Đêm đến, trong Tẩm tâm cung đèn đuốc sáng trưng, Ngự Lâm quân canh
gác cẩn mật bên ngoài, thậm chí trong mỗi tòa tẩm điện còn có hai ngự
tiền thị vệ bảo hộ. Ngoài cung, cữ năm bước lại có một ngọn đèn khiến từ trong điện nhìn qua cửa sổ, Tẩm tâm cung sáng như ban ngày.
Trong Trường sinh điện, Minh Nguyệt thong thả đi đến trước cửa sổ
nhìn hoa viên sáng bừng, mắt lưu luyến nhìn đến con đường mòn u tĩnh
trải đá cuội. Sau đó, nhẹ chợp hạ mi dài, trước mắt như có một bóng ma,
xoay người đi vào trong điện, tùy tiện cầm lấy một quyển sách, lật xem
mấy chương.
Nhắm mắt lại, trong lòng có chút bất an, nôn nóng gập sách lại. Đột
nhiên, ánh mắt hơi động, nàng mở bừng mắt nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy
bóng đen lóe lên rồi biến mất, một chiếc phi tiêu màu trắng phi về phía
Minh Nguyệt.
Dưới chân hơi động, Minh Nguyệt xoay người né tránh khỏi phi tiêu
trắng nhưng đến khi chạm chân xuống đất nhưng trước mắt hoảng hốt, dưới
chân mềm nhũn, té ngã trên đất. Minh Nguyệt theo bản năng bảo vệ bụng
nhưng khi ngã trên sàn thượng vẫn nhẹ đụng chạm, trong bụng hơi đau đớn.
Bàn tay trắng nõn chống đỡ, Minh Nguyệt trợn to mắt, ngẩng đầu nhìn
phía cửa sổ, trong lòng rùng mình. Trước cửa sổ một nam tử cao gầy mặc
áo choàng đen, khuôn mặt không rõ đứng đó, dưới ánh trăng và đèn đuốc
tựa như quỷ mị khiến người khác sợ hãi.
Minh Nguyệt nhìn nam tử đứng đó, mâu quang trong suốt hơi lạnh lùng
lại, mím môi đợi hắn mở miệng. lúc sau, chỉ nghe nam tử kia cười nói:
- Ta vốn tưởng Đức phi nương nương sẽ hoảng sợ muôn phần
nhưng xem ra nương nương quả nhiên là gan dạ, sáng suốt hơn người, những phi tần bình thường không thể sánh được.
Giọng nam tử khàn khàn, có hơi quái dị, nhưng Minh Nguyệt vẫn có thể phân biệt được là ai.
- Nửa đêm giả quỷ, độc tiêu ám sát, chẳng lẽ chỉ là đến thử bản cung có gan dạ hay không?
Minh Nguyệt lạnh lùng nhìn hắc y nam tử kia, rồi ôm bụng đứng dậy, đánh giá hắn một chút, mím môi, cười lạnh nói:
- Xem ra bản cung xem thường Âu Dương chiêu nghi, không nghĩ nàng lại có thủ hạ trung tâm như thế này, vì chủ tử nhà mình mà dám ám
sát tần phi.
Hắc y nam tử sửng sốt một chút, lập tức toàn thân cứng đờ, thanh âm quái dị che dấu chút sát khí, lạnh lùng nói:
- Tại hạ không biết chủ tử Đức phi nương nương nói nhưng tại hạ sống trên giang hồ nhiều năm, vẫn thu tiền của người, thay người
giải họa.
Đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt hơi động, hai mắt nheo lại, không hề
sợ hãi bước lên hai bước, bàn tay trắng nõn nắm lấy thắt lưng bên hông,
mím môi cười nói:
- Nga! Thì ra Hồ công công là xuất thân sát thu, xem ra bản
cung ngàn tính vạn tính, chung quy là tính nhầm một chuyện, Sớm biết
vậy, bản cung đã không nên hạ thủ với Triệu Truyền mà nên mổ bụng ngươi.
