Nghe thấy Đoàn Như Nhã nhắc tới món thịt kho tàu, Cố Kỳ Nguyên nhếch khóe môi, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng. Đó là đồ ăn bữa tối hôm trước còn dư lại, anh muốn gói lại mang tới nhà ăn công ty. Lúc ấy Lý Nguyễn còn có chút ngượng ngùng, sợ tay nghề của mình bị đồng nghiệp chê bai mặc dù họ chẳng biết mấy món này do ai làm.
Cố Kỳ Nguyên cảm thấy Lý Nguyễn buồn lo vô cớ*, anh sao có thể đành lòng mà chia đồ ăn cho người khác được? Nếu chỉ có mình anh ăn thì tất nhiên sẽ chẳng có ai chê bai tài nấu ăn của Lý Nguyễn.
*Buồn lo vô cớ (杞人忧天): lo lắng một chuyện không xảy ra.
Đoàn Như Nhã nhìn thấy vẻ mặt của Cố Kỳ Nguyên, cho rằng anh nhắc đến đồ ăn thì tâm trạng sẽ tốt, liền âm thầm cao hứng.
Chỉ có Lộ Trình nhìn về phía Cố Kỳ Nguyên với ánh mắt khó hiểu.
Người khác có lẽ không biết nhưng riêng cậu ta là người rõ ràng nhất. Mẹ Cố tay nghề nấu ăn thực sự không đáng bàn tới, Cố Kỳ Nguyên thậm chí không dám ăn đồ bà nấu. Cậu ta ở trong căn hộ bên cạnh công ty, hơn thế nữa còn cho một cô gái thuê chung nhà.
Chẳng lẽ cậu ta nhầm lẫn một lần, liền tìm được một người tay nghề cấp bậc đầu bếp khách sạn năm sao cho Cố Kỳ Nguyên? Lộ Trình nhớ tới lúc ký hợp đồng, nhìn ảnh cô gái trong chứng minh thư hình như không phải một mỹ nhân, nhưng mà ảnh chứng minh thư xấu cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Lộ Trình vô cùng tò mò với cô gái tên Lý Nguyễn kia. Rốt cuộc cô nàng ấy chinh phục Cố Kỳ Nguyên bằng sắc đẹp hay bằng khả năng nấu nướng vậy?
Hôm nay Cố Kỳ Nguyên tâm trạng có vẻ không tốt, có lẽ cậu lại nhớ tới đồ ăn Lý Nguyễn nấu, dù hương vị chưa được tốt nhưng khi ăn vào cảm giác vô cùng ấm áp. Không giống hiện tại, đồ ăn tuy rằng ngon nhưng anh vẫn thấy đáy lòng trống trải.
Tối nay là lần đầu tiên Cố Kỳ Nguyên để Lý Nguyễn ở nhà một mình kể từ khi hai người bắt đầu ở chung nhà.
Nghĩ đến đây, Cố Kỳ Nguyên chẳng còn chút hứng thú, đặt chén rượu xuống bàn, đứng lên, “Không còn sớm nữa, tôi phải về nhà rồi.”
Đoàn Như Nhã sửng sốt, cũng vội vàng để chén rượu xuống, đứng dậy cười, “Cậu sắp phải xuất ngoại, đồ dùng cần chuẩn bị chắc không ít, không giữ cậu lại nữa, chúng ta hôm nay dừng ở đây thôi.”
“Hả, mới ăn được một chút thôi mà?” Thôi Tử Nhu đứng dậy muốn kéo Cố Kỳ Nguyên ngồi xuống.
“Đại Ngưu!” Đoàn Như Nhã vội vàng ngắt lời Thôi Tử Nhu, “Cậu và Lộ Trình tiếp tục ăn đi, mình tiễn Kỳ Nguyên về.”
Lộ Trình giơ chén rượu lên hướng Cố Kỳ Nguyên và Đoàn Nhã Như, cười gật đầu, “Được, mình cùng Đại Ngưu vẫn chưa ăn no đâu.”
