Một trận mưa đêm, không khí cũng có chút thơm ngát, trong ngự hoa
viên, rặng liễu phất phơ, trăm hoa dính sương. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây. Đã đến đầu mùa hè.
Tiêu Đồng mặc váy dài xanh biếc, tô son điểm phấn, tóc chải cũng đặc
biệt cầu kì khiến nàng hôm nay nhìn xinh đẹp lên rất nhiều, che đi được
sự tái nhợt, mệt mỏi vì đêm qua. Nàng đỡ Minh Nguyệt đi tản bộ trong hoa viên Tẩm tâm cung, vừa đi vừa nói giỡn cho đến khi đến gần Vọng Nguyệt
đài vắng vẻ.
Tiêu đồng nhìn kiến trúc xung quanh, mâu quang dừng ở một đường nhỏ sau ngự hoa viên, rồi nói nhỏ vào tai Minh Nguyệt:
- Tiểu thư, con đường này thông ra hậu cung, đến cả ngự thư
phòng của Hoàng thượng. Hoàng hôn hôm qua, nô tỳ theo Như Nguyệt tỷ tỷ
đến đây rồi thấy nàng nhìn xung quanh, len lén vào Ngự thư phong.
Minh Nguyệt ngẩn ra, rồi sau đó nhíu mày nhìn con đường nhỏ rải đá cuội, chớp hạ mi dài, mím môi nói:
- Lá gan của nàng không nhỏ, không sợ kinh động Ngự lâm quân hay các tần phi. Một quý phi bị biếm vào lãnh cung, nếu đột nhiên xuất
hiện trong Ngự thư phòng…. Không biết Âu Dương Hồng Ngọc và Thượng Quan
Uyển Nhi sẽ như thế nào?
Tiêu đồng nhẹ cười rộ lên, nhưng thần sắc vẫn vô lực, ôn nhu nói:
- Hoàng thượng nhiều ngày nay xử lí chuyện hậu cung và trong triều, nay lại sắp đến đại hôn, Tử Ngọc quốc đến tiến cống, mấy chuyện
cùng một lúc, Hoàng thượng căn bản không thể phân thân được. Không bằng
bây giờ nô tỳ đỡ tiểu thư đi Ngự thư phòng xem sao, cho dù Hoàng thượng
đột nhiên giá lâm cũng không trách tội tiểu thư.
Minh Nguyệt gật đầu, cầm tay Tiêu Đồng, nhìn thần sắc mệt mỏi của nàng, khẽ cười nói:
- Ta tự đi là được, ngươi nghỉ ngơi trước đi
Tiêu Đồng trợn to hai mắt, lập tức lắc đầu, há mồm
Muốn nói cái gì, nhưng lại bị Minh Nguyệt cắt ngang:
- Triệu truyền đột nhiên mất tích, Thái Hậu cùng Hiền phi
tất nhiên có điều cảnh giác, sợ là hôm nay sẽ có chuyện phát sinh, đến
lúc đó, ta còn cần ngươi đi dạy Hoa mỹ nhân làm một số chuyện
Tiêu Đồng rũ mắt hạ mi, suy nghĩ một chút rồi mới miễn cưỡng gật đầu, vẫn lo lắng nói:
- Tiểu thư, ngài có thai trong người, nếu gặp phải mấy tần phi không phân rõ phải trái, ta sợ…
Rồi sau đó nghĩ nghĩ, lại im bặt nhìn thần sắc Minh Nguyệt bình thản, chỉ có thể nói:
- Vậy nô tỳ về nghỉ ngơi trước, tiểu thư có chuyện gì cần làm sai thị nữ đến bảo nô tỳ một tiếng.
Minh Nguyệt gật nhẹ, cũng không nói nhiều, ngẩng đầu nhìn con đường
mòn thâm u phía trước, bàn tay trắng nõn vỗ về bụng mình, sau đó không
chút do dự đi về phía Ngự thư phòng.
Triệu truyền mất tích, Khôn trữ cung và Tư mộ cung gợn sóng, Thái hậu nóng lòng tức giận phái người tìm kiếm. Nhưng đã lục tung cả hoàng cung cũng không tìm ra bất kì tung tích gì của Triệu công công.
Triệu truyền tuy chỉ là một thái giám, nhưng đi theo Thái Hậu ba năm
có thừa, cho tới nay đều trung tâm hầu hạ, được Thái hậu tin trọng. Nay
ngay cả một lời cũng không nói, biến mất trong hậu cung thâm u, há có
thể khiến người khác không nghi?
