Ngoài Trường sinh điện, Tần công công lo lắng qua lại đi lại, khi thấy Hàn thái y bước ra thì vội tiến lên hòi:
- Hàn thái y, bệnh tình Hoàng thượng ra sao?
Vừa dứt lời, liền nghe trong điện truyền đến một tiếng bát vỡ, tiếp theo là tiếng Tử Lộ khóc nói:
- Hoàng thượng, người uống thuốc đi, đừng như vậy…
Hàn Dư liếc nhìn tình cảnh bên trong
không khỏi thở dài lắc lắc đầu, tiến lên hai bước, đưa đơn thuốc cho Tần công công, thở dài nói:
- Hoàng thượng là vì mấy ngày
liền mệt nhọc, tâm thần không yên mà tích thành bệnh. Hơn nữa đêm qua
nhiễm sương lạnh cho nên mới bị bệnh. Chỉ cần uống thuốc đúng giờ thì
không sao, nhưng chỉ e…
Nói đến đây, nhíu mày nhìn Tần công công nói:
- Sợ Hoàng thượng không chịu uống thuốc, cứ thế kéo dài, sẽ thành bệnh nan y. Tháo chuông phải tìm người
buộc chuông, có lẽ, chỉ cần Hoàng hậu đến thăm Hoàng thượng, bênh này
không cần thuốc cũng khỏi.
Nói xong, đón lấy hòm thuốc trong tay thị nữ mà rời đi.
Tần công công ngây ngốc nhìn Hàn Dư.
Trong lòng hắn đương nhiên hiểu ý của Hàn thái y, quả thật, những người
bên cạnh Hoàng thượng đều biết Hoàng thượng khúc mắc cái gì. Nhưng không ai có thể giúp Hoàng Thượng cởi bỏ khúc mắc này, có lẽ, ngay cả Hoàng
Thượng cũng tự hận chính mình vì sao chỉ yêu một mình Hoàng hậu. Nhưng
tình này tháo không ra, cả đời liên lụy như thế.
- Tần tổng quản.
Thấy Hàn thái y rời đi, phía sau cửa
điện, Tử Lộ hơi khàn giọng gọi, Tần công công quay đầu lại đã thấy người Tử Lộ dính đây thuốc đen, bàn tay trắng nõn cầm khay ngọc đi tới trước
mặt hắn, khuôn mặt thanh tú có chút ủy khuất, nhẹ giọng nói:
- Tần tổng quản, Hoàng Thượng đem thuốc đổ hết, nói cái gì cũng không chịu uống, cứ như thế, nô tỳ cũng
không biết nên làm gì.
Tần công công nhìn vẻ mặt Tử Lộ khóc
không ra nước mắt, trong lòng khó chịu. Một năm này, tính tình Hoàng
thượng thay đổi thất thường khiến những người thân cận vốn hiểu tính
cách hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nay thái tử sinh ra,
vốn tưởng Hoàng thượng sẽ khá lên một chút nhưng không ngờ so với trước
kia lại càng thất thường. Đến ngay cả Hồ chiêu nghi Hoa Quỳnh cũng bị
đuổi đi thì còn ai dám hầu hạ.
Thở dài khoát tay, ý bảo Tử Lộ đi xuống nghỉ ngơi, rồi sau đó lại gọi một thị nữ tới, đưa đơn thuốc cho thị nữ đó nói:
- Nhanh tới Ngự thiện phòng đun một bát thuốc tới, bất luận thế nào cũng phải để Hoàng thượng uống hết
Thị nữ kia nghe Tần công công nói xong
sắc mặt lập tức vô cùng tang thương nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhận
lấy đơn thuốc mà đi.
Giữa trưa, trước Hàn Nguyệt cung có bốn
ngự tiền thị nữ cầu kiến. Tiêu Đồng đứng trước đại điện nhìn mấy thị nữ
quỳ trong gió lạnh như đang cầu xin bồ tát, không đành lòng vài lần tiến lên khuyên bọn họ về nhưng bọn họ lại vô cùng quyết tâm, khóc nói:
- Mộc tiểu chủ, cầu người khuyên
nhủ Hoàng hậu đi, Hoàng Thượng bệnh nặng, lại không chịu uống thuốc, cứ
như thế, thái y nói sẽ thành bệnh nan y, đến lúc đó thì muộn rồi…
Tiêu Đồng tiến thối lưỡng nan, nàng biết
được những thị nữ này không nói dối. Nhưng sáng nay từ khi thị nữ kia
xông vào phòng ngủ cầu kiến tiểu thư, tiểu thư lại như trước kia không
gặp ai, thay y phục không định đi gặp Thái hậu nữa, giống như ngày xưa
đọc sách qua ngày không màng thị phi.
