Xuân Ấm

Chương 74: Bạn trai




Lần tiếp theo nghe thấy chuyện Mạnh Tử Dịch ly hôn là do Nguyễn Mẫn nói cho Lý Nguyễn, bà đang hẹn đi chụp ảnh cưới. Nghe Nguyễn Mẫn nói Đỗ Dịch Trạch đã dẫn Mạnh Tử Dịch về thành phố N, cô không khỏi thổn thức.

Nhà họ Chu đối đầu với Mạnh Tử Dịch và Đỗ Dịch Trạch, ai mạnh ai yếu vừa liếc thấy ngay. Mạnh Tử Dịch còn muốn cứng đối cứng, chỉ là đang lấy trứng chọi đá thôi. Việc kiện cáo đương nhiên bị thua, công ty Đỗ Dịch Trạch cũng không hiểu sao đứt gãy mắt xích tài chính nội bộ. Anh ta chỉ đành bán nhà và xe, đóng cửa công ty, cho thôi việc công nhân viên chức trong công ty, nhưng cho dù là thế thì anh ta vẫn thiếu không ít nợ nần.

Đỗ Dịch Trạch cứ như thế, ở thời điểm Lý Nguyễn không biết đã xám xịt quay về thành phố N. Nhưng mặc dù anh ta nghèo túng, rốt cuộc vẫn không mặc kệ Mạnh Tử Dịch.

Nhưng Lý Nguyễn cảm thấy Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch phát triển không hề lạc quan. Đầu tiên, mẹ Đỗ Dịch Trạch sẽ không dễ dàng tiếp nhận Mạnh Tử Dịch, mà Mạnh Tử Dịch có thể cam tâm ở lại bên Đỗ Dịch Trạch đã mất tất cả thậm chí nợ nần chồng chất, điểm xuất phát còn thấp hơn cả dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng hay không, cũng rất khó nói.

Công ty Đỗ Dịch Trạch cũng sẽ không phá sản đơn giản như vậy, làm nguyên Tổng thanh tra Tài chính, Lý Nguyễn vô cùng rõ ràng tình hình hoạt động tài chính của công ty anh ta. Bản thân Đỗ Dịch Trạch không phải người yêu mạo hiểm, công ty luôn hoạt động theo phương châm ổn định, không có đạo lý phát triển nhiều năm như vậy lại đột nhiên sụp đổ.

Lý Nguyễn không tin trong chuyện này không có người ngoài nhúng tay. Mặc dù căn cơ của nhà họ Chu ở thành phố H, nhưng bọn họ cũng có chi nhánh công ty ở thành phố N, muốn tiếp tục trở ngại hoàn toàn không thành vấn đề.

Lý Nguyễn nghĩ, hiện tại Đỗ Dịch Trạch khẳng định rất phiền não. Nhưng cô chỉ thở dài, trong lòng lại nhẹ nhõm, rốt cuộc vẫn không cười trên nỗi đau của người khác quá lâu.

Cô và Cố Kỳ Nguyên định hôm nay chụp ảnh cưới, bởi vì hôn lễ quyết định gấp, thời gian cuối tuần bị xếp đầy, chỉ đành xin phép nghỉ một ngày làm việc. Hôm qua lúc xin phép nghỉ, Tiểu Đặng cười ha ha ha thật lâu, còn trắng trợn nhìn bụng cô.

Lý Nguyễn suýt chút nữa xụ mặt, thành thật chịu đựng để cô ấy xoay vài vòng. Gì mà mang thai mười tháng, chỉ cần đến thời gian, người khác sẽ biết cô có phải to bụng kết hôn không.

Studio bọn họ chụp ảnh cưới do Phạm Dư giới thiệu, nói là bạn bè của bà mở, bởi vậy giá cả rất phải chăng, còn cung cấp giá mua chung. Cố Kỳ Nguyên nghe thế thì rất khinh thường, gọi điện thoại tới đó, rống một trận, sau đó hài lòng cúp điện thoại.

Lý Nguyễn nghe thôi cũng đổ mồ hôi, tổng kết lại, tư tưởng trung tâm là: Cả một đời anh đây chỉ kết hôn một lần như thế, chỉ chụp ảnh cưới một lần như vậy, vậy mà mấy người báo giá mua nhóm cho tôi? Anh đây không muốn! Anh đây muốn gói phục vụ quý nhất đắt nhất trong studio của mấy người!

Kết quả đương nhiên là song phương hài lòng.

Lý Nguyễn lau mồ hôi xong lại vui vẻ. Họ chạy đến cửa đưa tiền, người ta mở cửa làm ăn, chẳng phải là cười điên à? Nhưng rất nhanh Cố Kỳ Nguyên sẽ hiểu được, chính anh làm một quyết định hoàn toàn sai lầm.

