Sau khi rời khỏi Ngưng Tuyết cung, Tần An báo lại nói là Lãnh Cô Vân hẹn gặp Âu
Dương Trì ở Hoàng thành Tây giao, hai người không mang theo thị vệ, hẳn
là có chuyện bí mật muốn trao đổi. Hắn vội đến Ngự thư phòng ra lệnh cho Hoa Quỳnh mang theo ba ám vệ đến Tây Giao thăm dò nhưng không được đánh rắn động cỏ. Còn hắn, cả đêm trắng trong Ngự thư phòng chờ tin tức,
nghĩ xem nước cờ tiếp theo nên đi thế nào…
Canh ba,
Tần An cầm mật tín Hoa Quỳnh báo về nói là Lãnh Cô Vân hẹn Âu Dương Trì
trong một khách điếm ở ngoại ô, vì sợ kinh động hai người đó nên bọn họ
không dám đi tới gần nhưng đã nghe trộm được rằng Lãnh Cô Vân đã đưa cho Âu Dương Trì số tiền lớn để Âu Dương Trì chiêu binh mãi mã ở Hoa Đông…
Hoa Đông
cách xa hoàng thành, vùng đất rộng lớn nhưng hoang vu, dân cư thưa thớt, địa hình hiểm trở, là chỗ tốt để ẩn thân. Đừng nói là chiêu bộ binh
lính, cho dù là trăm vạn quân của Thiên triều trốn ở đó cũng sẽ chẳng để lộ ra chút phong thanh. Hắn nhìn bức mật tín này thì không khỏi cười
lạnh. Quả nhiên là Lãnh Cô Vân, mỗi bước đi đều ổn trọng như thế…
Tần An nhìn khuôn mặt hắn, có chút lo lắng nắm chặt phất trần trong tay, bước lên nhỏ giọng nói:
- Hoàng Thượng, chuyện Âu Dương Thừa tướng, người xem…?
- Âu Dương Trì túc trí đa mưu nhưng còn xa mới bằng được Lãnh Cô Vân. Nhưng
lãnh Cô Vân dám đem số tiền lớn như vậy cho lão hồ li kia thì có thể
thấy được lão hồ li đó đã lấy được lòng tin của hắn…
Lãnh Cô Vân bản tính đa nghi trời sinh, quyết không thể dễ dàng tin tưởng một
người. Nhưng giờ lại có hành động này thì chắc chắn là Âu Dương Trì đã
làm chuyện gì đó khiến hắn thỏa mãn mà không hề nghi ngờ nữa…
Tần An nghe nói vậy thì hiển nhiên là có phần hoảng loạn, thần sắc khẩn trương nói:
- Hoàng thượng anh minh, xem ra thừa tướng đại nhân đã chẳng bận tâm đến tính mạng của Hoàng hậu và Chiêu dung nương nương nữa rồi
- Hoàng hậu mười năm cũng chẳng có gì, Âu Dương Hồng Ngọc ba năm cũng không
động tĩnh, theo trẫm thấy, hắn hoặc là tự cảm thấy có gì đó khác lạ hoặc là Lãnh Cô Vân nói bóng gió khiến tâm tư hắn dao động nên mới rơi vào
bẫy của Lãnh Cô Vân…
Hắn cười lạnh, cầm bức mật tín trong tay ném vào lò lửa rồi nhìn nó dần dần bị đốt cháy, khoanh tay nói:
- Trẫm chờ hắn buông tha vị trí quốc trượng đã mười năm, không ngờ trẫm còn chưa sốt ruột thì hắn đã khó nhẫn nại được…
Mười năm,
lúc hắn 16 tuổi lấy Hoàng hậu trong lòng hắn đã muốn phế bỏ thế lực Âu
Dương thị. Vì ván cờ này, trong mười năm hắn đã hy sinh Mộc thị, biếm
Như Nguyệt vào lãnh cung, lấy Âu Dương Hồng Ngọc làm chiêu dung, lại đem Mộ Từ, Thượng Quan Uyển Nhi vào trong cung. Mười năm, cuối cùng hắn đã
sắp đạt được ý nguyện…
Sáng sớm,
Hoa Quỳnh một thân y phục dạ hành về cung, vào Ngự thư phòng bẩm báo
việc đêm qua. Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, Âu Dương Trì quyết
tâm làm phản, nguyên nhân là vì Lãnh Cô Vân giật dây lợi dụng, sau đó
hai người ở trong khách sạn lập bản “Đầu danh trạng”, nếu kẻ nào làm
trái với ước định ban đầu thì giết không tha.