Thái Hậu sai Ngự Lâm quân tìm kiếm nhất định sống phải thấy người,
chết tìm được xác, cho nên hạ lệnh, ngoài Phượng tê cung và Khôn trữ
cung đã sớm tìm kiếm, tất cả các cung điện khác đều phải tìm tòi cẩn
thận, đặc biệt là chỗ đã tìm thấy mấy tên đại hán dưới giếng. Nhất thời, trong hậu cung lòng người hoảng loạn, nhưng bận rộn nửa ngày cũng không tìm ra bất kì manh mối gì. Đến lúc lại xuất hiện tin Hoa mỹ nhân bệnh
nặng, cầu kiến Thái hậu khóc lóc tố cáo chuyện Hiền phi ẩu đả, uy hiếp.
Nhất thời, hậu cung lại càng thêm rối loạn mà Thái hậu lại càng giận dữ.
Trong khôn trữ cung, Thục phi, Chiêu nghi cùng ngồi, chỉ còn Hiền phi chưa đến trình diện. Hơn nữa, tính cả Hoa mỹ nhân cũng được Thái hậu
cho ngồi dưới chiêu nghi. Một lúc, chỉ thấy cung nữ Thanh Dung của Tư mộ cung chạy đến, quỳ lạy ở trước đại điện, sắc mặt dù bình tĩnh nhưng
mang theo vài phần sợ hãi, quỳ bái:
- Nô tỳ tham kiến Thái Hậu nương nương thiên tuế, thục phi nương nương, chiêu nghi nương nương vạn phúc kim an
Thái Hậu sắc mặt trắng bệch, tay đeo nhẫn vàng “ba” một tiếng đập lên bàn, ngón giữa đeo nhẫn phỉ thúy lóe sáng, lại càng lo lắng, cả giận
nói:
- Hiền phi vì sao bây giờ còn không đến?
Rồi sau đó híp mắt phượng, không đợi Thanh Dung biện giải, nói luôn:
- Nếu hiền phi không muốn tới gặp ai gia, như vậy ai gia để cho hiền phi về hậu cung nhận trừng phạt
Thanh dung cả kinh, giương mắt nhìn Hoa mỹ nhân ngồi bên cạnh Âu
Dương Hồng Ngọc, mâu quang lộ vẻ hung ác, nhưng lại ra vẻ đáng thương
xin Thái hậu tha thứ nói:
- Thái Hậu tha mạng, Hiền phi nương nương thân thể bất an,
lại nghe thấy Hoa mỹ nhân vu hãm, cho nên nhất bệnh không dậy nổi, cho
nên mới không thể tiến đến diện giá,. thỉnh Thái Hậu nương nương tha thứ
Hoa mỹ nhân sắc mặt nhất thời trắng bệch, nhìn Thanh Dung sợ tới mức
hai chân nhũn ra, nhớ lại những lời ngoan tuyệt của Thượng Quan Uyển
Nhi, khóc nói:
- Thái Hậu nương nương, tiện thiếp không vu hãm Hiền phi
nương nương, Hiền phi hôm qua tát tiện thiếp, lại đem muội muội tiện
thiếp đuổi ra cung đình, bức gả nàng cho một kẻ ăn mày, còn nói sẽ không để tỷ muội chúng ta chết được tử tế
Thanh dung hít sâu một hơi thần sắc bình tĩnh nói:
- Hoa mỹ nhân nói lời này có chứng cớ? Thân là tần phi, cũng nên biết vu hãm chính phi là phạm trượng hình, sẽ bị đưa đến ‘Trượng
hình cục’ đánh bằng roi.
- Câm mồm...
Thục phi vẫn yên lặng không nói đột nhiên quát lớn rồi nhướng mi nói:
- Ngươi chỉ là nha hoàn hồi môn theo Hiền phi tiến cung mà
dám trước mặt Thái hậu uy hiếp tứ phẩm mỹ nhân, huống chi mỹ nhân này
còn chính là do Thái hậu khâm điểm, trong mắt ngươi chỉ có chủ mình là
nhất? Người đâu, đem nha đầu này kéo xuống, đánh một trăm roi, làm gương cho hậu cung.
Thục phi tiếng nói vừa dứt, hai gã thị vệ đang canh giữ ở trước Khôn
trữ cung liền bước vào đại điện, đem Thanh Dung đang hoảng sợ vạn phần
bắt đi, vừa định kéo ra ngoài đã thấy Âu Dương Hồng Ngọc nói:
- Khoan đã.
Rồi sau đó quay đầu nhìn phía Thái Hậu, cúi đầu nói:
- Bẩm Thái hậu, mấy ngày trước nô tỳ điều tra được một ít
chứng cớ về mấy tử thi dưới giếng kia, cũng vừa khéo lại có liên quan
với Hiền phi nương nương, không bằng trước cứ giam giữ điêu nô này lại,
chờ nô tỳ điều tra rõ ràng thì xử lý cả thể.
