Hôm qua gió lạnh thổi lầu tây, giấc mộng kinh hoàng, bừng tỉnh, một mình thẩn thơ.
Cuồng phong bốn phía, mưa lạnh bay bay, lãnh vũ nghiêng, sương khói mênh mông
Minh Nguyệt ngồi trong kiệu liễn trướng vàng, vài cung nhân hộ vệ từ
từ đi về phía đông. Mưa bụi lạnh băng lất phất trên lụa trắng, dưới ánh
sáng mặt trời lấp lóa nhưng đang khuếch tán thành sầu bi vô tận
Khẽ nhắm mắt, trâm cài tóc nhẹ lay động, kiệu liễn rung động, trong
lòng rối loạn, bàn tay trắng nõn day day lông mày nhưng vẫn không thể
bình tâm như trước.
Từng nghĩ đến, ngày xưa như mây gió đã qua sẽ không quay lại. Cái gọi là chuyện cũ đã qua, mất đi như gió. Minh Nguyệt run rẩy mi dài, chậm
rãi mở mắt ra, quay đầu nhìn mưa rơi qua lớp sa mỏng, nhất thời trong
lòng rối như tơ vò, muôn ngàn tư vị, btt nắm chặt khăn lụa. Đột nhiên có chút không dám đối mặt với Ngự Hạo Hiên, nàng hít sâu một hơi, xốc rèm
cửa sổ, nói nhỏ:
- Ngừng kiệu
Kiệu ngừng lại, một tiểu cung nữa váy dài xanh biếc chạy tới, mặt mày bị mưa thấm ướt nhưng vẫn cung kính nói:
- Nương nương có gì phân phó?
Minh Nguyệt nhìn liếc sang Tẩm tâm cung gần sát một cái, mím môi, trong lòng lo lắng, vì thế nói:
- Bản cung muốn đi dạo một chút, các ngươi về điện trước, bản cung mệt mỏi thì tự nhiên sẽ về.
Nói xong, đứng dậy đi xuống kiệu, không để cho các cung nhân này nói thêm gì.
Cung nữ kia ngẩn người, ngẩng đầu đã thấy Minh Nguyệt sắp dầm mưa,
cuống quýt đón lấy chiếc ô trong tay thái giam, che cho Minh Nguyệt,
khẩn trương nói:
- Xin nương nương hồi kiệu đi, Hoàng Thượng hạ chỉ, sau khi
dâng trà lập tức đưa nương nương hồi cung, nếu không, bọn nô tỳ sẽ bị
phạt đánh năm mươi trượng
Năm mươi trượng với một cung nữ mà nói chắc chắn sẽ mất mạng.
Đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt hơi động, suy nghĩ một chút, cầm ô, mâu quang u lãnh nói:
- Ngươi lập tức đi bẩm báo Hoàng Thượng, nói bản cung đi xem mai rơi trong rừng mai Ngự hoa viên, một nén hương sau sẽ về, nếu… hắn
tin ta thì ở trong tẩm điện chờ, nếu không tin thì đến rừng mai tìm ta
Nói xong quay người rời đi.
Cung nữ kia sửng sốt, nhất thời không biết làm sao, may một cung nữ khác đẩy nàng, lo lắng kêu:
- Tử Lộ cô cô, ngươi còn đứng đó loàm gì, nương nương đã đi rồi
Cung nữ tên Tử Lộ kia được gọi mà hoàn hồn.
Nhìn bóng dáng Minh Nguyệt biến mất trong rừng mai, rim quýnh lên,
muốn gọi lại nhưng không nói được gì. Một lúc sau mới trấn định nhìn năm thị nữ trước mặt:
- Ba ngươi mau về trường sinh điện bẩm báo Hoàng thượng, hai ngươi thì đi báo cho Tần tổng quản, mau.
Mấy cung nữ kia lập tức gật đầu, nói một tiếng:
- Nô tỳ tuân mệnh
Rồi chạy vào trong mưa.
Trong rừng mai vẫn như cũ, lãnh hương phiêu dật, dưới cơn mưa lại càng điêu linh
Minh Nguyệt đi vào sâu trong rừng hoa, cầm ô giấy dù, ngẩng đầu nhìn
những cành cây, khóe miệng hơi cười. Không hiểu vì sao lại có cảm giác
như năm tháng lưu chuyển, thời không xuyên cắt.
Nâng tay, nhẹ vỗ cành cây lạnh ẩm ướt, tới gần nhẹ ngửi mùi hương nhè nhẹ trong mưa rồi hơi chớp mắt, trong lòng chua xót. Buông tay, xoay
người chầm chậm về phía trước, những lời Thái hậu lờn vờn quanh tai,
nhắm mắt lại không muốn nghĩ nhưng những lời nói sắc bén lại không buông tha nàng.