Quả nhiên, không trong nghề không biết tình hình!

Đến năm giờ chiều, Lý Nguyễn bắt đầu đói bụng, nhưng cô còn đang thay một bộ áo cưới mới, dặm phấn một lần nữa. Lúc đi ra khỏi phòng hóa trang, Cố Kỳ Nguyên vốn xụ mặt, sắp phát cáu cũng đẹp mặt hơn nhiều!

Thật là tiêu tiền chịu tội mà!

Suốt cả ngày, Lý Nguyễn đổi bốn bộ áo cưới, lễ phục, sửa ba kiểu tóc, nhưng chỉ vừa mới chụp xong ngoại cảnh, vẫn còn bốn kiểu ảnh trong nhà phải chụp.

Cô vừa mệt vừa đói, mặc dù Cố Kỳ Nguyên tốt hơn cô một chút nhưng đã phiền đến phát bực.

Quả nhiên, gói phục vụ ảnh cưới xa hoa nhất không phải người bình thường chịu được! Bất kể là giá cả hay là sức lực!

Dù sao cũng là khách hàng lớn, lại là người quen giới thiệu, cửa hàng trưởng liếm mặt đến trấn án Cố tiên sinh sắp bùng nổ.

“Tổng giám đốc Cố, ngài xem, nếu như vậy thì chụp xong bộ này trước, còn ba bộ còn lại thì hai người lại hẹn thời gian khác đến chụp?”

Trong lòng cửa hàng trưởng cũng đang khóc. Thật ra gói dịch vụ này vốn sắp xếp tiến trình chụp trong hai đến ba ngày, có vài người còn sẽ yêu cầu đến khu danh lam thắng cảnh đặc biệt để chụp, đương nhiên chi phí sẽ phải tăng lên. Nhưng lúc trước Cố tiên sinh nói thời gian eo hẹp, muốn chụp xong trong một ngày, nhân viên lễ tân đặt chỗ thế mà cũng đáp ứng: Hoàn toàn không có vấn đề!

Được đó, giờ bộ phận chụp ảnh bọn họ xảy ra vấn đề!

Cửa hàng trưởng nhìn cô dâu, lại càng không ngừng lấy lòng: “Cố phu nhân thật sự là quá đẹp, bộ váy cưới nào mặc lên người cũng rất đẹp. Vẫn còn một bộ váy cưới ngắn màu trắng lộ chân, một bộ váy cưới màu đen phong cách mới, và một bộ sườn xám màu đỏ, toàn là đồ mới đến của tiệm chúng tôi, là lần đầu tiên lấy ra cho khách hàng mặc.”

Lý Nguyễn nhìn mà buồn cười, cô mặc bộ váy cưới trắng tinh với làn váy dài đoan trang ngồi xuống ghế sô pha trước phông nền, vỗ vỗ Cố tiên sinh mặc âu phục màu xám bạc đứng một bên: “Nếu không thì lại chọn thời gian khác đến đây đi? Cả một đời cũng chỉ có một lần này, anh dứt khoát để cho em mặc thêm mấy bộ váy cưới xinh đẹp nữa đi.”

Cố Kỳ Nguyên nghe vậy thì cơn tức cũng dịu xuống, thậm chí có hơi động tâm. Anh quay đầu nhìn Lý Nguyễn xinh đẹp và quyến rũ hơn ngày thường nhờ trang điểm: “Được.”

Mặc dù anh thật sự bề bộn nhiều việc, bận bịu làm xong hết mọi việc, để trống ra một khoảng thời gian thật dài để dành kỳ nghỉ đi hưởng tuần trăng mật; nhưng Lý Nguyễn cũng nói, cả đời cũng chỉ có một lần này, anh cũng muốn ngắm Lý Nguyễn khoác lên những bộ trang phục thật xinh đẹp. Chờ đến lúc tóc bạc phơ, hai người ngồi cùng nhau lật album ảnh, những tấm ảnh này sẽ trở thành ký ức tốt đẹp khiến người khác cảm động.

Đàm phán xong, chụp xong bộ ảnh trong phòng cuối cùng của ngày hôm nay, rốt cuộc hai người có thể về nhà.

Địa điểm chụp ảnh cưới ở gần khu nông thôn, non xanh nước biếc, nhưng đường về nhà cũng dài đằng đẵng. Lý Nguyễn thò người ngó nghiêng xung quanh, bảo ngừng.

“Chúng ta ăn cơm ở chỗ này trước đi.” Lý Nguyễn ngó đầu ra ngoài cửa sổ, sắc trời đang dần tối, bảng hiệu ven đường sáng lên từng cái.

“Được.” Cố Kỳ Nguyên cho rằng Lý Nguyễn rất đói, tìm một chỗ ven đường dừng xe.

