Sắc trời tối tăm, mây đen nghìn nghịt bao phủ phía trên đỉnh đầu. Mười mấy người nam nữ quần áo hoa lệ cầm theo kiếm đi vào trong rừng, ánh mắt nhịn không được mà nhìn quanh khắp nơi.
Người dẫn đầu là người lớn tuổi nhất trong đó, tay trái cầm pháp khí đi đầu, vừa đi được mấy bước thì dừng lại, "Các vị sư đệ sư muội, cấm địa của yêu thú đã ở trước mặt."
Người đang nói chuyện chính là đại sư huynh của Thiên Thủy Tông Nhất Chỉ Phong, Ngô Khoáng Bách. Lần này anh phụng mệnh sư phụ mang các đệ muội đồng môn đến tham gia Khế Yêu tổ chức năm năm một lần.
Mỗi lần như vậy đều có không ít tu sĩ đến tham gia Khế Yêu, vì trong thời gian Khế Yêu diễn ra, bọn họ có thể cùng một con yêu thú kết thành khế ước. Một khi khế ước đã được kết thành, con đường tu đạo của bọn họ trong tương lai sẽ càng thêm dễ dàng.
Phạm vi Khế Yêu diễn ra đại khái khoảng một trăm ngày đường, trong khoảng cách một trăm thiên lý, mọi người có thể tùy ý ở bên trong đó tìm kiếm yêu thú mà mình thích. Nhưng người nào cũng đều có lòng tham, cấm địa không thiếu những yêu thú cấp thấp vẫn chưa khai trí.
Chưa đề cập đến công sức cùng thời gian, những yêu thú đó cho dù cố gắng hảo hảo bồi dưỡng thì tư chất cũng có hạn. Hơn nữa một khi đã kết thành khế ước với một con yêu thú, về sau sẽ không thể kết thêm yêu thú khác. Cho nên mọi người ở đây đều sẽ tranh thủ thời gian, cố hết sức tìm kiếm yêu thú trân quý có phẩm chất cao ở xung quanh phạm vi một trăm thiên lý này.
Đương nhiên không phải ai cũng có thể tham gia, mỗi lần Khế Yêu diễn ra đều sẽ giới hạn danh ngạch tham gia của các tông môn, có thể đến đây đều là đệ tử ưu tú trong tông môn, nếu không ưu tú thì đến nơi này cũng sẽ bị giết chết.
Thiên Thủy Tông là thiên hạ đệ nhất tông môn, danh ngạch so với những tông mốn khác nhiều hơn một chút. Trong đó thì năm nay Nhất Chỉ Phong có đến mười bảy người.
Mọi người nghe được cấm địa đang ở phía trước, hưng phấn cùng khẩn trương hiện lên trên mặt. Nếu muốn cùng yêu thú kết khế ước thì tất nhiên cũng phải có sự trả giá. Có không ít tiền bối đi vào cấm địa nhưng mãi mãi không thể trở ra, thậm chí đến thi cốt cũng không còn.
Ngô Khoáng Bách là lần thứ hai đến đây, vào thời điểm lần đầu tiên tới, vận khí của anh không tốt, dạo một vòng cũng không gặp phải yêu thú nào, cuối cùng đành phải tay không trở về. Lúc này anh đã hạ quyết tâm, nhất định phải mang được một con yêu thú trở về.
Bọn họ bên này đang thật cẩn thận tiến vào cấm địa, thì ở nơi khác, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ. Lát sau, một thân ảnh nho nhỏ từ tàng cây nhảy xuống, nhanh như chớp hướng vào phía sâu bên trong rừng mà chạy.
Nếu có người nhìn thấy, liền sẽ phát hiện đó là một con sóc tuyết địa, con sóc kia động tác thoăn thoắt, một đường không nghỉ chạy đến một cái hang động.
Trong sơn động có chiếc giường đá, trên giường có một con hồ ly đang nằm. Con hồ ly kia rất lớn, dù cho hiện tại nó đang cuộn thành một đoàn cũng gần như chiếm hết toàn bộ không gian trên giường. Không những vậy, nó còn có chín cái đuôi, hai cái ôm trong ngực, ba cái để sau người, còn dư lại toàn bộ đều rớt xuống dưới giường.
Con sóc tuyết địa men theo chiếc đuôi của Cửu vĩ hồ mà bò lên, còn chưa kịp bò lên tới thì thân mình nho nhỏ đã bị móng vuốt lớn ấn xuống đè lại.
"Lại đi chơi ở nơi nào?" Cửu vĩ hồ ngẩng đầu ngửi ngửi trên người sóc tuyết địa, "Con có hương vị của con người nữa."
Thân Giác bị móng vuốt hồ ly ấn chặt xuống đất, muốn giãy thoát đều không thành công nên đành từ bỏ nằm yên một chỗ.