- Hoàng thượng nhỏ tuổi mất đi mẫu thân tất thảy đều vì mẹ
ngươi mà thành. Chẳng lẽ bây giờ ngươi còn nhẫn tâm nhìn Hoàng thượng
mất đi người mình yêu thương, suốt ngày sống trong tăm tối sao.
Mi hơi run, bàn tay trắng nõn nhẹ nắm khăn lụa. Vì sao những điều này chưa có ai nói cho nàng? Có lẽ là người ngoài căn bản không biết việc
này, trong lòng rối rắm, hơi hơi đau nhưng lại không biết nỗi đau này từ đâu mà tới
- Ngươi…. Quý phi nương nương…
Một tiếng kêu kinh ngạc, Minh Nguyệt hơi phiễu đãng, ngẩng đầu lên đã thấy trong mưa, Ngự Hạo Thiên mặc trường bào trắng đã ướt đẫm. lúc này, Minh Nguyệt thấy hắn ngẩn ra, cả người như bị cứng đờ trong gió, hắn
run run chỉ vào nàng nói:
- Ngươi... Ngươi là... Tần chiêu dung?
Minh Nguyệt nhìn thần sắc hắn, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, mím môi cười nói:
- Nhãn lực của Tam vương gia thật tốt, không nghĩ người
trong hậu cung nhãn lực đều sắc bén như thế, liếc mắt là có thể nhìn
thấu.
Ngự Hạo Thiên sửng sốt, khó tin nhìn chằm chằm đôi mắt thanh thuần của Minh Nguyệt, sau đó lắp bắp nói:
- Ngươi…không thể nào, sao ngươi…
Nói xong, hắn đột nhiên cầm lấy chiếc khăn lụa bưng môi, ho nhẹ lên,
nhưng đôi mắt cũng vẫn nhìn Minh Nguyệt, lúc sau, hắn buông khăn lụa,
khuôn mặt đỏ bừng.
Minh Nguyệt hơi giật mình, nàng bước lên trước, nhìn Ngự Hạo Thiên nóng lòng giấu chiếc khăn lụa kia, nhíu mi nói:
- Ngươi làm sao vậy? Khăn lụa này…
Minh Nguyệt vừa định tiến lên giật lấy nhưng Ngự Hạo Thiên như né tránh, mạnh mẽ lui về phía sau, lạnh lùng nói:
- Chiêu dung nương nương, nam nữ hữu biệt, thỉnh tự trọng
Bước chân Minh Nguyệt cứng đờ, kinh ngạc nhìn phía vẻ mặt Ngự Hạo
Thiên tái nhợt, trong lòng hơi hốt hoảng, bàn tay trắng nõn dần thu về,
khóe miệng khẽ cười chua xót, không nói gì nữa, cúi đầu lui về phía sau
vài bước, nhẹ giọng nói:
- Xem thần sắc tam vương gia, bệnh này tựa như đã lâu.
Ngự Hạo Thiên nắm chặt khăn lụa, không dám nhìn Minh Nguyệt, quay đầu đi, sau đó nắm chặt tay, nhìn mưa bụi lất phất trên không:
- Chiêu dung nương nương cũng thích hàn mai này sao?
Đây là rừng mai, từng là nơi nàng yêu nhất cũng là nơi lần đầu tiên
hắn nhìn thấy nàng cười hồn nhiên không hề che dấu, cũng là nơi nút thắt trong lòng hắn trói chặt, khiến hắn đánh mất bản thân.
Minh Nguyệt chớp mi, hơi hơi xoay người, môi hồng giật giật, nhưng
như là không nói thành tiếng, sau đó lại nghe Ngự Hạo Thiên nói:
- Hoàng huynh thực sự có phúc khí, mất một bảo bối, lại còn
có thể có một vật khác tương tự bổ khuyết, a, có lẽ, là lão thiên gia
cảm thấy quá mức thua thiệt hoàng huynh đi
Minh Nguyệt mím môi, trong mắt bất giác có ánh lệ, thì ra hắn biết
việc Ngự Hạo Hiên còn nhỏ. Bàn tay trắng nõn che miệng, muốn khống chế
cảm xúc chính mình nhưng nước mắt vẫn rơi xuống, cùng với những giọt mưa rơi xuống đất lạnh. Nhắm mắt lại, nhẹ thở dài một hơi, Minh Nguyệt cầm
khăn lụa lau khóe mắt mình ứng tiếng đáp:
- Tam Vương gia cũng biết tâm sự của Hoàng thượng sao?
Ngự Hạo Thiên thân hình cứng đờ, rồi sau đó xoay người nhìn thân hình yêu kiều của Minh Nguyệt như là nữ tử trước mắt không phải là người hắn luôn tìm kiếm. trong mắt, sự hy vọng dần dần ảm đạm xuống, khí lực như
bị rút đi, ngây ngốc đứng trong mưa, hồi lâu, mới giật mình nói:
- Thì ra ngươi không phải, thì ra... Nàng thật sự đi rồi
Nói xong, lại có chút thất hồn lạc phách xoay người, rồi sau đó lảo đảo đi ra rừng mai.
