Mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ.
Trong phật đường, Thần Đức Quý phi, Âu
Dương Hồng Ngọc một thân tăng bào màu xám, trong tay cầm chuỗi phật châu bằng bồ đềm mặt không chút phấn son màu tái nhợt không sắc máu. Tiêu
Đồng bước lên nâng nàng ngồi xuống bên cạnh Minh Nguyệt. Nàng cúi đầu,
chắp tay thành chữ thập nói nhỏ:
- Hoàng quý phi nương nương.
Làm phật lễ rồi không nói thêm gì nữa.
- Thần Đức Quý phi gần đây khỏe chứ?
Minh Nguyệt cười yếu ớt nhìn Âu Dương
Hồng Ngọc mà trong lòng có chút không đành. Nữ tử trước mắt từng là địch thủ duy nhất của mình, cũng không ngờ qua ba năm không gặp, nay nàng
lại thành ra thế này. Mím môi, Minh Nguyệt hít sâu một hơi, bưng chén
trà lên khẽ nhấp, lại nghe Âu Dương Hồng Ngọc không nhanh không chậm
nói:
- Nay Hoàng quý phi đã mỹ áp quần phương, giờ mang theo phong thái mẫu nghi thiên hạ tới thăm hỏi bại tướng khi xưa sao?
Minh Nguyệt ngây ngốc, có chút mất tự nhiên buông chén trà, môi hồng hơi mím nhưng cũng chỉ nhẹ cười nói:
- Thần Đức Quý phi nói quá lời,
quả thật ngày đó quý phi nhập tự, Minh Nguyệt mang bệnh nên không hiểu
vì sao Quý phi lại cạo đầu. Nếu hôm nay quý phi nguyện ý nói cho Minh
Nguyệt, Minh Nguyệt đương nhiên chăm chú lắng nghe.
Nói xong, liếc nhìn Tiêu Đồng một cái, ý bảo nàng lui ra.
Tiêu Đồng hiểu ý vội phúc thân với Minh Nguyệt và Âu Dương Hồng Ngọc rồi nhẹ nói:
- Hai vị nương nương từ từ tán gẫu, nô tỳ xin lui.
Dứt lời, khẽ ngẩng đầu liếc nhìn Minh Nguyệt một cái, sau đó mới chần chừ kéo váy bước ra bậc gỗ, từ từ bước đi.
Minh Nguyệt nhìn bóng dáng Tiêu Đồng rời
đi, đứng dậy phất phất váy dài, chậm rãi đi đến trước tượng phật tổ sơn
son thiếp vàng, cầm thẻ sâm đặt vào hộp, ngẩng đầu, không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt thần phật. Lúc sau, nàng nhẹ vỗ vỗ cừu bào, nhẹ nói:
- Vì sao Thần Đức Quý phi phải
cắt tóc đi tu? Nếu thực sự là cầu phúc cho Thiên triều thì cầu phúc
trong lòng là được cũng không cần nhập tự xuất gia.
- Cầu phúc trong lòng?
Ánh mắt Âu Dương Hồng Ngọc tĩnh mịch nhìn sắc trời hôn ám bên ngoài, khóe môi khẽ cười khổ. Lúc sau, nàng vịn bàn đứng dậy, thân mình gầy yếu như là gió thổi sẽ ngã đứng trước cửa đón
gió lạnh băng. Tay nắm chặt phật châu, thấp giọng nói:
- Xem ra Hoàng thượng thật sự là
yêu ngươi đến nhốt trong lồng, ngay cả vì sao nhất phẩm cung phi xin cắt tóc đi tu cũng không dám nói cho ngươi, ha ha…
Minh Nguyệt hơi nhíu mày, xoay người nhìn bóng dáng yểu điệu mà đơn bạc của Âu Dương Hồng Ngọc, ánh mắt hiện lên
sự nghi hoặc, nàng hỏi:
- Ý Thần Đức Quý phi là thế nào?
Quay mặt ra gió lạnh bên ngoài, Âu Dương
Hồng Ngọc thở ra khí nóng, môi tái nhợt dần thâm lại, nhưng vẫn lạnh
giọng cười khẽ, một lúc sau, nàng nhắm mắt lại hít sâu một hơi, bên môi
tràn đầy sự chua xót nói:
- Hoàng quý phi ở lại chùa ba
ngày, ta đã nghe phương trượng nói qua. Nhưng ta vẫn xin khuyên hoàng
quý phi nên nhanh chóng hồi cung, tránh để Hoàng thượng lo lắng.
