Giữa trưa, cửa lớn Chiêu Vân cung luôn bị đóng chặt cuối cùng cũng nặng nề mở ra, nhưng ngoài cửa vẫn đầy cấm vệ sâm nghiêm
Thục phi đứng ở trước đại điện nhìn thị
vệ ngoài điện, sắc mặt tái nhợt càng tiều tụy. Nàng xoay người đi vào
trong điện, mệt mỏi ngồi lên ghế quý phi, thậm chí còn không có sức mà
nhìn Đỗ Tương Nhi. Lúc sau, thở dài một tiếng, vươn tay day day trán, vô lực nói:
- Làm sao bây giờ... Bản cung
nên làm cái gì bây giờ, Mộ Tuyết nay đã thành Hoàng quý phi, vậy… quyền
chấp pháp hậu cung của ta có phải cũng bị tước bỏ để ban cho nàng?
Đỗ Tương Nhi đứng ở một bên không nói,
rồi sau đó nhíu mày nhìn động tĩnh ngoài điện. Sáng sớm, nàng đã gửi thư tới Liên Duyệt cung nhưng giờ đã giữa trưa, Hiền phi cũng không có động tĩnh gì, chẳng lẽ… kế hoạch của nàng thật sự lại thất bại?
Ba ngày cấm chừng này, có thể nói là mọi
chuyện khó khăn. Tuy nhìn như là trùng hợp nhưng dường như là chuyện đã
sớm bị an bài. Nhưng nếu là đã được an bài sao lại không nhìn ra chút sơ hở?
Nhắm mắt, than nhẹ một tiếng, Đỗ Tương Nhi xoay người dời bước, ngồi cạnh Thục phi, hơi nhụt chí nói:
- Nếu Hiền phi không muốn trợ
chúng ta giúp một tay, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể kéo dài, cũng
may, Hoàng Thượng còn chưa hạ chỉ bác bỏ quyền chấp pháp của tiểu thư,
cho nên, mặc dù là gây ra trò cười này nhưng người vẫn coi như là đứng
đầu hậu cung.
Đứng đầu hậu cung? Thục phi nghe bốn chữ
này, không khỏi khổ cười ra tiếng, vừa định chế nhạo mình một câu lại
nghe ngoài điện có tiếng cười duyên. Khi hai người trố mắt nhìn thì chỉ
thấy Hiền phi một thân váy dài hồng đậm, tóc cài trâm vàng, trâm ngọc đi tới.
Hiền phi lành bệnh, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt vô huyết như trước. Dù đã trang điểm nhưng vẫn không giấu được vẻ
bệnh tật. Tinh Nhi cần thận đỡ nàng lên thềm đá đi vào đại điện, sau sso nhìn Thục phi và Tương Nhi vẻ mặt vui sướng cuống quít đứng dậy thì
bước lên phúc thân nói:
- Nô tỳ tham kiến Thục phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an
Thục phi mặt mang ý cười, vội sai Đỗ Tương Nhi chuẩn bị ghế, bước lên cười khẽ nói:
- Hiền phi muội muội đã tới, thật sự là làm cho tỷ tỷ chờ lâu.
Sau đó, như là thân thiết tiến lên cầm tay hiền phi kéo tới trước bàn, nhẹ giọng nói:
- Đến, muội muội mau ngồi xuống, Tương Nhi dâng trà lên.
Khuôn mặt Hiền phi hơi cười, bưng một chén trà, nhẹ mím môi đỏ mọng rồi từ từ nói:
- Thư của Thục phi tỷ tỷ muội
muội kỳ thật sớm đã nhận được nhưng mấy ngày này hậu cung thủ vệ sâm
nghiêm, tỷ tỷ lại bị cấm chừng mang tội, cho nên muội muội không tiện
tiến đến bái phỏng. Chờ mãi tới giữa trưa, trong cung truyền tới tin tức cửa cung tỷ tỷ mở thì mới tới.
Nói xong, buông chén trà, cầm khăn lụa lau lau miệng.
