Xuân Ấm

Chương 72: Không hoan nghênh




Từ sau khi Lý Nguyễn và Đỗ Dịch Trạch chia tay, đã một khoảng thời gian Trịnh Giai Tuệ không liên hệ với Nguyễn Mẫn. Thứ nhất là có phần tổn thương vì Lý Nguyễn tuyệt tình, thứ hai là cảm thấy xấu hổ, dù sao bà ấy cũng biết, Lý Nguyễn muốn chia tay có một phần nguyên nhân là con trai bà ấy làm sai.

Nhưng về sau, bà ấy lại càng không dám dốc lòng tâm sự với chị em ruột về chuyện tình cảm của Đỗ Dịch Trạch. Bảo rằng con trai bà ấy không thích bạn gái thanh mai trúc mã, ngược lại dây dưa không rõ với một người đàn bà có chồng, bà ấy hoàn toàn nói không nên lời.

Chỉ có Nguyễn Mẫn từng là một trong số những người liên quan, biết toàn bộ tiền căn hậu quả, cộng thêm việc Lý Nguyễn chia tay Đỗ Dịch Trạch đã một đoạn thời gian, cảm giác xấu hổ cũng dần dần phai nhạt; hơn nữa, nói thế nào bà ấy và Nguyễn Mẫn cũng là bạn lâu năm, ở tầng trên tầng dưới, từ kéo lại Nguyễn Mẫn nói vài lời lúc tình cờ gặp gỡ cho tới bây giờ, ngay cả khóc lóc kể lể bà ấy cũng chỉ có thể tìm Nguyễn Mẫn.

“Con cũng không biết à? Chuyện giữa Dịch Trạch và cô gái họ Mạnh kia rắc rối lớn rồi.” Giọng nói của Nguyễn Mẫn phần lớn là tiếc hận, nhưng Lý Nguyễn cảm thấy dường như cũng có một chút cười trên nỗi đau của người khác.

“Rắc rối lớn gì ạ?” Lý Nguyễn cho rằng nhiều nhất là Đỗ Dịch Trạch ồn ào muốn chờ Mạnh Tử Dịch ly dị rồi kết hôn, bởi vậy xích mích với cha mẹ, nhưng nghe giọng điệu Nguyễn Mẫn hình như không phải ý này.

“Haizzz, con không thấy được tờ báo Đô Thị Thành phố H à? Mẹ nghe nói ngày hôm qua mới đăng bài, bạn ở thành phố H của Giai Tuệ gọi điện thoại cho bà ấy, bà ấy mới biết được Dịch Trạch bị người khác chụp ảnh. Cô gái họ Mạnh kia chẳng phải đang ầm ĩ chuyện ly hôn với nhà chồng sao, giờ người ta tố cáo ngược lại cô ta ngoại tình.”

Lần này Lý Nguyễn thật sự ngây người, hướng phát triển của kịch bản hoàn toàn khác kiếp trước. Cô nhớ rõ chuyện ly dị của Mạnh Tử Dịch kéo dài suốt vài năm, sau này cũng là nhờ thám tử tư lén lút chụp hình chồng cô ta và những đối tượng khác nhau vụng trộm ngoại tình mới dứt khoát thuận lợi ly hôn, mặc dù bồi thường cuối cùng hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô ta, nhưng tóm lại là cô ta thắng kiện.

Bây giờ, kịch bản đảo ngược?

“Sau khi Giai Tuệ biết thì gọi điện thoại cho Dịch Trạch, không nghĩ tới Dịch Trạch lại cãi cọ với bà ấy một trận, đến bây giờ điện thoại cũng không gọi được. Bà ấy dự định ngày mai sẽ đi một chuyến đến thành phố H đây.” Nguyễn Mẫn nhớ lại bạn tốt khóc vô cùng thương tâm, trong lòng cũng có phần thương cảm và khó chịu.

Cho nên nói, con cái đều là quỷ đòi nợ cha mẹ! May mắn Nguyễn Nguyễn của bà nghe lời, sớm chia tay với Dịch Trạch, đến giờ cuộc sống đã trôi qua tốt hơn.

“Đúng rồi, con nhớ phải đưa danh sách bạn bè ở thành phố N muốn mời cho mẹ, mẹ phải xác định số bàn.” Cuối cùng Nguyễn Mẫn mới nhớ tới ý định chính của cuộc gọi ngày hôm nay: “Con đừng quan tâm đến chuyện bực mình của người khác, chuẩn bị kết hôn thật tốt là được.”

