Tiêu Đồng run lên, quay đầu lại đã thấy Tần công công tay cầm thánh
chỉ bước nhanh đến, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển đứng trước Hướng Ân
điện, nhìn thấy Tiêu Đồng thì vẫy vẫy tay:
- Đến đây.
Tiêu Đồng kinh ngạc, kéo váy bước xuống thềm đá đến trước mặt Tần công công, lo lắng nói:
- Làm sao vậy? Tiểu thư nhà ta đâu? Sao không thấy trở về?”
Tần công công thấy Tiêu Đồng lo lắng như thế thì lại cười, không nhanh không chậm nói:
- Ta chính là đến để nói cho ngươi chuyện này
Sau đó cầm thánh chỉ trên tay nói:
- Chúc mừng Tiêu Đồng, Đức phi nương nương có thai, Hoàng
thượng sai ta đi tuyên chỉ đến các cung, ban thưởng Đức phi nương nương
đến ở trong Tẩm Tam cung, Dưỡng sinh điện.
Ba —— rầm!
Bát trà trên tay Tiêu Đồng rơi xuống thềm đá, nước trà nóng bỏng bắn
lên quần áo Tiêu Đồng nhưng Tiêu Đồng vẫn đang ngây ngốc không nhận ra.
Chuyện Đức phi có thai gây nên cơn sóng gió trong hậu cung, nháy mắt
đánh vỡ sự yên bình vốn có. Thánh chỉ đưa đến từng cung tần phi tuyên
chỉ, các phi tần khiếp sợ mà Thái hậu bình thường vốn không quản chuyện
thị phi cũng trố mắt một lúc, rồi sau đó mới sai người chuẩn bị kiệu đến Tẩm Tâm cung thăm dò.
Trong hậu cung Hiên đế, các phi tần đều phiền chán. Dù là Hoàng hậu
đã gả cho Hoàng thượng hơn 10 năm cũng chưa bao giờ có chuyện có thai
chứ đừng nói đến các tần phi khác. Mà nay, Đức phi mới chỉ tiến cung ba
tháng đã có thai hơn một tháng, sao có thể không chấn động triều cương.
Thánh chỉ loan ra, trong Trùng Dương cung lập tức loạn lên, Thanh Lan không dám tin nhìn Âu Dương Hồng Ngọc cũng đang ngây ngốc. Sự vui mừng
khi nghe tin Thượng Quan Trung bắt đầu bị điều tra nhất thời biến mất
không còn tăm tích.
Âu Dương Hồng Ngọc nghe Tần công công đọc thánh chỉ xong thậm chí còn quên cả dập đầu tạ ơn mà Tần công công cũng không thèm để ý, thu thánh
chỉ rồi chạy luôn đến Tư Mộ cung. Một lúc lâu sau, Âu Dương Hồng Ngọc
mới dần hoàn hồn. Bàn tay trắng nõn gắt gao thu khăn lụa, không dám tin
lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Không thể nào! Không thể nào! Sao Mộ Tuyết lại có thể có hoàng tự (con vua)
Thanh Lan cúi đầu, tuy trong lòng nghi hoặc nhưng lại dễ dàng tiếp
nhận chuyện này hơn Âu Dương Hồng Ngọc, nàng tiến lên nâng Âu Dương Hồng Ngọc, định an ủi nhưng không biết nên nói thế nào, đánh nói sang chuyện khác:
- Tiểu thư, hiện tại không phải là lúc nghĩ chuyện này, lão
gia khi nãy truyền tin đến nói muốn tiểu thư bắt tay đối phó Thượng Quan Uyển Nhi ngay lập tức.
Thần sắc Âu Dương Hồng Ngọc hơi giật mình, nàng quay đầu nhìn Thanh
Lan, sau đó mù quáng gật gật, suy sụp ngồi trên ghế thái phi, ánh mắt u
buồn nhìn về phía bàn cơ chưa đánh xong, trong lòng đau xót, nước mắt
theo đó rơi xống. Nhưng nàng lấy khăn lụa che môi, nhắm mắt nghẹn ngào,
không phát ra tiếng khóc.
