Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 155: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (22)




Lời vừa dứt, ánh mắt Thân Giác đã chuyển từ đạm mạc sang chán ghét, còn xen lẫn mấy phần không thể nói lý. Ngược lại, Sư Chu thấy vậy hai mắt còn sáng lên.

“Tới đi, lại đánh thêm mấy cái nữa, ta bảo đảm sẽ không kêu đau đâu.” Y nói với Thân Giác.

Trả lời y là một cú đá qua.

Thân Giác hung hăng đạp vào ngực Sư Chu một cái, sau khi đá người ra xa một chút, cậu quay người cầm hộp đựng cờ bằng sứ thẳng tay ném vào đầu Sư Chu.

Lần này ngay cả có là Sư Chu, cũng bị ném đến choáng đầu. Y mê mê hoặc hoặc lắc đầu, giơ tay che lại miệng vết thương không ngừng đổ máu, nhưng vẫn sống chết không chịu buông Thân Giác ra, đã vậy còn không ngừng dụi đầu vào người cậu.

Tay y không che kín được miệng vết thương, máu theo kẽ tay chảy xuống từng giọt. Bởi y đang đè Thân Giác ở dưới thân, một giọt máu còn rơi xuống mặt Thân Giác. Cũng thật khéo, giọt máu kia rơi cực kì xảo quyệt, cố tình rơi trên môi Thân Giác.


Thân Giác nhíu mi, sắc môi cậu vốn nhợt nhạt, giờ nhiễm thêm chút sắc đỏ tươi diễm lệ của máu càng tăng thêm vẻ tươi đẹp dâm mỹ.

Sư Chu thu hết cảnh tượng trước mặt vào trong mắt, ánh mắt y khẽ biến, mới vừa rồi còn ngang ngược đè nặng người ta, thế mà lúc này lại xấu hổ lùi người về sau.

Y chật vật che đầu lại, leo xuống giường, thân thể cao lớn lúc này cũng hơi lung lay như sắp đổ.

Thân Giác được tự do thì ngay lập tức đứng dậy, chán ghét quét mắt liếc Sư Chu một cái, kêu người tiến vào.

Các cung nhân tiến vào thấy một màn này đều đồng loạt kinh hãi, nhưng không ai dám thốt một tiếng nào, im lặng không tiếng động dọn dẹp. Chờ sau khi Thân Giác đứng dậy đi qua tẩm điện bên cạnh tắm rửa mới có người dám đi đến bên cạnh Sư Chu, “Phụng Quân, miệng vết thương của ngài…… để nô tài đi mời ngự y nhé.”


Sư Chu nhận lấy khăn từ tay cung nhân, qua loa bịt lại vết thương trên trán, không nói lời nào đã sải dài bước chân ra khỏi điện. Y đi rất nhanh, cung nhân hầu hạ đuổi theo không kịp.

Sau khi đã bước vào Cảnh Dương Cung, y mới đột nhiên ngừng lại. Các cung nhân chạy theo sau hơi ngẩn ra, chợt nhìn thấy Sư Chu xoay người, nổi giận đùng đùng đá vào thân cây đại thụ bên cạnh một cái.

“Mẹ kiếp, ta là cầm thú sao?”

Qua một lúc, Sư Chu co chân nhảy dựng lên, một tay ôm đầu, một tay ôm chân, trong miệng còn hùng hùng hổ hổ, “Mẹ nó, sao thân cây này cứng dữ vậy?”

Chúng cung nhân: “……”

Không dám nói, cũng không dám động, chỉ dám run bần bật.

Sáng hôm sau lúc dùng thiện Đồng Mộng Nhi mới biết chuyện xảy ra ở Thừa Đức Điện đêm qua, bà im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Đã thỉnh thái y chưa?”


Cung nhân trả lời, “Phụng Quân không cho mời, bảo để tự ngài băng bó.”

“Cứ mời thái y qua đi.” Đồng Mộng Nhi cúi đầu uống một ngụm cháo, mới buồn bã nói, “Vốn đã không được Giác Nhi thích rồi, nếu gương mặt còn bỏ đi nữa thì chỉ càng bị ghét thêm thôi.”

Bà cũng hơi bất ngờ là Thân Giác sẽ tự tay đánh Sư Chu, rốt cuộc thì trong khoảng thời gian này, đừng nói đến tức giận, Thân Giác làm chuyện gì cũng đều nhàn nhạt, cho dù các cung nhân có phạm sai lầm, cậu cũng làm như không nhìn thấy.