Từ lúc cậu khôi phục ký ức đến bây giờ cũng đã được mấy tháng, kiếp này cùng với nơi ở nguyên bản của cậu có chút tương tự, đều là nơi có rất nhiều người ôm mộng tưởng thành tiên.
Ví dụ như Giản Trầm.
Giản Trầm là một vị hoàng tử, vào năm mười tuổi đã bị đưa đến thiên hạ đệ nhất môn phái giới tu chân Thiên Thủy Tông, bái trưởng lão tại Nhất Chỉ Phong làm sư phụ, trở thành đệ tử thân truyền. Sau đó trong thời gian tám năm ngắn ngủi, y đã thành công kết đan, trở thanh đệ tử kết đan sớm nhất ở Thiên Thủy Tông trong vòng mấy trăm năm nay.
Năm nay là năm đầu tiên Giản Trầm tham gia Khế Yêu, y sẽ ở chỗ này gặp được kỳ thú thượng cổ Cửu Vĩ Hồ, kết thành khế ước với nó. Chính là con yêu thú đang bên cạnh Thân Giác này đây.
Cửu Vĩ Hồ có tên là Phù Cửu Âm, không biết đã sống qua bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn ngốc tại chỗ này, tham ăn biếng làm, có đôi khi rác rưởi sau khi ăn cũng không thèm ném đi. Trước khi có sự xuất hiện của Thân Giác, sơn động này luôn bốc mùi quanh năm, cho dù tu sĩ có đi ngang qua nơi này thì cũng sẽ nhanh chóng đào tẩu, không một ai biết rằng nơi này vậy mà có một con Cửu Vĩ Hồ đang sinh sống.
Vào vài thập niên trước, Phù Cửu Âm bắt được Thân Giác, hắn vốn dĩ muốn đem Thân Giác bắt ăn luôn, nhưng khi nhìn thấy chiếc bụng mềm của Thân Giác xẹp lép, quanh thân không có một chút thịt thì liền quyết định để lại nuôi dưỡng thêm mấy ngày rồi hẳn ăn, dù sao hắn lúc đó vẫn chưa đói bụng. Thân Giác may mắn không bị ăn thịt ngay lập tức, nhưng lại thiếu chút nữa là bị thối chết.
Sóc cực kỳ để ý chăm chút đối với ổ nhỏ của mình, không nhịn được mà đem sơn động của Phù Cửu Âm quét tước qua một lần, đem hết tất cả rác rưởi tất cả đều vứt đi.
Phù Cửu Âm khi bắt được Thân Giác đã hạ trên người cậu một lệnh cấm, chỉ cần Thân Giác trốn đi thì liền ngay lập tức bất tỉnh. Sau khi hạ xong Phù Cửu Âm mới thoải mái mà đi ngủ, cho đến khi hắn tỉnh lại thì phát hiện sơn động của chính mình vậy mà đã gọn gàng rất nhiều.
Không còn rác rưởi, cũng không còn mùi thối. Chỉ có mỗi một con sóc tuyết địa đang mệt đến tê liệt mà nằm trên đất.
Cứ như vậy, Thân Giác được Phù Cửu Âm giữ lại bên cạnh, cậu trở thành một tên tiểu đệ chuyên quét tước vệ sinh hằng ngày.
Hai người ở cùng nhau đã được vài thập niên, Phù Cửu Âm thấy Thân Giác quét tước có chút chậm, liền muốn giúp Thân Giác tu luyện thành hình người, như vậy thì Thân Giác sẽ không cần phải cố hết sức mà dùng hai móng vuốt nhỏ kéo rác đi vứt nữa.
Hắn hái không ít linh diệp linh hoa cho Thân Giác, mặc kệ Thân Giác có chịu đựng được hay không, vì muốn Thân Giác đề thăng cấp bậc mà bắt cậu ăn linh thảo.
Yêu thú nào cũng phải tốn mấy trăm năm để tu luyện thành hình người, còn Thân Giác sau hai năm sinh ra đã bị Phù Cửu Âm bắt được, sau khi dựa vào khả năng của bản thân mà sống sót thì lại bị cách thức nuôi nấng như vịt bị nhồi ăn. Trong khoảng thời gian đó không biết cậu đã hôn mê bao nhiêu lần.
Mỗi lần Thân Giác ngất xỉu, Phù Cửu Âm liền trở về ngủ, hắn suy nghĩ rất đơn giản, nếu như Thân Giác không thể trụ được, vậy thì hắn liền ăn đối phương vào bụng.
Nhưng Thân Giác chính là chịu đựng được hết, ở tuổi năm mươi liền tu luyện được thành người, điều này làm cho Phù Cửu Âm cũng có chút kinh ngạc.