Nói xong, giật thắt lưng, bàn tay trắng nõn rung lên, thắt lưng như con rắn đánh tới nam tử kia, nháy mắt đã cuốn lấy cổ hắn.
Minh Nguyệt nhếch môi, bàn tay trắng nõn vừa chuyển, xoạt một tiếng
kéo được chiếc khăn che mặt của nam tử kia khiến hắn kinh hãi, trở tay
không kịp lui về phía sau. Nhưng gương mặt gầy gò, cùng đôi mắt sâu thăm thẳm lại hiện rõ dưới ánh đèn đuốc, da thịt trắng bệch như quỷ.
Cười khẽ, Minh Nguyệt cầm lấy chiếc khăn che mặt đen kia, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói:
- Hồ công công, bây giờ bản cung cho ngươi một cơ hội, nếu
ngươi hôm nay giết không được bản cung, vậy ngày mai, bản cung sẽ làm
cho Âu Dương Hồng Ngọc trở thành tù nhân
Nói xong, cầm miếng vải đen đặt lên ngự án, mâu quang ngả ngớn.
Hồ Hải nhìn thần sắc Minh Nguyệt, trong mắt đầy sắt khí và kinh ngạc. Có lẽ hắn không nghĩ tới vị nương nương ngày thường nhu nhược lại có
khinh công trác tuyệt như thế. Làm cho hắn chưa hoàn hồn đã giật đi khăn che mặt, đã vậy còn sớm biết hắn là ai. NẮm chặt tay, sát hí càng dày
đặc, trong lòng biết nếu không giết được nữ tử khiến Chiêu nghi thấy có
nguy cơ, áp lực này thì ngày khác chính mình sẽ không có kết cục gì tốt.
Vì thế, Hồ Hải rút trường kiếm, nhảy vào trong phong, huy kiếm về
phía Minh Nguyệt, nhưng không nghĩ Minh Nguyệt lại né về phía cửa sổ, mở mạnh cửa, hoảng sợ kêu:
- Cứu mạng, có thích khách, cứu mạng…
Hồ Hải sửng sốt, chưa kịp phản ứng, nhưng cửa điện đã bị đẩy ra, hai gã ngự tiền thị vệ đứng trước cửa vọt vào trong điện.
Hồ Hải biết đã mắc mưu, vội huy kiếm đánh nhau với hai gã thị vệ kia. Tiếng đao kiếm trong đêm càng trở nên chói tai. Không lâu sau, khi Hồ
Hải giết hai gã thị vệ kia thì toàn bộ thị vệ trong Tẩm Tâm cung đều đã
đến, vây Hồ Hải lại. Nhưng võ công Hồ Hải thực sự cao cường, không bao
lâu đã giết chết hơn 20 thị vệ cùng ba thị nữ nghe kêu chạy tới. Nhất
thời, Tẩm Tâm cung vô cùng hỗn loạn, tiếng đao kiếm và tiếng thét chói
tai, ánh nến chao đảo mịt mờ.
Minh Nguyệt đứng trước cửa sổ nhìn Hồ Hải vọt ra ngoài điện liều mạng chém giết, mâu quang lạnh lùng nhìn độc tiêu kia, lững thững đi về phía sau bình phong, thắt lại thắt lưng, sửa sang trường bào, rút trâm ngọc
khiến tóc xõa rối tung, sau đó nhắm mắt lại. Nàng dùng ngọc trâm tự đâm
vào cổ mình, nhất thời máu tươi tràn ra, nháy mắt đã nhiễm trên trường
bào trắng,
Mở mắt, Minh Nguyệt nhìn vạt áo dính máu, bàn tay trắng nõn nắm lấy
bình phong từ từ ngồi trên sàn lạnh như băng. Bụng và cổ đau đớn khiến ý thức nàng mơ hồ, nàng dựa vào bình phong, nghe tiếng chém giết ngoài
điện, trong lòng có một tia tiêu tan. Tựa như lúc này nàng có thể buông
xuống tất cả, kể cả Ngự Hạo Hiên mà nàng yêu sâu đậm.
