Giải Trầm không đánh lại Tiết Vấn Xuân, bất quá y vẫn còn có Phù Cửu Âm bên cạnh nên Tiết Vấn Xuân cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Cuối cùng, gã oán hận nhìn Giải Trầm vài lần, sau đó liền nhanh chóng thu tay lại rời đi.
Bởi vì không đánh lại Tiết Vấn Xuân, Giải Trầm có chút uể oải. Phù Cửu Âm bên cạnh cũng nhận ra, duỗi tay vỗ vỗ bả vai Giải Trầm, "Không sao đâu, ngươi còn trẻ, tên kia cũng đã mấy trăm tuổi rồi, hiện tại ngươi không đánh lại được cũng bình thường thôi, hiện tại đánh không lại thì không nhất định về sau..."
Phù Cửu Âm đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn xung quanh, lông mày thanh tú hơi nhăn lại, "Thân Giác đâu?"
Giải Trầm nghe được thì thần sắc có chút khác thường, y chỉ vào trong biển, "Mới nãy ta vốn muốn nói cho tiền bối biết, Thân Giác đã bị giao nhân kia bắt đi."
Phù Cửu Âm nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ, chân mày dần dần hòa hoãn dãn ra, nửa ngày sau hắn bình tĩnh dời mắt đi, "Thôi, để cho đám cá biển đó ăn đi, đi thôi."
"Tiền bối..." Giải Trầm sửng sốt một chút, "Chúng ta không đi cứu Thân Giác sao?"
Phù Cửu Âm nghe vậy thì kinh ngạc liếc mắt nhìn đối phương một cái, theo sau đó là trên gương mặt yêu dị xinh đẹp kia lộ ra biểu tình cười như không cười.
"Cứu như thế nào? Nhảy vào đó? Biển sâu chính là hang ổ của đám cá đó. Nếu ngươi đi vào, đối phương sẽ xem như là ngươi tấn công đến cửa, khẳng định sẽ đánh với ngươi đến ngươi chết ta sống chứ sẽ không giống ban nãy. Lúc ngươi đang cùng đám cá biển đó đánh nhau quyết liệt thì gã ma tu kia liền sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Đáng tiếc duy nhất hiện tại chính là con sóc ta đã dưỡng nhiều năm như vậy, còn chưa dưỡng béo lên thì đã tiện nghi cho đám cá biển kia rồi."
Trong ngoài lời nói của hắn đều chỉ xem Thân Giác trở thành một món ăn, Giải Trầm nghe xong những lời này thì trầm mặt một lúc lâu, mới nói: "Là ta ngu dốt."
Phù Cửu Âm chớp mắt, duỗi tay ấn lên bả vai Giải Trầm, "Ta có thể lý giải được, rốt cuộc thì Thân Giác cũng đã từng vào trong thức hải của ngươi lúc ngươi đang trúng độc xà, vì bậy ngươi sẽ cầm lòng không đậu mà để ý đến nó. Bất quá đây chỉ là một loại ảo giác, qua một thời gian thì ngươi sẽ không còn để ý nữa." Hắn khẽ cười một tiếng, bồi thêm một câu, "Sau này ngươi sẽ gặp rất nhiều yêu thú và người khác nhau, vừa mới chết một con mà ngươi đã để ý đến như vậy, về sau làm sao có thể thành đại sự?"
Giải Trầm thở ra một hơi dài, "Ta đã biết, cảm ơn tiền bối dạy bảo."
"Đi thôi, còn phải thu thập kiện tài liệu tiếp theo." Phù Cửu Âm buông lỏng tay, đi về phía trước. Giải Trầm theo sau hắn, chỉ là trước khi y rời đi, y vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn xuống mặt biển.
........
Mặt trời dần ngả về phía tây, bị bao phủ ở bên trong đường ven biển, sóng nhẹ nhàng đánh lên rặng đá ngầm, mặt biển sóng nước óng ánh tựa như mặt nát của gốm sứ. Dưới sự gột rửa của ánh trăng, biển rộng có vẻ yên lặng mà sâu thẳm.