- Không phải ta không muốn khuyên nhưng Hoàng hậu nương nương, người…
Nói đến hai chữ “Hoàng hậu” Tiêu Đồng hơi mím môi có chút không biết nên nói sao, lúc sau, nàng nhíu mày ôn nhu nói:
- Các ngươi về Tầm tâm cung trước đi, Hoàng Thượng còn cần các ngươi chiếu cố.
- Mộc tiểu chủ
Tiêu Đồng lời còn chưa dứt, lại nghe
ngoài điện một tiếng nữ tử kêu. Nàng chuyển mắt chỉ thấy Tử Lộ một thân
váy dài dính nước thuốc đen đặc vội vã bước vào. Khi thấy Tiêu Đồng, Tử
Lộ nhíu mày, khuôn mặt thanh tú có vài phần mệt mỏi nói:
- Tiểu chủ, Hoàng hậu vẫn cự
tuyệt không gặp sao? Hôm nay Hoàng thượng đổ hết thuốc đi, không uống,
chúng nô tỳ trừ bỏ đến cầu xin Hoàng hậu nương nương thì thật sự chẳng
còn cách nào.
Tim Tiêu Đồng nhảy dựng lên, hai mắt trợn to, có chút khiếp sợ nói:
- Hoàng Thượng hắn... đổ hết thuốc đi?
Hoàng thượng thật sự đổ thuốc, như vậy…
- Tiểu chủ, chúng nô tỳ thật
không có cách nào, ngay cả Tần công công cũng không biết nên làm gì, cho nên, tiểu chủ, xin người khuyên nhủ nương nương, nếu nương nương hôm
nay không muốn tới gặp Hoàng thượng, vậy chúng nô tỳ xin quỳ gối ở đây
không đi.
Nói xong, Tử Lộ quỳ xuống bậc thang lạnh như băng trước đại điện Hàn Nguyệt cung, nhắm mắt lại như rất quyết tâm.
- Xin tiểu chủ khuyên nhủ Hoàng hậu nương nương
Mặt khác, bốn thị nữ kia đột nhiên cùng
dập đầu nói, trán đập xuống nền đá gây tiếng động không nhỏ khiến Tiêu
Đồng hoảng sợ lui về phía sau hai bước
- Các ngươi
Tiêu Đồng nhìn năm người quỳ gối trước
mặt mình, đôi mày thanh tú nhíu lại, đang khó xử thì lại nghe cửa phòng
ngủ cót kétmột tiếng. Nàng vội xoay người, đã thấy Minh Nguyệt một thân
trường bào nguyệt sắc, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng bước ra tựa như tiên tử hạ phàm, đôi mắt trong suốt nhìn mấy người trước mắt.
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng thấp giọng kêu. Trợn to hai mắt hình như có chút không tin Minh Nguyệt sẽ bước ra ngoài. Tiêu Đồng trố
mắt nhìn nàng, lúc sau, chỉ thấy Minh Nguyệt hơi mím môi, lạnh nhạt nhìn mọi người, trong trẻo mà lạnh lùng nói:
- Chuẩn bị kiệu, khởi giá Tẩm Tâm cung.
Trong phòng ngủ, Tần công công ôm thái tử đã tỉnh lại một nén hương trước, đứng trước long sàng nhìn đế vương hôn mê mà ngủ say, lo lắng đi qua đi lại. Trong lòng hắn, thái tử mở to đôi mắt trong veo nhìn xung quanh, cái miệng nhỏ nhắn hơi động như là đói
bụng, lại tựa như ngay sau đó sẽ khóc.
Ngoài tẩm điện, Thái hậu và đám người
Hiền phi đến thăm cũng lo lắng vạn phần. Ngoài Tẩm Tâm cung, Âu Dương
thừa tướng và Hộ quốc hầu cũng sớm đứng chờ mấy canh giờ, vài lần cầu
kiến đế vương nhưng đế lại cự tuyệt. Hậu cung lạnh lùng rất nhiều nhưng
triều thần nghị luận rất xôn xao.