Máu tươi rớt xuống, sự đau đớn trên thân thể đột kích. Minh Nguyệt mơ hồ nhìn có thứ gì chảy ở giữa hai chân, rồi nhìn đến vết máu đỏ tươi
kia thì trong lòng đau xót nhưng lại như được giải thoát, từ từ nhắm
mắt, chìm vào bóng đêm.
- Vì sao ngươi muốn giết chết con của chúng ta?
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo sự nổi giận, nổ tung
bên tai nàng. Nàng mở to mắt, thấy được một nam tử mặc hoàng bào đẩy
nàng dựa vào cột đá cẩm thạch, bàn tay to nắm lấy vai nàng như muốn bóp
nát xương nàng.
Minh Nguyệt hoảng hốt nhìn xung quanh mình lại kinh hãi phát hiện đây chính là Vọng Nguyệt các, ánh tịch dương nhuộm đỏ hoàng thành.
Tim run lên, giống như là trở lại ngàn năm trước, Minh Nguyệt sợ hãi. Nàng ngẩng đầu nhìn nam tử tấu mỹ trước mặt. Khi mắt nhìn đến đôi mắt
màu lam nóng rực mà phẫn nộ kia bỗng dưng nhắm mắt lại, lắc đầu, nước
mắt rới xuống:
- Ta không hại chết ai, ta không hại chết ai, cầu ngươi buông tha ta, ta không hại chết ai.
Vì sao, vì sao nàng lại gặp được nam nhân này, lại để cho nàng nhìn thấy hết thảy.
Bàn tay hắn nắm lấy cằm nàng, Minh Nguyệt đau đến muốn giãy nhưng nam tử kia lại gắt gao giữ chặt nàng, phẫn nộ rít gào:
- Ngươi giết hài tử của ta, ngươi giết hài tử của ta, vì
sao? Trẫm yêu ngươi như vậy, trẫm cho ngươi một hài tử nhưng ngươi lại
giết hắn.
Giết hài tử của hắn. Minh Nguyệt mở to mắt đột nhiên nhớ tới trước
khi mình mất đi ý thức đã thấy máu đỏ tươi chảy giữa hai chân.
Lắc đầu, trong lòng Minh Nguyệt sợ hãi vô cùng, nàng nhìn nam tử sắp nổi điên trước mặt, nước mắt không ngừng được rớt xuống:
- Xin lỗi, xin lỗi, ta không bảo vệ tốt con của chúng ta, xin lỗi.
Hài tử này tuy nàng không muốn nhưng nàng cũng không cố ý làm chết
nó. Là Hồ Hải muốn giết nàng mà nàng chỉ tương kế tựu kế mà thôi, nàng
khôngi cố ý ngã sấp xuống, nàng không phải…
- Ngươi gạt ta…
Nam tử tuyệt vọng nhìn nàng, giọng nói đột nhiên trở nên cực nhẹ, nhẹ đến Minh Nguyệt cảm giác như không thật. Sau đó, nàng thấy trong mắt
hắn dâng lên một chất lỏng, đột nhiên hắn mạnh mẽ đẩy Minh Nguyệt ra,
thân hình cao lớn lảo đảo lui về phía sau, từng bước rời xa nàng. Nhưng
đôi mắt bi thống kia lại gắt gao nhìn khuôn mặt đang khóc của nàng. Sau
đó, nhưng không muốn khiến mình hối hận, hắn quay người đi.
- Húc.
Minh Nguyệt khóc nhìn thân ảnh quyết tuyệt của hắn, khóc lớn, gào tên hắn nhưng trả lời nàng chỉ là tiếng gió rít lạnh lùng.