Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 214: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (50)




Thân Giác về đến nhà đã là nửa đêm, khi về đến nhà, cậu phát hiện toàn bộ căn nhà tối như mực, cậu gọi lớn tên Phù Cửu Âm, không thấy ai trả lời thì liền tiến vào bên trong, thắp nến lên. Thời điểm nến rọi sáng căn nhà, bên trong giường ngủ truyền đến một động tĩnh rất nhỏ.

"Thúc thúc..." Một đạo thanh âm suy yếu truyền ra từ phía giường ngủ, Thân Giác xoay đầu nhìn lại, phát hiện Phù Cửu Âm đang nằm trên giường đắp chăn kín mít, lúc này hắn đang cố gắn thò tay ra ngoài, bàn tay vẫy vẫy giữa không trung.

"Phù Cửu Âm, ngươi sao vậy?" Thân Giác đi qua.

Sắc mặt Phù Cửu Âm tái nhợt, trên trán thấm ướt một tầng mồ hôi, nhìn qua có vẻ cực kỳ khó chịu, "Thúc thúc, ta khó chịu quá."

"Khó chịu chỗ nào?" Thân Giác ngồi xuống mép giường, duỗi tay muốn sờ lên trán của Phù Cửu Âm, còn chưa kịp chạm vào thì đã bị đối phương tóm lấy tay. Phù Cửu Âm bắt được tay Thân Giác thì đem dán lên mặt mình, vô cùng đáng thương mà nói: "Không biết nữa, hình như là bụng bị ăn đến hỏng rồi, chỗ nào cũng không thoải mái, đặc biệt là bụng. Thúc thúc, thúc xoa xoa một chút giúp ta được không?"

Thân Giác dừng một lúc, "Vậy ngươi biến thành nguyên hình đi.".

Phù Cửu Âm lại lắc đầu, "Ta không còn sức để biến về nguyên hình nữa rồi, thúc thúc, ta chết mất, ta đau chết mất thôi, mau xoa giúp ta đi mà."

Hắn thấy Thân Giác bất động thì nửa thân người chậm rì rì bò ra khỏi chăn, khi bò đến trên đùi của Thân Giác thì tiếp tục rầm rì, "Thúc thúc, Cửu Âm chết mất thôi, đau muốn chết đi được."

Thân Giác nhấp môi dưới, lúc lâu sau mới nhả ra hai chữ: "Được rồi."

Thời điểm tay cậu áp lên bụng hắn, Phù Cửu Âm nhẹ nhàng chớp đôi mắt, không nói gì mà tiếp tục gối lên đùi Thân Giác. Sau khi được xoa bóp, thấy đối phương muốn thu tay lại thì lập tức hừ hừ hai tiếng.

Thân Giác lại lần nữa thả tay trở về.

Thời gian xoa bóp lần này dài hơn lúc nãy một chút.

"Đã tốt hơn chút nào chưa?" Thân Giác bình tĩnh nói.

Nhưng lúc này, mặt Phù Cửu Âm lại chậm rãi đỏ lên, mắt hồ ly nhìn thẳng vào khuôn mặt của Thân Giác. Thân Giác thấy được, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe được đối phương nói: "Thúc thúc, cái đó của ta dựng lên."

Dựng lên? Cái gì dựng lên cơ?

Thân Giác sửng sốt một lúc, chờ đến khi ánh mắt của Phù Cửu Âm né tránh qua một bên thì mới phản ứng lại ý tứ trong lời nói của đối phương là gì. Cậu nhanh chóng thu tay về.

"Thúc thúc, tại sao cái đó lại dựng lên?" Phù Cửu Âm mở to đôi mắt hồ ly đầy vô tội của mình, thấy Thân Giác không trả lời thì tiếp tục hỏi lại một lần nữa.

Tâm tình của Thân Giác có chút phức tạp. Cậu nuôi dưỡng Phù Cửu Âm cũng đã được hai năm, từ lúc đối phương vẫn là một con hồ ly chưa khai trí cho đến lúc đối phương trở thành dáng vẻ của hiện tại. Cậu đút Phù Cửu Âm ăn linh quả linh thảo, giúp đối phương gia tăng tu vi cũng chỉ vì muốn đối phương có thể nhanh chóng lớn lên một chút, vì cậu không thể nào khiến một hài tử chỉ vừa năm, sáu tuổi yêu cậu rồi lại giết nó đi.

Cho nên trong hơn một năm qua, cậu hi vọng Phù Cửu Âm có thể nhanh chóng lớn lên, nhưng không nghĩ đến, trong chớp mắt đối phương đã có loại phản ứng như thế này. Điều này có nghĩa là chiếc lưới mà Thân Giác thả trong hai năm nay, hiện tại đã có thể thu lại, nhưng cậu vẫn chưa kịp sẵn sàng, đúng hơn mà nói thì cậu vẫn xem Phù Cửu Âm là một hài tử chưa lớn.