Dứt lời, chậm rãi quay đầu liếc nhìn bụng Minh Nguyệt vẫn còn bằng phẳng, thần sắc ảm đạm, nhắm mắt lại, mang
theo mấy phần cô tịch nói nhỏ:
- Bần ni lời thật thì khó nghe, xin hoàng quý phi chớ trách.
- Thần Đức Quý phi xin cứ tự nhiên
Minh Nguyệt nhìn ra sự cô đơn của Âu
Dương Hồng Ngọc nên cũng không nói thêm gì, nhẹ vuốt bụng mình, mím mím
môi, ngồi xuống bàn để tránh cho nàng khó xử.
Âu Dương Hồng Ngọc cũng không nói thêm
nữa, tựa hồ hai người nói đến đó là đã không thể tiếp tục. Nàng liếc
nhìn Minh Nguyệt thần sắc bình yên, ánh mắt không chút gợn sóng mà đột
nhiên phát hiện được mình đúng là thật đáng thương. Nàng mím môi chua
sót, từ từ quay người, nhưng đến khi đi tới cửa thì hơi dừng bước, hơi
thở có chút mất tự nhiên quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt
Minh Nguyệt cảm giác được Âu Dương Hồng
Ngọc dừng bước chăm chú nhìn thì không khỏi nhíu mi. Nàng ngầng đầu lên
đã thấy Âu Dương Hồng Ngọc như né tránh mà chớp mắt, sau đó chỉ nghe
nàng nhẹ giọng nói:
- Khi hồi cung, giúp ta chuyển lời tới Thái hậu, ta lúc này tốt lắm cho lão nhân gia bớt buồn.
Minh Nguyệt nghe xong, cũng mềm nhẹ cười, bàn tay trắng nõn nhẹ buông chén trà, liễm mi nói:
- Thần Đức Quý phi biết Thái hậu
nhớ mong, vì sao không tự mình tiến cung thỉnh an, Ngược lại còn để địch nhân khi xưa là ta truyền lời. Chẳng lẽ Quý phi không sợ Minh Nguyệt
‘Vô tình’ nói ra tình hình thực tế khiến Thái hậu thương tâm sao?
Nói xong, đôi mắt thanh u nhìn bóng dáng dần cứng đờ ra của Âu Dương Hồng Ngọc, nhấp một ngụm trà
- Mộ Tuyết, ngươi…
Sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc cứng ngắc nhìn Minh Nguyệt vẫn cứ lặng yên không chút sợ hãi như thế. Nàng buồn bực
nắm chặt phật châu, quay người nhìn Minh Nguyệt, thở gấp nói:
- Hoàng quý phi vốn biết điều này là không thể lại chế nhạo ta như thế. Xem ra, Hoàng quý phi hôm nay tới đây không phải là để lễ phật dâng hương mà là đuổi tận giết tuyệt?
- Thần Đức Quý phi còn gì đáng để ta “đuổi tận giết tuyệt” sao?
Minh Nguyệt đột nhiên đập chén trà ba một tiếng, sau đó ngạo nghễ đứng dậy, cười lạnh đi đến trước mặt Âu Dương
Hồng Ngọc, nhìn bộ dáng nàng ta yếu ớt, trong lòng dâng lên chút chua
xót, nhưng vẫn ngoan tâm nói:
- Thần Đức Quý phi khi nãy mới
chỉ nói một nửa đã dừng lại, ta cũng sẽ không làm quý phi khó xử. Nhưng
quý phi không nói rõ ràng đã nhờ ta nhắn gửi cho Thái hậu, ngươi nói
xem… vì sao ta phải giúp ngươi?
Ánh mắt Âu Dương Hồng Ngọc nhíu lại, ánh
mắt tĩnh mịch mang theo mấy phần tuyệt vọng và phẫn hận nhìn thần sắc
vĩnh viễn ngạo nghễ của Minh Nguyệt, nắm chặt tay, nhưng cũng chua xót
cười rộ lên. Sau đó, nàng lảo đảo vịn vào bàn, nước mắt rơi xuống. Lúc
sau, nàng vung tay chỉ vào mặt Minh Nguyệt, tê tâm liệt phế hô:
- Mộ Tuyết, những thứ ngươi có
hôm nay là vận số của ngươi, Âu Dương Hồng Ngọc ta thông minh một đời
nhưng lại thua trong tay ngươi, là ông trời mắt mù.
