Sáng sớm, sương đêm còn chưa tan, trong hậu cung đã lại ầm ỹ, trong
hành lang, cung nữ khắp nơi bàn tán, lời đồn đại cứ thế mà phát tán.
Sau khi Minh Nguyệt tắm rửa, Tiêu Đồng búi tóc đơn giản cho nàng
nhưng phát hiện hai cây ngọc trâm yêu thích của tiểu thư đã gẫy nát.
Đành tìm kiếm trong hộp trang sức, tìm hồi lâu mới thấy được một cây
ngọc trâm khắc hoa sen, cúi đầu đi đến trước Minh Nguyệt, cầm cây trâm
nói:
- Tiểu thư…. này.
Minh Nguyệt liếc nhìn cây trâm trong tay Tiêu Đồng, đón lấy nhưng
cũng chỉ đặt lên bàn trước mặt rồi tùy ý cầm mấy cây trâm vàng cài lên
tóc, hoa tai bằng ngọc cũng đổi thành những hoa tai vàng hình những bông hải đường tinh xảo. Thoạt nhìn thêm vào phần xinh đẹp, bớt đi vài phần
tái nhợt mà đóa hoa đỏ trên trán cũng như dữ tợn hơn.
Tiêu Đồng bất giác hơi thất thần. Nữ tử trong gương, đôi mắt trong
suốt như nước. màu da trắng nõn, tinh thuần, mái tóc như mây. Trâm vàng
cài tóc kia quả đẹp mà không diễm, kiều mà không mị (???). Nhưng Minh
Nguyệt như không hề phát hiện sự khác lạ của mình, đứng dậy, thay váy tơ lụa vàng nhạt, mặc trường bào đen rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Tiêu Đồng hoàn hồn hơi đỏ mặt đi theo rồi mới nhớ đến việc dùng bữa.
Vừa ra đến trước điện đã thấy Minh Nguyệt đang sai Đông Nguyệt mang đồ
ăn lên, rồi nhìn Đông Nguyệt giật mình hoàn hồn thì bất giác che miệng
cười, không hiểu sao tiểu thư đột nhiên lại có vẻ phong tình này.
Lúc sau, đồ ăn sáng bưng lên, Minh Nguyệt hơi không yên lòng nhìn bát cháo thịt hạt sen trước mặt, dùng thìa khuấy khuấy hai lần rồi hơi suy
nghĩ nói:
- Tiêu Đồng, ngươi có biết Hoàng thượng dùng đồ ăn sáng khi nào?
Tiêu Đồng nhìn bát cháo hạt sen bốc khói nghi ngút rồi mới trì độn nhìn Minh Nguyệt, hơi lắp bắp:
- Ách…. Nghe ngự tiền thị nữ nói, Hoàng thượng lâm triều rồi xử lí chính vụ rồi mới dùng đồ ăn sáng, nhưng có khi chính sự bận rộn
thì miễn…
Minh Nguyệt bật cười nhìn vẻ mặt Tiêu Đồng đang thèm nhỏ dãi rồi đẩy bát cháo đến trước mặt nàng nói:
- Ngươi ăn đi…
Sau đó đứng dậy ra trước Hướng Ân điện nói:
- Đông Nguyệt chuẩn bị kiệu, ta muốn đến Ngự Thư phòng.
Đông Nguyệt kinh ngạc một lúc rồi mới sợ hãi liếc nhìn Tiêu Đồng cũng đang linh ngạc, sau đó nói tuân mệnh rồi vội ra ngoài thu xếp chuẩn bị
kiệu.
Tiêu Đồng đứng trước bàn mím môi, có chút ủy khuất đi đến bên Minh Nguyệt, cúi đầu nói:
- Tiểu thư, có phải nô tì làm sai chuyện gì, người sao lại…
Minh Nguyệt quay đầu liếc nhìn Tiêu Đồng đang bất an và ủy khuất, cười yếu ớt nắm tay nàng, ôn nhu nói:
- Để ngươi ở lại là muốn ngươi bảo vệ Ngưng Tuyết cung cho ta. Nếu xảy ra chuyện gì thì ngươi có thể tùy cơ ứng biến.