Mà khi Thân Giác tu luyện ra được hình dáng của con người rồi thì lại càng làm cho Phù Cửu Âm kinh ngạc.
"Ngươi sao lại giống ta như đúc vậy?" Phù Cửu Âm ôm lấy đuôi to của mình, lười biếng gãi cằm.
Hóa hình của lần đầu tiên sẽ quyết định bộ dáng sau này của yêu thú, phần lớn yêu thú đều sẽ tự tưởng tượng ra bộ dáng mà mình muốn biến thành để có thể biến ra được hình người không quá kém. Nhưng những yêu thú đó đều được cha mẹ tiền bối chỉ dẫn nên mới biết được nên làm như thế nào.
Phù Cửu Âm không chỉ dẫn cậu điều này, trong lúc Thân Giác hóa hình thì trong đầu đều là gương mặt của Phù Cửu Âm, cho nên cậu liền biến thành hình người giống Phù Cửu Âm.
Nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau.
Tộc hồ ly trời sinh mị hoặc, càng đừng nói đến Phù Cửu Âm nguyên bản còn là Cửu Vĩ Hồ. Nguyên hình của hắn toàn thân trắng như tuyết, khi hóa thành hình người thì giữa mày có hoa văn ngọn lửa màu đỏ, càng làm cho gương mặt thêm phần yêu dị khó tả.
Còn gương mặt này của Thân Giác chỉ là vẽ hổ không thành lại giống chó, không có hoa văn ngọn lửa, túi da kém chất lượng này cũng không có chút tinh xảo nào như Phù Cửu Âm, thậm chí còn vì tu luyện trong thời gian quá ngắn mà đuôi cùng lỗ tai không thể khống chế được, thường xuyên lộ ra bên ngoài.
"Thôi, giống nhau thì cứ giống nhau đi." Phần lớn thời gian Phù Cửu Âm đều đùng để ăn và ngủ, cho nên cũng không quá xoắn xít việc hóa hình của Thân Giác lại có gương mặt giống hắn.
Nhưng Thân Giác lại để ý đến việc đó, cho nên cậu rất ít khi hóa thành hình người, vẫn luôn dùng nguyên hình để dọn dẹp vệ sinh, điều này làm cho Phù Cửu Âm có chút bất mãn, nhưng nhìn thấy Thân Giác cần mẫn làm việc đến vậy liền không nói gì nữa.
Trong cảm nhận của Thân Giác, Phù Cửu Âm tuy rằng rất cường đại nhưng lại không biết cách chiếu cố chính bản thân, luôn cho rằng cậu và Phù Cửu Âm chính là sống nương tựa lẫn nhau, cậu không phải thuộc hạ của Phù Cửu Âm đang gian nan tìm đường sống dưới trướng của hắn.
Cho đến năm thứ sáu mươi hai, lúc Thân Giác cho rằng hai người đang sống nương tựa lẫn nhau, thì Phù Cửu Âm gặp được Giải Trầm.
Bọn họ kết thành khế ước, Phù Cửu Âm đi theo Giải Trầm rời khỏi cấm địa.
Thân Giác đi theo Phù Cửu Âm ra ngoài, cậu mỗi ngày đều dùng nguyên hình ngồi xổm trên vai Phù Cửu Âm. Tuổi của cậu quá nhỏ, tất cả mọi người đều cho rằng cậu chỉ là yêu thú chưa khai trí bình thường, cho nên cũng không có một chút hứng thú nào với cậu.
Nhưng Phù Cửu Âm lại hoàn toàn trái ngược. Đại yêu như Phù Cửu Âm khi vừa xuống núi liền khiến cho toàn bộ giới tu tiên oanh động, ai cũng không thể nghĩ được rằng chỉ bằng một tu sĩ mới mười tám tuổi lại có thể kết thành khế ước với một con Cửu Vĩ Hồ thượng cổ.
Khế ước được chia làm hai loại, một loại là khế ước yêu thú, một loại là khế ước linh hồn. Cái trước thì nếu chủ nhân chết đi, yêu thú liền có thể kết thành khế ước với người khác. Cái sau lại không như vậy, nếu như chủ nhân đã chết, thì yêu thú chỉ có thể chết theo chủ nhân của mình.
Không ít người đánh chủ ý lên người Phù Cửu Âm, nên liền quyết định trừ khử Giải Trầm. Nhưng khiến Thân Giác bất ngờ là, Phù Cửu Âm xưa nay đều luôn lười biếng lại giúp Giải Trầm chắn đi rất nhiều nguy hiểm.
Người muốn giết Giải Trầm rất nhiều, trong đó còn có cả ma tu, cầm đầu chính là Tiết Vấn Xuân. Thiên tư Tiết Vấn Xuân cực cao, thậm chí còn cao hơn Giải Trầm một bậc, thời gian tu luyện cũng nhiều hơn Giải Trầm đến vài trăm năm, vì vậy rất nhiều lần Giản Trầm đã suýt chút nữa chết trong tay gã.
