Lý Nguyễn có chút bối rối nhìn giấy chứng nhận đỏ thẫm trong tay. Sau khi Cố Kỳ Nguyên nói đến chuyện đăng ký kết hôn cô đã bắt đầu mơ hồ, lại còn hôn Cố Kỳ Nguyên, tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho cả người cô như bị thiêu đốt, ầm vang một tiếng như pháo hoa nở rộ trong lòng. Hiện giờ vẫn còn tiếng ong ong trong đầu.
Như vậy là lãnh chứng rồi? Về sau mỗi lần kê khai giấy tờ, ở mục tình trạng hôn nhân của cô sẽ đánh dấu “đã kết hôn” sao?
Cố Kỳ Nguyên híp mắt cười cười, giấy kết hôn mới tinh trên tay nóng bỏng khiến lòng anh tê dại một mảnh, hóa ra kết hôn là như vậy, có một loại sảng khoái như vừa giành được thắng lợi, “Có muốn để anh cầm cả hai không?”
Lý Nguyễn ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn ánh mắt đầy ý cười của Cố Kỳ Nguyên, mím môi cười nhạt.
Cố Kỳ Nguyên tâm tình tốt, cúi đầu mở giấy đăng ký ra xem lại lần nữa, sau đó cẩn thận đặt vào túi áo, áp lên ngực.
Lý Nguyễn nhìn bộ dạng Cố Kỳ Nguyên cười không ngừng, cảm xúc nhẹ nhàng chầm chậm lan tỏa trong lòng.
Cô hiện tại vẫn chưa xác định được chuyện hai người vừa làm là đúng hay sai, trong lòng có chút hoảng hốt cùng thấp thỏm, mặc dù kết hôn quá bất ngờ nhưng cô không hề hối hận.
Đời trước, cô vì yêu mà phát điên, tâm hồn nhận lấy chồng chất vết thương. Kiếp này, cô nguyện ý bốc đồng một lần, đặt toàn bộ tình yêu trên người Cố Kỳ Nguyên. Vốn dĩ phải lo lắng nhưng đáy lòng lại tràn đầy ấm áp. Có phải vì lúc này cô không còn một mình nữa? Phụ nữ thật kỳ diệu, chỉ cần có người ở bên nắm tay đi cùng, ngay cả khi tương lại đầy chông gai họ cũng có thể vui vẻ chịu đựng.
Ít nhất, lần hôn nhân này không phải gượng ép…
Từ cửa phòng đăng ký đi ra, Cố Kỳ Nguyên nắm tay Lý Nguyễn tới phòng bên cạnh để nhân viên chụp ảnh, Lý Nguyễn cười có chút ngốc, đỏ mặt kéo Cố Kỳ Nguyên muốn rời đi nào ngờ Cố Kỳ Nguyên lại lấy ra hai tờ tiền.
“Giúp cháu rửa thành hai tấm.”
“Hai tấm làm gì?”
“Một cái để phòng khách, một cái để đầu giường.”
“Cũng không phải ảnh cưới! Lại còn chụp như vậy….”
Cố Kỳ Nguyên nhìn Lý Nguyễn gật đầu: “Cũng đúng. Vậy cháu làm một cái thôi.” Nói xong, quay đầu lại nói với Lý Nguyễn, “Chờ chụp ảnh cưới rồi phóng to treo ở phòng khách đi.”
Lý Nguyễn giật mình, có phải cô vừa tự bê đá đập vào chân mình không? Quả nhiên Cố Kỳ Nguyên lập tức tiếp lời, “Vậy chúng ta đi đâu chụp ảnh cưới? Chắc em cũng không biết rõ đâu, hay là để anh đi hỏi bạn bè?”
“…” Lý Nguyễn yên lặng quay đầu coi như không nghe thấy…
“Anh muốn làm hộ chiếu hả?” Lý Nguyễn vừa cài dây an toàn vừa hỏi, cô còn đang rối rắm suy nghĩ có nên mang người chồng hợp pháp này đi gặp Đào Tinh Tinh hay không.
“Mấy năm trước làm rồi, vẫn chưa hết hạn.” Ý cười trên môi Cố Kỳ Nguyên vẫn chưa giảm.
Lý Nguyễn liếc Cố Kỳ Nguyên một cái, “Vậy đưa em tới cửa đi.”
Cố Kỳ Nguyên khóe miệng hơi kéo, trong lòng có chút không vui.
“Anh không thể gặp người khác sao?”
Lý Nguyễn nở nụ cười nhìn Cố Kỳ Nguyên đang ra vẻ tủi thân.
Lời này hình như trước kia anh đã từng nói?
Lý Nguyễn thoáng chốc ngượng ngùng, thừa nhận cô vẫn còn xấu hổ, đột nhiên nói với Đào Tinh Tinh cô đã kết hôn, cũng thật quá bất ngờ.
“Lần sau đi. Hôm nay em không nói với Đào Tinh Tinh là dẫn anh tới.”
“Được.” Giọng nói Cố Kỳ Nguyên có chút buồn, nhưng cũng không dám yêu cầu thêm.