"Ta cũng không biết." Thân Giác đẩy đầu Phù Cửu Âm khỏi đùi mình, muốn đứng dậy, nhưng khi cậu vừa đứng lên thì lập tức liền có thứ gì đó trói cổ tay cậu lại. Đầu tiên là trói một bàn tay, sau đó là hai bàn tay, cuối cùng là cả người đều bị trói lại kín mít.

Thân Giác kinh ngạc nhìn qua, phát hiện vậy mà lại là Khốn Tiên Thằng. Khốn Tiên Thằng này cực kỳ giống với Khốn Tiên Thằng của Tiết Vấn Xuân lúc trước.

Phù Cửu Âm kéo Thân Giác đang nằm ở mép giường vào bên trong, "Thúc thúc, thúc muốn đi đâu vậy? Thúc làm sao có thể mặc kệ ta như vậy chứ?"

Hắn bước qua, ngồi lên trên người của Thân Giác.

Khuôn mặt Thân Giác sớm đã lạnh xuống, "Phù Cửu Âm, Khốn Tiên Thằng này của ngươi là lấy từ nơi nào?"

"Là mua đó, thúc thúc cho ta nhiều tiền như vậy, ta mua được vài món pháp khí thì có vấn đề gì sao?" Phù Cửu Âm cúi người xuống, thấy mặt Thân Giác đen lại thì vươn tay áp lên khuôn mặt của Thân Giác. Hai bên trái phải, mỗi bên hôn xuống một cái.

Khi còn nhỏ, hắn vẫn luôn hôn trộm Thân Giác như vậy, nhưng sau mỗi lần hôn trộm như vậy, sẽ có một đoạn thời gian rất dài Thân Giác không chịu để ý đến hắn, cho nên sau đó hắn không dám hôn trộm nữa. Hiện tại người cũng đã bị trói lại, chạy cũng không chạy được, vậy... vậy thì lại hôn thêm hai cái đi.

Phù Cửu Âm lại đến gần hôn thêm hai cái nữa, sau khi hôn thì nhìn về phía môi của Thân Giác.

Hai người trong những quyển sách kia vẫn luôn miệng đối miệng với nhau, đó có nghĩa là hôn môi sao?

"Phù Cửu Âm! Ngươi buông ra cho ta!" Thân Giác trầm giọng, nhưng lời vừa dứt thì gương mặt đối diện đã tiến lại gần.

Cả người Thân Giác cứng đờ, vừa tức lại vừa gấp, nhưng nhất thời lại không cởi bỏ được Khốn Tiên Thằng trên người. Loại đồ vật như Khốn Tiên Thằng này hình như trời sinh đã đối nghịch với cậu, mỗi lần trói cậu lại, cậu đều rất khó có thể thoát được.

"Ưm ưm..." Thân Giác cố gắng xoay mặt về hướng khác, sắc mặt đen đến cùng cực, "Phù Cửu Âm, tốt nhất là ngươi nên nhân lúc ta còn chưa thật sự nổi giận mà thả ta ra."

Nhưng Phù Cửu Âm chỉ vừa nếm được tư vị lần đầu, làm sao có thể nguyện ý mà buông tha cho Thân Giác? Hắn trầm thấp cười, vươn ngón tay sờ lên sừng rồng trên đầu Thân Giác, "Thúc thúc, giận gì chứ? Một chốc nữa ta sẽ thả người ra nha, bất quá chỉ là..."

Lời còn chưa nói xong, vì hắn đã bắt đầu hôn đến lần thứ hai. Lần này hôn lâu hơn cả trước đó, hắn cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, trong tâm tư sinh ra một ngọn lửa vô danh, lại nhìn ra được cảm xúc khác lạ bên trong con ngươi vẫn luôn lạnh băng của người nọ, cả người hồ ly đều khô nóng cả lên.

Còn chưa kịp chờ đến khi hắn làm ra động tác tiếp theo, hắn đột ngột bị đổi vị trí với Thân Giác, Khốn Tiên Thằng vốn đang trói lấy Thân Giác giờ đây lại đang trói trên người hắn.

"Thúc thúc!" Phù Cửu Âm trợn to mắt, "Người làm sao có thể cởi trói được?"

Thân Giác trầm mặt nhìn chằm chằm vào Phù Cửu Âm, trực tiếp đánh qua một cái tát.

Một tát này mang theo cả tu vi, đánh một chút thôi đã khiến cho khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Phù Cửu Âm sưng phù lên. Sau khi hắn bị đánh thì lập tức ngẩn người, còn chưa kịp há mồm nói câu nào thì lại ăn thêm một cái tát.