Thái Hậu ánh mắt vừa động, ngọc trâm leng keng rung động, nghi hoặc nói:
- Ý Tử Thần là Hiền phi và vụ án thi thể dưới giếng kia có liên quan?
Âu Dương Hồng Ngọc mím môi cười, nhẹ nói:
- Đúng vậy, cho nên nô tỳ khẩn cầu thái hậu chớ đánh rắn
động cỏ. Nếu là đánh điêu nô này rồi thả về Tư mộ cung chỉ e đêm dài lắm mộng;
Rồi sau đó quay đầu nhìn Thanh Lan bên cạnh, lạnh lùng nói:
- Thanh Lan, mang hộp gấm đến cho bản cung.
Thanh lan phúc thân nói:
- Nô tỳ tuân mệnh...
Rồi sau đó vội vàng chạy về Trùng Dương cung.
Trong cung điện, Thục phi đã hơi nổi giận liếc nhìn Âu Dương Hồng
Ngọc vài lần. Nàng thật không ngờ Âu Dương Hồng Ngọc đã tìm ra chứng cứ
nhưng vẫn chưa nói cho nàng, chuyện đến nước này mới lại nói ra, vì thế
sắc mặt hơi trắng:
- Chiêu nghi muội muội không hổ là người thấu hiểu tâm tư
Hoàng thượng. Không ngờ nhanh như vậy đã tìm được chứng cứ, lại có thể
ẩn nhẫn nhiều ngày như vậy. Nếu không vì chuyện Hoa mỹ nhân hôm nay thì
không biết muội muội còn dấu đến bao giờ?
Nói xong, quay đầu sang một bên, có chút ghen tị cắn chặt răng.
Âu Dương Hồng Ngọc nhíu mày cười, cũng vẫn dịu dàng nói:
- Thục phi tỷ tỷ nói gì vậy, nô tì sở dĩ vẫn ẩn nhẫn không
nói, chính là còn không tìm được chứng cứ xác thực, nếu mạo muội khiến
các vị nương nương kinh động sợ là khiến việc càng thêm rắc rối.
- Ngươi
Thục phi đứng lên, ngực phập phồng, vừa muốn nói gì, lại nghe Thái Hậu nổi giận nói:
- Được rồi, còn nói cái gì nữa, hậu cung nay đã rối loạn lắm rồi, các ngươi còn tranh giành cái gì.
Thục phi lập tức im bặt mà sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc cũng có chút
phiếm hồng, đang lúc khí cứng ngắc xấu hổ thì đột nhiên nghe thấy ngoài
điện một tiếng bén nhọn:
- Hoàng Thượng giá lâm
Mọi người đều là cả kinh, Thục phi, Âu Dương chiêu nghi cùng với Hoa
mỹ nhân vội đứng lên ra thềm đá nghênh đón. Đến khi bóng dáng màu vàng
kia vào đại điện, tất cả dập đầu nói:
- Nô tì, tiện thiếp, tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế
Ngự hạo hiên đứng ở giữa đại điện, liếc mắt nhìn ba nữ nhân quỳ trên
mặt đất, đi về phía Âu Dương Hồng Ngọc cúi người nâng nàng dậy, trầm
thấp nói:
- Trẫm nghe nói tử thần tìm được manh mối của vụ án nọ, có việc này sao?
Âu Dương Hồng Ngọc đứng dậy, trong lòng lại một trận phiếm lạnh, nàng cúi đầu nhìn long hài (giày) đế vương, rồi mím môi nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tì quả thực tìm được một ít manh
mối, nhưng sự tình lại liên quan đến Hiền phi, cho nên... Đợi lát nữa
mời Hoàng Thượng xem qua
Ngự Hạo Hiên gật đầu rồi nói tiếng bình thân rồi đi đến trước Thái hậu, cúi đầu nói:
- Nhi thần thỉnh an mẫu hậu
Thái Hậu vốn đang nhíu mày cũng dịu đi mấy phần. Bà đứng dậy đi về phía thềm đá, cầm tay đế vương vui tươi hớn hở nói:
- Hoàng Thượng đa lễ, mấy ngày nay thế nào, thân thể Tuyết
Nhi khỏe không? Hoàng thượng phải chú ý đến chuyện ăn uống bồi bổ của
Tuyết Nhi. Ai gia nghe thị nữ nói, Tuyết Nhi không ăn được nhiều, thuốc
cũng phải do nha đầu Tiêu Đồng ép mới chịu uống. Ngươi xem, tính tình
này giống hệt người đó.
Nói xong, sắc mặt Thái hậu lộ vẻ thương yêu.
Ngự Hạo Hiên trầm thấp cười, trấn an Thái Hậu nói:
- Mẫu hậu yên tâm, Đức phi mặc dù có thay đổi so với trước
nhưng cũng thập phần nhu thuận, Thái y kê thuốc này rất đắng, nàng có
muốn không uống cũng là đương nhiên, nhưng vì hoàng nhi cũng vẫn chịu
khó uống hết.