Trước Tẩm Tâm cung, một chiếc xe liễn vội tới. thị vệ đứng trước điện nhìn thấy Tiêu Đồng mặc trường bào tím nhạt đã một năm chưa thấy thì ai nấy đều trố mắt. Rồi khi thấy Tiêu Đồng
bước lên trước kiệu, vén rèm kiệu lên, đỡ một nữ tử xinh đẹp mà lạnh
lùng ra thì trợn to hai mắt không dám tin, sau đó cuống quýt quỳ lạy:
- Tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế
Minh Nguyệt đi xuống xe liễn, phượng hài
đứng trên thềm đá thì hơi ngẩng đầu, ánh mắt thâm u nhìn ba chữ vàng
“Tẩm Tâm cung” thì hiện lên một tia lãnh trầm, một lúc, nàng nắm khăn
lụa thấp giọng nói:
- Đều đứng lên đi
Rồi sau đó nhẹ phẩy váy dài đi vào trong điện.
Đại điện vẫn giống như trước, kim bích
huy hoàng, phù điêu rồng uốn lượn trên cột đá cẩm thạch, tường chạm trổ
rồng thần bí uy vũ, sau cột đá lớn, chiếc đỉnh đồng tỏa ra mùi đàn hương thơm ngát tràn ngập ở toàn bộ đại điện
- Nô tỳ tham kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an
Những ngự tiền thị nữ đang bận rộn khi
thấy Minh Nguyệt, Tiêu Đồng và năm ngự tiền thị nữ kia thì sắc mặt kinh
ngạc vạn phần, nhưng vội thủ lễ tiến lên quỳ lạy, nhưng trong mắt ai
cũng đều hàm chứa sự kinh ngạc, như là hoài nghi vào mắt mình.
Minh Nguyệt nhẹ bước qua hai ngự tiền thị nữ đang quỳ kia, khi đến gần Trường sinh cung thì hơi dừng bước, chớp
mi nhìn vài nữ tử y phục hoa lệ đứng đó, hơi mím môi. Khi Tiêu Đồng vừa
định mở miệng nói đó là Thái hậu và Đỗ Thái phi thì Minh Nguyệt đột
nhiên tối sầm mắt lại, bỗng nhiên xoay người, nhẹ giọng nói:
- Về Hàn Nguyệt cung.
Nói xong liền cất bước rời đi
- Hoàng hậu nương nương
- Tiểu thư
Tử Lộ cùng Tiêu Đồng đều khiếp sợ nhìn
Minh Nguyệt, cùng kêu lên tiếng, rồi sau đó, Tử Lộ lo lắng bước lên ngăn Minh Nguyệt lại. Khuôn mặt thanh tú tràn đầy sự cầu xin, nàng quỳ
xuống, nhíu mày nói:
- Hoàng hậu nương nương, người đã đến đây rồi, nô tỳ van cầu người vào xem Hoàng thượng đi, cho dù là
liếc mắt một cái thôi cũng được, chỉ cần như thế, Hoàng thượng cũng coi
như là có hy vọng.
Nói xong, vành mắt hơi đỏ lên, mũi cay cay, không khỏi cầm khăn hít hít mũi, lại tiếp:
- Hoàng hậu nương nương, người
trước đây để cho Hoàng thượng cô độc một năm, nay thái tử đã sinh ra,
phu thê tại sao một đêm lại gây thù, người đại phát từ bi, cho dù là nể
tình thái tử tròn trăm ngày cũng đi xem Hoàng thượng một cái đi.
Nói xong, đột nhiên dập đầu xuống nền đất lạnh băng.
Ánh mắt Minh Nguyệt hơi động nhưng sắc
mặt lại không có biểu tình gì, mím môi trầm mặc. Lúc này, lại nghe ngoài đại điện truyền đến một tiếng cười lạnh, sau đó, khi mọi người kinh
ngạc thì chỉ thấy Hồ chiêu nghi trường bào vàng nhạt chậm rãi đi vào,
ánh mắt không e dè nhìn thẳng Minh Nguyệt, hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cầu nàng thì được cái gì? Nếu nàng thật sự có lòng còn có thể lạnh lùng với Hoàng thượng một năm
sao? Còn có thể biết rõ Hoàng thượng dàng đêm đứng trước Hàn Nguyệt cung đau khổ nhìn mà coi như không thấy sao?
