Trí tuệ giảm phúc thọ, bạc phúc tiễn khuynh thành (trí tuệ tài giỏi thì die sớm mà hồng nhan thì cũng die sớm)
Trong đại điện Tẩm tâm cung ồn ào, vài ngự tiền thị nữ mặc quần áo
màu xanh biếc như ngọc vội vàng qua lại, Thái y đứng trong đại điện nghị luận.
Nha hoàn Thanh Lan của Hiền phi ám sát Tần chiêu dung đã truyền khắp
kinh thành, kinh động Thừa tướng phủ và phủ Hộ quốc hầu, hơn nữa hôm nay còn là ngày Âu Dương Hồng Ngọc cạo đầu xuất gia. Khắp kinh thành như
sôi trào. Dân chúng phố phường và bách quan triều thần đều bắt đầu bàn
tán. Dù sao ba năm trước đây cũng từng có một cơn sóng gió, sau đó,
hoàng hậu Âu Dương Tiêu Ngọc, Đức phi Mộ Tuyết và Hiền Phi Thượng Quan
Uyển Nhi đều qua đời. Mà nay, sau ba năm, Mộ thị Minh Nguyệt lại xuất
hiện trong hoàng cung, lại gây nên một hồi phong ba. Bởi vậy dân chúng
kinh thành đều đoán có phải vì đế vương cực sủng Mộ Tuyết mà Hiền phi Âu Dương Hồng Ngọc buồn chán xuất gia hay Mộ Tuyết là người cực thủ đoạn
mà gây nên.
Trong hoàng cung, lòng người vốn đã sợ hãi, hôm nay lại nghe tin Tần
chiêu nghi gặp nan, ngay cả Đức phi Khuynh Thành và Quý phi Như Nguyệt
cũng yên tĩnh xuống, trong lòng như sợ hãi trốn tránh trong tẩm cung,
đến cả việc đi thăm Tần chiêu dung theo lẽ thường cũng vứt ra sau đầu.
Hôm nay, có thể nói là hoàng cung hết sức náo nhiệt nhưng cũng lại hết
sức lạnh lùng.
Trước Trường sinh điện, Tần công công và Tiêu Đồng đứng đó, hai người mắt nhíu chặt vô cùng bất an nhìn cánh cửa đống chặt kia, trong lòng
rối rắm bất an. Một lúc lâu sau, Tiêu Đồng lại càng lo lắng, run run
nói:
- Tần công công, ngươi nói... Ngươi nói tiểu thư sẽ không
có việc gì chứ? Vì sao... Vì sao Hoàng Thượng đến bây giờ còn không
ra?
Đã hơn nửa canh giờ, thái y cũng không đoán ra một kết quả cuối cùng, mà đế vương lại đầy sát khí khiến không ai dám tới gần.
Trong mắt Tần công công hiện lên sự lo lắng vô cùng như vẫn an ủi Tiêu Đồng:
-Tiểu chủ yên tâm, chiêu dung nương nương sẽ không có chuyện gì, Thất hồn tán chính là một loại thuốc khiến người ta mất trí nhớ chứ không bị tổn thương đến tính mạng…
Nhưng là nghiêm trọng nhất sợ là ngửi nhiều thì sẽ thành Thất tâm điên, người trở nên điện loạn, chuyện cũ quên hết.
Bị mất trí nhớ... Tiêu Đồng ngẩn ra, rồi sau đó trợn to mắt, không
dám tin nhìn Tần công công cũng đang lo lắng, tay nắm khăn lụa run rẩy.
Sau đó, nàng cố trấn định hỏi:
- Ý Tần công công là… tiểu thư nhà ta sẽ mất trí nhớ, hoặc là... Hoặc là sẽ điên?
Làm sao có thể... Làm sao có thể? Tim Tiêu Đồng như người bị một dao đâm thẳng, lắc đầunói:
- Không, không thể, ta muốn đi gặp tiểu thư, ta phải nhìn tiểu thư
Nói xong kích động bước lên.
Tần công công nhìn Tiêu Đồng đầy lo lắng, trong lòng cũng rất khổ sở, nhưng nhớ đến thần sắc đế vương khi tìm đến hiện trường thì không khỏi
rùng mình. Vội vàng giữ chặt tay Tiêu Đồng, nhỏ giọng nói:
- Tiểu chủ, đừng đi vào, Hoàng Thượng hắn... Hắn hôm nay tâm tình phiền chán, sợ là không thể quấy rầy...