“Bây giờ Tinh Tinh đang đi làm ở nơi này, em gọi cô ấy cùng đi ăn cơm. Bọn em cũng lâu lắm rồi chưa gặp, tiện thể báo với cậu ấy ngày tổ chức hôn lễ luôn.” Lý Nguyễn xuống xe, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Đào Tinh Tinh.

Điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận, giọng nói của Đào Tinh Tinh hơi bối rối.

“A, alo?”

“Tinh Tinh, cậu sao vậy?” Trong lòng Lý Nguyễn căng thẳng, nhíu mày hỏi.

“Không, không có việc gì.” Trong điện thoại, giọng Đào Tinh Tinh hơi trầm thấp.

“Thật sự không có chuyện gì? Giờ tớ đang ở cửa ngân hàng chỗ cậu, cậu có muốn ra ngoài ăn cơm cùng tớ không?” Lý Nguyễn cẩn thận nghe tiếng động đầu kia điện thoại, vừa rồi lúc nhấc máy hình như có tiếng động khác, giờ lại rất yên tĩnh.

“Hả? Cậu đang ở trên trấn chỗ chúng tớ hả?” Đào Tinh Tinh không đồng ý ngay, ngược lại lộ vẻ rất do dự: “Này, không được rồi, vẫn nên để lần sau ăn cơm cùng nhau đi.”

Lý Nguyễn thấy thái độ của Đào Tinh Tinh hơi kỳ quái, trong điện thoại lại truyền tới giọng nói của một người khác: “Là bạn bè của em đến tìm em ăn cơm à? Chúng ta có thể ăn chung.”

Đây rõ ràng là giọng nói của một người đàn ông xa lạ!

“Đào Tinh Tinh, bên cạnh cậu là ai?” Lý Nguyễn hỏi.

Nếu như Đào Tinh Tinh không cố ý che che giấu giấu, có lẽ Lý Nguyễn chỉ cho rằng người kia là anh em họ của cô ấy, nhưng cô ấy lại bối rối như vậy chứng tỏ có kỳ lạ!

Phản ứng đầu tiên của Lý Nguyễn là căng thăng, nhưng cô nghĩ lại Đào Tinh Tinh đã ngã một lần thì hẳn sẽ cẩn thận hơn nhiều, không có chuyện ngã cùng một chỗ.

Ít nhất, cô biết, sau khi Diệp Hoàn ly hôn với Phạm Hành Thư đồng thời bị Hoàn Vũ sa thải, anh ta đã rời khỏi thành phố H.

Cô chậm rãi yên lòng, nghe đầu kia Đào Tinh Tinh có vẻ như bảo đối phương đừng mở miệng. Sau đó cô ấy ấp a ấp úng, Lý Nguyễn dường như có thể thấy được dáng vẻ đỏ bừng cả mặt của cô ấy.

“Là bạn trai mới của cậu?” Lý Nguyễn rất tò mò, thế mà Đào Tinh Tinh đã âm thầm có đối tượng mới?

“Ấy ấy, không phải, tớ còn chưa đồng ý đâu…” Lời vừa ra khỏi miệng, Đào Tinh Tinh lập tức chán nản cắn cắn môi, xin tha gọi: “Nguyễn Nguyễn…”

“Được rồi, tớ không trách cậu giấu giếm tớ đâu.” Lý Nguyễn nghĩ, dù sao lúc trước chính tớ cũng giấu giếm một khoảng thời gian, người tám lạng kẻ nửa cân: “Có điều, bây giờ tốt nhất là cậu dẫn đến đây để tớ xem qua, tớ trấn cửa ải cho, sau đó tớ mới có thể đồng ý hai người yêu đương.”

“Nguyễn Nguyễn!” Tiếng này của Đào Tinh Tinh như hét lên, đáng tiếc hít thở xong cô ấy vẫn nói: “Được rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, dù sao cậu cũng đến rồi.”

Đặt điện thoại xuống, Lý Nguyễn nhìn Cố Kỳ Nguyên đang tựa vào cạnh xe, mặt đầy ý cười: “Đào Tinh Tinh có bạn trai rồi đấy.”

“Cô ấy cũng sắp ba mươi rồi còn gì, tìm cậu bạn trai có gì mà đặc biệt.” Cố Kỳ Nguyên nhàm chán liếc nhìn Lý Nguyễn, không hề có hứng thú hóng chuyện của người khác.

“Em bằng tuổi cậu ấy đấy! Hơn nữa sinh nhật em còn trước cô ấy vài tháng!” Lý Nguyễn cắn răng, nhấn mạnh từng từ từng chữ.

