Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 190: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (26)




Thời điểm bị quấn lấy, Thân Giác lập tức lui về phía sau, muốn thi pháp cởi bỏ Khốn Tiên Thằng trên tay. Nhưng loại đồ vật như Khốn Tiên Thằng này càng giãy dụa thì nó lại càng trói chặt thêm.

Bất quá cũng chỉ trong giây lát, từ chỉ bị trói mỗi cổ tay trở thành bị trói nguyên cả cánh tay.

"Đừng nhúc nhích." Gã thấp giọng nói, hàng mi dày hơi nheo lại. Gã hạ tay xuống, Khốn Tiên Thằng đang trói chặt Thân Giác mới chậm rì rì thu trở lại, trong lúc thu lại tựa hồ còn có chút không cam lòng, vài lần còn muốn quay đầu trở lại.

Thân Giác không nghĩ đến chưởng quầy Vạn Vật hành vậy mà lại là Tiết Vấn Xuân, hơn nữa dây Khốn Tiên Thằng kia hình như đã nhận ra cậu.

"Xin lỗi, dây thừng không nghe lời, ngươi ngồi đi." Đôi mắt Tiết Vấn Xuân hơi đổi, nhìn đến ghế dựa đối diện gã. Thân Giác bên này đã sinh ra ý định rút lui, nhưng cũng đã đến đây, bây giờ lại nói không mua thì lại càng thêm kỳ quái.

Thân Giác liếc mắt nhìn Tiết Vấn Xuân một cái rồi mới đi đến ghế dựa đối diện mà ngồi xuống. Lúc này, tu sĩ Kim Đan vừa nãy đem nước trà đến đây.

Người kia rót trà cho Thân Giác, vui tươi hớn hở mà nói: "Khách quan, trà này chính là cực kỳ quý báu đó nha, ngày thường đều không lấy ra uống đâu. Hôm nay chưởng quầy nhà chúng ta nghe nói ngài là khách quý nên mới cố ý sai ta đi lấy trà này, ngài uống thử xem?"

Thân Giác ừ một tiếng, "Đa tạ đã chiêu đãi."

Thời điểm tu sĩ Kim Đan đang châm trà nói chuyện, Tiết Vấn Xuân vẫn luôn cúi đầu vuốt ve hồ ly trắng nằm trên đùi, biểu tình cực kỳ đạm mạc. Đợi đến khi tu sĩ Kim Đan rời đi, gã mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thân Giác.

"Ngươi muốn mua linh đan cực phẩm?"

Thân Giác gật đầu.

"Trao đổi thứ gì?"

Thân Giác có hơi do dự, sau mới lấy đồ vật trong tay áo ra. Nguyên nhân khiến cậu do dự là vì đồ vật cậu lấy ra cơ hồ đều là những thứ chỉ có Huyền Hàn Sở mới có. Cậu cũng không biết liệu Tiết Vấn Xuân có thể nhận ra cậu hay không, nhưng khả năng có lẽ không lớn, ngay cả Phù Cửu Âm còn không nhận ra cậu mà.

Tiết Vấn Xuân nhìn đến đồ vật ở trên bàn, biểu tình hoàn toàn không có chút biến hóa nào, "Chỉ nhiêu đó?"

Thân giác khựng lại một chút mới nói: "Không đủ sao? Vậy thôi." Cậu vừa muốn đứng dậy thi Tiết Vấn Xuân lại mở miệng, "Các hạ muốn mua được linh đan cực phẩm thì hẳn cũng có tính toán, ngươi lấy ra những thứ còn không đáng giá bằng một nửa giá trị của một viên linh đan cực phẩm, trên người ngươi còn có thứ khác đúng không?"

Lời gã nói làm Thân Giác trầm mặc.

