Xuân Ấm

Chương 63: Lễ đính hôn




Lúc Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên về đến nhà, phụ huynh hai bên đang tán gẫu với nhau. Nam thì ngồi trên sô pha phòng khách, nữ thì chiếm bàn ăn trong phòng ăn, hăng say nói chuyện.

Lý Thành Thụy và Cố Thẩm Tắc đang nói về hoàn cảnh chữa bệnh bây giờ không lạc quan, gương mặt hai người đều nặng nề thương tiếc. Trước mặt Nguyễn Mẫn và Phạm Dư đặt quyển lịch, hai bà lật tới lật lui rồi lại cúi đầu viết viết vào tờ giấy trắng, cả hai đều vui mừng hớn hở.

Thấy hai người họ về nhà, Lý Thành Thụy chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hai người, rồi mới coi như không có việc gì quay lại tiếp tục nói chuyện với Cố Thẩm Tắc.

Trong lòng Lý Nguyễn hoảng loạn: có phải cha cô vừa dùng ánh mắt thăm dò xem hai người bọn cô có làm cái việc gì gì đó đó không…

“Hai đứa về thật đúng lúc, chúng ta thấy ngày mười tám, mười chín tháng mười một không tệ, lại đúng vào thứ bảy, chủ nhật. Thành phố N tổ chức vào thứ bảy, thành phố H thì tổ chức vào chủ nhật, hai đứa thấy sao?” Hai mẹ gọi hai người trong cuộc vào, Nguyễn Mẫn vui mừng chỉ vào ngày tốt trên lịch nói, “Hai nhà đều không mê tín cũng không tìm người chọn theo ngày sinh tháng đẻ hai đứa, chỉ chọn một ngày đẹp để tổ chức thôi, mẹ thấy hai ngày này rất tốt.”

Hai nhà ở hơi xa nhau, hai thành phố khác nhau, nên đám cưới buộc phải tách ra mà làm.

Lý Nguyễn nghẹn lời ngơ ngác nhìn, sao cô mới ra ngoài thôi mà đã chọn được ngày rồi vậy? Vậy là phải tổ chức hôn lễ rồi? Tim Lý Nguyễn bỗng đập nhanh hơn.

Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô kết hôn, nhưng cô lại bắt đầu hồi hộp.

“Mẹ, ngày này, ngày này cũng sắp tới rồi, có phải hơi nhanh không?” Lý Nguyễn do dự, không phải cô không đồng ý mà cô chỉ thấy đột ngột quá thôi, cô mới ra ngoài nửa tiếng thôi đã chọn được ngày luôn rồi? Chọn ngày cũng cẩu thả quá đi? Cô còn nghĩ còn phải cân nhắc mấy tháng nữa mà.

“Thời gian hơi gấp thật, nhưng nhanh chóng chuẩn bị thì vẫn kịp thôi, nếu mấy ngày đấy không đặt được ở khách sạn thì chúng ta sẽ tổ chức ở nông trường ngoại ô thành phố, chỗ đó là bạn của mẹ mở, khung cảnh chỗ đó rất đẹp, mẹ đã hỏi thăm với người bạn đấy trước rồi.’’ Nguyễn Mẫn phất tay, không thèm để ý vấn đề này.

“Việc chị đã chuẩn bị nhà bên này không có ý kiến gì.” Phạm Dư rụt rè cười, trong lòng bà đã vui vẻ tính xem nên tổ chức đám cưới ở đâu rồi. Nếu thời gian đặt khách sạn gấp gáp quá thì mọi người có thể bao nguyên một cái làng du lịch, rồi lại thuê thêm một cái xe buýt, từng xe một đi đến chỗ đó.

“Vậy là tốt rồi, con không có ý kiến gì cả.” Cố Kỳ Nguyên ban nãy còn không vui bây giờ đã cười toe toét, cuối cùng anh cũng có thể danh chính ngôn thuận ôm bà xã về nhà rồi.

“Được, thế quyết vậy đi.” Nguyễn Mẫn vỗ tay quyết định, “Chúng ta đã chọn ngày tổ chức rồi, hai đứa tự chọn ngày đi đăng ký đi, chỉ cần lĩnh chứng trước khi có thai là được, còn lại bọn ta không quản.’’

Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên âm thầm nhìn nhau, trong lòng không biết nên thở dài hay vui mừng, tâm tình hơi phức tạp, lại hơi hồi hộp nữa. Mới chừng hai tháng mà đã tính toán đâu ra đấy, đặt trước khách sạn, chụp ảnh cưới, chọn phù dâu, phát thiệp mời, đột nhiên có rất nhiều việc phải làm.

“À, chúng ta sẽ phụ trách việc chuẩn bị hôn lễ, hai đứa chỉ cần đến là được rồi.” Phạm Dư nói thẳng, “Dù sao tổ chức hôn lễ chỉ để cho họ hàng, bạn bè đến dự thôi, các con muốn mời ai thì lên danh sách, đến lúc đó chúng ta còn chuẩn bị thiệp mời. Việc này mẹ sẽ không quản đâu.”

Việc đã đến mức này, Lý Nguyễn không nói được gì nữa nên chỉ có thể gật đầu.

Hai mẹ còn đang bàn bạc chi tiết các vấn đề, Lý Nguyễn kéo Cố Kỳ Nguyên về phòng, cô lấy trong ngăn kéo ra một quyển sổ nhỏ.

“Trước tiên phải chụp ảnh cưới, phải tìm thợ trang điểm này, cả phù dâu cũng phải tìm nữa.” Lý Nguyễn cắn môi, tính xem nên mời ai làm phụ dâu, bạn học còn liên lạc với cô không nhiều lắm, “Còn phải lên danh sách khách mời nữa. Cố Kỳ Nguyên, anh liệt kê danh sách người ai muốn mời ra đi.”

Cố Kỳ Nguyên đứng cạnh, vui vẻ nhìn Lý Nguyễn bận rộn, trong lòng anh như tan thành nước. Anh tưởng tượng ra cảnh tượng Lý Nguyễn vì anh mà khoác lên mình bộ váy cưới, trong lòng rung động một trận.

“Nguyễn Nguyễn…” Cố Kỳ Nguyên khẽ gọi.

“Ừ? Sao vậy?” Lý Nguyễn ngẩng đầu lên.

“Ước gì mai là hôn lễ luôn.” Cố Kỳ Nguyên nhếch môi, cả gương mặt anh toát lên sự hạnh phúc, vui mừng hớn hở.

Lý Nguyễn giật mình, sự chú ý của cô từ những việc lặt vặt trong lễ cưới chuyển sang Cố Kỳ Nguyên, thấy anh vui vẻ như thế, trong lòng cô cũng thấy ấm áp.

“Không được đâu, ngay cả thời gian chụp ảnh cưới còn chưa xác định được mà.” Giọng Lý Nguyễn trầm thấp mà nhu hòa, dường như cô cũng bắt đầu mong chờ tới hôn lễ.

Mỗi cô gái đều có một ước mơ được mặc áo cưới gả cho người mình yêu nhất. Cô cũng từng có ước nguyện này, đến sau này cô đã nghĩ mình không còn để ý đến nó nữa, nhưng đến hôm nay cô mới nhận ra rằng cô vẫn còn mong chờ đến ngày ước mơ thành hiện thực, ước mơ cùng với Cố Kỳ Nguyên tuyên thệ một đời trung trinh dưới những đôi mắt nhìn chằm chằm của mọi người, đón nhận sự chúc phúc của bạn bè.

Đấy mới là sự mở đầu cuộc hôn nhân chân chính của hai người sao?

“Haizz” Cố Kỳ Nguyên thở dài, anh ngồi xuống giường rồi kéo luôn Lý Nguyễn từ trên ghế ngồi lên đùi anh.

Lý Nguyễn còn đang đắm chìm trong bầu không khí triền miên ấm áp kia, cô hơi do dự nhưng vẫn ngồi lên, hai tay cô nhẹ nhàng đặt trước ngực Cố Kỳ Nguyên, tựa vào ngực anh.

Cố Kỳ Nguyên chôn đầu vào mái tóc đen của Lý Nguyễn, quanh quẩn chóp mũi anh là hương thơm nhàn nhạt mà quen thuộc, “Thời gian tốt đẹp như thế mà không thể chúc mừng tý nào cả.”

“Anh muốn chúc mừng thế nào? Có muốn mua pháo hoa về chơi không?” Lý Nguyễn thấy dáng vẻ giả vờ giả vịt thở dài của Cố Kỳ Nguyên, ngẩng đầu khỏi ngực anh.