Cố Kỳ Nguyên khựng lại, nhanh chóng bổ sung: “Em mới hai mươi mấy tuổi, thậm chí nhìn qua chỉ có hai mươi tuổi, hai chúng ta chính là kết hôn sớm sinh con sớm.”

“Anh hai mươi tuổi thì có!” Lý Nguyễn bật cười, không nhịn được mà cười nhạo anh.

Thật ra cô chỉ đang nói đùa, người đã từng trải qua thời trung niên như cô dù càng quý trọng tuổi thanh xuân không dễ giữ hơn nhưng cũng hiểu hơn đạo lý, năm tháng không chừa một ai.

Ai cũng không muốn già, nhưng cũng chẳng có ai không thể không già.

Cô đã trải nghiệm hai đời, hiểu rõ nguyên tắc con người nên trân trọng những gì đang có. Cô thấy mình rất may mắn, mặc dù Đào Tinh Tinh trải qua một đoạn tình cảm kinh khủng, cô ấy vẫn có thể nhanh chóng bước tiếp, không chùn bước trước tình yêu.

Thứ con người sợ nhất không phải thất bại, mà là vì thất bại, từ đây bước chân họ không thể tiến lên nữa.

Đào Tinh Tinh đến nhanh hơn Lý Nguyễn nghĩ, đoán chừng cô ấy vốn đang ở gần đây. Một người đàn ông cao tầm 1m74 đi theo bên cạnh cô ấy, anh ta đeo đôi kính màu đen, khuôn mặt không thể nói là đẹp trai nhưng cũng xem như là đoan chính nho nhã.

Anh ta so sánh với Diệp Hoàn thì không đẹp trai bằng, tuy nhiên có loại phong độ của người trí thức. Lý Nguyễn cảm thấy rất xứng đôi Đào Tinh Tinh, hai người đều nhìn có phần đơn giản. Nhưng cô ngắm một lúc, thấy thế nào cũng cảm thấy đối phương hơi hơi quen mắt.

“Anh là vị bác sĩ cấp cứu kia.” Cố Kỳ Nguyên nhận ra trước.

Hôm Đào Tinh Tinh bị đánh, Lý Nguyễn đang ở trong phòng cấp cứu, Cố Kỳ Nguyên thì ở ngoài cửa ngăn lại Phạm Hành Thư.

Cố Kỳ Nguyên vừa nhắc nhở, Lý Nguyễn cũng liền nhận ra. Trong lòng cô nhảy dựng, trước tiên nhìn sang Đào Tinh Tinh, thấy hai gò má cô ấy ửng đỏ, không có sự bối rối hay sợ hãi mới bình tĩnh lại.

Còn ổn, đã biết thân phân của nhau.

Mặc dù trong lòng Lý Nguyễn rất tò mò nhưng cô cũng biết hiện tại không nên hỏi thăm quá nhiều. Đào Tinh Tinh đơn giản giới thiệu lẫn nhau xong, Lý Nguyễn đề nghị tìm một chỗ ăn cơm trước.

“Đến nhà hàng ở đằng trước đi, mặc dù không bằng được nhà hàng trong thành thị nhưng hương vị không tệ.” Người mở miệng là người đang theo đuổi Đào Tinh Tinh, Hà Nguyên – bác sĩ cấp cứu ngoại khoa.

Đào Tinh Tinh ngẩng đầu liếc nhìn Lý Nguyễn, có vẻ hơi thẹn thùng giải thích: “Hà Nguyên là người trong trấn Tây Phổ.”

Hóa ra là địa đầu xà*. Lý Nguyễn lại nhìn sang Đào Tinh Tinh, thầm vui vẻ. Cũng được, lần này người ở đâu làm việc nơi nào đều biết rõ.

*Lấy ý từ câu “Cường long bất áp địa đầu xà” – 强龙不压地头蛇 – qiáng lóng bù yā dì tóu shé (rồng cũng khó thắng được rắn địa phương -> phép vua thua lệ làng là đây). Mình lấy nguồn từ đây nhé.

Nhân viên công tác tại đơn vị sự nghiệp cũng có điểm tốt, hòa thượng chạy nhưng miếu không chạy được.

Lý Nguyễn vốn định tìm Đào Tinh Tinh để hiểu biết tình hình gần đây của cô ấy, bây giờ thấy cô ấy sống khá tốt thì cũng yên tâm.

“Hôn lễ của chúng tớ xác định vào trưa ngày mười chín tháng mười một, tại làng du lịch Nam Hồ, cậu là phù dâu nhé.” Thừa dịp đồ ăn chưa lên, Lý Nguyễn uống một hớp rồi nói tiếp: “Mấy ngày nữa tớ sẽ gửi thiệp cưới cho cậu, đến lúc đó bác sĩ Hà cũng đi cùng nhé.”

