Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 209: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (45)




Giang Vân Tích chết rồi, trước khi chết thiếu niên đã gọi tên Thân Giác. Dường như thiếu niên còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi gọi tên cậu xong thì âm thanh liền bị cắt đứt.

Giải Trầm rút kiếm về, đi đến trước mặt Thân Giác đang còn cầm kiếm băng. Tròng mắt y nhìn chằm chằm vào Thân Giác, trên gương mặt tuấn lãng vẫn còn vương bọt nước, y không nói lời nào mà chỉ nhìn chăm chăm vào cậu.

Thân Giác nhấp môi, Giải Trầm hẳn là đã chết rồi, nhưng hiện tại...

"Ngươi chưa chết?" Cậu do dự một chút, cất lời.

Giải Trầm nghe được câu nói đó thì thong thả lắc đầu, y duỗi tay cầm lấy tay trái của Thân Giác đặt lên ngực của chính mình, "Ta đã chết rồi."

Lồng ngực dưới tay yên ắng, một chút động tĩnh cũng không có.

Ánh mắt Thân Giác nhìn Giải Trầm rõ ràng có chút biến hóa, "Ngươi..."

Đầu Giải Trầm hơi cúi, "Đại khái có thể là do tên gia hỏa trong cơ thể của ta. Ta cũng không rõ làm sao ta có thể bơi lên từ đáy hồ, nhưng ta cảm giác được thời gian còn lại của ta cũng không còn nhiều cho lắm. Trước đó ngươi nói muốn ta bảo vệ ngươi, cho nên ta đến đây, chỉ có điều lần này hẳn là lần cuối cùng ta bảo vệ ngươi rồi."

Thân Giác nghe Giải Trầm nói thì trong một khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói gì, trầm mặc một lúc mới nói: "Xin lỗi."

"Không sao cả." Giải Trầm nâng mắt, câu môi cười, lúc sau y giơ tay, chạm nhẹ lên mặt Thân Giác, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà chạm vào, rất nhanh lại thu tay về, "Trong lòng ngươi có nỗi khổ, ta biết, ta biết ngươi không phải là kẻ xấu."

Nói đến đây, y lại nhớ đến lần đó ở khách điếm tại Tương Bình. Y vốn dĩ muốn ra ngoài mua một chút đồ ăn cho Phù Cửu Âm, ngoài ý muốn nhìn thấy Thân Giác đang đứng cùng với tiểu nhị của khách điếm.

Tiểu nhị đang muốn đem chậu tắm đựng đầy nước đưa lên phòng trên. Lúc đó Thân Giác lại vừa lúc đi xuống cầu thang, thấy được tiểu nhị có chút quá sức, Thân Giác rất tự nhiên duỗi tay giúp một phen.

Y bèn nghĩ, người có thể giúp đỡ người khác một cách tự nhiên như vậy, thì dù thế nào đi nữa cũng không thể là một người có tâm địa độc ác được.

"Nguyện quân con đường phía trước thông thuận, ta không tiễn quân nữa."

Đây là câu nói cuối cùng mà Giải Trầm để lại.

- ------

Thân Giác lên đường đi tìm Phù Cửu Âm, nhưng cậu tìm khắp núi Hoài Già cũng không tìm được Phù Cửu Âm, ngay cả những con hồ ly cái lúc trước cũng không thấy hắn đâu. Cậu lại đi qua những ngọn núi khác tìm kiếm, thật sự tìm được một hai con hồ ly, nhưng những con đó có vẻ chỉ là những con hồ ly bình thường, cái loại mà ngay cả lời nói cũng nghe không hiểu.

Không tìm thấy trên núi, vậy thì chỉ có thể đi tìm xung quanh chân núi, ở phụ cận nơi này có một thị trấn, sau khi đến thị trấn, Thân Giác ngoài ý muốn nghe được đối thoại của hai người dân.