Cố Kỳ Nguyên cúi xuống nặng nề hôn một cái lên môi Lý Nguyễn rồi mới dùng giọng điệu hồi tưởng nói, “Đương nhiên là anh muốn có hoa hồng đỏ, rượu vang rồi nhạc nhẹ, còn địa điểm thì phòng tắm hay phòng khách đều được, không thì phòng ngủ cũng được, đã làm rồi thì địa điểm cũng không khác mấy.”

Lúc Cố Kỳ Nguyên mới nói đoạn đầu, Lý Nguyễn còn cười ngượng ngùng, nhưng đến đoạn sau, nụ cười trên mặt cô cứng lại, trừng mắt nhìn anh, nhéo một cái vào ngực anh.

Cố Kỳ Nguyên cau mày, đưa tay xoa ngực mình, “Tim anh cũng đau lắm.”

Lý Nguyễn bật cười, không kiềm chế được vẻ mặt, cô ngẩng đầu cắn một cái vào cằm Cố Kỳ Nguyên.

Cố Kỳ Nguyên vẫn cau mày, lần này anh đúng là bị đau thật, anh vùi đầu vào cổ Lý Nguyễn, ai oán kêu, “Đau.”

Lý Nguyễn nghe Cố Kỳ Nguyên kêu đau thì trong lòng cô thấy hơi hối hận, vừa rồi hình như cô cắn hơi mạnh, cô còn đang nghĩ có nên xem thử vết thương trên cằm anh ấy không thì cơ thể bỗng như bị nhấn nút tạm ngừng.

“Cố Kỳ Nguyên!” Lý Nguyễn cắn răng, hô lên be bé.

“Anh đây…” Giọng Cố Kỳ Nguyên không rõ ràng, dù đầu anh không cử động nhưng một tay đã linh hoạt chui vào trong áo Lý Nguyễn, dán vào làn da mềm mịn. Tay anh vươn từ dưới hông lên tìm tòi đích đến của nó, rồi từ từ xoa nắn.

Mặt Lý Nguyễn đỏ bừng, cùng lúc đó, cảm giác ướt át ấm áp trên cổ không ngừng, nhất thời cô không biết nên đẩy đầu anh ra hay nên bắt lấy bàn tay đang làm loạn kia trước.

Đúng là tà tâm không đổi mà!

Vốn Cố Kỳ Nguyên chỉ muốn sờ mó tý để cho đỡ thèm thôi, ai ngờ vừa dính vào thì chợt phát hiện ra cơ thể Lý Nguyễn dường như mang mùi thơm ngọt ngào nhất của hoa anh túc, dẫn dụ kẻ đã sớm nghiện như anh không ngừng tiếp tục nhấm nháp, thậm chí ngay cả nếm qua rồi ngừng lại cũng thấy không đủ. Một tay anh luồn từ sau ra trước, một tay trượt xuống hông Lý Nguyễn, dễ dàng cởi được cúc quần đùi bò của cô ra, cực nhanh chui vào.

Lý Nguyễn đỏ mặt, luống cuống tay chân. Cô cảm nhận được ngón tay Cố Kỳ Nguyên nhẹ nhàng linh hoạt chui vào, lập tức hít một ngụm khí lạnh, toàn thân cô vừa bỏng vừa cứng ngắc.

“Cố, Cố…” Lý Nguyễn run rẩy không nói nên lời.

“Suỵt, em nói bé thôi nào.” Cố Kỳ Nguyên ngẩng lên khỏi cổ cô, mang theo tiếng thở dốc nho nhỏ, mập mờ mà kích thích, “Ba mẹ đều đang ở ngoài kia, chốc nữa em đừng to tiếng quá.”

Cố Kỳ Nguyên chưa nói xong, Lý Nguyễn đã cảm thấy từng tiếng rên khẽ trong họng như muốn bùng nổ, cô đành cắn răng hết sức nhẫn nhịn, hơi thở và nhịp tim cô từ từ dồn dập lên.

Cố Kỳ Nguyên nghe âm thanh Lý Nguyễn đè nén, anh cảm thấy mình không chịu nổi nữa rồi, vỗ vỗ mông Lý Nguyễn, anh khàn giọng nói, “Em ngồi lên đi…”

Thân thể Lý Nguyễn như có một ngọn lửa bùng cháy, nhưng nghe anh nói xong vẫn còn do dự. Không đợi cô đắn đo quá lâu, Cố Kỳ Nguyên đã nâng người cô lên.