- To gan, Đoạn Trần, sao ngươi dám nói thế với Hoàng quý phi.
Bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng
quát lớn, sau đó chỉ thấy một tăng ni lớn tuổi nghiêm túc đi vào, ánh
mắt sắc bén nhìn khuôn mặt Âu Dương Hồng Ngọc đã hơi vặn vẹo, lạnh lùng
nói:
- Đoạn Trần, ngươi đã là người xuất gia, có thể nào trước mặt Phật lại làm càn như thế, ngươi.
- Phật tổ?
Tăng ni kia còn chưa nói xong, Âu Dương
Hồng Ngọc đã lạnh giọng cười, sau đó giận dữ vô cùng nhìn thần sắc vẫn
bình tĩnh của Minh Nguyệt, thở hổn hển nói:
- Phật tổ có thể để cho độc phụ
như vậy thành Hoàng quý phi, để cho nàng thành người trong lòng Hoàng
thượng, phật tổ từ bi là ở đâu? Chính là ánh mắt kia, chính là ánh mắt
kia đã mê hoặc Hoàng thượng. Vì sao, vì sao nàng lại giống hệt Minh
Nguyệt quý phi, vì sao nàng đã chết rồi còn có thể vùng dậy mà tác loạn.
- Đoạn Trần, làm càn.
Tăng ni kia cũng không thể chịu đựng được nữa, không khỏi giơ lên định tát nhưng tay vừa vung lên đã bị Minh
Nguyệt giữ lại. Sau đó, còn đang trố mắt thì chỉ nghe thấy Minh Nguyệt
lạnh lùng nói:
- Để cho nàng nói
Tăng ni kia cả kinh, sau đó hết sức sợ hãi hạ tay xuống, vội cúi đầu, chắp tay, run giọng nói:
- Bần ni đáng chết, bần ni mạo phạm hoàng quý phi nương nương
Âu Dương Hồng Ngọc nhìn thần sắc sợ hãi
của tăng ni kia thì cười càng lớn, nước mắt không ngừng rơi xuống, tựa
nhưa là đau thấu tim mà cũng như là đã chết tâm. Nàng chỉ vào Minh
Nguyệt, run run nói:
- Dựa vào cái gì... Dựa vào cái gì ngươi lại giống Thánh tổ quý phi như thế? Dựa vào cái gì khi mới
nhìn thấy ngươi lần đầu tiên Hoàng thượng đã tới xin Thái hậu giúp hắn
để ngươi vào lòng hắn. Dựa vào cái gì mỗi lần trước mặt ta Hoàng thượng
đều nhắc tới tên ngươi, rồi như là còn rất nhiều điều muốn nói…
Nói rồi, giọng nàng đột nhiên nhẹ xuống, thê thảm cười nói:
- Trước kia mỗi lần Hoàng thượng
tới tìm ta chơi cờ đều hỏi ta thích cái gì, nhưng sau khi ngươi tới,
Hoàng thượng luôn hỏi ta, nữ nhi bình thường thì thích cái gì, ha ha.
Minh Nguyệt giật mình, không phải vì Âu
Dương Hồng Ngọc phát điên như thế mà vì những lời “xin Thái hậu giúp”.
Tuy rằng, nàng đã từng nghe được chuyện tương tự như thế nhưng lại cũng
chưa từng để ý. Nhưng hôm nay nghe Âu Dương Hồng Ngọc phát điên mà nói
ra thì chẳng hiểu sao lại khiến lòng nàng đau đớn.
Minh Nguyệt chậm rãi ngồi xuống nhìn thần sắc Âu Dương Hồng Ngọc như mất hồn kia, nàng nhẹ lau nước mắt của Âu
Dương Hồng Ngọc. Nàng thật không ngờ, mình thầm muốn bức Âu Dương Hồng
Ngọc nói ra nguyên nhân xuất ra mà lại khiến Âu Dương Hồng Ngọc nói ra
một đoạn chuyện cũ mà nàng vốn không đặt vào lòng này.
