Xuân Có Hẹn, Hoa Chẳng Lỗi Hẹn

Chương 16




Có lẽ Lâm Tiêu chưa từng nghĩ ta sẽ nói như vậy.

Hắn mở to mắt, ngẩn người ra, ánh mắt chăm chăm nhìn ta, dường như đang cố xác nhận lời ta nói có thật hay không.

Hồi lâu, hắn mới như không dám tin, hỏi lại ta: "Nàng bảo chưa từng nói gì cơ?"

Không đợi ta trả lời, hắn đột ngột dang tay kéo ta vào lòng, giọng như đang tự nói với chính mình: "Lời nói ra rồi, không được nuốt lại. Ta nhất định sẽ quay về."

Hắn còn lẩm bẩm: "Nàng không cần giống người khác, ta thích chính con người của nàng. Hỏng rồi, tự nhiên ta không muốn đi đánh trận nữa. Bọn họ sống c.h.ế.t liên quan gì đến ta chứ…"

Chỉ vài câu ngắn ngủi, cũng đủ để nghe ra sự lộn xộn trong suy nghĩ của hắn.

Đến khi ta nhẹ nhàng vòng tay qua eo hắn, hắn mới sững lại, rồi như hạ quyết tâm, nghiêm giọng:

"Nhớ nhé, lần này là nàng chủ động. Nàng bảo sẽ chờ ta, đừng có mà lật lọng. Ta nhớ kỹ rồi, nàng còn nợ ta một lần…"

Ta hơi ngẩn ra, không hiểu ý hắn ngay lập tức.

Nhưng rồi bỗng nhiên có cảm giác bừng tỉnh, ta mơ hồ đoán được "một lần" mà hắn nói là gì.

Cơ thể ta thoáng cứng lại, nhất thời không biết phải đáp lời ra sao.

Đúng lúc đó, Lục Sanh ở phía xa nhíu mày, bực bội cắt ngang: "Đủ rồi, lề mề mãi, có đi hay không?"

Lâm Tiêu bị Lục Sanh làm cụt hứng, quay lại trừng mắt, nói như thách thức: "Ngươi bớt quản chuyện của ta đi!"

Lục Sanh nhếch môi cười lạnh: "Hừ, hình như có ai đó từng trúng hợp hoan tán, rồi tự nhốt mình trong phòng cả một buổi chiều, quên rồi sao?"

Lâm Tiêu chẳng chịu nhường nhịn: "Ta thì nhớ rằng, hình như có ai đó thì bị mấy cô nương vây trong trướng, đến nhà xí cũng không dám đi, thế nào?"

Lục Sanh tức đến đỏ bừng cả mặt: "Phì! Ngươi còn biết liêm sỉ không, nói chuyện thô tục thế cũng dám nói à?"



Lâm Tiêu tiếp tục giương mắt khinh thường, giọng điệu còn mang theo chút khoe mẽ: "Liêm sỉ để làm gì? Liêm sỉ thì cưới được thê tử à? Ta có người ra tiễn, có người tặng thuốc trị thương. Ngươi có không? Ta có thê tử, ngươi có không? Ai dà, ta biết rồi, ngươi ghen tỵ với ta, đúng không?"

Hai người cứ qua lại như thế, làm không khí chia ly vốn nặng nề bỗng dưng nhẹ nhõm hơn.

Ngay cả ta cũng bất giác mỉm cười.

"Lâm Tiêu."

Ta khẽ gọi hắn.

"Nhất định phải sống sót trở về…"

Câu nói của ta còn chưa dứt.

Hắn không biết có hiểu được không, nhưng đã ngẩn ra, rồi lập tức gật đầu thật mạnh, khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi rói: "Yên tâm, ta là nam chính trong truyện sảng văn, chắc chắn sẽ sống sót trở về cưới nàng!"

Ngày thứ hai sau khi Lâm Tiêu và Lục Sanh rời đi, ta khóa cửa phủ Trữ gia, cùng Xích Vân chuyển tới điền trang ngoài thành.

Điền trang nằm nơi hẻo lánh, dân cư thưa thớt, tin tức đưa đến cũng rất hạn chế.

Ta cố ý không hỏi han gì về chiến sự, đúng như những gì từng mơ tưởng, mỗi ngày trồng hoa, trồng rau, sống một cuộc đời an nhàn, yên ả.

Hai võ sư mà ta để lại ở Sán Châu cũng thỉnh thoảng tới thăm, mang theo thư tín của Lâm Tiêu.

Thư của hắn chẳng có gì đặc biệt, phần lớn là những câu chuyện vụn vặt: “Hôm nay ta ăn gì”, “Hôm qua ta lại mơ thấy nàng”, “Tên Lục Sanh kia lại làm ra chuyện gì khó chịu”, hoặc “Nàng có mơ thấy ta không?”.

Chỉ có hai võ sư là kể ta nghe về tình hình chiến sự.

Nghe nói, hành trình mượn binh của Lâm Tiêu và Lục Sanh rất thuận lợi.

Chẳng mất quá nhiều công sức, Lý Tướng quân đã đồng ý xuất binh.



Họ dẫn quân đến quận Lan Tây, giao tranh với Tây Nhung suốt ba tháng.

Dẫu trận chiến hiểm nguy trùng trùng, nhưng cuối cùng cũng thành công đánh bại đại quân Tây Nhung, buộc chúng phải rút lui hoàn toàn.

Sau trận này, thanh danh của quân đội Lâm gia trong dân gian ngày một lớn, đội ngũ hành quân cũng ngày càng hùng mạnh.

Nghe nói, họ tiến quân về phía Đông, từ Ích Châu qua đường Kinh Châu.

Không biết có phải vận khí quá tốt hay không, mà dường như họ đánh trận nào thắng trận ấy.

Đến năm thứ ba sau khi rời đi, họ đại phá Trần Vương và Đông Vương, thu phục được hai mươi vạn đại quân.

Năm thứ tư, họ bình định hai vị phiên vương còn lại, tiến thẳng vào kinh thành.

Đến năm thứ năm, hai võ sư mang tin về.

Nói rằng Lâm Tiêu dưới sự ủng hộ của hai dòng họ lớn là Tạ thị và Vương thị, đã dẫn quân lật đổ Văn Đế, đổi quốc hiệu thành “Sở”, sắp sửa chọn ngày đăng cơ.

Thật lòng mà nói, ta chẳng mấy quan tâm đến chiến tích, cũng không màng thiên hạ yên ổn hay loạn lạc.

Nhưng mỗi khi nghe tin vị tướng quân bách chiến bách thắng kia lại lập thêm một kỳ tích, trong lòng ta vẫn không khỏi cảm thấy thầm vui mừng.

Vừa mừng vì hắn vẫn bình an, vừa mừng vì mọi mong ước của hắn đều đã thành hiện thực.

Ta hiểu, đời người có những ngã rẽ riêng.

Khi Lâm Tiêu chọn con đường này, đã định trước hắn không phải kẻ tầm thường, sớm muộn gì cũng có ngày đạt được những điều ấy.

Ta cũng hiểu, một khi hắn đăng cơ làm đế, mọi sự sẽ chẳng còn theo ý mình.

Vậy nên, đúng như những gì ta nói khi hắn rời đi, ta không cố tình đợi.