Bàn tay trắng nõn cầm sách, ngón tay ngọc lật từng trang, trong lòng phiền muộn, trước mắt như ngơ ngẩn.
Minh Nguyệt nắm chặt bàn tay trắng nõn, chậm rãi rời khỏi quyển sách, mở mắt nhìn hơn hai mươi bản chiêu tẩm sách của đế vương, thoáng nhìn
đến ba chữ “Ngự Hạo Hiên” trong lòng như run lên, sau đó như vô hồn,
vươn tay cẩm lấy.
- Sách của Hoàng thượng sao lại ở đây?
Tiêu Đồng mở to hai mắt nhìn quyển sách trên tay Minh Nguyệt, dựa
theo quy củ, khi Hoàng thượng vẫn sống thì chiêu tẩm sách phải đặt ở
Kính sự phòng hoặc trong tay thái giám Tổng quản mới đúng.
Minh Nguyệt nhíu mi, cũng cảm thấy khó hiểu nhưng lại như không có
dũng khí mà mở quyển sách đó, trong lòng đột nhiên hoảng loạn.
Nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới ngày ấy trong hoa viên, Ngự Hạo Hiên
nói với nàng về chuyện hắn đã sống qua ba năm thế nào. Nàng hít sâu một
hơi, bỗng dưng cảm thấy có lẽ muốn biết ngày ấy hắn nói thật hay giả,
chỉ cần lật cuốn sách này sẽ hiểu rõ chân tướng, nếu hắn muốn lừa nàng….
Tay cầm sách hơi run run, mím môi, Minh Nguyệt mở mắt nhìn ba chữ
trên sách như đã khắc sâu trong lòng mình. Sau đó không chút do dự mở ra
- Đừng! tiểu thư
Tiêu Đồng đột nhiên cầm tay Minh Nguyệt, hai mắt đầy sự bất an, như
là bên trong quyển sách chứa một bí mật kinh thiên động địa, bàn tay
trắng nõn hơi hơi run run, lo lắng nói:
- Tiểu thư, đây đều là chuyện quá khứ của Hoàng thượng, tiểu thư không cần nhắc đến nữa, con người không phải cỏ cây, huống chi hắn
là Hoàng thượng, nữ nhân trong cung này đều là nữ nhân của hắn.
Minh Nguyệt sửng sốt, không phải là bởi vì những lời nói này của Tiêu Đồng mà vì hành động quá khác lạ này của Tiêu Đồng, đôi mắt Tiêu Đồng
bối rối như đã làm chuyện vô lý, lại hỗn loạn như không thể tìm được chỗ trốn.
Trái tim không hiểu sao lại nhói lên. Minh Nguyệt đột nhiên như hiểu
ra điều gì, nàng nhìn Tiêu Đồng, từ từ rút tay ra, không nghĩ ngợi lật
đến vài tờ cuối cùng. Lại đúng như dự liệu, nửa năm trước ghi lại một
cái tên chói mắt “Mộc Như Tiên”.
Mộc Như Tiên là thân muội muội của Như Nguyệt, là con gái của nhị phu nhân của Mộc Thành Khí. Minh Nguyệt trố mắt nhìn ba chữ, bàn tay cầm
sách cứng đờ, sau đó nàng chịu đựng sự đau đớn và không dám tin này, lật về phía trước, nhìn về phía Ngự Hạo Hiên đại hôn cho tới khi Như Nguyệt bị phế. Nước mắt lại rơi xuống.
- Tiểu thư, không phải như thế, nô tỳ cùng Hoàng Thượng nô tỳ cùng Hoàng Thượng không phải như vậy, chúng ta….
Tiêu Đồng rất muốn giải thích, nhưng khó có thể thành câu, nàng nhìn
nước mắt Minh Nguyệt rơi lên sách, mắt cũng đỏ hoe, sau đó quỳ xuống sàn đất lạnh băng, nắm chặt cừu bào của Minh Nguyệt, lắc đầu nói:
- Tiểu thư, là nô tỳ không đúng, Hoàng Thượng chỉ yêu một mình ngài, Hoàng thượng không có gì với nô tỳ.