Hiền phi mềm nhẹ cười, ngẩng đầu liếc nhìn Đỗ Tương Nhi một cái, hơi động mày, cầm trái táo trên mâm quả rồi thở dài nói:
- Thật ra, chuyện Thục phi tỷ tỷ
cầu, muội muội chỉ sợ là khó, nhưng… ngươi và ta đều là tần phì đế vương lại cùng bị một kẻ làm liên lụy, chuyện liên minh coi như là có thể.
Nói xong, lại đặt trái táo lên bàn, chậm rãi đứng dậy, cười nói:
- Đã không còn sớm, tránh để người khác nhàn thoại, muội muội không ngồi lâu.
Thục phi nghe xong Hiền phi nói, tảng đá
nặng trong lòng buông xuống. Nhưng thấy Hiền phi vội đi thì lại bối rối
đứng dậy hơi lo lắng nói:
- Hiền phi muội muội nhanh như vậy đã đi sao?
Tinh Nhi nhìn khuôn mặt Thục phi như già đi kia, bước lên chắn trước Hiền phi, yếu ớt nói:
- Thục phi nương nương có điều
không biết, công chúa ba ngày tiền bị Đức phi tới gây loạn, bệnh cũ tái phát cho nên một ngày ba lần dùng thuốc không thể chậm trễ. Giờ đã là
giữa trưa, phải hồi cung dùng thuốc.
Nói xong, cung kính phúc thân, rồi sau đó liền đỡ Hiền phi rời đi.
Thục phi nhìn bóng dáng màu hồng đậm chói mắt của Hiền phi, ngọc thủ nắm chặt, mím chặt môi đỏ mọng rồi lúc sau
lại nhắm mắt lại, hung hăng đập lên bàn bi thương nói:
- Không nghĩ tới bản cung hôm nay lại phải xem sắc mặt một con oắt con, bản cung…
- Nếu lúc trước tiểu thư hồi phủ không vì tức giận mà động tới pháp luật hậu cung thì cũng chẳng cần phải thế này.
Đỗ Tương Nhi không hề an ủi Thục Phi mà
còn nói toạc ra sai lầm của nàng khiến sắc mặt Thục phi lúc đỏ lúc
trắng, nhưng nàng vẫn nói:
- Tiểu thư vì ghen tỵ Mộ Tuyết
mang thai mà được Hoàng thượng ban cho hậu lễ, hồi phủ vì cùng Nhị phu
nhân nói cho sướng miệng mà lần lữa, chậm trễ quay về hậu cung. Nay,
ngoại trừ xem sắc mặt Hiền phi, căn bản chẳng còn cách nào, huống chi…
Sợ là lão gia ở trong triều vì không khuyên tiểu thư hồi cung mà bị
trách phạt cung không chừng.
Sắc mặt Thục phi càng khói coi nhưng chỉ
có thể cắn răng nhịn xuống, nàng vươn tay bưng mắt. Lúc sau, như là cố
gắng bình ổn sự tức giận và nhục nhã trong lòng, run giọng nói:
- Bản cung tránh được hậu cung phong vân ba năm trước, chẳng lẽ giờ lại chết trên tay con nhóc con này sao.
Đỗ Tương Nhi nhíu mày không đáp. Nàng nhìn ngoại điện tiêu điều, lúc sau mới từ từ thở dài nói:
- Ngày đó, nếu là tiểu thư nguyện ý khuất hạ mà chịu giao hảo cùng Mộ Tuyết, có lẽ hôm nay đã không thế này.
Xe liễn đỉnh hồng lắc lư chạy trên đường
mòn đá cuội, trong kiệu, Tiêu Mẫn bưng trán như hơi thất thần nhìn rừng
mai trong Ngự hoa viên, lúc sau nhẹ nói:
- Tinh Nhi, ngươi nói… nếu ta đem việc Hoàng quý phi làm báo cho Hoàng thượng, Hoàng thượng có bỏ qua cho độc phụ này hay không?
Tinh Nhi cúi đầu đi, nghe thấy câu nói
nhỏ như tiếng muỗi của Tiêu Mẫn thì hơi sửng sốt, nàng kinh ngạc trợn to mắt nhìn Tiêu Mẫn qua trướng vàng, hơi lắp bắp nói:
- Công chúa... Người... Người nói cái gì?
