Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 237: Xử lý Alpha (18)




Wp: D301203

Chương 237: Xử lý Alpha (18) (đã beta)

Thương Già Dư trên sô pha vẫn còn đang ngủ, không hề chú ý đến động tĩnh bên này của Thân Giác. Thân Giác nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình điện thoại một lúc mới ấn tắt máy, một lần nữa đặt bên cạnh Thương Già Dư.

"Thương Già Dư, tỉnh dậy." Thân Giác gọi đối phương.

Mí mắt Thương Già Dư không chút động tĩnh, hoàn toàn ngủ say. Thân Giác thấy vậy, không thể không khom người, duỗi tay lay đối phương, "Thương Già Dư, đừng ngủ nữa."

Thương Già Dư có chút giật mình, mê mang mà mở mắt ra. Nhìn thấy người trước mặt là Thân Giác thì dùng hai tay bắt lấy tay Thân Giác, dán lên mặt y, trong giọng nói đều là buồn ngủ nồng đậm, "Anh ơi, anh tăng ca xong rồi à?"

Giữa mày Thân Giác hơi nhăn lại, mạnh mẽ rút tay ra, "Đã xong rồi, đi thôi." Thương Già Dư nhắm mắt, hít thở sâu vài lần rồi mới bò dậy từ sô pha. Vừa ngồi dậy, y liền hít vào một hơi, bưng kín sau cổ, "Đau quá."

Thân Giác đi đến bàn làm việc, thu thập lại đồ đạc một chút, sau khi dọn xong, thấy Thương Già Dư vẫn còn đang ngồi xoa cổ thì suy nghĩ một chút mới nói: "Đúng rồi, điện thoại của cậu lúc nãy rơi xuống đất, lúc tôi giúp cậu nhặt lên thì có một tin nhắn đúng lúc gửi đến, cậu xem lại đi."

"Nga." Thương Già Dư khom lưng cầm lấy điện thoại đang nằm trên sô pha, sau khi mở khóa, biểu tình của y rõ ràng có chút cứng đờ. Từ lúc y cầm lấy điện thoại, Thân Giác vẫn luôn nhìn theo nhất cử nhất động của y. Ước chừng hai phút sau đó, Thương Già Dư vẫn luôn không cử động chút nào, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, màn hình có tối lại thì y lại chạm vào.

"Thương Già Dư?" Thân Giác nhẹ giọng gọi một tiếng.

Thương Già Dư như bất ngờ tỉnh lại, y nhét lại điện thoại vào trong túi quần, quay đầu nhìn về phía Thân Giác, "Anh ơi, chúng ta về thôi." Y ngậm miệng, không nói gì về tin nhắn kia.

Dọc đường về, cảm xúc của Thương Già Dư rõ ràng yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều. Sau khi về đến khách sạn, Thân Giác tắm xong, ra ngoài muốn rót nước uống thì nhìn thấy Thương Già Dư ngồi xem điện thoại ngoài ban công.

Y không bật đèn, ánh sáng từ điện thoại chiếu lên gương mặt y, biểu tình nhìn qua nghiêm túc hơn rất nhiều so với thường ngày.

Thân Giác đứng trong phòng khách nhìn một lúc, có vẻ Thương Già Dư một chút cũng không chú ý đến Thân Giác, y chỉ nhìn điện thoại ở trong tay, không ai biết hiện tại y đang nghĩ gì.

Tin nhắn kia rất lạ, chỉ có một dấu chấm câu, nhưng lại có thể khiến cho Thương Già Dư xem lâu như vậy.

Thân Giác nhớ kỹ dãy số điện thoại xa lạ kia, sau khi trở về phòng, cậu lấy ra chiếc điện thoại dành cho công việc, gọi đến cho số điện thoại lạ kia. Dãy số kia vừa không phải của Hoa Quốc, cũng không phải của nước M, mà chính là của quốc gia nơi mà Thương Già Dư lớn lên kia.

Nhưng sau khi gọi đến, điện thoại hiển thị đối phương đã tắt máy.