“A…!” Lý Nguyễn hô lên một tiếng, hai người mặt đối mặt, một giây sau, tiếng hô thấp giọng của cô đã bị Cố Kỳ Nguyên nuốt vào trong bụng.

Đến khi Lý Nguyễn kiệt sức mệt mỏi nằm trên người Cố Kỳ Nguyên, cô mới cảm nhận được trên môi hơi đau, vừa rồi cô cắn hơi mạnh.

Cố Kỳ Nguyên nửa híp mắt, thỏa mãn tận hưởng tư vị vừa rồi, trong lòng cảm thấy chưa thỏa mãn. Loại cảm giác hết sức kiềm chế này, thật ra cũng khá kích thích…

“Vừa rồi cửa chưa khóa.” Chân Lý Nguyễn vẫn còn bủn rủn, sắc mắt cô hồng hào, đôi mắt long lanh, cô thấy Cố Kỳ Nguyên thì trong lòng lại bắt đầu nhộn nhạo.

“Nguyễn Nguyễn…’’ Cố Kỳ Nguyên thì thào, cúi đầu không ngừng hôn lên môi Lý Nguyễn.

Lý Nguyễn nghĩ, mọi sự tự chủ của cô đều bị sự vô liêm sỉ của Cố Kỳ Nguyên đánh tan mất, quá dễ dãi thông đồng làm bậy với anh.

“Ừm, để em đứng lên…” Thời gian hai người ở trong phòng không ngắn, đã đến lúc đi tắm rồi đi ngủ, ít nhất cũng phải đi ra ngoài lộ cái mặt, “Tý nữa ba em vào…”

Vừa rồi Lý Nguyễn kiềm nén vất vả, đầu óc mù mịt không thể suy nghĩ, nhưng bây giờ lấy lại tinh thần rồi, ừm, cảm giác còn tạm, nhưng nghĩ lại cũng khá sợ. Lỡ như mới làm được một nửa thì ba cô xông vào, không biết Cố Kỳ Nguyên có bị hù dọa đến mức nửa thân dưới xìu luôn, dọa luôn cả nửa đời sau của cô…

Cuối cùng Cố Kỳ Nguyên cũng biết lúc này anh nên kiềm chế một chút, hôn thêm mấy cái nữa, cuối cùng anh mới lưu luyến buông Lý Nguyễn ra. Đến khi hai người chỉnh trang lại quần áo xong mới mở cửa ra ngoài, Nguyễn Mẫn và Phạm Dư đã thương lượng gần xong, thậm chí hai bà còn lên kế hoạch xong một phần chính thức của tiệc cưới.

Lý Nguyễn thấy hơi chột dạ, không dám nhìn mặt mọi người. Cô thấy may mắn vì Lý Thành Thụy và Cố Thẩm Tắc bật TV, tiết mục tin tức đang chiếu rất náo nhiệt, cả căn phòng ấm áp, ồn ào.

Buổi tối lúc về phòng ngủ, Lý Thành Thụy trừng mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên đi vào không gian riêng vốn thuộc về con gái ông, ông nhìn chằm chằm đến mức lưng Cố Kỳ Nguyên cảm giác như bị đục một lỗ.

“Ba mẹ, bọn con đi ngủ đây, mọi người cũng nghỉ sớm đi.” Lý Nguyễn điềm tĩnh nói xong câu này, sau đó không ngoài dự tính nhìn thấy sắc mặt ba mình thay đổi, lập tức có vẻ hơi dữ tợn.

Nguyễn Mẫn nhanh tay nhanh mắt kéo Lý Thành Thụy vào phòng ngủ, “Ha ha, mọi người đi nghỉ sớm đi.”

Đến khi Nguyễn Mẫn phải trừng mắt hung dữ với Lý Thành Thụy mới kéo được ông vào phòng, lúc này Lý Nguyễn mới lau mồ hôi vô hình trên trán.

Khi vợ chồng Phạm Dư vào trong phòng ngủ cho khách rồi, Cố Kỳ Nguyên đi đến sau lưng Lý Nguyễn, vỗ ngực nói, “Ánh mắt của ba thật đáng sợ.”

Lý Nguyễn liếc anh, cô hoàn toàn không thấy biểu hiện sợ hãi của anh đâu cả, được không? Sao cô cảm thấy hình như Cố Kỳ Nguyên đang cố tình trêu chọc ba nhỉ?

~ Hết chương 63 ~