Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 173: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (9)




Thân Giác không phải là động vật chân chính, cho nên vô pháp lý giải loại sùng bái điên cuồng này của Song Mặt Xà Nam đối với cường giả.

Đối với Song Mặt Xà Nam mà nói, có thể chết trong tay Phù Cửu Âm chính là vinh hạnh lớn nhất của nó, cho nên nó vẫn luôn tặng đồ cho Thân Giác mà không biết mệt, chỉ đổi lại một cơ hội được ăn vào bụng.

Cho dù không muốn sống nữa, cũng chỉ muốn chết ở trong tay của Phù Cửu Âm, thật là quá kì quái.

Nhưng cậu ngồi trên đầu Song Mặt Xà Nam, nghe đối phương kỉ kỉ oa oa kêu như vậy, tựa hồ có thể lý giải được chút ít.

Đối với Song Mặt Xà Nam mà nói, bị Cửu Vĩ Hồ ăn luôn là một loại vinh hạnh, là sự tình vui vẻ nhất nó muốn.

Giáp chi mật đường, ất chi tỳ sương*...

*Giáp chi tỳ sương, ất chi mật đường, uống một hớp tỳ sương, ngọt đến thương, lệ như đường..: Trước ngọt sau đắng hoặc ngược lại (mật đường ngọt, tỳ sương [thạch tín] đắng). Giống như kẹo độc bọc đường vậy á, có lẽ là kịch độc chết người nhưng lại có thể khiến ta cảm thấy vui sướng, khiến cho quá trình chết đi không đau đớn như ta nghĩ. (đoạn này trong QT nó bị ô vuông nên mình tự thêm vào)

Cậu đối với loại yêu thích này không hiểu nổi, giống như lúc trước cậu đã từng khó hiểu đối với việc yêu đương của sư huynh vậy.

Cậu không thể lý giải vì sao sư huynh lại trầm mê với tình ái nhân gian như vậy. Tình yêu, chính là thứ hư vô hoang đường nhất trên thế gian, đến rồi đi, chỉ trong thoáng chốc.

Nhưng sư huynh lại nói, thọ mệnh phàm nhân chỉ ngắn ngủi vài thập niên, vậy mà lại nguyện ý lấy ra hơn một nửa cuộc đời để sống với đối phương, vậy thì tình yêu này lại có thể chỉ là hư vô hoang đường sao?

Khi đó Thân Giác không thể lý giải, hiện tại lại đổi một góc độ khác để nghĩ, sư huynh có thể cảm thấy đáng giá, là bởi vì mỗi người đều không giống nhau, giống như việc người khác không thể lý giải cậu.

Có lẽ nên thử lý giải sự yêu thích của người khác.

Song Mặt Xà Nam muốn nhanh chóng thấy được Phù Cửu Âm, bò rất nhanh, mới vừa rồi còn nâng niu cái đuôi như bảo vật, hiện tại lại quét loạn ở rừng cây thì nó cũng không để ý chút nào, chờ đến khi bò đến trước hang động cách đó không xa, nó mới bò chậm lại, còn hỏi Thân Giác: "Ngươi xem thử hoa trên đầu ta có bị lệch không?"

Thân Giác cúi đầu nhìn xuống, dùng hai chi móng vuốt nghiêm túc chỉnh trang lại cho nó, sau đó mới từ trên đầu nó nhảy xuống, "Được rồi."

"Ừm." Song Mặt Xà Nam phát ra một tiếng rất chi là buồn nôn, sau liền vặn vẹo đi theo Thân Giác bò vào sơn động.

Vào sơn động, nói liền hạ người xuống, thanh âm so với lúc trước còn nũng nịu hơn gấp trăm lần, "Nô gia gặp qua Cửu Vĩ Hồ đại nhân."

Ở trong lòng Song Mặt Xà Nam, nó là rắn cái, nhưng trong thực tế thì nó là rắn đực, hơn nữa hai khuôn mặt kia cũng không hơn kém mặt những nam nhân khác.

"Ngươi đem độc trên người y giải đi." Phù Cửu Âm không nhìn Song Mặt Xà Nam, chỉ lãnh đạm ném ra một câu.