Khi hắn
nghe tin này thì không khỏi cười lớn. Lãnh Cô Vân quả đúng là kiêu hùng, hắn biết Âu Dương Trì là kẻ gian ngoan, trí mưu không đủ lại không chấp nhận chịu thiệt, muốn người như thế không phản bội mình thì duy nhất là phong bế mọi đường lui của hắn. Từ nay về sau, hai bọn họ là người cùng chung một chiếc thuyền, muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết. Chỉ
có như vậy thì bọn họ mới có thể hợp lực với nhau mà Lãnh Cô Vân cũng
mới bằng lòng đem khoản tiền lớn đặt lên người Âu Dương Trì…
Hoa Quỳnh thấy hắn cười lớn thì ôm quyền nói:
- Việc này không như Hoàng thượng sở liệu, vậy tiếp theo nên làm như thế nào?
- Bước tiếp theo?
Mày kiếm
hắn hơi nhíu lại, vẫn lạnh lùng cười. Lãnh Cô Vân đổ tiền vào thần tử mà hắn không muốn. Âu Dương Trì cả đời sống an nhàn sung sướng, cho dù có
đọc đủ thứ binh pháp thì cũng có năng lực gì? Nhiều năm như vậy hắn
không hề phát hiện, vì sao Ngự Hạo Hiên phải đem con của Mộ Thiết Vân và con của hắn cùng sắc phong làm Hộ quốc tướng quân…
- Đầu tiên của án binh bất động đi… trẫm thích phẩm trà, thích chơi cờ…
Chơi cờ thú vị không phải là vì thế cờ mà là vì vị trí đặt bàn cờ. Nếu bàn cờ này
là toàn bộ hoàng cung thì quân cờ không thể tự do tung hoành nhưng nếu
bàn cờ này là toàn bộ thiên hạ thì thế cục đương nhiên không thể đồng
nhất…
Hoa Quỳnh
nghe xong, không khỏi gật đầu cười sau đó ôm quyền lui ra. Tần An dẫn
hai thị nữ vào sửa sang triều phục cho hắn để lâm triều.
Sau khi tan triều, hắn lại trở về Ngự thư phòng xử lý chính vụ. Mấy ngày qua vì
chuyện của Minh Nguyệt mà hắn đã bỏ mặc nhiều chuyện chính vụ. Lúc đó
hắn cũng xử lý một số chuyện khẩn cấp, còn những chuyện có thể kéo dài
hắn cũng bỏ mặc. Tần An bưng đồ ăn sáng đi vào đại điện, đang thấy hắn
phê duyệt tấu chương thì hơi bước lên nói:
- Hoàng thượng, đồ ăn sáng đã xong rồi, người dùng bữa đi, long thể quan trọng hơn…
Hắn lơ
đễnh, buông tấu chương sang một bên rồi lại liếc thấy tấu chương của Mộ
Thiết Vân dâng đến thì không khỏi buông bút. Tuy biết Minh Nguyệt và Mộ
thị nhưng khi nhìn đến Mộ thị hắn lại vẫn nhớ về Minh Nguyệt.
Tần An dường như nhìn ra tâm tư của hắn, đem đồ ăn đặt lên bàn cười nói:
- Hoàng thượng nhớ Đức phi nương nương cũng nên dùng bữa trước đi, nếu không,
nô tài hầu hạ Hoàng thượng không tốt, Đức phi nương nương biết sợ là sẽ
làm khó nô tài.
Hắn nhẹ
giọng cười, không nghĩ tới, khi hắn nhớ Minh Nguyệt lại rõ ràng đến mức
người bên ngoài đều có thể nhìn ra. Hắn không biết khi hắn nhớ Minh
Nguyệt thì sẽ có biểu tình gì khiến bọn họ vừa nhìn đã biết mình nhớ đến nàng. Nhưng hắn biết, mỗi lần nhớ đến nàng, hắn đều thấy lòng đầy lo
lắng, chỉ muốn ngay lập tức đến bên nàng.
Tần An thấy hắn cười mà không đáp, trong lòng cũng hiểu được tất nhiên là đoán đúng tám chín phần. Vì thế, hắn lặng lẽ rời khỏi Thượng thư điện, nhưng ra
ngoài được một lát thì lại bất ngờ đi vào nói với hắn:
- Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương và Chiêu dung nương nương cầu kiến, hình như là có chuyện…
Hắn nhíu mày, phiền chán đẩy đồ ăn sang một bên, lạnh lùng nói:
- Tuyên vào.