Đột nhiên, có một bóng người chui ra từ trong nước.
.........
Thân Giác che lại miệng vết thương ở trên ngực, sắc mặt cậu trắng như giấy, bước đi tập tễnh lên bờ. Vừa đến trên bờ, cậu rốt cuộc cũng không thể chống đỡ thêm được nữa, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Khi ngã xuống, cậu liền biến trở về nguyên hình, một thân lông mao đều bị nước biển làm cho ướt đẫm, trước ngực còn có một miệng vết thương lớn, máu cuồn cuộn không ngừng chảy ra.
Thân Giác vô lực nhìn lên bầu trời đêm, cho dù bây giờ cậu có muốn dùng thuật tìm hơi thở để tìm Phù Cửu Âm thì cũng không có biện pháp. Cậu ở trong biển giết chết năm con Giao nhân mới có thể trấn trụ được đám Giao nhân đó, trốn lên bờ. Chỉ là khi cậu ở đáy biển đã là nỏ mạnh hết đà, sợ đám Giao nhân phát hiện ra nên một đường đều dùng linh lực chạy trốn, đến khi lên bờ thì linh lực cậu đã khô kiệt.
Nếu không phải trước đó đã ăn viên nội đan kia thì hôm nay cậu nhất định sẽ bỏ mạng ở đáy biển. Những con Giao nhân đó thoạt nhìn thì mỹ lệ, kỳ thật bọn chúng thập phần hung hãn, nếu kẻ địch không đủ mạnh mẽ thì chúng nó liền ùa lên xé nát kẻ đó.
Thân Giác nhắm mắt, cậu không chết, lệnh cấm Phù Cửu Âm đã hạ trên người cậu cũng sẽ không mất đi hiệu lực. Lệnh cấm còn, Phù Cửu Âm tự nhiên sẽ biết được cậu vẫn còn sống, bất quá hắn cũng không nghĩ đến việc xuống cứu.
Kế hoạch ban đầu là trước tiên nghĩ cách sống sót, sống sót trong tay Tiết Vấn Xuân, nhưng hiện tại cậu lại suy nghĩ cẩn thận.
Cho là cậu không chết trong tay Tiết Vấn Xuân thì cũng có thể sẽ chết ở trong tay bất luận người nào, chỉ cần đối phương mạnh hơn cậu.
Hiện tại cậu ngốc ở bên cạnh Phù Cửu Âm thì Phù Cửu Âm cũng đem cậu trở thành lương thực dự trữ mà thôi, thậm chí cũng không được tính là lương thực dự trữ, chỉ là một đồ chơi có hay không cũng được mà thôi.
Thân Giác lần thứ hai mở mắt, chậm rãi bò dậy, mở móng vuốt ra. Ban nãy, ở đáy biển cậu thấy được rất nhiều hạt châu kích cỡ nhỏ hơn cái hạt châu mà con quái ngư kia cho cậu. Những con Giao nhân kia có vẻ cực kỳ để ý đến những tiểu hạt châu đó, thà lấy thân thể để chống đỡ pháp thuật cũng không để pháp thuật đánh lên những hạt châu nhỏ đó.
Cậu từng ngây người ở Tàng Thư Các của Thiên Thủy Tông được vài tháng, xem được rất nhiều những thư tịch lung tung rối loạn, cho nên cũng nhận ra đây là hạt châu gì.
Tiềm châu.
Loại châu này lớn lên ở nơi cực lạnh, tu sĩ ăn vào không có ích lợi gì, yêu thú ăn vào tuy rằng có thể gia tăng linh lực nhưng sẽ biến thành bộ dáng khác, vậy nên yêu thú nơi này mới trưởng thành thành những hình thù kì quái, thậm chí có cả mặt mày khả ố*.
*khả ố: xấu xí, ghê tởm.
Thân Giác không để ý đến tướng mạo, chỉ cần có thể mạnh lên, khiến cho Phù Cửu Âm có muốn cũng không để làm lơ cậu được.