Tiêu Mẫn nhắm mắt, có chút mệt mỏi đập đập trán rồi chậm rãi mở mắt ra, thở dài một tiếng, môi đỏ mọng cười khổ, nói:
- Thôi, Tinh Nhi, giờ ngươi mau
chóng đến Tẩm Tâm cung, đem việc Thục phi muốn mượn sức ta báo cho Hoàng quý phi, xin chỉ thị của Hoàng quý phi cho ta.
Tinh Nhi ngây ra nhìn Tiêu Mẫn đang trầm ngưng, sắc mặt dù khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Nô tỳ... Nô tỳ đi ngay.
Nói xong, cầm khăn lụa xoay người chạy đi.
- Mộ Tuyết.
Tiêu Mẫn nhìn bóng dáng màu lam của Tinh
Nhi dần biến mất trong hoa viên tiêu điều thì không khỏi nhẹ bâng quơ
hai chữ. Sau đó lại bưng trán, ánh mắt trầm xuống, tay kia nắm chặt
thành quyền.
Mặt trời lặn về phía tây, Tiêu Đồng bưng
canh đi vào Trường Sinh điện. Khi thấy đế vương ngồi trước ngự án phê
duyệt tấu chương thì chuyển mắt nhìn Minh Nguyệt đang nghiền mực bên
cạnh. Sau đó, nàng cúi đầu đặt hai bát canh xuống bàn, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, cung nữ Liên Duyệt cung cầu kiến.
Minh Nguyệt dừng tay, nhướng mắt vừa định nói gì với đế vương thì đã thấy đế vương ngẩng đầu nhìn nàng, ôn nhu cười nói:
- Minh Nguyệt đi sớm về sớm
Minh Nguyệt hơi nhíu mày thì lại thấy đế
vương lại nhìn xuống tấu chương, nàng mím môi gật đầu với Tiêu Đồng rồi
đứng dậy, phúc thân với đế vương, nhẹ giọng nói:
- Nô tỳ cáo lui
Rồi sau đó, liền mang theo Tiêu Đồng đi ra tẩm điện.
- Tiểu thư, là cung nữ hồi môn
Tinh Nhi của Hiền phi cầu kiến, nói là hôm nay Thục phi viết thư cầu
Hiền phi, xin Hiền phi giúp nàng thoái khỏi khốn cảnh.
Nói xong, Tiêu Đồng lấy ra một phong thư phấn hồng đưa tới Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói:
- Tiểu thư, đây là thư Thục phi đưa cho Hiền phi.
Minh Nguyệt nhìn phong thư kia, đón lấy
rồi mở ra. Phong thư viết trên giấy Tuyên Thành, nét chữ tinh tế, dù chỉ vài chữ nhưng có thể khiến người ta hiểu được nổi dung. Xem xong, Minh
Nguyệt nắm thư trong tay, nhíu mày, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Đây là chữ của ai?
Tiêu Đồng nhìn nét chữ trên thư, khẳng định:
- Đây là nha hoàn của nhị tiểu thư, Đỗ Tương Nhi viết.
Minh Nguyệt nhíu mi, đợi Tiêu Đồng nói hết thì nhìn lại lá thư nói:
- Đỗ Tương Nhi lanh lợi, nhị tiểu thư không thể so với nàng ta. Năm đó, nhị phu nhân mới trăm phương ngàn kế đem tiểu nha đầu thông minh này tới bên người nhị tiểu thư.
Góc tối Vị Ương điện, ánh mắt Minh Nguyệt hơi trầm xuống, nàng nhẹ vỗ về chiếc vòng tay bạch ngọc, đi ra khỏi cột đá, cúi đầu đi. Nửa ngày mới hơi lạnh lùng nói:
- Đã mấy ngày nay, Đức phi có động tĩnh gì?
Tiêu Đồng gập thư lại rồi đuổi theo Minh Nguyệt, nhỏ giọng nói:
- Theo cung nữ đưa cơm mấy ngày
nay nói, ba ngày nay, Đức phi ăn uống ít đi, cơ hồ đem tất cả đồ đạc
trong điện ném vỡ, tính tình phát tác không nhỏ nhưng người cũng tiều
tụy đi không ít.