"Mấy hôm trước sấm sét cuốn cuộn, đúng là muốn dọa chết người mà. Toàn bộ những con hồ ly trên núi phụ cận đã chạy xuống núi hết, gà nhà ta đã bị cắn chết vài con, ta tức chết đi được, chỉ đành lột da con hồ ly nọ xuống mà bán lấy tiền, nhưng tổn thất vẫn không bù được a."

"Còn không phải sao, nhà ta cũng gặp chuyện giống ngươi, nhưng lại không bắt được con hồ ly chết tiệt kia. Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra nữa, đang yên đang lành tự dưng lại sét đánh ầm ầm như vậy. Không phải là có tiên nhân nào độ kiếp đó chứ?"

"Nơi này của chúng ta hẻo lánh như vậy, tông môn tu tiên cũng chẳng có, làm sao lại có tiên nhân được."

Thân Giác nghe được mấy lời này, nhịn không được lại gần ngăn họ lại, "Xin thứ lỗi, cho ta hỏi một chút, lúc nãy các vị nói rằng hồ ly trên núi ở phụ cận đều chạy xuống núi hết sao?"

Hai bá tánh nhìn Thân Giác đang mang đấu lạp, đánh giá một chút, do dự một lúc mới gật gật đầu, "Đúng vậy."

"Những con hồ ly đó ở đâu vậy?" Thân Giác lại hỏi.

"Chuyện này thì ai mà biết được, có phải ngươi đang muốn mua da hồ ly không? Ở chợ đằng Đông có bán rất nhiều da hồ ly, ngay cả hồ ly còn sống cũng có luôn, bọn họ bắt được không ít đâu." Một người trong đó nói.

Thân Giác nghe được, sau khi hỏi đường đến chợ phía Đông thì nhanh chóng qua đó. Mấy ngày trước chịu nhiều đạo thiên lôi như thế, cũng không biết đã đánh Phù Cửu Âm thành bộ dáng gì rồi. Thân Giác có biết một chút về việc yêu thú độ kiếp không thành là như thế nào, có thể sẽ chết, cũng có thể sẽ quay trở về bộ dáng ban đầu khi vẫn chưa khai trí.

Thời điểm cậu vội vàng chạy đến chợ phía Đông, nhìn thấy có một vài quầy tiểu thương đang bán da hồ ly và hồ ly còn sống. Mỗi một cửa hàng Thân Giác đều sẽ ghé qua một lần, nhưng vẫn không phát hiện hơi thở của Phù Cửu Âm đâu. Cậu cũng quan sát kỹ đám hồ ly còn sống kia, đều không phải là Phù Cửu Âm mà chỉ là những con hồ ly bình thường chưa khai trí.

Mà lúc này, đột nhiên có một đại hán đi đến, vị đại hán kia tùy ý đi đến trước một quầy hàng, "Lấy cho ta một con hồ ly."

Người bán hàng lanh lẹ dùng dây thừng trói một con hồ ly lại rồi đưa cho vị đại hán nọ, miệng còn nói: "Lưu đại ca, huynh lại đến đây mua hồ ly nữa à. Hai ngày trước đã mua một con rồi, nhanh như vậy đã ăn hết thịt rồi à?"

"Đừng nói nữa, khuê nữ trong nhà ta nói con hồ ly đáng yêu như vậy, sống chết không chịu để ta làm thịt, ta chỉ có thể lại đến đây mua thêm. Đúng thật là, loại động vật như hồ ly này có thể nuôi được chắc? Hồ ly đều là mười phần dã tính, ngươi nhìn tay ta đây này? Đây là do còn hồ ly thối kia cắn đấy." Vị đại hán đưa tay phải ra cho người bán hàng xem, là một vết thương rất sâu, thậm chí còn nhìn thấy được phần thịt phía trong, "Ta tức chết đi được, hung hăng đánh con hồ ly đó một trận. Nếu không phải khuê nữ nhà ta sống chết ngăn ta lại thì ta đã đánh chết con hồ ly thối đó rồi. Súc sinh chính là súc sinh, ta tốt tính giữ lại cái mạng cho nó, vậy mà nó lại cắn ngược lại ta một cái."

