễu thị, sự khát khao tiền bạc của bà ta không bao giờ có thể lấp đầy.

Thay vì giữ tiền để bà ta ngày đêm nhòm ngó, khiến ta cả đời không được bình yên, chi bằng ta đem xả hết gia tài.



Không chỉ giúp Sán Châu tái thiết, mà còn đổi lấy sự thanh thản cho những ngày tháng sau này.

Vừa nghĩ vậy, ta quay về phía đám đông đang đứng xem, lớn giọng tuyên bố: "Những năm qua, nhờ có mọi người, nhà họ Trữ mới có thể đứng vững tại Sán Châu. Nay nhà họ Trữ vẫn còn chút lương thực ở điền trang ngoài thành, cùng một ít tài sản, ta nguyện đem tất cả hiến cho dân chúng, để giúp Sán Châu tái thiết."

Lời ta vừa dứt, đám đông liền xôn xao hẳn lên.

Có người muốn xác nhận: "Lời này có thật không?"

Có người mừng rỡ nói: "Nhà ta bị quân Tây Nhung đốt sạch, cả nhà ba miệng ăn liệu có thể nhận được gạo không?"

Cũng có người thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi, tiểu đệ nhà ta bị thương, đang lo không có chỗ chữa trị."

Sắc mặt của Liễu thị trong tiếng bàn tán và cảm thán của đám đông ngày càng khó coi.

Ta không để tâm đến bà ta, chỉ tiếp tục nói: "Không phải ta không muốn bỏ tiền làm quan tài cho Cao Thăng, cũng không phải ta tiếc tiền cho mẹ chồng cũ. Nhưng Sán Châu này, có nhà ai mà không mất người thân? Có nhà ai mà không có người bị thương?"

"Hiện nay, số lương thực còn lại của nhà họ Trữ, có lẽ chỉ đủ giúp dân chúng trong thành cầm cự vài ngày. Tiền bạc dù có quyên hết, cũng chẳng mua nổi bao nhiêu thuốc men để cứu mạng."

Ta dừng một chút, rồi mới nhìn thẳng vào Liễu thị, ánh mắt lạnh lẽo: "Ta chỉ có thể trích ra mười lượng bạc. Bà muốn dùng số bạc này lo liệu hậu sự cho Cao Thăng hay dùng vào việc khác, tùy bà."

Liễu thị mở miệng, dường như còn muốn cãi lại, nhưng chưa kịp nói, trong đám đông đã có người lớn tiếng: "Thế là đủ rồi, mười lượng bạc đủ nuôi nhà ta vài tháng đấy!"

Tiếp đó lại có người hét lên: "Nghe nói con trai bà ta vì tiền mà mua thuốc độc g.i.ế.c người không thành, còn định hưu thê. Nay người c.h.ế.t rồi, lại đòi người ta giữ đạo làm góa phụ? Bà ta có biết xấu hổ không?"

Lại có một người tiến ra từ đám đông, nói lớn: "Nhà họ Trữ nguyện quyên góp tiền bạc, lương thực, là ân nhân của dân Sán Châu chúng ta. Nếu sau này còn ai đến gây chuyện với nhà họ Trữ, ta tuyệt đối không tha!"



Người vừa nói là một thanh niên dáng vẻ tuấn tú.

Rõ ràng khuôn mặt ấy ta chưa từng gặp, nhưng giọng nói lại rất quen thuộc.

Khi hắn vừa dứt lời, lập tức có nhiều người hưởng ứng: "Thêm ta nữa!"

"Ta cũng vậy!"

"Ta nữa!"

Liễu thị gần như bị đám đông "đuổi" đi.

Trong đám người vây quanh, có kẻ tự nguyện nhấc t.h.i t.h.ể Cao Thăng lên, nói rằng sẽ giúp bà ta "an táng chu đáo".

Liễu thị cố gắng ngăn lại nhưng bị người ta nắm tay kéo đi cùng.

Có lẽ bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ra về tay trắng.

Khi bị người ta ép rời khỏi, miệng bà ta vẫn không ngừng mắng chửi ta là "độc phụ".

Mắng thì cứ mắng, ta chẳng hề bận tâm.

Nhưng có lẽ vì chuyện ta tuyên bố quyên góp tiền, tặng lương thực, đám đông đã không muốn nghe lời bà ta nữa.

Họ vừa đi theo sau, vừa xì xào mỉa mai, thậm chí có kẻ bảo muốn tìm nước cho bà ta súc miệng.

Một vài người còn quay lại, hỏi ta có cần đuổi bà ta ra khỏi thành không.