Hôm nay, đế vương chạy tới Trùng Dương cung, Tần chiêu dung đã hôn mê bất tỉnh, như là đang ngủ trên sàn đá lạnh băng, ngay cả hơi thở cũng
vô cùng nhẹ nhàng khiến người ta sợ hãi. Lúc ấy, hắn nhìn thấy Hoàng
thượng sững sờ đứng đó, hai mắt như trống rỗng nhìn khuôn mặt xinh đẹp
mà yên lặng của Tần chiêu dung. Thần sắc đó như là sợ Tần chiêu dung
thật sự đã đi, nhưng lúc sau thì như sư tử cuồng loạn, nổ điên mà chạy
đến ôm Tần chiêu dung, cả người run rẩy nói:
- Minh Nguyệt, trẫm sai rồi, ngươi đừng hù dọa trẫm như vậy... Trẫm sợ hãi... Trẫm sợ….
Nhưng là, Tần chiêu dung lại như là cố ý tra tấn đế vương, thần sắc
nàng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi hắn cũng không tin rằng đó là
một nữ tử còn sống.
Nghĩ đến đây, tim Tần công công lại như co rút đi một chút, sau đó
nhìn Tiêu Đồng như sắp khóc, khóe mắt hắn cũng cay cay. Dù hắn không
biết trong lòng Tần chiêu dung Hoàng thượng ở vị trí nào, nhưng Hoàng
thượng với Tần chiêu dung cũng là… có lẽ, Tần chiêu dung thực sự là Đức
phi nương nương ba năm trước đây, nếu không Hoàng thượng sao có thể bị
hãm sâu như vậy
Tiêu đồng nghe xong Tần công công nói, không khỏi che miệng rơi lệ,
nàng thật sự không rõ vì sao chỉ ngắn ngủn hai ngày, vì sao lại phát
sinh đại biến cố như thế. Trái tim của Hoàng thượng dành cho tiểu thư
nàng quá hiểu nên cũng thấy đau lòng cho hắn. Hít thật sâu, Tiêu Đồng
nhớ lại đêm đó nàng đến ám sát hắn, đế vương nói:
- Trẫm đợi đã lâu, nhưng không ngờ chỉ đợi được một người có liên quan đến nàng mà thôi, vì sao….Chẳng lẽ nàng hận trẫm đến mức ngay cả trở về báo thù đều không muốn sao
Mà lúc ấy, nàng sớm đã không có ý muốn giết hắn nữa, chỉ vì nàng chưa bao giờ thấy quân vương sa sút như thế. Vẫn khuôn mặt tuấn tú nhưng mắt đầy tĩnh mịch, chỉ một tiếng động cũng tưởng “nàng” đã trở lại. Sau đó, hắn nhỏ giọng gọi “nàng” nhưng khi thấy rõ người đến thì lại như ngã
vào địa ngục.
Nhắm mắt lại, Tiêu Đồng lặng lẽ rơi lệ, nàng chắp tay cầu nguyện, cầu nguyện tiểu thư được bình an vô sự, càng cầu nguyện trời xanh phù hộ đế vương.
Trong Trường sinh điện, ánh sáng u ám, không khí lạnh băng tràn đầy
hơi thở áp lực nặng nề. Cửa sổ cũng bị đóng chặt, gió lạnh ngoài phòng
không thể xâm nhập được một chút, chỉ có thể không ngừng rít gào bên
ngoài.
Trên giường, trướng vàng vô lực buông xuống, ánh nến mơ hồ chập chờn
như sinh mệnh leo lét. Không lâu sau, nến tắt chỉ còn lại sáp chảy.
Trong không khí yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió gào thét bên ngoài và
tiếng thở thanh thiển của nữ tử.
Trong màn trướng, thân ảnh màu vàng như pho tượng dựa vào mép giường, hai mắt thâm trầm mà tịch liêu nhìn nữ tử ngủ say, bàn tay to gắt gao
nắm chặt tay nữ tử, mười ngón tay đan chặt.
Trên long sàng, Minh Nguyệt yên tĩnh ngủ say như là vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh lại. Khuôn mặt trắng nõn nhu hòa.
Hồi lâu... Ngự Hạo Hiên hơi giật mình, hắn cúi xuống ôm chặt thân
thể mềm mại kia vào lòng, mắt đầy bi thương, hít sâu hương thơm lành
lạnh trên người Minh Nguyệt.