Cậu cơ hồ không có chút do dự cầm Tiềm châu nhét vào trong miệng, ăn luôn cả những hạt châu khác.
Nuốt xuống bụng xong thì Thân Giác lại lần nữa ngã lên trên mặt đất. Hàn ý từ cuối chiếc đuôi chậm rãi dâng lên trên, nếu như có người ngoài ở đây nhìn vào liền sẽ phát hiện tuyết đang theo chiếc đuôi Thân Giác mà bò lên, cuối cùng toàn bộ thân sóc đều bị tuyết che lấp.
Không biết qua bao lâu, trong biển lần thứ hai lại truyền đến âm thanh.
Mấy trăm cặp mắt màu lam của Giao nhân trầm mặc bơi lên bờ, trong đó có một con Giao nhân có thân hình cao lớn nhất cầm đầu, tay phải cầm một cây pháp trượng, trên má còn có một vết sẹo rõ ràng, như là dấu vết bị bỏng lửa.
"Chính con chuột này đã trộm Tiềm Long châu?" Thanh âm nói chuyện của thủ lĩnh Giao nhân rất thấp, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm con sóc trên mặt tuyết.
"Vâng, chúng ta không ngờ đến nó vậy mà trộm đi Tiềm Long châu, nhìn bộ dáng này, đã ăn." Một con Giao nhân khác nói.
Thủ lĩnh Giao nhân trầm mặc, rất lâu sau mới phất tay, "Mang đi."
..........
Năm năm sau.
Thiếu niên bạch y ngự kiếm bay đến trước sơn môn, đồng môn quen biết y nhìn thấy liền tiến lên chào hỏi, "Giải sư huynh, huynh làm xong nhiệm vụ nên trở về rồi sao?"
Thiếu niên gật đầu.
Tu sĩ sống lâu hơn phàm nhân rất nhiều, cho nên dù đã qua năm năm thì vẻ ngoài của Giải Trầm vẫn không hề có chút biến hóa nào. Miễn cưỡng nói có thì chỉ có một thân khí chất lại càng thêm trầm ổn. Vốn dĩ Giải Trầm tựa như chén nước, hiện tại y lại giống như một ly trà.
Giải Trầm đến trước chỗ giao nhiệm vụ để báo cáo, sau mới trở về Nhất Chỉ Phong để báo lại thu hoạch của nhiệm vụ lần này.
Sư tôn chậm rãi gật đầu, sau lại nhắc đến chuyện khác, "Những ngày gần đây các sư đệ, sư muội của con mới đi vào cấm địa. Có lẽ vài ngày sau liền sẽ trở về, con... con chú ý một chút, đừng để Phù Cửu Âm hù dọa đến yêu thú của các sư đệ, sư muội."
Nhắc đến chuyện này, chính ông cũng không nhịn được mà thở dài. Con Khổng Tước mà ông nuôi dưỡng kia thật sự là không có chút tiền đồ nào. Chỉ cần nhìn thấy Phù Cửu Âm liền sợ đến bất động, xụi lơ trên mặt đất. Lông đuôi xinh đẹp mấy chục năm trước cực khổ nuôi ra hiện tại đã rụng hết, biến thành một con gà xanh lá mông trọc mất rồi.
Giải Trầm nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên một tia xấu hổ. Thật lâu sau y mới nói: "Sư tôn, đệ tử sẽ cố gắng khuyên bảo Phù Cửu Âm."
"Thôi, được rồi." Sư tôn vẫy vẫy tay, hiện tại ông sao lại không biết ai là người làm chủ trong mối quan hệ của đồ nhi ông và Phù Cửu Âm.
Năm năm qua, Phù Cửu Âm đã sớm xưng vương xưng bá trong Thiên Thủy Tông, nếu không phải đối phương còn có chút quan tâm đến Giải Trầm, ngày thường vẫn đi theo Giải Trầm làm nhiệm vụ, thì chỉ sợ Thiên Thủy Tông cũng không đủ để Phù Cửu Âm đùa nghịch.