Sau đó lại mở tấu chương ra phê duyệt.
Tần An thấy hắn tức giận, cũng vội lui ra ngoài, không lâu sau, Hoàng hậu và Âu
Dương Hồng Ngọc bước vào, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì có hơi
sợ hãi, nhất là Hoàng hậu, ngay cả thỉnh an cũng có chút run run…
- Nô tì tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc …
Sau khi
Hoàng hậu thỉnh an xong, Âu Dương Hồng Ngọc cẩn thận đỡ nàng dậy rồi
thấy hắn không hỏi mà vẫn chỉ cúi đầu phê duyệt tấu chương thì khẽ cắn
môi dưới, kéo tay áo Hoàng hậu rồi nhỏ giọng nói:
- Hoàng Thượng, nô tì có việc bẩm báo …
Hắn nhíu
mày kiếm, không đủ kiên nhẫn mà phê duyệt nốt bản sớ kia, lên tiếng bảo
nàng bẩm báo. Nhưng Âu Dương Hồng Ngọc lại như không dám nói, hai người
đứng đó vô cùng khiếp sợ. Hắn không hiểu gì nhưng trong lòng cảm giác
như có chuyện. Dù sao, bình thường Âu Dương Hồng Ngọc bình tĩnh trí tuệ
mà lại khó xử như thế, hắn buông bút, nhìn Âu Dương Hồng Ngọc lạnh lùng
nói:
- Vì sao Tử Thần đột nhiên ngập ngừng ấp úng như thế?
Âu Dương
Hồng Ngọc bị hắn hỏi thì tay không khỏi run lên, hắn nhíu mày kiếm, đột
nhiên có dự cảm không lành, vừa định hỏi thì đã thấy Âu Dương Hồng Ngọc
kích động kéo Hoàng hậu quỳ xuống trước mặt hắn sau đó ý bảo Hoàng hậu
bẩm báo.
Sự kiên nhẫn của hắn bị mất hết, hắn nhíu mắt, Hoàng hậu cúi đầu, nắm chặt khăn lụa, chẳng hề để ý nói:
- Hoàng thượng dung bẩm, canh ba đêm qua, hậu cung có thích khách, Đức phi bị thương nhẹ…
Nghe đến
tin Minh Nguyệt bị thương thì hắn cảm giác mình không thở được, vội đứng dậy. Hoàng hậu thấy sắc mặt xanh mét của hắn thì sợ hãi nói:
- Hoàng thượng, Mộ Tuyết chỉ bị thương nhẹ, cùng lắm bôi thuốc là khỏi
- Câm mồm
Hắn giận dữ vô cùng, đem toàn bộ tấu sớ ném về phía Hoàng hậu, mà sau đó, Âu Dương
Hồng Ngọc sợ hãi trợn tròn mắt rồi vội kêu lên một tiếng cẩn thận, sau
đó không hề do dự lấy thân mình che cho Hoàng hậu. Mấy bản tấu sớ đó ném thằng vào thân thể yêu kiều của nàng.
Hắn thở
mạnh, nhìn bộ dạng thất kinh của Hoàng hậu vẫn còn chưa kịp hoàn hồn,
ngực trái hắn đau đớn vô cùng, không thể khống chế. Hắn không để ý đến
thương thế của Âu Dương Hồng Ngọc và sự hoảng sợ của Hoàng hậu, đẩy bàn
chạy ra ngoài…
Nàng bị
thương mà hắn lại không hề hay biết, hoàng cung này chẳng ai nói cho
hắn. Minh Nguyệt của hắn bị thích khách tập kích, còn bị thương…
Trên xe,
gió lạnh như băng thổi tung trướng vàng, còn hắn nắm chặt tay, hung hăng đánh lên chiếc ghế, trong lòng hỗn loạn vô cùng, không thể suy nghĩ
thấu đáo. Sao nàng lại có thể bị thích khách tập kích? Ai phái tới, vì
cái gì? Vì sao trong hậu cung nhiều tần phi như vậy mà lại chỉ tới tìm
nàng. Thượng Quan Uyển Nhi sao? Nàng còn không có lá gan đó, nếu không
ba năm nay đã chẳng làm gì được Âu Dương Hồng Ngọc. Mà Hoàng hậu và Âu
Dương Hồng Ngọc cũng sẽ không, các nàng không thể làm Thái hậu mất mặt.
Mộ Từ xinh đẹp như lại ngu ngốc. Như vậy, còn ai vào đây….
