Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 163: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (30)




Mang về thêm một con thỏ nữa, thế là trong viện có hai bé thỏ nhảy nhót tung tăng. Thân Giác nghĩ rất đơn giản, hai con thỏ có thể làm bạn với nhau cho đỡ buồn, nhưng ai ngờ trời vừa ngả chiều, cậu đã ngây cả người ra.

Bởi vì cậu nhìn thấy một con thỏ đang cưỡi lên người một con thỏ khác.

Ôn Ngọc Dung liếc mắt nhìn, lại quan sát vẻ mặt rõ ràng là đã cứng đờ của Thân Giác, nhịn cười không nổi, "Thỏ vốn dĩ chính là như vậy đấy, cho nên trước đó ta chỉ mua mỗi một con."

Thân Giác mím môi, quay đầu gọi người hầu nhốt hai con thỏ vào lại trong lồng sắt. Từ ngày đó về sau, Thân Giác không còn chạm vào bất cứ bé nào trong hai bé thỏ kia cả. Thỏ con vừa vui vẻ nhảy về phía cậu, cậu sẽ ngay lập tức tránh ra xa, sau đó gọi người hầu nhốt thỏ con lại.

Số lần nhiều, dường như thỏ con cũng học khôn ra, không mù quáng xông về phía Thân Giác nữa.


Thân Giác được Ôn Ngọc Dung dắt ra ngoài một lần đã ham vui, thành ra khó chôn chân ở nhà mãi như lúc trước được nữa. Mỗi lần Ôn Ngọc Dung về nhà lúc chạng vạng, cậu đều hỏi hắn hôm nay có thể dẫn mình ra ngoài chơi được không.

Cũng may giờ giới nghiêm ở Kim Lăng thành tận sau giờ Hợi, trễ hơn kinh thành nhiều, cho nên sau khi dùng xong bữa tối, Ôn Ngọc Dung cũng có thời gian dẫn Thân Giác đi ra ngoài hóng gió.

Trời ngả về đêm, nóng bức ban ngày cũng dần giảm bớt, Thân Giác và Ôn Ngọc Dung sóng vai đi dạo quanh bờ sông Tần Hoài. Ôn Ngọc Dung vốn định nắm tay, nhưng Thân Giác bảo nóng, hắn đành buông lỏng tay ra.

Dạo gần đây thân thể Thân Giác tốt hơn nhiều, không như ngày xưa dẫu đã lập hạ vẫn phải khoác áo lông cừu thật dày như trước. Tuy rằng vẫn mặc nhiều hơn người bình thường, nhưng như vậy cũng đã tốt lắm rồi.


Trên sông Tần Hoài có rất nhiều con thuyền, tiếng đàn sáo đan xen lẫn giọng ca kĩ thánh thót nương theo dòng chảy xuôi vào bờ. Gió đêm hiu hiu mát rượi, không ít người sôi nổi nghỉ chân, Thân Giác cũng dừng bước.

Ôn Ngọc Dung không mấy hứng thú nhưng vẫn chiều theo Thân Giác nên ngừng lại.

Thân Giác đứng nghe một lúc lâu mới cất bước rời đi. Tùy tiện đi dạo vài vòng thì đột nhiên va phải một người. Rõ ràng là Thân Giác đụng vào người nọ nhưng chính cậu lại lảo đảo hai bước, may là có Ôn Ngọc Dung kịp thời đỡ cậu.

"Huynh đài, ngươi không sao chứ?" Người bị Thân Giác đụng trúng vội vàng hỏi.

Thân Giác lắc đầu, đứng thẳng lưng lên, nghiêng người tránh khỏi rồi lại cùng Ôn Ngọc Dung tản bộ. Người nọ vẫn đứng nguyên tại chỗ quay đầu nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Thân Giác và Ôn Ngọc Dung một lúc lâu, mới khẽ khàng cười một chút, "Quả nhiên là hắn."


Người bị đụng trúng đúng là cháu đích tôn của Kim Lăng Vương, Thân Úy. Mới dạo trước hắn nghe gia gia bảo hình như hoàng đế mất tích rồi. Tuy rằng tin tức bị đè xuống nhưng bọn hắn có gián điệp ở trong triều.

Một khi hoàng đế xảy ra chuyện thì dù có giấu giếm cỡ nào cũng không lấp nổi gió lọt qua khe tường. Huống chi gia gia hắn từ trước đến nay rất để ý chuyện trong kinh, mỗi năm đều thay mới bức họa chân dung hoàng đế. Vì thế hắn đã sớm nhìn ngắm dung nhan thiên tử trên tranh vô số lần. Lúc biểu ca thuận miệng nhắc tới người nọ, hắn đột nhiên lại nghĩ đến vị hoàng đế mất tích trong cung.