- Minh Nguyệt
Thanh âm khàn khàn không thể khắc chế được mà run rẩy, mày kiếm nhíu chặt, vuốt ve mái tóc Minh Nguyệt, nỉ non vào tai nàng:
- Đừng dọa trẫm nữa trẫm thật sự sợ, Minh Nguyệt... Trẫm sợ hãi...
“Ba mươi ba tầng trời, cao nhất là Ly Hận điện
Bốn trăm bốn mươi bệnh, đau nhất cũng là bệnh tương tư”
Ai... Ai đang nói chuyện... cuối cung điện hoa lệ, Minh Nguyệt
mặc váy dài tố khiết đứng trên một núi cao, xung quanh sương khói lượn
lờ, không rõ thanh âm từ đâu mà tới.
- Ai... Ai đang nói chuyện?
Minh Nguyệt có chút hoảng hốt gọi nhưng giọng nói mềm nhẹ lại như tiêu tán trong gió lạnh.
Nơi này là chỗ nào? Vì sao nàng lại cứ đứng đây? Vì sao nàng lại đến
đây? Mím chặt môi, sự sợ hãi trong lòng càng lúc càng tăng, vội vã muốn
rời đi nhưng bước lên lại thấy dưới chân là vách núi đen, đầm nước sâu
hun hút….
Minh Nguyệt sợ tới mức lui về phía sau hai bước, trong lòng loạn lên
nhưng khi nhìn xuống thì lại phát hiện tảng đá cạnh vách núi đầy máu
tươi, còn có vài mảnh xiêm y màu vàng dắt vào vách núi.
Tim cứng lại, ngừng thờ, nàng sợ hãi cắn chặt môi, lui dần về phía
sau nhưng lại nhìn về phía vách đá kia thì lại không thấy gì nữa. Trố
mắt nhìn lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Nàng kinh ngạc quay đầu, còn chưa kịp nhìn rõ những gì trong sương mù thì một nữ tử áo trắng phi đến, trong gió lạnh thét gào, tóc đen tung
bay, cảm giác như không thật. Sau đó, khăn che mặt bị cuồng phong thổi
bay, khuôn mặt lộ ra một vết sẹo hồng nhạt, uốn lượn đầy dữ tợn.
- Ngươi
Minh Nguyệt há mồm muốn hỏi nữ tử này từ đâu tới nhưng còn chưa nói
gì thì nữ tử áo trắng đó như không nhìn thấy nàng mà lướt đi, chỉ để lại mùi hàn mai quen thuộc mà lại xa lạ. Sau đó, nàng nhìn nữ tử kia dừng
lại bên vách núi đen khi nãy.
Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn nữ tử trước mắt, đột nhiên có một loại cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng rồi lại như bị gió thổi mà trôi xa.
Run rẩy mi dài, Minh Nguyệt bước lên trước nhìn nữ tử đó, định nói gì nhưng nàng vừa bước đi thì nữ tử đó đã như lá thu rơi rụng mà nhẹ nhàng bay xuống vách núi.
Cả người cứng đờ, Minh Nguyệt bị dọa sợ hãi, nhưng định bước lên
trước nắm lấy tay nữ tử đó thì lại thấy một nam tử mặc long bào giữ lấy
cổ tay nàng kia. Sau đó, nàng thấy hắn gắt gao nắm chặt tay nữ tử, long
bào cọ vào vách núi mà rách tan, máu chảy tràn trên đá, hắn trầm giọng
quát:
- Nàng dám nhảy xuống vực
Nhảy xuống vực... Minh Nguyệt giật mình, hai mắt kích động nhìn hai người kia, không biết bọn họ muốn làm gì, chỉ nghe nam tử kia hơi run
run nói:
- Minh Nguyệt, cùng trẫm trở về... Cùng trẫm trở về
Minh Nguyệt trợn to hai mắt, đang nghe đến thanh âm trầm thấp kia gọi tên mình, trong đầu đột nhiên hiện lên vô số hình ảnh, khiến cho nàng
không khỏi đau đầu đến tê liệt, nhưng không thể nắm giữ được một hình
ảnh nào. Lúc này, nàng lại đột nhiên nghe nam tử đó gào đến tê tâm liệt
phế:
- Minh Nguyệt... Trẫm hận ngươi... Trẫm hận ngươi
“Minh Nguyệt... Trẫm hận ngươi... Trẫm hận ngươi. Minh Nguyệt... Trẫm hận ngươi... Trẫm hận ngươi...”