Thái Hậu nghe đế vương nói, trong lòng lại vui mừng, khuôn mặt từ ái nói:
- Rất tốt... Rất tốt
Cảm xúc khác hẳn của Thái hậu và lời nói đầy sủng nịnh của đế vương
khiến cho vài nữ tử đứng giữa đại điện không khỏi chua xót trong lòng,
người người cúi đầu, cùng xiết chặt khăn lụa, khuôn mặt thất sắc. Đặc
biệt là Âu Dương Hồng Ngọc, nàng nghe Hoàng Thượng cùng Thái Hậu nói
chuyện chỉ cảm thấy trong lòng cay đắng nhưng lại chỉ có thể cố gắng
nuốt xuống. Nhớ lại chuyện ngày ấy Hoàng Thượng giá lâm Trùng dương
cung, trong lòng lại rối rắm.
Ngày ấy đế vương vội vàng giá lâm, nàng ở đại điện vui vẻ nghênh đón
cũng không nghĩ vẻ mặt đế vương không yên, mày kiếm nhíu chặt, đánh ba
ván cờ… Ván nào cũng thua rồi nhân tiện nói nàng sớm nghỉ ngơi rồi vội
vàng rời đi thậm chí ngay cả một câu trấn an cũng đều không có
Trong lòng càng thêm chua sót, Âu Dương Hồng Ngọc khẽ cắn môi dưới, lại nghe Thái Hậu khôi phục vẻ nghiêm túc, nói:
- Hoàng Thượng, Hiền phi hiện tại càng ngày càng không quy củ, hôm qua lại ở Quỳnh hương cung trung tát Hoa mỹ nhân, còn uy hiếp
muội muội Hoa mỹ nhân rời cung, ép gả cho kẻ ăn mày. Hôm nay, ai gia
triệu kiến nàng đến cùng Hoa mỹ nhân đối chất, nàng lại phái một nô tỳ
đến đây
Ngự hạo hiên đỡ Thái Hậu ngồi xuống ghế thái phi, mày kiếm vừa động như có chút không thể hiểu:
- Mẫu hậu nói thật sao?
Nói xong, đôi mắt thâm sâu lạnh lùng liếc nhìn Hoa mỹ nhân đang cúi mặt, hơi dựa vào ghế, thần sắc có chút lười nhác.
Hoa mỹ nhân cúi thấp đầu không dám động đậy mà Âu Dương Hồng Ngọc và
Mộ Từ cũng không lên tiếng nói chuyện cho nàng, không khi trong đại điện như ngưng lại. Cho đến khi Thanh Lan thở hổn hển chạy vào thì mới dịu
đi.
Thanh Lan tay cầm hộp gấm, giữ váy đi vào đại điện, ở nhìn bóng Ngự
Hạo Hiên, đầu tiên hơi ngẩn người, sau đó cuống quít quỳ xuống, trong
lòng có động, giọng nói run run:
- Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế
Rồi sau đó ngẩng đầu có chút kích động nhìn Chiêu nghi đứng cạnh mình, đưa ra hộp gấm, nhỏ giọng nói:
- Thứ nương nương muốn nô tỳ đã đem đến.
Âu Dương Hồng Ngọc đón lấy, mở khóa hòm, hơi mất tự nhiên đi về phía
trước, đưa tới trước mặt hoàng đế và Thái hậu, mím môi nói nhỏ:
- Thái Hậu, Hoàng Thượng, đây là thứ nô tì ở tìm được ở gần
Tư mộ cung phụ, nô tì ghép lại đây chính Thánh tổ gia huấn ban cho mỗi
tần phi,
Thái Hậu kinh ngạc nhìn hộp gỗ lim hoàng trù (gấm vàng), nhìn về phía hoàng đế, chần chờ nói:
- Đây… đây chẳng lẽ là bản tổ huấn của Đức phi bị mất?
Âu Dương Hồng Ngọc hơi hơi gật đầu, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn thần
sắc đế vương nhưng đế vương lại đang liếc nhìn vài miếng giấy, khuôn mặt lười nhác như trước, bình thản. Âu Dương Hồng Ngọc trái tim như đập
mạnh lên, vội vàng nói:
- Hoàng Thượng, Thái Hậu, lúc nô tì truy tra, phát hiện
những mảnh giấy này rơi trước cửa lớn Tư Mộ cung, cho nên nô tì kết
luận, việc này tất có liên quan đến Hiền phi nương nương,
Thục phi cùng Hoa mỹ nhân khiếp sợ nhìn hộp gấm của Âu Dương Hồng
Ngọc, tuy rằng các nàng cũng từng nghe nói Đức phi nửa đêm gặp chuyện là Hiền phi sai người gây nên, cũng không nghĩ việc này lại đúng là thật
sự, trong khoảng thời gian ngắn lại khó có thể tiếp nhận, hai người ngây ngốc đứng ở tại chỗ.