Một tát này vẫn đánh vào bên mặt vừa bị tát lúc nãy, đau đến mức Phù Cửu Âm phải cắn chặt răng.

Mà vẫn chưa xong, lúc sau, Thân Giác mạnh mẽ khiến Phù Cửu Âm biến trở về nguyên hình hồ ly, ấn hắn trên đùi, đánh liên tiếp mấy chục lần lên mông hắn, tất cả đều dùng pháp thuật để đánh, đánh đến đau cực kỳ. Cả chân trước lẫn chân sau của Phù Cửu Âm đều bị cột lại, muốn tránh cũng không tránh nổi. Ban đầu hắn còn miễn cưỡng cắn răng chịu đựng, nhưng mông thì ngày càng đau rát, nóng lên, khiến cho hắn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, oa một tiếng khóc lớn.

Từng giọt nước mắt rơi xuống không ngừng, cơ hồ khiến cho đệm chăn cũng ướt theo, thấy Thân Giác không có ý định dừng lại thì liền khụt khịt xin tha, "Thúc thúc, ta.. ta sai rồi, ta không dám nữa, thúc thúc... Thúc thả ta ra đi, ta thật sự không dám nữa đâu, thúc thúc, mông sưng lên hết rồi! Sưng rồi! Hu hu hu."

Rốt cuộc thì Thân Giác cũng dừng tay, cậu xoay mặt hồ ly đang nằm trên đùi qua, "Phù Cửu Âm, ngươi thành thật khai báo, Khốn Tiên Thằng này ngươi lấy từ đâu?"

"Mua được." Măt hồ ly của Phù Cửu Âm ngập nước, nhìn qua rất đáng thương. Hắn nói xong, thấy Thân Giác vẫn còn trầm mặt xuống thì sợ sẽ tiếp tục bị đánh, vội vàng bổ sung, "Thật sự là ta mua được, thúc thúc, ta không lừa người đâu, ta chỉ muốn trêu thúc một chút mà thôi, thúc thả ta ra đi mà."

Nửa ngày sau Thân Giác vẫn không nói gì, chờ đến khi Phù Cửu Âm ngay cả việc tốn bao nhiêu bạc để mua được cũng khai tường tận hết ra thì cậu mới cởi bỏ Khốn Tiên Thằng trên người Phù Cửu Âm. Tu vi của Phù Cửu Âm không cao bằng cậu, cho nên Khốn Tiên Thằng này chỉ có thể trói Thân Giác được một lúc chứ không trói được lâu, vì vậy mới khiến cho Phù Cửu Âm bị trói ngược.

Phù Cửu Âm được thả ra, cảm thấy cực kỳ xấu hổ không còn mặt mũi nào, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng chưa kịp nhảy xuống giường thì đã bị Thân Giác tóm lại. Vừa bị tóm lại, tai hồ ly đã lập tức cụp lại, chín chiếc đuôi thì hết năm chiếc cuộn lại đằng sau, nếu không phải bốn chiếc còn lại kia không còn chỗ để cuộn lại thì lúc này đã là tất cả chín chiếc đều cụp lại đằng sau hết rồi.

"Đi đâu?" Thân Giác lạnh giọng hỏi.

Phù Cửu Âm ủy khuất nức nở một tiếng.

"Nói tiếng người, ngươi muốn đi đâu?" Thân Giác lại hỏi.

Phù Cửu Âm trầm mặc một lúc mới nói: "Về phòng."

Thân Giác vươn tay ôm hồ ly lên, "Tối này ngủ cùng ta đi."

......

Phù Cửu Âm dùng nguyên hình nằm bò trên giường, gối đầu lên người, hắn không dám nhúc nhích chút nào, hai chân trước ủy khuất mà co lại với nhau. Rõ ràng hắn đã làm theo y hệt trong quyển sách kia, vì sao lại bị đánh chứ? Hắn suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy là bởi vì tu vi của bản thân quá thấp, nếu như tu vi của hắn cao hơn Thân Giác, vậy chắc chắn Thân Giác sẽ không cởi được Khốn Tiên Thằng. Lúc đó còn không phải hắn muốn thế nào thì được thế đó sao, người khóc lóc lúc này liền trở thành Thân Giác rồi.

Hắn vừa nghĩ đến cảnh Thân Giác ngấn lệ nức nở cầu xin hắn chậm lại thì nhịn không được mà tặc lưỡi một tiếng, sau liền nhanh chóng nâng vuốt lên che miệng lại, sợ sẽ làm cho người đang ngủ kia thức giấc.

Việc tăng tu vi trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ tương đối khó khăn, khẳng định vẫn còn một biện pháp khác.