Hận ngươi... Hận ngươi... Hận ngươi
Tim Minh Nguyệt như bị cái gì đó đâm vào, đau đến hít thở không
thông, như chiếc dao nhọn tàn sát bừa bãi trong đầu nàng, xuyên thẳng
đến tim nàng. Nàng lắc đầu muốn kêu lên nhưng lại không thể thành tiếng. Gió lạnh không ngừng gào thét xung quanh như muốn đâm thủng màng tai
nàng. Sau đó, nàng “A” lớn một tiếng.
Trong Tẩm tâm cung vang lên tiếng thét chói tai khiến các ngự y và
ngự tiền thị nữ ngoài điện sợ run lên. Nhưng Tần công công và Tiêu Đồng
lại vạn phần kích động nhìn nhau rồi vui sướng đẩy cửa đại điện vọt vào, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ sợ tới mức cứng đờ lại đó.
Trên giường, Minh Nguyệt gắt gao cuộn tròn chăn bông, mắt hoảng sợ
nhìn đế vương trước giường, thân thể yêu kiều run rẩy, khuôn mặt kiều mỵ vì sợ hãi mà đỏ ửng khiến nàng nhìn trông vô cùng đáng yêu, khác hẳn sự thong dong, lạnh lùng thường ngày.
Ngự Hạo Hiên nhíu mày nhìn cảnh trước mắt, nàng vừa tỉnh lại thấy hắn đã như thấy quỷ. Bàn tay to gắt gao nắm chặt, sự kiên định trong mắt
như bị đập nát, bối rối không biết nên làm sao. Một lúc sau… hắn đưa tay về phía Minh Nguyệt như muốn nhẹ dỗ nàng nhưng vì áp lực mà run lên
khiến Minh Nguyệt lại càng trốn về phía sau…..
Tần công công thấy như vậy, khí lực trên người như bị hút sạch, hắn quỳ xuống, nhắm mắt nức nở nói:
- Không ngờ, Thất hồn tán…. Thật sự…
Thật sư lấy đi trí nhớ của chiêu dung….
Tần công công không khỏi lã chã rơi lệ, nghĩ đến ngày ấy bản thân vô dụng, hung hăng dập đầu mạnh lên đất.
Còn Tiêu Đồng lại không dám tin lắc lắc đầu, bối rối chạy lên nhìn
đôi mắt trong suốt, thông minh mà ngơ ngác của Minh Nguyệt. Sống mũi cay cay, mắt ửng hồng lên:
- Tiểu thư, nô tỳ là Tiêu Đồng, nô tỳ là cung nữ bên người, tiểu thư, người còn nhận ra nô tỳ không?
Minh Nguyệt mở to đôi mắt trong như suối, hơi vô thố nhìn thần sắc
khẩn trương của Tiêu Đồng và khuôn mặt tuấn mỹ ngưng trọng của Ngự Hạo
Hiên. Bàn tay trắng nõn gắt gao nắm chặt chăn bông, rồi sau đó cảnh giác lắc lắc đầu, môi hồng hơi nhếch, nhẹ giọng nói:
- Đi ra ngoài... Đi ra ngoài...
Tiêu Đồng sợ run lên, nàng cảm giác tim như bị bóp nát. Sau đó, nhìn
về phía đế vương thấy đế vương như bị hóa đá. Trong mắt hắn toát lên sự
đau lòng và sợ hãi khiến người khác không đành lòng. Tiêu Đồng mím môi
cúi đầu muốn khóc nhưng vội vàng bưng miệng, cuối cùng vẫn không nhịn
được vội quay đầu chạy ra khỏi điện
Tần công công quỳ trên mặt đất, lúc Tiêu Đồng rời đi cũng nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp, chậm rãi đứng dậy rời đi
Minh Nguyệt nhìn thân ảnh Tiêu Đồng từ từ rời đi, trong lòng có cảm
giác khổ sở khó nói rõ nhưng khi đôi mắt nàng nhìn đến ánh mắt màu lam
thâm u mà đầy tình cảm của Ngự Hạo Hiên lại sợ hãi vô cùng. Nàng cuộn
người trong chăn bông, bàn tay trắng nõn nắm chặt trước ngực, sau đó cúi mặt, không dám nhìn đôi mắt khiến mình thấy tổn thương kia.
- Vì sao?