Nói đến đây nàng hơi buông tay Tiêu Đồng rồi xoay người đi về phía kiệu mà Đông Nguyệt đã chuẩn bị.
Tiêu Đồng đứng trước điện nhìn chiếc kiệu chóp đỏ dần biến mất, hồi
lâu mới trố mắt cúi đầu nhìn hai tay mình rồi chậm rãi nhếch môi anh
đào, thần sắc bất an dần chuyển thành kiên định.
Minh Nguyệt ngồi trong kiệu hơi thất thần nhìn những đóa hoa còn xót
lại sau cơn mưa, vươn tay trắng nõn xốc chiếc sa mỏng, mím môi nhìn chỗ
mình đã xắp xếp dấu vết ngày đó, bồn hoa cách đó không xa còn lại vài
mảnh giấy vụn nhưng đã bị nhiễm bùn.
Liễm hạ hàng mi dài, hơi thở nhẹ. Ngày ấy Âu Dương Hồng Ngọc sai
người tra xét chắc cũng theo được dấu vết nàng cố tình dẫn đến Tư Mộ
cung, nghĩ đến đây, Minh Nguyệt có chút nể sự nhẫn nại của Âu Dương Hồng Ngọc. Nhưng không biết đến khi nàng biết Hiền phi là người tung tin đồn thì có còn giữ được sự trầm tĩnh này hay không.
Môi hồng ẩn ẩn nụ cười, thu tay về, nhẹ vuốt mái tóc dài trước ngực,
hơi nhắm mắt, trâm cài trên tóc đing đang rung động. Minh Nguyệt nhẹ ấn
lên trán, nghỉ ngơi một chút.
Trước Ngự Thư phòng, Tần công công cúi đầu, thấy Minh Nguyệt như mây
bay đến đầu tiên ngẩn ra rồi kích động nhìn về phía cửa Ngự thư phòng
đóng chặt, khom lưng hành lễ nói:
- Nô tài tham kiến Đức phi nương nương, nương nương cát tường…
Minh Nguyệt cảm giác có điều khác lạ, nàng vẫy Đông Nguyệt lui xuống, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia mà trong lòng như có áp lực, nhẹ
giọng nói:
- Hoàng thượng… có khách?
Trong lòng tuy đã hiểu giờ phút này hắn đang cùng ai trong đó nhưng
trong lòng Minh Nguyệt vẫn có nỗi đau khó nói, tựa như thấu đến xương
tủy, khó mà thừa nhận.
Thần sắc Tần công công có chút xấu hổ, lắp bắp nói:
- Vâng… Hồi bẩm nương nương, là chiêu dung nương nương vừa mới giá lâm.
Dứt lời nghĩ nghĩ rồi nói:
- Nương nương, nô tài vào bẩm báo, xin nương nương chờ một lát
- Không cần…
Minh Nguyệt đột nhiên nói, đôi mắt trong trẻo lóe ra một cảm xúc mà
Tần công công không thấu được, Sau đó, chỉ thấy nàng chậm rãi xoay
người, đẩy cửa đi vào thư phòng. Tần công công không kịp phản ứng vừa
định tiến lên ngăn lại đã thấy Minh Nguyệt mơ hồ nói:
- Mọi chuyện đều do bản cung gánh vác, công công không cần lo lắng.
Tần công công vừa định bước chân lên lại bị kiềm hãm lại, trố mắt
nhưng trong lòng bất an. Qua nhiều ngày quan sát, hắn thường xuyên phát
hiện lúc Hoàng thượng xử lí chính vụ hay thất thần… tựa như có liên quan đến vị nương nương này… Ngẩng đầu đã thấy thân ảnh Minh Nguyệt biến mất sau cột đã, có muốn ngăn cũng không được. Tần công công đành rời khỏi
nội điện, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Minh Nguyệt nhẹ bước vào trong Thượng Thư điện, bàn tay trắng nõn đỡ
lấy một bên cột đá, đôi mắt nhìn thư phòng đã gần trong gang tấc kia,
chớp mi dài, từng bước đến gần. Đến khi đi đến cạnh cửa đã nghe một
giọng nói ôn nhu:
- Hoàng thượng … Tử Thần không coi là ủy khuất, chính là
ngày đó Hoàng thượng thật sự khiến Tử Thần rất sợ, Tử Thần còn tưởng
rằng Hoàng thượng…. Hoàng thượng không để ý đến Tử Thần.
