Thân Giác mê man trên giường bệnh, trong lúc mơ hồ dường như thấp thoáng thấy bóng dáng của Ôn Ngọc Dung, cậu gắng gượng mở miệng gọi tên đối phương, chẳng biết đã gọi ra tiếng hay lại chưa kịp thốt lên, chính cậu cũng không rõ.
Trong suốt lúc mê man cậu vẫn luôn thấy nóng rực như lửa đốt, thậm chí còn thấy khó thở thống khổ vô cùng, cứ như bị thứ gì quấn lấy, cậu cực lực giãy ra nhưng lại không tránh được.
"Bảo bối nhi......"
Tựa như có ai đó vẫn luôn thì thầm bên tai cậu, nhưng cậu không biết người đó là ai.
Cứ như cậu bị một con mãng xà cuốn lấy...... Không đúng, mãng xà cũng không nóng đến mức này. Riêng thứ này thì lại rất nóng, nóng đến mức cậu không chịu nổi.
Thân Giác cố hết sức mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên lại va phải một đôi môi đang sát lại gần, theo bản năng cậu lập tức quay đầu tránh đi.
Bảo bối nhi?
Thân Giác nhíu mi, vẻ mặt chán ghét nói: "Ngươi gọi cô là cái gì?"
Sư Chu quan sát vẻ mặt của Thân Giác một lúc, à một tiếng, hàng mi dài run run, "Không có gì, bệ hạ nghe lầm thôi."
Thân Giác bệnh suốt hai ngày nay đều là Sư Chu ở bên cạnh chăm sóc. Kỳ thật Thân Giác cũng không hoàn toàn hôn mê, có đôi khi sẽ tỉnh lại trong vô thức. Tuy nói là tỉnh nhưng cậu lại không có ý thức rõ ràng, mơ mơ hồ hồ không biết mình là ai, đang ở đâu, hai mắt nửa khép nửa mở.
Những lúc như thế Sư Chu nhận ra Thân Giác đặc biệt dính người, cũng đặc biệt ngoan ngoãn, sẽ mềm mại nhu thuận ôm cổ y, dịu ngoan cho y vuốt ve gò má, thậm chí còn chủ động ngẩng mặt lên. Đặc biệt là lúc cậu khát nước, Sư Chu lần đầu tiên được Thân Giác quấn lấy chủ động hôn môi.
Sư Chu chưa từng thấy dáng vẻ này của Thân Giác, nháy mắt bị mê hoặc đến thất điên bát đảo, trong phút chốc quên mất người ta vẫn còn đang bị bệnh, đảo khách thành chủ, trong miệng còn nói thầm, "Bảo bối nhi, đều cho em hết có được không, đừng nóng vội."
......
Sắc mặt Thân Giác rất khó coi, duỗi tay đẩy Sư Chu ra, chậm rãi ngồi dậy, sau đó mới gọi người tiến vào. Lúc cậu đi tắm Sư Chu còn muốn vào theo, nhưng bị ánh mắt Thân Giác đóng đinh tại chỗ.
"Cô ngủ bao lâu rồi?" Lúc Thân Giác tắm gội tùy tiện hỏi cung nhân bên cạnh.
Cung nhân tỉ mỉ gội đầu cho Thân Giác, kính cẩn thưa: "Bệ hạ đã ngủ hai ngày rồi ạ."
Hai ngày......
"Hai ngày nay, Ôn Ngọc Dung có đến không?" Thân Giác lại hỏi.
Thân Giác nghe vậy, ánh mắt gợn sóng. Cậu thật sự nhìn thấy Ôn Ngọc Dung, chẳng qua có lẽ hắn bị Sư Chu đuổi đi.
Tắm gội xong, Thân Giác được cung nhân đỡ lên giường mỹ nhân ngả lưng. Chắc là do đã ngủ hai ngày nên tay chân cũng hơi có chút sức lực, nhưng vẫn cần cung nhân bên cạnh xoa tay bóp chân cho Thân Giác.
Đúng lúc này, Sư Chu cầu kiến.
Thân Giác nghe bẩm báo, mí mắt cũng không thèm nâng, "Không gặp, bảo y quay về đi."
Cung nhân truyền lời nghe vậy, đành phải lui ra truyền lại y đúc từng chữ một. Nhưng Sư Chu nào muốn quay về, cứng đầu trực tiếp xông vào, hơn nữa thái độ lại rất nghênh ngang, thậm chí còn thẳng tay thẳng chân đẩy lui cung nhân đang cố ngăn y lại ra xa mấy bước. Ấy vậy mà chỉ mới vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh buốt của Thân Giác, y đã nhanh như chớp nở nụ cười, chớp mắt vài cái, rón ra rón rén đi đến bên cạnh Thân Giác, dùng lễ của cung phi thỉnh an cậu.