Thân Giác sửng sốt một chốc, bởi vì cậu vậy mà lại cảm nhận được hơi thở của Phù Cửu Âm trên người đại hán nọ. Sau khi phản ứng lại thì cậu lập tức tiến lại gần, "Vị huynh đài này, trước đó huynh có mua một con hồ ly sao? Ta có thể đến xem qua không?"

Đại hán nghe vậy thì quay đầu nhìn về phía Thân Giác, hai hàng lông mày rậm rạp nhăn lại một chỗ, giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Dựa vào cái gì mà ta phải cho người xem? Đừng ở chỗ này rước nhục, tránh ra một chút."

"Ta cho huynh tiền." Thân Giác lấy túi tiền trong nhẫn trữ vật ra, cậu cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, đưa hết cho đại hán nọ, "Khoản tiền này đều đưa hết cho ngươi."

Đại hán kìm lại mà hạ đầu, mở túi tiền nhìn thoáng qua, sau đó nâng mắt lên đánh giá nhìn Thân Giác, "Thôi được rồi, vậy thì ngươi đi theo ta đi."

Nhà của vị đại hán nọ ở đầu kia thị trấn, Thân Giác đi theo đối phương một quãng lâu sau mới đến nơi. Đại hán nhận được tiền cho nên trên đường lại mua thêm một con gà nướng cùng với một túi điểm tâm. Sau khi về đến nhà, đại hán dẫn Thân Giác vào trong, một bên nói: "Trong nhà chỉ có ta cùng với một khuê nữ nữa, nhũ danh của khuê nữ nhà ta là Tú Tú."

Sau khi tiến vào sân, đại hán hô vào nhà một tiếng, "Tú Tú, cha về rồi đây."

Trong phòng nhanh chóng truyền ra một chút động tĩnh, Thân Giác nhìn thấy một tiểu nữ hài khoảng chừng bảy tám tuổi gì đó, trên đầu cột hai bím tóc hai bên, cô bé chạy ra ngoài, miệng kêu lên: "Cha!" Nàng chạy được nửa đường thì nhìn thấy Thân Giác, bước chân thoáng khựng lại, "Người này là ai vậy ạ?"

"Đây là bằng hữu của cha, đến để xem thử hồ ly mà Tú Tú nuôi đó mà." Đại hán vội vàng nói, xong lại vẫy vẫy bọc đồ ăn trên tay, "Lại đây xem thử cha mua cho con cái gì này, mau đến lấy ăn đi."

"Oa, cha tuyệt quá đi mất." Tiểu nữ hài vội vàng chạy đến, nhận lấy đồ vật trong tay đại hán, một bên nhìn qua con hồ ly đang được đại hán cầm trên tay kia.

"Con hồ ly này không đáng yêu bằng Tiểu Bạch nhà ta."

"Đúng vậy, Tiểu Bạch của Tú Tú đáng yêu nhất mà." Đại hán vất vả dỗ dành nữ nhi của mình rồi nhanh chóng mang Thân Giác ra hậu viện đằng sau. Nhưng khi tiến vào hậu viện, đại hán phát hiện trông lồng sắt lại trống rỗng thì không khỏi sửng sốt một lúc, sau đó liền lập tức hỏi nữ nhi của mình, "Tú Tú, con hồ ly kia đâu rồi con?"

"Tiểu Bạch đang ở trong phòng á cha." Tú Tú giòn giã đáp lại, "Bên ngoài lạnh quá, cho nên con mang nó vào trong."

"Con, đứa nhỏ này đúng là nghịch ngợm mà! Nó có làm con bị thương không hả!" Đại hán đem con hồ ly mới mua về nhốt lại vào lồng xong thì vội vàng xoay người tiến vào trong nhà, Thân Giác theo sau, đi vào nhà chính, Thân Giác còn chưa nhìn thấy con hồ ly vừa được hai người nhắc đến thì vị đại hán kia đã cẩn thận kiểm tra tiểu nữ hài xong, cầm lấy cây gậy gỗ dựng trước cửa, "Con hồ ly kia đâu?"