Mà Thái Hậu lại mở to mắt, trong lòng giống như rất tức giận, thở không nổi, kích động nói:
- Hiền phi đại nghịch bất đạo đến thế này, uổng công trước
kia ai gia thương yêu nàng, vốn tưởng rằng nàng hiền lương thục đức,
cũng không nghĩ lại ngấm ngầm làm ra chuyện bại hoại hoàng thất như vậy. Hoàng Thượng, lần này ngài không thể che chở Hiền phi, ai gia phải xử
trí nàng
Mọi người nín thở, hai tròng mắt nhất tề nhìn phía đế vương, nhưng đế vương lại nhìn về phía Thái Hậu, khuôn mặt tuấn mỹ như điêu khắc có
chút lạnh lùng. Sau đó, gật gật đầu với Thái hậu:
- Trẫm đã đem quyền chấp pháp hậu cung giao cho Thục phi cùng Tử Thần, như vậy cứ làm theo ý Thái Hậu đi.
Thái Hậu vui mừng gật gật đầu, rồi sau đó nhìn Âu Dương hồng ngọc nói:
- Tử Thần, bây giờ ngươi mang ngự tiền thị vệ vây Tư Mộ cung lại, bất luận thế nào cũng phải tìm rõ chứng cứ cho ai gia.
Rồi sau đó nghĩ nghĩ, nhìn Lí Vinh đứng ở ngoài điện, có chút trầm ngưng nói:
- Lý Vinh nay Triệu Truyền mất tích, ngươi trước hết thay
thế vị trí của hắn, đến Tư mộ cung truyền chỉ cho ai gia, vô luận hiền
phi bệnh nặng thế nào cũng đưa nàng đến đây.
Lý Vinh bước vào, cúi đầu, cũng không có chút vui sướng mà vẻ mặt lại trầm trọng, khom lưng nói:
- Nô tài tuân mệnh, nô tài ngay lập tức đi tuyên khẩu dụ của Thái Hậu nương nương
Nói xong, liền phất phất trần vội vàng rời đi
Trong Tư Mộ cung, Hiền phi đi qua đi lại trong phòng ngủ. Thanh Dung
đã đi gần một canh giờ, nay lại vẫn chưa về, lòng nàng có chút bất an.
Nàng dời bước đến trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc hoa viên rồi phiền chán đi về bàn trà. Thượng Quan Uyển Nhi “ba” một tiếng đập vỡ chén trà, nhìn
chén trà vỡ vụn từng mảnh
Ngoài cung điện, một cung nữ áo lam vội đẩu cửa phòng bước vào. Hiền phi quay người nhìn lại, vội gấp rút hỏi:
- Có thể mời Hoàng thượng đến?
Lúc Thái hậu tuyên chỉ mời nàng đến Khôn trữ cung, nàng đã sai người đi mời Hoàng thượng.
Tiểu cung nữ thần sắc khiếp đảm cúi đầu, lắp bắp run rẩy nói:
- Hồi bẩm nương nương, nô tỳ đến Tẩm tâm cung cầu kiến Hoàng thượng, nhưng ngự tiền thị nữ lại nói cho nô tỳ, Hoàng Thượng không ở
trong Tẩm tâm cung, vì thế nô tỳ hỏi thăm khắp nơi. Không ngời nửa đường lại thấy Hoàng thượng đến Khôn Trữ cung.
Hiền phi giật mình, ngực phập phồng không ngừng, nàng mạnh mẽ vung
tay, chỉ nghe “ba” một tiếng, tiểu cung nữ đã té ngã trên đất, hơn nữa
bên trái mặt thêm dấu bàn tay. Hiền phi chỉ vào mũi nàng, cả giận nói:
- Nô tài chết tiệt kia, vì sao không cản thánh giá? Ngươi muốn hại chết bản cung đúng không?
Nói xong tiến lên đá một cước
- Nô bi không có... A... Nương nương tha mạng a, nô tỳ không dám ngăn cản thánh giá
Tiểu cung nữ ôm đầu vai quỳ xuống đất dập đầu, nhưng tóc lại bị Thượng Quan Uyển Nhi túm lại, cả giận nói:
- Các ngươi đều ước gì bản cung chết phải không? Các ngươi coi bản cung là cái gì?
Nói xong, nàng giật mạnh tóc cung nữ kia kéo lên trên, chỉ nghe hai
tiếng “bang bang” cung nữ liền ngay cả khóc cũng không kịp, cũng đã chết ngất.