Nhưng lưu lại Phù Cửu Âm ở Thiên Thủy Tông thì lại có rất nhiều chuyện tốt. Năm năm này có rất nhiều tân đệ tử nghe danh mà đến, bọn họ đều tò mò với con Cửu Vĩ Hồ duy nhất trên đời này.
Nói ra thì chỉ có Thiên Thủy Tông bọn họ mới có thể dưỡng được con Cửu Vĩ Hồ này, nếu những tông môn khác dám thỉnh vị tôn đại phật này về thì chỉ sợ đã sớm bị Ma tông Ảm Hồn Môn diệt mất rồi.
Nghĩ đến đây, sư tôn lại nhắc đến một sự kiện khác.
"Đồ nhi, lần này ra ngoài có gặp được người của Ảm Hồn Môn không?"
"Có, bọn họ đuổi giết đệ tử, bất quá lại không thành công." Biểu tình Giải Trầm không có một chút biến hóa nào.
"Lần này Tiết Vấn Xuân không xuất hiện, đại khái là do có việc gì đó."
Sư tôn nghe vậy thì lại dặn dò thêm một chút rồi mới để Giải Trầm trở về.
Giải Trầm trở về sân của mình tắm rửa một phen, tuy rằng mỗi ngày đều dùng pháp thuật để than tẩy nhưng y vẫn thích cảm giác dùng nước tắm gội hơn. Tắm xong, y đứng dậy đi vào nhà chính.
Đẩy cửa ra liền nghe được tiếng chim kêu cao vút đầu bi thảm.
Giải Trầm không dừng bước đi đến nội gian, quả nhiên liền thấy một con Cửu Vĩ Hồ đang đạp lên một con Khổng Tước.
Đôi mắt Cửu Vĩ Hồ cong thành một đường, môi ngậm nụ cười, nhưng lời nói lại thập phần khó nghe, "Phế vật, dọn dẹp nhà cửa cũng làm không được thì yêu thú như ngươi còn làm được việc gì?"
Giải Trầm tiến lên, quen cửa quen nẻo giải cứu Lục Khổng Tước đáng thương dưới móng vuốt hồ ly, "Ta sẽ dọn dẹp, một con chim như nó sẽ không làm được những chuyện như thế này."
Phù Cửu Âm nghe vậy liền nằm lại xuống giường, chỉ là ngữ khí của hắn cũng không chuyển biến tốt đẹp, "Năm năm, chuyện đơn giản như dọn dẹp nhà ở cũng không làm được. Con sóc kia chỉ mới được hai tuổi đã có thể dọn dẹp nhà ở. Sư tôn ngươi nuôi tên phế vật này làm gì? Còn không bằng nhân lúc còn nhỏ thì ăn thịt luôn cho rồi."
Giải Trầm tốt tính cười cười, y rất ít khi cười trước mặt người ngoài, ngay cả khi ở trước mặt sư tôn y cũng chưa từng cười, "Được, đợi lát nữa ta sẽ làm gà nướng cho ngươi, ngươi đừng nóng giận. Mỗi lần nó nhìn thấy ngươi liền sợ hãi, nào dám dọn dẹp nơi ở của ngươi."
Y đột nhiên nghĩ đến lời nói của sư tôn, nếu như sư đệ sư muội thuận lợi ký kết khế ước, đợt này tông môn sẽ có thêm không ít yêu thú. Những con yêu thú đó sợ là sẽ không biết Phù Cửu Âm đang ở Thiên Thủy Tông. Nếu như Phù Cửu Âm đụng đến những yêu thú đó, nói vậy...
Nghĩ đến đây, Giải Trầm tạm thời ngưng dọn dẹp, đi đến mép giường, "Cửu Âm, mấy ngày nữa sẽ có yêu thú mới sẽ đến tông môn, ngươi..."