Gió lạnh
như băng, mưa phùn nhè nhẹ khiến hắn dần thanh tỉnh nhưng ngực vẫn phập
phồng. Nhưng khi bình tĩnh lại thì hắn cảm thấy chuyện này có nhiều điểm kì quái:
- Hoàng thượng, đã đến Ngưng Tuyết cung…
Tiếng Tần
An cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của hắn khiến hắn giật mình. Sau đó, khi Tần An vén màn xe lên hắn mới phát hiện là đã tới trước cửa điện
Minh Nguyệt rồi. Có lẽ là vì quá nhớ nàng, có lẽ tin nàng bị thương
khiến hắn hoảng hốt, cho nên, khi bước xuống xe liễn, nhìn ba chữ Ngưng
Tuyết cung màu vàng này thì ngực thoáng đau. Hắn vội vã đi vào trong
điện…
Trong đại
điện cung nữ thấy hắn vội vàng đến thì sợ hãi, hoảng hốt quỳ xuống. Hắn
cũng chẳng dừng lại, vội đi vào trong, định đẩy cửa phòng ngủ thì lại
nghe được giọng nói mềm nhẹ:
- Hôm qua mưa gió, hoa đầy lầu tây…
Lòng hơi run lên, đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn bóng dáng tô khiết của nàng đứng trước cửa sổ, hắn hơi thở dốc nói:
- Hôm qua mưa gió, hoa đầy lầu tây… Ái phi ám chỉ điều gì?
Nói xong, hắn bước vào phòng ngủ, mạnh mẽ đóng cửa lại.
Nàng quay
đầu, ánh mắt khi nhìn thấy là hắn thì có hơi khiếp sợ. Lúc này hắn mới
phát giác long bào của mình đã thấm ướt, giầy cũng dính toàn nước bùn,
có lẽ là vừa nãy quá vội vã…
- Sao Hoàng thượng lại đến đây…
Giọng nói
của nàng cực nhẹ, ánh mắt tiếp xúc với ánh mắt hắn thì có thoáng qua một tia chột dạ. Hắn lạnh lùng nhìn nàng, thoáng chốc hiểu ra được điều gì
đó, sự phẫn nộ trong lòng càng sâu. Nàng lại dám lén lút làm thương tổn
bản thân để chơi trò khổ nhục kế…
Cười lạnh, trái tim băng giá, hắn nhìn thân thể yêu kiều của nàng, khẽ nói:
- Trẫm không thể tới sao?
Sau đó hắn
tiến lên, tới gần nàng, mạnh mẽ giữ cằm nàng, để nàng nhìn vào mắt hắn,
khi nhìn đôi mắt trong suốt mang theo sự đau thương của nàng thì hắn vừa yêu vừa hận, yêu khiến cho hắn đau lòng vì nàng, hận khiến cho hắn muốn giết nàng.
Tay mang
theo sự giận dữ luồn sâu trong mái tóc nàng, cảm giác ngón tay lạnh như
băng từ từ ấm áp. Khi nàng trợn to mắt, đau đớn rên lên thì hắn nhẹ hôn
môi nàng, mạnh mẽ đòi lấy hương thơm…
Nàng lại
dám tự đối xử với mình như vậy, lòng hắn đầy chua xót. Hắn yêu thương
nàng như vậy, sợ bản thân khiến nàng phải chịu nửa điểm thương tổn nhưng nàng lại đem sự cẩn thận của hắn như một trò đùa. Dùng cách này để đùa
cợt. Vì sao? Vì sao nàng không dừng kế hoạch của nàng lại, ở bên hắn,
chờ hắn trừ bỏ những người nàng muốn trừ bỏ. Nghĩ nàng đối xử tốt với
Như Nguyệt đến mức độ có thể tự tổn thương chính mình thì hắn không khỏi càng hôn nàng mạnh mẽ hơn, cho đến khi nàng không thể thở tiếp được…
Có lẽ nàng
cảm giác được sự hận thù, buồn bực của hắn, thân thể nàng bắt đầu giãy
dụa, mà hắn, một khắc khi nàng giãy dụa thì hắn ôm chặt eo nàng, giam
cầm nàng, sau đó oán hận mà khi dễ nàng…
- Ưm…ưm…
Nàng bắt
đầu kinh hoàng, không ngừng đánh lên ngực hắn, hai tay run rẩy nhéo nhéo xiêm y hắn. Khi nàng thở dốc, hoàn toàn xụi lơ trong lòng hắn, nhưng
nàng lại liều lĩnh lui về phía sau. Còn hắn, khi nàng muốn chạy trốn thì áp nàng vào cột đá, đem lửa giận đó, một quyền phát tiết lên cột đá…
Hồi lâu
sau, cuối cùng hắn cũng buông nàng ra, thở dốc trầm trọng, ánh mắt nhìn
thẳng vào đôi mắt sợ hãi của nàng, trong lòng lại đau đớn và không đành
lòng. Hắn nhận ra sự hung ác của mình, tim run lên, tay chậm rãi rời
khỏi mái tóc nàng, nhưng bất luận hắn nhẹ nhàng thế nào thì cây trâm
bạch ngọc đó cũng rơi xuống đất, tứ phân ngũ liệt, mà tóc nàng cũng xõa
xuống đen nhánh…
- Đau không?