- Muốn bản cung chết? Các ngươi nằm mơ
Thượng Quan Uyển Nhi như nổi cơn điên, lật tung giá sách, tóc dài
lăng loạn. Nàng kéo đồng tâm kết trên tường, đó là đêm tân hôn đế vương
ban tặng. Tay ngọc miết trên hoa văn, nước mắt không ngăn được mà rơi
xuống. Lại nỉ non nói:
- Thượng Quan gia ta có “Giá y thần công”, các ngươi không thể làm gì bản cung, các ngươi không thể….
“Giá y thần công”…. nếu không có “Giá y thần công” có lẽ phụ thân
nàng bây giờ vẫn là một thất phẩm Huyện lệnh, mà nàng, chỉ sợ sớm đã bị gả cho một kẻ lỗ mãng, làm sao có được sự huy hoàng hôm nay, đi đến
ngai vị Tứ phi.
Cho nên, nàng không thể mất đi thứ này, cho dù là phụ thân bị biếm,
nhưng “Giá y thần công” vẫn ở trong tay Thượng Quang thị. Giá y thần
công lấy được thiên hạ. hoàng thượng nhất định sẽ bảo vệ nàng, nhất định sẽ… sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi dần bình tĩnh. Đột nhiên nghe thấy
ngoài điện ầm ỹ, nàng rùng mình, vội mở cửa điện, đã thấy hơn mười gã
Ngự Lâm quân vọt vào trong điện
- Các ngươi...
Hiền phi nhất thời không phản ứng kịp, rồi sau đó lại thấy đứng ở
ngoài điện có Thục phi, Âu Dương Hồng Ngọc, cùng với Lí Vinh cười lạnh,
lúc này mới hoàn hồn, tức giận nói:
- Các ngươi muốn làm gì?
Rồi sau đó nhìn thị vệ vọt vào phòng ngủ, nổi điên quát:
- Cẩu nô tài, cút đi, tất cả cút đi cho bản cung.
Âu Dương Hồng Ngọc hơi trố mắt nhìn Hiền phi như đang nổi điên, có chút nghi hoặc rồi nhìn Thục phi bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:
- Xin Thục phi nương nương hạ lệnh
Thục phi nhìn bộ dáng Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi khiếp đảm nhưng trong lòng lại có vài phần đắc ý, nàng nhìn Lí Vinh đứng bên cạnh, có
chút ngạo nghễ nói:
- Lý công công, bản cung xem ra Hiền phi căn bản nghe không
hiểu khẩu dụ của Thái Hậu, như vậy cứ trực tiếp điều tra đi. Bản cung
nghĩ Hiền phi hiền lương thục đức tất nhiên cũng sẽ phối hợp
Lý Vinh ngẩn ra, có chút không hiểu nhìn Thục phi một cái, rồi sau đó mâu quang nhìn Âu Dương Hồng Ngọc đã thấy Âu Dương Hồng Ngọc cũng rất
kinh ngạc. Vì thế, hắn cúi đầu hơi mất tự nhiên nói:
- Vậy nô tài liền thuận theo ý nương nương
Dứt lời, liền đi đến trước phòng ngủ, lớn nói:
- Ngự Lâm quân nghe lệnh, bắt đầu điều tra, điều tra cẩn thận từng chỗ một không được để sót.
Tư Mộ cung nhất thời hỗn loạn vô cùng. Các cung nữ đứng xem ngoài
điện nhìn nhau không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cho đến khi Lý công công
nhận được một quyển sách đã bị rách nát, ố vàng từ tay thị vệ. Mọi người mới giật mình hô hào. Nhất thời cung điện sôi trào, chuyện tử thi trong giếng vốn đã dần bình ổn lại bị khơi ra. Mà Hiền phi cũng bị bắt giam
Trong khoảng thời gian ngắn, hậu cung đủ lời đồn đãi chung quanh.
Hiền phi bị Thái hậu hạ lệnh giam vào thiên lao nhưng chưa truất đi phi
vị. Thục phi thêm mắm dặm muối trước mặt Thái hậu nhưng Âu Dương Hồng
Ngọc lại không nói gì. Có lẽ là vì nhìn thấy chiếc đồng tâm kết màu đỏ
của Hiền phi mà lòng, có lẽ… Thật không ngờ đối thủ duy nhất của mình,
nay lại không chịu được một đòn này, nhưng lại càng khiến Âu Dương Hồng
Ngọc nghi ngờ…
Trước khi Hiền phi bị giam giữ đã mắng to Âu Dương Hồng Ngọc ám hại
nàng, thần sắc lăng loạn, ánh mắt đỏ bừng như bị điên. Mà một vài kẻ
trong hậu cung bắt giữ nàng cũng nghĩ nàng điên thật rồi. Nhưng chỉ có
Âu Dương Hồng Ngọc lúc này mới ngửi thấy có việc bất thường. Nàng nhìn
được hận ý trong mắt Hiền phi không phải là giả. Nhưng chuyện đã rồi,
nàng đương nhiên không có cách nào vãn hồi. Mà nàng, cũng không nghĩ sẽ
cứu người mà mất hơn ba năm mới trừ bở được.