Thôi Tử Nhu còn muốn nói gì đó nhưng bị Lộ Trình kéo đi uống rượu, “Nào Đại Ngưu, chúng ta uống thêm vài chén nữa.”
Lúc này Đoàn Như Nhã mới quay đầu nhìn về phía Cố Kỳ Nguyên, “Cậu uống rượu không thể lái xe, để mình đưa cậu về.”
Cố Kỳ Nguyên gật đầu, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Ngồi vào trong xe, Cố Kỳ Nguyên nói địa chỉ cho Đoàn Như Nhã.
Đoàn Như Nhã tuy rằng vô cùng cao hứng nhưng trên mặt lại biểu hiện hết sức bình tĩnh. Cô ta biết Cố Kỳ Nguyên ở gần công ty nhưng không biết địa chỉ cụ thể. Lộ Trình đã từng tới nhà Cố Kỳ Nguyên, tuy nhiên cô ta không muốn hỏi vì bình thường quan hệ giữa cô ta và anh rất xa lạ. Lộ Trình và Cố Kỳ Nguyên vô cùng quen thuộc nhưng hiện tại cô ta và anh cùng làm việc trong một bộ phận ở công ty, có lẽ sẽ càng ngày càng thân thiết hơn.
Dọc đường đi Cố Kỳ Nguyên rất an tĩnh, Đoàn Như Nhã biết anh vốn không phải người thích nói nhiều. Vì để tỏ vẻ chính mình không gây ồn ào, cô ta cũng không mở miệng nói chuyện, bật radio lên tránh cho bầu không khí quá im lặng dẫn tới xấu hổ.
Đây là lần đầu Đoàn Như Nhã có cơ hội ở riêng với Cố Kỳ Nguyên, cô ta cố gắng lái xe thật chậm, lòng chỉ mong xe chạy vĩnh viễn không bao giờ dừng lại.
Lúc gần tới nơi, Đoàn Như Nhã làm như vô tình hỏi thăm, “Mình không ngờ cậu lại ở gần công ty như vậy, mỗi ngày đi làm rất tiện!”
“Ừ.” Cố Kỳ Nguyên nhìn ra ngoài cửa xe, khẽ trả lời.
“Chỗ mình ở cách đây rất xa, mỗi ngày đi làm thật bất tiện. Nhà cậu còn phòng nào trống không? Nếu còn để mình thuê đi?” Đoàn Như Nhã nửa đùa nửa thật nói.
“Không còn phòng trống.” Giọng nói Cố Kỳ Nguyên bình thản, không nghe ra được là đang lấy cớ cự tuyệt hay thực sự không còn phòng nào trống.
“Ha ha, mình nói giỡn thôi, cậu đương nhiên sẽ ở cùng với người nhà, chắc chắn không thể cho mình thuê được.” Đoàn Như Nhã cười cười, đáy lòng có chút thất vọng.
Xe chạy tới cổng tiểu khu, Cố Kỳ Nguyên liền mở miệng, “Dừng xe ở đây đi.”
“Đừng ngại, mình lái xe đưa cậu tới dưới lầu.” Đoàn Như Nhã đánh tay lái định rẽ vào cổng, Cố Kỳ Nguyên đã tháo dây an toàn.
“Mở cửa đi.”
Đoàn Như Nhã cắn cắn khóe môi, ý cười gần như biến mất, ánh mắt dõi theo đồng hồ trên ô tô, mới bảy rưỡi tối.
Suốt dọc đường cô ta luôn hy vọng Cố Kỳ Nguyên sẽ mời mình lên nhà uống tách trà. Kết quả, chỉ là mong muốn xa vời…
Đoàn Như Nhã âm thầm thở dài nhưng cũng hiểu được, Cố Kỳ Nguyên không phải người hay nói lời khách khí. Cô ta nhếch môi, nét cười lại xuất hiện trên gương mặt.