Song Mặt Xà Nam trước khi vào sơn động đã ngửi thấy hương vị của nhân loại, nó hơi hơi nâng đầu lên, nhìn đến Giải Trầm đang ngất xỉu thì kinh hô một tiếng, nó chớp mắt, chuyển qua nhìn Phù Cửu Âm, "Cửu Vĩ Hồ đại nhân, người này chiều nay mới làm cái đuôi xinh đẹp của ta bị thương."

Ánh mắt Phù Cửu Âm nhìn qua, "Vậy thì?"

Song Mặt Xà Nam nuốt nước miếng một cái, vội vàng lui xa về phía sau, "Nhưng nếu đại nhân muốn ta cứu, ta nhất định sẽ cứu, chỉ là muốn giải độc thì có chút phiền toái."

"Nói đi, như thế nào?" Phù Cửu Âm hỏi.

Song Mặt Xà Nam thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng kỳ thật lại rất lợi hại, nó liếc mắt một cái liền nhìn ra Giải Trầm đã đem toàn bộ độc tố phong bế vào thức hải, cho nên toàn thân trên dưới chỉ có mặt là hồng, còn tay chân thì vẫn bình thường.

Nếu độc tố không có bị phong bế trong thức hải thì Song Mặt Xà Nam có thể rất nhẹ nhàng mà giải quyết, nhưng đã phong bế vào thức hải rồi, vậy liền trở nên khó khăn.

"Bình thường nếu muốn giải độc thì chỉ cần uống máu của ta là được, lấy độc trị độc, nhưng y đem toàn bộ độc tố đưa vào thức hải, cho dù có uống máu của ta thì máu cũng không tiến vào thức hải được, cho nên cần phải có người đem máu vào thức hải của y, để bản mạng của y uống máu, lúc đó mới hữu dụng."

Dứt lời, ánh mắt Phù Cửu Âm liền rơi xuống trên người Thân Giác.

Thân Giác vừa mới rời khỏi thức hải của Giải Trầm.

Thân Giác bị Phù Cửu Âm nhìn chằm chằm, không khỏi lui về sau hai bước. Phù Cửu Âm thoáng liếc mắt qua Thân Giác, lại nhìn về phía Song Mặt Xà Nam, "Ngươi đi vào đó cho y uống."

"Không được, độc y trúng là máu của ta, nếu ta đi vào thì độc tố sẽ càng hưng phấn." Song Mặt Xà Nam nói.

Phù Cửu Âm tuy cường đại, nhưng việc tiến vào thức hải lại quá mức nguy hiểm, huống hồ hắn lại không yên lòng với hai tiểu gia hỏa bên cạnh, vạn nhất sau khi hắn đi vào, Thân Giác hợp tác với Song Mặt Xà Nam xuống tay với hắn, hắn sẽ không kịp phòng bị.

Cho nên Phù Cửu Âm không cần suy nghĩ nhiều liền đem Thân Giác bắt lại, "Ngươi lại đi vào lần nữa, đưa máu cho y." Dừng một chút, "Yên tâm, có ta ở đây, y không chạm được vào mông sóc của ngươi đâu."

Thân Giác nhìn đến ánh mắt của Phù Cửu Âm, liền biết việc này không thể chối từ. Quả nhiên giống hệt những kiếp trước, Phù Cửu Âm nhìn thấy Giải Trầm liền nổi lên hứng thú, cho nên lúc hắn thấy Giải Trầm trúng độc, khẳng định hắn sẽ giúp Giải Trầm giải độc.

Thân Giác phản kháng cũng vô dụng, chỉ có thể một lần nữa biến thành hình người, Song Mặt Xà Nam cũng biến thành hình người, nó lấy máu rồi ngưng tụ lại thành huyết châu, đưa vào giữa trán Thân Giác, dặn dò: "Đợi đến khi ngươi tiến vào đó, nhớ kỹ, phải dán lên giữa trán bản mạng thì mới đem huyết châu truyền qua được."