Một chiếc đuôi của Phù Cửu Âm bị ném vào trong lòng ngực của Giải Trầm. "Không cho ta ăn thịt bọn chúng? Vật thì khiến cho họ tránh xa ta một chút."
Giải Trầm móc ra một chiếc lược từ ống tay áo, thuần thục chải lông cho Phù Cửu Âm, nhưng chỉ vừa chải được một nửa thì Phù Cửu Âm liền thu lại cái đuôi.
"Được rồi, ngươi đừng chải nữa, ngươi đi làm gà nướng đi." Ngữ khí của hắn đã bình tĩnh lại một chút. Giải Trầm có chút không yên lòng, nhìn về phía Phù Cửu Âm vài lần rồi mới xoay người rời đi.
Đợi đến khi Giải Trầm đã rời đi, Phù Cửu Âm có chút bực bội xoay người. Vô luận là người hay là Khổng Tước thì cũng không làm tốt bằng một con sóc. Hắn có nên dưỡng thêm một con sóc nữa hay không đây?
Kỳ thực Giải Trầm cùng với Khổng Tước đều cực kỳ vô tội. Giải Trầm từ khi sinh ra đã là một vị hoàng tử, sinh thời đã sống trong cẩm y ngọc thực, khi bị đưa đến Thiên Thủy Tông cũng được coi là đối tượng trọng điểm cần bồi dưỡng, cho đến khi y đã thành niên mới chủ động nói rằng không cần người hầu hạ.
Vừa sinh ra đã được người khác hầu hạ, nên khi chăm sóc người khác sẽ có chút chật vật. Mà Khổng Tước thì lại càng oan ức hơn, hồ ly vốn dĩ chính là thiên địch của nó, tất nhiên sẽ sợ đến không chịu đựng được.
........
Thời gian nhanh chóng trôi qua vài ngày.
Đệ tử vài ngày trước đó đi đến cấm địa sôi nổi trở về trước cửa tông môn, chỉ là tại thời điểm bọn họ trở về, Giải Trầm đã bế quan tu luyện cùng với Phù Cửu Âm. Chờ đến khi bọn Giải Trầm xuất quan thì đã là ba tháng sau đó.
Phù Cửu Âm trong ba tháng bế quan đã không ăn uống gì, cho nên chuyện đầu tiên Giải Trầm muốn làm sau khi xuất quan chính là nấu cho đối phương ăn. Gà, vịt, cá chuyên cung cấp cho yêu thú ắn đều được nuôi ở sau núi, Giải Trầm cầm theo dây thừng cùng giỏ tre, một mình tiến đến sau núi.
Y muốn bắt cá trước, sau lại bắt ba con gà. Nhưng thời điểm đi đến ao cá, Giải Trầm phát hiện ao cá vậy mà lại trống không, ngay cả một con tôm cũng không có, y liền không khỏi nhíu mày lại.
Cuối cùng thì y chỉ có thể bắt được ba con gà, hai con vịt trở về. Trên đường trở về, Giải Trầm gặp được một vị sư huynh, liền hỏi một chút chuyện về ao cá.
"Sư huynh, tại sao ao cá lại trống không vậy?"
Sư huynh a một tiếng, "Giải sư đệ, chắc là đệ vẫn chưa biết, Thiên Thủy Tông chúng ta lại có thêm một con trân thú thượng cổ. Trân thú kia không cho tông môn nuôi cá, cho nên chưởng môn đã ra lệnh không cho tông môn nuôi cá. Đừng nói đến cá, chỉ cần là sinh vật sống trong nước thì đều không được phép ăn thịt."
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Âm thanh yên tĩnh, nhóm lớp ta chủ nhiệm vẫn còn chưa ngủ sao?
.....
Hắn đến, trở lại với "Vì yêu mà chịu đau, vì hận mà chịu thương" BMG.
Hồ ly: Phẩm Như?
Giải Trầm: Phẩm Như đã trở lại sao?
Mỗ trân thú: A, làm ơn gọi tôi là San San.
Tiết Vấn Xuân:.........