Hắn nhìn nước mắt trong mắt nàng, cảm thấy vô cùng đau lòng, hắn không muốn tổn thương nàng nhưng khi nãy…
Nàng nhìn
hắn, như là cố gắng khắc chế sự sợ hãi của mình, nhưng bất luận khắc chế thế nào cũng không thể khôi phục sự bình tĩnh khi trước. Hắn nhìn nàng
sợ hãi gật đầu…
Hắn biết nàng đau, nàng vươn tay nhẹ vuốt tóc mai, hắn ôn nhu sợ làm đau nàng rồi dịu dàng nói với nàng:
- Trẫm cũng đau…
Sau đó, khi hắn nhân lúc nàng không để ý, ôm chặt nàng vào lòng, bất kể nàng la
lên, ôm chặt eo nàng, hít sâu mùi hương lành lạnh trên người nàng.
Nàng cũng không phải là nữ tử đầu tiên nói hắn tuấn mỹ nhưng lại là nữ tử đầu tiên nói những lời này khiến hắn động tâm…
Nàng nhẹ
vuốt ve khuôn mặt hắn, ánh mắt trong suốt mang theo sự si mê. Sự si mê
này hắn đã từng thấy trong mắt vô số nữ nhân khác nhưng chỉ riêng lần
này hắn lại bị rung động, ngay cả tim cũng run rẩy.
- Hoàng thượng thật đẹp…
Lúc nàng
nói những lời này không chút giả dối, ngón tay tinh tế mơn trớn khuôn
mặt lạnh băng của hắn như là từng bước từng bước chấp nhận hắn bước vào
sinh mệnh của nàng. Ánh mắt nàng nhìn hắn khiến hắn không thể tự kiềm
chế nhưng hắn cũng không dám nhìn thẳng
Hắn không
dám nói sợ làm cắt ngang sự chuyên chú của nàng. Ngón tay nàng dần trượt xuống, cuối cùng dừng lại ở bên môi hắn. Nàng nhìn môi hắn, khi hơi thở hắn hỗn loạn thì nàng lại nhắm mắt, tới gần hắn, dùng đôi môi hồng ấm
áp của nàng dán lên môi hắn. Nhưng khi hắn vừa bối rối run lên thì nàng
lại rời đi…
Lần đầu
tiên khi đối mặt với một nữ nhân hắn đánh mất quyền chủ động và sự đúng
mực. Tựa như mỗi lần gặp nàng, sự trấn định trong quá khứ đều biến mất
ngay trong tức khắc. Rồi sau đó, hắn chỉ như một thiếu niên chưa từng
trải đời, bối rối không biết gì. Còn nàng, luôn luôn thấy sự thỏa mãn
của hắn thì lại dừng sự trêu trọc đó lại. Nàng nhu thuận mà cô đơn rúc
vào lòng hắn, đòi lấy sự ấm áp và an ủi của hắn. Mà lúc này đây, khi
nàng dịu dàng rúc vào lòng hắn thì hắn cũng không biết rằng, ván cờ lúc
đầu đã bất tri bất giác thành lôi đài của hai người bọn họ…
Canh năm,
hắn không nỡ rời khỏi nàng, ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt ngủ say
của nàng, trong lòng đầy tình ý. Hắn cúi đầu hôn trán nàng rồi sau đó
nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân thì mới đứng dậy…
Trước tấm
bình phong, Tần An sai hai thị nữ thay y phục cho hắn. Sau khi mặc triều phục chỉnh tề, hắn khoanh tay bước ra phòng ngủ, nhưng nhớ đến câu nói
đêm qua của nàng thì hắn vội dừng bước…
- Hoàng thượng…
Tần An nắm
chặt phất trần lo lắng gọi khẽ một tiếng mà hắn khi nghe tiếng “Hoàng
thượng” này thì vội quay đầu nhìn cánh cửa đã bị thị nữ đóng lại. Trong
đầu nhớ tới từng câu từng chữ đêm qua của nàng, nhớ lại ánh mắt vô tội
mà đau thương đó thì nói với Tần An:
- Ngươi đến Ngự dược phòng hầm một bát thuốc đưa đến..