Thân Giác nhìn chằm chằm vào dãy số kia một lúc, kỳ thật cậu có chút hoài nghi số điện thoại này là của Tư Vũ, cũng chính là Thương Diễn Vũ. Là Thương Diễn Vũ đã nhắn cho Thương Già Dư một tin nhắn như thế.

Rốt cuộc thì dấu chấm này là có ý gì?

.......

Ngày hôm sau, thời điểm Thân Giác đang muốn ra ngoài đi làm, có vẻ Thương Già Dư nghe được động tĩnh, cho nên y vội vội vàng vàng mà chạy ra khỏi phòng, đôi mắt y còn chưa mở ra đã nhào đến trên người Thân Giác. Thân Giác tránh qua một bên, nhưng mắt thấy Thương Già Dư như đang muốn đụng phải cửa, cậu vẫn là vươn tay ra ngăn lại, "Răng cậu vừa mới tốt lên, lại muốn đi trám răng lần nữa à?"

Thương Già Dư sau khi biết mình được Thân Giác đỡ lại thì chớp mắt, vội vàng đổi hướng, muốn treo lên người Thân Giác, "Anh ơi, anh muốn đi làm à? Tối nay em đến công ty tìm anh."

Thân Giác có chút phiền mà kéo Thương Già Dư ra khỏi người, "Không cần, tự mình ra ngoài chơi đi, muốn chơi ở đâu thì chơi, không cần phải đến tìm tôi."

"Không được." Thương Già Dư rõ ràng là vẫn chưa tỉnh ngủ, cũng không biết là tối qua thức đến mấy giờ nữa, lúc này tròng mắt cũng đỏ lên rồi, "Em phải nhìn chằm chằm vào anh mới được, không thì anh lại bị người khác đánh dấu."

Nói đến đây, y có chút tức giận mà cắn môi, "Làm sao một Beta tại có thể bị đánh dấu được cơ chứ? Nào có dễ dàng như vậy..." Đến khi phát hiện sắc mặt của Thân Giác nhanh chóng kém đi, câu nói tiếp theo của y liền đứt đoạn.

Thân Giác đẩy người ra, cái gì cũng không nói đã rời đi rồi.

Đến tầm khoảng 11 giờ, Thương Già Dư quả nhiên giữ đúng lời nói, đi đến công ty. Trời sinh y đã đẹp mắt, hôm qua còn đi theo Thân Giác đến công ty, bị rất nhiều người chú ý đến. Hôm nay, lúc y đến một lần nữa, cho nên không cần đánh tiếng tiếp đón đã được người trực tiếp dẫn lên trên, một đường dẫn đến văn phòng của Thân Giác.

Lúc đó Thân Giác còn đang họp, cũng không biết là Thương Già Dư đến. Chờ đến khi hội nghị kết thúc, trở về văn phòng, Thương Già Dư đang ngồi trên sô pha chơi game nghe thấy động tĩnh, đầu không quay lại đã nói, "Trà sữa đến rồi à? Tôi muốn ly lớn nha."

"Trà sữa gì?"

Điện thoại Thương Già Dư phát ra thanh âm "Game over", y xoay đầu, sau khi phát hiện người đến là Thân Giác liền lập tức ngồi dậy, "Không có gì, lúc nãy trợ lý hỏi em muốn uống gì, em nói gì cũng được, nhưng hắn một hai phải đi mua trà sữa cho em, nên em liền... liền đồng ý."

Nói xong, y nhấp môi cười nhẹ, một bộ dáng cực kỳ vô tội.

Thân Giác thu lại tầm mắt, đi đến bàn làm việc ngồi xuống, "Muốn chơi game thì về khách sạn mà chơi."

"Em không chơi nữa." Thương Già Dư cất điện thoại, "Em sẽ ngồi làm việc với anh."