Thân Giác nghe được những lời này thì sắc mặt càng kém, nhưng cậu không còn cách nào. Song Mặt Xà Nam đỡ Thân Giác ngồi dậy. Phù Cửu Âm dùng hai tay điểm huyệt Bách Hội của Giải Trầm, sau khi mạnh mẽ mở ra thức hải Giải Trầm, Thân Giác lúc đó mới thò thân thể qua, dán lên trán Giải Trầm.

Cậu đem linh lực duỗi qua như lần trước, tiến vào thức hải xong, cậu liền thấy được bản mạng của Giải Trầm.

Bản mạng ngồi ở trên đỉnh của tứ giác, trên tay còn có ngọn lửa, lúc y nhìn thấy linh lực của Thân Giác liền trực tiếp đem hỏa trong tay đánh qua.

Trong chớp mắt bị thiêu đốt đó, Thân Giác lại một lần nữa cảm nhận được đau đớn giữa trán, chờ đến khi cậu phản ứng lại được thì đôi tay đã bị chế trụ.

"Ngươi đã trở lại." Bản mạng nói chuyện rất thẳng thừng, "Lần này không biến thành sóc sao?"

Thân Giác khống chế ý muốn chạy trốn, nhưng trên thực tế cậu cũng không trốn đi đâu được. Cậu cắn chặt răng, bởi vì nhìn không ra tâm tư của bản mạng, chỉ có thể hòa hoãn sắc mặt, nói: "Ngươi trước tiên buông tay ta ra."

"Buông ra, ngươi lại bỏ đi." Thời điểm bản mạng nói đến lời này, ngọn lửa ở khối tứ giác "Oanh" một tiếng biến lớn lên, bốn phía thức hải ngập tràn trong biển lửa. Thân Giác cảm nhận được nhiệt độ trong thức hải tăng lên vèo vèo.

Ánh mắt cậu đổi đổi, nặn ra một nụ cười, "Đương nhiên sẽ không bỏ đi, ngươi xem, ta đã chủ động quay lại đây, còn có thể đi đâu? Ngươi trước tiên buông tay ta ra, được không?"

"Không được."

Dứt lời, Thân Giác liền bị áp đảo.

Cũng giống như lần trước, bản mạng chế trụ Thân Giác, từ phía sau cắn lấy gáy Thân Giác.

Sau khi y cắn xong thì tiến đến bên lỗ tai Thân Giác, "Ngươi không thích sóc, muốn biến thành cái khác sao?"

Hành vi của bản mạng không hề có chút lễ nghi liêm sỉ nào, hoàn toàn là dựa vào tâm tình, tùy tâm sở dục, y phát hiện lúc nãy khi y lấy hình dáng sóc cắn gáy đối phương, lông mao trên người Thân Giác đều dựng đứng hết lên.

Đối phương sợ hãi.

Đây là vị khách duy nhất tiến vào thức hải, cho nên bản mạng mới không tự chủ được muốn nhân nhượng đối phương, với tiền đề là đối phương không được rời đi.

Sắc mặt Thân Giác trong nháy mắt liền trở nên khó coi, thậm chí còn muốn động thủ giết chết đối phương. Giết bản mạng, Giải Trầm liền chết đi, Giải Trầm vừa chết thì phỏng chừng Phù Cửu Âm cũng sẽ lập tức giết cậu.

Nhẫn.

Cậu nỗ lực hòa hoãn ngữ khí, nói chuyện cùng bản mạng, "Không cần biến thành bộ dáng khác, như vậy là được, nhưng... nhưng ta không thích tư thế này, ngươi có thể để ta đối diện ngươi được không?"

Lúc nói, cậu còn gian nan quay đầu, đối với bản mạng cười một cái.

Bản mạng nhìn chằm chằm vào Thân Giác, tựa hồ có chút do dự. Một lúc lâu sau thì y mới buông lỏng Thân Giác ra. Thân Giác vừa được trả lại tự do liền lập tức bò dậy, nhưng cậu không dám tránh ra, vì sợ kích động đến bản mạng.

Cậu suy nghĩ một chút rồi mới vươn tay với bản mạng, "Ngươi lại đây."