“Thôi được rồi, mình dừng xe ở đây để cậu xuống nha.”
Cố Kỳ Nguyên xuống xe, lễ phép nói, “Cảm ơn, hẹn gặp lại.” Sau đó xoay người rời khỏi.
Đoàn Như Nhã ngồi trong xe, nhìn bóng dáng Cố Kỳ Nguyên càng ngày càng xa, trong lòng có chút ủ rũ.
Cô thích thầm Cố Kỷ Nguyên đã lâu, đến năm lớp 11 vì cậu đi du học mà cố chôn chặt đoạn tình cảm này dưới đáy lòng. Tới lúc vô tình gặp lại ở công ty, tim đập rộn ràng, tình cảm kìm nén bao năm lại trỗi dậy.
Đoàn Như Nhã nghĩ, đó có lẽ là hai chữ duyên phận. Thời điểm khai giảng năm lớp 11, cô ta vô cùng đau lòng, nghĩ rằng cả đời này hai người cũng không có cơ hội gặp lại nữa. Vậy mà đến cuối cùng, bọn họ vẫn gặp được nhau.
Năm đó cô ta còn quá trẻ, không biết được tình yêu phải do chính mình chủ động nắm lấy, hiện tại cô ta không muốn lại bỏ lỡ. Hối hận một lần là đủ, cô ta không muốn mình phải tiếc nuối cả đời. Nếu Cố Kỳ Nguyên đã không chủ động, vậy thì cô ta sẽ chủ động.
Biết được Lộ Trình, Thôi Tử Nhu và Cố Kỳ Nguyên vẫn giữ liên lạc, Đoàn Như Nhã lập tức liên hệ với hai người bọn họ. Vì vậy thuận lợi biết được thời gian làm việc của công ty, cô ta liền hẹn Cố Kỳ Nguyên đúng thời điểm tan ca.
Lộ Trình và Thôi Tử Nhu nhanh chóng nhìn ra ý đồ của cô ta, đúng lúc gặp Cố Kỳ Nguyên, lại giống như trước đây chuyện gì cũng không biết.
Là mình quá kín đáo, hay Cố Kỳ Nguyên quá thật thà.
Có thể do quá chất phác cho nên chưa có cô gái nào được anh đặt trong lòng!
Đoàn Như Nhã khởi động xe, trong lòng như được tiếp thêm động lực.
Ít nhất trong thời gian vừa qua, cô ta là cô gái tiếp xúc nhiều nhất với Cố Kỳ Nguyên? Thiên thời địa lợi nhân hòa*, Đoàn Như Nhã cô tin rằng, quan hệ giữa bọn họ sẽ còn tiến xa hơn nữa!
*Thiên thời địa lợi nhân hòa (天时地利人和): điều kiện thuận lợi để làm việc.
Cố Kỳ Nguyên về đến nhà, phòng bếp vẫn còn sáng đèn. Nghe thấy tiếng mở cửa, Lý Nguyễn từ trong bếp đi ra, cười chào hỏi, “Đã về rồi đấy hả? Tôi làm bánh ngọt, có muốn nếm thử không?”
Cố Kỳ Nguyên nhìn thấy Lý Nguyễn, nét mặt hơi giãn ra, gương mặt vốn trầm tĩnh dần trở nên sinh động.
“Không có lò nướng, cậu làm như thế nào vậy?”
“Đương nhiên là dùng nồi cơm điện.” Lý Nguyễn liếc Cố Kỳ Nguyên, “Tôi giỏi không?”
Cố Kỳ Nguyên thấy cô giương cằm đắc ý, nhịn không được hơi nhếch khóe môi, “Có muốn mua một chiếc lò nướng không?”
“Mua lò nướng? Hay là thôi đi….” Lý Nguyễn thật ra có chút động tâm.