- Nô tài biết…
Tần An vội nói, mà hắn thì hơi nhắm mắt, nắm chặt tay, dừng bước nói:
- Đức phi đêm qua không thị tẩm, ngươi hầm một bát thuốc bổ đưa đến là được, về phần…ghi sổ, không cần sửa lại, cứ ghi đó…
Nói xong, khi Tần An còn chưa phát hiện ra điều gì thì hắn đã bước khỏi Hướng Ân điện…
Đột nhiên, hắn muốn “gia đình” này thành sự thật, thành một “gia đình” đầy đủ…
Nàng lại đi gặp Như Nguyệt, lúc trong Ngự thư phòng nghe Hoa Quỳnh bẩm báo, hắn
không biết lòng mình có cảm giác gì. Hoa Quỳnh không nói dối, hắn biết
chắc điều đó. Nhưng khi nghe nàng nói Minh Nguyệt ở trong lãnh cung cùng tấu khúc “Diện mạo tư” với Như Nguyệt, hắn không khỏi vứt bút son, đập
ngự án giận dữ mắng Hoa Quỳnh nói bậy…
Chưa bao
giờ hắn tức giận với một ám vệ nhưng lúc này hắn không thể khắc chế được chính mình. Hắn không tin Minh Nguyệt sẽ đối đãi với hắn như thế. Rõ
ràng đêm qua nàng đó nói như vậy với hắn, đã buông những khúc mắc với
hắn xuống. Nếu không sao nàng còn tự xuống bếp vì hắn, nói với hắn những lời như vậy?
Có lẽ, Hoa Quỳnh nhìn ra hắn đang tự lừa dối mình nên lại quỳ xuống nói:
- Hoàng thượng, nô tỳ không nói dối. Có lẽ Hoàng Thượng không tin, nhưng nô tỳ
chính tai nghe được những lời Đức phi nương nương nói với Quý phi nương
nương….
Sau đó nàng đọc lại câu thơ đó cho hắn nghe: “Nhìn dòng nước chảy, chảy qua bến đò, xóm cũ, chân núi mà có chút u sầu. Từ từ nhớ, từ từ hận, hận
đến khi già mới thôi, người tựa lầu ngắm trăng…
Hắn giật mình bởi vì những câu này hắn quá quen thuộc. Mà Hoa Quỳnh lại vẫn không nhanh không chậm nói:
- Đức phi nương nương cũng nói như vậy với Quý phi nương nương, một lời nói
toạc ra việc Quý phi nương nương lo lắng về Hoàng thượng…
Sét đánh
trời quang là cái gì, cuối cùng hắn đã hiểu được. Nhưng lúc này, hắn
không thể chấp nhận. Hoa Quỳnh lại nhắc nhở hắn, Thừa tướng câu kết bè
phái, Lãnh Cô Vân như hổ rình mồi, sự an nguy của dân chúng 16 nước đều
trông cậy vào một mình hắn thì hắn mới tỉnh táo lại. Nhưng Hoa Quỳnh dù
trí tuệ cũng vẫn nói sai rồi. Nàng nghĩ rằng Minh Nguyệt chỉ là một nữ
nhân mới mẻ trong hậu cung này mà thôi, dựa vào định lực của hắn sẽ
không bị Minh Nguyệt chi phối. Nhưng nàng không hề biết, mỗi lời nói,
nhất cử nhất động của nàng, thậm chí một ánh mắt ưu phiền của nàng cũng
dễ dàng khiến hắn vui mừng, buồn phiền thậm chí không có tâm tư làm bất
kì chuyện gì…
Lần đầu
tiên hắn nhớ mong một nữ tử như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được
tâm tình của phụ hoàng năm đó. Thì ra vướng bận như có ma nhập, làm cho
hắn khi không thấy nàng thì chẳng muốn làm bất cứ điều gì mà sau khi
thấy nàng rồi thì lại muốn buông xuôi mọi thứ, chỉ ở bên nàng… Hắn day
day trán, không thể không thừa nhận, hắn bây giờ chẳng có lòng dạ nào mà làm bất kì điều gì…
Hoa Quỳnh thấy hắn bất an thì nói:
- Hoàng thượng, nếu cảm thấy phiền lòng vì việc của Đức phi thì không bằng nghĩ cách đối phó với Thừa tướng và Lãnh quốc chủ thì hơn. Bọn họ đã kí hiệp ước từ ba năm trước. Bây giờ chỉ e là còn chờ mỗi thời cơ mà thôi. Nếu