Ở đâu trong rừng mai.
Minh Nguyệt nghe tiếng bước chân hỗn độn phía sau, nàng chỉ nhắm mắt, không quay đầu lại nhưng nước mắt lại rơi xuống, lạnh lẽo dừng trên da
thịt. Thì ra, ít ỏi mấy tháng đó, nàng lại nợ tình cảm nhiều người như
vậy.
Gió lạnh vẫn thổi, hoa mai rơi xuống dừng lại dưới chân Minh Nguyệt.
“ Hương khí phất tẫn hoa vô tri
Phần tình nhiên quá ái vị thức…” (mạn phép chưa dịch thơ:))
Minh Nguyệt nhìn những cánh hoa dưới chân, chầm chậm đạp lên, từng
bước đi về phía trước, tóc dài bị gió thổi tung, phất phơ bên vai, Minh
Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời mông lung, để mặc mưa rơi trên mặt nàng.
Chiếc ô trong tay chảy xuống, rơi vào trong gió, bay đi…
Cách đó không xa, một bóng dáng màu vàng vội vã chạy đến, cuồng phong chợt nổi, hoa rơi đầy đất, Minh Nguyệt khóe mắt nhìn thất thân ảnh kia, người hơi cứng lại. Nàng nhìn hắn từ xa đang tới gần, cuối cùng, hắn
hung hăng ôm nàng vào lồng ngực ấm áp, nhắm mắt lại, nghe bên tai tiếng
thở dốc, giọng nói ẩn giận trầm thấp:
- Chết tiệt! Vì sao dầm mưa.
Cười khẽ, mở mắt ra nhìn Ngự Hạo Hiên, đôi mắt hắn đầy lửa giận, nước mắt nàng không khống chế mà rơi xuống, bàn tay vuốt vuốt khuôn mặt lạnh băng của hắn, hít hít mũi, lại cười nói:
- Bởi vì nô tì cố ý muốn Hoàng Thượng đau lòng
Nói xong, nhắm mắt lại, hai tay ôm lưng áo hắn, khóc nói:
- Xin lỗi…. Hiên… xin lỗi.
Xin lỗi, vì không biết quá khứ của ngươi, vì bây giờ cũng chưa từng
để ý đến sự đau đớn ngươi che dấu trong lòng, càng vì mình đã xem nhẹ
cảm thụ của ngươi, cho nên….xin lỗi.
Ngự Hạo Hiên cứng đờ, hắn trố mắt nhìn Minh Nguyệt gắt gao dựa vào
lòng mình, vòng tay hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng hơi run run,
sau đó, rùng mình đẩy Minh Nguyệt ra.
Bởi vì trở tay không kịp, Minh Nguyệt không khỏi lảo đảo lui lại mấy
bước, đôi mắt đầy nước nhìn hắn đang nhíu mày, vẻ mặt hắn phẫn nộ và đôi mắt hắn như lăng trì nàng, trong lòng đau xót, nhẹ kêu:
- Hiên
- Không cần gọi ta
Ngự Hạo Hiên lui về phía sau vài bước, rớt ra khoảng cách giữa hai người rồi run run nói:
- Minh Nguyệt, trẫm lớn tuổi rồi, tim trẫm đã không thể chịu được những kích thích này, cho nên, trò chơi ngươi muốn chơi, trẫm
không thể chơi cùng.
Tuổi lớn... tim Minh Nguyệt như bị thắt lại, nước mắt rơi xuống
cành nhanh, tầm mắt mơ hồ, nàng bưng miệng, nhắm mắt, xoay người không
nhìn đến thần sắc hắn khiến nàng đau đến không thở nổi, sau đó run rẩy
thấp giọng nói:
- Xin lỗi
Có lẽ, nàng chỉ có thể nói những chữ này nhưng nàng thật sự rất thương hắn.
Ngự Hạo Hiên nghe thấy mấy chữ buồn cười này, cả người như bị vét
sạch, nhắm mắt kaij, cười phá lên, nhìn bóng dáng Minh Nguyệt, đau đến
phẫn hận nói:
- Tần Minh Nguyệt, ngươi thật sự nghĩ trẫm không có ngươi
không được sao? Ngươi nói cho trẫm, ngươi không nên tự tin như thế?
Ngươi còn muốn đùa giỡn trẫm? Ai cho ngươi bản lĩnh mà ngươi nghĩ rằng
trẫm không có ngươi không được?
- Ta yêu ngươi
Đột nhiên, Minh Nguyệt từ từ nói, rồi sau đó xoay người Ngự Hạo Hiên giật mình, nức nở nói:
- Nếu Hoàng thượng còn cần nô tỳ…. vậy, Minh Nguyệt yêu người.