Trái tim Minh Nguyệt co rút, không tự chủ mà dựa vào cửa, đôi mắt nhìn qua khe hở kia, trong lòng lại cứng đờ, tay ngọc run lên.
Vẻ mặt Âu Dương Hồng Ngọc thẹn thùng rúc trong lòng Ngự Hạo Hiên, tóc dài vờn trên long bào, mang theo mấy phần nhu tình, vài phần ái muội.
Mà Ngự Hạo Hiên chỉ cúi đầu xoa xoa thuốc dán trên cánh tay Âu Dương
Hồng Ngọc, vai áo kéo xuống lộ ra cánh tay. Khuôn mặt cúi xuống nó chút
áy này, giọng nói trầm thấp mà như dao cứa vào lòng Minh Nguyệt:
- Tử Thần còn thấy đau không?
Âu Dương Hồng Ngọc lập tức tươi cười như hoa, mím môi lắc đầu, nhẹ nói:
- Hoàng thượng có thể tự tay bôi thuốc cho Tử Thần sao Tử Thần còn thấy đau được?
- Nga?
Sắc mặt Ngự Hạo Hiên hơi trầm xuống, nhướng mày kiếm, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, môi mỏng lại bình thản nói:
- Tử Thần lại nói để làm trẫm vui vẻ.
Âu Dương Hồng Ngọc mím môi cười, sắc mặt thêm vài phần son sắc, cúi đầu mềm mại nói:
- Hoàng thượng lại đùa Tử Thần.
Minh Nguyệt nhìn đôi mắt thâm trầm đang nhìn về phía cửa, không chút e dè mà bốn mắt giao nhau, trong lòng đau đớn như ứa máu khiến Minh
Nguyệt không thể không nắm chặt tay.
Ngự Hạo Hiên khi nhìn đến đôi mắt trong suốt có chút tĩnh mịch, đầu
tiên là ngẩn ra rồi lập tức đứng dậy đi về phía trước, nhưng chưa kịp
phản ứng đã bị Âu Dương Hồng Ngọc kéo tay áo:
- Hoàng thượng?
Minh Nguyệt cắn chặt môi, quay đầu chạy ra ngoài điện, bước chân
không gây chút tiếng động rồi rời khỏi Ngự Thư phòng, thở dốc đi trên
hành lang, bối rối đóng cửa lại. Tần công công thấy Minh Nguyệt bối rối
chạy ra trong lòng hốt hoảng kêu không hay, vừa định chạy lên an ủi hai
câu lại thấy Minh Nguyệt bình tĩnh nói:
- Không cần nói với Hoàng thượng là bản cung tới….
Sau đó, đang lúc Tần công công còn kinh ngạc mà rời đi, thân ảnh mềm mại không chút lưu luyến.
Ở góc hành lang, Đông Nguyệt trố mắt nhìn chủ tử nhà mình chạy đến,
váy dài phiêu linh trong gió như tiên tử hạ phàm trước mặt mình. Sau đó
mới hoảng sợ mà cúi đầu nâng Minh Nguyệt vào kiệu, nhận mệnh mà khởi giá về Ngưng Tuyết cung.
Dọc đường đi, Minh Nguyệt ấn ấn mi tâm mình, vết chu sa trên trán
bỏng như lửa giờ phút này tựa như muốn xé rách da thịt mà thoát ra khiến Minh Nguyệt đau đến quên hết tất cả. Trong kiệu, Minh Nguyệt cắn chặt
môi dưới, bàn tay trắng nõn gắt gao cầm khăn lụa trong tay, móng tay đâm trong lòng bàn tay nhưng không thể giảm bớt được sự đau đớn trên trán.