Cũng không biết y học được từ đâu ra hay là bắt chước bừa, chẳng ra cái thể thống gì cả.
"Bệ hạ đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?" Sư Chu hành lễ xong thì nhanh tay đẩy hai cung nhân đang xoa bóp ra, bàn tay to lớn phủ lên đùi Thân Giác, "Ta bóp chân giúp bệ hạ nhé, hồi bé lúc ta ở nhà vẫn thường giúp cha ta đấm chân, tay nghề rất khá luôn."
Thân Giác rũ mắt, phun ra một chữ, "Tay."
Bàn tay mới vươn ra được một nửa, lạ chậm rãi rụt trở về.
"Cô có bảo ngươi được vào đây sao?" Thân Giác nâng mắt lên nhìn Sư Chu, "Tự mình đi lãnh phạt đi, 50 trượng, một trượng cũng không được thiếu."
50 trượng, cho dù có là Sư Chu đi chăng nữa cũng sợ phải mất tới mấy ngày mới có thể xuống nổi giường. Sư Chu vừa nghe vậy, sắc mặt cũng cứng lại. Thân Giác thấy y không chịu nhúch nhích bèn trực tiếp kêu Ngự lâm quân vào, cuối cùng là Ngự lâm quân trói Sư Chu lại thành cái bánh chưng, mạnh mẽ khiêng ra ngoài.
Giờ Thân Giác nghĩ thông rồi, đối phó với loại người như Sư Chu chỉ có thể dùng cách thức nguyên thủy nhất. Nếu Sư Chu không tuân thủ cung quy, vậy thì đánh tới chừng nào y tuân thủ mới thôi.
Lúc Sư Chu lãnh trượng hình, Ôn Ngọc Dung lại sang cầu kiến. Nhưng khác với Sư Chu, hắn được cung nhân mời vào.
Ôn Ngọc Dung hành lễ với Thân Giác, sau đó mới đứng lên, thanh âm ôn hòa hỏi: "Vi thần nghe nói bệ hạ đã tỉnh, không biết thân thể bệ hạ có đỡ hơn chút nào chưa?"
"Ừ, làm phiền ngươi quan tâm." Thân Giác bình tĩnh nói.
Ôn Ngọc Dung rũ mắt, lắc lắc đầu, "Không nhọc phiền, quan tâm long thể của bệ hạ là chuyện mà vi thần nên làm, chỉ là vi thần vô dụng, không thể giúp gì được."
Thân Giác nghe thấy vậy, nhịn không được liếc mắt nhìn Ôn Ngọc Dung. Ôn Ngọc Dung không ngẩng đầu lên, yên tĩnh đứng đó. Thân Giác chỉ nhìn thoáng qua, chợt phát hiện hình như người trước mắt gầy đi hơi nhiều. Rõ ràng bộ quan phục này mười ngày trước mặc trông vẫn còn rất vừa người, mười ngày sau trông lại rộng thùng thình.
"Ôn ái khanh hình như...... hơi gầy?" Thân Giác châm chước một lúc, mới nói ra.
Ôn Ngọc Dung lên tiếng giải thích: "Mấy ngày gần đây thần không có hứng ăn gì, qua mấy ngày nữa là tốt lên ngay thôi ạ."
Hai người lại nói chút chuyện ngoài lề, rốt cuộc Thân Giác không tìm ra chuyện gì để nói với Ôn Ngọc Dung nữa, đang định đuổi người về thì Ôn Ngọc Dung lại đột ngột mở lời: "Không biết chân bệ hạ đã đỡ hơn chưa ạ? Vi thần từng học qua vài ngón nghề xoa bóp, nếu bệ hạ không chê, xin để vi thần cống hiến chút sức mọn vì bệ hạ."
Kỳ thật Thân Giác chẳng muốn để Ôn Ngọc Dung xoa bóp gì cho mình, nhưng lại chợt nhớ tới Sư Chu vẫn còn đang lãnh phạt ở bên ngoài, bèn gật đầu đồng ý.
Dường như lúc Ôn Ngọc Dung học xoa bóp cũng rất có tâm, hắn xoa bóp thoải mái hơn cung nhân rất nhiều. Sau khi xoa bóp chân xong, hắn lặng lẽ nhìn Thân Giác, nhẹ giọng hỏi: "Bệ hạ có cần thần xoa bóp phần eo luôn không ạ?"
Đúng là giờ Thân Giác không nằm lâu thì là ngồi lâu, phần eo lưng cực kì nhức mỏi, cho nên cậu đồng ý.
Vì mát xa eo nên cậu phải nằm sấp trên giường. Ôn Ngọc Dung cẩn thận cởi giày, rửa sạch tay mới dám leo lên long sàng. Hắn tách chân quỳ gối hai bên đùi Thân Giác, hai tay nhẹ nhàng đặt trên vai cậu, từ bả vai xoa nắn xuống dưới eo, lại từ mạn sườn xoa vào trong rồi trở ngược lại.
Thuần thục lặp lại mấy lần như thế, hai mí mắt Thân Giác cũng chậm rãi khép lại. Lúc cậu lim dim sắp ngủ thì Ôn Ngọc Dung đột nhiên cất tiếng, "Bệ hạ, đã xong rồi ạ."
Thân Giác đang buồn ngủ thì bị giật mình, cậu nhíu mi, sau lại giãn đầu mày ra.
Đây là lần đầu tiên Thân Giác cảm thấy bị người ta đụng chạm thân thể cũng không phải là một chuyện hoàn toàn đáng ghét. Nhưng mà bắt cậu mở miệng bảo Ôn Ngọc Dung tiếp tục thì cậu chẳng mấy vui. Khác với vui vẻ cậu phải giả vờ diễn ra, đây thực sự là lúc hiếm hoi cậu cảm thấy thoải mái. Thế nên cậu không muốn mở miệng, sợ đối phương phát hiện ra nhược điểm của mình.
Cho nên từ lúc Ôn Ngọc Dung xuống giường, tầm mắt Thân Giác luôn ghim chặt vào người hắn, nhìn hắn từ tốn mang giày vào, lúc hắn ngẩng đầu lên thì cậu nhanh như chớp xoay mặt đi.
Dường như Ôn Ngọc Dung không nhận ra sự khác thường của Thân Giác, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu, "Bệ hạ có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không ạ?"
"Tạm được." Thân Giác nhả ra hai chữ.
Ôn Ngọc Dung nghe vậy thì cười khẽ một tiếng, "Vậy tốt quá rồi, vi thần còn sợ bệ hạ ghét bỏ." Hắn dừng một chút, "Vậy ngày mai vi thần lại qua đây xoa bóp cho bệ hạ có được không?"
Hắn đã hỏi một lúc lâu, mới nghe thấy thanh âm nhỏ xíu chẳng mấy tình nguyện của Thân Giác , " Ân chuẩn."
......
Lúc Ôn Ngọc Dung quay về tẩm điện của mình vừa khéo đi ngang qua chỗ hành hình Sư Chu. Lúc này chắc đã đánh xong, y nằm bẹp trên ghế dài không gượng dậy nổi, nhưng y cũng không cho Ngự lâm quân dìu mình.
Sư Chu nghe thấy tiếng bước chân, cảnh giác ngẩng đầu lên, nhận ra người đến là Ôn Ngọc Dung, y híp híp mắt, cũng không nói tiếng nào. Lúc Ôn Ngọc Dung đi ngang qua Sư Chu, bước chân dừng một chút, ngữ khí ôn hòa nói: "Phụng Quân đại nhân."
"Mới từ chỗ bệ hạ về?" Sư Chu hỏi.
Ôn Ngọc Dung gật đầu, "Bệ hạ nói thân thể nhức mỏi, vi thần thay bệ hạ xoa bóp một lúc."
Sư Chu nghe vậy, giữa mày thoáng chốc đen lại. Y nhìn chằm chằm thanh niên như như châu ngọc trước mặt, nửa ngày mới nói: "Làm tốt lắm."
Ôn Ngọc Dung mỉm cười, xin phép cáo lui. Sau khi hắn rời đi, Sư Chu còn xoay đầu nhìn chằm chằm theo bóng dáng Ôn Ngọc Dung. Từ khi y trọng sinh lại tới nay, kỳ thật y vẫn luôn thử Ôn Ngọc Dung xem liệu hắn có ký ức đời trước hay không, nhưng biểu hiện của đối phương đều chứng minh là hắn không có. Dẫu vậy y cũng không dám lơi lỏng.
Thật ra mà nói, y tự cảm thấy mình sao mà đê tiện. Đời trước Ôn Ngọc Dung và Thân Giác yêu nhau đến thế, nhưng bị y cưỡng ép chia rẽ uyên ương. Đời này sống lại y còn tiếp tục đề phòng hai người họ ở bên nhau. Nhưng vốn tình yêu chính là đê tiện, nếu y cam tâm tình nguyện chắp tay nhường lại, thế thì y không phải là Sư Chu.
