Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 172: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (8)




Thân Giác cẩn thận quan sát sắc mặt Giải Trầm, lại giơ tay sờ soạng mạch đập của Giải Trầm, phát hiện mạch đập của Giải Trầm lúc này cư nhiên so với lúc trước nhảy còn nhanh hơn.

Cậu suy nghĩ một chút mới nói: "Ta đều có biện pháp, ngươi càng nhanh chóng định khế ước với ta, ta sẽ giúp ngươi giải độc càng mau, yên tâm, ta sẽ không lấy tính mạng của chính mình ra đùa giỡn."

Giải Trầm nhấp môi, nhất thời không nói gì.

Tuy y có thanh danh vang dội, nhưng thực tế cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, đối với phàm nhân còn chưa đến tuổi cập quan, càng miễn bàn đến bên trong sư môn. Những nhóm sư huynh sư tỷ nhìn bên ngoài là thiếu niên nhưng tuổi tác cũng đều đã năm mươi, sáu mươi tuổi.

Tùy rằng tính tình trầm ổn lạnh nhạt, nhưng trên khuôn mặt vẫn biểu lộ ra một ít tính trẻ con. Đặc biệt là cặp mắt kia, dưới sự lạnh nhạt thì vẫn chưa mất đi sự sạch sẽ trong sáng.

Một lát sau, Giải Trầm mới nói: "Được."

Thân Giác nghe được những lời này, đầu tiên là nhìn chăm chăm vào đôi mắt của Giải Trầm, sau đó mới không nhanh không chậm mà nói: "Ngươi đem thức hải mở ra."

Khế ước linh hồn, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc đều phi thường nguy hiểm, chỉ có tín nhiệm đủ nhiều mới có thể ký kết khế ước linh hồn.

Kiểu hành vi cường đạo như Thân Giác, bức người ta mở ra thức hải, thật sự là rất hiếm có.

"Ngươi trước tiên buông dây trói ra, hiện tại ta đang trúng độc, chạy không được." Giải Trầm bình tĩnh nói, tựa hồ như đã nhận mệnh.

Thân Giác suy nghĩ một chút mới đem Khốn Tiên Thằng thu trở về. Giải Trầm được trả lại tự do cũng không đi lấy kiếm, mà duỗi tay kéo Thân Giác lại gần.

Thân Giác sửng sốt liền vô thức dùng pháp thuật đẩy ra, nhưng vừa đánh ra thì Giải Trầm trong chớp mắt đã phá tan pháp thuật của cậu.

"Ngươi không biết nếu muốn đi vào thức hải thì phải làm như thế nào sao?"

Cái gì?

Thân Giác nhìn trán Giải Trầm dán lên trán cậu, đụng chạm da thịt khiến nhiệt độ của đối phương truyền đến, Thân Giác lúc này mới ý thức được trên người Giải Trầm có bao nhiêu nóng.

Thiếu niên trước mắt tựa như một cái bếp lò, nhưng mặt mày của y chỉ lộ ra cảm xúc bình tĩnh.

Giải Trầm sau khi dán lên trán của Thân Giác thì nhắm mắt lại. Thân Giác thấy thế cũng nhắm mắt, còn linh lực cậu thông qua tiếp xúc da thịt mà chậm rãi tiến vào thức hải Giải Trầm.

Linh lực của Thân Giác như sợi tơ, chậm rãi chui vào, đôi mắt của Thân Giác phảng phất như đi theo tia linh lực ấy, tham quan thức hải của Giải Trầm.

Thức hải của mỗi người đều bất đồng, thông thường có quan hệ cùng với tính cách của chủ nhân. Thân Giác cho rằng thức hải của Giải Trầm khẳng định sẽ lạnh như băng, nhưng sau khi vào được, cậu lại phát hiện bốn phía trong thức hải của Giải Trầm đều là màu đỏ, đỏ rực như lửa, ở trung tâm thức hải có một khối tứ giác, bên trong chính là ngọn lửa đang cháy hừng hực.

Đó là thứ quan trọng nhất trong thức hải một người – bản mạng.

Thân Giác dừng một chút, sau đó mới chậm rãi đem linh lực duỗi đến bên cạnh khối tứ giác. Cậu đem linh lực biến thành bàn tay hữu hình, đụng đến ngọn lửa kia. Đầu ngón tay vừa mới chạm đến, ngọn lửa liền đi dọc theo ngón tay mà thiêu đốt, thậm chí nhanh chóng tấn công lại, Thân Giác trốn không kịp, chỉ cảm thấy giữa trán đau nhức, trước mắt tối sầm, chờ đến khi cậu mở mắt ra, cả người cậu đều đã xuất hiện trong thức hải của Giải Trầm.

