Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 151: Xử Lý Trạng Nguyên Lang (18)




Vị trí ngồi của Ôn Ngọc Dung không thể thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra ở phía trước, lại bởi vì ngăn cách một tầng rèm châu, hắn chỉ có thể nghe được thanh âm.

"Cút ngay!" Giọng nói tràn ngập kinh ngạc xen lẫn chán ghét, cùng với phẫn nộ ngập trời.

"A, ngươi tưởng ngươi vẫn còn là bệ hạ cao cao tại thượng hay sao?"

......

Ánh mắt Ôn Ngọc Dung đột biến, hẳn là đã đoán được Sư Chu định làm cái gì, hắn cắn răng, rống giận ra tiếng, "Sư Chu, ngươi điên rồi sao?"

Sư Chu nghe thấy vậy, nhịn không được khẽ cười một tiếng.

Y điên rồi, quả thật là y điên rồi. Người trước mắt này chẳng qua chỉ có mỗi cái danh phận hoàng đế hữu danh vô thực, nhưng chính tay hắn, không chỉ gϊếŧ huynh trưởng của y, còn cướp Ngọc Dung ca khỏi tay y.

Cho dù tới tận hôm nay, Ôn Ngọc Dung rõ ràng đã biết cái tên ma ốm này gϊếŧ huynh trưởng của y, thế nhưng vẫn như cũ không muốn động thủ, thậm chí còn không cho y xuống tay, lại còn bảo y hãy tha thứ đi.


Tha thứ? Dựa vào cái gì mà bắt y phải tha thứ?

Cái tên ma ốm này ăn ngon mặc đẹp ở trong cung, trong khi tướng sĩ bọn họ ở bên ngoài rơi đầu máu chảy. Mỗi ngày đều dắt đầu trên lưng quần, sống trong lo lắng đề phòng, nhưng Thân Giác lại cứ thế tự nhiên mà gϊếŧ huynh trưởng của y, lại còn là gϊếŧ sai.

Thậm chí kể cả khi gϊếŧ sai, người trước mắt này ngay cả một chút áy náy cũng không cảm thấy.

Hôm nay tên ma ốm này đầu hàng dễ dàng như vậy, lại cố tình ăn nói ngông cuồng, còn không phải là muốn chết một cách thống khoái hay sao?

Hắn muốn vậy, Sư Chu y lại càng không cho hắn được toại nguyện. Hôm nay y nhất định phải để cho Thân Giác biết cái gì gọi là sống không bằng chết, y cũng muốn cho Ôn Ngọc Dung nếm thử tư vị mà y đã từng trải qua.

Hai người bọn họ không phải là tình chàng ý thiếp lắm sao? Không biết loại vận động này đã làm bao nhiêu lần rồi. Nhìn lần trước đút thuốc thân mật đến nhường ấy, chuyện nên làm sợ là đều đã sớm làm hết cả rồi, buồn cười nhất chính là Ôn Ngọc Dung còn lừa y, nói không thích.


Nếu đã không thích, còn dùng miệng đút thuốc làm cái gì?

......

Sư Chu hận Thân Giác, y hận Thân Giác gϊếŧ huynh trưởng của mình, cũng hận Thân Giác cướp đi Ôn Ngọc Dung. Y không muốn buông tha cậu dễ dàng như vậy, cuối cùng còn nảy ra một biện pháp vô cùng hoang đường.

Y cảm thấy chỉ có cách này mới có thể hoàn toàn trả thù Thân Giác, cũng có thể tra tấn Ôn Ngọc Dung.

Y muốn Ôn Ngọc Dung tận mắt nhìn thấy người mình để ý nhận lấy hết tất cả tra tấn.

Bên ngoài cuối cùng cũng trút mưa, rõ ràng mới buổi trưa, trong đại điện lại cực kì tối tăm.

"Sư Chu, dừng lại! Sư Chu, hắn sẽ chết! Ngươi không thể làm vậy!"

Vô luận Ôn Ngọc Dung có gào thét như thế nào, Sư Chu cũng không hồi đáp. Lúc này Ôn Ngọc Dung mới hiểu được ý của Sư Chu.

Sư Chu muốn hắn phải khóc lóc cầu xin y.


Ôn Ngọc Dung nhắm mắt, gắt gao cắn chặt răng, thanh âm đã khàn khàn, "Tiểu Chu, đệ buông tha hắn được không, ta cầu đệ, ta cầu xin đệ."

Tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, thậm chí còn át mất tiếng nói của Ôn Ngọc Dung. Dần về sau, ánh mắt Ôn Ngọc Dung chỉ còn chết lặng nhìn ra ngoài rèm châu, không nói một lời nào, chẳng qua cánh môi đã bị chính hắn cắn nát.