Hoảng hốt, nhớ lại ba năm trước khi mới tiến cung, đêm đại hôn, Đế
vương lãnh tuấn vạch chiếc khăn hồng, liếc mắt nàng một cái. Khoảnh khắc đó, nàng bị hãm sâu trong đôi mắt thâm trầm đó. Nhưng câu đầu tiên hắn
nói với nàng là:
- Chơi cờ cùng trẫm
Vì thế, cả đêm đó nàng cùng đế vương chơi cờ, cũng thua cả đêm, cho đến canh năm, đế vương lâm triều.
Vốn tưởng đế vương ghét nàng không phải là con của chính thất, lại
dung mạo bình thường, nhưng sáng sớm, Tần công công phụng chỉ đến, sắc
phong nàng là nhị phẩm chiêu dung, ban thưởng chấp pháp hậu cung, phò tá hoàng hậu.
Đến giờ, nàng vẫn nhớ rõ khi ấy mình vui sướng, nhảy nhót. Tuy rằng
sau đó đế vương chỉ ân sủng Mộc thị Như Nguyệt, nhưng nàng vẫn nhớ kĩ
đêm tân hôn mà yêu thương hắn. Nàng chấp pháp hậu cung, khắp nơi duy trì sự công chính, che chở Hoàng hậu mới được thánh sủng.
Nhưng hôm nay, Âu Dương Hồng Ngọc cắn chặt khăn lụa, nước mắt tuôn
rơi. Thanh Lan đứng sau không biết làm sao, ngay cả an ủi cũng không nói được. Nàng biết tiểu thư có thể chống đỡ đến hôm nay đã là rất cố gắng. Khắp nơi suy nghĩ cho người, không tranh giành tình cảm, không a dua
chỉ để khiến Hoàng thượng yêu thương, nhưng hôm nay lại…
Trong Tư Mộ cung lại càng hỗn loạn hơn Trùng Dương Cung. Khi nãy vừa
có tin mật báo Thượng Quan Trung đã bị mất chức, bị điều tra rồi lại đến Tần công công tiến đến tuyên chỉ, nói Mộ Tuyết đã có mang hoàng tự đầu
tiên của Thiên triều, ban thưởng ở trong Dưỡng Sinh điện. Nhất thời,
Thượng Quan Uyển Nhi như nổi điên đập phá đồ đạc. Mồm mắng Mộ Tuyết liên hồi, Thanh Dung cũng không thể khuyên can.
Triệu Truyền vội vàng đến, Thượng Quan Uyển Nhi vừa thấy hắn đã
thưởng cho một tát, chỉ thẳng vào mũi hắn mà mắng hoạn cẩu cho đến khi
Thanh Dung thấy sắc mặt Triệu Truyền xám mét lại mới tiến lên ngăn cản
nói:
- Tiểu thư, tỉnh táo lại, nếu là việc này rơi vào tai Hoàng Thượng, e là sẽ rước lấy họa sát thân
Mắt Thượng Quan Uyển Nhi đỏ bừng, nghe Thanh Dung nói thế mới dừng
lại nhưng nhìn chằm chằm Triệu Truyền đang cúi đầu nhu thuận, giận dữ
lại tát hắn một cái, nổi giận mắng:
- Cẩu nô tài, bản cung nuôi ngươi được cái gì? Ngay cả con
yêu tinh Mộ Tuyết có nghiệt chủng mà cũng không biết. Nay lại để Hoàng
thượng xuống tay trước đem nàng giấu trong Dưỡng Sinh điện.
Sắc mặt Thanh Dung cũng trắng bệch, nàng tiến lên nắm lấy xiêm y Thượng Quan Uyển Nhi:
- Tiểu thư, chúng ta về phòng ngủ đi
Rồi lập tức kéo Thượng Quan Uyển Nhi đi vào phòng ngủ, Triệu công
công cũng theo vào, chỉ còn lại vài cung nữ đang canh giữ cửa đại điện
nhìn nhau không thể tin Hiền phi lại nói long tử của Hoàng thượng là
nghiệt chủng, đây chính là tội mất đầu.
Trong Chiêu Vân cung, mấy tháng này Thục phi cực kì bĩnh tĩnh, khi
nhận được thánh chỉ cũng chỉ hơi sửng sốt chứ không như trước kia mà làm loạn lên. Tiếp nhận thánh chỉ lại còn bất ngờ ôn nhu hỏi thăm chuyện
Đức phi, lại đem nhân sâm ngàn năm trước kia Hoàng thượng ban cho nhờ
Tần công công chuyển đến cho Mộ Tuyết.
Nhưng Tần công công lại mở miệng chối từ nói:
- Tâm ý của nương nương lão nô sẽ chuyển cáo đến Đức phi
nương nương nhưng Hoàng thượng đã hạ chỉ, các đồ dùng, thuốc bổ của Đức
phi về sau đều đặc biệt chuẩn bị, các đồ dùng trong cung không dùng đến.
Tần công công nói qua nhưng cũng không đem nói chuyện đổi ngự trù (đầu bếp trong cung) ra.
Mặt Mộ Từ hơi hồng nhưng vẫn nhu thuận dập đầu tiếp chỉ.
Vì Hoàng hậu bị cấm chừng mà nay Thục phi lại chấp chưởng pháp ấn nên Tần công công đem thánh chỉ giao cho Thục phi rồi truyền khẩu dụ cho
Hoàng hậu.
Trong Phượng tê cung, thái độ của Hoàng hậu lại càng khiến Tần công
công thấy lạ đến phá mắt. Hoàng hậu quỳ gối trước một pho tượng phật
vàng, trong miệng lẩm bẩm không biết là niệm kinh văn gì. Đến khi Tần
công công cẩn thận đem chuyện Đức phi nói ra, vốn tưởng hoàng hậu sẽ
giận dữ nhưng không nghĩ hoàng hậu lại chỉ hơi trố mắt rồi làm như không phát sinh chuyện gì, khuôn mặt không chút dao động.
Tần công công cả gan liếc nhìn Hoàng hậu, đây vẫn là hoàng hậu bình
thường cao quý, thanh lịch như cửu thiên phượng hoàng (phượng hoàng trên chín tầng mây)? Mà nay, hoàng hậu tóc dài xõa sau đầu, trên người chỉ
mặc áo trắng mỏng manh, khuôn mặt tái nhợt không son phấn, mềm mại vô
lực nhưng vẫn có thể thấy được bóng dáng đệ nhất mỹ nhân đế đô khi xưa.
Tuy rằng đệ nhất mỹ nhân đế đô này còn kém xa Hiền phi là Giang Nam đệ
nhất mỹ nhân nhưng hai từ “bình tĩnh”, đạo hạnh thì hơn mấy phần.
Tần công công nín thở rời khỏi Phượng tê cung, rồi không dám dừng lại, vội vàng dời đi.
Trong ba tháng ngắn ngủ, hậu cung biến hỏa khiến Tần công công có cảm giác không biết nên theo ai. Hắn đi ra khỏi cửa lớn hậu cung, nhìn về
phía mặt trời dần xuống núi không khỏi cảm khái trên đời này ngàn vạn
chuyện thị phi.
Không nghĩ, thục phi bình thường vốn hống hách kiêu ngạo đột nhiên
lại yên tính, đoan trang hào phóng lên. Một hoàng hậu bình thường vốn
được nuông chiều, vô lí nay lại bình tĩnh mà ngồi niệm phật. Mà ngay cả
người ôn nhu hiền thục, binh thường không tranh thủ tình cảm Chiêu nghi
nương nương nghe thấy Đức phi có thai thì trở nên ngây ngốc. Chỉ có Hiền phi không thay đổi, tính tình bộc trực vẫn như ngày xưa.