Mông Phù Cửu Âm bị thương nặng, không thể không ở nhà một thời gian để dưỡng thương, mấy ngày qua hắn đều ngủ cùng với Thân Giác, có điều chỉ có thể dùng nguyên hình. Nếu hắn biến lại thành hình người, Thân Giác sẽ lập tức trầm mặt xuống.

Chờ đến khi vết thương lành hắn thì Phù Cửu Âm lập tức ra ngoài, ghé trở lại cửa hàng pháp khí lúc trước. Chưởng quầy cửa hàng pháp khí nhìn thấy Phù Cửu Âm đi đến thì sắc mặt thay đổi, "Sao khách nhân lại ghé ngang nơi này vậy?"

Ông ta sợ Phù Cửu Âm đến để trả lại pháp khí, dù sao thì vất vả lắm mới bán được hai món kia đi, ông ta không muốn lại tiếp tục ôm hàng tồn.

"Ta đến đây là vì muốn hỏi ngươi một chút." Phù Cửu Âm đến gần một chút, nhỏ giọng, "Ngươi có thứ gì có thể khiến người khác tạm thời mất đi tu vi không?"

Chưởng quầy sửng sốt, "Ngài đây là..."

"Đừng hỏi ta muốn làm gì, ngươi chỉ cần trả lời ta là có hay không thôi." Phù Cửu Âm nói.

"Có thì có đó." Chưởng quầy xoay người, từ phía dưới ngăn kéo cuối cùng lấy ra một thứ, "Đây là Thất Hồn Phấn, có thể khiến cho tu vi của một người biến mất hoàn toàn trong phút chốc. Nhưng công hiệu của thứ này chỉ duy trì trong nửa canh giờ mà thôi, có điều..."

"Làm sao?" Phù Cửu Âm nhíu mi.

Chưởng quầy cười khẽ, "Thứ này mục đích nham hiểm, cả tiệm của ta cũng chỉ có một lọ, cho nên giá cả sẽ cao hơn rất nhiều so với Khốn Tiên Thằng và phi kiếm lúc trước ta bán cho ngài. Hơn nữa, sau khi khách nhân mua rồi thì không thể đổi trả được, cũng không thể tiết lộ ra thứ này là do tiệm của ta bán cho ngài."

Sau một hồi trả giá thì cuối cùng Phù Cửu Âm cũng lấy tiền ra mua bình Thất Hồn Phấn này. Chưởng quầy nói với hắn rằng, phấn này lúc tiếp xúc qua da cũng có tác dụng tương tự như lúc uống, chỉ là uống sẽ phát tác nhanh hơn. Phù Cửu Âm không tìm được cơ hội khiến cho Thân Giác uống được, vì Thân Giác đã tích cốc từ lâu, cho nên cuối cùng hắn đành phải trộn thuốc bột vào nước tắm của Thân Giác.

Sau khi pha nước xong thì hắn nhanh chóng trốn vào phòng của mình, thẳng đến khi Thân Giác ở bên ngoài gọi hắn.

"Phù Cửu Âm, đi tắm nào, ta giúp ngươi chuẩn bị xong nước tắm rồi."

Phù Cửu Âm lên tiếng đáp lời, vội vàng đứng dậy mở tủ quần áo, tối nay sẽ là đêm tuyệt vời nhất của hắn với Thân Giác, cần phải lưu lại hồi ước tốt đẹp cho đối phương mới được, nếu không thì hắn có thể sẽ sống sờ sờ mà bị đánh chết mất.

Thường ngày hắn thích nhất là mặc y phục màu đỏ, hôm nay hắn suy nghĩ nửa ngày trời, cuối cùng vẫn chọn bộ một bộ y phục màu ngân bạch. Hắn tỉ mỉ tắm rửa, lại mặc y phục chỉnh tề rồi mới qua gõ cửa phòng Thân Giác.

"Thúc thúc."

"Vào đi." Bên trong truyền đến thanh âm của Thân Giác.

Môi đỏ của Phù Cửu Âm khẽ mỉm, sau đó lại nhanh chóng đè xuống háo hức trong lòng, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Thân Giác ngồi dựa trên giường, một tay xoa ấn đường, thoạt nhìn có chút mệt mỏi. Ánh nến mờ nhạt rọi trên mặt Thân Giác, nhiễm thêm vài phần ấm áp. Phù Cửu Âm nhìn chằm chằm vào gương mặt càng ngày càng gần kia, tâm tình lại càng thêm rộn ràng.

Hắn ngồi xuống bên mép giường, dịu giọng nói: "Thúc thúc, ta giúp người xoa bóp nhé, ở bên ngoài thúc đã vất vả nhiều rồi."