Thân Giác cúi đầu nhìn xuống chính mình, có chút không kịp phản ứng, ngọn lửa ở trong khối tứ giác ở trung tâm bất chợt bừng lớn hơn, lan tràn lên trên, cuối cùng biến thành hình dáng của một người.

Là Giải Trầm.

Lại không hoàn toàn là y.

Ngọn lửa biến ra người giống Giải Trầm như đúc, người đó mặc quần áo đen, tóc đen được tóm gọn không chút cẩu thả bằng ngọc quan, y một đường thẳng tiến đến chỗ Thân Giác.

Thân Giác thấy vậy không khỏi lùi hai bước về phía sau, cái này có chút không đúng.

Ký kết khế ước linh hồn, chỉ cần cậu dùng linh lực tiến vào bản mạng của thức hải đối phương là được, chưa từng nghe nói đến bản mạng còn có thể biến ảo thành bộ dáng con người.

Kỳ thật việc này có điểm quan hệ đến Song Mặt Xà Nam.

Xà bản tính dâm, càng đừng nói đến loại đã sống vài trăm năm như Song Mặt Xà Nam, độc tố trong máu nó không ai có thể ngăn cản, cho dù đó là thiếu niên thiên tài Giải Trầm.

Mấy kiếp trước Giải Trầm cũng đụng phải Song Mặt Xà Nam, nhưng hắn không có lấy kiếm đâm thủng đuôi của nó, kiếp này đâm nó là vì y nhận thấy được có người vẫn luôn theo dõi y cho nên mới muốn cảnh cảo đối phương, vì vậy liền gặp phải trận tai họa này.

Giải Trầm sau khi phát hiện bản thân trúng độc liền đem toàn bộ độc tố trúng phải đưa vào thức hải, đem thức hải phong bế. Bởi vì toàn tâm muốn đối phó với độc tố cho nên mới ngã xuống đất, bị Thân Giác đột nhiên đi vào trói lại.

Hiện giờ Thân Giác muốn Giải Trầm mở ra thức hải, độc tố bên trong sớm đã chiếm cứ toàn bộ nơi đó, bản mạnh tất nhiên cũng sẽ bị cảm nhiễm.

Độc tố chưa được thanh trừ, lại có ngoại lực xâm lấn, bản mạng đang bị cảm nhiễm liền tùy thời chờ đợi, khi Thân Giác dùng linh lực chạm vào, liền mạnh mẽ đem Thân Giác kéo vào theo.

Dưới tình huống bình thường, bản mạng không làm được việc kéo người vào, nhưng lúc trúng độc, bản mạng tựa như đã lâm vào trạng thái bạo nộ, Thân Giác hoàn toàn không phải là đối thủ.

Thân Giác ý thức được có vấn đề xảy ra, lập tức liền xoay người muốn rời khỏi thức hải của Giải Trầm, nhưng cậu phát hiện ra thức hải đã bị phong bế, phía sau thì lại có bản mạng nghiêm bước đến gần.

Nguy cơ đến gần, theo bản năng Thân Giác liền biến thành nguyên hình, sau đó nhanh chóng bỏ chạy đến phương hướng khác, nhưng thức hải trống trải, lại không có đường ra, cuối cùng Thân Giác vẫn bị Giải Trầm bắt được.

Bản mạng của Giải Trầm cùng với bản thân y có chút không giống nhau, đôi mắt của Giải Trầm lạnh nhạt như hàn băng, nhưng người trước mắt này lại như có ngọn lửa thiêu đốt hừng hực trong đôi mắt.

"Biến trở về ngay!" Y nói với Thân Giác, ngữ khí đông cứng.

Giải Trầm so với trong tưởng tượng của Thân Giác còn lợi hại hơn, những pháp thuật được cậu đánh ra vừa rồi toàn bộ đều bị hóa giải, rõ ràng trong thức hải có mấy chỗ đều cháy lên, nhưng bản mạng tựa như không nhìn thấy, đuổi theo cậu không ngừng nghỉ, buộc phải bắt cho được Thân Giác, cho dù tay phải của y đã bị pháp thuật của Thân Giác đốt ra một cái lỗ.