Đồng Mộng Nhi vẫn luôn cảm thấy Thân Giác như thế này rất bất ổn, cứ như không còn chút lưu luyến gì với phàm trần vậy. Tối qua Thân Giác đánh người, Đồng Mộng Nhi ngược lại cảm thấy an tâm hơn một chút, dù sao có tức giận cũng tốt hơn không cảm xúc gì. Chẳng qua như vậy thì chỉ đành ủy khuất Sư Chu một chút. Thái Hậu nghĩ ngợi, đến giữa trưa một đống thứ tốt được đưa vào Cảnh Dương Cung.
Sư Chu vẫn đang dưỡng thương, trên đầu quấn một vòng vải bố trắng, y nhìn Cảnh Dương điện ngày càng chật đi, hỏi đại thái giám đưa lễ vật đến, “Sao Thái Hậu nương nương tặng nhiều lễ vật vậy?”

Đại thái giám phủi phủi bụi bặm, gương mặt trắng như trứng gà bóc vội vàng nở nụ cười, “Là cố tình đưa cho Phụng Quân bồi bổ thân thể đó. Mấy ngày gần đây Phụng Quân hầu hạ ở ngự tiền hẳn là rất vất vả, Thái Hậu nương nương săn sóc Phụng Quân, mới cố ý bảo nô tài đưa nhiều đồ tốt như vậy tới đây. Mấy thứ này trông vậy nhưng đều là bảo bối trong quốc khố cả đấy, Thái Hậu nương nương cũng không được sử dụng thường xuyên đâu.”

Sư Chu gật đầu, chờ cung nhân đưa lễ vật đến về hết rồi mới tùy ý mở một cái tráp đỏ khắc hoa ra, phát hiện bên trong là một đống chai lọ linh tinh.
Y nhìn tên dán trên những cái chai lọ đó, hơi nhíu mi, sau đó thuận tay đóng lại. Y ra ngoài đánh xong một bài quyền rồi trở về, mới hậu tri hậu giác nhớ ra, mấy cái tên kia đều là mỹ phẩm và thuốc dưỡng nhan.

Nói đến, gương mặt này của Sư Chu môi hồng răng trắng, chả tương xứng gì với thân hình của y cả. Nếu chỉ nhìn mặt thôi, ai cũng sẽ cho rằng người này chỉ là một thiếu niên nhu nhược, nhưng nếu nhìn xuống thân thể, chẳng còn ai cảm thấy y nhu nhược nữa.

Đêm qua Sư Chu mới bị đánh, ban ngày sợ lại chọc Thân Giác tức giận nữa, mãi cho đến buổi tối y mới tới Thừa Đức Điện.

Lúc y đến, Đồng Mộng Nhi cũng ở đó. Nhìn thấy y vào thì vội vẫy tay, “Ngươi tới vừa đúng lúc, hôm nay nước chư hầu cống nạp mấy chuỗi vòng tay mã não, nghe nói có tác dụng giúp an thần yên giấc, ngươi cũng lại đây chọn một chuỗi đi.”
Sư Chu nghe thấy thế, vô tình cố ý nhìn về phía Thân Giác, thấy Thân Giác đang cầm một chuỗi hồng mã não trong tay, y cũng cầm một chuỗi hồng lên, “Cảm ơn Thái Hậu nương nương ban thưởng.”

“Không có gì, cũng chỉ là một chiếc vòng đeo tay mà thôi.” Đồng Mộng Nhi cười khẽ.

Thân Giác ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ dửng dưng bỏ chiếc vòng đang cầm trong tay xuống, cầm một chuỗi lục mã não lên.

Lục mã não cũng chỉ có một chuỗi duy nhất, Sư Chu muốn đeo cùng một màu với Thân Giác cũng không được. Đồng Mộng Nhi nhìn thấy động tác nhỏ này của hai đứa, nhấp môi cười khẽ, sau đó ban ghế cho Sư Chu, còn ban ghế ngồi bên cạnh Thân Giác.

Kế tiếp chỉ có Đồng Mộng Nhi đơn phương nói chuyện với bọn họ. Thân Giác không nói không rằng gì, chỉ khi nào Đồng Mộng Nhi gọi cậu, cậu mới đáp lại một hai câu.
Sau khi Đồng Mộng Nhi vừa rời đi, Thân Giác lập tức đứng dậy đi vào nội điện, nhìn cũng không nhìn Sư Chu lấy một cái.

Dựa vào những lời đêm qua Sư Chu nói, Thân Giác biết Sư Chu thật sự đã trọng sinh. Chẳng qua cậu thấy hơi bất ngờ, bởi vì chỉ có Kiếp chủ mới có ký ức, mới có thể có bản lĩnh mở lại cảnh một lần nữa, vậy vì sao Sư Chu cũng có thể?