Thân Giác nghe vậy thì chậm rãi nâng mắt lên, nửa ngày sau mới nói: "Được rồi."

Sau đó, hắn thành công ngồi đằng sau Thân Giác, tuy đối phương không dựa lên người hắn, nhưng nhìn chiếc bóng trên giường, giống như hắn đang ôm lấy đối phương vậy.

Ngón tay thon dài của Phù Cửu Âm ấn trên huyệt thái dương của Thân Giác, ấn từ huyệt thái dương ấn xuống, thời điểm ấn đến cổ cậu thì dừng lại, sau đó ấn ngược trở về.

Ước chừng tốn hết công phu xoa bóp hết mười lăm phút, hắn thầm nghĩ dược tính hẳn đã có hiệu lực, lập tức chuẩn bị móc ra Khốn Tiên Thằng, nhưng Khốn Tiên Thằng còn chưa lấy ra được thì hắn nhanh chóng phát hiện mình không có chút tu vi nào, lúc này trong cơ thể dù là một chút linh lực cũng không có.

Phù Cửu Âm khựng người, bàn tay đang xoa bóp không khỏi dừng lại.

Thân Giác mở mắt, trong ánh mắt bình tĩnh tựa hồ còn mang theo cảm xúc khác, "Sao lại không ấn nữa?"

Phù Cửu Âm nhấp môi, chậm rãi thu lại bàn tay đang đông cứng giữa không trung, "Thúc thúc, ta sai rồi."

Hắn cũng không phải tên ngốc, rất nhanh đã ý thức được chuyện gì đang xảy ra, chậu nước hắn đã pha thuốc kia phỏng chừng đã bị chính hắn sử dụng rồi, nhưng làm cách nào mà Thân Giác nhìn thấu được?

Thân Giác xoay người, nhìn về phía Phù Cửu Âm, "Hôm nay ta đi tìm lão bản cửa hàng pháp khí đã bán đồ cho ngươi, ông ta nói cho ta biết ngươi vừa mua một lọ gì đó từ tay ông ta, ngươi nói cho thúc thúc xem thử, ngươi tính dùng thứ kia cho người nào?"

Phù Cửu Âm nhìn sắc mặt đối phương, nửa ngày sau mới nhẹ giọng nói: "Là để dùng cho chính ta."

"Nói lớn tiếng lên." Thân Giác lạnh lùng nói.

"Dùng cho chính ta!" Phù Cửu Âm đề cao thanh âm lên, nhưng rất nhanh giọng nói đã nhỏ xuống, "Thúc thúc, người đã biết hết rồi, sao lại cố ý chỉnh ta nữa chứ."

"Đây là đang chỉnh ngươi à?" Thân Giác bắt lấy cổ áo của Phù Cửu Âm, đem người kéo lại gần, hai khuôn mặt cơ hồ đang dán lại với nhau, "Phù Cửu Âm, nếu có người nào đó chủ động hạ dược này với ngươi, ngươi nên làm gì đây?"

Mắt hồ ly của Phù Cửu Âm chớp chớp, "Xem thử coi hắn là đang muốn làm gì? Nếu như là muốn sàm sỡ ta, vậy thì tùy ý hắn, chỉ cần dịu dàng một chút là được. Nhưng nếu hắn muốn ăn thịt ta thì không được đâu nha, ta còn chưa để thúc được hưởng phúc tuổi già đâu nha."

Thằng nhãi này, trước sau như một, da mặt vẫn luôn dày như vậy.

Thân Giác tức đến bật cười, Phù Cửu Âm thấy Thân Giác cười thì cực kỳ lớn mật mà ghé lại gần, môi hắn trực tiếp dán lên môi của Thân Giác rồi nhanh chóng rời đi, nhẹ giọng nói: "Thúc thúc, người không muốn nếm thử tư vị của ta sao?"

Ai cũng nói bản tính trời sinh của hồ ly tinh là mị hoặc, ngay cả Thân Giác cũng không thể phủ nhận điểm này. Lúc Phù Cửu Âm muốn câu dẫn ai đó, quả thật cực kỳ quyến rũ. Một ánh mắt, một nụ cười, tất cả đều rất phong tình, cặp mắt kia không cười thì thôi, nếu đã cười lên thì phảng phất trong đôi mắt kia như đang chứa đựng vạn vật bên trong.

Hắn duỗi tay, chậm rãi cởi bỏ đai lưng của bản thân, lại vứt một cái mị nhãn qua cho Thân Giác.

Còn chưa kịp đến bước tiếp theo, hắn phát hiện chính mình vậy mà lại biến về nguyên hình.

Khí thế bừng bừng của Phù Cửu Âm bị cắt đứt, trong nháy mắt tiếp theo, hắn bị đá xuống giường.