Trở lại Trùng dương cung, Âu Dương Hồng Ngọc thập phần mệt mỏi, giống như đánh một trận lớn, nàng nửa nằm trên ghế thái phi, bàn tay trắng
nõn nắm chặt khăn lụa, ý thức dần trở nên hỗn độn. Việc hôm nay tiến
hành quá mức thuận lợi, thuận lợi đến ngay cả chính nàng cũng không thể
tin được.
Sau khi Ngự Lâm quân tra xét, không đến nửa nén hương, bản sách bị
phá hủy kia đã tìm được trong chiếc gối, vì bị giấu trong bông tơ lâu
ngày nên sách đã bắt đầu ố vàng. Nhưng chữ viết vẫn còn rõ ràng.
Lúc ấy, nàng chú ý tới thần sắc Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng ta lúc ấy
còn vô cùng kinh ngạc, muốn xem đó là cái gì. Nếu lúc ấy không phải Thục phi châm chọc kích Hiền phi mất trí, giận dữ mà nổi cơn điên loạn. Có
lẽ nàng còn có thể hỏi được điều gì, nhưng nay… Hiền phi đã một mực chắc chắn rằng nàng hãm hại nàng ta.
Hít sâu một hơi, suy nghĩ có chút hỗn độn, Thanh Lan bưng trà lên, nhìn chủ tử nhà mình không vui, hơi nghi hoặc hỏi:
- Tiểu thư làm sao vậy? Hôm nay bắt Hiền phi, sau này tiểu thư cùng nô tỳ sẽ không còn phải lo lắng gì nữa.
Hiền phi là phi tử khó thu phục nhất hậu cung, nàng am hiểu rất nhiều, lại không nghĩ rằng có thể dễ dàng như vậy đã bị bắt.
Âu Dương Hồng Ngọc lắc lắc đầu, bàn tay trắng nõn xoa xoa cái trán, hơi nhấp một ngụm trà, nói:
- Sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy, ta cuối cùng lại
cảm thấy tựa hồ đây là có người đã an bài bẫy, mà chúng ta, đang nhảy
vào hố mà thôi.
Thanh Lan ngẩn ra, có chút kinh ngạc ngây người, một lúc sau mới khẩn trương nói:
- Ý tiểu thư là... Hiền phi là bị oan?
Hiền phi là người như thế nào, ai có thể giá họa lên đầu nàng?
Âu Dương Hồng Ngọc buông chén trà, nhớ tới những lời Hoa mỹ nhân nói ở Khôn Trũ cung, nàng nhíu mày, nói nhỏ:
- Thanh Lan có nhớ hôm nay hoa mỹ nhân khóc gì với Thái hậu?
Thanh lan gật đầu, nói:
- Không phải là trong hậu cung có tin đồn Hoa Như Tiêu được
Hoàng Thượng khâm điểm là thất phẩm ngự nữ sao? Dựa vào tính cách của
Hiền phi và các nữ tử trong hậu cung, nghe nói như thế, đương nhiên sẽ
tức giận, cho nên Hiền phi làm như thế với Hoa mỹ nhân cũng không phải
không đúng.
- Quả thật cũng không phải không đúng nhưng là
Âu Dương Hồng Ngọc đột nhiên dừng lại, bàn tay trắng nõn nhu nhu cái
trán, ngày đó nàng nghe được việc này, trong lòng cũng là cảm giác chua
xót khó dấu, cho nên đã xem nhẹ tính chân thật của tin đồn. Nay nghĩ
đến, lại cảm thấy có chút kì quái, vì thế nói:
- Thanh lan, ngươi đi tra xem việc này từ đâu truyền ra
Thanh lan trợn to hai mắt, nghĩ nghĩ, rồi sau đó có chút khó xử nói:
- Tiểu thư việc này sợ là không dễ làm, bởi vì lúc ấy nghe
cung nữ Khôn trữ cung nói, là vô ý nghe thị nữ Tẩm tâm cung nói là tậm
mắt thấy Hoàng thượng và Hoa Như Tiêu… ách…ý nô tỳ là Hoàng Thượng tán
thưởng Hoa Như Tiêu thông thư đạt lễ, cho nên mọi người mới đoán có phải sẽ là Bùi ngự nữ thứ hai hay không
Sắc mặt Âu Dương Hồng Ngọc khi nghe đến ba chữ Bùi ngự nữ thì tối sầm lại, nhướng mày, cầm chén trà uống một ngụm, sau đó buông mạnh xuống
bàn. Sắc mặt cũng bình tĩnh lại, nàng nhìn bóng tối như mực ngoài cửa,
nhắm mắt lại nói:
- Thôi, cho dù là cái bẫy, có thể đánh bại Thượng Quan Uyển Nhi, ta cam nguyện nhảy xuống.