Ngày hôm nay thuận lợi thuyết phục được Lý Nguyễn khiến anh cảm giác như mình vẫn đang mơ, nói không chừng là Lý Nguyễn còn chưa tỉnh ngủ, là anh gặp may.
Đương nhiên làm người thì không thể cự tuyệt thần may mắn được, cho nên anh quyết định kéo Lý Nguyễn nhanh chóng tới cục dân chính, tốc chiến tốc thắng. Hiện giờ được như ý nguyện cũng không muốn làm Lý Nguyễn khó xử.
Dù sao cũng là hôn nhân được pháp luật bảo vệ, anh danh chính ngôn thuận còn sợ cái gì?
Lý Nguyễn xuống xe cười vẫy vẫy tay, nhìn xe rời khỏi lúc này mới xoay người bước đi.
Đào Tinh Tinh đã chờ sẵn, nhìn thấy Lý Nguyễn tiến vào vội vàng chạy tới.
Hiện tại làm giấy hộ chiếu và visa đều rất đơn giản, Lý Nguyễn nghe lời đề nghị của Cố Kỳ Nguyên, làm luôn một lần. Nghĩ đến Cố Kỳ Nguyên vừa rồi lẩm bẩm linh tinh “làm hộ chiếu đi tuần trăng mật”, cả mặt cô lại nóng bừng.
Kiếp trước nếu không phải cô ngoài ý muốn mang thai, Đỗ Dịch Trạch sẽ không miễn cưỡng đồng ý kết hôn, đêm trước đám cưới cô bị sinh non, thiếu máu cộng thêm trong lòng chứa đầy tâm sự, hôn lễ ngày đó còn chưa khỏe lại, vẻ mặt tiều tụy đến mức son phấn cũng không thể che được, việc đi tuần trăng mật căn bản không ai nhắc tới.
Nghĩ đến lý do Đỗ Dịch Trạch đồng ý kết hôn, khuôn mặt của cô không khỏi buồn bã.
Nếu cô không mang thai thì cô không dám khẳng định mình có thể cùng Đỗ Dịch Trạch kết hôn hay không. Lúc ấy hôn nhân của Mạnh Tử Dịch đã xuất hiện vấn đề, chẳng qua vì thể diện nên không chịu nói ra. Rất nhiều lần cô ta tìm Đỗ Dịch Trạch uống rượu giải sầu, nếu không phải cô mang thai, có lẽ Đỗ Dịch Trạch sẽ không đồng ý.
Nhưng cho dù kết hôn thì thế nào? Cũng chỉ là hai tờ giấy, điều cô muốn không phải là cuộc hôn nhân mà người chồng luôn để tâm tới một người phụ nữ khác. Tiếc thay lúc đó cô quá u mê, cố chấp cho rằng kết hôn chính là thắng lợi cuối cùng. Tim của đàn ông không ở đây, hôn nhân chẳng thể hoàn hảo. Sự kiên trì của cô thậm trí còn làm cho Mạnh Tử Dịch thêm đắc ý.
Nhìn đi, người đàn ông cô tâm tâm niệm niệm, tìm mọi cách để gả cho hắn ta, chỉ cần tôi nhẹ nhàng rơi một giọt nước mắt là có cướp về, căn bản không cần tiêu phí một chút sức lực nào.
So sánh với Mạnh Tử Dịch, đạo hạnh kiếp trước của cô thật sự quá thấp.
Lý Nguyễn nhẹ thở ra, nghĩ đến thần sắc Cố Kỳ Nguyên khó nén mừng rỡ, tâm trạng cũng dần trở nên tốt đẹp.
Ít nhất lần này hai người đều cam tâm tình nguyện và có một khởi đầu tốt đẹp.
Vì được nghỉ buổi trưa nên Lý Nguyễn với Đào Tinh Tinh cùng nhau ăn cơm.
Gọi đồ ăn xong, Đào Tinh Tinh vẫn luôn nhìn chăm chăm Lý Nguyễn. Cô hơi chột dạ, bưng chén trà lên môi che dấu.
Chẳng lẽ cô lộ ra sơ hở gì rồi?
Đào Tinh Tinh không phải người có thể giữ im lặng, ngắm cô trong chốc lát rốt cuộc cũng mở miệng.
“Cái kia, Nguyễn Nguyễn… Chúng ta đã sớm nói qua, nếu tình cảm có tiến triển gì thì sẽ đều nói cho đối phương phải không?”
Đào Tinh Tinh mở lời làm Lý Nguyễn hoảng sợ, đang uống nước liền bị sặc, ho vài lần mới bình tĩnh lại được.
“Ừm, đúng vậy.” Lý Nguyễn tiếp tục bưng chén trà, cơ hồ che khuất đôi mắt của mình, trong lòng bồn chồn lo lắng.
Nên giải thích như thế nào đây? Đào Tinh Tinh làm sao lại phát hiện ra chứ?
“Cái kia, cái kia, tớ có bạn trai.”
Đào Tinh Tinh vì ngượng ngùng nên nói hơi nhỏ. Lý Nguyễn ngẩn người một lúc mới phản ứng lại, hóa ra là Đào Tinh Tinh đang nói cô ấy…
“Cậu có bạn trai?” Lý Nguyễn cảm thấy thực kinh ngạc.