Tu vi của hắn lúc này tạm thời mất hết, ngay cả việc biến về hình người cũng không làm được.

Thân Giác lấy toàn bộ y phục lộn xộn trên giường ném lên người Phù Cửu Âm, trong giọng nói chứa vài phần châm chọc, "Chưa đủ lông đủ cánh đã bày đặt học cách câu dẫn người khác, cút về phòng đi."

Phù Cửu Âm gian nan bò ra khỏi đống y phục, nhìn chằm chằm vào Thân Giác một lúc lâu xong mới xoay người chạy đi.

Thân Giác thấy đối phương rời đi, rũ mắt xuống. Phù Cửu Âm thật sự đã trưởng thành rồi, đã biết cách sử dụng mưu kế để tính toán, thậm chí ngay cả loại ám chiêu như hạ dược người khác cũng đã nghĩ ra được. Quả nhiên, là chó thì không thay đổi được thói quen ăn phân, từ giờ, cậu cũng không cần phải nương tay nữa rồi. Cho dù hiện tại Phù Cửu Âm có đang khoác lên vẻ ngoài xinh đẹp ngây thơ, thì trước sau hắn vẫn là Phù Cửu Âm.

......

Sau lần đó, Thân Giác chú ý thấy Phù Cửu Âm tu luyện ngày càng khắc khổ hơn nữa, lúc đầu Phù Cửu Âm vẫn luôn cà lơ phất phơ trong việc tu luyện, lúc đó Thân Giác cũng không khuyên bảo hắn, chỉ đút linh quả linh thảo cho Phù Cửu Âm ăn, tựa như Phù Cửu Âm đã làm với cậu trước đó. Thứ cậu muốn không phải là Phù Cửu Âm cường đại như xưa, mà chính là Phù Cửu Âm không thể đánh lại cậu.

Vì vậy cậu không tạo một nền móng tốt trong việc tu luyện cho Phù Cửu Âm, đơn thuần chỉ là đút linh thảo linh quả cho đối phương, còn cho hắn uống long huyết của cậu. Cậu muốn khiến Phù Cửu Âm dù có nỗ lực đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị cậu đạp dưới chân, giống như cậu lúc trước vậy.

Còn Phù Cửu Âm thì một bên tu luyện, một bên kiên trì tần suất bảy ngày một lần bò lên giường của Thân Giác. Đương nhiên là vẫn luôn bị đánh trở về, nhưng có vẻ hắn càng đánh lại càng hăng, thậm chí còn viết một bức tự, treo lên tường phòng ngủ của mình –

"Thề sống chết phải ngủ được thúc thúc."

Tám chữ, vặn vẹo bảy phương tám hướng, từng chữ đều giống như giun bò.

Bức tự này hắn không dám để Thân Giác thấy được, vì sợ mông mình sẽ lại nở hoa. Cho nên, khi Thân Giác vừa tiến vào phòng thì hắn đều sẽ mang bức tự kia đi giấu trước tiên.

Thời gian đảo mắt lại trôi qua thêm một năm, vóc dáng của Phù Cửu Âm lại cao lên không ít, hiện tại nhìn tựa như một thiếu niên đến nhược quán, gương mặt kia lại càng thêm yêu dị mỹ lệ. Nếu như hắn không dịch dung mà đi ra phố, thì chắc chắn tất cả mọi người trên đường đều sẽ nhìn về phía hắn, ngay cả Đinh Hòa Viễn ban đầu còn có thể nhìn thẳng mặt hắn nói chuyện, hiện tại ngay cả mắt cũng không dám nhìn. Chỉ cần gặp phải Phù Cửu Âm, thiếu niên sẽ lập tức cúi đầu né tránh.

Một khuôn mặt như vậy, làm sao một người bình thường lại có thể có được?

Đinh Hòa Viễn cảm thấy Phù Cửu Âm không giống con người, hắn hẳn là một yêu quái nào đó. Còn vị thúc thúc kia của hắn, không giống người, nhưng cũng không giống yêu, mà lại càng giống thần tiên hơn.

Một năm này Phù Cửu Âm cố gắng không ngừng mà bò lên giường của Thân Giác, tuy mỗi lần đều sẽ bị đá xuống giường, nhưng cũng có một chút tiến bộ, ví dụ như thuật huyễn hình của hắn đã tinh thông hơn rất nhiều. Đôi khi hắn sẽ biến thành chăn hoặc gối trên giường Thân Giác, gần đây nhất, hắn còn biến thành áo trong của Thân Giác. Vốn Thân Giác không phát hiện ra, có điều sau đó hắn đã nhịn không được mà liếm đối phương một cái...

