Xú Phi Mộ Tuyết

Quyển 3 - Chương 142: Thiên hạ phong vân (20)




Tuyết lớn rơi đầy, theo gió gào thét, trong bóng đêm dần che đi tất cả.

Minh Nguyệt hơi hơi nheo mắt, nhìn bóng dáng màu đen chậm rãi xuất hiện, tay đeo nhẫn ngọc nắm lại thành quyền, trường bào trắng trong gió bay lên.

Thần sắc Tiêu Đồng vô cùng khẩn trương, nàng mở to mắt nhìn nam tử mặc hắc bào xuyên qua tuyết lớn đi tới phía các nàng, hơi thở dồn dập. Gió lạnh băng thổi lên tóc nàng, tuyết dính lên lông mày. Khi nam tử kia dừng lại, nàng nắm chặt tay Minh Nguyệt, môi tím thâm gắt gao mím chặt.

Nam tử dừng lại cách các nàng một trượng, cuồng phong thổi bay trường bào của hắn, dưới tuyết trắng khiến hắn tựa như ma quỷ u linh. Nhưng thân hình kia lại vô cùng anh tuấn cao lớn. Gió vẫn vô chừng mực mà điên cuồng gào thét, đột nhiên, nam tử kéo mũ áo choàng, gió lớn thổi tun mái tóc đen của hắn, khuôn mặt tuấn mỹ, tà mỵ hiện ra.

Đôi mày thanh tú của Minh Nguyệt khẽ động, nghi hoặc nhìn đôi mắt xanh lục khác lạ của nam tử kia, sắc mặt vẫn bình tĩnh, mím môi nói:

- Dị tộc

Nam tử dù có hứng thú nhìn đôi mắt trong suốt của Minh Nguyệt nhưng đôi mắt hắn lại lạnh băng, môi mỏng cười đầy tà khí. Đôi mắt màu xanh nhạt dần đậm lên, lúc sau, hắn cầm ống sáo màu đen tựa như một con rắn. Giọng nói trầm thấp mang theo mấy phần ý cười, nói:

- Quả nhiên là giai nhân trí tuệ, xem ra hôm nay, ta có được thu hoạch không nhỏ.

Nói xong, lại bước lên vài bước, kéo gần khoảng cách ba người.

Minh Nguyệt bất động thanh sắc lui về phía sau vài bước, lạnh lùng nhìn thẳng đôi mắt xanh bức người của nam tử kia. Trong tay áo, ba bông châu hoa nắm chắc trong tay, hơi nâng tay lên, mi dài hơi động, thấp giọng nói:

- Ta không phải người chết, cũng không bị chôn cùng tiền tài.

Nam tử nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó lại lạnh giọng cười rộ lên, tiếng cười đó khiến khuôn mặt hắn càng tuấn mỹ tuyệt luân. Hắn nhìn Minh Nguyệt cười nói:

- Mỹ mạo, trí tuệ, tài phú, nữ nhân có được những thứ đó thì đều là bất hạnh, mà ngươi lại có đủ ba thứ này, thật là đại bất hạnh.

Nói xong, lại bước lên phía trước vài bước, tà khí nói:

- Thiên triều hoàng quý phi, thân mang long tự, dung mạo tuyệt luân, trí tuệ bình tĩnh, quả nhiên là thế gian chí bảo.

- Làm càn

Tiêu Đồng nghe những lời ái muội này của nam tử, giận dữ quát lớn, sau đó, tựa như nhớ ra điều gì, rút ra một chủy thủ sắc bén bên hông, nắm chặt trong tay, nhìn nam tử kia lạnh lùng nói:

- Yêu quái mắt xanh kia, ngươi còn dám bước lên một bước.

- Ta không thích nha đầu lắm miệng.

Nam tử đột nhiên cắt đứt lời Tiêu Đồng, sau đó chỉ nghe “vút” một tiếng, một chiếc độc châm màu xanh lặng lẽ bay về phía Tiêu Đồng. Minh Nguyệt vội phi đóa châu hoa trong tay ra, nháy mắt, một đóa hoa lửa hiện ra, hai thứ đó trước mặt Tiêu Đồng chạm nhau, cùng rơi xuống tuyết.

Tiêu đồng kinh sợ, chủy thủ trong tay suýt rơi xuống, nàng trợn to mắt nhìn nam tử kia vẫn cười, tim run lên, lui về phía sau vài bước, trong miệng lầm bẩm:

- Không thể nào, làm sao có thể

Làm sao mà động tác lại nhanh như vậy, nàng thậm chí còn không thấy hắn vung tay.

Minh Nguyệt hơi nhướng màu, đôi mắt trong suốt dần dần dâng lên tầng âm lạnh, nàng mím môi, gỡ một cây trâm bạch ngọc hải đường trên tóc xuống. Nháy mắt, tóc đen xõa dài bay lên trong gió lạnh, thần sắc lạnh lùng đẹp đến khiến người hít thở không thông.

Ánh mắt nam tử khẽ động, tựa như không thể tin được Minh Nguyệt sẽ làm như thế. Lúc sau, hắn lại cười ái muội, ngón tay thon dài cầm sáo ngọc kia, trầm thấp nói:

- Đủ lạnh lùng, đủ ngoan tâm, đủ mỹ mạo, đủ diễm lệ, đúng, đây là nữ nhân ta muốn

Dứt lời, hắn vung sáo trúc trong tay, ánh mắt trầm lạnh nhìn tay Minh Nguyệt nắm chặt ngọc trâm, lạnh nhạt nói:

- Đi theo ta, hoặc là chết.