......
Sư Chu ăn một đống trượng hình, mười ngày sau không xuống nổi giường. Nhưng tân niên cũng không vì vậy mà chậm trễ giây nào. Năm nay Đồng Mộng Nhi không thể tới Nam Cung ăn tết với Thân Giác, Thân Giác cũng đã sớm biết, một vài địa phương bùng nổ tuyết tai, Đồng Mộng Nhi có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, bộn bề việc triều chính, thật sự không thể phân thân, cho nên chỉ đành bảo cung nhân ra roi thúc ngựa đưa cho Thân Giác bánh trôi chính tay mình làm.
Đêm 30 giao thừa, Thân Giác đã đi ngủ từ sớm. Bởi cậu cũng chẳng có chuyện gì để làm. Với cái thân thể này của cậu, đã không thưởng mai thì chớ, cũng chẳng xem được pháo hoa, chỉ có thể quấn bản thân lại thành một cục, đi ngủ sớm một chút.
Tiết trời buốt giá, trong ổ chăn Thân Giác có hơn bảy cái bình nước nóng cũng không mua nổi cho cậu một giấc ngủ ngon. Mãi cho đến tờ mờ sáng cậu mới miễn cưỡng ngủ say, lúc cậu thực sự tỉnh ngủ đã là buổi chiều.
Thân Giác được cung nhân hầu hạ rửa mặt xong xuôi, mới vừa vòng qua bình phong đi ra ngoài thì chợt cảm thấy trong tẩm điện hình như có hơi khác lạ.
"Là ai vẽ?" Thân Giác nhìn cửa sổ bên cạnh giường ngày thường cậu vẫn hay nằm.
Vốn là màu trắng đơn giản của giấy dán cửa bây giờ chợt nhiều thêm mấy đóa hồng mai, đỏ rực tựa như ngọn lửa cháy trên mặt giấy. Vài đóa hồng mai trong đó còn dính bông tuyết, cứ như vừa mới trải qua một đêm gió tuyết vần xoay.
Mặc cho phải trải qua phong tuyết, chúng nó vẫn như cũ hoạt sắc sinh hương, sẽ không thu liễm dẫu chỉ một chút xíu mỹ lệ của bản thân.
Nhành hồng mai rất chân thật, thật đến mức khiến Thân Giác hoảng hốt cho rằng chính mình đã thực sự thấy được hồng mai.
"Bẩm bệ hạ, là Ôn đại nhân vẽ ạ. Nửa đêm qua Ôn đại nhân đến đây vẽ. Ngài nói nếu ngày thường bệ hạ ở trong phòng thấy buồn có thể ngắm một chút." Cung nhân nói, "Không chỉ có một mặt cửa sổ này thôi đâu ạ, Ôn đại nhân còn vẽ cả những cửa sổ khác nữa, bận rộn hơn nửa đêm, đến sáng nay mới trở về ạ."
Thân Giác nghe thấy vậy, nhấc chân bước ra nội điện, quả nhiên tất cả cửa sổ đều thay đổi. Từ xuân trúc đến đông mai, mỗi một mặt cửa sổ là một cảnh sắc khác nhau.
Đồng Mộng Nhi tuy rằng yêu chiều Thân Giác, quan tâm Thân Giác, nhưng lại không hề nhận ra Thân Giác thích nhìn cửa sổ. Chỉ có Ôn Ngọc Dung phát hiện, thậm chí còn biết được vì sao Thân Giác thích ngắm nhìn cửa sổ.
Đối với Thân Giác mà nói, tẩm điện này cũng giống như mỗi kiếp cậu phải trải qua, cả hai đều giam cầm cậu, cậu chỉ có thể ở mãi nơi này, cho nên cậu thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, tưởng tượng xem phong cảnh bên ngoài cửa sổ sẽ như thế nào.
Nhưng phần lễ vật này của Ôn Ngọc Dung không hề khiến Thân Giác vui vẻ chút nào. Những cảnh sắc trên cửa sổ kia nhìn như là cho Thân Giác giải buồn, nhưng thực tế lại như một sợi dây xiềng xích khác.
Nó giam cầm Thân Giác, khiến cậu cam tâm tình nguyện ở lại đây.
Ánh mắt Thân Giác chậm rãi đảo qua những bức vẽ đó, một lúc thật lâu mới nói: "Đổi lại toàn bộ cửa sổ đi."