Đúng thật là Thân Giác còn mang theo thứ khác, vốn dĩ nếu những thứ kia không đủ để mua thì cậu liền lấy ra, nhưng hiện tại người bán lại là Tiết Vấn Xuân, cậu có chút do dự. Nhưng nếu linh đan cực phẩm này rơi vào tay của Phù Cửu Âm thì cậu càng khó có thể giết được Giải Trầm, cũng không biết những kiếp trước vì cái gì mà Tiết Vấn Xuân lại đem viên linh đan cực phẩm này giao ra.

Một lát sau, Thân Giác một lần nữa nhìn về phía Tiết Vấn Xuân, hiện tại cậu chỉ có thể đánh cược một phen.

Cậu lấy từ trong tay áo ra một bình ngọc nhỏ, đặt trên bàn, "Đây chính là máu đầu tim của rồng."

"Long huyết?" Tiết Vấn Xuân nhẹ giọng lặp lại một lần, sau đó gã liền buông lỏng hồ ly trên đùi rồi đứng lên, chậm rãi đi đến trước bàn. Thời điểm gã bước đến, Thân Giác nhìn qua có vẻ tản mạn không chút phòng bị, kỳ thật vẫn luôn căng chặt sống lưng.

Tiết Vấn Xuân cầm lấy bình ngọc trên bàn lắc lắc rồi nhìn sang Thân Giác, "Làm sao ta có thể xác định được đây có phải là máu đầu tim của rồng hay không?"

Lời đồn nói rằng máu đầu tim của rồng có hiệu quả gia tăng tuổi thọ, người uống được máu đầu tim của rồng có thể sống được ít nhất 500 năm. Chuyện này đối với thọ mệnh có hạn của tu sĩ mà nói thì vật ấy đáng giá liên thành.

Thân Giác nhấp môi dưới, càng có cảm giác chuyến này bản thân đến đây là quá mức xúc động, cậu duỗi tay muốn lấy lại bình ngọc, "Ngươi không tin thì thôi."

Nhưng Tiết Vấn Xuân tránh đi, gã nhìn Thân Giác, biểu tình bình tĩnh, "Đừng nóng vội, ngươi nói cái này là máu đầu tim rồng, ta muốn thử một chút."

Gã mở bình ngọc, từ hư không biến ra một cành liễu mảnh vói vào bình ngọc, điểm một chút máu lấy ra rồi bỏ vào miệng. Tiết Vấn Xuân nhấm nháp một lúc sau thì một lần nữa đóng lại bình ngọc, theo sau đó liền ngẩng đầu khẽ cười với Thân Giác.

Trên khuôn mặt tái nhợt hiện ra nụ cười rất nhạt, chỉ là ý cười còn chưa chạm đến đáy mắt thì gã liền vung tay lên, trực tiếp hóa giải thủ thuật che mắt của Thân Giác.

Cho đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Thân Giác, ánh mắt Tiết Vấn Xuân dừng lại một chút, nhưng rất nhanh liền nói: "Khó trách các hạ lại muốn dịch dung, là ta đường đột rồi."

Thân Giác nhướn mày, nhìn Tiết Vấn Xuân, "Rốt cuộc thì ngươi có bán hay không? Không bán thì thôi."

"Bán." Tiết Vấn Xuân nhẹ giọng nói, "Bất quá..."

Lần này tay gã thậm chí còn không chạm đến Thân Giác thì Thân Giác đã vọt đến bên cạnh. Trước đó, thủ thuật che mắt bị hóa giải đã làm Thân Giác nổi lên sự cảnh giác, vì vậy cơ hồ lúc Tiết Vấn Xuân vừa động thì cậu cũng động, pháp thuật từ nhiều hướng hướng đến Tiết Vấn Xuân, cậu bên này lại nhanh chóng nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Còn lại Tiết Vấn Xuân vừa chặn lại một đợt công kích trong phòng, gã nhịn không được cười khẽ một tiếng. Gã cúi đầu nhìn nhìn bình ngọc cầm trong tay, thần sắc trở nên có chút khó lường. Lúc này, hồ ly vừa bị pháp thuật dọa cho sợ hãi tiến đến bên chân Tiết Vấn Xuân, nhưng chỉ vừa mới bước lại gần thì đã bị một chân đá văng ra.