- Ngươi

Tiêu Đồng cả giận nói, nhưng cũng không dám tiến lên, một lúc, chỉ thấy nam tử kia thoáng dời mắt khỏi Minh Nguyệt, chuyển sang nhìn Tiêu Đồng, rồi đột nhiên cười rộ lên, tiếng cười đó âm lãnh trầm thấp, khiến người nổi da gà. Sau đó, hắn lại từ từ nhìn về Minh Nguyệt, cười nói:

- Hiện giờ trong tay ngươi chỉ còn một thứ vũ khí duy nhất, ngươi nói xem, nên tự bảo mình hay là cứu nàng

Nói xong, ngón tay thon dài thản nhiên chỉ Tiêu Đồng,

Tóc Minh Nguyệt bay lên trong gió, phiêu đãng ở sau lưng nàng, tuyết đầy trời rơi xuống khiến nàng thoạt nhìn tựa như tiên tử hạ phàm. Môi hồng khẽ nhếch, kéo Tiêu Đồng còn đang giật mình ra sau lưng nàng, rồi vươn tay khẽ tháo nút thắt áo cừu.

Mày kiếm của nam tử hơi động, đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia nghi hoặc, rồi sau đó, chỉ thấy cừu bào của Minh Nguyệt rơi xuống tuyết, một thân váy dài tố khiết phấp phới trong gió lạnh. Thắt lưng buộc thành hình con bướm như bay lượn trong gió.

Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt, sau đó, từ từ tháo chiếc nhẫn ngọc bích ở ngón trỏ nắm chặt trong tay. Khi nam tử kia còn đang nghi hoặc thì nàng ném chiếc nhẫn xuống áo cừu, mềm nhẹ nói:

- Tiêu Đồng, nếu ngươi có thể gặp lại Hoàng thượng thì chuyển lời của ta cho hắn.

Tiêu Đồng còn chưa hoàn hồn, nàng ngơ ngác nhìn Minh Nguyệt giống như tiên tử sắp rời trần mà đi, nắm chặt chủy thủ trong tay cho đến khi tay trắng bệch lên. Sau đó, lại chỉ nghe Minh Nguyệt mềm nhẹ mà lạnh nhạt nói:

- Chu huyền đoạn, minh kính khuyết, chiêu lộ hy, phương thì tiết, bạch đầu ngâm, thương ly biệt. Nỗ lực gia san vật niệm thiếp, cẩm thủy thang thang, dư quân trường quyết

(Dây đàn đứt, gương sáng vỡ, sương buổi sớm, hương thơm ngát, tóc trắng, ly biệt. Cố gắng sống tốt, đừng quá nhớ nhung thiếp, đây là những lời cuối cùng chàng)

- Dư quân trường quyết.

Tiêu Đồng trợn to hai mắt như là không hiểu được ý của Minh Nguyệt, nàng nắm chặt chủy thủ, muốn bước lên hỏi cho rõ nhưng hai chân tựa như đã bị đông lại mà không thể nhúc nhích.

Nam tử nghe xong nhưng lời Minh Nguyệt nói, đôi mắ xanh rùng mình, mày kiếm càng nhíu lại, lạnh lùng nói:

- Hoàng quý phi muốn làm trinh tiết liệt nữ sao?

Minh Nguyệt mím môi cười, ánh mắt trong suốt không chút sợ hãi, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn tuyết bay múa đầy trời, mềm nhẹ nói:

- Từ cổ quân vương đa bạc tình. Công tử cho rằng ta sẽ vì một nam tử chỉ ở trong hoàng cung lo sủng hạnh kẻ khác mặc kệ ta sống chết mà thủ tiết sao?

Nói xong, khi nam tử còn nghi hoặc thì lại tiếp:

- Nếu ta và công tử là đồng đạo, không bằng so một chút, nếu ta thua, ta sẽ cùng công tử rời đi.

Nam tử ngẩn ra, như là không tin Minh Nguyệt. Nhưng khi nhìn đến đôi mắt trong suốt của Minh Nguyệt thì lại nhướng mày cười nói:

- Vậy nếu ta thua?

- Thả ta đi.

Minh Nguyệt không chút do dự trả lời, rồi sau đó chớp hạ mi dài, nhìn chiếc nhẫn ngọc bích trên tuyết kia, hít sâu một ngụm khí lạnh băng, nhướng mắt nhìn nam tử kia, nói nhỏ:

- Nếu ta thua, ngươi cũng không được làm tổn thương đứa trẻ trong bụng ta, nếu ngươi thực sự muốn ta, phải chờ đứa trẻ này sinh ra, đem nó hoàn hảo trả lại cho cha nó.

Nam tử nhìn Minh Nguyệt, ánh mắt dâng lên cảm xúc khó nói, hơi mím môi, trầm thấp nói:

- Ngươi yêu hắn.

Rồi sau đó, nghi hoặc nhìn đôi mắt không chút gợn sóng của Minh Nguyệt, mang theo mấy phần không xác định nói:

- Nếu ngươi thật sự vô tình với hắn, sẽ không yêu cầu nam nhân khác bảo toàn hài tử của hắn.

- Đối với công tử mà nói, điều này quan trọng sao?

Minh Nguyệt lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên một tia đau đớn, rồi sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, như là hoàn toàn đem tất cả quên đi. Khi mở mắt ra, trong nháy mắt đã tháo dây lưng bên hông, xoay chân, cả người bay lên giữa không trung, váy trắng tựa như đóa hoa sen nở rộ.