Nói xong, trong sự kinh ngạc của mọi
người, nàng bước lên, chậm rãi đi tới trước Minh Nguyệt, nhìn Minh
Nguyệt từ trên xuống dưới, cười lạnh lại có chút thương cảm nói:
- Ta vẫn thừa nhận, trí tuệ không bằng ngươi, mỹ mạo không bằng ngươi, thủ đoạn không bằng ngươi, tuyệt
tình lại càng không bằng ngươi, nhưng hôm nay ta cũng muốn nói cho
ngươi, nếu hỏi có thể đối mặt nhân gian thăng trầm, có gan tranh thủ cảm tình, ngươi, còn lâu mới bằng ta.
Mọi người thần sắc đều kinh ngạc nhìn Hồ
chiêu nghi lại dám lớn mật nói những lời này với Hoàng hậu. Nhất thời,
đại điện lặng ngắt như tờ.
Thần sắc Minh Nguyệt không thay đổi,
nhưng ánh mắt lại thoáng ảm đạm, nàng nâng mày nhìn nữ tử khí chất ngạo
nghễ, tướng mạo gần giống mình, môi hồng hơi nhếch lên như chờ đợi nàng
nói tiếp.
Hồ chiêu nghi nhìn đôi mắt vẫn bình tĩnh
như trước của Minh Nguyệt, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại như là có chút
buồn bực. Lúc sau, nàng nắm chặt khăn lụa trong tay, mím môi nói:
- Ta vốn chỉ nghĩ đến ngươi là kẻ nhát gan lại thật không ngờ ngươi hoàn toàn là khối băng, là kẻ đầu gỗ.
Mọi người như hít phải khí lạnh, Tử Lộ
quỳ trên đất cũng ngạc nhiên ngẩng đầu, run run kéo váy Hồ chiêu nghi,
lắc lắc đầu ý bảo nàng đừng nói nữa. Nhưng Hồ chiêu nghi vẫn ẩn giận
nói:
- Hoàng Thượng đối với ngươi như
thế nào, người bàng quan cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, mà ngươi lại
chỉ nhốt mình trong Hàn Nguyệt cung cả ngày không ra. Rõ ràng ngươi biết Hoàng thượng với ngươi luôn vô cùng cẩn thận đối đãi. Tâm nguyện một
năm này của hắn chỉ là muốn ngươi nhìn hắn một lần, mà ngươi, biết rõ
tâm nguyện của hắn nhưng lại nhẫn tâm bóp nát. Nữ nhân tâm ngoan thủ lạt trên đời này ta đã thấy nhiều nhưng chưa thấy ai như ngươi.
- Lớn mật
Tiêu Đồng không thể nhịn được nữa, không
khỏi xông lên chắn trước người Minh Nguyệt, đôi mắt tức giận nhìn Hồ
chiêu nghi khí thế bức người kia, nắm chặt khăn lụa, cả giận nói:
- Hồ chiêu nghi thật to gan, dám
bất kính với Hoàng hậu nương nương chẳng lẽ Hoàng Thượng lúc sắc phong
ngươi là chiêu nghi không dạy ngươi lễ tắc hậu cung sao?
- Lễ tắc hậu cung bình thường đều do Hoàng hậu dạy. Hậu cung này trước kia không có Hoàng hậu.
Khi Tiêu Đồng vừa lên tiếng Hồ chiêu nghi đã lập tức phản bác rồi cười lạnh nhìn Tiêu Đồng biến sắc, tiếp tục nói:
- Mộc ngự nữ, ngươi đi theo Hoàng hậu vào sinh ra tử, thật là khổ công, nhưng Hoàng thượng với Hoàng hậu
thâm tình ngươi không phải cũng thấy rõ sao? Trước kia ta còn tưởng
ngươi là nữ tử thông thư đạt lễ, thật không ngờ hôm nay ngươi cũng là kẻ trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ xấu làm điều ác)
Trợ Trụ vi ngược? Mọi người lại hít phải
khí lạnh, không ngờ Hồ chiêu nghi lại đem việc Hoàng hậu không chịu gặp
Hoàng thượng thành nghiêm trọng như thế. Nhưng với sự hình dung này lại
sâu sắc đồng tình, cho nên, không khí lại ngưng đọng. Mọi người ai nấy
sợ hãi nhìn ba người, không dám phát ra nửa tiếng động.
- Đây không phải là Hoàng hậu sao?