Trong nháy mắt khi hồ ly bị đá đi, một làn khói nhẹ bay lên, theo sau đó, trên mặt đất chỉ còn lại một tờ giấy trắng.

.....

Thân Giác chạy rất xa mới dừng lại, cậu để lại đồ vật ở Vạn Vật Hành nhưng hiện tại cũng không dám quay trở về đó để lấy lại, dù sao thì thứ cậu đưa cho Tiết Vấn Xuân cũng chẳng phải máu đầu tim, chỉ là máu trên phần đuôi của cậu mà thôi.

Thời gian trước, sau khi bị thương thì cậu liền chuẩn bị một lọ, tất nhiên cũng có máu đầu tim, tuy nhiên cậu đã cất nó bên trong nhẫn trữ vật. Lần này cậu đến mua linh đan cực phẩm, vốn dĩ dự định lấy máu đầu tim đến để trao đổi, nhưng khi nhìn thấy người bán lại là Tiết Vấn Xuân thì cậu liền cảm thấy lần mua bán này sẽ lỗ, cho nên cậu chỉ lấy ra máu rồng mà thôi.

Máu rồng không thần kỳ như máu đầu tim, nhưng lúc uống vào cũng có hiệu quả, nghe nói sẽ có thể khiến cơ thể càng thêm khỏe mạnh, bất quá Thân Giác cũng chưa từng thử qua, cậu cũng không có đam mê tự uống máu của bản thân.

Thân Giác rời khỏi Vạn Vật Hành thật lâu sau đó mới nhớ đến Giang Vân Tích vẫn còn ở nơi đó, nhưng lúc này cậu lại quay trở về Vạn Vật Hành thì lại quá nguy hiểm. Thân Giác suy nghĩ một chút thì vẫn quyết định về khách điếm trước rồi lại tìm một đệ tử Thiên Thủy Tông đi tìm Giang Vân Tích.

Cậu trở về khách điếm thì phát hiện phần lớn đệ tử của Thiên Thủy Tông đều đã ra ngoài, cậu đi một vòng từ lầu một đến lầu ba một hồi đều không thấy một người nào. Lúc cậu còn đang do dự không biết có nên lại đi một chuyến đến Vạn Vật Hành nữa hay không thì cậu lại nghe thấy thanh âm của Giải Trầm.

"Làm sao vậy?" Thanh âm của Giải Trầm vang lên từ phía sau.

Thân Giác lập tức xoay người, khi phát hiện Giải Trầm đang nhìn mình thì ánh mắt lóe lên, sau liền đi đến, "Ngươi có thể giúp ta ngay bây giờ được không?"

"Ngươi nói đi." Giải Trầm nói.

Thân Giác nói: "Ngươi có thể giúp ta đi tìm Giang Vân Tích được không?"

Giải Trầm nghe vậy thì đáy mắt hiện ra một tia biến đổi rất nhỏ, nhưng y cũng không nói gì, chỉ gật dầu, "Được."

"Cậu ấy hẳn là đang ở trong đám người ở Vạn Vật Hành, nếu ngươi tìm được cậu ấy thì nói với cậu ấy là ta đang ở khách điếm chờ cậu ấy." Thân Giác nói xong thì dừng một chút, lại hỏi một câu, "Ngươi làm sao lại nhìn ra ta?"

Ban nãy lúc cậu đứng chung một chỗ với Giang Vân Tích, Giải Trầm nhận ra thì cũng được đi, nhưng vừa rồi cậu đang đưa lưng về phía Giải Trầm thì Giải Trầm cũng nhận ra cậu, cái này thật sự là có chút kỳ quái.

Giải Trầm nghe được cậu hỏi này thì cuộn nắm tay che miệng lại, ho nhẹ một tiếng, "Thủ thuật che mắt của ngươi có chút sơ hở, trừ bỏ khuôn mặt thì tay cùng với cổ cũng phải dịch dung mới đúng, sai lệch đặc điểm quá lớn."