Máu theo khóe môi hắn trượt xuống, chút ánh sáng ít ỏi trong cung điện tối tăm khiến mặt hắn có vẻ mơ hồ không rõ. Vết máu đỏ tươi nổi bật trên chiếc cằm trắng tuyết càng tô điểm thêm vẻ mỹ lệ cho khuôn mặt đẹp tựa ngọc điêu.

Hắn chỉ lặng yên nhìn ra bên ngoài, ánh mắt từ khẩn cầu dần dần chuyển thành tuyệt vọng, cuối cùng chỉ còn trống rỗng.

Chuyện giày vò này ập đến đột ngột không khác gì cơn mưa ngoài kia, cũng kéo dài khá lâu, lâu đến mức Ôn Ngọc Dung cho rằng người nọ đã chết.
Bởi vì lúc bắt đầu Thân Giác còn nhỏ giọng kêu rên, nhưng dần về sau thì im bặt.

Không biết đã qua bao lâu, rèm châu trước mặt Ôn Ngọc Dung mới được người vén lên. Sư Chu đi nhanh vào, khi nhìn thấy vẻ mặt Ôn Ngọc Dung, ánh mắt rõ ràng biến đổi. Y nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Dung, "Huyng đau lòng hắn đến như vậy sao? Yên tâm, còn chưa có chết đâu, vẫn còn thở thoi thóp đấy thôi."

Ôn Ngọc Dung rời mắt sang gương mặt Sư Tễ, ánh mắt dần chuyển thành căm ghét, hắn gằn ra từng câu từng chữ.

"Súc sinh! Sư Chu, ngươi chính là tên súc sinh!"

Sư Chu đi lên phía trước hai bước, hơi cúi người nhìn Ôn Ngọc Dung, hai mắt hắc bạch phân minh. Rõ ràng y là kẻ giày vò tra tấn người ta đến mức ấy, nhưng đôi mắt y lại vô cùng thanh triệt, châm chọc biết nhường nào.

"Ngọc Dung ca, đây mới chỉ là bắt đầu thôi." Y giơ tay lau sạch vết máu trên khóe môi Ôn Ngọc Dung, cười một chút, "Huynh còn chưa có khóc mà, ta còn đang mỏi mắt chờ xem một ngày huynh phải khóc vì hắn đấy."
......

Thân Giác chưa từng nghĩ tới cái cảnh này sẽ thành ra như vậy. Ở trên đại điện cậu cố ý chọc giận Sư Chu, là để bức y không trực tiếp gϊếŧ mình ngay, thay vào đó là cầm tù, nhưng cậu không nghĩ tới, Sư Chu vì trả thù cậu và Ôn Ngọc Dung mà lại......

Lúc làm được một nửa, Thân Giác đã hôn mê bất tỉnh. Nhưng Sư Chu nào phải ai khác, y hận độc Thân Giác cho nên hạ tay không chút lưu tình, y ấn nhân trung của Thân Giác, ấn đến khi cậu đau đến mức phải tỉnh lại mới thôi, sau đó lại tiếp tục.

Lúc sau, Thân Giác còn bị ấn trên bàn đặt tấu chương của các đại thần mà làm.

Hôn mê lại tỉnh, tỉnh lại hôn mê, lặp đi lặp lại, Thân Giác cũng cho rằng mình sẽ chết, nhưng không ngờ có môt ngày cậu còn có thể mở mắt ra.

"Tỉnh?"

Thân Giác vừa mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là Sư Chu. Cậu nhìn xung quanh, phát hiện đây thế mà lại là Thừa Đức Điện.
"Ta còn tưởng rằng ngươi cứ như vậy mà chết cơ, chơi không vui gì cả." Sư Chu ngồi ở bên long sàng của Thân Giác, trong tay còn chơi đùa thanh chủy thủ lúc trước đoạt được từ tay cậu "Ngươi một hơi hôn mê đến hơn mười ngày, ngày lành tân đế đăng cơ cũng bị ngươi bỏ lỡ."

Nói xong, y nhìn về phía Thân Giác, vẻ mặt dần dần trở nên lãnh đạm.

Thân Giác cũng nhìn Sư Chu, cố sức rặn ra một câu, "Ngọc...... Lang đâu?"