Ngày hôm đó, thiếu chút nữa là hắn đã bị đánh chết rồi, Thân Giác còn đặc biệt thiết lập một tầng kết giới đề phòng việc người ngoài nghe được âm thanh trong nhà.

Ngày hôm nay, hắn vẫn như thường ngày, ở trong nhà tu luyện. Bên ngoài chợt truyền đến động tĩnh, hắn chậm rãi mở mắt, là Thân Giác trở về, hắn cảm nhận được hơi thở của cậu.

Hắn không vội vã ra ngoài mà đi đến bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa ra một chút, nhìn thoáng ra bên ngoài, phát hiện vậy mà không chỉ có một mình Thân Giác.

Thân Giác đang nói chuyện với một người nào đó, người kia đứng ngoài cửa, thân ảnh bị che mất hơn phân nửa. Phù Cửu Âm không thấy rõ, nhưng có thể nhìn ra được người đó là một nam nhân.

Thời gian bọn họ đứng nói chuyện ít nhất cũng trong vòng một chén trà nhỏ, lúc đó Thân Giác mới đóng cửa, xoay người về phòng. Phù Cửu Âm nhíu mày, hắn lập tức từ trong phòng đi ra, trực tiếp vọt vào phòng của Thân Giác. Đừng nói đến việc gõ cửa hay không, lúc hắn tiến vào cũng không thèm đóng cửa lại.

"Người kia là ai?" Phù Cửu Âm chưa từng thấy Thân Giác mang một ai về nhà. Tuy chỉ đứng ở cửa một lúc, nhưng việc này cũng xem như là đưa người về nhà rồi. Phù Cửu Âm sống ở nơi này đã hơn một năm, cũng chưa từng mang ai về đây cả. Đương nhiên là hắn cũng không quen biết một ai ở đây, lão bản tiệm sách không tính là thân quen, chưởng quầy cửa hàng pháp khí phản bội hắn một lần, hắn sẽ không tiếp tục để ý đến loại người hai mặt đó thêm một lần nào nữa.

Hắn hỏi xong, phát hiện Thân Giác không giống như thường ngày.

Thân Giác vào phòng một lúc thì tháo đấu lạp xuống, sắc mặt của cậu có vẻ trắng bệch hơn bình thường, tay đang cầm đấu lạp thậm chí còn đang run nhè nhẹ.

"Thúc thúc, người làm sao vậy?" Phù Cửu Âm lại gần, quan sát kỹ tình huống của Thân Giác, "Thúc bị thương à?"

Thân Giác ừ một tiếng, "Hôm nay bị một con rắn cắn."

Con rắn kia chính là ngoài ý muốn, Thân Giác không phát hiện ra nó, cậu lại đang vội vàng đối phó với yêu thú trước mặt, trong lúc nhất thời không để ý thì bị cắn một nhát. Tu sĩ đứng đằng sau cậu thấy được thì ra tay giết con rắn kia đi. Sau khi con rắn nọ bị giết thì Thân Giác mới phát hiện nó là một con Song Mặt Xà, có diều con này nhỏ hơn rất nhiều so với con Song Mặt Xà ở cấm địa lúc trước.

Máu của Song Mặt Xà có dâm độc, nhưng có lẽ bị cắn cũng không sao, cậu tận lực áp chế lại độc tố, còn uống một viên Giải Độc Hoàn, nhưng hôm nay vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, cho nên mới trở về sớm hơn mọi ngày.

"Cho ta xem miệng vết thương của người đi." Phù Cửu Âm vừa nghe Thân Giác nói bị rắn cắn thì trực tiếp chặn ngang người Thân Giác ôm lên, nhanh chóng thả người lên giường, hắn ngồi xổm xuống, ngữ khí nôn nóng, "Bị cắn ở trên đùi sao?"

"Ừ." Động tác trước đó của đối phương khiến Thân Giác cau mày lại, "Chân trái."

Phù Cửu Âm giương mắt nhìn Thân Giác rồi mới động thủ cuốn ống quần của Thân Giác lên. Quả nhiên, trên cẳng chân có một dấu răng nho nhỏ, đã không còn chảy máu nữa, chỉ là dấu răng này nằm trên chiếc đùi tuyết trắng lại có chút bắt mắt. Hắn lại giương mắt nhìn về phía Thân Giác, sau mới lấy ngón tay nhẹ nhàng chạm vào miệng vết thương, "Đau không?"

"Hiện tại đã không còn đau." Thân Giác nhìn Phù Cửu Âm, "Ngươi đói bụng chưa? Trong nhẫn trữ vật của ta còn một chút linh quả, tự mình lấy ăn đi."