Khoảng thời gian này cô cảm thấy rất có hứng thú với việc nấu nướng, mà công việc ở công ty lại nhàn rỗi, lúc không có việc gì làm cô sẽ nghiên cứu vài cuốn sách dạy nấu ăn. Thỉnh thoảng cũng sẽ tìm hiểu cách làm một số loại bánh mì, bánh ngọt.
Cố Kỳ Nguyên nâng tay nhìn đồng hồ, sau đó tiến lại chỗ Lý Nguyễn muốn nhanh chóng cởi tạp dề của cô xuống.
“Bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta tới trung tâm thương mại mua lò nướng về, mai cậu làm bánh cho tôi là được.”
“Này, để tôi tự cởi.” Lý Nguyễn đẩy Cố Kỳ Nguyên ra.
Cố Kỳ Nguyên mỉm cười, cũng không có hành động gì nữa.
Lý Nguyễn cởi tạp dề và găng tay ra sau đó lấy bánh ngọt đã làm xong đặt sang một bên. Cuối cùng cô vào phòng thay một bộ quần áo khác, lúc xỏ giày còn lẩm bẩm, “Thật sự đi mua hả?”
Cố Kỳ Nguyên đã sớm xỏ xong giày, khoanh tay đứng cạnh tủ giày, liếc nhìn Lý Nguyễn.
“Thật tốt quá, sau này không cần ra ngoài mua bánh nữa.”
Lý Nguyễn bật cười, ngẩng đầu liếc Cố Kỳ Nguyên, “Chỉ biết ăn!”
Thang máy nhanh chóng xuống tầng một, Cố Kỳ Nguyên kéo Lý Nguyễn ra ngoài.
“Xe của cậu đâu rồi?”
“Lúc nãy cùng bạn uống chút rượu, xe vẫn còn để ở nhà hàng, ngày mai tan ca sẽ lái về, bây giờ chúng ta bắt taxi đi.” Cố Kỳ Nguyên quay đầu nhìn Lý Nguyễn, thuận thế nắm lấy bàn tay của cô, chặt chẽ bao bọc trong lòng bàn tay mình.
Lý Nguyễn ngẩn ra, quay sang nhìn sườn mặt điềm tĩnh của Cố Kỳ Nguyên, cắn cắn môi, nhẹ nhàng tránh né.
Cố Kỳ Nguyên nắm thật chặt, mắt nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ nghiêm túc.
Lý Nguyễn cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, cảm thấy trên mặt nóng lên. Cô rất muốn đưa tay lên sờ ngực, trái tim dường như đập hơi nhanh, nhưng cuối cùng vẫn không dám kiểm tra.
Nắm tay với Cố Kỳ Nguyên, cảm giác có chút kỳ lạ…
Lý Nguyễn còn chưa suy nghĩ xong, hai người đã đi tới cổng tiểu khu, Cố Kỳ Nguyên điềm nhiên buông tay Lý Nguyễn, đưa tay vẫy một chiếc taxi.
Lý Nguyễn yên lặng ngồi vào ghế sau.
Cố Kỳ Nguyên xoay người lên phía trước nói địa chỉ với tài xế, “Trung tâm thương mại XX.”
Giọng nói của anh lạnh nhạt hơn vài phần so với bình thường, Cố Kỳ Nguyên nhìn ra ngoài của xe, chậm rãi thở ra một hơi.
Anh không dám nhìn Lý Nguyễn, sợ nhìn thấy ánh mắt tức giận hoặc vẻ mặt ghét bỏ của cô. Nhưng vừa nãy, hình như cô ấy cũng không quá chán ghét?
Cố Kỳ Nguyên cảm thấy lỗ tai có chút nóng, lập tức hạ cửa kính xe xuống. Gió xuân nhẹ nhàng lướt qua mang theo cảm giác mát lạnh, vậy mà anh lại cảm thấy tận sâu tâm hồn tràn ngập ấm áp.
~ Hết chương 21 ~