"Ngọc Lang? Ngươi cũng xứng gọi Ngọc Lang sao?" Sư Chu cười lạnh một tiếng, "Bệ hạ, a, không, hiện tại hẳn là ta nên gọi ngươi là phế đế mới đúng. Ngươi còn không rõ ràng thời cuộc bây giờ sao? Giờ ngươi đã là tù nhân, để ngươi sống chẳng qua là vì đương kim Thánh Thượng nhân từ, cùng với --"

Y cúi người xuống, ánh mắt thẳng tắp nhìn Thân Giác, "Ta còn chưa chơi đủ đâu. Không thể không nói, da thịt toàn thân của ngươi đúng là không tồi, nếu ngươi đến thanh lâu chốn kinh thành treo thẻ bài, sợ là cái danh hoa khôi kia còn phải nhường lại cho ngươi đấy. Tuy rằng tuổi tác có hơi lớn, nhưng được bảo dưỡng tốt vô cùng, đặc biệt là cái miệng dưới chết người của ngươi kia, sợ rằng toàn bộ nam nhân khắp thiên hạ này không ai có thể sánh bằng ngươi đâu."
Lời này như khoét vào tim, cho dù là Thân Giác nghe xong, gương mặt vốn đã tái nhợt càng thêm trắng bệch ra.

Sư Chu nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Thân Giác, tức khắc cười phá lên. Giờ y chỉ muốn nhìn thấy Thân Giác đau khổ, bằng không y ở chỗ này trông ngóng hơn mười ngày, còn tiêu phí các loại dược liệu quý báu giữ mạng lại cho cậu làm cái gì.

Sư Chu còn vươn tay vỗ vỗ mặt Thân Giác, "Đừng vội bày ra vẻ mặt đưa đám này, ngày tháng hãy còn dài. Ta đưa ngươi đi tắm trước, tắm rửa cho sạch sẽ vào. Yên tâm, ta không thích đùa chết ngươi đâu. Thân Giác......"

Y đột nhiên nhíu mi, "Kêu tên ngươi đều là nể mặt ngươi, tên ngươi cũng có chữ ngọc, Ngọc Dung ca là Ngọc Lang, vậy ngươi gọi là Ngọc Nô đi."

......

Sau này, Thân Giác mới biết được sau khi tân đế đăng đã dọn đến một cung điện khác. Thừa Đức Điện cậu đang ở đây thời khắc đều được thân binh của Sư Chu canh gác. Toàn bộ Thừa Đức Điện to lớn ngoại trừ Thân Giác, cũng chỉ còn lại một cung nhân bị câm không thể nói chuyện.
Cung nhân kia phụ trách việc ăn, mặc, ở, đi lại của Thân Giác, mà dường như cung nhân ấy là người đã quen làm việc nặng, xuống tay không biết nặng nhẹ, chỉ là giúp mặc Thân Giác quần áo cũng có thể tạo ra mấy vết bầm trên người cậu.

Sư Chu rất bận, cũng không thường xuyên tới, đại khái là sau khi tân đế đăng cơ còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành. Thân Giác bị giam lỏng trong Thừa Đức Điện cả ngày, ra không được, cũng không ai vào, ở cạnh cậu chỉ có một cung nhân bị câm.

Hỏi cái gì cũng không đáp.

Nhưng một khi Sư Chu đến đây, chỉ như tai họa giáng xuống đầu Thân Giác.

Cậu không biết tại sao Sư Chu lại sẵn sàng làm loại chuyện này chỉ để tra tấn cậu.

Thân Giác nhìn người phía trên, thân thể run rẩy kịch liệt, "Ngươi không cảm thấy ghê tởm sao?"

Sư Chu cúi đầu, bóp chặt cằm Thân Giác, véo ra dấu vết mới vừa lòng buông tay, "Ghê tởm, đương nhiên là ghê tởm, nhưng ta chính là muốn tra tấn ngươi. Hận đi, ai bảo ngươi gϊếŧ ca ca của ta. Ngọc Nô, nếu ngươi thực sự có cốt khí, thế thì tự sát đi, ta chẳng thèm cản ngươi làm gì."
Vừa nói, y vừa duỗi tay vào trong đống quần áo lộn xộn vứt ở trên ghế, lần mò một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy thanh chủy thủ lúc trước cướp được từ tay Thân Giác.

Sư Chu ném chủy thủ bên cạnh gối đầu, "Chủy thủ cho ngươi, chừng nào ngươi chịu không nổi thì dùng nó đi. Dĩ nhiên, ta vẫn hy vọng ngươi phải sống tốt, nếu không ta biết phải tra tấn ai bây giờ?"

Mỗi lần Sư Chu tới, Thân Giác đều phải hôn mê hơn mười ngày nửa tháng, những dược liệu quý báu như nước chảy vào Thừa Đức Điện, chỉ để gắng níu kéo chút hơi tàn của một phế đế.

Thân Giác không biết Ôn Ngọc Dung đang ở đâu, cậu đã tửng thử hỏi Sư Chu, nhưng Sư Chu lại châm chọc cười, nói với cậu: "Ngọc Nô, chừng nào ngươi có thể chống đỡ không ngất đi, gia sẽ nói cho ngươi biết."

