Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 183: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (19)




So với Phù Cửu Âm thì sóc tuyết địa đang nằm trong một góc sơn động thoạt nhìn có chút đáng thương, chưa nói đến tinh thần uể oải, lông trên người đều có chút lộn xộn.

Phù Cửu Âm nhìn thấy Thân Giác thảm hề hề thì khóe môi trừu trừu, ngón tay nâng lên, trực tiếp khai phá kết giới của Tiết Vấn Xuân. Hắn chậm rãi đi vào sơn động, xách con sóc tuyết địa đang cuộn thành một đoàn lên.

Sóc tuyết địa bị tóm lên, cái đuôi giống như đang làm nũng quấn lên tay của Phù Cửu Âm. Bất quá cũng chỉ ôm một chút, liền rất nhanh buông ra.

Phù Cửu Âm rũ mắt, duỗi tay sờ sờ bụng của sóc tuyết địa trong tay, mắt hồ ly mị mị, sờ thêm một chút thì dò ra linh lực, sau mới nói: "Ngươi ăn nội đan của yêu thú khác?"

Thân Giác kỳ thật không nghĩ đến việc Phù Cửu Âm tới cứu cậu, nhưng Phù Cửu Âm đến rồi thì cậu có thể thoát khỏi khống chế của Tiết Vấn Xuân. Lần này cậu bị bắt là chuyện ngoài dự tính, cũng có chút hữu ích, ít nhất khiến cho cậu biết được thực lực của Tiết Vấn Xuân, đánh mất ý niệm tự mình động thủ của bản thân.

Cậu nghĩ nghĩ liền giãy dụa bò ra khỏi từ trong tay Phù Cửu Âm, men theo cánh tay của đối phương mà bò đến chỗ bả vai, ngồi xổm ở đó bắt đầu cáo trạng.

"Tên ma tu kia bắt ta phải ăn, gã muốn ta tìm ra ngươi, gã muốn giết chết Giải Trầm rồi ký kết khế ước với ngươi."

Phù Cửu Âm nghe được những lời này thì biểu tình cũng không chút biến hóa. Từ khi hắn được sinh ra đến nay, người có chủ ý với hắn cũng không thiếu, hắn còn chưa từng đem kẻ nào để vào mắt đâu, dù sao cũng chỉ là sâu kiến phàm nhân.

Thân Giác nhìn chằm chằm vào mặt Phù Cửu Âm, thấy đối phương không nói gì, nghĩ nghĩ một chút thì dùng móng vuốt vỗ trên vai đối phương, "Phù Cửu Âm, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Phù Cửu Âm xoay người, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã rời khỏi sơn động, xuất hiện tại một địa phương khác.

Thân Giác bị gió lớn thổi đến không mở mắt được, chờ đến khi cậu mở mắt ra thì liền đối diện với ánh mắt có chút kinh ngạc của Giải Trầm.

Giải Trầm nhìn sóc tuyết địa trên vai Phù Cửu Âm nhiều thêm vài lần rồi mới quay đầu nhìn về phía Phù Cửu Âm, "Tiền bối, ngài đã trở lại."

"Ừ."

Lúc này bọn họ đang đứng ở bên cạnh hồ nước, hồ nước này cũng giống như hồ nước lúc trước Thân Giác gặp phải, cũng không kết băng. Phù Cửu Âm đi đến bên hồ ngồi xuống, chuyển mắt nhìn về phía Giải Trầm bên cạnh.

"Thứ kia ra chưa?"

Giải Trầm lắc lắc đầu.

Phù Cửu Âm xoay người một cái, "Đánh liền trốn, được, vậy thì cùng đồ vật kia nháo một lúc, nếu trời sáng mà còn không lên thì ngươi liền xuống đó đi."

"Vâng." Giải Trầm đồng ý rất nhanh.

Thân Giác không biết thứ gì đang ở trong nước, theo như lời bọn họ nói thì ít nhất cũng phải ở chỗ này thủ đến hừng đông. Cậu hiện tại có chút mệt nhưng chính là không dám ngủ, vạn nhất ngủ mất, Phù Cửu Âm bên cạnh có còn hay không cũng là một vấn đề, cho nên cậu cố vực dậy tinh thần, ngồi trên đầu vai Phù Cửu Âm.

Chỉ là cố lắm thì cũng không nhịn được mà cuộn thành một đoàn, ghé vào trên bả vai Phù Cửu Âm ngủ mất.

Giải Trầm ngồi đến bên cạnh Phù Cửu Âm, y vốn dĩ đang ngưng thần nhìn vào mặt hồ, nhưng một lát sau lại nhịn không được ghé mắt nhìn đến Thân Giác đang ngủ.