Hoàng thượng cả ngày phiền lòng vì một tần phi thì nô tỳ e rằng Hoàng
thượng được nhỏ mà mất lớn…
Hắn nhíu
mày kiếm, có mấy phần phiền chán ngồi trước ngự án. Âm mưu của Lãnh Cô
Vân và Âu Dương Trì hắn sớm đã biết. Dựa vào tính cách của Âu Dương Trì
hắn không phải là kẻ có dã tâm bình thường nên hắn sẽ tuyệt đối không
hoàn toàn phục tùng Lãnh Cô Vân. Mà dựa vào tính thận trọng của Lãnh Cô
Vân, luôn không cho phép kế hoạch có chút bại lộ thì tính cách nóng nảy
của Âu Dương Trì sẽ không thể dung hòa…
- Tính tình Thừa tướng nóng vội, xao động, sở dĩ đến nay hắn chưa dám động thủ là đang chờ tin tức của Hoàng hậu. Hoàng hậu suốt mười năm trong hậu
cung không được sủng ái, hắn vì vinh hoa sau này đương nhiên phải tìm
ngọn núi vững chắc hơn…Nhưng hắn lại tìm nhầm Lãnh Cô Vân tâm tư đen
tối. Cho dù giả sử có ngày giang sơn đổi chủ, mưu lược như Lãnh Cô Vân
thì Lãnh Cô Vân cũng sẽ không đời nào trọng dụng một kẻ từng tạo phản…
Hoa Quỳnh tâm tư thông minh, trí tuệ, vừa nghe đã biết suy nghĩ trong lòng hắn. Nàng nhíu mày, cúi đầu nói:
- Hoàng thượng anh minh, mọi thứ đều được nắm vững trong tay Hoàng thượng.
Nhưng cho dù như vậy vẫn xin Hoàng thượng lấy quốc gia xã tắc làm trọng, chớ để lún xuống nhi nữ tình trường, cổ nhân vẫn nói “rượu là độc dược, sắc là cương đao” (rượu là thuốc độc, sắc đẹp là đao kiếm cắt thịt).
Hoàng thượng đại lượng, sao lại không thể vô tình?
Lời nói của Hoa Quỳnh như là roi da hung hăng quất lên người hắn. Một khắc này hắn
mới phát hiện mình đã để lộ toàn bộ cảm xúc của mình. Nhưng khi hắn muốn che dấu thì lại quên mất trước kia đã làm như thế nào, hoặc là trước
kia hắn không che dấu gì cả vì hắn vốn là vô tình…
- Trẫm… thật sự bộc lộ rõ ràng như vậy sao?
Lần đầu
tiên hắn vì chuyện của chính mình mà hỏi ý kiến một nữ tử, hơn nữa nữ tử này còn là tùy tùng đi theo mình hơn mười năm, bị mình gạt bỏ suốt mười năm, chôn vùi thanh xuân và tính mạng trong đội tử sĩ ám vệ của hoàng
cung…
Hoa Quỳnh
có vẻ vô cùng kinh ngạc với câu hỏi của hắn nhưng toàn thân mặc trang
phục dạ hành đã che lấp được cảm xúc của nàng. Nàng vẫn khẳng khái như
mười năm về trước luyện kiếm dưới ánh trăng, ôm quyền nói:
- Xin Hoàng thượng bảo trọng long thể, thứ nô tỳ nói thẳng, Đức phi tâm tư
khó dò, lại thập phần trí tuệ, nữ tử như vậy không phải là hạng người
hời hợt, xin Hoàng thượng cẩn thận…
Hắn nhíu
mày, không khỏi liếc Hoa Quỳnh một cái, Hoa Quỳnh từ nhỏ đã trí tuệ lanh lợi, mẫn cảm nhưng hắn không ngờ nàng lại phát hiện Minh Nguyệt khác
thường nhanh như vậy nên nói:
- Nói tiếp đi…
Hoa Quỳnh tưởng hắn nghe thông lời nàng nói nên vội nói tiếp:
- Từ sau khi Đức phi tiến cung, hậu cung có nhiều sóng gió. Hiền phi và
Chiêu dung vốn là nữ tử bình tĩnh trí tuệ nhưng trước mặt Đức phi lại
chỉ như một con chuột. Có thể thấy thủ đoạn của Đức phi không thể khinh