Thân Giác dùng chân sau đẩy ra, chân trước lại càng điên cuồng mà cào vào tay của bản mạng, cào ra từng đường máu sâu trên tay y. Bản mạng như không nhìn thấy, chỉ là lặp lại thêm một lần, "Biến trở về ngay!"

Y muốn Thân Giác biến trở về hình người.

Thân Giác đương nhiên là không nghe theo, đối với bản mạng nói: "Ngươi thả ta ra ngoài, bằng không ngươi liền chờ đến khi độc phát thân vong đi."

Cậu vốn muốn sau khi cùng Giải Trầm ký khế ước linh hồn, liền mang đối phương đi tìm Song Mặt Xà Nam.

Bản mạng híp mắt, vậy mà cười lạnh một tiếng, một cái chớp mắt, y biến mất, đến khi y xuất hiện một lần nữa thì lại chính là một con sóc có hình thể to hơn Thân Giác một vòng.

Đáng chết.

Nơi này là thức hải của Giải Trầm, bản mạng của y có thể tùy ý biến ảo ra bất luận hình thái nào.

Cơ hội để Thân Giác chạy trốn đều không có, liền bị con sóc đực đó đè dưới thân.

Cậu đã sống qua mấy đời sóc, nhưng chưa bao giờ bị một con sóc đực đè dưới thân như thế này. Trong cấm địa có sóc cái, nhưng tuổi đều lớn hơn so với Thân Giác, cho nên liền không xem trọng Thân Giác cho lắm.

Loài sóc thông thường đều là một con sóc đực sẽ có vài con sóc cái làm phối ngẫu, cho nên sóc cái thà rằng tìm một con sóc cường tráng hữu lực một chút, chứ không muốn phối ngẫu cùng với một con sóc thoạt nhìn chưa lớn.

Sóc đực một ngụm cắn trên cổ cậu, đây là độc tác điển hình trước khi động vật giao phối với nhau. Trong nháy mắt đó, toàn bộ lông trên cả người Thân Giác đều muốn nổ tung.

........

Phù Cửu Âm đột nhiên mở bừng mắt, mắt hồ ly trong đêm tối tỏa ra lục quang âm u, quỷ dị mà tươi đẹp.

Hắn hạ trên người Thân Giác một cái lệnh cấm, hiện tại cái lệnh cấm này đã không còn.

Lệnh cấm không còn, vậy chỉ có hai tình huống, hoặc là Thân Giác đã chết, hoặc là lệnh cấm của hắn bị tẩy đi.

Phù Cửu Âm ngồi dậy, cái mũi dùng sức hít hít, phát hiện khí vị của Thân Giác vẫn chưa hoàn toàn biến mất, đôi mắt không khỏi mị mị, hắn còn chưa từng gặp qua được người có thể tẩy được lệnh cấm của hắn đâu.

Thú vị.

Hắn nhanh chóng rời khỏi sơn động, một đường dò theo mùi vị của Thân Giác, cuối cùng cũng đi đến bên ngoài một cái sơn động. Hắn vừa chui vào sơn động liền nhìn thấy Thân Giác đang ngồi đối diện với một tu sĩ nào đó, hai cái trán của hai người còn đang dán lại với nhau.

Phù Cửu Âm cơ hồ không hề do dự lập tức biến thành hình người, tiến lên đem Thân Giác kéo ra. Thân Giác một phát được kéo ra thì mở bừng mắt. Trong mắt cậu còn chưa rút đi hoảng sợ, cậu nhìn đến Phù Cửu Âm trước mắt, lần đầu tiên cảm thấy may mắn, thậm chí còn nhịn không được trốn ra sau lưng Phù Cửu Âm.

Phù Cửu Âm nhìn đến bộ dạng không có tiền đồ kia của Thân Giác liền cười nhạo một tiếng, sau đó chuyển mắt hướng đến tu sĩ trẻ tuổi còn đang ngồi dưới đất.

Giải Trầm đã mở mắt, ánh mắt âm u nhìn về hai người có tướng mạo cực kỳ giống nhau.

"Thú vị, lần đau tiên ta nhìn thấy được người có thể tẩy đi lệnh cấm của ta đó." Phù Cửu Âm đã rất lâu rồi chưa gặp được đối thủ ngang tầm, "Ngươi tên là gì?"

Giải Trầm nghe được Phù Cửu Âm nói thì mới thu hồi ánh mắt đang nhìn một đoạn góc áo lộ ra của Thân Giác trở về, "Thiên Thủy Tông Giải Trầm, không biết tiền bối là?"