Thân Giác hậu tri hậu giác nhìn xuống tay của chính mình thì lại nghe thấy Giải Trầm nói: "Tiếp đó thì điều quan trọng nhất của thuật che mắt không phải là hình dáng bên ngoài mà là thần thái. Hơn nữa người trong khách điếm này đều là đệ tử của Thiên Thủy Tông, theo như ta biết thì trong Thiên Thủy Tông không có đệ tử có tướng mạo đặc sắc đến mức này."

Phần lớn tu sĩ đều sẽ làm cho bản thân thoạt nhìn trẻ tuổi một chút, còn Thân Giác thì lại biến mặt mình thành dáng vẻ phong sương tục tằng của người đánh cá, thật sự rất dễ khiến cho người khác phải chú ý.

Thân Giác nghe được giải thích của Giải Trầm thì có chút mất tự nhiên mà mím môi, sau mới nói: "Đa tạ."

"Không cần, ta đây..." Giải Trầm còn chưa nói xong thì bất chợt xoay người lại, nhìn về phía cần thanh lên lầu, "Giang sư đệ, người cũng đúng lúc trở về, Ngọc Khuynh vừa mới..."

Không biết Giang Vân Tích đã trở về từ khi nào, lúc này thiếu niên đang đứng ở đầu cầu thang, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía bên này. Thiếu niên nghe Giải Trầm nói, còn chưa kịp nghe hết câu đã có chút thô bạo đánh gãy lời, "Giải sư huynh, đệ muốn mang Ngọc Khuynh trở về trước đã."

Giải Trầm khựng lại, sau đó liền gật đầu.

Giang Vân Tích nặn ra một nụ cười rồi bước nhanh qua. Thiếu niên trước mặt Giải Trầm nắm lấy tay Thân Giác dắt đi. Nhưng Thân Giác vẫn luôn không thích người khác chạm vào mình trừ khi tình huống thật sự bất đắc dĩ, cho nên khi bàn tay của Giang Vân Tích đang lại gần thì phản ứng đầu tiên của cậu chính là né tránh.

Giải Trầm đứng một bên thấy vậy liền có chút sửng sốt, còn trên mặt Giang Vân Tích lúc này hiện lên một mạt thần sắc chật vật, thiếu niên cũng chỉ có thể mặt dày tiến về phía trước, đè thấp thanh âm, "Ngọc Khuynh, chúng ta trở về phòng đi."

"Ừ." Thân Giác nói xong liền xoay người đi trước, Giang Vân Tích theo sát phía sau. Chờ đến khi về đến phòng thì thiếu niên mới chần chờ hỏi: "Ngọc Khuynh, huynh như thế nào đã quay về rồi? Ta đứng đợi huynh ở bên ngoài thật lâu thì người ở bên trong nói rằng huynh đã rời đi rồi. Ta lúc đó còn không tin mà theo họ đi tìm một lần."

"Ở đó ta gặp phải ma tu, đối phương hình như nhận ra thân phận của ta cho nên ta phải trở về trước, quên nói lại với ngươi, xin lỗi." Thân Giác suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là thẳng thắn với Giang Vân Tích, đương nhiên là cậu chỉ nói một nửa sự thật.

"Cái gì?" Giang Vân Tích nghe vậy liền vội vàng nhìn kỹ lại Thân Giác, "Vậy huynh có bị thương không?"

"Không có, chỉ là thứ ta muốn lại không mua được thôi." Thân Giác nghĩ đến đây liền nhịn không được mà nhíu mày. Cậu như thế nào cũng không nghĩ tới Tiết Vấn Xuân vậy mà lại là người đứng sau Vạn Vật Hành.