“Anh ấy…”

“Được, tôi nhất định đến đúng giờ.”

Hai giọng nói đồng thời vang lên, Đào Tinh Tinh mới nói mấy chữ đã đột nhiên bị chặn họng.

Lý Nguyễn nhìn mà nở nụ cười.

Thật là tốt, bạn thân đều có chốn trở về của riêng mình, cho dù có khoe tình cảm cũng không cần sợ tổn thương người khác.

Ăn cơm xong, Lý Nguyễn tạm biệt Đào Tinh Tinh. Cô chụp ảnh cưới cả một ngày, hết thay đồ lại tạo dáng, thật sự khá mệt mỏi. Lên xe, cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy Đào Tinh Tinh vẫn còn đứng tại chỗ vẫy tay, đứng bên cạnh cô ấy là một bóng hình khác, khóe miệng cô tràn đầy ý cười.

“Vui vẻ đến vậy?” Cố Kỳ Nguyên nhanh chóng liếc qua cô.

“Đúng vậy, em rất vui vẻ.” Lý Nguyễn vẫn mỉm cười, ánh mắt rốt cuộc không nhìn bóng hình đã mờ đi trên gương chiếu hậu nữa.

“Bạn bè của em tìm người yêu chứ có phải con gái của em đâu?” Cố Kỳ Nguyên cũng nở nụ cười, trêu chọc cô.

“Anh không hiểu đâu.” Lý Nguyễn chỉ cười, không giải thích.

Anh không hiểu được. Kiếp trước, hai người bọn cô là bạn thân nhất của nhau, lại cùng bị thứ gọi là tình yêu tàn nhẫn tổn thương đến tận đáy lòng, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Bây giờ, bởi vì cô sống lại, bọn cô đều có kết quả tốt, cảm giác vui sướng khi mất mà tìm lại được này người bên ngoài không thể nào hiểu nổi.

Cô thấy rất may mắn, ngoài việc giúp chính mình trải qua cuộc sống hoàn toàn khác kiếp trước, cô còn có thể giúp đỡ người bạn tốt nhất của mình!

Thật ra vào buổi tối hôm đó, lúc Lý Nguyễn nằm trên giường từ từ nhắm hai mắt chầm chậm thở dài, cô cũng thấy hơi hối hận.

Ngay từ chiều nên lập tức từ bỏ gói phục vụ này! Bốn shoot ngoại cảnh, một shoot nội cảnh là được rồi, vì sao phải nhất định chụp xong toàn bộ gói ảnh cưới chứ?

Thật là chịu tội mà!

Nhưng dù thế nào, hiện tại bọn cô cũng đã hẹn trước thứ sáu tuần này lại đi chụp, giờ hối hận thì khá ngượng ngùng.

Lý Nguyễn rất bất đắc dĩ, một tay đập rơi bàn tay Cố Kỳ Nguyên duỗi đến ngang hông của mình: “Đừng chộn rộn!”

“Chẳng phải em bảo là bị đau sao? Anh chỉ muốn xoa bóp cho em thôi.” Cố Kỳ Nguyên nửa chống người, một tay đè lên gối chống cằm mỉm cười nhìn cô.

“Anh cũng không mệt sao?” Lý Nguyễn rất ngạc nhiên, chính cô mệt đến mức vừa đặt lưng xuống giường là không muốn động, nhưng nhìn Cố tiên sinh nhà người ta kìa, vừa lên giường đã khỏe như vâm, hoàn toàn là loài sinh vật ngược lại với cô!

“Em nhắc đến mặt nào? Anh quả thực có nhiều chỗ không thấy mệt, nhưng anh rất muốn có cơ hội làm từng cái mệt mỏi.” Cố tiên sinh vẫn cười híp mắt nhìn Cố phu nhân nằm bên cạnh mình, mặt đầy cám dỗ: Nhanh hỏi anh đi! Hỏi anh là chỗ nào muốn mệt mỏi đi!

Lý Nguyễn tỏ vẻ oán giận đầy bất đắc dĩ với Cố tiên sinh không kiêng ăn mặn, có “khẩu vị” rất tốt trước mặt mình. Cô nhắm mắt lại, kéo chăn: “Em ngủ.”

“Đừng mà vợ ơi! Giờ còn sớm mà, không bằng chúng ta tâm sự nói chuyện phiếm đi! Nhớ lại quá khứ của chúng ta, mặc sức tưởng tượng tương lai của chúng ta, đi sâu nghiên cứu thảo luận!” Cố Kỳ Nguyên thấy Lý Nguyễn từ từ nhắm hai mắt, dáng vẻ ngay giây sau sẽ ngủ, anh vội vàng đưa mặt mình lại gần: “Vợ à, em mau mở mắt ra đi! Em không thể cứ nhắm hai mắt lại không để ý đến anh như vậy!”