Phù Cửu Âm nghe vậy thì nhíu mi, nâng mặt lên nhìn Thân Giác, "Ở trong lòng thúc, ta chỉ biết ăn thôi sao? Hôm nay việc gì thúc cũng không cần phải làm hết, đều để ta làm đi."

Cho nên việc tắm gội cũng phải để cho hắn giúp.

Phù Cửu Âm cũng không phải là chưa từng thấy Thân Giác tắm gội, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn giúp đối phương tắm đuôi.

Thời điểm hắn chà xát lân rồng thì nhịn không được mà nhìn về phía Thân Giác đang nằm dựa trên thành chậu nhắm mắt dưỡng thần.

Ánh nến mờ nhạt, làn tóc dài của Thân Giác trượt xuống, một bên rũ trên vai, một bên rũ xuống nước. Vảy xanh lan rộng từ đằng sau tai, nhìn yêu dị mà mĩ lệ, đủ để mê hoặc nhân tâm, ngay cả Phù Cửu Âm cũng không nhịn được mà vươn tay ra chạm vào.

Cậu nhắm lại hai mắt, hàng mi vừa dài vừa dày, đôi môi dưới chiếc mũi cao thẳng có chút mỏng, tốt nhất là có thể hôn được một cách dễ dàng. Phù Cửu Âm nghĩ nghĩ một chút, vậy mà lại thật sự hôn lên. Hắn cong lưng tiến về phía trước, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm đối phương lên. Thời điểm hôn xuống, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đối phương, muốn xem thử khi nào thì đối phương sẽ trở tay đánh hắn.

Nhưng không nghĩ tới, một cái tát cũng không có.

Người trước mắt chậm rãi mở bừng đôi mắt, đôi mắt vốn dĩ vẫn luôn hàm chứa băng hàn lúc này lại không còn lạnh nhạt như trước, mà lại giống với đôi mắt Phù Cửu Âm nhìn thấy vào lúc hắn vẫn là một đứa trẻ năm sáu tuổi.

Phù Cửu Âm vẫn còn nhớ sự việc của Hoàng thư sinh vào hai năm trước, thứ ghê tởm kia còn đang muốn làm gì đó với hắn, nhưng cuối cùng lại bị hắn hung hăng lăn lộn một hồi lâu. Sau khi Thân Giác biết được thì vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt.

Khi đó, dù cho hắn có làm gì đi nữa thì đối phương vẫn một mực bao dung, thậm chí còn luôn ôm hắn vào lòng.

Hắn cực kỳ thích cái ôm đó.

Nhưng hắn rất nhanh đã trưởng thành, đối phương không còn nguyện ý ôm lấy hắn nữa, bất quá cũng không sao, hiện tại hắn đã có thể ôm đối phương rồi.

"Thúc thúc, người từng nghe về việc song tu chưa? Nghe nói song tu có thể giúp giải độc nha." Đôi tay Phù Cửu Âm nhẹ nhàng phủ lên gương mặt của Thân Giác, hơi thở như lan như ngọc, mị nhãn như tơ. Quả thật là một con hồ ly tinh đúng nghĩa, nhưng nếu nhìn kỹ vào đôi mắt kia thì sẽ phát hiện, trong cặp mắt đó không chỉ hàm chứa mị hoặc, mà còn có sự tham lam, công kích cùng với một vài phần phản nghịch.

Đối với Phù Cửu Âm lúc này mà nói, Thân Giác có thể khống chế tất cả mọi thứ của hắn, thậm chí là cả chuyện sinh tử. Từ lúc hắn bắt đầu hóa người, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Thân Giác, từ đó về sau vẫn là Thân Giác bên cạnh hắn.

Ở một trình độ nhất định, hắn chính là đã dựa dẫm vào Thân Giác mà lớn lên, không thể nghi ngờ, đó chính là một loại áp chế với hắn. Ví dụ như lúc Thân Giác đánh hắn, hắn sẽ không dám đánh trả, nhưng áp chế lâu ngày lại chỉ khiến cho hồ ly nảy sinh ra tâm lý phản nghịch, hắn muốn áp chế ngược lại đối phương, khiến cho đối phương không còn dám tùy ý đánh hắn, khinh thường hắn nữa. Hắn muốn một lần nữa định ra mối quan hệ giữa hai người.

Vậy nên, quan hệ trên giường của hai người sẽ là bước đầu tiên mà hắn thử nghiệm.

Động vật giống đực thường sẽ tìm lại tự tôn của mình trên giường, đặc biệt là một con hồ ly giống đực.

Hắn muốn cắn gáy của đối phương.

Tính xâm lược cùng ái tình của một con động vật, thường sẽ đồng thời sinh ra cùng một lúc.

- ------

D: Phản nghịch tuổi dậy thì =)) phản nghịch đến tận giường.