“Con biết rồi ạ.”

“Đúng rồi, nếu mà con mang thai thì nhớ nói sớm với mẹ một tiếng, rất nhiều chương trình sẽ phải bớt đi.” Lúc gác máy Nguyễn Mẫn chèn thêm một câu, Lý Nguyễn nghe thế nào cũng thấy giọng của mẹ cô có vài phần chờ mong.

Từ sau lần về nhà trước, Nguyễn Mẫn sẽ thỉnh thoảng gọi điện thoại đến, kiểu gì cũng sẽ mờ mịt nhắc một câu đến bụng của Lý Nguyễn. Cô thấy hơi dở khóc dở cười, chẳng lẽ mẹ cô thật sự muốn cô to bụng mặc áo cưới lo liệu hôn lễ sao?

Lý Nguyễn cười lắc đầu, cô quay đầu nhìn Cố Kỳ Nguyên đang ngồi trên sô pha xem tạp chí, cắn cắn môi, không nén nổi sự tò mò trong lòng, đứng dậy nói: “Em đi mua ít đồ.”

“Ừm.” Sau lưng truyền đến tiếng trả lời, Lý Nguyễn quay về phòng lấy tiền lẻ trong ví. Lúc ra khỏi phòng ngủ chính, cô thấy Cố Kỳ Nguyên đã mặc áo khoác, đang đứng trước cửa chính.

“Mau đến đây đi giày nào.” Cố Kỳ Nguyên nhướng mày nhìn Lý Nguyễn trước cửa phòng ngủ.

Lý Nguyễn há hốc mồm, rốt cuộc không nói câu “Em định đi mua một mình, anh không cần đi theo” ra khỏi miệng, nhấc chân buồn buồn đi tới.

Cố Kỳ Nguyên đi theo thì đến cùng có mua hay không đây? Mặc kệ, cô cũng đâu phải đi làm chuyện xấu, chỉ là đi mua tờ báo Đô Thị thôi.

Vừa rồi trong điện thoại, Nguyễn Mẫn không nói kỹ càng, Lý Nguyễn muốn mua một tờ báo nhìn xem. Nếu Cố Kỳ Nguyên đã muốn đi theo thì cứ để anh theo đi. Lý Nguyễn không lòng vòng, đi thẳng đến quầy bán báo, chọn mua một tờ báo Đô Thị ngày hôm qua.

“Em ra chỉ là để mua cái này?” Cố Kỳ Nguyên nhướng mày, hơi kinh ngạc.

“Không được sao?” Lý Nguyễn cười liền nhìn anh, nhấc nhấc cằm: “Trả tiền đi kìa.”

Cố Kỳ Nguyên lắc đầu, móc tiền lẻ ra trả cho chủ quán, sau đó mới cầm tay Lý Nguyễn đi trở về.

“Không còn gì khác muốn mua?”

“Không có.”

“Kem đánh răng trong nhà chẳng phải sắp dùng hết sao?”

“Trong ngăn tủ thấp nhất phòng tắm vẫn còn kia kìa.”

“Thế giấy ăn thì sao? Xì dầu gạo dấm?”

“Đều còn, không phải lần trước mới vừa mua ư?”

“À, anh nhớ bột giặt của em đã dùng hết rồi, dù sao cũng là đi ra ngoài, không bằng đi một chuyến siêu thị đi.”

Lý Nguyễn quay đầu nhìn Cố Kỳ Nguyên một cái, lại cúi đầu nhẹ giọng nở nụ cười.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, lần đầu tiên gặp lại Cố Kỳ Nguyên cho cô cảm giác hơi lạnh nhạt, giờ cả người anh đầy mùi tương cà mắm muối, một người đàn ông của gia đình tiêu chuẩn. Mỗi lần đi siêu thị anh đều phải cầm danh sách kiểm tra từng cái một, “Xì dầu sắp dùng hết, nhãn hiệu này có mùi ngon” các thứ. Thậm chí, hiện giờ Tổng giám đốc Cố còn sẽ giúp cô mua người bạn tốt cần thiết mỗi tháng… Hơn nữa còn bảo mùi này dễ ngửi mùi kia không dễ ngửi… Nhưng cái đó là để anh ngửi sao? Tổng giám đốc Cố…

Tổng giám đốc Cố của gia đình còn dông dài hơn cả mẹ của cô.

Nếu Tổng giám đốc Cố đã phân phó, hai người liền tiện thể đi vòng đến siêu thị gần khu chung cư.