Sau đó, Thương Già Dư còn ở lại nơi này, ăn một phần cơm công ty. Chỉ là cơm công ty tựa hồ không quá hợp khẩu vị, lúc ăn y vẫn luôn nhăn mày. Đến chiều, Thân Giác tiếp tục làm việc, Thương Già Dư không thể chơi game, chỉ đành nhàm chán mà ngồi ngẩn ngơ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Qua một ngày như vậy, y cố gắng kiên trì cho đến buổi chiều ngày hôm sau liền không thể kiên trì thêm được nữa. Hai ngày này y theo Thân Giác đến công ty, nhìn Thân Giác đi làm từ 9 giờ sáng cho đến 12 giờ đêm mới về, y đã buồn chán đến điên rồi. Cũng không biết Thân Giác làm sao lại có thể làm việc lâu như vậy nữa. Lúc y phát hiện hôm nay Thân Giác cũng phải tăng ca cho đến 12 giờ đêm, Thương Già Dư do dự mãi, cuối cùng vẫn là không ở lại công ty nữa. Trước khi đi, y còn cố ý làm nũng với Thân Giác.

"Anh ơi, nếu anh tan làm thì nhớ gửi tin nhắn cho em nha. Nếu anh tan làm sớm thì nhất định phải gọi em đến đón."

Thân Giác không ngẩng đầu, chỉ phất tay với Thương Già Dư mà thôi, ý bảo đối phương đi nhanh lên.

Đên nay, Thân Giác lại càng tăng ca trễ hơn thường ngày, đến 1 giờ sáng mới rời khỏi công ty. Ngay cả bữa tối cũng chưa ăn, cậu có chút đói bụng, thấy cửa hàng tiện lợi 24h đối diện công ty vẫn còn đang sáng đèn liền bước qua.

Cậu mua một phần đồ ăn Quan Đông*, ngồi ở khu vực chỗ ngồi của cửa hàng tiện lợi. Còn chưa mở ra ăn liền nghe được tiếng máy phát tự động của cửa hàng tiện lợi phát lên âm thanh "Rất vui được đón tiếp".

*Gốc là Quan Đông nấu, search thấy Quan Đông là một châu của TQ, nên là để món ăn Quan Đông. Ai biết thì cmt cho tui nhe.

Có người đi vào, Thân Giác cũng không quay đầu nhìn, cho đến khi cậu nghe được một câu nói.

"Tính tiền."

Một giọng nói rất quen thuộc, như là giọng nói của Tư Vũ.

Thân Giác quay đầu nhìn về phía quầy bên kia, tiếc là tầm mắt đã bị kệ hàng che hết hơn nửa, cậu chỉ có thể nhìn được nửa phần đầu của người kia mà thôi.

Cậu nhìn chằm chằm vào người kia, cho đến khi người kia thanh toán xong liền xoay người đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Đúng là Tư Vũ.


Tư Vũ mặc một thân màu đen, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, nhưng qua sườn mặt có thể nhìn ra sự ưu việt, cho nên Thân Giác vừa liếc mắt liền nhận ra đối phương. Sau khi hắn rời khỏi cửa hàng tiện lợi thì cũng không đi xa lắm, mà hắn lại đứng ở phía trước cửa hàng tiện lợi, mở ra bao thuốc lá vừa mua. Hắn châm điếu thuốc, hút một hơi thật dài, ngước mắt nhìn về toàn nhà phía đối diện.

Ánh đèn sáng ngời của cửa hàng tiện lợi phủ trên người hắn, lưu lại một bóng hình cô tịch. Ngón tay hắn quá mức tinh tế, điếu thuốc kẹp ở giữa có cảm giác lỏng lẻo không chắc chắn.

Hắn và Thân Giác, một người đứng phía trước cửa hàng tiện lợi, một người ngồi sau tủ kính của cửa hàng tiện lợi.

Tuy Tư Vũ đốt thuốc, nhưng hắn chỉ hút một hơi, sau đó hắn để mặc cho điếu thuốc giữa hai ngón tay tự mình cháy. Màu đỏ của tàn thuốc trong đêm tựa như người đi đường giữa đêm khuya, nhìn vào chỉ thấy sự cô đơn.

Đại khái là do tàn thuốc đốt đến ngón tay, Tư Vũ lúc này mới thu lại tầm mắt, đi tìm thùng rác. Vừa tìm, hắn liền đối diện với tầm mắt của Thân Giác đang ngồi sau tủ kính.

Hắn khé chớp mắt, sau đó, đôi môi đỏ bừng như hoa hồng chợt câu lên.

Nụ cười này, hoạt sắc sinh hương, câu hồn nhiếp phách.