Sắc trời dần tối, trăng lên sao sáng. Trong đường nhỏ u tĩnh ở Ngự
hoa viên, Minh Nguyệt mặc váy dài tố khiết, chầm chậm đi trên con đường
đá cuội. Một lúc, nàng nhẹ bẻ một nhành liễu ven đường, nghịch nghịch
trong tay. Ngẩng đầu nhìn trăng trên cao, hơi dừng bước.
Lâm hoa tạ, liễu xuân hồng, thái thông thông, vô nại triều lai hàn vũ vãn lai phong…
(rừng hoa tàn, xuân cũng hết, rất vội vàng, không cầu sáng có mưa, chiều có gió..)
Minh Nguyệt nhẹ ngâm, rồi sau đó nhẹ cười, không có mục đích về phía
trước, thân ảnh mềm mại màu trắng có vẻ yếu ớt mà phiêu diêu. Hài kim lũ bước từng bước trên đá cuội, người hơi lắc lư.
Không nghĩ tới, chính mình thiết kế muôn vàn, trong vài canh giờ lại
hoàn toàn chuyển sang một kết quả khác, hóa thành một thế giới khác, một sự ân oán tình cừu truyền kiếp.
Phật viết:
“Dục vấn tiền thế nhân, kim sinh thu giả thị, nhược vấn lai sinh quả, kim sinh tố giả thị”
Kiếp này này nhận được tất cả đều là do kiếp trước mà có, mà đến cuối cùng, kiếp này lại dần dần hình thành kiếp sau…
Trong tay Minh Nguyệt cầm cành liễu, cành liễu khiến lòng bàn tay
nàng đau đớn. Nàng nâng tay nhìn lòng bàn tay đỏ bừng kia, lại mịt mù vô thố. Cái gì là “giải linh chi nhân, nhu tẫn nhất toàn lực, thừa kim thế hoan, phương khả giải chú” (người giải bùa chú dùng hết sức cả đời
mình, thuận theo kiếp này, có thể giải chú)
Chẳng lẽ luân hồi quả nhiên là gốc rễ của nhân quả, mặc dù vượt qua
ngàn năm nhưng cũng không thoát được những tội nghiệt khi trước.
“Nhu tẫn nhất toàn lực, thừa kim thế hoan”
Minh Nguyệt không tự chủ được nỉ non, rồi sau đó có chút hỗn loạn
nhìn xung quanh tường hồng ngói xanh. Bàn tay trắng nõn buông cành liễu, ngồi xổm xuống, thở dốc nói:
- Làm sao có thể... Ta làm sao có thể
Nàng làm sao có thể là Minh Nguyệt quý phi, vì sao
trong sách lại nói: “Nhìn thấy phượng bội, thì chính là quý phi chuyển
thế”. Vì sao Diêm vương muốn đem khối ngọc bội này đưa cho nàng? Vì sao?
Hết thảy như là rơi một ma trận đã bị người thiết kế sẵn, ngay từ đầu nàng đã mê man không biết phương hướng. Mục đích đơn giản ban đầu dần
trở nên mơ hồ, phức tạp, đến nay, nàng cũng không biết nên ứng phó ra
sao không biết nên làm gì
Minh Nguyệt tự ôm lấy mình, váy lụa trắng trải trên đường đá cuội.
Dưới ánh trăng lóe ra ánh sáng trong suốt, bàn tay trắng nõn gắt gao nắm chặt lấy xiêm y, mất lực nhìn Trường sinh điện đèn đuốc đã sáng trưng
nhưng lại không có dũng khí mà tiến lên.
Ngọc bội sẽ mất, lại dùng cả một đời đi yêu người kia, cho đến cuối
đời thì có thể giải chú, đến lúc đó, nếu là nàng có thể đợi, thì có thể
lấy được long bội, hoặc là mâu quang Minh Nguyệt dần dần lạnh giá, bàn
tay trắng nõn gắt gao nắm lấy xiêm y, trong đầu hiện lên vài chữ trên
trang giấy bị xé bỏ: giết, trừng phạt kẻ có tội, thì có thể lấy được
ngọc bội.
Giết bỏ, trừng phạt? Minh Nguyệt có chút thất thần, lại nắm chặt bàn
tay, chậm rãi đứng lên, nhìn cửa sổ bị đẩy ra kia, khóe miệng ngưng tụ
lại một nụ cười chua sót mà lại quyết tuyệt.