thường. Huống chi từ sau khi Đức phi vào hậu cung, trước có sóng gió
thạch tín, sau Tam vương gia lại mắc bệnh lạ, việc này nếu điểu tra rõ
sợ Đức phi không thoát khỏi quan hệ…
Hắn lạnh
lùng, trong lòng cực kì tức giận. Hắn phất tay áo đứng dậy, bước đến
phía trước cửa sổ, nhìn những cánh hải đường bay múa bên ngoài, nắm chặt tay, nhắm mắt lại, trầm thấp nói:
- Bất luận nàng thế nào thì nàng cũng là thê tử của trẫm…
Hoa Quỳnh giật mình, một lát sau mới hiểu ý của hắn, không khỏi kinh hoảng:
- Chẳng lẽ… Hoàng thượng đã biết được nàng…
Nói đên đây nàng vội im bặt rồi cúi đầu, bối rối xoắn hai tay lại, nhỏ giọng nói:
- Nô tỳ hiểu ý của Hoàng thượng, nô tỳ cáo lui…
Hắn gật
đầu, cũng không nói thêm gì nữa vì hắn tin Hoa Quỳnh đã hiểu được quyết
tâm của hắn. Dù sao, cả đời này hắn cũng chưa từng thừa nhận nữ nhân nào là thê tử của hắn. Thê tử… Nghĩ đến hai chữ này, lòng hắn có chút ấm
áp, hắn nhớ mang máng, lúc trước hắn thử nàng như vậy, thần sắc nàng hơi giật mình lại lạnh lùng, môi mỏng không khỏi khẽ cười…
Sau khi Hoa Quỳnh rời đi, hắn một mình đứng ở trước cửa sổ ngự thư phòng suy nghĩ
rất nhiều. Đây là lần đầu tiên hắn trở nên do dự với một chuyện đã quyết định sẵn.
Như Nguyệt. Vốn trong kế hoạch là quân cờ hắn lợi dụng để Minh Nguyệt giải trừ ma
chú trên người hắn, đồng thời diệt đi thế lực của Âu Dương thị và Mộ
thị. Nghĩ rằng sau khi rửa oan cho Mộc Thành Khí rồi hắn sẽ lại đón nàng về cung. Tuy rằng tình ý khi trước là giả dối, mình cũng không thể sủng ái nàng như vậy nữa nhưng ít nhất cũng không uổng công nàng hy sinh vì
hắn. Nhưng bây giờ, hắn không còn nghĩ như vậy nữa. Hai lần ba lượt nghĩ xem nên xử lý Như Nguyệt ra sao…
Minh Nguyệt đã biết được bí mật về linh hồn của nàng và Như Nguyệt, cũng biết Như
Nguyệt là người có liên lụy đến nàng. Như vậy, hắn để Như Nguyệt trong
hậu cung sẽ ảnh hưởng đến lòng Minh Nguyệt với hắn. Hắn đã chịu đủ sự
lạnh nhạt, bài xích và đề phòng của nàng rồi. Cho nên, Như Nguyệt không
thể giữ lại…
Nhưng hai
quyết định này xoay vần trong lòng hắn. Một lát sau, hắn lại gạt đi. Nếu hắn bỏ Như Nguyệt hoặc làm gì Như Nguyệt thì bất luận là tạo thành một
mê cung thế nào thì cũng sẽ có ngày Minh Nguyệt tìm ra được chân tướng.
Đến lúc đó nếu nàng trách hắn, hắn nên làm thế nào?
Cho tới giờ hắn vẫn luôn không sợ người khác vạch trần âm mưu của hắn bởi vì hắn
biết, không có âm mưu mà kín kẽ mà chỉ là không có ai đoán được dụng tâm của hắn mà thôi. (Chuẩn, nhiều khi chắc đến tác giả cũng chả biết cho
anh ấy làm thế để làm gì cơ mà:)). Trí tuệ như Âu Dương Hồng Ngọc cũng
không đoán được hết kế hoạch hắn dùng với nàng nhưng Minh Nguyệt lại
không như thế. Hắn thậm chí không nắm chắc được mình có thể che giấu
được kín kẽ trước mặt nàng. Chỉ sợ có ngày nàng vạch trần lời nói dối
của hắn…
Nghĩ đến
đây, hắn không khỏi nhắm mắt, Minh Nguyệt, Minh Nguyệt, vì sao mỗi một
lần nhắc đến nàng, suy nghĩ của hắn đều rối loạn…