Y đã nhìn ra đạo hạnh Phù Cửu Âm sâu không lường được, ít nhất mạnh hơn con sóc miệng cọp gan thỏ kia nhiều.

"Thiên Thủy Tông?" Phù Cửu Âm nghe đến ba chữ kia, hàng mi dài nhấc lên, "Nguyên lai là người của Thiên Thủy Tông, cái lão gia hỏa Tống Vọng Chỉ kia còn sống sao?"

"Sư tổ đã tạ thế." Giải Trầm trả lời.

"Đã chết? A, vậy là, cái lão gia hỏa kia là không chịu đựng nổi chín chín tám mươi mốt lôi phong, chết rất hay." Tống Vọng Chỉ tựa hồ là người quen cũ của Phù Cửu Âm, hắn nghe được Tống Vọng Chỉ đã chết, mắt hồ ly đều cong hết lên, toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ vui sướng.

Trong ngoài lời nói của Phù Cửu Âm tất cả đều là vô lễ đối với sư tổ của Thiên Thủy Tông, điều này làm cho biểu tình Giải Trầm trở nên có chút khó coi, nhưng y không phản bác lại Phù Cửu Âm, vì y biết rằng thực lực của mình không bằng người.

Huống hồ trên người y còn có độc...

"Ngươi trúng độc của con rắn thối kia, cư nhiên lại đánh chủ ý lên một con sóc, lão gia hỏa kia nếu biết tiền đồ môn hạ đệ tử của lão chỉ như vậy, chắc cũng tức đến sống lại?" Nói đến đây, Phù Cửu Âm cười to thành tiếng, đồ án ngọn lửa giữa mày biến lớn hơn.

Giải Trầm không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua chỗ Thân Giác, từ góc độ này của y thì chỉ có thể nhìn được góc áo đối phương thôi.

Phù Cửu Âm chú ý đến ánh mắt của y, tay áo vung lên, Giải Trầm trực tiếp hôn mê bất tỉnh, sau đó hắn liền xoay người, nhìn về phía Thân Giác.

"Đi kêu con rắn thối kia lại đây."

.........

Lúc Thân Giác đi đến động phủ của Song Mặt Xà Nam, nó còn chưa có ngủ, đang ôm cái đuôi của chính mình thượng dược, nhìn thấy Thân Giác đến thì lập tức buông cái đuôi ra, bò lại gần.

"Sao ngươi lại đến đây? Chẳng lẽ là Cửu Vĩ Hồ đại nhân gọi ta ra?" Song Mặt Xà Nam khi nhắc đến Phù Cửu Âm thì hai khuôn mặt của nó đều sáng lên.

"Ừm, Phù Cửu Âm gọi ngươi ra ngoài một chuyến, người đi theo ta." Thân Giác vừa dứt lời, Song Mặt Xà Nam liền nhanh chóng bò vào trong, một lát sau, nó lại bò ra lại, trên hai khuôn mặt đều là một đống phấn hồng hồng đỏ đỏ, trên tóc còn cắm thêm hai bông hoa đỏ thẫm.

"Đi thôi, đi thôi." Nó hưng phấn kêu, lại ngại Thân Giác đi chậm nên dứt khoát dùng đuôi rắn cuốn Thân Giác lên, nhanh chóng bò lên phía trước.

Nhưng Song Mặt Xà Nam không biết Phù Cửu Âm ở đâu, cho nên liền đổi từ cuốn ở đuôi thành đặt Thân Giác ngồi lên trên đầu Song Mặt Xà Nam chỉ đường, bởi vì phía dưới chính là miệng rắn nên Thân Giác rất căng thẳng, cố ý cường điệu mấy lần với Song Mặt Xà Nam rằng không cần mở miệng rắn ra.

"Biết rồi ~" Hai đóa hoa trên đầu Song Mặt Xà Nam bị gió đêm thổi đến ngã trái ngã phải, "Cửu Vĩ Hồ đại nhân đêm nay kêu ta là muốn làm cái gì? Hay là ngài ấy đổi ý quyết định muốn ăn ta sao? Oa, hảo kích thích. Có thể đi vào trong thân thể Cửu Vĩ Hồ đại nhân, đó là vinh hạnh đời này của ta."

Thân Giác: "..."

- --------

Tác giả có lời muốn nói:

Thân Giác: Ta thiếu chút nữa là đối diện tử vong rồi.

Giải Trầm: Ngô, tiên nhân nhảy ăn ngon thật.