Hơn nữa trong yến hội đêm qua, cậu thấy Ôn Ngọc Dung không có vẻ gì là có kí ức của kiếp trước cả. Bởi nếu Ôn Ngọc Dung có, sao có thể để yên nhìn Sư Chu tiến cung mà không có động thái gì?

Rốt cuộc hai người bọn họ cũng có hôn ước, liệu có còn ý hợp tâm đầu hay không, cậu cũng không thể nào biết được.

Chẳng lẽ là cậu nhận nhầm Kiếp chủ? Sư phụ nói với cậu, Kiếp chủ là người được tất cả mọi người yêu thích, Sư Chu thì có vẻ không phù hợp với tiêu chuẩn này lắm. Nhưng nếu là Ôn Ngọc Dung, mấy đời trước lúc hắn ở trong cung, ngay cả những thái giám phủng cao dẫm thấp nhất khi nhìn thấy hắn cũng đều trở nên ngoan ngoãn nghe lời, một tiếng Phụng Quân hai tiếng Phụng Quân, càng miễn bàn đến những bá tánh ngoài cung.
“Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?”

Thân Giác suy nghĩ quá nghiêm túc, ngay cả Sư Chu đi đến bên cạnh từ lúc nào cũng không nhận ra. Chẳng qua cậu vừa mới nghe được giọng nói của y đã ngay lập tức né qua một bên.

Kỳ thật cậu không rõ Sư Chu đang phát điên cái gì. Rốt cuộc kiếp trước trước khi cậu tự sát, Sư Chu chán ghét cậu bao nhiêu, chỉ hận không thể gϊếŧ chết cậu, tùy thời đều có thể nhục nhã cậu mọi lúc mọi nơi. Nhưng hiện tại Sư Chu lại ở trước mặt cậu giả bộ tình thâm nghĩa trọng, thật sự rất kỳ quái.

Chẳng lẽ sống lại một đời, là do đời này Sư Tễ vẫn còn sống cho nên Sư Chu không hận cậu nữa? Thậm chí còn di tình biệt luyến, yêu cậu?

Buồn cười.

Nếu thật là như vậy, vậy thì tình yêu của Sư Chu cũng thật quá rẻ mạt, rẻ mạt đến mức đáng khinh.
……

Sư Chu thấy Thân Giác né tránh, ánh mắt ảm ảm, nhưng nháy mắt tiếp theo, y vẫn nặn ra một nụ cười tươi, “Ngươi không thích ta chạm vào ngươi, ta nhất định sẽ không chạm vào ngươi. Chúng ta chỉ ngồi xuống tán gẫu một chút thôi có được không?”

Nhưng trả lời y là tiếng gọi cung nhân vào của Thân Giác.

Có cung nhân vào, dĩ nhiên Sư Chu không thể ở trước mặt cung nhân mà nói mấy chuyện kiếp trước được, chỉ có thể đứng ở bên cạnh. Chờ y nhìn thấy Thân Giác nằm xuống long sàng chuẩn bị an giấc rồi, mới nghiến răng nghiến lợi đi ra ngoài.

Chậm rãi đã tới cuối thu, thời tiết càng ngày càng lạnh, tinh thần Thân Giác cũng càng lúc càng xấu đi, thời gian nằm trên giường bắt đầu kéo dài. Đồng Mộng Nhi sợ thân thể Thân Giác càng ngày càng kém, liền cho Thân Giác xa giá đến Nam Cung trước, Sư Chu cũng đi theo.
Sư Chu biết Thân Giác sợ lạnh, cho nên dọc đường đi vẫn luôn đợi Thân Giác chịu không nổi phái người tới gọi mình. Nhưng y chờ mãi, chờ tới tận lúc sắp đến Nam Cung. Y chờ không nổi nữa, trực tiếp chui vào loan giá của Thân Giác.

Cung nhân đang đổi bình nước nóng nhìn thấy Sư Chu đi lên thì giật mình hoảng sợ, còn chưa kịp hành lễ đã bị điểm á huyệt.

Sư Chu đưa mắt ra hiệu, lại đoạt bình nước nóng trong tay cung nhân.

Y đuổi cung nhân xuống xe xong mới quay đầu nhìn về phía giường. Thân Giác đang nằm sấp trên giường, trên người đắp một cái chăn gấm thật dày, suối tóc dài đen nhánh như tơ lụa huyền sắc tán loạn trên gối, che lại hơn phân nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt bị lộ ra da thịt tái nhợt, không hề có chút huyết sắc nào.