Đúng lúc ba người tranh chấp chưa phân
thì trước cửa Trường sinh điện, Thái hậu, Đỗ Thái phi và Hiền phi đều
nghe tiếng đi tới xem, sau đó, thoáng nhìn thấy bóng dáng Minh Nguyệt
thì Đỗ Thái phi không khỏi kinh ngạc buột ra khiến ai nấy lại ngây
người, lập tức quỳ lạy Thái hậu:
- Nô tì, tiện thiếp, tham kiến Thái hậu nương nương, nguyện chúc Thái hậu thiên tuế, Thái phi vạn phúc
Hành lễ xong, vài cung nữ khác cùng Hồ chiêu nghi, Tiêu Đồng tiến lên đứng phúc thân với Hiền phi nhẹ nói:
- Tham kiến Hiền phi nương nương.
Khi mọi người hành lễ Minh Nguyệt vẫn
đứng bất động, nàng lạnh lùng đứng một mình ở đó, ngay cả khi Hiền phi
tiến lên thi lễ cũng không đáp lại.
Thái hậu một tay vin cánh tay Hàn công
công, khi nhìn thấy bóng dáng Minh Nguyệt, ánh mắt vốn đạm mạc lại hiện
ra chút tức giận, bà bước lên nhìn nửa khuôn mặt Minh Nguyệt, giọng nói
vì có chút kích động mà run rẩy:
- Tuyết Nhi.
Sau đó, không đợi Minh Nguyệt trả lời, liền nắm lấy tay Minh Nguyệt.
Minh Nguyệt giật mình, ánh mắt nhìn sang
bàn tay già nua của Thái hậu, sự kiên định dần dâng lên vài tia chua
xót, một lúc, nàng hơi ngẩng đầu nhìn đôi mắt từ ái và ưu thương của
Thái hậu, mím môi, phúc thân, nhẹ nói:
- Nhi tức (con dâu) bất hiếu.
Bởi vì cô phụ sự tin yêu của Thái hậu, thương tổn đứa con Thái hậu yêu thương nhất.
Khi Thái hậu nghe Minh Nguyệt nói những lời này, trong mắt dâng lên mấy phần ướt át, nàng nắm tay Minh Nguyệt, run run nói:
- Tuyết Nhi ngoan của ai gia, ai
gia còn tưởng rằng ngươi thật sự đã ném mẫu tử ai gia đi rồi, đến chết
cũng không muốn gặp lại.
Nói xong, nắm khăn lụa lau khóe mắt, nhìn những người xung quanh nói:
- Nhanh, nhanh xem Hoàng thượng tỉnh chưa, Hoàng thượng chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được Hoàng hậu đến.
Một câu, đánh thức mọi người đứng đó, người phản ứng đầu tiên là Tử Lộ, nàng nín khóc mỉm cười cuống quít đứng dậy, gật đầu nói:
- Vâng, vâng vâng, nô tỳ lập tức đi bẩm báo Hoàng thượng.
Sau đó, khi Minh Nguyệt chưa kịp ngăn lại thì lập tức chạy về tẩm điện, giống như có chuyện cực vui mừng, không
chút thủ lễ đẩy cửa mà vào
Ánh mắt Minh Nguyệt khẽ động, muốn nói
cái gì, lại nhìn đến ánh mắt vui mừng của Thái hậu thì không thể nói
được. Lúc sau, chỉ thấy Hồ chiêu nghi lạnh giọng cười, có chút không
tốt nói:
- Hoàng hậu nương nương căn bản
là không muốn gặp Hoàng Thượng, nếu là chỉ nể mặt Thái hậu, nô tỳ sợ
bệnh của Hoàng thượng lại càng nặng
Dứt lời ánh mắt sắc bén lại nhìn sang thần sắc có mấy phần áy náy của Minh Nguyệt.
Sự vui sướng khi nãy như bị hắt một chậu
nước lạnh khiến mọi người ngưng cười, thậm chí sắc mặt Thái hậu cũng tái đi. Nhưng lúc này chỉ thấy Tần công công vô cùng kích động ôm thái tử
chạy ra khỏi tẩm điện, khi nhìn thấy Minh Nguyệt thì không biết là khóc
hay cười mà xông lên, quỳ xuống trước mặt Minh Nguyệt, mắt đỏ bừng nói:
- Hoàng hậu nương nương, người cuối cùng đã đến, nô tài cùng Hoàng Thượng đều tưởng đã một đời.
Nói xong, cúi đầu nhìn thái tử đang mở to đôi mắt trong veo, rơi lệ, nhẹ giọng nói:
- Hoàng hậu, người xem, thái tử đang nhìn người này.