- Người không phải cỏ cây…
Minh Nguyệt nắm chặt quyển sách trên tay, đột nhiên lặng lẽ nói. Khi
Tiêu Đồng kinh ngạc trợn to mắt, quên khóc thì nàng lại cười rộ lên, sau đó đặt quyển sách trước mặt Tiêu Đồng, bước ra ngoài cửa.
- Tiểu thư
Tiêu Đồng kinh ngạc kêu to, muốn giữ Minh Nguyệt lại nhưng Minh Nguyệt lại như một cơn gió thoảng, biến mất trước cửa điện.
Trong Tẩm tâm cung, Ngự Hạo Hiên ngồi trước bàn, nhìn mấy chữ ít ỏi
trên bàn, mâu quang thâm trầm. Lúc sau, hắn đỡ trán, nhướng mày kiếm,
nhắm mắt lại.
- Hoàng thượng
Tần công công có chút lo lắng tiến lên nhẹ gọi, rồi cầm thuốc trong
tay đã lạnh ngắt đưa tới bên người Ngự Hạo Hiên, nhỏ giọng nói:
- Hoàng Thượng, chiêu dung nương nương tính nết quật cường,
ngài đừng để ở trong lòng, vẫn nên uống thuốc này xong đi, đã lạnh rồi.
Ngự Hạo Hiên phất tay áo ý bảo Tần công công đi xuống, rồi sau đó mở
mắt ra, vạn phần mỏi mệt đứng dậy, đột nhiên, hắn nhíu chặt mày kiếm,
vội vàng bưng ngực, suy sụp ngồi xuống ghế.
- Hoàng thượng…..
Tần công công sợ đến toát mồ hôi lạnh. Hắn vội buông bát thuốc, tiến lên đỡ lấy Ngự Hạo Hiên, lo lắng hỏi:
- Hoàng thượng, ngài nhanh uống thuốc đi, có cần nô tài gọi chiêu dung nương nương đến hay không
Nói xong, chân tay luống cuống cầm bát thuốc, run run đưa đến trước mặt đế vương.
Sắc mặt Ngự Hạo Hiên hơi trắng bệch, hắn ngồi trên ghế nhắm mắt lại
như đang phải chịu đựng sự thống khổ vô tận, trên trán tứa mồ hôi.
Tần công công nhìn thần sắc đế vương, gấp đến độ cơ hồ suýt khóc. Hắn buông bát thuốc, muốn lao ra ngoài tìm Minh Nguyệt, cũng không ngờ chưa kịp đi đã thấy Minh Nguyệt một thân áo cừu chậm rãi bước vào.
Giống như nhìn thấy cứu tinh, Tần công công vội vàng chạy đến bên Minh Nguyệt lo lắng nói:
- Chiêu dung nương nương, cuối cùng ngài cũng đến đây, Hoàng Thượng…Hoàng Thượng bệnh cũ tái phát. Nương nương, xin ngài khuyên
Hoàng thượng uống thuốc đi
Nói xong, chạy đến ngự án muốn đem bát thuốc cho Minh Nguyệt, không
ngờ Ngự Hạo Hiên lại đột nhiên mở mắt ra, mạnh mẽ vung tay lên, chỉ nghe rầm một tiếng, bát thuốc rơi xuống đất, bát ngọc vỡ tan.
Trong đại điện, nhất thời tràn ngập vùi thuốc đắng ngắt, Tần công
công sững sơ đứng đó, kinh ngạc nhìn bán thuốc vỡ tan. Một lúc sau mới
quỳ trên mặt đất, run giọng bi thương nói:
- Hoàng Thượng, thuốc này, thuốc này đã không còn nữa…
Ngự Hạo Hiên chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt đã dịu đi rất nhiều, mâu
quang lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt đứng ở cửa đại điện, nữ tử một thân
nguyệt sắc lạnh lùng. Trong lòng như lại bị đâm mạnh, bàn tay to nắm
thành quyền, bàn tay ôm ngực cũng nắm chặt long bào.
Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn bộ dáng Ngự Hạo Hiên như đang nén đau, bàn tay ẩn trong tay áo cũng dần nắm chặt lại, thong thả đi về phía Ngự Hạo Hiên, khi đến cách hắn một thước thì dừng lại. Nàng chăm chú nhìn hắn
như muốn thấu rõ trong lòng hắn đến tột cùng là nghĩ gì.
Ánh mắt Tần công công đã dần ửng đỏ, hắn run run nhìn sắc mặt đế
vương dần tái nhợt, thân mình quỳ trên đất không ngừng run rẩy. Hắn muốn khuyên giải an ủi Hoàng Thượng, nhưng lại không dám nói, chỉ có thể ẩn
nhẫn. Bệnh tình của Hoàng thượng từ sau khi chiêu dung nương nương tiến
cung đã không tái phát, nhưng sao hôm nay lại….
Tần công công đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên Hoàng thượng phát bệnh,
đúng là ngày Đức phi nương nương nhập lăng. Ngày đó, nửa đêm hắn bưng
trà cho Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, cũng không ngờ lại thấy
đế vương ôm ngực, cả người run rẩy, hơn nữa ngực trái còn chảy vết máu
đen thấm ướt long bào. Lúc ấy, hắn sợ tới mức suýt ngất, khi vào trong
tẩm điện mới thấy trong tay Hoàng thượng cầm một thanh chủy thủ đầy máu
đen. Hoàng thượng đã tự mình….
Từ sai ngày đó, mỗi đêm khi Hoàng thượng tưởng nhớ Đức phi đều phát
bệnh. Khi đó, mỗi đêm hắn không thể thể ngủ yên, suốt ngày sợ hãi, cũng
may nửa năm trước Tiêu Mẫn công chúa gả vào hoàng cung, Tử Ngọc quốc
quốc chủ dẫn theo một đại phu bậc nhất đến, của hồi môn lại là rất nhiều dược liệu trân quý. Nhưng đại phu này chưa bắt mạch đã nói Hoàng thượng mắc tâm bệnh, thuốc chỉ có thể giảm đau chứ không trừ được bệnh tận
gốc. Nhưng thuốc này rất hiểm, chỉ còn lại duy nhất một thang hôm nay.
Hắn vẫn tưởng rằng thang thuốc cuối cùng đó sẽ không cần dùng vì từ
sau khi Tần chiêu dung thị tẩm, Hoàng thượng cũng không bị phát bệnh
nữa, nhưng hôm nay sao lại…
- Công công ra ngoài trước đi.
Minh Nguyệt đứng trước Ngự Hạo Hiên đột nhiên nói, cắt ngang suy nghĩ của Tần công công. Khi hắn đang kinh ngạc thì Minh Nguyệt chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẩng đầu nhìn khuôn mặt ẩn nhẫn của Ngự Hạo Hiên kia, mềm
nhẹ nói:
- Hoàng thượng để ta chiếu cố.
Tần công công nhìn Minh Nguyệt hôm nay có chút quái dị, trong lòng
không hiểu sao thấy bối rối nhưng vẫn cúi đầu đáp vâng, sau đó run run
đứng lên, cầm phất trần đi ra đại điện
Trong đại điện, theo tiếng đóng cửa “chi nha” kia, không khí lại yên tĩnh đến hít thở không thông.
Minh Nguyệt nhìn thần sắc Ngự Hạo Hiên chăm chú nhìn mình, vươn bàn
tay trắng nõn xoa khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cảm thụ được làn da lạnh
như băng, đôi mắt lạnh nhạt, tay dần dần hạ xuống, cho đến khi chạm vào
bàn tay trước ngực hắn thì gắt gao nắm lấy, nước mắt tuôn rơi.