Hắn vẫn chưa nói gì cho Kim Lăng Vương, chỉ sai người bí mật điều tra.  Hôm nay hắn mới nắm đúng lộ tuyến tản bộ của Thân Giác và Ôn Ngọc Dung, cố ý để Thân Giác va vào mình.
Hắn không dựa mặt nhận người, mà là dựa vào mùi hương.

Tẩm điện trong cung hoàng đế và áo ngủ hàng năm đều huân Long Tiên Hương, ở Đại Ngụy cũng chỉ có hoàng đế mới có thể dùng mùi hương này. Mùi Long Tiên Hương lại cực kì bá đạo, nếu một người dùng quanh năm suốt tháng, cho dù đã xa cách mấy tháng không dùng thì trên người vẫn sẽ thoang thảng hương vị như cũ.

Lúc nãy hắn vừa mới đụng nhẹ vào người nọ đã ngửi thấy. Hơn nữa lúc mình đụng trúng người nọ, thanh niên bên cạnh liếc nhìn hắn một cái, tuy rằng ánh mắt che giấu rất khá, nhưng hắn vẫn nhận ra đối phương bất ngờ.

Một người không quen biết hắn sao lại có biểu tình kinh ngạc được?

Thân Úy suy bụng ta ra bụng người, hắn thầm nghĩ, gia gia hắn có tranh chân dung của hoàng đế, trong hoàng cung khẳng định cũng sẽ có tranh của gia gia hắn và hắn thôi.
Không ngờ vị hoàng đế mà tất cả mọi người đang lùng sục phát điên ngoài kia lại ở ngay dưới mí mắt mình. Thân Úy cười khẽ, thầm nhủ phải xử lý việc này cho ra trò.

......

Thân Giác nhận ra Ôn Ngọc Dung từ nãy đã thất thần, không khỏi nhìn hắn hỏi: "Việt Trạch, ngươi làm sao vậy?"

Ôn Ngọc Dung dừng một chút, mới nói: "Không có gì." Hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, "Hình như hơi trễ rồi, chúng ta về trước đi."

"Được."

Bọn họ quay về tòa viện, Thân Giác đi tắm gội trước, Ôn Ngọc Dung ghé thư phòng. Đến tận lúc Thân Giác mơ màng sắp ngủ mất hắn cũng chưa về.

Thân Giác đợi một hồi, thấy không chờ nổi thì tự mình ngủ, chỉ là mới vừa ngủ không bao lâu đã giật mình tỉnh giấc.

Ôn Ngọc Dung đã trở lại, hắn mới vừa tắm gội xong, trên người còn mang theo hơi ẩm, nhìn thấy Thân Giác xoay người, tự biết mình đã đánh thức người ta dậy.
Hắn nhìn Thân Giác còn đang ngái ngủ, trầm mặc một hồi, chợt vươn tay vuốt ve gương mặt Thân Giác. Bàn tay này quanh năm cầm bút, ba ngón tay đầu có vết chai mỏng trong lòng bàn tay. Thân thể Thân Giác lại do kì trân dị bảo trong cung dưỡng thành, rõ ràng đã qua tuổi nhi lập, gương mặt vẫn mềm mại vô cùng.

Ôn Ngọc Dung chỉ sờ soạng một lúc, gương mặt Thân Giác đã bắt đầu ửng đỏ.

Hắn vuốt ve một hồi, đột nhiên cúi đầu hôn lên trán Thân Giác.

Thân Giác không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ chờ Ôn Ngọc Dung hôn xong rời đi. Nhưng hôm nay đôi môi Ôn Ngọc Dung lại dần dần đi xuống, cuối cùng lúc sắp chạm vào môi Thân Giác, cậu khẽ khàng nghiêng mặt tránh đi.

Cậu chống tay lên bả vai đối phương, trong giọng nói còn xen lẫn buồn ngủ, "Việt Trạch, ta mệt lắm."

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng thở dài như có như không, sau đó Thân Giác bị ôm vào trong lồng ngực.
"Không có gì, em ngủ đi." Giọng nói Ôn Ngọc Dung ôn hòa, không nghe ra chút mất mát khi bị cự tuyệt nào.

Thân Giác tìm vị trí thoải mái trong lòng Ôn Ngọc Dung rồi dịu ngoan nhắm mắt lại ngủ. Bình thường hôm sau Thân Giác tỉnh lại sẽ không nhìn thấy Ôn Ngọc Dung nữa, nhưng hôm nay tỉnh lại thấy Ôn Ngọc Dung vẫn còn nằm ở bên cạnh, cậu đơ ra mất mấy giây.

Cậu ngồi dậy nhìn thanh niên bên cạnh, "Hôm nay ngươi không phải đi ra ngoài sao?"

Ôn Ngọc Dung ừ một tiếng, lại nói: "Hôm nay là ngày nghỉ, em ngủ thêm một lúc nữa đi, ta đi làm đồ ăn sáng."