Ngữ khí Sư Chu có khác nào khách làng chơi trêu trọc kỹ nữ đâu.
Thân Giác nhìn người trước mắt, hàng mi dài rủ xuống, thật lâu mới đáp lại: "Ngươi nói thật chứ?"

Sư Chu ngược lại trở thành người trầm mặc, hơn nửa ngày, hắn mới cắn chặt răng nói: "Thật, đương nhiên là thật."

Nhưng Thân Giác không chịu đựng nổi, dù chỉ một lần cũng không chịu được.

Chờ cậu tỉnh lại, Sư Chu lập tức mắng cậu, "Thân thể yếu ớt này của ngươi thì cố đấm ăn xôi làm cái gì? Sống cũng chỉ lãng phí dược liệu, lãng phí lương thực."

Ngay lúc Thân Giác cho rằng cảnh này không có cách nào phá được, đột nhiên có một người ghé thăm Thừa Đức Điện.

Người nọ đi đến mép giường, cậu mới phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.

"Ngươi chính là phế đế?" Bên ngoài giường truyền đến giọng nói nam nhân.

Thân Giác trước tiên là duỗi tay kéo chăn bên cạnh qua che lại cơ thể của mình, sau đó mới quay đầu nhìn về phía đối phương.
Là một người cậu chưa từng gặp mặt, nhưng cậu nhìn thấy long bào trên người hắn. Người này hẳn chính là tôn tử của Kim Lăng Vương, tân đế vừa mới đăng cơ.

Tân đế đứng ở bên cạnh mép giường, rất có hứng thú nhìn chằm chằm Thân Giác, như thể Thân Giác là động vật quý hiếm.

"Thì ra Sư tướng quân giữ ngươi lại là có tác dụng này. Xét theo vai vế, cô hẳn còn phải gọi ngươi một tiếng hoàng thúc. Ban đầu nghe nói hoàng thúc tàn bạo bất nhân, không nghĩ tới còn có lúc phong tư yểu điệu như thế này."

Ánh mắt hắn dừng ở trên cổ Thân Giác, dựa vào dấu vết phủ kín bên trên, chỉ cần là người từng trải sự đời thì đều biết đó là gì.

Thân Giác nhấp môi nhìn tân đế trước mắt, một lúc lâu sau mới nói: "Nếu ngươi tới để lăng nhục ta thì cứ tùy ý đi, dù sao thì thắng làm vua thua làm giặc."
"Không phải, hoàng thúc, ngươi hiểu lầm cô rồi."

Khiến Thân Giác ngoài ý muốn chính là người nọ còn ngồi xuống bên mép giường, hai mắt cong cong nói: "Cô thực sự nhìn không được, hoàng thúc tốt xấu gì cũng từng là vua của một nước, giờ lại trở thành một cấm luyến nhỏ bé, Sư tướng quân thật sự rất quá đáng. Hơn nữa hoàng thúc người biết không? Sư tướng quân sắp thành hôn."

Ánh mắt Thân Giác đột biến, "Với ai?"

Tân đế ngâm nga nói: "Đích trưởng tử của Thừa tướng, Ôn Ngọc Dung. Nhắc mới nhớ, Ôn Ngọc Dung có phải còn từng là thư đồng của hoàng thúc đúng không?"

Ôn Ngọc Dung muốn thành hôn với Sư Chu?

Bọn họ muốn thành hôn?

Thân Giác mê mang quay mặt đi, trong mắt đầy vẻ không tin.

Sao bọn họ có thể thành hôn? Mấy ngày trước Sư Chu còn tới đây, tuy rằng không có làm nhưng cũng nhục nhã cậu đủ đường.
Còn có Ôn Ngọc Dung, rõ ràng hắn biết Sư Chu đã làm những gì, sao hắn có thể thành hôn với Sư Chu được?

Vậy Thân Giác cậu thì tính là cái gì?

"Hoàng thúc, ngươi làm sao vậy? Hoàng thúc!"

Thân Giác không nhịn được, trực tiếp phun ra một ngụm máu to, dường như còn dọa sợ nam nhân ngồi bên cạnh.

"Người đâu! Người đâu mau tới đây!"

Thân Giác nhìn vệt máu đỏ tươi nhiễm trên đệm giường, thong thả vươn tay nắm lấy ống tay áo của tân đế, "Ta không sao, chỉ là phun ra ngụm máu đen năm xưa mà thôi." Cậu chuyển mắt nhìn đối phương, mắt phượng sâu thẳm, "Khi nào thì bọn họ thành hôn?"