Nỗi đau này như khiến nàng mất đi sự thanh tỉnh, bình tĩnh vốn có.
Nhẫn nhịn, Minh Nguyệt thở dốc nhưng trong đầu lại xuất hiện những
cảnh tượng kia mà không thể nào xóa đi. Bàn tay trắng nõn bỗng dưng nắm
chặt thành ghế khắc hoa như dùng hết tất cả sức lực. Trái tim đau xót,
vết chu sa trên mi tâm càng hiện rõ như hỏa diễm thiêu đốt khiến Minh
Nguyệt như ngất đi. Lúc sau, đến khi Minh Nguyệt thở dốc, cố gắng dẹp đi sự hỗn loạn trong lòng thì sự đau đớn mới giảm đi.
Đến khi kiệu về tới Ngưng Tuyết cung, Minh Nguyệt cũng khôi phục bình thường nhưng sắc mặt lại tái nhợt dọa người. Tiêu Đồng thấy kiệu nhanh
chóng trở về, nàng chạy nhanh lên nghênh đón. Nhưng khi xốc rèm kiệu ra
lại bị dọa sợ hãi, nàng kích động đỡ Minh Nguyệt lên nói:
- Tiểu thư, người làm sao vậy? đừng dọa Tiêu Đồng…
Đông Mai cũng hoàng lên, trước khi nương nương đi Ngự Thư phòng đâu có thể này nhưng sao khi trở về lại….:
- Tiêu Đồng tỷ tỷ, nô tỳ… nô tỳ lập tức đi tìm Thái y.
Minh Nguyệt lắc đầu ý bảo Đông Nguyệt không cần đi rồi dựa vào người Tiêu Đồng mà cố bước xuống kiệu, vô lực nói:
- Ta hơi mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một lát, bất kì ai cũng không được quấy rầy.
Tiêu Đồng ngẩn ra, lúc này mới phát hiện sức lực tiểu thư như bị rút
sạch, nàng vội vàng sai Đông Mai cùng mình dìu Minh Nguyệt vào phòng
ngủ.
- Tiểu thư, có muốn ăn gì không?
Tiêu Đồng nửa quỳ trước giường nhìn Minh Nguyệt như sắp đánh mất sinh mện, cuống quýt lau đi mồ hôi trên trán Minh Nguyệt rồi nhẹ giọng nói:
- Tiểu thư có muốn ăn gì không? Người còn chưa ăn sáng…
Minh Nguyệt nhắm chặt mắt như không có sức mà trả lời, hồi lâu không
đáp. Tiêu Đồng thấy Minh Nguyệt như đã ngủ say vì thế cúi đầu rời khỏi
phòng ngủ.
Nhưng khi Tiêu Đồng vừa bước ra phòng ngủ đã bị một thân ảnh màu vàng lao tới mà sửng sốt, còn chưa kịp hành lễ đã thấy Ngự Hạo Hiên đến
trước mặt nàng, giọng nói trầm thấp có chút lạnh lùng:
- Đức phi ở đâu?
Tiêu Đồng vội quỳ xuống thi lễ, nhẹ giọng nói:
- Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương người… nương nương mệt mỏi đang nghỉ ngơi.
- Mệt mỏi?
Ngự Hạo Hiên nhìn Tiêu Đồng đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt không rõ suy nghĩ gì, lúc sau mới trầm giọng nói:
- Chủ tử nhà ngươi có từng rời khỏi Ngưng Tuyết cung?
Tiêu Đồng ngẩn ra, sóng mắt lưu chuyển, cắn cắn môi:
- Nương nương hôm nay đã đến Ngự thư phòng để đưa đồ ăn sáng cho Hoàng thượng, sau không biết vì sao mà rất nhanh đã trở về, sau đó
liền…. nói muốn nghỉ ngơi, thần sắc vô cùng mệt mỏi.
Tần công công đứng ngoài điện nghe Tiêu Đồng nói thế xuýt thì té xỉu, hắn cúi đầu nhìn mũi chân mình, gắt gao nắm chặt phất trần.