Siêu thị sau bữa cơm chiều là thời điểm nhiều người nhất. Cố Kỳ Nguyên đẩy xe mua sắm, Lý Nguyễn đi bên cạnh ném đồ vào trong xe. Nếu đã tới thì dứt khoát mua thêm chút đồ vật.

“Chị họ?”

Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên đang định rẽ vào quầy hàng tươi sống, phía sau chợt truyền đến giọng nói có phần quen thuộc. Lý Nguyễn cảm thấy quen thuộc, nhưng Cố Kỳ Nguyên lại cảm thấy rất xa lạ.

Chị họ? Người xưng hô Lý Nguyễn như vậy không nhiều.

Hai người quay người, trông thấy Nguyễn Vận Hủy đang đứng sau lưng bọn họ, một bên còn có hai người trẻ tuổi một nam một nữ đứng đó, đoán chừng là bạn học của cô ta.

“Hủy Hủy.” Lý Nguyễn nhẹ gật đầu, không nghĩ đến họ sẽ gặp gỡ ở nơi này. Mặc dù cô nghe nói trường học của Nguyễn Vận Hủy cách nơi này không xa nhưng thật sự không nghĩ tới sẽ gặp nhau đơn giản như vậy.

Đoạn thời gian trước cô còn nghe cha phàn nàn, nói rằng Chu Lan muốn ông lái xe đưa một nhà bọn họ đến thành phố H, đưa Nguyễn Vận Hủy đi báo danh. Lúc ấy Lý Thành Thụy đồng ý, nhưng ngày hôm sau nói phải đi công tác, một ngày trước khi Nguyễn Vận Hủy báo danh, ông lái xe đến thành phố lân cận.

Sau đó, Lý Thành Thụy nói thẳng với Lý Nguyễn, ông phải đến thành phố lân cận tìm bạn học cũ ăn cơm. Từ lần Cố Kỳ Nguyên đến cửa, Chu Lan không nể mặt vợ chồng ông ngay trước nhà thông gia hồi trước, Lý Thành Thụy rất không chào đón một nhà bác Lý Nguyễn.

Chu Lan đã từng nói để Nguyễn Vận Hủy đến ở nhà Lý Nguyễn, mặc dù về sau xem như thôi, nhưng bà ta vẫn muốn bảo Lý Nguyễn quan tâm con gái mình nhiều hơn, mỗi tội bà ta lại không có số điện thoại ở thành phố H của Lý Nguyễn, mỗi lần gọi cho Nguyễn Mẫn đều bị Nguyễn Mẫn qua loa lấy lệ.

Nguyễn Mẫn cảm thấy mình cần nhường nhịn chị dâu vì cha mẹ lớn tuổi, nhưng không cần thiết ảnh hưởng đến sinh hoạt của Lý Nguyễn, miễn cho nhà họ Cố cảm thấy họ hàng nhà Lý Nguyễn phiền. Dù thế nào, nhà họ Cố vẫn còn một nhà thông gia tương đối hiển hách, nếu như bị Chu Lan biết thì cũng là một chuyện vô cùng phiền toái.

Lúc trông thấy Nguyễn Vận Hủy, Cố Kỳ Nguyên hơi nhíu mày, sau đó lập tức quay đầu đi, bởi vậy bỏ qua ánh mắt Nguyễn Vận Hủy cố ý nhìn về phía anh.

“Chị họ, em không nghĩ tới sẽ gặp phải hai anh chị.” Nguyễn Vận Hủy đi tới, ánh mắt chuyển đến mặt Cố Kỳ Nguyên, mềm mại gọi: “Anh rể.”

“Ừm.” Cố Kỳ Nguyên đang quay đầu nhìn nước giặt quần áo trên kệ hàng bên cạnh, nghiên cứu loại nào ít tổn thương tay nhất, chỉ ngạo mạn cho cái giọng mũi.

Nguyễn Vận Hủy nhìn Cố Kỳ Nguyên cho dù mặc quần áo ở nhà thoải mái cũng lộ vẻ vô cùng rắn rỏi tuấn tú, trong lòng vừa rung động vừa tủi thân, lại cắn môi nhìn Cố Kỳ Nguyên một cái.

Lý Nguyễn nhìn Nguyễn Vận Hủy, nhíu nhíu mày.

“Hủy Hủy.” Sau lưng Nguyễn Vận Hủy, hai người bạn học của cô ta cũng đi tới, trên mặt cậu con trai mọc mấy cái mụn thanh xuân, gương mặt ngây ngô, vẻ mặt lúc nhìn Nguyễn Vận Hủy có phần ngượng ngùng.