Thanh âm khàn khàn truyền đến hàm chứa sự cố nén giận dữ. Đôi mắt Ngự Hạo Hiên dần dần ửng đỏ, hắn nhíu mày kiếm nhìn thần sắc Minh Nguyệt
trốn tránh, bàn tay to nắm chặt lại đến nỗi tiếng đốt ngón tay vang lên
khiến các cung nữ và thái y sợ hãi lui đi. Sau đó, nhìn Minh Nguyệt, cực lực khắc chế nói:
- Minh Nguyệt…. nàng nói cho trẫm, có phải… có phải nàng thật sự muốn trẫm phải vạn kiếp bất phục mới cam tâm
Vạn kiếp bất phục... Tim Minh Nguyệt run lên, tay nắm chặt lại,
quay đầu nhìn Ngự Hạo Hiên nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt hắn. Bất an
nhìn tay hắn nói:
- Ta... Ta không biết ngươi là ai
Không khí như là bị đông lại, Ngự Hạo Hiên kinh ngạc nhìn Minh Nguyệt cuộn mình rồi sau đó, hắn cười khẽ lên, tiếng cười mang theo sự bi phẫn khiến Minh Nguyệt không biết nên làm thế nào mới đúng. Nhưng Ngự Hạo
Hiên đột nhiên ngừng cười, hắn đầy hận ý nhìn Minh Nguyệt rồi lui về
phía sau từng bước như đã hết hy vọng, đột nhiên mạnh mẽ đập vỡ chiếc
bàn trong đại điện khiến đại điện hỗn độn vô cùng.
Trong lòng Minh Nguyệt như bị đâm chém, nàng sợ hãi nhìn Ngự Hạo Hiên như con dã sư nổi điện, ôm chặt chăn bông nhìn hắn đập phá đại điện rồi gắt gao nhắm chặt mắt, hai tay bối rối bưng tai.
Nhưng là nàng còn chưa kịp làm như vậy thì đã nghe một tiếng nổ vang, sau đó như trời rung đất chuyển, thân thể nàng bị hắn kéo ra, trên tay
lại có thêm một thanh chủy thủ, Ngự Hạo Hiên gào lên như dã thú bị
thượng:
- Trẫm chịu đủ rồi... Nàng giết trẫm đi, trẫm không muốn đau đớn như thế này nữa….
-
Rồi sau đó nàng cảm giác tay cầm chủy thủ của mình đặt trong một lồng ngực ấm áp bị một bàn tay to giữ chặt.
Minh Nguyệt kinh hãi thở gấp, ý nghĩ hôn trầm, tay cầm chủy thủ. Khi hoàn hồn, nàng nhìn nam tử trước mắt lại thấy được sự tuyệt vọng của
hắn. Tim như run lên, Minh Nguyệt muốn rút tay về nhưng hắn lại càng cầm chặt tay nàng, đâm thẳng vào ngực hắn. Sau đó, máu tươi chảy ướt đầm
hoàng bào, nhiễm đỏ hai mắt Minh Nguyệt.
Lòng cứng lại, hô hấp như ngừng, sau đó Minh Nguyệt hoảng sợ kêu to lên:
- Đừng…. đừng mà
Nàng bối rối vứt bỏ chủy thủ trong tay, lấy tay đè ngực Ngự Hạo Hiên, nước mắt không khống chế mà rơi xuống, nhắm mắt lại run run nói:
- Vì sao... Vì sao... Ta vì sao phải giết ngươi, vì sao muốn ta làm như vậy?
Đến cuối cùng hắn là ai, vì sao phải làm như vậy, vì sao... Tầm mắt Minh Nguyệt bị nước mắt làm cho mơ hồ. Trong lòng đau đớn khiến nàng
thở dốc không ngừng. Đột nhiên, nàng cảm giác được nam tử này rất quan
trọng với nàng, nhưng như thế nào cũng không thể nhớ ra tên hắn.
- Minh Nguyệt... Ở trong lòng nàng... Trẫm là cái gì?
Minh Nguyệt ngừng khóc, nàng kinh ngạc nhìn đôi mắt Ngự Hạo Hiên dần
dần tĩnh mịch, tim hoảng hốt muốn nói gì đó thì hắn đột nhiên xui lơ
trên giường, mắt nhắm chặt.
Ngây người, Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn Ngự Hạo Hiên, cảm giác không
khí xung quanh như bị rút sạch. Trên long bào, máu tươi như độc xà lan
tràn làm cho Minh Nguyệt quên khóc. Rồi sau đó, mới liều mạng lắc lắc
thân thể Ngự Hạo Hiên, hoảng sợ kêu lên:
- Tỉnh lại... Xin ngươi... Xin ngươi tỉnh lại