Đôi mắt Lý Nguyễn càng đóng chặt hơn, không hề nhúc nhích.

Cố Kỳ Nguyên dán mặt mình vào mặt Lý Nguyễn, không ngừng than thở. Anh nằm xuống, ôm Lý Nguyễn vào trong ngực mình, hôn lấy hôn để lên mặt cô.

“Được rồi, vợ yêu của anh ngủ mất rồi, anh chỉ có thể hôn hôn qua qua cho đỡ nghiện.”

“…” Lý Nguyễn chịu đựng nước bọt trên mặt, nhẫn nhịn xúc động muốn bật dậy rửa mặt ngay lập tức, tiếp tục giả vờ ngủ.

Nhưng rõ ràng Cố Kỳ Nguyên không có biểu hiện đỡ nghiện, hết hôn mặt anh lại chuyển xuống cổ, thậm chí có xu thế xâm nhập xuống sâu hơn, miệng còn cứng rắn lầm bầm: “Vợ à, mới có mười giờ, mười giờ thôi đó! Thời gian ăn khuya của anh mà!”

Lúc chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Cố Kỳ Nguyên dừng một chốc, thầm buồn phiền: “Ai lại gọi không đúng lúc như vậy?”

Lúc này Lý Nguyễn mới nhớ tới vừa rồi mình chưa tắt máy, cô dùng sức đẩy ra Cố Kỳ Nguyên đang nửa nằm sấp trên người mình, cầm điện thoại di động lên.

Một dãy số xa lạ.

Tiếng chuông cặm cụi không ngừng, Lý Nguyễn suy nghĩ rồi nhấc máy: “Alo?”

“Chị họ, là em.”

Lý Nguyễn không nghĩ tới cuộc điện thoại này do Nguyễn Vận Hủy gọi đến, càng không nghĩ đến Nguyễn Vận Hủy luôn luôn kiêu ngạo tự tin trước mặt mình lại vừa khóc vừa nói với cô: “Chị họ, chị mau đến cứu em đi!”

Lúc Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên vội vàng chạy đến trụ sở công an khu vực mới mười giờ rưỡi.

Ở trong điện thoại, Nguyễn Vận Hủy vẫn luôn khóc, ngoại trừ nói rằng cô ta đang ở trụ sở công an khu vực ra thì không nói rõ ràng được gì nữa. Lý Nguyễn không biết cô ta tìm được số của mình từ chỗ nào, nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu chuyện này, trước gặp được người đã rồi nói.

Ở thành phố H, Nguyễn Vận Hủy có thể tìm đến quả thực chỉ có mỗi cô. Dù thế nào cũng là em họ của mình, mặc dù Lý Nguyễn không thích cô bé nhưng vẫn chưa đến tình trạng thấy chết không cứu.

Trước đó Cố Kỳ Nguyên gọi mấy cuộc điện thoại lúc còn ở trên xe, đến lúc vợ chồng cô đến trụ sở công an khu vực thì ngoài cửa đang có một người đàn ông khoảng bốn mươi đang chờ ở đó.

“Chào Tổng giám đốc Cố, cục trưởng của chúng tôi đang đi công tác, có điều ông ấy đã gọi điện trước cho tôi, có chuyện gì thì hai người cứ nói với tôi là được.”

“Cảnh sát Hoàng, làm phiền ông.” Hiện giờ Cố Kỳ Nguyên không còn nghiêm mặt xã giao với người khác nữa, anh đã khoác một nụ cười vừa đủ trên mặt: “Chúng tôi muốn nói chuyện riêng với một mình Nguyễn Vận Hủy một lát.”

“Được, hai người đi theo tôi.”

Kinh doanh tại thành phố H nhiều năm như vậy, Phạm thị không có khả năng không có những mối quan hệ này. Phạm Hành Minh gọi một cuộc điện thoại cho cục trưởng cục công an thành phố, nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, phó cục trưởng công an khu vực vội vàng chạy đến làm thêm giờ.

Ông ta sắp xếp cho Cố Kỳ Nguyên và Lý Nguyễn một căn phòng riêng, thoạt nhìn như một phòng họp cỡ nhỏ, chỉ chốc lát sau có một nữ cảnh sát dẫn Nguyễn Vận Hủy đi vào. Vừa thấy Lý Nguyễn, nước mắt Nguyễn Vận Hủy liền chảy xuống.

“Chị họ…”

Lần này cô ta không nhìn Cố Kỳ Nguyên lần nào, trực tiếp lao vào trong lòng Lý Nguyễn. Lý Nguyễn hơi kinh ngạc, nhưng trông thấy cô ta khóc thương tâm như vậy, cô hơi do dự song vẫn đưa tay ôm lại.