Có phải dạo gần đây cô không quan tâm Đào Tinh Tinh cho nên không phát hiện ra hay không?
Nói xong phần mở đầu, tiếp theo liền dễ dàng nói ra.
Đào Tinh Tinh mặt đỏ bừng, xoắn xít mà nói, “Là chuyện tuần trước… Ai da, tớ cho cậu xem ảnh!”
Nói xong Đào Tinh Tinh lấy di động ra, “Là tớ chụp lén, anh ấy cũng thuộc công ty cậu.”
Lý Nguyễn ghé lại gần, quả nhiên là chụp lén, ảnh có chút mờ, đại khái có thể nhìn thấy được vóc dáng, tây trang cùng giày da cũng không tệ lắm. Hơn nữa nhìn qua có vẻ quen mắt. Lý Nguyễn khẽ nhíu mày, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ ra đã gặp qua người này ở nơi nào.
“Cảm giác có chút quen mắt, tớ không nhớ rõ đã gặp ở đâu. Hoàn Vũ có hơn một ngàn nhân viên, nói không chừng đã từng gặp nhau ở thang máy.”
Lý Nguyễn ngẩng đầu nhìn Đào Tinh Tinh không che dấu được sự ngọt ngào.
Là bạn bè thân thiết, cô có được hạnh phúc thì cũng mong cô ấy tìm được niềm vui. Kiếp trước cô cùng Đào Tinh Tinh xa cách, cô ấy gả cho ai, sống ở đâu cô đều không hay biết. May mà bây giờ cô có hội đền bù.
“Ừ, anh ấy tuy rằng lớn hơn chúng ta mấy tuổi nhưng da mặt lại mỏng, chúng tớ ngày thường đều hẹn hò ở xa để tránh gặp người quen.” Đào Tinh Tinh kể về người yêu luôn mang theo ý cười trên khóe môi.
“Lần sau dẫn người đến cho tớ gặp nha.” Lý Nguyễn thật lòng vì Đào Tinh Tinh mà vui vẻ.
“Nhất định rồi. Chỉ là hiện giờ bọn tớ mới bắt đầu, anh ấy nói tuổi cũng không nhỏ nữa, tình yêu làm tiền đề cho hôn nhân sau này, đừng nên vội cho người khác biết.” Đào Tinh Tinh cầm di động của mình nhìn lại, “Tớ vẫn đang gạt ba mẹ đây.”
Lý Nguyễn nghĩ đến cô cùng Cố Kỳ Nguyên cũng đang gạt người khác, âm thầm đồng cảm với cách làm của đối phương.
Tuổi trẻ yêu đương thì hận không thể cho cả thiên hạ biết. Trưởng thành rồi suy nghĩ cũng chín chắn hơn, đối với tình yêu cùng hôn nhân càng thêm thận trọng. Hơn nữa Đào Tinh Tinh làm việc ở ngân hàng ngay bên cạnh Hoàn Vũ, nhân viên hai bên công ty thường xuyên gặp gỡ tại nhà ăn, hiện giờ nếu để đồng nghiệp biết mà về sau yêu đương không thành, gặp lại cũng sẽ khó xử.
“Được, chờ các cậu ổn định nhớ ra mắt đấy nhé.”
Đào Tinh Tinh tính cách đơn thuần, từ trước đến nay đều là người sảng khoái, hiện giờ nói chuyện yêu đương quả nhiên thay đổi, cười cười giống cô gái nhỏ dễ đỏ mặt.
Có người thích thiên kiều bá mị, cũng có người thích thanh đạm, cho dù có là cỏ đuôi chó ven đường cũng sẽ có người chú ý. Rau xanh củ cải mỗi người một sở thích, hắn không yêu không phải do mình không tốt, mà là không đúng người.
Ví dụ như Đỗ Dịch Trạch đối với cô.
Lý Nguyễn từng yêu một lần cũng từng chết một lần. Cô đã sớm hiểu rõ tình yêu không thể cưỡng cầu, chỉ hy vọng một đời này, cô với Đào Tinh Tinh đều có thể mạnh khỏe, không phải đau lòng vì tình yêu.
Lý Nguyễn nghỉ trưa xong thì trở về công ty, đến văn phòng thấy Tiểu Đặng đang cầm điện thoại thần bí nói gì đó. Cô mơ hồ nghe được cái gì mà “Phó tổng giám đốc”, cảm thấy kỳ quái đành chờ Tiểu Đặng cúp điện thoại rồi nghe tin tức.
“Lý Nguyễn, nhanh lên nào, nói cho cô biết tin lớn! Thư ký tổng giám đốc vừa truyền tin đến, có lẽ lát nữa phòng nhân sự sẽ công bố!”
“Tin gì vậy?” Lý Nguyễn vừa cởi áo khoác vừa cười nhìn về phía Tiểu Đặng đang lải nhải bên cạnh.
“Hoàn Thừa của chúng ta có thêm một phó tổng giám đốc!”
~ Hết chương 28 ~