Vừa nãy cậu bảo Giải Trầm đi đến Vạn Vật Hành kỳ thật cũng có chút tư tâm, cậu muốn để Giải Trầm cùng Tiết Vấn Xuân gặp nhau, chỉ là Giang Vân Tích đã về trước rồi, nên giờ cũng không còn lý do nào để dùng.

Giang Vân Tích nghe vậy, nghĩ một chút rồi nói: "Là thứ gì? Rất quan trọng sao? Nhưng mà nơi đó còn có ma tu, vẫn là bỏ đi."

Thân Giác gật đầu, bởi vì kế hoạch mua linh đan cực phẩm thất bại, lại thêm việc thiếu chút nữa đã bại lộ thân phận của chính mình, điều này làm cậu có chút bực mình cho nên liền dứt khoát đi đến bên cạnh lu nước, hóa thành hình rồng tiến vào trong nước tu luyện.

Giang Vân Tích nhìn qua Thanh Long bên trong lu nước, bàn tay giấu trong ống tay áo chậm rãi siết chặt.

.....

Mấy ngày tiếp theo, Thân Giác chưa từng ra khỏi cửa, thẳng đến khi Đại hội đấu Tiên Ma chính thức bắt đầu.

Số thứ tự thi đấu Giang Vân Tích rút được trúng vào ngày thứ ba, vậy nên liền có thể quan sát những người khác thì đấu trong hai ngày đầu tiên. Tiên Ma đấu tranh tài bằng năng lực, rút thăm chọn đối thủ, cho đến khi đến mười vị trí đứng đầu sẽ có thể điểm danh đối thủ cho chính mình.

Thân Giác đi theo Giang Vân Tích xem thi đấu, bởi vì đã được Giải Trầm nhắc nhở trước đó, lần này trước khi biến hóa cậu còn cố ý cẩn thận nghiên cứu tên tiểu nhị làm việc trong khách điếm rồi mới biến thành bộ dáng của đối phương, đi theo Giang Vân Tích ra ngoài.

Giải Trầm thi đấu vào ngày đầu tiên, thời điểm Thân Giác đến nơi thì đúng lúc nhìn thấy Giải Trầm đang chuẩn bị tiến lên lôi đài, người đứng bên cạnh chính là Phù Cửu Âm. Phù Cửu Âm duỗi tay chỉnh sửa lại cổ áo cho Giải Trầm, lại nghiêng đầu nói gì đó bên tai Giải Trầm.

Giải Trầm lắng nghe xong thì nhẹ nhàng cười cười, theo sau đó liền gật đầu rồi mới xoay người đi lên lôi đài.

Thân Giác nhìn thấy một màn như vậy thì quay mặt sang nơi khác, lại vô tình đối diện ánh mắt của Giang Vân Tích. Ánh mắt của Giang Vân Tích rất cổ quái, phảng phất như hiện lên một tầng tăm tối, mà lúc Thân Giác nhìn qua thì thiếu niên đã nhanh chóng nở nụ cười, "Ngọc Khuynh, chúng ta qua chỗ kia ngồi đi, nơi này quá đông."

"Ừ." Trong lòng Thân Giác nổi lên một tia kỳ quái nhưng vẫn đi theo Giang Vân Tích đi đến một góc hẻo lánh trong dãy chỗ ngồi của Thiên Thủy Tông.

Trận thi đấu này của Giải Trầm thắng lợi cực kỳ nhẹ nhàng, rất nhanh liền đến trận thứ hai. Lần này y đối đầu với một tên ma tu.

Thân Giác đang ngồi trên ghế nghiêm túc xem Giải Trầm thi đấu, đột nhiên bên tai truyền đến một trận ấm áp.

"Ngọc Khuynh."

Là thanh âm của Giang Vân Tích.

- ----

D: Hôm qua tính đăng rồi mà bị mất mạng, hê hê. Mọi người ăn Tết vui không, năm nay tui về quê ăn Tết, vẫn còn đang ở quê, lạnh muốn đóng băng =-=

Đăng một lần 2 chương bù lại cho mọi người.