Bản mạng không hề do dự, cầm lấy tay Thân Giác.

Thân Giác đem người kéo lại gần, lại cười với bản mạng. Bản mạng nhìn thấy nụ cười tươi của Thân Giác thì sửng sốt một chút, mà trong nháy mắt sững sờ này, Thân Giác lập tức dán lên trán bản mạng, đem huyết châu ở trán mình truyền qua.

Vừa truyền qua xong thì cổ Thân Giác đã bị bóp lấy.

"Ngươi! Ngươi lại gạt ta!"

Bản mạng hấp thụ máu của Song Mặt Xà Nam xong thì tựa hồ càng thêm điên cuồng, đôi mắt đều chuyển sang đỏ đậm, một thân hắc y đều biến thành màu đỏ, y bóp lấy cổ Thân Giác, lúc y đang còn muốn nói thêm vài lời.

Trong tay liền trống rỗng.

.......

Thân Giác đột nhiên mở mắt ra, liền đối diện với cái đầu rắn.

Song Mặt Xà Nam chớp con mắt, "Bình an trở lại rồi nè."

Phù Cửu Âm đem tay đang đặt trên vai Thân Giác thu trở về, nhìn về phía Song Mặt Xà Nam, "Khi nào y tỉnh lại?"

"Cái này thì không thể đoán được, có thể là ngày mai liền tỉnh, cũng có thể là qua vài ngày mới tỉnh." Song Mặt Xà Nam nói.

Phù Cửu Âm đột nhiên biến trở về nguyên hình, còn ngáp một cái, "Vậy ngươi ở lại chỗ này canh cho đến khi y tỉnh lại, đến khi y tỉnh, ta có rất nhiều việc muốn hỏi y." Hắn nói xong liền hướng ra ngoài sơn động mà đi, Thân Giác cũng đuổi theo Phù Cửu Âm.

Chờ đến khi đã trở lại sơn động của Phù Cửu Âm, Thân Giác lại bị cưỡng bách biến thành nguyên hình.

Cái đuôi của Phù Cửu Âm đè trên người cậu khiến cậu hoàn toàn không thể thoát ra được.

"Ngươi muốn rời khỏi cấm địa đúng không?" Ngữ khí của Phù Cửu Âm không tốt cũng không xấu, phảng phất như chỉ đang nói câu trần thuật.

Thân Giác khi thấy Phù Cửu Âm trong sơn động kia liền biết có một số chuyện không thể gạt hắn được. Phù Cửu Âm lúc đó vội vàng giải độc cho Giải Trầm mới không có thời gian để hỏi cậu, hiện tại Giải Trầm đã không còn việc gì, tự nhiên hắn sẽ đem chuyện của cậu hỏi đến rõ ràng.

Nếu Thân Giác không đưa ra được một lời giải thích hợp lý, chỉ sợ Phù Cửu Âm sẽ không tha cho cậu.

"Ta muốn rời cấm địa." Thân Giác giả vờ thành bộ dáng sợ hãi.

Móng vuốt lớn của Phù Cửu Âm vỗ vỗ trên đầu Thân Giác, "Vì cái gì?"

"Nghe nói ở bên ngoài có rất nhiều đồ ăn ngon, chơi vui, còn có... sóc cái xinh đẹp.." Thời điểm nói ra những lời này, mặt của Thân Giác nhịn không được đỏ hết lên, nhưng cậu vẫn tiếp tục nói ra, "Sóc cái ở nơi này đều chướng mắt ta, ta sợ cả đời này cũng không tìm được phối ngẫu cho mình, cho nên mới muốn đi ra ngoài."

Phù Cửu Âm nghe được Thân Giác nói thì cười nhẹ một tiếng, không biết là tin hay không tin, cái đuôi hắn nâng lên, nhưng lại kéo Thân Giác lại gần, mở ra bụng nhỏ của sóc.

"Ngươi như này, suýt nữa thì bị sóc đực ngủ, còn muốn ngủ với sóc cái. Là sóc cái nhà nào không có mắt, mới có thể nhìn trúng ngươi?"

- -----

Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon.