Trong đại điện Tẩm Tâm cung đèn đuốc sáng trưng, Tần công công tay cầm thánh chỉ, đem những thứ ban thưởng giao
hết cho Tiêu Đồng, không lâu sau, toàn bộ tẩm cung tràn ngập đầy những
kỳ trân dị bảo, ngọc thạch phỉ thúy trân châu đếm không xuể.
Tiêu Đồng nhìn trên bàn phủ khăn vàng đầy châu báu, khuôn mặt không vui mà nhíu màu nói:
- Tần công công, có phải Hoàng thượng đem toàn bộ quốc khố cho tiểu thư nhà ta không?
Theo quy củ hoàng cung, cho dù sắc phong
Hoàng hậu cũng không trọng thưởng đến mức này, huống chi chỉ là Hoàng
quý phi hữu danh vô thực.
Vẻ mặt Tần công công tươi cười như tâm tình vô cùng sung sướng, hắn đưa thánh chỉ cho Tiêu Đồng, nhỏ giọng nói:
- Tiểu chủ nói đúng, những trân
châu ngọc khí này đều là phụng theo khẩu dụ của Hoàng thượng, đem sáu
ngự tiền thị nữ tỉ mị chọn lựa tới.
Nói xong, ý cười trên mặt càng sâu, cầm lấy một khối gì đó dùng khăn lụa vàng bọc lại đưa cho Tiêu Đồng nói:
- Đây là Hoàng Thượng đưa cho Hoàng quý phi, nói là lúc trước hoàng quý phi mất đi, nay vật về chủ cũ.
- Đây là…
Tiêu Đồng cầm thứ đó trong tay chỉ cảm
thấy như là trang sức vật phẩm gì đó, nhíu mày định hỏi lại thấy Minh
Nguyệt muốn thay triều phục nặng nề đi ra từ sau bình phong. Nàng vội
bước lên đỡ, cầm vật trong tay cười nói:
- Tần tổng quản nói, đây là vật nương nương từng mất đi, Hoàng thượng sai Tần công công đưa tới.
Minh Nguyệt có chút mệt mỏi nhìn thứ Tiêu Đồng cầm, đón lấy, vừa chạm tới đã biết bên trong là thứ gì, nàng mím
môi hơi cười nói:
- Những đồ này đem hết đến Dưỡng sinh điện đi, đánh thưởng xuống theo sự an bài của Tần công công.
Tần công công hiểu ý cười, nói:
- Nô tài tuân mệnh
Nói xong, liền sai ngự tiền thị nữ đứng ngoài điện đem những châu báu ngọc khí này rút lui.
Minh Nguyệt đi về sau bình phong nửa nằm trên tháp, xoa xoa trán, hơi ủ rũ nhắm mắt, môi hồng khẽ nói:
- Phía Thục phi có động tĩnh gì?
Tiêu Đồng lắc đầu, trâm ngọc leng keng, nàng bước lên xoa trán Minh Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Nô tỳ đã truyền thư cho Triệu
Truyền và Lý Vinh, sai bọn họ chú ý động tĩnh của Hộ quốc hầu, nhưng
những tin tức hỏi được cũng chỉ là Nhị phu nhân buồn bực mấy lần nhục mạ tiểu thư còn lại thì cũng chẳng có gì.
Minh Nguyệt nghe xong, không khỏi hơi bật cười, rồi sau đó khẽ thở dài:
- Triệu Truyền là kẻ trí tuệ, hắn dù giờ không biết Thượng Quan Uyển Nhi là do ta hãm hại, một lòng chỉ
muốn tìm cơ hội ám sát Âu Dương Hồng Ngọc, nếu sau này biết rõ chân
tướng, chắc chắn sẽ tìm giết ta.
Tay Tiêu Đồng run lên, nhất thời sắc mặt trở nên khó coi nhưng vẫn trấn định nói:
- Ý tiểu thư là Triệu Truyền không thể lưu?
Lúc này, Triệu Truyền đã thoát thai hoán
cốt, không chỉ có võ công tăng cao mà tâm tư cũng thâm trầm hơn, nếu
muốn diệt hắn e là rất khó.
Minh Nguyệt từ từ mở mắt ra, nhìn đại điện kim bích huy hoàng, cười yếu ớt nói:
- Triệu Truyền không ham tiền
tài, chỉ vì chung tình với Thượng Quan Uyển Nhi mới vào cung đình. Nếu
hắn không vì Thượng Quan Uyển Nhi chết oan thì đã không nhẫn nhục cố
sống tới bây giờ.
Tay chân tàn phế còn cố gắng như vậy, không phải vì báo thù thì là vì cái gì?
Tiêu Đồng sửng sốt, nàng trợn to hai mắt, thần sắc khẩn trương nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Minh Nguyệt, quỳ
xuống thảm thượng, run rẩy nói:
- Tiểu thư, là lỗi của nô tỳ, nô
tỳ không nên vì Lí Vinh cầu tình mà giữ lại mạng hắn, nay lại thành uy
hiếp lớn cho tiểu thư, ta…
Nói xong, chóp mũi Tiêu Đồng cay cay, nàng bưng miệng cúi đầu, không dám nói nữa.
Minh Nguyệt lắc đầu nhìn thần sắc khẩn trương và hốc mắt hơi đỏ của Tiêu Đồng, hơi đau lòng cầm tay nàng, nhẹ giọng an ủi nói:
- Hoàng cung sâm nghiêm, cho dù
hắn thật sự có lòng báo thù cũng không thể. Tiêu Đồng vốn là nữ tử thiện tâm, chỉ ngại chủ tử ta lại một tay đầy máu, phải là ta xin lỗi Tiêu
Đồng mới đúng.
Nói xong, lau nước mắt cho Tiêu Đồng, không khỏi cười đùa nói:
- Tiêu Đồng, khi ta mất đi trí
nhớ đã từng cãi nhau với Đức phi Khuynh Thành trước Huyền Vũ môn sao?
Sao hôm nay lại yếu ớt thế này?
Tiêu Đồng run rẩy lau nước mắt rồi bưng miệng nói:
- Nô tỳ không muốn khóc, nô tỳ,
nô tỳ chỉ là cảm thấy mình quá vô dụng, trước kia, vẫn đều dựa vào tiểu
thư, mà nay, qua ba năm vẫn phải dựa vào tiểu thư mới biết mình đã phạm
vào sai lầm lớn.
Minh Nguyệt thở dài, cầm khăn lụa lau nước mắt Tiêu Đồng, vỗ nhẹ vai nàng cười cười, chỉ chóp mũi nàng nói:
- Trước kia cũng là ta quá mức
ích kỉ, ta biết ngươi trung thành với ta nhưng lại vì chuyện Hoàng
thượng sắc phong ngươi làm ngự nữ mà canh cánh trong lòng, mới khiến cho các mũi nhọn hậu cung chĩa vào, cho nên, không thể trách ngươi…
Nói xong, trong lòng Minh Nguyệt lại hơi
chua xót, Tiêu Đồng đi theo mình vẫn trung thành và tận tâm, quả thật,
cho dù nàng thật sự yêu đế chuyện thường tình, nàng sao lại thảo mộc
giai binh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Minh Nguyệt đã hòa hoãn đi nhiều, nàng liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nhẹ cười nói:
- Tiêu Đồng đi nghỉ ngơi đi, sắp canh ba.
Canh ba, hôm nay triều thần không biết sẽ quấn quýt lấy Ngự Hạo Hiên đến khi nào.
Tiêu Đồng vội ngưng khóc, nàng nhìn Minh
Nguyệt như hơi kinh ngạc không hiểu vì sao tiểu thư lại nhắc tới chuyện
nàng và Hoàng thượng, vừa định giải thích lại thấy Minh Nguyệt hơi lắc
đầu nói:
- Đừng nói gì cả, đều đã qua.
Đều đã qua, cho dù đế vương thật sự cùng
Tiêu Đồng có cái gì cũng không còn cách nào vãn hồi lại, nàng cần gì cứ phải tính toán chi li, ít nhất, nàng đã khiến phần đông nữ tử rơi vào
địa ngục, các nàng ấy hận nàng cũng là đương nhiên.
Tiêu Đồng không nói gì, chỉ có thể cúi đầu, lúc sau nói vầng rồi đứng dậy ra khỏi tẩm điện.
Đêm quá canh ba, gió lạnh thổi, ánh nến lay động.
Trên giường, màn trướng nhẹ bay, Minh Nguyệt xóa tóc nằm ở mép giường nhẹ đi vào giấc ngủ.
Mép giường, một bóng dáng màu vàng đứng
đó đã lâu lại như không đành lòng quấy nhiễu giấc mộng của giai nhân,
chỉ khoanh tay nhìn. Lúc sau, mi dài của giai nhân run lên, hắn vội cúi
người ngồi xuống, kéo chăn lại cho nàng, nhưng Minh Nguyệt lại như bướng bỉnh đưa tay gạt chăn ra, đặt tay dưới gối rồi nghiêng người ngủ tiếp.