Sư Chu chăm chú nhìn một lúc thật lâu, mới thật cẩn thận nhét bình nước nóng vào trong chăn gấm. Làm xong, y lại cởϊ áσ ngoài, chui vào trong chăn.
Y chậm rãi ôm người vào trong lòng ngực, sau đó lại nắm lấy đôi bàn tay đã lạnh như băng của Thân Giác nhét vào trong vạt áo của mình.

Dường như Thân Giác bị Sư Chu đánh thức, hàng mi dài run rẩy, giữa mày nhíu lại. Sư Chu thấy thế, vội vàng vận dụng nội lực, sưởi ấm lòng bàn tay của người trong lòng, còn không ngừng vuốt lưng Thân Giác, vừa trấn an đối phương, vừa chân chó cung ấm.

Có lẽ là do thân thể ấm áp, đầu mày nhíu chặt của Thân Giác lại dần giãn ra. Cậu an tĩnh nằm trong lòng Sư Chu.

Sư Chu chăm chú nhìn Thân Giác. Y rốt cuộc lại có thể ôm người vào trong lòng một lần nữa, hơn nữa đối phương còn không giãy giụa, cũng không dùng ánh mắt oán hận nhìn y. Tuy là chút an ổn này phải lén lút mới có được, nhưng Sư Chu đã thực vừa lòng.

Kiếp trước sau khi Thân Giác tự sát, đợi sau khi hết hạn cấm túc, y đã uống một trận đến quên trời quên đất, cũng quyết tâm sẽ quên đi Thân Giác. Huynh trưởng y đã chết, Thân Giác cũng đã tự sát, y nghĩ, thù hận đến đây nên chấm dứt thôi.
Nhưng y nghĩ là nghĩ như vậy, trái tim lại không chịu tuân theo.

Tuy rằng ban ngày y sẽ không nghĩ đến, nhưng chỉ cần màn đêm buông xuống, y nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại một mình Thân Giác.

Y nhớ tất cả các dáng vẻ của Thân Giác, thậm chí y còn nhớ lại cảnh Thân Giác ngồi trước cửa sổ, vui tay ném quả cầu thêu bằng lụa đỏ qua khung cửa.

Bàn tay kia khớp xương rõ ràng, làn da tái nhợt được màu đỏ phụ trợ xinh đẹp vô ngần, tựa như đóa hoa mai đỏ trên nền tuyết trắng. Đôi bàn tay sạch sẽ như vậy, lại cố tình là đôi bàn tay gϊếŧ huynh trưởng y.

Không đúng, đôi tay kia là muốn gϊếŧ y, chỉ là gϊếŧ sai người mà thôi. Nhưng vì sao Thân Giác lại phải gϊếŧ y? Sư Chu cũng không nghĩ ra.

Y nhíu mày, đôi tay này sau đó khi xuất hiện trong giấc mộng của y không còn cầm hồng cầu nữa, mà thường xuyên cầm một thanh chủy thủ.
Sư Chu trước sau đều nhớ rõ khoảnh khắc Thân Giác đâm dao xuống lồng ngực chính mình, vẻ mặt và động tác đều cực kì kiên quyết. Trước nay y đều không nghĩ tới việc cậu sẽ thật sự tự sát, kỳ thật y vốn định đợi áo lông cáo đỏ may xong, sau khi đưa nó cho Thân Giác thì y sẽ buông tha đối phương, chỉ khóa người ở trong Thừa Đức Điện là được.

Nhưng khi ánh mắt Thân Giác lạnh nhạt hỏi y chừng nào có thể buông tha cậu, Sư Chu lại tức giận. Chính y chủ động buông tha Thân Giác là một chuyện, cậu si tâm vọng tưởng muốn được khoan thứ lại là một chuyện khác, trong lúc nóng đầu y đã nhục nhã đối phương.

Giờ nhớ lại, Thân Giác đúng là quá đáng, nhưng Sư Chu y cũng không phải hạng tốt lành gì cho cam. Có bao nhiêu biện pháp làm nhục người khác như vậy, y lại nhất định chọn cái cách kia.
Vì sao y lại chọn cái cách này kia chứ? Lại còn cố tình làm ở trước mặt người mình yêu?

Đơn thuần là để trả thù sao? Hay là đến cả y cũng chưa hiểu rõ trái tim của chính mình?

Trước ngày đại hôn của y và Ôn Ngọc Dung, y quen cửa quen nẻo đến phủ Thừa tướng, ngồi trên cây đại thụ trong viện của Ôn Ngọc Dung.

Ôn Ngọc Dung ngồi ở sau cửa sổ, trên giấy dán cửa phản chiếu hình bóng người nọ.