Phù Cửu Âm tuy muốn che chở Giải Trầm, nhưng giới tu chân lại có điều lệ, khi đang thi đấu thì không cho yêu thú tham gia vào.
Tại kiếp này, tiên ma tuy đối lập, nhưng phần lớn thời gian đều là nước giếng không phạm nước sông, thậm chí còn có đại điển thi đấu năm năm lại được cử hành một lần.
Tiết Vấn Xuân trong trận đấu đó đã đánh thắng Giải Trầm.
Phù Cửu Âm thấy vậy liền động tâm muốn giết Tiết Vấn Xuân, Giải Trầm đương nhiên đoán được tâm tư của hắn, liền không cho hắn đi, còn nói muốn đường đường chính chính đánh cùng Tiết Vấn Xuân. Phù Cửu Âm biết Giải Trầm đánh không lại Tiết Vấn Xuân, nhưng Giải Trầm lại không cho hắn đi, hắn suy nghĩ một hồi liền bắt Thân Giác đi.
Đạo hạnh của Thân Giác tuy thấp nhưng lại có một gương mặt cực kỳ giống Phù Cửu Âm, cho nên Phù Cửu Âm sau khi hạ trên người Thân Giác một chút thủ thuật che mắt thì liền bảo Thân Giác giả vờ đến nhờ cậy Tiết Vấn Xuân, sau đó tùy thời mà giết chết gã. Như vậy thì cũng không tính là hắn vi phạm đến mệnh lệnh của Giải Trầm.
Nhưng Thân Giác lại ám sát thất bại, thậm chí còn bị Tiết Vấn Xuân nhìn thấu được kế hoạch. Bởi vì tướng mạo của cậu tuy rằng có thể giống hắn như đúc, nhưng Thân Giác không có được khí chất mị hoặc có ở trên người Phù Cửu Âm.
Tiết Vấn Xuân mạnh mẽ làm cho Thân Giác biến trở lại nguyên hình, liền phát hiện cậu chính là con sóc thường hay ngồi xổm trên vai Phù Cửu Âm. Sau đó gã liền lấy Thân Giác ra, muốn áp chế Phù Cửu Âm.
Nhưng một cái bóng của Phù Cửu Âm cũng không thấy, bởi vì hắn là đang vội vàng bảo vệ Giải Tâm, miễn cho Giải Trầm bỏ mạng trên đài thi đấu.
Tiết Vấn Xuân chờ mãi không thấy người thì liền nổi giận, trực tiếp chém rớt đuôi Thân Giác, kêu người đem đến cho Phù Cửu Âm. Chưa chờ đến khi Thân Giác hồi phục vết thương thì liền nhớ đến gương mặt cực kỳ giống Phù Cửu Âm kia của Thân Giác, gã liền mạnh mẽ khiến Thân Giác biến trở lại thành hình người, đem người chơi đùa dâm loạn cho đến chết, sau đó đem thi thể Thân Giác ném ở vùng núi bên ngoài Thiên Thủy Tông.
Một con sóc tuyết địa bị chặt đứt đuôi, cả người đều là máu bị quăng ngã trên mặt đất. Bởi vì hình thể quá nhỏ nên một thời gian dài sau này mới có người phát hiện.
Có người nhận ra Thân Giác, đem Thân Giác đưa đến nơi ở của Giải Trầm.
Giải Trầm nhìn thi thể Thân Giác thì có chút sửng sốt, sau đó lập tức chuyển đến cho Phù Cửu Âm.
Phù Cửu Âm không nhận lấy, chỉ liếc nhìn một cái rồi lười biếng cất giọng: "Ném đi, bây giờ ta đã không ăn thịt sống nữa rồi."
Một thời gian sống chung với con người, hắn đã học được cách ăn thịt chín.
Hồn phách Thân Giác ban đầu vẫn chưa biến mất, nghe đến câu nói này thì rốt cuộc cũng chịu tan biến.
Đối với Phù Cửu Âm mà nói, Thân Giác chỉ là lương thực mà hắn dự trữ lại, ngay cả đồng loại hắn cũng từng ăn qua rồi, như thế nào lại để ý đến con sóc tuyết địa đã bồi hắn vài chục năm?
Nhưng đối với Thân Giác mà nói, vài thập niên kia với cậu lại chính là cả đời.
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
ABO thì viết sau đi, bởi vì tui còn chưa nghĩ ra được cốt truyện hoàn hảo, cho nên trước tiên liền viết tu chân đã.
Vấn đề: Phù Cửu Âm là tên rác rưởi đúng không?