Tiểu nữ hài chỉ xuống bên dưới cái bàn.

Đại hán cẩn thận vén khăn trải bàn lên, khi nhìn thấy hồ ly đang bị trói trong góc bàn thì nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nói với Thân Giác: "Ngươi muốn nhìn thử con hồ ly như thế nào thì xem tại đây đi. Có điều tiểu gia hỏa này rất dữ, có thể sẽ cắn ngươi, ngươi nhìn thì cẩn thận một chút."

Nói xong, đại hán tránh khỏi chỗ đó.

Ngay lần đầu tiên chạm mắt với con hồ ly nọ, Thân Giác liền nhận ra đó là Phù Cửu Âm. Cậu từng nhìn thấy nguyên hình của Phù Cửu Âm vô số lần, cho dù đối phương có từ chín đuôi biến thành một đuôi, hình thể có bị thu nhỏ đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không nhận lầm được. Huống chi cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở của Phù Cửu Âm.

Hồ ly trắng bên dưới chiếc bàn thật sự có chút đáng thương, một thân lông trắng dơ hề hề, trên người còn có rất nhiều vết thương hở, có thể nhận thấy được là do bị dùng vật gì đó đánh thương, có vẻ là dây mây vì miệng vết thương đều là đường thẳng rõ ràng. Trên lưng nó bị dây thừng cột lại, đem nó cột vào trong một góc chiếc bàn.

Thân Giác chậm rãi lại gần, cậu ngồi xổm xuống. Nhưng thời điểm đối phương nhìn thấy cậu thì lại rụt vào hướng bên trong, bộ dạng trông có vẻ rất sợ hãi cậu.

"Đừng sợ, là ta đây." Thân Giác nhẹ giọng nói, thử vươn tay thăm dò muốn chạm nó. Nhưng còn chưa kịp đụng vào thì đột nhiên đối phương nhào đến, hung hăng cắn lên bàn tay cậu.

Đại hán đứng bên cạnh thấy vậy thì lập tức cầm gậy xông lên, chuẩn bị nhắm lên đầu hồ ly trắng đánh xuống.

"Đừng đánh." Thân Giác cản đại hán lại, "Đừng đánh nó."

Ánh mắt đại hán nhìn phía Thân Giác lập tức thay đổi, trợn trắng mắt mà mắng: "Ngươi có bệnh à?"

Con hồ ly trắng vẫn còn đang gắt gao cắn tay Thân Giác không buông, phảng phất như muốn cắn rớt xuống một miếng thịt, "Ngươi có thể xé một cái chân gà nướng cho ta được không?"

Đại hán hừ một tiếng, đứng dậy xé đùi gà đưa cho Thân Giác, thời điểm đưa cho Thân Giác cũng không nhịn được nói: "Ngươi còn điên hơn cả khuê nữ nhà ta nữa mà."

Tiểu nữ hài đang đứng bên cạnh lập tức nói: "Cha! Con không có điên mà."

Thân Giác không nói gì, chỉ dùng một tay khác cầm đùi gà quơ trước mặt hồ ly trắng, quả nhiên đối phương liền bị hấp dẫn, chờ đến khi Thân Giác đưa đùi gà đến bên miệng nó, nó lập tức nhả tay cậu ra, quay đầu cắn về cái đùi gà. Cũng không biết nó đã đói bụng bao lâu rồi, gần như là ăn ngấu nghiến đến độ muốn nhai nuốt luôn cả xương gà.

"Tay này của ngươi có muốn xử lý một chút hay không? Cái này còn sâu hơn miệng vết thương trên tay ta nữa." Đại hán đứng bên cạnh nói.

Thân Giác đứng lên, lắc đầu, "Không sao cả." Cậu nhìn qua tiểu nữ hài bên cạnh, lại nhìn về phía đại hán, "Ta muốn mua nó, ngươi ra giá đi."