Hắn đứng dậy đi ra ngoài, Thân Giác nhìn Ôn Ngọc Dung rời đi, lại nằm lại xuống giường.

Cả ngày hôm nay Ôn Ngọc Dung đều ở nhà chơi với Thân Giác, nhưng lúc Thân Giác nói muốn ra ngoài chơi, Ôn Ngọc Dung lại lấy lý do thời tiết nóng bức cự tuyệt. Đến chạng vạng, Ôn Ngọc Dung đột nhiên hỏi Thân Giác có muốn đi đến chỗ khác ở tạm một khoảng thời gian không.
Thân Giác nghe thế, đôi mắt nhìn hai bé thỏ trong lồng sắt trước, sau đó mới hỏi: "Chúng ta định đi đâu?"

"Đi Quan Trung, nghe nói Quan Trung có rất nhiều đồ ăn ngon đó." Ôn Ngọc Dung ôn hòa nói, "Em luyến tiếc hai bé thỏ con à? Vậy mang theo hai đứa nó đi cùng chúng ta nhé."

Thân Giác lại lắc đầu, "Không được, Quan Trung rất xa, đường xá bôn ba, mang theo chúng nó chỉ sợ sẽ chết dọc đường."

"Vậy cứ để lại chỗ này đi, ta bảo Tiểu Nguyên tiếp tục chiếu cố chúng nó."

Tiểu Nguyên là tên người hầu.

Trời tối, Ôn Ngọc Dung mới nói với Tiểu Nguyên chuyện bọn họ sắp đi xa nhà một chuyến, bảo Tiểu Nguyên giữ  nhà, chăm sóc hai con thỏ kia tốt một chút. Tiểu Nguyên nghe thấy vậy, vội vàng khoa tay múa chân vài cái.

"Nghe nói Mạc Bắc có đại y nổi danh, ta dẫn huynh trưởng đi xem thử. Ta sẽ để lại một số tiền đủ cho ngươi sinh sống, ngươi không cần lo lắng." Ôn Ngọc Dung không nói đích đến thật cho Tiểu Nguyên biết.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngọc Dung đã thu dọn xong xuôi tất cả hành lý, dẫn theo Thân Giác rời đi. Nhưng Ôn Ngọc Dung không trực tiếp ra khỏi thành mà dẫn Thân Giác đến khách điếm trước, sau đó Ôn Ngọc Dung thay một gương mặt mới cho mình ngay trước mặt Thân Giác, cũng dịch dung cho Thân Giác, xong xuôi đâu vào đó mới xuất phát đến cửa thành.

Cửa thành tra xét thật sự rất nghiêm khắc, không cho ngồi xe ngựa ra khỏi thành mà phải xuống xe hết, xếp thành một hàng. Hai người đi ra ngoài. Thân Giác và Ôn Ngọc Dung xếp hàng phía sau đoàn người dài dằng dặc. Cậu rướn người nhìn thấy phía trước có thủ vệ đang cầm bức họa để đối chiếu.

Ôn Ngọc Dung thấy vậy, biểu tình không đổi, chỉ là bàn tay đang nắm chặt tay Thân Giác không cam lòng buông lỏng ra. Thân Giác nhìn thoáng qua Ôn Ngọc Dung, ghé sát lại thì thầm "Hình như bọn họ đang tìm ai đó thì phải."
"Có thể là do trong thành bị mất trộm gì đó." Ôn Ngọc Dung không để ý nói, lại nghiêng mặt vuốt tóc mai bên má Thân Giác, "Nóng lắm hả?"

"Không nóng lắm." Thân Giác nói, "Chỉ thấy hơi khát nước chút thôi."

Ôn Ngọc Dung nghe vậy, nhanh chóng vươn người lấy túi nước, nhưng hắn lên xe ngựa tìm một vòng, lại phát hiện không thấy túi nước đâu nữa.

"Đã tìm thấy chưa?" Thân Giác ở bên ngoài hỏi.

Ôn Ngọc Dung dừng một chút, mới xuống xe, hắn nhìn Thân Giác, "Không thấy đâu hết, chờ sau khi ra khỏi thành, ta đi lấy nước cho em có được không?"

Lúc nói lời này, ánh mắt hắn vẫn luôn gắt gao ghim chặt lấy Thân Giác.

Thân Giác chỉ ừ một tiếng rồi quay mặt đi.

Đoàn người di chuyển rất chậm, bởi vì mỗi người đều phải qua ba lượt kiểm tra. Thời gian dài, trong hàng bắt đầu vang lên tiếng phàn nàn, nhưng ai cũng không dám lớn tiếng oán giận quá mức. Ánh nắng như thiêu đốt, gương mặt tái nhợt của Thân Giác chậm rãi bị phơi đỏ.
Rốt cuộc cũng đến lượt hai người bọn họ, thủ vệ kia còn chưa kịp đối chiếu gương mặt, Thân Giác đã bất ngờ ngã xuống.