Ngày mai chính là ngày hai người bọn họ đại hôn, nhưng trong lòng Sư Chu lại không thấy vui vẻ một chút nào, y siết chặt bầu rượu trong tay, suy nghĩ một chút, cuối cùng nhảy xuống dưới tán cây. Y đi đến bên ngoài cửa sổ, còn chưa kịp cất lời thì chợt nghe thấy gã sai vặt của Ôn Ngọc Dung nhỏ giọng.

“Công tử nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai là đại hôn rồi, phải dậy từ rất sớm đấy.”
Ôn Ngọc Dung khụ hai tiếng, hình như là nhiễm phong hàn, “Không sao cả đâu, bức tranh này sắp vẽ xong rồi, ngày mai Lâm phó tướng sẽ đến tham lễ, ta nói với hắn, hắn sẽ chuyển bức họa này vào cung.”

Chuyển vào trong cung? Chuyển cho ai?

Sư Chu không cần nghĩ cũng biết Ôn Ngọc Dung muốn đưa bức họa cho ai.

“Ngọc Dung ca.” Sư Chu thình lình lên tiếng, trong phòng lập tức im bặt, một lúc lâu sau, Ôn Ngọc Dung mới nói, “Sao ngươi lại tới đây?”

Trong giọng nói đầy vẻ xa cách, không bao giờ có thể ôn nhu như trước kia nữa. Ôn Ngọc Dung nói chuyện với y còn xa cách lạnh nhạt hơn cả người lạ.

Sư Chu nhìn chằm chằm bóng người phản chiếu trên cửa sổ, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, mới nói: “Ngày mai hủy hôn đi, ta sẽ nói với mọi người, huynh không cần ra mặt đâu.”

Ôn Ngọc Dung an tĩnh một lúc, mới hỏi: “Vì sao?”
Sư Chu vươn tay lau rượu vương trên khóe môi, “Bởi vì chúng ta đều thay đổi.”

Lúc y mười mấy tuổi đã từng ảo tưởng cảnh mình cưới Ôn Ngọc Dung về nhà, nhưng khi ngày ấy thật sự đến, y lại không hề cảm thấy vui một chút nào. Thậm chí lúc y nói hủy hôn, trong lòng còn cảm thấy nhẹ nhõm.

Có một vài chuyện đã lặng lẽ thay đổi từ lâu, chỉ là y không nhận ra mà thôi. Nếu y chỉ có hận Thân Giác, rõ ràng có thể kêu người khác lên vũ nhục cậu, nhưng y không có, lại còn bảo các tướng sĩ rời khỏi Kim Loan Điện. Nếu thật sự muốn nhục nhã, để những tướng sĩ đó ở bên chẳng phải càng có thể đạt tới hiệu quả hay sao?

Hóa ra y còn quá phận hơn cả Ôn Ngọc Dung.

Ôn Ngọc Dung chỉ lừa y. Còn y, lừa cả chính bản thân mình.

Tình cảm mà y dành cho Thân Giác quá mức phức tạp, trong hận thù còn xen lẫn cả thứ tình cảm không thể nói ra, mà mãi đến khi người đã chết, y mới muộn màng nhận ra.
……

Thân Giác hiếm khi ngủ được một giấc thoải mái như vậy, sau khi tỉnh lại còn hơi ngẩn ra. Bình thường sau khi tỉnh ngủ cả người đều sẽ lạnh như băng, hôm nay tự dưng lại thấy ấm áp.

Cậu nhìn cung nhân đang hầu hạ mình thay quần áo, chậm rãi hỏi: “Mới vừa nãy có người đến à?”

Cung nhân cúi đầu, “Chỉ có bọn nô tài canh gác ở đây thôi, không có người nào khác tới.”

Hai mày Thân Giác nhíu chặt, nhưng rất nhanh đã giãn ra.

Hai ngày tiếp theo, Thân Giác ngủ càng ngon hơn, quầng thâm dưới mắt dần nhạt đi. Cậu bắt đầu hoài nghi có người vào loan giá của mình, nhưng mỗi lần cậu mở mắt ra, trong xe ngựa chỉ có mỗi mình cậu.

Trong xe ngựa, Thân Giác cau mày, cúi đầu nhìn dưới gầm giường cũng không thấy ai. Bên ngoài xe ngựa, Sư Chu một tay cầm áo ngoài, một tay cầm giày, ngồi xổm trên đỉnh xe, mặt mày rén vô cùng.
Chúng cung nhân nhìn thấy Sư Chu nhanh chóng chui ra từ cửa sổ xe, xoay người nhảy lên nóc xe ngồi xổm: “!!!”

*******

Tác giả có lời muốn nói: Bắt trùng