"Sao vậy? Thích?" Phù Cửu Âm bên cạnh đột nhiên mở miệng.

Giải Trầm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: "Không phải, chỉ đang nghĩ nó ngủ như vậy thì có mệt hay không thôi."

"Nó ăn nội đan của yêu thú khác, trong khoảng thời gian này sẽ tương đối thích ngủ." Phù Cửu Âm bắt Thân Giác từ trên vai xuống, ném cho Giải Trầm, "Ngươi trông nó đi, gia hỏa này cũng có chút may mắn, ma tu cho nó ăn viên nội đan kia cũng không phải là thứ tục vật."

Giải Trầm dừng một chút, nhìn thấy sóc tuyết địa bị ném trên đùi mình mở bừng mắt ra. Thân Giác bị ném tỉnh, cậu mơ hồ quay đầu, sau khi nhìn thấy mặt Giải Trầm thì lỗ tai giật giật, nửa ngày sau cậu mới chậm rì rì mà bò qua lại chỗ Phù Cửu Âm bên kia.

Lần này không bò lên bả vai nữa mà bò đến trên đùi, cuộn thành một đoàn tiếp tục ngủ. Đệm lót của hồ ly hình người nằm lên lại càng ấm áp.

Giải Trầm nhấp môi, quay mặt đi, nhẹ giọng nói: "Vẫn là tiền bối tự mình chiếu cố đi, nó nhận chủ rồi."

........

Một giấc này của Thân Giác ngủ đến khi trời đã sáng trưng, chờ đến thời điểm cậu tỉnh lại thì phát hiện xung quanh chỉ có cậu với Giải Trầm, còn Phù Cửu Âm thì chẳng biết đã đi đâu.

Cơ hồ Thân Giác vừa tỉnh thì Giải Trầm liền nhận ra, y cúi đầu, nhìn con sóc tuyết địa bò dậy khỏi đùi y, dừng một chút mới nói: "Ngươi đói bụng không? Trong nhẫn trữ vật của ta có chút thức ăn."

Đang nói thì y lấy ra một nắm quả phỉ.

Thân Giác từ khi bị bắt đến Ảm Hồn Môn thì đã không được ăn một quả phỉ nào, nhìn quả phỉ trong tay Giải Trầm, theo bản năng nên đôi mắt có chút sáng lên. Bất quá cậu vẫn cảnh giác liếc mắt nhìn qua Giải Trầm rồi mới nhanh chóng ôm lấy một quả phỉ rồi nhảy đến bên cạnh đó.

Giải Trầm thấy thế thì lại cầm ra một cái khăn tay, đem mấy quả phỉ còn dư lại đặt bên trên, ánh mắt lại đặt lên mặt hồ lần nữa.

Thân Giác ăn liên tục hai ba quả phỉ mới dừng lại, cũng nhìn theo ánh mắt của Giải Trầm nhìn về mặt hồ, "Phù Cửu Âm xuống đó sao?"

"Ừ, tiền bối sinh khí, nói muốn tự mình đi xuống đó để giáo huấn tên kia."

Dứt lời thì mặt hồ đột nhiên nổ tung, văng lên cột nước cao tầm một người, một vệt màu đỏ trong nước vọt ra ngoài, còn kèm theo thanh âm cầu xin.

"Cửu Vĩ Hồ đại nhân, tiểu nhân hồ đồ tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân liền đem xương sườn dâng cho ngài."

Hồng y của Phù Cửu Âm ướt đẫm, tóc dài ướt át, dây lụa màu ngân bạch dùng để cột tóc dán trên má phải hắn, bọt nước trong suốt ở giữa chân mày hắn tí tách chảy xuống, chảy ngang qua đồ án ngọn lửa nơi đó, một đường chảy đến cổ, cuối cùng bị chôn vùi bên trong vạt áo.

Mắt hồ ly thon dài yêu dị xẹt qua tia lục quang âm u, ở sau lưng là chín chiếc đuôi thong thả lay động trong không trung, tựa như cành mai trong mùa đông vậy.

Mà trong tay của hắn hiện tại đang nắm một con cá cao bằng nửa người.

Nói đúng hơn thì cũng không thể tính là cá.

Bởi vì tên kia có đầu cùng đuôi hình cá, nhưng ở giữa lại có thân thể tựa con người, ước chừng giống như bộ dáng của hài đồng ba bốn tuổi, còn có cả hai cánh tay dài hơn cả tay con người.

Giải Trầm vừa thấy Phù Cửu Âm ra đến thì lập tức đứng lên, còn Thân Giác lại lui về phía sau.