Đợi đến khi Nguyễn Vận Hủy tỉnh táo lại, Lý Nguyễn đưa khăn tay cho cô bé: “Em nói trước cho bọn chị là chuyện gì xảy ra đã?”

Nguyễn Vận Hủy lau nước mắt, đôi mắt đỏ bừng. Cô ta ngẩng đầu, nhìn sang Cố Kỳ Nguyên bên cạnh Lý Nguyễn, lại cúi đầu. Cô ta cảm thấy khá khó xử, chỉ muốn nói cho chị họ, nhưng cô ta cũng hiểu được, bây giờ cô ta hoàn toàn không có lập trường bảo Cố Kỳ Nguyên đi ra ngoài.

“Hồi đầu tuần em tham gia một câu lạc bộ trong trường học, quen biết một đàn chị đang học năm thứ ba đại học. Chị ta nói có thể giới thiệu cho em đi làm thê, công việc rất nhẹ nhàng mà thù lao lại cao.”

Lý Nguyễn nghe đến đó thì đại khái đã hiểu. Vừa rồi, lúc Cố Kỳ Nguyên gọi điện thoại liên lạc, đối phương từng đề cập đến một câu: Nhóm người này là bị cảnh sát chống tệ nạn khiêu dâm bắt vào.

Cô xem kỹ gương mặt, quần áo và da thịt lộ ra ngoài của Nguyễn Vận Hủy, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng lúc em đang muốn đổi cái điện thoại mới nên rất do dự. Xế chiều hôm nay chị ta gọi điện thoại bảo em và ba nữ sinh khác ra ngoài, lái xe đưa chúng em đến một chỗ, lúc này em mới biết hóa ra là một câu lạc bộ cao cấp.”

Giọng Nguyễn Vận Hủy càng nói càng nhỏ, cúi đầu, không dám ngẩng lên.

Lúc nói ra những lời này, trong lòng cô ta cảm thấy rất xấu hổ, nước mắt không nhịn được lại tràn bờ mi, nhưng cô ta không dám để cho chị họ trông thấy. Đều là cô ta gieo gió gặt bão, rõ ràng nông cạn như vậy lại mù quáng tự tin.

Chuyện sau đó rất đơn giản, Nguyễn Vận Hủy và ba nữ sinh khác phát hiện không đúng nhưng không còn kịp nữa, các cô sớm đã bị khống chế lại, đàn chị kia cũng lập tức thay đổi sắc mặt.

“Đối phương chỉ đích danh muốn nữ sinh đơn thuần, nếu không chị đây cũng sẽ không tìm đến mấy đứa. Nữ sinh viên không muốn hai chữ đơn thuần, bằng lòng làm chuyện này còn rất nhiều. Có điều, mấy đứa cũng đừng lo lắng, mặc dù đối phương có địa vị cao nhưng cũng ra tay xa xỉ, chỉ cần mấy đứa hầu hạ tốt thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Điều duy nhất mấy đứa phải làm chính là ngoan ngoãn, đừng khóc lóc đừng nghịch ngợm, ăn mặc thật xinh đẹp chiêu đãi khách hàng thật nhiệt tình.”

Lúc ấy Nguyễn Vận Hủy vừa sợ vừa giận, nhưng điện thoại và ví tiền của cô đều bị lấy đi. Cửa phòng cũng bắt đầu bị khóa lại, ba nữ sinh không khóc thì cũng mắng, cho dù đá cửa cũng không có ai để ý. Nguyễn Vận Hủy bình tĩnh lại, ngược lại trở thành người yên tĩnh và ngoan ngoãn nhất. Thậm chí chờ đến khi trang điểm lên đồ xong, cô ta còn có thể mỉm cười cam đoan với đàn chị, cô ta rất bằng lòng, chỉ cần có thể để cô ta mua một cái điện thoại tốt một chút.

Bán thận mua điện thoại di động còn có, bán mình mua điện thoại di động thì ít nhất tiết kiệm được chi phí hơn nhiều, nghĩ thoáng chút, thậm chí là một vốn bốn lời. Đàn chị rất hài lòng, cho rằng Nguyễn Vận Hủy nghĩ thông suốt, khen cô ta vừa xinh đẹp lại thông minh, tuyệt đối có tiền đồ.

Sau đó, ba người khác bị khống chế nhốt trong phòng, ép buộc thay quần áo, còn Nguyễn Vận Hủy thì tự mình thay đồ. Mặc dù ba nữ sinh khác khinh bỉ cô ta, cũng mắng cả cô ta, nhưng cô ta không thèm để ý, ngược lại giúp đỡ đàn chị kia chỉ trích ba nữ sinh: Chuyện bé xé ra to.

“Sau đó, em lấy cớ đi vệ sinh, thừa dịp đó chạy đến cầu thang xem xét. Nhưng không có chỗ nào mở được cửa, mà nơi nào cũng có người trông coi. Em không dám đi loạn, đúng lúc đó trông thấy một anh chàng giao pizza, lén lút nhờ anh ta báo cảnh sát giúp em, sau đó, chúng em bị bắt hết đến đây. Em cũng không dám giải thích với cảnh sát, sợ về sau đàn chị kia sẽ trả thù, chị ta từng nói, chị ta biết người kia có địa vị rất cao. Vừa rồi chị ta còn cam đoan với em, không sao cả, chẳng mấy chốc sẽ có người dẫn bọn em ra ngoài.”

Nguyễn Vận Hủy nhớ tới đàn chị bình tĩnh như thường, không thể không tin tưởng đối phương có lẽ thật sự có nắm chắc: “Sau đó là kiểm tra thân phận thực sự, em chủ động báo ra số căn cước, bởi vì em chưa đủ mười tám tuổi nên cảnh sát để em gọi người giám hộ đến. Em gọi điện thoại cho cô, cô nói cho em biết số di động của chị.”

Lý Nguyễn cau mày nghe Nguyễn Vận Hủy nói hết. Cô không dám gật bừa với hành vi của một số ít nữ sinh viên đại học, không chỉ tự mình trụy lạc mà còn làm cả mại dâm?

Cố Kỳ Nguyên vỗ vỗ vai Lý Nguyễn, liếc nhìn Lý Nguyễn vừa ngẩng đầu lên, rồi đi đến góc phòng gọi điện thoại.

“Em đừng lo lắng, không sao đâu.” Lý Nguyễn mỉm cười trấn an Nguyễn Vận Hủy đang bị hoảng sợ, trong lòng cảm thấy may mắn vì sự nhanh trí của cô bé.

Nếu như không có sự tham dự của cảnh sát, nói không chừng cô bé thực sẽ xảy ra chuyện. Càng là người kiêu ngạo lại càng không chịu được vấp ngã. Lý Nguyễn nghĩ, cô bé hẳn sẽ không thông đồng làm bậy như vậy, nhưng nói không chừng sẽ không gượng dậy nổi.

Cuộc điện thoại này Cố Kỳ Nguyên gọi rất lâu mới dập máy, lúc quay lại thì hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Vận Hủy lạnh lẽo mà ghét bỏ.

“Coi như cô may mắn. Hiện tại cả nước đang có phong trào hoạt động nên nhận được điện thoại báo cáo mới có thể điều động lực lượng cảnh sát. Nếu là trước kia thì loại điện thoại báo cáo tùy tiện như vậy, còn là câu lạc bộ cao cấp như này thì không ai sẽ bằng lòng chọc phiền toái, nhưng bây giờ lại đúng là thời điểm kể ra chính tích về khía cạnh này.”

Lý Nguyễn cũng cảm thấy may mắn thay cho Nguyễn Vận Hủy, may mắn anh chàng giao thức ăn có nhân phẩm tốt, thật sự gọi điện thoại.

Cố Kỳ Nguyên không nói cho Nguyễn Vận Hủy là cục trưởng cục công an thành phố rất có hứng thú với chuyện này. Nếu quả thật có thể bắt được con hổ lớn ở trong thành phố H này thì không chỉ cục trưởng cục công an mà lãnh đạo của cơ quan tương quan cũng sẽ rất vui mừng: Chỉ tiêu nhiệm vụ của năm nay hoàn thành!

Đương nhiên, tiếp theo là chuyện không nhốt bọn họ.

Có cảnh sát dẫn Nguyễn Vận Hủy đi làm ghi chép, sau đó Lý Nguyễn với tư cách người giám hộ của Nguyễn Vận Hủy cũng làm thủ tục liên quan, rồi nhận người về.

Đã trễ như vậy, tất nhiên không có khả năng để cô ta về trường học.

Lý Nguyễn nhìn Cố Kỳ Nguyên, không nói chuyện.

“Được rồi, để cô ta ngủ một đêm, ngày mai sẽ đưa về trường học.” Cố Kỳ Nguyên hơi không kiên nhẫn nói một câu.

Lý Nguyễn mỉm cười liếc anh, lúc này mới dẫn theo Nguyễn Vận Hủy lên xe.

Mà Nguyễn Vận Hủy thì cắn môi, vẫn không ngẩng đầu: “Chị họ, vẫn nên tiễn em về trường học đi, nói một tiếng với dì quản lý ký túc xá, nói không chừng có thể lên lầu.”

Cô ta cảm thấy mình quá mất mặt.

~ Hết chương 74 ~