......

"Làm sao anh biết được tôi đi làm ở đây?" Thân Giác hỏi người trước mặt.

Tư Vũ không chút để ý mà trả lời, "Dùng tên cậu tìm kiếm một chút là có thể tìm ra được. Công ty của các cậu rất nổi tiếng." Hắn chuyển mắt nhìn về phía Thân Giác, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia cảm xúc không rõ, "Cậu vẫn còn giận tôi sao?"

Bởi vì đêm hôm đó.

Câu nói tiếp theo cũng không cần thiết phải nói ra, cả hai người đều hiểu rõ.

Thân Giác nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút mới nói: "Tức giận thì cũng chưa đến mức."

"Vậy nếu... Tôi còn muốn đánh dấu em, thì tôi nên làm sao bây giờ?" Tư Vũ dùng một tay chống cằm, đôi mắt nhìn Thân Giác cong cong, "Tiểu ni cô năm nay vừa tròn nhị bát, đương độ thanh xuân, bị sư phó tước tóc. Nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chơi trò chơi dưới chân núi. Hắn dùng cặp mắt nhỏ nhìn ta, ta dùng đôi mắt nhỏ liếc nhìn hắn. Hắn với ta, ta và hắn, hai bên đều nhiều vướng bận. Oan gia, có thể nào đủ để nên một mối nhân duyên, từ giã trước khi chết ở điện Diêm Vương. Nghiền rồi giã, cưa rồi giải, từ ma đến người, đặt trong chảo dầu mà đảo, a nha, từ hắn!"

Khúc xướng đằng sau chính là một đoạn trong , bởi vì đang ở cửa hàng tiện lợi, cho nên hắn đè thấp giọng, không được nhu mỹ như trên sân khấu, nhưng lại có một loại tư vị rất khác.

Nếu tiểu ni cô trên sân khấu chính là thiếu nữ bị phàm trần mê hoặc, thì Tư Vũ trước mắt lại càng giống một thiếu nữ phàm trần đầy dụ hoặc hơn.

"Tại sao?" Thân Giác nhẹ giọng hỏi.

Tư Vũ hơi rũ mắt xuống, "Có lẽ là do khối sô cô la kia ăn rất ngon, tôi muốn mình sẽ luôn được ăn."

Thân Giác nói: "Tôi đã không còn loại sô cô la đó nữa rồi."

"Không sao cả, tôi có thể mua được." Tư Vũ lấy từ trong túi một khối sô cô la, hắn đưa về phía Thân Giác, trong mắt mang theo ý cười, "Lúc này em đã có rồi đây."

.....

Khi bọn họ rời khỏi cửa hàng tiện lợi lần thứ hai, Tư Vũ trước mặt Thân Giác cầm lấy một hộp áo mưa (bcs) từ trên kệ hàng. Trước khi tính tiền hắn còn nhìn về phía Thân Giác, ánh mắt như đang muốn nói rằng nếu Thân Giác kêu dừng lại, hắn có thể không mua nữa.

Thân Giác nhìn thoáng qua hộp áo mưa trên quầy, chậm rãi dời mắt sang nơi khác, bên tai liền vang lên âm thanh cười khẽ của Tư Vũ.

Sau khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Tư Vũ nhìn quanh, hiện tại đã gần 2 giờ sáng, cơ bản là không còn một chiếc xe nào trên đường, nếu ngẫu nhiên nhìn thấy chiếc xe nào đó thì cũng là xe riêng hoặc là một chiếc taxi đã có khách.

"Em tăng ca muộn như vậy, nơi ở có xa không?" Tư Vũ chuyển mắt nhìn về phía Thân Giác.

Thân Giác nhìn về phía trước, "Không xa, đi vài phút là đến."

"Vậy..." Tư Vũ khẽ câu khóe môi, "Đi đến chỗ em nhé?"

Thương Già Dư đang ở khách sạn, bất quá, đến lúc này rồi, đối phương hẳn là đã đi ngủ. Lúc 12 giờ Thân Giác đã nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon của Thương Già Dư rồi.

Đôi môi Thân Giác mấp máy, cũng nhìn về người bên cạnh mình, "Được thôi."