Phù Cửu Âm lấy từ trên người con cá kỳ quái kia một đoạn xương sườn rồi lại ném nó vào trong nước. Nhưng không bao lâu sau thì con cái ký quái kia lại bơi lên, nó nâng một viên hạt châu tuyết trắng trong lòng bàn tay một cách cẩn thận, "Cửu Vĩ Hồ đại nhân, đây là thứ tiểu nhân muốn phụng hiến cho ngài."

Phù Cửu Âm đưa xương sườn qua cho Giải Trầm, liếc mắt nhìn hạt châu trong tay con cá kỳ quái kia, hạ mi, "Thứ này có lợi ích gì?"

"Đẹp!" Quái ngư lập tức đáp, "Có thể dùng để trang trí pháp khí."

Pháp khí?

Thân Giác nhìn về xương sường ở trong tay Giải Trầm, đồ vật đó là lấy từ trên người con cá kì quái kia xuống, hiện tại thứ đó vẫn còn phiếm chút ánh sáng trắng bạch. Phù Cửu Âm mang Giải Trầm đến nơi này là để chế tạo một kiện pháp khí ư?

Cậu cẩn thận nhớ lại, mấy kiếp trước hình như Giải Trầm có được một cái pháp khí thiên giai mới, lúc đó còn được mọi người trong sư môn hâm mộ không thôi.

Mấy kiếp trước cậu không đi ra ngoài cùng với mấy người Phù Cửu Âm, không biết được Phù Cửu Âm vậy mà sẽ vì một người mà cực cực khổ khổ đi tìm tài liệu làm ra pháp khí. Quả nhiên, hắn đối xử với Giải Trầm rất khác biệt.

Ở bên kia, Phù Cửu Âm đã đem quái ngư kia đá trở về trong nước.

Phù Cửu Âm hắn chỉ ăn đồ có chọn lọc, ban đầu hắn trong lòng dự định phải ăn uống thỏa thích khi ở Hàn Huyền Sở, bởi vì yêu thú tại Thiên Thủy Tông đều là của người khác nuôi nấng, không được ăn. Nhưng khi đến được nơi này, hắn phát hiện mỗi một yêu thú lớn lên ở nơi này đều có hình thù kỳ quái, nhìn thấy còn có chút buồn nôn nên khỏi bàn đến chuyện ăn uống.

Vậy nên, đối với con cá này hắn cũng không có hứng thú để ăn, chỉ muốn đoạt một cây xương sường trân quý nhất ở trên người đối phương, nhân tiện còn tẩn nó một trận.

Phù Cửu Âm tịch thu hạt châu kia, nhưng con quái ngư kia lại bám riết không tha, lại ngoi lên, thấy Phù Cửu Âm không nhận lấy nữa, ánh mắt trước tiên nhìn về phía Giải Trầm, cuối cùng lại nhìn đến Thân Giác.

"Ấy! Lão chuột thật là độc đáo! Người đến đây lấy hạt châu này."

Quái ngư mạnh mẽ ném hạt châu đến trước mặt Thân Giác, lộc cộc lại chui vào bơi trở về đáy nước.

Thân Giác cúi đầu nhìn hạt châu trước mặt, mới vừa vươn móng vuốt ra để ôm lấy thì bản thân đã bị nhấc lên. Phù Cửu Âm dùng tay xách sau cổ Thân Giác, "Hấp thu nội đan sao rồi?"

"Không sai biệt lắm." Thân Giác vốn dĩ đã hôn mê nửa tháng, hiện tại đã khá hơn nhiều.

"Đúng lúc có vài tên bát quái không dám ra ngoài vì ngửi được hơi thở của ta, ngươi vậy mà có chút tác dụng rồi." Phù Cửu Âm câu môi.

.........

Mấy ngày kế tiếp, Thân Giác phối hợp làm một con mồi, tựa như lúc vẫn còn đang ở trong cấm địa. Phù Cửu Âm tẩy hơi thở của hắn ở trên người Thân Giác để Thân Giác câu những con yêu thú kia rời động. Sau mấy ngày ngắn ngủi, Phù Cửu Âm đã lấy được năm loại tài liệu, trong đó có cả tròng mắt của Giao nhân*.

*Giao nhân: người cá.

Tròng mắt là do chính tay Phù Cửu Âm tươi sống đào ra, lúc ấy lông trên người Thân Giác ướt đẫm, bởi vì bị Giao nhân dùng nước miếng rửa tội một phen.

Con Giao nhân kia đã lâu không ăn được thịt non, nhìn thấy Thân Giác thì mắt liền sáng rỡ lên, nhất thời có chút luyến tiếc ăn, trước tiên liền dùng chiếc lười dài liếm một lần lên con sóc tuyết địa trong tay.