- Hiên, chúng ta
Giọng Minh Nguyệt hơi khàn khàn, mắt cũng mơ hồ không thấy rõ bộ dáng Ngự Hạo Hiên nữa, nàng nhắm mắt, để mặc cho nước mắt tuôn rơi, sau đó
hít sâu, run giọng nói:
- Hiên, thiếp mệt rồi cho nên … không muốn tiếp tục yêu chàng…
Trong khoảnh khắc, như là có cái gì bị sụp đổ bình thường, toàn bộ thế giới đảo lộn.
Ngự Hạo Hiên nhìn Minh Nguyệt nhắm chặt mắt, đôi mắt hắn lạnh lùng
đột nhiên như bị đóng băng. Cứ nhìn Minh Nguyệt như vậy thật lâu, cả
người như một pho tương, hồi lâu….trong không khí chỉ còn lại tiếng thở
khó khăn.
Minh Nguyệt không ngừng rơi lệ, những lời cần nói đã nói, mọi thứ đã
xong, không còn gì để lưu luyến. Sau đó, từ từ mở mắt, không nhìn Ngự
Hạo Hiên, rút tay về, xoay người rời đi
Độ ấm trong tay Ngự Hạo Hiên biến mất, hắn giật mình rồi nhìn thân
ảnh Minh Nguyệt dần dần rời xa, đôi mắt trợn to nhưng nước mắt lại rơi
xuống. Hắn nhìn thân ảnh nguyệt sắc dần xa kia, vết máu đen loang lổ
trên long bào, tay nắm chặt xiêm y hơi run lên.
Minh Nguyệt đi đến cửa đại điện, nàng thở sâu tựa như chỉ có như vậy
mới có thể giữ cho mình không khóc lên thành tiếng. Sau đó, không hề do
dự vươn tay đẩy cửa, bước xuống thềm đá kia, đột nhiên hốt hoảng mà chạy đi.
...
- Hoàng thượng.
Trong Tẩm tâm cung vang lên tiếng kêu hoảng sợ, bén nhọn của Tần công công. Minh Nguyệt đứng trước Vị Ương điện cứng đờ người, hốt hoảng dừng lại rồi quay đầu nhìn cảnh tượng hỗn loạn cách đó không xa. Mấy ngự
tiền thị nữ chạy vào Trường Sinh điện nhưng lại hốt hoảng chạy ra, một
số còn sợ hãi khóc lên.
Minh Nguyệt kinh ngạc nhìn, rồi sau đó như là vừa tỉnh mộng, chạy về
phía Trường Sinh cung. Khi bước vào, nhìn thấy Ngự Hạo Hiên ngực trái
máu tràn đỏ tươi, hắn đứng đó tựa như ma quỷ. Đáng sợ đến nỗi Tần công
công cũng không dám tới gần, hai mắt màu lam u tối lại như nhiễm ánh đỏ
tươi, sát khí tàn bạo bao phủ quanh người.
Minh Nguyệt hoảng sợ đứng đờ ở cửa đại điện, sự lo lắng trong mắt nhất thời hóa thành sợ hãi
Nhưng là khi Ngự Hạo Hiên nhìn thấy nàng lại như là đứa nhỏ bị ủy
khuất. Sát ý và tàn bạo trong mắt biến mất không thấy bóng dáng. Sau đó, bước từng bước như quỷ mỵ diêm la lại như đứa trẻ bị lạc đường đi về
phía nàng. Khi nàng lui về phía sau thì hắn mạnh mẽ kéo tay nàng, vội
vàng mà lại cuồng loạn nói:
- Minh Nguyệt, nàng muốn đi đâu dẫn ta đi, Minh Nguyệt nàng cũng dẫn ta đi.
Nói xong, mạnh mẽ ôm lấy Minh Nguyệt, toàn thân run run.