Tiểu nữ hài nghe được những lời này thì chớp chớp mắt, sau liền lập tức phản ứng lại, khóc lên, cơ hồ là gào khóc thảm thiết, "Cha, con không muốn bán Tiểu Bạch, Tiểu Bạch của con mà!"

Đại hán bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Thân Giác: "Ngươi cũng thấy rồi đó, không phải là ta không muốn bán cho ngươi, ngươi lúc nãy đã cho ta bạc rồi, nếu ngươi muốn ta cũng có thể tặng không cho ngươi luôn, dù gì thì ta cũng không thích con hồ ly này. Nhưng khuê nữ nhà ta lại thích, sống chết muốn giữ nó lại mới được."

Thân Giác nghe vậy thì xoay người nhìn về phía tiểu nữ hài, cậu ngồi xổm xuống, giấu đi bàn tay bị cắn đến loang lổ vết máu ra sau lưng, bàn tay lành lặn còn lại thì lấy từ nhẫn trữ vật ra một viên dạ minh châu, "Tú Tú, thúc thúc dùng thứ này trao đổi với con được không? Tiểu Bạch không thích hợp bị nuôi dưỡng như thế này, nếu cứ tiếp tục nuôi nó như vậy thì nó sẽ chết mất."

Tiểu nữ hài nào cũng sẽ thích những đồ vật xinh đẹp như thế này, Tú Tú nhìn thấy dạ minh châu thì nhịn không được mở to hai mắt, tuy đã ngừng khóc nhưng lại không chịu nói chuyện. Thân Giác lại lấy ra thêm một viên Giao châu nữa, lúc này, khi cậu chỉ vừa mới lấy ra thì Tú Tú liền nói: "Cái này thật đẹp!"

"Đúng vậy, rất đẹp, giống như Tú Tú vậy." Thân Giác đưa dạ minh châu và Giao châu cho nhóc, "Tú Tú, tặng Tiểu Bạch cho thúc nhé?"

Đại hán thấy vậy thì lập tức đứng bên cạnh khuyên nhủ, "Đúng vậy, Tú Tú. Những hạt châu lấp lánh này đẹp hơn con hồ ly thúi kia nhiều mà, trước đó con hồ ly này đã cắn cha con, hôm nay lại cắn thúc thúc này, nếu lần sau nó lại cắn Hổ Tử nhà bên cạnh thì làm sao đây? Nếu vậy thì Hổ Tử sẽ không tìm con chơi cùng nữa đâu nha."

Tú Tú nghe vậy thì lập tức phản bác lại: "Vậy thì không được, không được cắn Hổ Tử ca" Nàng chớp chớp mắt nhìn Thân Giác, một bên vươn tay nhỏ cầm lấy dạ minh châu cùng với Giao châu, một bên nói: "Vậy thì thúc phải đối xử tốt với Tiểu Bạch nhé, không được giống như cha con, mỗi ngày đều muốn ăn thịt nó."

"Ta hứa."

......

Thân Giác đơn giản xử lý qua miệng vết thương rồi mang theo hồ ly trắng rời khỏi nhà vị đại hán. Đại hán tặng lại cho Thân Giác lồng sắt, nói rằng sợ Thân Giác sẽ bị hồ ly cắn chết trên đường đi bởi vì Thân Giác đã không chịu trói hồ ly lại.

Mà sau khi cởi trói cho hồ ly thì Thân Giác mới phát hiện chân sau của nó bị thọt, bên ngoài còn bị dây thừng siết thành vết thương, gần như có thể nhìn thấy được xương cốt bên trong.

Thân Giác không trở về núi mà thuê một gian nhà ở, cậu quét tước lại căn nhà một chút rồi mới đi đến lồng sắt đặt ở sân trước.

Hồ ly trắng nằm rúc một góc trong lồng, khi nhìn thấy Thân Giác lại gần thì nhe răng gầm gừ.

Không có người ngoài cho nên Thân Giác cũng không đội đấu lạp. Cậu nhìn về phía hồ ly trong lồng sắt, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Phù Cửu Âm, là ta đây."

- ------

D: Sủi hơi lâu:v