Bởi vì Phù Cửu Âm muốn tại thời điểm Giao nhân đang hưng phấn thì lấy đi tròng mắt đối phương, cho nên phải đợi một lúc sau, đến khi Giao nhân muốn đem Thân Giác đưa vào trong miệng thì mới ra tay.

...........

Giao nhân bị đào đi đôi mắt, nó phát ra tiếng khóc cơ hồ muốn đâm thủng luôn trời cao. Tiếng khóc kia giống như tiếng ca vậy, nhưng khi nghe kỹ thì lại khiến người ta dựng hết cả lông lên. Qua một lát sau, ở xung quanh vọt đến mấy chục con Giao nhân khác.

Những con Giao nhân đó tóc xanh mắt xanh, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Phù Cửu Âm với Giải Trầm, đến nỗi con sóc ướt như chuột lột gần đó cũng hoàn toàn bị bỏ qua một bên.

Phù Cửu Âm không chút hoang mang lấy bình ra đựng tròng mắt Giao nhân vào rồi ném cho Giải Trầm trên bờ, sau đó mới nhìn về đám Giao nhân ở trong nước. Hắn nhìn đến những khuôn mặt xinh đẹp của đám Giao nhân kia, nhịn không được vươn lưỡi đỏ liếm liếm cánh môi, "Không biết cá biển cùng với cá sông có gì khác nhau nhỉ."

Dứt lời thì đôi tay hắn liền đánh một thủ thế khởi động ở giữa không trung, nháy mắt tiếp theo, bên ngoài dâng lên một cột sóng lớn, "phanh" một tiếng, chợt biến thành vô số hỏa cầu tấn công tới đám Giao nhân kia.

Những con Giao nhân ở Huyền Hàn Sở có địa vị không khác biệt lắm với bọn rắn độc tại địa bàn, bởi vì những yêu thú khác đều là độc lai độc vãng, ai cũng đi riêng lẻ, chỉ có duy nhất bọn nó là tộc quần cư, còn thêm đánh nhau ở trong biển thì cơ bản không có yêu thú nào có thể đánh thắng nhiều Giao nhân như thế này được.

Nhưng bọn nó không nghĩ tới sẽ có một con Cửu Vĩ Hồ hung hãn như vậy, muốn đem toàn bộ bọn nó làm thành cá nướng. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, bọn chúng nhanh chóng tan tác như ong vỡ tổ, chỉ còn lại con Giao nhân bị đào tròng mắt kia, cho dù nó có đào tẩu thì cũng không quên mang đi đồ ăn của nó.

Phù Cửu Âm thấy đám Giao nhân kia chuồn nhanh như vậy thì có chút mất hứng mà thu tay, đột nhiên hắn chuyển ánh mắt về một phương hướng khác.

"Tiền bối...." Giải Trầm phát hiện không thấy Thân Giác, nhưng lời nói của y còn chưa nói xong thì đã bị Phù Cửu Âm đánh gãy.

"Tên ma tu kia đến." Phù Cửu Âm cong môi, "Vốn định luyện xong pháp khí rồi lại để ngươi luận bàn với gã, bây giờ lại gặp trước thì trước tiên đánh một trận xem sao."

Giải Trầm nghe vậy thì nhìn đến phương hướng giao nhân rời đi, hơi hơi nhíu mày.

......

Thân Giác bị Giao nhân siết chặt ở trong tay, vẫn luôn bị kéo vào trong biển sâu, cậu thấy bọn Phù Cửu Âm không đuổi theo, chỉ có thể tự ngưng khí thi pháp.

Một đạo pháp thuật đánh lên người giao nhân kia, đồng thời Thân Giác cũng nhanh chóng biến thành hình người rồi hướng lên trên mà bơi. Giao nhân bị đánh trúng kêu lên một tiếng, lập tức vẫy đuôi xoay người, hung hăng kéo lấy cái đuôi Thân Giác không thu hồi lại được.

Thân Giác ăn đau, quay đầu lại liền đánh qua một đạo pháp thuật cao giai, đồng thời dùng chân hung hăng đá lên mặt đối phương.

Giao nhân kia ăn một đạo pháp thuật rồi lại một đá cũng không chịu buông Thân Giác ra giống như những Giao nhân khác. Nó là vì ăn Thân Giác nên mới bị đào mắt, trong lòng tức chết đi được, sao có thể nguyện ý thả Thân Giác chạy.

Cho nên dù có đau đến rơi lệ thì nó cũng gắt gao bám lấy Thân Giác, lôi kéo đối phương bơi vào nơi đáy biểnsâu thẳm.