Ngự Hạo Hiên cười khẽ, ánh mắt thâm trầm như đêm tràn đầy sủng nịch, vươn tay, cầm tay nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng.
Mi dài của Minh Nguyệt hơi động như rất
không thích, nhíu mày, môi cong cong hờn dỗi, bàn tay trắng nõn vừa
động. Sau đó, như bị kích động mở mở mắt nhập nhèm ra nhìn.
- Minh Nguyệt tỉnh.
Ngự Hạo Hiên nằm bên cạnh Minh Nguyệt,
môi mỏng mang theo ý cười ái muội chăm chú nhìn nàng hơi trố mắt. Khi
nàng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh thì lại hôn lên môi hồng, cười khẽ
bên tai nàng nói:
- Bộ dáng của Minh Nguyệt thật khiến trẫm muốn khi dễ.
Minh Nguyệt hoàn hồn, sắc mặt nhất thời
ửng đỏ, nàng hơi buồn bực muốn xoay ngường nhưng đế vương lại nhanh
chóng ôm nàng, vùi mặt vào cổ nàng, khàn khàn nói:
- Minh Nguyệt, hôm nay coi như là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.
Rồi sau đó, khi Minh Nguyệt hơi kinh ngạc thì môi mỏng lạnh băng lại hôn lên vai Minh Nguyệt.
Hít một hơi, Minh Nguyệt hơi buồn bực đặt tay lên ngực hắn, ánh mắt hơi hờn giận nhìn mái tóc đen xõa bên cổ
mình, nhỏ giọng nói”
- Xem ra Hoàng thượng còn chưa bị triều thần làm cho đủ mệt, theo ý nô tỳ, không bằng đem những tấu
chương chồng chất phê duyệt rồi hãy ngủ.
Minh Nguyệt dứt lời, vốn tưởng rằng đế
vương sẽ tức giận, cũng không ngờ lại thấy hắn cười. Sinh nghi, vừa
định đẩy ra hắn, đã thấy hắn xoay người nằm xuống, rồi sau đó xốc chăn
lên, ôm lấy nàng nhẹ nói:
- Trẫm chọn ngủ.
Minh Nguyệt ngẩn ra, có chút không tin sự nhu thuận này của Ngự Hạo Hiên, vì thế quay người vừa định hỏi hắn làm
sao, không ngờ vừa động lại bị đế vương ngăn lại, sau đó, Ngự Hạo Hiên
nhìn nàng đang trố mắt, ngón tay mơn man hai má nàng, giọng nói hết sức
lãnh trầm:
- Minh Nguyệt trẫm là nam nhân
Rồi sau đó khi Minh Nguyệt khó hiểu, tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói:
- Nàng vừa động, trẫm không thể ngủ.
- Ngươi.
Minh Nguyệt mặt đỏ tai hồng nói một câu rồi đẩy hắn ra, ẩn giận nói:
- Đêm khuya, Hoàng thượng nên ngủ đi.
Nói xong, tự quấn chăn bông kín người rồi quay người về phía Ngự Hạo Hiên.
Ngự Hạo Hiên nhìn thần sắc Minh Nguyệt
không khỏi cười to, dường như quét đi tất cả sự mệt mỏi hôm nay. Hắn như ủy khuất tới bên Minh Nguyệt nhỏ giọng nói:
- Minh Nguyệt, phu quân hơi lạnh.
Minh Nguyệt nhắm mắt, cũng không định để ý tới hắn mà chỉ hừ lạnh một tiếng, cứ nghĩ rằng hắn sẽ dây dưa nhưng
không ngờ hắn lại nói:
- Nga, cứ để trẫm đông chết đi, dù sao Minh Nguyệt đã có hoàng tự, không coi trẫm vào mắt nữa.
Minh Nguyệt mở mắt ra, nàng không nghĩ
Ngự Hạo Hiên lại nói bậy bạ như thế, không khỏi bưng miệng cười khẽ, lúc sau, định không để ý tới hắn. Nhưng lại phát hiện chăn trên người bị kẻ nào đó lén lút kéo ra rồi một thân thể lạnh lẽo chui vào chăn, thở dài
nhỏ giọng nói:
- Đồ vô lương tâm.
Nói xong, ôm nàng vào lòng rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.