Hai mắt Âu Dương Hồng Ngọc đẫm lệ, ngơ
ngác nhìn Minh Nguyệt lau nước mắt cho mình, lại nổi điên cầm tay Minh
Nguyệt, rồi khi thấy Minh Nguyệt trố mắt thì đột nhiên lại vui mừng nói:
- Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, người cuối cùng cũng đến thăm Tử Thần, Hoàng thượng.
Những người nghe tiếng động mà tới nhìn
thấy bộ dáng điên loạn này của Âu Dương Hồng Ngọc không khỏi giật mình
dừng bước. Tiêu Đồng kinh ngạc vạn phần nhìn Âu Dương Hồng Ngọc cầm tay
Minh Nguyệt, nàng vội bước lên thì Minh Nguyệt lại phất tay ngăn lại.
Lúc sau, chỉ nghe Minh Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Quý phi nên đi nghỉ ngơi
- Không. không, không cần, Tử Thần không cần nghỉ ngơi, Tử Thần muốn gặp Hoàng Thượng
Âu Dương Hồng Ngọc vừa nghe Minh Nguyệt
nói để nàng đi nghỉ thì càng nắm chặt tay Minh Nguyệt, lệ rơi càng
nhiều, nàng si ngốc nhìn Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói:
- Hoàn thượng, Tử Thần không ngại người chỉ yêu Mộ Tuyết, thật đó, Tử Thần nguyện ý nghe người nói tốt về Mộ Tuyết, nói Mộ Tuyết không để ý tới người, người rất tức giận. Tử
Thần sẽ không nói cho ai, nhưng… vì sao Hoàng thượng lại đối xử với Tử
Thần như vậy, vì sao lại muốn đem Tử Thần làm vật thay thế Mộ Tuyết, vì
sao nói với Tử Thần rằng sủng hạnh Tử Thần là để xem xem có thật rằng
người không có Mộ Tuyết thì không được, Hoàng thượng…
- Làm loạn, đúng là làm loạn.
Ngoài đại điện, Tuệ Thực sư thái đột nhiên quát lớn, sau đó đi vào Phật đường, kéo Âu Dương Hồng Ngọc lại, sau đó lạnh lùng nói:
- Phật môn thánh địa, thân là đệ
tử nhà phật lại nói những lời như thế trước mặt Phật tử. Người đâu, đem
Đoạn Trần đến sài phòng.
- Tiểu thư.
Tiêu Đồng vội đi vào phật đường, cẩn thận đỡ Minh Nguyệt dậy, trong mắt đầy lo lắng nhìn nàng.
Minh Nguyệt nhìn bộ dạng nửa si nửa ngốc
của Âu Dương Hồng Ngọc mà trong lòng chua xót khiến nàng không thể thừa
nhận những việc mình đã làm. Nàng lắc đầu, hơi vô lực nói:
- Sư thái, chậm đã.
Sau đó, khi tất cả mọi người còn đang sửng sốt thì nhẹ giọng nói:
- Trong hoàng cung cũng có phật
đường, nay Thần Đức Quý phi đã mất trí, sư thái không bằng nên nhìn vào
sự từ bi của Phật tổ mà để Minh Nguyệt đưa nàng hồi cung đi.
- Chuyện đó
Tuệ Thực sư thái vẻ mặt khó xử, quay đầu nhìn các sư thái bên ngoài, lúc sau, phương trượng chắp tay, niệm phật hiệu rồi nói:
- Hoàng quý phi nương nương,
“mạch thượng hoa khai, khả hoãn hoãn quy hĩ”, nếu nương nương muốn có
thể lên đường hồi cung, bần tăng không dám ngăn trở
Ánh mắt Minh Nguyệt hơi động nghi hoặc
nhìn sư thái lớn tuổi kia, thì đã thấy bà cúi đầu, khuôn mặt vẫn bình
tĩnh từ bi như trước, trong lòng sinh nghi, lại cũng không thể chối từ,
vì thế liền nói với Tiêu Đồng:
- Chuẩn bị xe, lập tức hồi cung.
Tiêu Đồng sửng sốt một chút, nhíu mày,
lòng có điều cố kỵ nhìn bộ dáng ngu si của Âu Dương Hồng Ngọc, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
- Nô tỳ tuân mệnh
Rồi sau đó kéo váy bước ra cửa, nói với Ngự lâm quân thủ vệ tứ phía:
- Hoàng quý phi có lệnh, lập tức chuẩn bị xe hồi cung.