Nhưng khi Nguyễn Vận Hủy quay đầu nhìn chàng trai, chân mày lại cau lại.

Dù sao Lý Nguyễn cũng là người từng trải, vừa liếc mắt liền thấy vẻ ghét bỏ trong mắt Nguyễn Vận Hủy.

Xem ra là Tương Vương cố ý thần nữ vô tâm*. Nhưng nếu không thích đối phương thì vì sao lại đi dạo phố cùng cậu ta?

*Tương Vương cố ý thần nữ vô tâm (điển cố): miêu tả việc Tương Vương yêu và theo đuổi thần nữ hết mình, nhưng thần nữ không đáp lại. Ẩn dụ về tình yêu đơn phương, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.

Nói cho cùng cũng chỉ là chị em họ quan hệ bình thường, Lý Nguyễn cũng chẳng muốn quản nhiều tình hình kết bạn của Nguyễn Vận Hủy, bởi vậy cô chỉ nhẹ gật đầu với hai người bạn học của Nguyễn Vận Hủy.

“Các em từ từ đi dạo đi, bọn chị đi trước.” Nói xong, Lý Nguyễn quay người, muốn tiếp tục đi về phía trước. Cố Kỳ Nguyên cầm một chai nước giặt quần áo từ trên kệ hàng, đẩy xe mua sắm đi theo bên người Lý Nguyễn, ngay cả một ánh mắt cũng không đáp lại Nguyễn Vận Hủy.

Anh thực sự không có bất kỳ thiện cảm gì với gia đình nhà bác Lý Nguyễn, nếu không phải là bởi vì quan hệ với Lý Nguyễn, thậm chí một giọng mũi anh cũng không muốn cho.

Nguyễn Vận Hủy nhìn theo bóng lưng Cố Kỳ Nguyên không hề liếc mình một lần, trong lòng vừa thấy hơi không cam lòng lại hơi khổ sở, cô ta chạy chậm mấy bước đuổi theo.

“Chị họ, anh rể, nhà hai anh chị ở gần đây sao? Chờ chốc nữa em đi cùng anh chị đến ngồi một lát đi, lần sau đến làm khách thì em có thể tự mình tới.” Nguyễn Vận Hủy nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn Lý Nguyễn một chốc, ánh mắt lại chuyển sang Cố Kỳ Nguyên, trong lòng có phần chờ mong.

Lý Nguyễn ngẩn người, cô không nghĩ tới Nguyễn Vận Hủy sẽ nói lời này. Tuy hai người bọn họ là chị em họ nhưng từ trước đến nay không quá thân thiết. Cố Kỳ Nguyên đứng quay lưng về phía Nguyễn Vận Hủy, lông mày nhíu lại thật chặt, Lý Nguyễn vừa nhìn liền biết anh bắt đầu không kiên nhẫn, cô hơi do dự, không biết nên từ chối như thế nào.

Nguyễn Vận Hủy thậm chí không thèm che giấu ánh mắt của mình, tâm tư của cô gái trẻ bị nhìn không sót gì. So với những chàng trai cùng tuổi với Nguyễn Vận Hủy, Cố Kỳ Nguyên tất nhiên ưu tú hơn rất nhiều, sẽ có cảm tình cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng Cố Kỳ Nguyên lại là chồng của chị họ cô ta, cho dù thế nào, dáng vẻ trắng trợn như vậy cũng khiến trong lòng Lý Nguyễn phiền chán.

Quả nhiên là mẹ con, đều có chỗ làm cho người khác chán ghét.

Nguyễn Vận Hủy thấy Lý Nguyễn không trả lời, trái tim treo lên thật cao, rất sợ Lý Nguyễn từ chối.

“Chị họ, không lẽ chị không hoan nghênh em ư? Em ở thành phố H một mình, cũng chỉ có mỗi chị là người thân.”

Lý Nguyễn nhẹ giọng cười cười, với đạo hạnh này Nguyễn Vận Hủy, cô tất nhiên không hề lo lắng. Cô mới vừa cười một tiếng, đang muốn nói chuyện thì bỗng một giọng nói chen ngang.

“Đương nhiên không hoan nghênh.” Cố Kỳ Nguyên quay đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng vào Nguyễn Vận Hủy: “Chúng tôi cũng không hề mời cô đến làm khách.”

Nguyễn Vận Hủy khẽ giật mình, cắn môi dưới, lập tức đỏ mắt.

~ Hết chương 72 ~