Trái tim như bị ngàn vạn mũi tên xuyên qua, nước mắt càng rơi nhiều,
nàng muốn đẩy Ngự Hạo Hiên ra, muốn biết hắn bị làm sao. Nhưng Ngự Hạo
Hiên như mãnh thú bị thương, gắt gao ôm lấy nàng, chỉ cần nàng vừa động, hắn tựa như nghĩ đến nàng muốn giãy ra lại càng ôm chặt lại. Giọng nói
trầm thấp, khàn khàn lại run run:
- Ta đi theo nàng, đừng bỏ lại ta, nàng đi đâu cũng dẫn theo ta, đừng bỏ lại ta.
- Chàng là hoàng đế
Minh Nguyệt cơ hồ không thể thở được mà nói, hắn bị làm sao vậy, đến tột cùng là bị làm sao vậy?
- Ta không phải, ta cái gì cũng không phải.
Ngự Hạo Hiên đột nhiên rít gào lên, đáng sợ tới mức người chung quanh đều hoảng hốt chạy ra ngoài, rồi sau đó hắn nắm bả vai nàng, giống như
dã thú mà rít gào:
- Trong mắt nàng, ta còn không tính là một người thì còn là
đế vương cái gì? Dẫn ta đi, nàng cho ta là cái gì cũng được, ta cái gì
cũng không cần, ta không phải là đế vương, không phải….
Minh Nguyệt nhắm mắt, tim như bị vét sạch mà đau đớn nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Hiên….chàng buông, chàng không nên như thế này, chàng…..ngô…
Nụ hôn bất ngờ khiến Minh Nguyệt không kịp trở tay, sự đau đớn trên
môi và thân thể khiến nàng muốn kháng cự, nhưng nàng càng kháng cự thì
Ngự Hạo Hiên càng điên cuồng. Hắn gầm nhẹ nói:
- Ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên giấu nàng ở đâu? Rốt cuộc ta nên giấu nàng vào đâu thì nàng mới không chạy trốn….
Rồi sau đó, hắn cứng đờ người, trong mắt lóe ra tia sáng. Tiếp đó,
đột nhiên ôm ngang người Minh Nguyệt, phi thân ra khỏi cung điện. Bất kể Minh Nguyệt cầu xin hắn thế nào hắn cũng như không nghe không thấy,
không lâu sau, hắn đã vọt vào Hàn Nguyệt cung, chạy vào lồng giam bằng
vàng kia.
Thân mình Minh Nguyệt bị đặt trên thảm cừu mềm mại, trường bào màu
trắng bị máu đỏ trên người Ngự Hạo Hiên dây ra. Nàng hoảng sợ nhìn nhà
giam rồi sau đó cuống quít đứng dậy, muốn nắm lấy xiêm y Ngự Hạo Hiên.
Nhưng hắn không cho nàng cơ hội thoát khỏi lồng giam, đem khóa lớn quấn
quanh cửa lồng, chỉ nghe “cạch” một tiếng, khóa đã đóng lại.
- Đừng…..
Minh Nguyệt vọt tới mép lồng, nhưng Ngự Hạo Hiên cũng không cho nàng
bất kia cơ hội gì, hắn lui về phía sau cho đến khi nàng không thể chạm
vào hắn.
- Hiên, đừng, đừng nhốt thiếp
Minh Nguyệt gắt gao nắm lấy song vàng, đôi mắt đau thương nhìn Ngự Hạo Hiên.
Nhưng là, Ngự Hạo Hiên lại bi thương nhìn nàng rồi sau đó chậm rãi lắc lắc đầu, đau đớn nói:
- Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ cho ta, cho tới giờ đều không hề có….
Rồi sau đó, lui dần từng bước từng bước về phía cửa điện, tay nắm chặt thành quyền, khàn khàn nói:
- Ta yêu nàng, đã yêu đến mức có thể đem tất cả cho nàng,
nhưng nàng không hề nghĩ cho ta, cho nên Minh Nguyệt, xin lỗi.
Tim Minh Nguyệt cứng lại, còn chưa kịp nói gì, Ngự Hạo Hiên đã quay người biến mất.